Đoạt Hôn 101 Lần - Chương 118

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Thịnh Thế gật đầu, tỏ ý mình đã biết, lúc này Tôn Thanh Dương mới quay đầu lại, nhìn Cố Lan San, giống như đang nhìn con gái mình vậy, giọng nói nghiêm khắc: “Mặc dù, cô cũng rất muốn kiếm tiền, nhưng mà cô đúng là không muốn con phải đưa vào trong bệnh viện của cô năm lần bảy lượt.”
Cố Lan San cắn môi dưới, đầu càng cuối thấp hơn, cô bị viện trưởng Tôn dạy bảo rồi.
Ánh mắt Tôn Thanh Dương nhìn Cố Lan San, giống như nhìn chính con gái ruột của mình, nghĩ muốn dạy dỗ, thế nhưng thêm vào đó là nồng đậm lo lắng cùng quan tâm: “Thức ăn bên ngoài đều không sạch sẽ, tốt nhất ít ăn những thứ đồ ăn đó đi, thân thể chính mình nhất định phải chú ý, dù sau không cần không quan tâm thân thể của chính mình khỏe mạnh, nhất là quán ăn ven đường, không khí Bắc Kinh không tốt, rất nhiều vi khuẩn.”
Cố Lan San đặc biệt nghe lời gật đầu, chứng tỏ mình đã hiểu, sau đó lại còn ngẩng đầu lên, đỏ mặt, có chút xấu hổ nói một tiếng: “ Cảm ơn cô, viện trưởng Tôn.”
Lúc này Tôn Thanh Dương mới cười tít mắt xoay người đi, thoáng nhìn qua Thịnh Thế, nói: “Chăm sóc con bé thật tốt, có chuyện gì liên lạc tôi bất cứ lúc nào.”
Liền lập tức xoay người, mang theo các bác sĩ đi theo mình lúc nãy trở về.
...
...
Căn phòng yên tĩnh trở lại, di động Thịnh Thế vang lên.
Thịnh Thế lấy điện thoại di động ra, nhìn thoáng qua, mới nhìn thấy chính mình có nhiều số điện thoại mình chưa nghe đến như vậy, phần lớn đều là thư kí gọi đến, lúc này anh mới nhớ đến buổi sáng mình còn phải bay đến nơi khác để họp, tức khắc liền nghe điện thoại: “Tôi có chút việc, trì hoãn, cho nên không có đi đến sân bay... Hội nghị dời sang tám giờ sáng ngày mai? Cô đổi vé máy bay sang thành tối nay rồi sao? Công việc phía bên tôi còn chưa xong...”
Cố Lan San nghe đến đó, liền ngẩng đầu lên, nhìn về phía Thịnh Thế, anh muốn đi họp, bay đến nơi khác sao?
Anh phải rời đi, trong bệnh viện chỉ còn một mình cô thôi.
Con người khi đang bệnh, sẽ vô cùng dính người, muốn ỷ lại một người, để cho chính mình dễ chịu một chút.
Lúc này Thịnh Thế cũng ngẩng đầu lên, nhìn về phía Cố Lan San, cô gái vừa mới khóc con mắt trở nên sưng đở lợi hại, khuôn mặt giống một con mèo hoa, đều là nước mắt.
Mắt cô ngập nước, nhìn vào mắt anh, vô tội mà lại ủy khuất.
Dang vẻ như vậy thật sự vừa đáng yêu lại đáng thương, xem ra trong lòng anh mềm ra căn bản không biết điểm mấu chố là cái gì, nhất thời nghĩ muốn hay không muốn, mở miệng nói với di động: “Mấy ngày nay tôi không có thời gian, nói cho bên Thượng Hải, trì hoãn hội nghị bên kia lại đi.”
Lo lắng trong lòng Cố Lan San nhất thời hạ xuống.
Thịnh Thế cúp điện thoại, cầm lấy khăn giấy ở một bên, lau trên khuôn mặt đầy nước mắt cho Cố Lan San, Cố Lan San không có tránh đi, ánh mắt nhìn chằm chằm gương mặt chói mắt của Thịnh Thế không chớp mắt.
Thịnh Thế mới vừa lau sạch khuôn mặt trước mắt anh, chiếc điện thoại lại reo lên, Thịnh Thế nhìn vào số điện thoải hiển thị, mở miệng nói với Cố Lan San, nói: “Anh đi nghe điện thoại.” Sau đó liền đi đến cạnh cửa sổ, nghe điện thoại.
Tuy là Cố Lan San không biết ai gọi điện thoại đến, nhưng mà từ trong lời nói của Thịnh Thế, cô nghe ra chuyện của công việc.
Cố Lan San nằm trên giường bệnh, ánh mắt không chớp nhìn về phía Thịnh Thế, trong miệng anh nói đều là tiếng anh, cô nghe trong vô tri vô giác, chỉ cảm thấy giọng nói của Thịnh Thế đặc biệt dễ nghe, bất quá cô vẫn cảm thấy được vẻ mặt Thịnh Thế càng thêm xuất sắc.
Trong thuốc hạ sốt của Cố Lan San có thêm thành phần thuốc ngủ, cuộc gọi kia của Thịnh Thế cực kỳ lâu, cô dần dần buồn ngủ.
Bên trong thuốc hạ sốt của Cố Lan San có thành phần thuốc ngủ, Thịnh Thế điện thoại rất lâu, cô dần dần dâng lên cơn buồn ngủ, mí mắt không tự chủ được liền đóng lại, nhưng mới vừa khép lại, cô lại mở ra, mắt tiếp tục nhìn chằm chằm Thịnh Thế, sau đó chậm rãi khép lại.
Cô lặp lại năm lần bảy lượt như vậy, rốt cuộc bị Thịnh Thế phát hiện, Thịnh Thế đang nghe điện thoại, bỗng nhiên liền thấp giọng ngắt ngang lời nói của người trong điện thoại nói: “Chờ chút, đợi lát nữa tôi gọi lại.”
Thịnh Thế cúp điện thoại lần nữa, trở lại bên cạnh Cố Lan San, giơ tay lên sờ trán của cô, cảm thấy nhiệt độ của cô bình thường, giọng nói trầm thấp dễ nghe của anh cất lên hỏi cô: “Mệt mỏi?”
Độ ấm trên tay của Thịnh Thế làm cho Cố Lan San cảm thấy rất thoải mái, cô đối với việc anh vừa khẽ chạm vào rồi lập tức lấy ra, có chút bất mãn, chép miệng, không nói gì.
Thịnh Thế nhìn ra tâm tình của cô không được tốt, lời nói nói ra càng thêm dè dặt cẩn trọng: “Mệt mỏi, thì ngủ một lát.” Sau đó, Thịnh Thế giơ tay lên nhẹ nhàng đắp chăn cho Cố Lan San.
Đáy lòng Cố Lan San lập tức ngọt như tơ, dáng vẻ nhu thuận rất nhiều, lúc này Thịnh Thế mới thoáng an tâm một chút, sau đó giống như dỗ trẻ con, vỗ chăn của cô nói: “Ngủ đi, tỉnh ngủ, bệnh sẽ tốt hơn.”
Cố Lan San gật đầu một cái, thật ngoan ngoãn nhắm mắt lại, tay của anh vẫn luôn vỗ lưng của cô, từng cái từng cái rất có quy luật, lực đạo nhẹ nhàng chậm chạp, từng chút từng chút vỗ vào trong lòng của cô.
Thịnh Thế đợi rất lâu, thấy Cố Lan San dường như thật sự đã ngủ say, anh mới rón rén đứng lên, chuẩn bị đi ra khỏi phòng bệnh gọi điện thoại lại.
Nhưng anh mới vừa đứng lên, Cố Lan San liền mở mắt, dọa động tác của anh run lên, nhìn trong đáy mắt của cô chứa đầy vẻ không vui nhìn chằm chằm theo dõi anh.
“Sao thức dậy rồi?” Thịnh Thế lại ngồi trở lại bên giường bệnh.
Cố Lan San không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm Thịnh Thế, khóe môi lại vểnh lên: “Anh đi làm cái gì?”
Thịnh Thế giơ điện thoại di động lên, trả lời: “Anh đi gọi lại một cú điện thoại.”
Cố Lan San không nói chuyện, vẫn nhìn chằm chằm Thịnh Thế như trước.
Thịnh Thế bị ánh mắt Cố Lan San nhìn chằm chằm như thế, trong lòng có chút chột dạ, anh suy nghĩ một chút, lên tiếng giải thích: “Sở Sở, là bạn hợp tác làm ăn với anh, vốn hôm nay có cuộc họp với bọn họ, nhưng không đi được, cho nên có một vài dự án bọn họ bên đó muốn hợp tác, anh phải cùng bọn họ bàn luận một dự án cụ thể để hợp tác, em đang ngủ, anh sợ ở chỗ này gọi điện thoại ảnh hưởng tới em.”
Cố Lan San vẫn mím môi, đối mặt với lời nói thật dài dòng của Thịnh Thế, cô dứt khoát hơn: “Không được.”
Dừng một chút, Cố Lan San lại nói: “Emkhông muốn ở một mình.”
Thịnh Thế không chút do dự lập tức nhượng bộ, “Anh mở cửa gọi, bọn họ có vẻ gấp gáp, anh nói ngắn gọn được không?”
Cố Lan San lại lắc đầu, nói: “Vẫn không được.”
“Một phút.”
Nháy mắt vành mắt Cố Lan San đỏ lên.
“Được rồi, anh không đi.”
Lúc này Cố Lan San vành mắt ửng đỏ mới gật đầu một cái.
Thịnh Thế thấy trên mặt cô không có chút vui vẻ nào, liền lấy điện thoại ra tắt máy ở trước mặt cô, thuận tiện đưa điện thoại di động cho cô.
Người ngã bệnh, rất yếu ớt, cũng rất dễ dụ dỗ, cho nên Cố Lan San nhận lấy điện thoại của Thịnh Thế, mặt mày lập tức giản ra nhắm hai mắt lại, thuận đường còn kéo tay của Thịnh Thế đặt ở trên lưng mình.
Thịnh Thế liền biết ý của cô, vỗ từng cái từng cái, mắt Cố Lan San từ từ khép lại, tiếng hít thở dần dần kéo dài, ngay tại lúc Thịnh Thế cho rằng Cố Lan San thật sự ngủ say, đột nhiên tay của cô khẽ giật giật bỗng nắm lấy tay của anh.
Thân thể của anh khẽ run lên theo, chợt nghe giọng nói khe khẽ của Cố Lan San truyền đến: “Em rất sợ ở một mình.”
Thịnh Thế không nói được trong lòng anh rốt cuộc có cảm giác như thế nào, có chút đau, có chút hân hoan.
Anh cũng không rõ những lời này của Cố Lan San rốt cuộc có ý gì, là một mình cô rất cô đơn đơn thuần chỉ muốn một người ở bên cạnh, hay là cô có ý khác với anh?
Anh nhìn cô nhắm mắt lại, vẻ mặt giống như là đang ngủ, vẫn tốt đẹp như trước, xinh đẹp như trước, nhưng cánh môi lại có chút uất ức mím lại.
Anh nhìn cô như thế, anh nghĩ, mặc kệ rốt cuộc cô bởi vì sao mới nói những lời như vậy với anh, anh chỉ muốn làm cho cô an tâm vui vẻ, cho dù cô thật sự chỉ coi anh như thứ dùng để tiêu khiển lúc tịch mịch và cô đơn, anh cũng cam tâm tình nguyện.
Từ trước đến nay anh chưa bao giờ nói lời ngon tiếng ngọt, anh vẫn sĩ diện tính tình kỳ quái, nhưng bây giờ, cũng không biết chuyện gì xảy ra, anh lại nhàn nhạt nói ra lời nói thâm tình vạn chủng: “Sở Sở, chỉ cần em muốn, thì em sẽ không phải một mình.”
“Chỉ cần em nói một câu cần anh, anh sẽ xuất hiện, anh vẫn luôn ở gần bên em, sẽ không cách xa em.”
Cố Lan San ngủ như không ngủ, nghe nói như thế, lông mi của cô khẽ run rẩy, có một loại tình cảm không nói được vờn quanh trái tim của cô.
...
...
Lúc Cố Lan San tỉnh lại lần nữa, đã là bảy giờ tối, bên trong phòng bệnh không có mở đèn, quang cảnh có chút tối, cô mơ hồ nhúc nhích tay của mình, phát hiện trong tay mình có một thứ rất ấm áp, cô sờ soạng hai cái, mới loáng thoáng phân biệt ra đó là một bàn tay, trong đầu của cô mới tái hiện lại cảnh tượng trước lúc mình ngủ.
Cô lập tức xoay đầu, thấy cái tay khác của Thịnh Thế đặt trên trán nhắm mắt lại ngủ say ở bên cạnh, cô không có đánh thức anh, chỉ nhìn gương mặt của anh, mặc dù xung quanh rất tối, cô vẫn có thể loáng thoáng tưởng tượng ra hình dáng của anh mặt mày của anh ở trong đầu.
Sau đó bên tai của cô lại từ từ vang vọng lời anh đã nói.
“Sở Sở, chỉ cần em muốn, thì em sẽ không phải một mình.”
“Chỉ cần em nói một câu cần anh, anh sẽ xuất hiện, anh vẫn luôn ở gần bên em, sẽ không cách xa em.”
Khóe môi cô không tự chủ được cong lên.
Cô dứt khoát nghiêng đầu qua, nhìn anh chăm chú.
...
...
Thịnh Thế tỉnh lại vào lúc y tá đưa cơm đến.
Y tá chỉ đưa cho Thịnh Thế phần ăn của một người.
Vốn Cố Lan San không cảm thấy đói, nhưng sau khi nhìn Thịnh Thế bày hết đồ ăn ra, cô cũng cảm thấy có chút đói, sau đó cảm giác kia trong lúc Thịnh Thế cầm đũa lên, sau khi ăn hai đũa, thì càng ngày càng lớn, sau đó Cố Lan San cảm thấy Thịnh Thế ăn cơm, càng xem càng không vừa mắt, rồi sau đó, tiểu tính tình của Cố Lan San liền trổi dậy, bắt đầu không có chuyện gì lại bới móc.
Cố Lan San bới móc như thế này, đầu tiên là cô chịu đựng bụng đói, hắng giọng một cái, làm cho Thịnh Thế đang ăn cơm quay đầu nhìn về phía cô, sau đó cô không nói bất cứ điều gì chỉ chỉ ly nước trên cái bàn bên cạnh, Thịnh Thế lập tức buông đũa xuống lấy một ly nước cho cô, đưa tới trước mặt cô, vẫn đứng ở bên giường bệnh, chờ cô uống nước xong, nhận lại cái ly, lúc này mới xoay người đi trở về cái bàn bên cạnh ăn cơm.
Thịnh Thế ăn được hai miếng, Cố Lan San lại bắt đầu la hét muốn xem tivi, Thịnh Thế lập tức tìm điều khiển ti vi đưa cho Cố Lan San, Cố Lan San không nhận mà chỉ màn hình ti vi, Thịnh Thế lập tức hiểu, bật tivi cho cô, sau đó bắt đầu chuyển kênh, vừa chuyển vừa hỏi: “Chuyển?”
Cố Lan San gật đầu, Thịnh Thế liền bấm chuyển, Cố Lan San lắc đầu, Thịnh Thế cầm điều khiển ti vi chờ, đợi đến khi Cố Lan San gật đầu, Thịnh Thế lại chuyển.
Trên ti vi cũng không có chương trình gì hay, Cố Lan San vừa xem một chút đã cảm thấy không có hứng thú, bụng càng đói hơn, sau đó lại mềm nhũn nằm xuống giường.
Thịnh Thế tắt ti vi, lại trở về ăn cơm, mùi cơm chín từng đợt từng đợt bay tới, Cố Lan San đói lăn qua lộn lại không yên, Thịnh Thế nhìn cô không yên, chính anh cũng ăn không ngon, anh vừa gắp thức ăn vừa hỏi Cố Lan San: “Làm sao vậy?”
Cố Lan San mở mắt ra nhìn thấy anh đang ăn cơm, cô nuốt nước miếng, vẻ mặt cứng ngắc nói: “Thịnh Thế, có phải anh mập ra hay không.”
“Có sao?” Trình độ so đo của đàn ông ở phương diện cân nặng cũng không thua gì phụ nữ, Thịnh Thế cúi đầu nhìn bản thân, sau đó ngẩng đầu lên, cực kỳ nghiêm túc nói với Cố Lan San: “Ngày hôm qua đi cân còn giảm vài ký.”
Cố Lan San quay đầu nhìn Thịnh Thế so đo như vậy lập tức không vui, còn đặc biệt nghiêm túc nói với Thịnh Thế: “Thật, em thật sự cảm thấy anh mập ra, không đẹp trai!”
“Có sao?” Thịnh Thế ngẩng đầu nhìn vào tấm gương cách đó không xa còn nghiêng mặt sang trái sang phải, nói: “Không khác trước kia mà, hình như còn đẹp trai hơn một chút.”
Thịnh Thế nói xong, nghiêng đầu nhìn Cố Lan San nói: “Còn em, dày vò bản thân phải nhập viện, tiều tụy đi rất nhiều, không đẹp như trước kia.”
Sắc mặt Cố Lan San lập tức trầm xuống. ha2ngchi1nhchu
Rõ ràng là cô muốn bắt bẻ Thịnh Thế, bây giờ lại bị anh bắt ngược trở lại.
Vốn là cô không thể ăn cơm, anh có thể ăn cơm, cô đã không vui, bây giờ anh còn nói cô không đẹp như trước kia!
Cố Lan San lập tức nổi nóng, cầm cái gối đầu sau lưng ném qua chỗ Thịnh Thế.
Thịnh Thế chính xác bắt được cái gối, còn chưa lên tiếng, giọng nói hung hổ cố tình gây sự của Cố Lan San lại truyền đến: “Anh mới không đẹp!”
“Đúng đúng đúng, anh không đẹp, em đẹp.” Thịnh Thế cười hì hì cầm gối đầu đi qua để vào sau lưng Cố Lan San.
Cố Lan San không cảm kích chút nào mà còn cầm gối đập Thịnh Thế: “Em vốn xinh đẹp! Anh mới không đẹp bằng em!”
“Đúng đúng đúng, anh không đẹp bằng em, em xinh đẹp nhất, em là người đẹp nhất thế giới!” Thịnh Thế lại bắt được chính xác, cảm thấy lúc này Cố Lan San đặc biệt ngây thơ, nhưng anh vẫn cùng cô ngây thơ, cùng cô diễn trò, yêu một người là như thế nào, không phải là như vậy sao?
Lúc cô ấy không chịu nói lý bạn phải nhường cô ấy ba phần.
Lúc cô ấy làm lỗi, ngây thơ bạn phải biết dỗ dành cô ấy bảy phần.
Dĩ nhiên, Thịnh Thế ngoan ngoãn phục tùng, không hề gạt bỏ sự ngây thơ của Cố Lan San mà còn cổ vũ khuyến khích cô.
Thật ra loại sinh vật như phụ nữ đều giống nhau, trời sinh trong xương đã kiểu cách, tùy hứng, điêu ngoa, cố tình gây sự, lúc các cô ấy thể hiện hoàn mỹ với một ai đó, điều đó cho thấy người này ở trong lòng cô ấy không phải là yêu, chỉ là cô ấy tự cho cảm giác đó là một loại yêu, thế nhưng khi họ quấy rối đủ kiểu với một người thì điều đó cho thấy người này ở trong lòng cô ấy chiếm một vị trí không thể thay thế.
Khi nào một người có thể không chút cố kỵ mà nổi giận với một người?
Chỉ khi người đó tin tưởng dù người đó làm gì thì bạn cũng sẽ không rời bỏ người đó thì người đó mới có thể làm như vậy.
Có lúc một người cố tình gây sự cũng chỉ vì thử dò xét một người, có phải thật sự quan tâm họ hay không.
Một người phụ nữ có thể bình tĩnh tự nhiên đối mặt với rất nhiều người đàn ông, biết tiến lùi biết giữ lễ độ, nhưng cả đời của người phụ nữ cũng chỉ như một đứa trẻ không lớn ở trước mặt một người đàn ông, sau đó ra sức ức hiếp người đàn ông kia, bộc lộ tất cả các khuyết điểm của mình ra ngoài.
Thật ra thì việc náo loạn gây rối cũng là một loại ỷ lại.
Cố tình gây sự cũng là một cách thể hiện tình yêu.
Cho nên đối với Cố Lan San mà nói thì tình yêu chân chính đã sớm bắt đầu nảy nở ở trong lòng cô, nhưng cô lại không phát hiện, nó bị thay thế bởi một loại cô tự cho là “yêu“.
Dù vậy thì biểu hiện bên ngoài của cô lại chân thực hơn lòng cô rất nhiều.
Từ nhiều năm trước Cố Lan San đã có thể ở trước mặt Thịnh Thế vô pháp vô thiên, muốn gì thì làm, cô còn cảm thấy điều đó là chuyện đương nhiên.
Mặc dù cho đến bây giờ, cô vẫn không nhận thức được hành động đó của cô có ý nghĩa gì, cô chỉ cảm thấy hình thức ở chung của cô và Nhị Thập chính là như thế, cô cảm thấy chỉ cần có Nhị Thập thì cô có thể muốn gì được đó, có thể diễu võ dương oai điêu ngoa tùy hứng, dù cô có náo đến trời sập xuống thì Thịnh Thế cũng sẽ giúp cô chống.
Cho nên Cố Lan San liếc mắt nhìn Thịnh Thế, không hề có ý muốn ngừng mà càng không phân rõ phải trái: “Nhị Thập, anh không cảm thấy anh rất đáng ghét sao? Anh không nhìn thấy em ngã bệnh sao? Em thiếu chút nữa thì ૮ɦếƭ, em nhập viện bác sĩ còn không cho em ăn cái gì, thế nhưng anh lại ăn trước mặt em, anh không cảm thấy anh làm như vậy là không phúc hậu sao? Anh có biết anh làm như vậy sẽ làm bệnh tình của em càng nặng thêm, cái người này sao lại không hiểu chuyện như vậy!”
Ở trong tình yêu mỗi người đều là người mù.
Bọn họ có thể thấy rõ chính mình lại không thấy rõ đối phương.
Ở trong tình yêu mỗi người đều là người mới.
Không có ai vừa sinh ra đã yêu, mỗi người đều phải học cách yêu.
Cho nên dù Thịnh Thế vừa thông minh lại xuất sắc, nhưng trong tình yêu không thế nào thông minh được, cho nên tới hôm nay Cố Lan San vẫn không hiểu rõ lòng mình, mà anh cũng không hiểu rõ lòng của Cố Lan San.
Vốn cũng đã như người yêu nhưng hai tay mới trong tình yêu này lại quậy lăn qua lăn lại ầm ỹ đến bây giờ quay trở về điểm khởi đầu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc