Đoạt Hôn 101 Lần - Chương 117

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Cho đến có một ngày, là thứ ba, Thịnh Thế cứ theo lẽ thường chờ dưới lầu nhà Cố Lan San, muốn gặp mặt cô, sau đó chạy tới phi trường bay đi Thượng Hải họp.
Máy bay bay lúc chín giờ rưỡi.
Nhưng là hôm nay lúc tám giờ, trong tòa lầu của Cố Lan San kia cũng có rất nhiều người dũng mãnh lao ra, cũng bắt xe buýt hay tàu điện ngầm đi làm như thường ngày, nhưng mà anh lại không thấy bóng dáng Cố Lan San như thường ngày lẫn trong đám người.
Thịnh Thế nghĩ có thể hôm nay cô ấy ra trễ rồi, vì vậy liền tiếp tục đứng ở một bên chờ Cố Lan San ra ngoài, vậy mà chờ đến chuông tám giờ mười lăm phút, Cố Lan San vẫn chưa ra ngoài.
Chẳng lẽ Cố Lan San xin nghỉ?
Hôm nay không đi làm?
Thịnh Thế nghĩ như vậy, cứ tiếp tục đợi mười lăm phút.
Đã tám giờ rưỡi, thư ký đã gọi tới rất nhiều cuộc điện thoại giục anh ra phi trường.
Anh nghĩ có thể hôm nay Cố Lan San không đi làm thôi.
Nhưng mà anh còn suy diễn thêm, gọi cho công ty Cố Lan San cú điện thoại, nhưng bị báo cho biết, hôm nay Cố Lan San cũng không có xin nghỉ.
Thì ra là không có nghỉ a...... Nhưng là tại sao cô không đi làm đây?
Ngày hôm qua anh chính mắt thấy cô trở về nhà, sau đó cũng không có đi ra...... Anh vẫn luôn ở coi chừng, cho nên sẽ không xảy ra trường hợp cô đi ra ngoài mà anh không biết được.
Chẳng lẽ Cố Lan San có chuyện gì xảy ra?
Thịnh Thế giơ cổ tay lên, nhìn đồng hồ đeo tay một chút, đã là tám giờ bốn mươi rồi, Cố Lan San chín giờ đi làm, dù cô thiếu ngủ đi nnữa, cũng không thể ngủ quá lâu như vậy.
Thư ký lại gọi điện thoại tới, Thịnh Thế suy nghĩ một chút, liền trực tiếp cúp điện thoại, vào chung cư.
Anh đi thang máy lên lầu, tìm được phòng của Cố Lan San, gõ cửa.
Cùng Cố Lan San mướn chung phòng này là một nữ sinh đại học ngành nghệ thuật, dáng dấp xinh đẹp, thường ngày đều ở nhà chơi game, cho nên lần này mở cửa là nữ sinh đại học này.
Cô nữ sinh này chưa từng thấy qua Thịnh Thế, lại thấy một người đẹp trai như vậy xuất hiện, mắt cũng bốc lên màu hồng phao phao, giọng điệu mềm mại giống như là Ngô nông mềm giọng:
“Xin hỏi, anh tìm ai?”
“Tôi tìm Cố Lan San.”
“Đó, chị ấy ở trong phòng kia.”
Nữ sinh đại học đối mặt với mỹ nam thật nhiệt tình, một bộ hoa si nhìn chằm chằm Thịnh Thế, sau đó thay Thịnh Thế gõ cửa phòng Cố Lan San một cái, hô:
“Chị Lan San, có người tìm chị.”
Cửa khóa trái bên trong, không có bất kỳ phản ứng.
Nữ sinh đại học cau mày lại gõ gõ cửa, vẫn không có ai để ý như cũ, trong lúc bất chợt Thịnh Thế liền nghĩ đến cảnh tưởng Cố Lan San tự sát ở trong phòng tắm, anh liền đẩy nữ sinh đại học ra, nghĩ cũng không có nghĩ, trực tiếp giơ chân lên đạp cửa.
Cửa phòng thuê này không thể so với cửa trong biệt thự được, chất lượng không giống như nhau, sức lực Thịnh Thế rất lớn, cho nên lập tức khóa liền hư, cửa loảng xoảng mở ra.
Thịnh Thế lập tức xông vào, anh nhìn thấy Cố Lan San nằm ở giường lên, hoàn hảo không chút tổn hại, sau đó thở phào nhẹ nhõm, cảm giác sau lưng mình cũng ra một lớp mồ hôi lạnh.
Thịnh Thế đi tới trước giường, lúc này mới phát hiện ra sắc mặt Cố Lan San tái nhợt không thích hợp, anh giơ tay lên, sờ sờ cái trán Cố Lan San, nóng kinh người, khắp người đều là mồ hôi.
“Chị Lan San thế nào?”
Nữ sinh đại học đứng ở cửa sợ hãi thốt lên, liền cầm lên tới điện thoại di động, vội vàng bấm 120.
Vậy mà Thịnh Thế lại vén chăn lên, thấy Cố Lan San chỉ mặc một thân áo ngủ, nghĩ đến tìm y phục thay quần áo không còn kịp rồi, liền dứt khoát đem chăn bọc ở trên người cô, bồng cô lên, xông đi ra ngoài.
Khoảng 6 giờ sáng, trong lúc bất chợt bụng Cố Lan San bắt đầu thấy đau, cô căn bản cũng không kịp phân biệt đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, đã cảm thấy cơn đau tê tâm liệt phế truyền đến.
Loại đau đớn này vượt qua sức chịu đựng thân thể cô, đây là lần thứ hai kinh nghiệm của cô, lần đầu tiên kinh nghiệm là lần thứ hai cô mang thai, lần thứ hai sanh non.
Loại đau đớn quen thuộc này và xa xôi này khiến hơi thở cô dồn dập, giống như là có một thanh dao găm hung hăng đâm vào bụng cô vậy, từng hồi một giằng xé cơ thể cô, đau đến căn bản cô thở không được.
Cô hung hăng nắm chăn, thân thể co ro muốn mình dễ chịu hơn một chút, nhưng cô lại phát hiện đau đớn hình như càng ngày càng quá mức!
Đến cuối cùng, đau đến ngay cả hơi sức hô hấp cô cũng không có, toàn thân cũng ra đầy mồ hôi, cô muốn đánh điện thoại cầu cứu, nhưng lại phát hiện hình như căn bản cô không có người có thể cầu cứu.
Lúc này, đáy lòng Cố Lan San xuất hiện một loại cảm giác hốt hoảng cùng mờ mịt.
Sau khi ly dị, một mình cô trôi qua tốt vô cùng, hơn nữa sau khi thoát khỏi lônggf giam trói buộc tự do của cô, cô có tự do, tích cực hướng lên, công việc thuận lợi, thật không có gì không tốt, mặc dù thỉnh thoảng đêm khuya cô sẽ cảm thấy một người cô dơn, nhưng mà không có nghĩ qua mình có phần cảm giác đáng thuơng, nhưng mà bây giờ khi cô đau không tìm được đông tây nam bắc lại hiện lên một loại ảo giác tự thương hại mình.
Cô cũng là người a...... Nàng lại là một người đang bị bệnh đau đớn, căn bản không có người biết, cô cứ như vậy đã ૮ɦếƭ đi, cũng không biết rốt cuộc lúc nào thì có người biết.
Nếu như cô không có hôn môi Hàn Thành Trì, cô không có li hôn cùng Thịnh Thế, hiện tại cô chậm chạp không rời giường như vậy, dù là Thịnh Thế không có ở đây bên cạnh CÔ, nhưng những người giúp việc kia cũng sẽ đi theo nhìn cô một chút a.
Cố Lan San không biết là bởi vì quá đau, hay là bị cái ý tưởng ૮ɦếƭ rồi cũng không có người biết hù sợ, cô liền lập tức rơi nước mắt.
Vì sao cô lại tự đưa bản thân vào viễn cảnh này? Vì sao cô lại đại nghĩa diệt thân như vậy? Vì sao lại vì không tổn thuơng Hàn Thành Trì mà ủy khuất bản thân như vậy? Vì sao ban đầu cô lại không nói với Thịnh Thế, cô bị Hàn Thành Trì cưỡng hôn chứ?
Dù Thịnh Thế đối xử với cô không tốt, nhưng cuối cùng vẫn là Nhị Thập a, mặc dù không phải Nhị Thập của ngày đó, nhưng lại là chỗ dựa của cô cơ mà.
Hiện tại, ngay cả chỗ dựa này cô cũng không có.
Cố Lan San cứ như vậy vừa ăn năn hối hận, vừa đau không thể chịu nổi đến bất tỉnh.
Trước khi bất tỉnh, trong đầu Cố Lan San, còn hiện lên một ý nghĩ không cam lòng, cô sẽ không thật sự cứ thế mà ૮ɦếƭ đi chứ? Khi tự sát cô cũng không thành công tự sát, nhưng lại ૮ɦếƭ như vậy, cô thật không cam lòng a......
...
Đây là lần thứ hai Cố Lan San thoi thóp hấp hối trước mặt Thịnh Thế, không có chút cảm giác nào.
Thịnh Thế nghĩ, thật may là mình không có bệnh tim, thế nào mà động một chút là Cố Lan San lại làm một vài tình huống kinh thiên động địa vậy với anh đây?
Đây rốt cuộc là đời trước anh thiếu cô cái gì?
Anh trơ mắt nhìn cô ૮ɦếƭ đi một lần còn không được nữa sao? Tại sao lại có tới lần thứ hai?
Trên căn bản Thịnh Thế gần như ở trạng thái trái tim có thể ngừng đập bất cứ lúc nào, đem Cố Lan San đưa vào trong bệnh viện.
Thịnh Thế không biết Cố Lan ra sao rồi, cô vẫn hôn mê bất tỉnh, phát ra sốt cao như vậy, sắc mặt tái nhợt, bộ dạng giống như là có thể ૮ɦếƭ đi bất cứ lúc nào, chính là bởi vì không biết, cho nên anh càng thêm nóng lòng như đốt. Đến bệnh viện, anh ôm Cố Lan San xông ngang đánh thẳng muốn tìm Tôn Thanh Dương, Tôn Thanh Dương vốn là đang tra phòng bệnh, thấy có người lớn tiếng ồn ào, từ trước đến giờ vẫn nghiêm túc lập tức cô nghiêm mặt đi ra, sau đó liền Thịnh Thế đang ôm Cố Lan San, Tôn Thanh Dương vừa nhìn thấy là Cố Lan San, những lời khiển trách người khác liền lập tức nuốt trở lại trong bụng, sấm rền gió cuốn ra chỉ thị, làm cho người ta đưa phòng cấp cứu làm kiểm tra.
Trước khi vào phòng cấp cứu, Tôn Thanh Dương còn không quên cảnh cáo Thịnh Thế, dám lớn tiếng ồn ào gây chuyện cũng đừng trách cô xuống tay không chút lưu tình.
Thịnh Thế phờ phạc không lên tiếng.
Cửa phòng cấp cứu vừa mới khép lại, liền có y tá tới đây, hỏi thăm Thịnh Thế:
“Anh là người thân của bệnh nhân mới vào sao? Làm thủ tục nằm viện thuận tiện giao khoản.”
Thịnh Thế gật đầu một cái, đi theo y tá đi làm thủ tục nhập viện rồi đóng phí.
Sau khi trở lại, Thịnh Thế đứng ngồi không yên trước cửa phòng cấp cứu chừng 1 tiếng, cửa phòng giải phẩu mới từ bên trong đẩy ra, Tôn Thanh Dương đi ra, liếc mắt nhìn Thịnh Thế, nói:
“Không có sự tình gì lớn, có thể là ăn phải đồ không hợp vệ sinh, bị viêm dạ dày cấp tính, đau đến ngất đi thôi, tôi đã tiêm cho cô ấy thuốc giảm đau. Chỉ là sau khi tiêm thuốc, cấm ăn một ngày một đêm, khi tỉnh lại, có thể cho cô ấy uống chút nước.”
...
Khi Cố Lan San tỉnh lại, ngoài cửa sổ ánh mặt trời đã là ngay giữa buổi trưa, sáng rỡ rối tinh rối mù, cô mở mắt có chút không thích ứng, tiềm thức cho là mình đến thiên đường.
Thịnh Thế canh giữ ở bên giường, thấy cô mở mắt, liền lập tức nghe theo Tôn Thanh Dương phân phó từ một bên bưng lên một chén nước, đưa tới bên môi Cố Lan San:
“Tới uống chút nước, sẽ thoải mái chút.”
Cố Lan San trố mắt nhìn Thịnh Thế, đầu có chút không biết biến chuyển, Thịnh Thế thế nào cũng ở nơi đây? Chẳng lẽ anh đi theo cô cùng tiến lên thiên đường?
Cái này không quá thực tế a......
Cố Lan San nhận lấy nước Thịnh Thế đưa tới, uống một hớp, phát hiện mình có tri giác, lại bấm bấm chân phía dưới chăn của mình, hình như có chút đau, thì ra là cô còn sống a, cô không có ૮ɦếƭ...... Thịnh Thế vẫn còn ở nơi này, là Thịnh Thế đưa nàng vào trong bệnh viện sao?
Cố Lan San nghĩ tới đây, liền kinh ngạc nhìn về phía Thịnh Thế, sau đó nhớ lại những ý nghĩ trước khi mình hôn mê, từng điểm từng điểm hiện lên một lần trong đầu, sau đó đầy bụng uất ức cô lập tức liền nhếch môi, khóc òa lên.
Thịnh Thế ngồi ở một bên, hoàn toàn choáng váng.
Anh đặc biệt khẩn trương lấy đi chén nước trong tay Cố Lan San, đặt ở một bên bàn, sau đó tay vội chân loạn lau nước mắt cho cô, vừa lau vừa khẩn trương hỏi:
“Thế nào? Có bị đau nơi nào phải hay không? Còn chưa được thoải mái sao? Hiện tại anh kêu thầy thuốc cho em.”
Thịnh Thế vừa nói vừa đứng lên, anh hoàn toàn quên mất trong phòng bệnh có chuông phục vụ, cả người liền hỗn loạn tính chạy ra ngoài tìm bác sĩ thật.
Cố Lan San tay mắt lanh lẹ lập tức bắt được ý phục của Thịnh Thế, sau đó nước mắt cứ thế mà tuôn, giống như là một dòng sông nhỏ chảy mãi không ngừng
Thịnh Thế muốn đi cũng không thể đi, nhìn Cố Lan San nước mắt không ngừng nắm y phục của mình, nhìn mình, bộ dáng kia không nói được khiến anh tan nát cõi lòng.
Anh cắn răng, giơ tay lên, muốn kéo tau cô xuống:
“Sở Sở, anh đi kêu thầy thuốc, em chờ một chút.”
Cố Lan San không nói hai lời, đột nhiên nhào vào trong *** anh.
Đôi tay cô hung hăng ôm eo anh, cũng không nói chuyện, chỉ khóc, một lát sau nước mắt thấm ướt áo sơ mi của anh, bây giờ anh mới biết thì ra cô cũng có nhiều nước mắt như vậy.
Lòng Thịnh Thế bị Cố Lan San khóc mà tan thành từng mảnh, mặc dù anh không biết rốt cuộc bởi vì sao mà cô khóc, nhưng anh lại còn giơ tay lên, nhẹ nhàng vỗ lưng cô, giống như là dụ dỗ châu báu trân quý nhất, vừa cẩn thận, vừa nhu tình như nước.
Cố Lan San vẫn khóc như cũ, Thịnh Thế làm sao có thể cảm nhận được cảm giác nơi đáy long cô bây giờ, cô quan tâm tới nhiều người như vậy, nhưng nhiều người như vậy cuối cùng đều rời cô mà đi, cô muốn bắt cũng bắt không được, cô vẫn luôn rất kiên cường, sau đó cô sẽ cố thật kiên cường giống như thiên hạ vô địch vậy.
Cô vẫn muốn, mặc dù người của toàn thế giới đều ăn *** cô, chỉ cần chính cô không để bản thân uất ức là tốt rồi.
Cô không có lý do gì yêu cầu người khác đối tốt với cô, bởi vì không có người nào thiếu nợ cô, cô chỉ có thể mình đối với mình tốt.
Nhưng vào giây phút trước cái ૮ɦếƭ ban sáng, trong lúc bất chợt cô cảm thấy, thật ra cô thật sự cần một người, cần một người luôn ở bên cạnh mình, khi cô bị bệnh có thể chăm sóc cô, khi cô khổ sở có thể dỗ dành cô, khi cô mất hứng có thể dung túng cô tùy hứng, khi cô vui sướng có thể cùng với cô điên cuồng.
Cô khát vọng một người như vậy, bước tới trước, trời cao biển rộng, lui về sau một bước, ngã vào trong *** của anh.
Cô cảm thấy sống ૮ɦếƭ không ai quan tâm thăm hỏi thật là đáng thương.
Loại cảm giác đó quá kinh khủng giống như là toàn thế giới cũng từ bỏ mình.
Nếu như chỉ có một mình cô, có lẽ cô sẽ không khóc, nhưng khi mở mắt, cô lại thấy Thịnh Thế, thấy cái người mà trước khi ૮ɦếƭ mình vẫn nghĩ tới, cô lại đột nhiên mềm mại khóc giống loại phụ nữ cô vẫn căm ghét.
Cô cảm thấy thật kì cục.
Nhưng cô thật sự muốn cứ kì cục với Thịnh Thế một lần như vậy.
Bất kể cô và anh đã li hon chưa, bất kể khoảng cách giữa 2 người là những gì, cô muốn đem uất ức của mình, sợ hãi của mình, khóc lên cho thỏa.
Cố Lan San bên này tiếp tục khóc, Thịnh Thế bên kia lại gấp giống như kiến bò trên chảo nóng, vừa vỗ phía sau lưng cô, vừa vội vã cuống cuồng hỏi:
“Sở Sở, em làm sao vậy? Em nói...... Có phải bị đau hay không? Còn chưa được thoải mái sao? Đừng khóc, anh xem thật kỹ một chút, ngoan......”
--- ------ ------ ------ ------ -----
Hai bạn làm lành cái cho tôi nhờ, cái cô CLS này lại ђàภђ ђạ TT nhà tôi lên bờ xuống ruộng nữa rồi. Ôi TT ơi là TT, anh thê nô thế là cùng, cái gì mà lấn cả phần của người khác vậy. Muốn chúng tôi ghen tị đến ૮ɦếƭ à?!
Thịnh Thế càng nói như thế, Cố Lan San khóc càng lớn, cô giống như là lập dị, liều mạng mà ôm chặt lấy eo của Thịnh Thế, giọng nói đặc biệt đáng thương tội nghiệp: “Thập nhị, anh không biết e rất khổ sở, em cho rằng mình sẽ ૮ɦếƭ, bên cạnh em không có một người, em sợ mình ૮ɦếƭ... Loại cảm giác đó thực sự rất đáng sợ... Cả đời em chưa từng cảm thấy sợ hãi như thế, Thập nhị anh có biết hay không, em thật sự nghĩ là mình đã ૮ɦếƭ...”
Nếu nói khi Cố Lan San vừa mới mở miệng, thật sự mang theo vài phần già mồm cãi láo, để cho bản thân mình yếu đuối, hiện tại cô như đang nói đùa vậy, nói ra những lời trong lòng mình, một bên nước mắt chảy ra một bên thút tha thút thít nói ra: “Thập nhị, không hiểu được khi em mở mắt, phát hiện mình còn sống, thế nhưng còn có thể thấy có người đứng bên cạnh em, trong lòng em cảm giác được có bao nhiêu tốt.”
Cả người Thịnh Thế từ từ cứng ngắc lại, vốn dĩ trong lòng anh sốt ruột lo lắng Cố Lan San khóc, bị lời nói của cô làm cho chấn động có chút không thể đập rồi.
Tay anh vỗ về phía sau lưng cô ngồi xổm ngang hông cô, biểu tình ngơ ngác, chậm chạp hồi lâu cũng không có nói ra một chữ.
Nước mắt Cố Lan San vẫn như cũ không ngừng, căn bản cô không có ý thức được lời nói của mình, cuối cùng khi Thịnh Thế nhiều lần vỗ vào lưng. Anh vào thời khắc cô nguy hiểm, xuất hiện đúng lúc như vậy, sau đó kéo cô từ thiên đường về nhân gian, cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Cô ôm eo của anh, ngửi được hương vị quen thuộc trên người của anh, sợ hãi trong đáy lòng, nhất thời giảm xuống.
Nước mắt cô vẫn như cũ không ngừng chảy ra ngoài.
Hơn nữa ngày, Cố Lan San mới ngừng khóc, Thịnh Thế cảm thấy bản thân mình giống như đang nằm mơ vậy, choáng váng mơ hồ.
Cố Lan San dựa vào trong *** anh, nức nở không ngừng, lâu lâu còn nấc lên một cái, giống như là một đứa bé.
Hai người cứ như vậy giằng co hơn nữa ngày, cánh cửa truyền đến tiếng gõ, lúc này Thịnh Thế mới từ từ ngẩng đầu lên, nhìn thấy người vào là Tôn Thanh Dương còn có vài người bác sĩ đi theo phía sau.
Những người này nhìn thấy cảnh tượng như vậy, tất cả đều ngẩn người, Tôn Thanh Dương thao bản năng muốn đóng cửa lui ra ngoài.
Lúc này Cố Lan San đang nước mắt lưng tròng cũng ngẩng đầu theo, mặt cô lập tức đỏ lên, sau đó nhanh chóng bỏ cánh tay đang ôm Thịnh Thế ra, lui ra từ trong lòng của Thịnh Thế, cúi đầu xuống, ngời lại trên giường bệnh.
Trong lòng Thịnh Thế trống rỗng, có chút không vui nhìn thoáng qua Tôn Thanh Dương: “Viện trưởng Tôn.”
Tôn Thanh Dương nhìn thấy hai người đã tách ra, động tác đi ra cũng dừng lại, thân thể đang tính đi ra ngoài liền bước vào trong phòng bệnh, xem ra bà bình tĩnh hơn Cố Lan San rất nhiều, trực tiếp đi đến bên cạnh cô, sờ sờ cái trán của Cố Lan San: “Không tệ, đã giảm sốt.”
Sau khi nói xong, quay đầu lại, thoáng nhìn qua Thịnh Thế, tuyệt không quan tâm Thịnh Thế có phải hay không là một đứa con được gia đình cưng chiều, bộ dáng yên tâm thoải mái mà ra lệnh: “Nhớ kỹ phải để con bé nhịn đói một ngày một đêm, chỉ có thể uống nước, ngày cũng chỉ có thể đút cho con bé ăn chút cháo trắng.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc