Đoạt Hôn 101 Lần - Chương 115

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Thịnh Thế ngồi ở một bên, mặc dù anh nhìn dáng vẻ Cố Lan San không thay đổi gì, tuy nhiên vẫn rõ ràng cảm thấy cô gái nhỏ bên cạnh mất hứng.
Thịnh Thế ngồi ở một bên nhìn như đang an phận ăn cơm, nhưng trong lòng đã sớm âm thầm mắng chửi.
Cái thể loại gì, năm đó bán con gái ruột thịt đi còn chưa tính, bây giờ gặp mặt, vẫn còn làm bộ như thế!
Không thấy Sở Sở của anh đã có ý tốt như thế, mà bà ta vẫn không tiếp nhận?
Nếu bà không thương cô gái này, cần gì phải sinh ra cô.
Không đúng, không đúng, nên nói là, điều tốt duy nhất của người đàn bà này, chính là đã sinh ra một Sở Sở cho cái thế giới này!
Sau khi ăn xong cơm, Diệp Dao mở miệng nói một đoạn rất dài với Cố Lan San. Đoạn hội thoại kia, khiến Thịnh Thế nghe thấy mà đáy lòng bốc lửa cao ba trượng!
Diệp Dao nói: “Sở Sở, mẹ tới Bắc Kinh để nhận Tiểu Mặc, cho nên thuận đường thăm con một, bây giờ thấy con rất tốt nên mẹ cũng an tâm. Xem ra chồng con cũng không tệ, rất tốt với con. Con cũng phải đối xử với chồng con tốt, nhớ tốt với bố mẹ cậu ấy, đừng gây gổ với bọn họ.”
Thật ra thì lời này cũng không có gì không đúng, nhưng là đối với với một người bán con gái ruột thịt của mình đi sau đó cũng không thèm hỏi lấy một cái, khi gặp mặt, không phải trước hết nên quan tâm đến con gái của mình sao?
Vậy mà lại nói cái gì mà thuận đường đến thăm con, cái gì mà đối xử tốt với nhà chồng......
Mặc dù Thịnh Thế chính là “Chồng” trong miệng Diệp Dao, nhưng anh không hề có cảm giác chút vui mừng nào.
Cố Lan San rất nhạy cảm, vốn lúc cô thấy Diệp Dao gọi điện thoại cho mình, ôm một chút may mắn trong lòng, hiện tại cô hoàn toàn tuyệt vọng với mẹ ruột của mình rồi.
Trên mặt cô vẫn nở nụ cười yếu ớt như cũ, không nói gì, nhưng đáy lòng rất đau khổ, die.n d.an l;e q/uy d[on cô rất muốn trốn, khóc rống một trận.
Thịnh Thế thật sự muốn mắng chửi người, hàm rang anh cũng sắp cắn nát, nhưng mà anh vẫn kéo một khuôn mặt tươi cười, nói: “Ăn cơm xong, đi uống trà sẽ khá thoải mái.”
Nói xong, liền nhấn chuông phục vụ, cho nhân viên phục vụ mang dụng cụ pha trà tới.
Cố Lan San biết pha trà, lúc pha trà, Thịnh thế liền thuận tiện rút một tờ báo từ giá báo trong phòng bao, sau đó chăm chú đọc.
Sau khi nước sôi, Cố Lan San rửa sách dụng cụ pha trà, đặt lá trà trong ấm, đổ nước một lần. Đổ hết nước, đang định pha trà, liền nghe tiếng Thịnh Thế nói: “Em nghe tin tức này, tên họ Trương đầu cơ trục lợi bắt cóc trẻ em, vậy mà lại mua bán hơn ba mươi đứa trẻ.”
Thịnh Thế vừa xem, vừa cảm thán nói: “Những đứa trẻ đó bị mang đi đâu chứ.”
Cố Lan San rót 3 ly trà, đặt một chén trước mặt Thịnh Thế, một chén trước mặt Diệp Dao. Diệp Dao nhận trà, nói với Thịnh Thế: “Vậy mà vẫn còn trộm trẻ con?”
“Đúng nha!” Thịnh Thế bình thản uống một ngụm trà, nghe lời nói của Diệp Dao, đọc lại nội dung tờ báo lại một lần. Diệp Dao sau khi nghe xong, cảm khái nói: “Lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, cuối cùng cũng bị bắt rồi.”
“Ừ.” Thịnh Thế đáp một tiếng, liền đưa ly trà không tới trước mặt Cố Lan San, Cố Lan San mới vừa chuẩn bị châm trà, Thịnh Thế lại đột nhiên lên tiếng nói: “Tin tức này thật khiến cho người ta cảm động.”
“Tin tức gì?” Diệp Dao ngẩng đầu, hỏi một câu.
Thịnh Thế nghe nói như thế, nhìn thoáng qua Diệp Dao, sau đó đọc lại tiêu đề tin tức trên báo không sót một chữ: “Người con gái một tuổi mắc bệnh nan y, người mẹ kiên cường bán máu bán thận cứu con gái.”
Thịnh Thế xem báo tốc độ rất mau, đọc nhanh như gió, vừa xem, vừa kể lại: “Nếu có thể lựa chọn, tôi nguyện ý dùng sinh mạng của tôi đổi cho sinh mạng con gái của tôi. Đây là nguyên lời thoại của người mẹ đó, tình thương của người mẹ thật vĩ đại. Nội dung sơ lược chính là một bé gái mắc phải bệnh khó trị, bác sĩ nói con bé sống không quá ba tuổi, nhưng người mẹ kia rất kiên cường, đều bán tất cả nhà cửa…, muốn giữ lại sinh mạng con gái của mình, đến cuối cùng nghèo rớt mồng tơi, liền bán máu bán thận. Đứa con gái này cũng rất hiểu chuyện, một tuổi tuổi nhỏ như vậy, thế nhưng châm kim đều không khóc.”
Thịnh Thế kể một đoạn thật dài, bên trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.
Diệp Dao cầm ly trà, cũng không có nói tiếp lời nói của Thịnh Thế.
Sắc mặt Cố Lan San nhàn nhạt nhìn chằm chằm lá trà mở ra trong ấm trà, không có lên tiếng, nhưng cô mơ hồ biết được ý đồ của Thịnh Thế, liền lặng yên không tiếng động đưa tay buông xuống, ở dưới mặt bàn ngắt bắp đù* của Thịnh Thế, nhưng Thịnh Thế giống như là hoàn toàn không có cảm giác, trực tiếp coi Cố Lan San trở thành người tàng hình cứ thế nói tiếp: “Tin tức này, thì có vẻ có chút đáng xấu hổ! Kể rằng có một người mẹ vì năm vạn đồng rao bán con gái của mình, con gái mới sáu tuổi, sau khi bị bán, bị chứng tự bế, ký giả hướng dẫn con bé hơn nửa ngày, con bé mới chỉ nói ra một câu nói.”
Thịnh Thế cố ý dừng một chút, ngẩng đầu lên, nhìn thẳng về phía Diệp Dao, lúc này mới mở miệng, chậm rãi nói: “Con muốn cùng mẹ con về nhà.”
Lúc Cố Lan San nghe được câu nói sau cùng, Ng'n t run lên, ly trà cầm trong tay suýt nữa rơi xuống đất.
Lúc này ý đồ của Thịnh Thế đã rất rõ ràng, chính là mượn báo chí chỉ trích Diệp Dao, Diệp Dao giật giật môi, sắc mặt không có biến hóa gì quá lớn.
Cuối cùng Cố Lan San đã biết miệng của Thịnh Thế có bao nhiêu lợi hại, vừa rồi, cô thật sợ lời nói kế tiếp của Thịnh Thế không dễ nghe, nhưng bây giờ cô không phản ứng chút nào, chỉ dựa theo lời dặn dò mình của Thịnh Thế lúc ở trên xe, duy trì bộ dạng cao ngạo, trên mặt treo một nụ cười nhàn nhạt, dường như mắt điếc tai ngơ với lời nói của Thịnh Thế.
Thịnh Thế thấy bộ dạng của Cố Lan San thế này, lập tức hài lòng rất nhiều, anh vẫn nhìn chằm chằm tờ báo như cũ, giống như là phát biểu cảm nhận: “Em nói người này rõ ràng đều là người mẹ, thế nào lại chênh lệch lớn như vậy, một người muốn bán đi con của mình, một người khác cũng biết rõ con của mình chỉ còn đường ૮ɦếƭ, nhưng vẫn liều mạng muốn cứu! Mọi người đều nói, tình thương của mẹ là tình thương vĩ đại nhất trên thế giới, nhưng đối với người ta mà nói, có một số người, bà ta không phải là người, cho nên làm sao có thể hiểu được tình thương của mẹ?”
Diệp Dao làm sao có thể nghe không ra trong miệng Thịnh Thế đang chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, sắc mặt của bà ta dần dần trở nên có chút tái nhợt, nhưng không thể phản bác lại, dù sao đây là Thịnh Thế vì tin tức trên báo chí nói ra cảm nhận, lại không thể hoàn toàn khẳng định anh đang chỉ mình.
Mặc dù anh thật sự đang mắng chửi mình.
“Anh cũng rất muốn biết, lúc bà mẹ kia bán đi con mình, rốt cuộc trong lòng nghĩ ra sao? Đứa bé rõ ràng là một miếng thịt từ trên người bà ta rơi xuống, lòng của bà ta cũng không đau à? Khẳng định là không đau, đau mà có thể bán đi con của mình? Hoặc là nói, bà ta nhất định là một người sống vô tâm!”
Thịnh Thế người này có một đặc điểm, chính là trong miệng anh nói lời nói rất sắc bén, nhưng giọng điệu lại rất thong thả, làm cho người ta một loại cảm giác như gió thoảng mây trôi.
Nhưng Diệp Dao lại không thể có cảm giác như gió thoảng mây trôi, đây là ngầm mắng bà ta, khiến cho sắc mặt của bà ta càng ngày càng tái nhợt.
Tay của bà ta hơi nắm thành nắm đấm, trên mặt một chút biểu cảm cũng không có, ánh mắt nhìn Cố Lan San có chút trở nên âm lãnh, cánh môi bà ta giật giật, giọng nói không nể tình chút nào: “Sở Sở, tôi nghĩ hôm nay tôi tới gặp cô, chính là một sai lầm.”
Cố Lan San nhìn chằm chằm Diệp Dao không có lên tiếng.
Diệp Dao cũng lẳng lặng nhìn cô.
Hình dung cảm giác Diệp Dao đối với Cố Lan San như thế nào?
Đối với đứa con gái này, thật ra chỉ là lúc bà ta còn trẻ, vì tình yêu điên cuồng mà sinh ra hậu quả xấu.
Bản thân cũng không có cảm tình quá lớn.
Thật ra có chút oán hận cùng chán ghét, loại oán hận này bắt nguồn từ ba ruột của Cố Lan San, ban đầu ông ta thề non hẹn biển nói với bà ta yêu thương sâu sắc, kết quả sau khi bà ta mang thai, lại đuổi ba ta ra khỏi Bắc Kinh.
Nếu như không phải mang theo đứa con riêng Cố Lan San này, khi đó dựa vào diện mạo của bà ta, bà ta thật sự có thể gả tốt hơn, cuối cùng cũng sẽ không gả cho ba của Trần Mặc, một thầy giáo bình thường.
Ba ruột của Cố Lan San và Cố Lan San đã phá hủy cuộc đời của bà ta, lúc trước bà ta tới Bắc Kinh là muốn giao Cố Lan San cho cha đẻ của nó, nhưng lại nhìn thấy cha đẻ của nó đã kết hôn, cuộc sống mỹ mãn, bà ta cũng có chút không cam lòng, sau đó bán Cố Lan San cho người khác.
Ông đã hủy diệt cuộc đời của tôi, tôi sẽ để cho ông cùng con gái của ông trọn đời không biết nhau, để cho con gái của ông cả đời ăn nhờ ở đậu, sống đầu đường xó chợ.
Nhưng bà ta lại nghe con trai của mình nói, Cố Lan San gả cho con trai của quan lớn, trải qua cuộc sống cẩm y ngọc thực.
Bà ta chưa bao giờ nghĩ tới, cái đứa con gái bà ta không thích kia, vậy mà sẽ có một ngày có kết cục tốt như vậy.
Cho nên, bà ta mới muốn gặp nó một lần, nhìn xem có thể vãn hồi quan hệ một chút hay không.
Nhưng đợi đến sau khi chân chính nhìn thấy, bà ta mới biết nó càng cao quý không thể bám víu vào hơn trong tưởng tượng của bà ta rất nhiều, xe sang trọng có tài xế lái, chồng phú quý, bà ta và con gái của bà ta hoàn toàn không phải là người cùng một thế giới.
Hai mẹ con lẳng lặng nhìn nhau thật lâu, Diệp Dao mới lại mở miệng nói: “Đây chính là mục đích mà cô đồng ý cùng tôi ăn cơm phải không.”
“Có một số việc, có lợi tất có hại. Sở Sở, cô đừng quên, người cho cô sinh mạng là tôi, mặc dù lúc trước tôi bởi vì cuộc sống bức bách mà bán cô, nhưng nhà họ Cố có tiền, cuộc sống cô trôi qua chính là cuộc sống của thiên kim đại tiểu thư, nếu không, bây giờ cô làm sao mà có thể gả cho nhà họ Thịnh?”
“Ngụ ý trong lời nói của bà Diệp đây, chính là Sở Sở nên cảm tạ bà à?” Nụ cười lạnh trên mặt Thịnh Thế càng ngày càng đậm, giọng nói cũng có chút trở nên trầm xuống.
Diệp Dao nhìn Thịnh Thế, vốn là đối với sự không tôn trọng vừa rồi của anh có chút tức giận, cho nên không e dè chút nào mở miệng nói: “Cậu Thịnh, dù nói thế nào, tôi cũng là mẹ ruột của Diệp Sở sở, mẹ vợ của cậu, cậu cứ có thái độ như thế với tôi sao?”
Thịnh Thế nghe nói như thế, trong lòng cơn tức bốc lớn lên, anh chưa bao giờ gặp qua người mẹ nào như vậy, anh vừa định mở miệng nói chuyện, Cố Lan San vẫn một mực ở bên cạnh mỉm cười trầm mặc lại đột nhiên lên tiếng: “Diệp Dao, tôi không biết hôm nay bà gặp tôi có mục đích gì, nhưng tôi nghĩ, có mấy lời hình như tôi cần phải nói rõ ràng với bà.”
Thịnh Thế nghe nói như thế, cơn tức trong lòng tràn lên, anh chưa từng thấy bà mẹ nào như vậy. Anh vừa định mở miệng nói chuyện, Cố Lan San vẫn luôn im lặng mỉm cười một bên đột nhiên lên tiếng: “Diệp Dao, tôi không biết hôm nay bà gặp tôi là có mục đích gì, nhưng mà tôi nghĩ, có lẽ có mấy lời tôi nên nói rõ ràng với bà.”
Giọng nói của Cố Lan San nghe rất tỉnh táo, cằm cô hơi nâng, mặt mày vẫn phấn chấn, ra vẻ cao ngạo như cũ.
“Bà nói hôm nay bà gặp tôi chính là một quyết định sai lầm, nhưng mà tôi lại cảm thấy tôi rất vui mừng vì hôm nay thấy bà.”
“Bà khiến tôi hoàn toàn mất hết hi vọng vào mẹ mình rồi.”
“Tôi rất cảm ơn bà vì đã cho tôi sinh mạng, nhưng lúc bà bán tôi đi, tôi nghĩ những gì tôi nợ bà đều đã trả cho bà hết rồi!”
“Bà đối với tôi mà nói, trừ việc cho tôi một sinh mạng, thì thật sự chẳng còn cái gì!”
Cô đã ૮ɦếƭ tâm với mẹ mình thật sự, cô mím chặt môi, im lặng trong chốc lát, rồi nói: “Bắt đầu từ bây giờ, tôi và bà không còn bất kỳ quan hệ nào nữa, bà sống hay ૮ɦếƭ cũng không liên quan đến tôi, mà tôi sống hay ૮ɦếƭ, cũng chẳng liên quan đến bà nữa!”
Cố Lan San lạnh lùng nhìn Diệp Dao nói một mạch những lời này, sau đó nhìn Thịnh Thế một bên một chút nói: “Đừng trách thái độ Thịnh Thế không đối xử tốt với bà. Tôi cảm thấy lời anh ấy rất tuyệt vời, nói cách khác, những điều anh ấy vừa mới nói, cũng chính là điều mà tôi muốn nói!”
“Bà đúng là một người không tim không phổi! Tôi thật sự cảm thấy không đáng vì đã từng nhớ mong một người mẹ như bà trong lòng mình!”
“Hơn nữa người như bà, cũng rất xứng đáng nhận thái độ ấy của chúng tôi!”
Không có ai trời sinh thiện lương hoàn toàn.
Thiện lương, nói trắng ra, chính là một loại lựa chọn.
Người thiện lương, đại đa số đều tự khiến mình tủi thân, làm lợi cho người khác.
Cố Lan San vừa yêu vừa hận Diệp Dao, nhiều khi, cô cũng muốn giống như Thịnh Thế, đứng trước mặt Diệp Dao nói những lời này cho bà ta nghe.
Nhưng cô cảm giác nói ra cũng không có tác dụng lớn, chỉ tự nói với mình, hơn nữa làm tổn thương Diệp Dao cũng là làm tổn thương mình.
Nhưng bây giờ, khi cô thấy sắc mặt của Diệp Dao trở nên cực kỳ khó coi, đáy lòng của cô lại thật sự cảm thấy hả giận.
Nếu nói trước khi cô gặp Diệp Dao, thật sự trong lòng có tồn tại một chút mong đợi và ngọt ngào, nhưng lúc này, đã biến mất chẳng còn một mống. die/n d.an l;e q/uy do,n Cô cảm thấy ngày đó mình khóc cả tối ở nhà thật sự không đáng giá!
Bây giờ cô rất vui vì được gặp Diệp Dao, để khiến cô chấm dứt hy vọng vớii người mẹ này.
Cũng đỡ phải nghĩ mẹ yêu cô hay không yêu cô mỗi ngày.
Cố Lan San cười một cái, đứng lên, cầm túi của mình, vươn tay kéo Thịnh Thế lên, nói: “Nhị Thập, chúng ta đi.”
......
Sau khi Cố Lan San kéo Thịnh Thế từ trong phòng bao ra ngoài, khóe môi liên tục cong nhiều lần. Thịnh Thế vẫn luôn nghiêng đầu quan sát Cố Lan San, giống như có lời gì muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ mở miệng nói: “Anh đi tính tiền trước, em chờ anh xuống.”
Cố Lan San gật đầu một cái, cười nói: “Đi đi, em đi vào nhà vệ sinh.”
Ánh mắt của Thịnh Thế hơi lo lắng.
Cố Lan San xoay người rời đi.
Thịnh Thế hô một tiếng: “Sở Sở.”
Cố Lan San quay đầu lại, ánh mắt đen nhánh nhưng lại rất trong, Thịnh Thế nhìn chăm chú ánh mắt của cô một lúc, nói: “Đi đi, anh sẽ chờ em vào nhà vệ sinh xong.”
Cố Lan San gật đầu một cái, không nói gì, đạp giày cao gót, đi vào toilet.
Ngay sau đó, Thịnh Thế gọi một nhân viên phục vụ, tính tiền.
Nhưng sau khi Thịnh Thế rời đi, có một cô gái cũng lặng yên không tiếng động vào toilet.
Cố Lan San vào nhà vệ sinh, lúc mở buồng vệ sinh, cô thấy được một người mình quen biết.
Thật ra thì cũng không hẳn là quen thuộc, nhưng lúc cô tự sát cũng là người đó cứu được, hơn nữa lúc cô nằm viện, mỗi ngày người đó đều đến phòng bệnh thăm cô một lần.
Là viện trưởng Tôn của bệnh viện quân đội.
Cố Lan San nở nụ cười với viện trưởng Tôn, nói: “Thật là trùng hợp, vậy mà chị cũng ở trong này.”
Thái độ viện trưởng Tôn vẫn lạnh lẽo như trước, cho nên với việc Cố Lan San cười, có vẻ hơi câu nệ, nhưng cũng không khiến người ta cảm thấy xa lánh: “Thì ra là cô Cố, ăn cơm ở đây sao?”
“Ừ.” Cố Lan San đáp một tiếng, sau đó liền nở nụ cười, nói chuyện ăn uống ở trong nhà vệ sinh, hình như không tốt lắm.
Dường như viện trưởng Tôn biết Cố Lan San cười cái gì, cũng cúi đầu, cười khẽ một tiếng, sau đó hỏi: “Tay của cô sao rồi, để tôi xem một chút.”
“Không sao rồi.” Kể từ sau khi Cố Lan San cắt cổ tay tự sát, liền mua một cái đồng hồ rất lớn, đeo thường xuyên, vừa vặn che đi vết thương, cho nên hiện tại viện trưởng Tôn mở miệng, cô liền cởi dây đồng hồ, vươn đến trước mặt viện trưởng Tôn. Viện trưởng Tôn cẩn thận nắm tay của cô, nhìn qua, nói: “Vết sẹo rất nghiêm trọng, có thể sẽ lưu cả đời, chỉ là vết thương đã kín miệng rồi, nhưng mà bị thương dây thần kinh, cổ tay trái không thể nhấc đồ quá nặng. Điều này cô nhất định phải nhớ, khi rảnh đến bệnh viện một chuyến, tôi sẽ kiểm tra cho cô cẩn thận. Không cần đăng ký, trực tiếp gọi điện thoại cho tôi khi tới là được.”
Cố Lan San: “Tôi biết rồi, nhất định tôi sẽ đi.”
“Đừng ngại.” Viện trưởng Tôn nhàn nhạt trả lời một câu, mắt rơi vào quần áo của Cố Lan San, sau đó giơ tay lên, đưa tới: “Có một sợi tóc bị rụng, tôi nhặt giúp cô.”
“Cám ơn nhé!” Giọng nói Cố Lan San hơi có vẻ được chiều chuộng mà lo sợ, cũng không suy nghĩ nhiều, cũng không để ý đến viện trưởng Tôn siết sợi tóc kia trong tay, không hề vứt đi.
“Không có việc gì thì tôi đi ra ngoài trước.” Viện trưởng Tôn nói xong, liền nở một nụ cười với Cố Lan San, đạp giày cao gót rời đi.
...
...
Hôm nay rất trùng hợp, Sở Bằng và Tôn Thanh Dương cũng tới khách sạn Kinh Thành ăn cơm, vừa mới xuống xe, liền thấy Thịnh Thế, Cố Lan San và Diệp Dao vào khách sạn Kinh Thành.
Trong lòng Sở Bằng suy đoán, liền lập tức chứng thực. Mà lúc Cố Lan San nằm viện, trong lòng Tôn Thanh Dương cũng đã xuất hiện hoài nghi. Bây giờ nhìn thấy Cố Lan San và Diệp Dao ở cùng một chỗ, Tôn Thanh Dương cũng chắc chắn. Lúc vợ chồng hai người ăn cơm, đều ngầm hiểu lẫn nhau, đồng thời mở miệng nói chuyện này với đối phương.
Cho nên lúc Cố Lan San vào phòng vệ sinh, Tôn Thanh dương cùng đi vào.
Tôn Thanh Dương trở lại phòng, Sở Bằng lập tức lên tiếng hỏi: “Thế nào?”
Tôn Thanh Dương cầm sợi tóc trong tay quơ quơ về phía Sở Bằng, sau đó rút khăn giấy ở một bên bọc kỹ sợi tóc, cầm một cây Pu't, viết ở phía trên một chữ “Cố”.
“Sở Bằng, mới vừa ta nghe thấy Thịnh gia quá | tử | gia kêu chú ý rã rời Sở Sở.” Tôn Thanh dương vừa nói,
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc