Đoạt Hôn 101 Lần - Chương 111

Tác giả: Diệp Phi Dạ

“Lan San à, thật ra thì cô biết không, lúc cô đang còn trẻ tâm tư sẽ dễ dàng đâm vào những chỗ nhầm lẫn, đem nhầm cảm động thành tình yêu, đem nhầm khách qua đường thành tình cảm chân thành.”
“Tôi là một người từng trải, ban đầu lúc còn trẻ tôi cũng phạm sai lầm như vậy, cho nên tôi nói chút chuyện này với cô, có lẽ cô sẽ cảm thấy rất khó làm được, nhưng ý định ban đầu của tôi kỳ thật chỉ là muốn để cho cô mất chút thời gian đi đường vòng.”
“Cái loại khắc cốt ghi tâm này, thật ra chỉ có thiếu niên sau khi trưởng thành mới có. Lúc còn trẻ, mọi người đều nói, mình yêu người nào, yêu sâu đậm bao nhiêu, thật ra đợi đến nhiều năm sau, cô trở lại nhìn lúc ban đầu, sẽ phát hiện thật ra thì khi đó tình yêu đó có vẻ không có ý nghĩa, hoang đường và buồn cười nữa.”
“Rời đi Bắc Kinh, cũng không thể hiện được rằng cô có thể thoát khỏi quá khứ. Vây khốn cô là trái tim của cô, không phải là thành phố ấy. Cô đang sống một cuộc sống đã lâu, nên có tính ỷ lại và tính thích ứng, đổi mới một thành phố khác đại đa số sẽ có chút không thích ứng, nếu không không có khả năng cô ở đây, chỉ là đi du lịch mà không có dừng lại.”
“Nghe lời của cô, tôi nhìn ra được, cô rất kiên cường, đã là một cô gái kiên cường như vậy, cần gì phải trốn tránh? Cái cô cần chính là dũng cảm đi đối mặt, cho tới nay, điều cô muốn không phải là yêu người mình yêu, được gọi là hạnh phúc là làm những chuyện mình thích, có được gọi là vui vẻ không? Như vậy hiện tại bắt đầu, chính là cô nên vì mình mà sống, chứ không phải trốn tránh.”


Cố Lan San trở lại khách sạn, cô tắm xong rồi nằm trên giường, trong đầu cô vẫn còn hiện lên lời nói của Sở Bằng.
Một đêm này, căn bản cô ngủ không ngon, sáng sớm hôm sau cô vội mua vé máy bay, cô đi Lệ Giang, ở Lệ Giang ngây người bảy ngày, sau đó đi Cửu Trại Câu, rồi từ Cửu Trại Câu trở về, lúc cô ở trong một công viên ở Thành Đô uống trà, trong lúc bất chợt cô quyết định, mua vé máy bay trở lại Bắc Kinh.
Sau khi trở lại Bắc Kinh, Cố Lan San đặt trước một khách sạn, sau đó đến ngay công ty, sau khi tiêu hết ngày nghỉ cô liên lạc với Ngã Ái Ngã Gia. Hiệu suất làm việc của Ngã Ái Ngã Gia rất cao, đã rất nhanh gọi điện thông báo cho cô đi xem nhà, Cố Lan San muốn chọn một nơi ở gần công ty của mình, đại khái chỉ phải đi ba bốn con phố nhỏ, cô đã chọn được một căn phòng.
Là cùng người khác thuê chung, giá tiền cũng không đắt, căn phòng cô thuê tương đối còn mới, có ban công nhỏ rất đẹp, lúc này Cố Lan San cùng Ngã Ái Ngã Gia ký hợp đồng thuê nhà, ngày hôm sau cô tìm một người nội trợ, đem gian phòng thu dọn một chút, sau đó liền vào ở.
Lúc này thời gian cô và Thịnh Thế li hôn đã qua một tháng, Bắc Kinh đã nghêng đón mùa thu, nhiệt độ dần dần lạnh xuống.
Thật sự giống như Sở Bằng nói, cô đi rất nhiều thành phố, đi rất nhiều con đường, nhưng mà không có nửa điểm mình thuộc về đấy.
Chỉ riêng Bắc Kinh là khiến cho cô tìm thấy được cảm giác gia đình.
Cô ngồi trong một công viên nào đó trong thành phố, nhìn thấy rất nhiều người thành thị ngồi cùng nhau uống trà đánh bài, nhưng cô lại giống như một người ngoài cuộc, từ đầu đến cuối đều không thể hòa nhập trong đó, tuy thời gian gần đây cô vui chơi vô cùng vui vẻ nhưng mà khi còn một mình, đại đa số vẫn cảm thấy có chút cô đơn.
Loại cô đơn này giống như độc dược vậy, ngấm vào trong xương cốt của cô, làm cho cô càng ở trong lúc nhiều người vui vẻ nói cười thì càng cảm nhận rõ ràng.
Cho nên cô nhất thời xúc động mà đặt vé máy bay, đợi đến khoảnh khắc cô thực sự đáp xuống sân bay Bắc Kinh đó thì cô thật sự tìm được cảm giác trở về nhà.
Trong lòng có một loại tình cảm kiên định không nói thành lời.
Cô ở trong khoảnh khắc đấy đặc biệt chắc chắn bản thân muốn ở lại Bắc Kinh.
Bởi vì quyết định sẽ ở lại cho nên Cố Lan San liền không còn băn khoăn nữa, trái lại xem ra cả người tinh thần vô cùng sảng khoái, vẫn giống như trước đây, đi làm sáng chín chiều năm.
Có thể là thời gian trước vô cùng nhấp nhô nên bây giờ thượng đế đã bồi thường lại cho cô, cũng có thể là do vận may mà tâm tình tốt theo, nói tóm lại là công việc kế tiếp của Cố Lan San vô cùng thuận lợi, thoáng cái đã lấy được vài cái tin tức “bom tấn”, mang đến rất nhiều động lực cho tạp trí tin tức giải trí SH, khi tin tức được SH phát ra thì tổng giám đốc công ti tin tức SH đặc biệt khen ngợi Cố Lan San, trả lại cho cô chức vị chỉ huy, từ trưởng ban lến đến chủ biên, chủ quản Cố Lan San được xem tất cả hạng mục công việc ở cái công ti tin tức giải trí này.
Công việc tiếp đó lại càng bằng phẳng, chỉ là cô chưa từng gặp mặt lại Thịnh Thế, ngẫu nhiên sẽ nhìn thấy một chút tin tức về Thịnh Thế ở trên báo công ti SH, nhưng mà cũng không có tin tức tình cảm nào, đại đa số đều là tin tức thương mại của anh, ví dụ như xí nghiệp họ Thịnh buôn bán vô cùng tốt, mười phần cổ phiếu Thịnh Thế lại phát triển. Lại ví dụ như xí nghiệp họ Thịnh cùng tập đoàn Bắc Dương hợp tác quay một bộ phim điện ảnh, nữ chính đã định là Tô Kiều Kiều.
...
...
Thực ra Cố Lan San cũng không biết Thịnh Thế ở Bắc Kinh đã nhìn thấy cô.
Đó là ở cửa lớn của một khách sạn thành phố, lúc ấy anh vừa cùng một đám người đi ra từ một bữa tiệc đã tan, mọi người ra khỏi khách sạn, bắt tay lẫn nhau, tạm biệt. Sau đó anh liền dừng xe ở bên đường, bởi vì anh uống R*ợ*u nên có chút khó chịu, liền gọi điện thoại báo cho tài xế tới đón mình, cả người anh dựa vào ghế lái mà nhắm mắt nghỉ ngơi, sau đó cũng thực sự mơ mơ hồ hồ ngủ thiếp đi, anh cảm thấy được giấc mơ rất mơ hồ, thứ duy nhất rõ ràng trong giấc mơ của anh lại là Cố Lan San.
Anh mở to mắt liền cảm thấy được trong lòng hiện lên đau nhói, cũng cảm thấy không khí bên trong xe vô cùng đè nén, anh liền tiện tay kéo cửa sổ xe xuống, sau đó anh liền nhìn thấy bóng dáng cô đứng ở đó không xa.
Cô buộc tóc cao, lộ ra cần cổ xinh đẹp ưu nhã, cả người mặc đồng phục công sở màu trắng, trên mặt trần đầy cươi cười chói sáng đang bắt tay cùng người khác.
Xem ra cô đã có nhiều kinh nghiệm, cũng rất xinh đẹp, vẻ mặt cũng không sao.
Lúc ấy Thịnh Thế giống như bị mê hoặc, nhìn Cố Lan San chuyên chú, ánh mắt cũng không dám nháy một cái, sợ một lần không cẩn thận thì Cố Lan San liền biến mất không thấy nữa.
Mãi cho đến khi rốt cuộc Cố Lan San cũng thực sự không thấy nữa thì anh vẫn nhìn chằm chằm chỗ mà cô vừa đứng, sững sờ ngơ ngác.
Sau cùng Thịnh Thế cũng được tài xế của mình gọi thì mới hoàn hồn lại, sắc mặt của anh xem ra không tốt lắm, tài xế liền quan tâm hỏi một câu: “Anh Thịnh, anh không thoải mái sao? Cố cần đến bệnh viện một chuyến không?”
Thịnh Thế lắc đầu, liền đẩy cửa xe mà ngồi xuống ghế sau, tài xế cũng lên xe rồi thuần thục khởi động xe, hỏi: “Anh Thịnh, anh định đi chỗ nào?
Đi chỗ nào?
Thịnh Thế kinh ngạc một lúc rồi mới nói: “Về nhà đi.”
Tài xế không nói gì, lưu loát lái xe mà đi về phía trước.
Thịnh Thế nhìn ra ngoài cửa kính, dòng xe cộ có chút đông đúc, mùa thu đã đến, lá cây vội vã rơi xuống, sắc trời có chút xám trắng, hôm nay không khí làm sao mà có chút hoang vắng, Thịnh Thế lại cảm thấy được cảm giác mùa xuân về hoa lại nở rực rỡ.
Anh đã sinh sống tại thành phố Bắc Kinh hai mươi mấy năm, ô nhiễm nghiêm trong, cát bụi nổi lên, khô hanh, gió lớn, đông người, xa lấp, tất cả vấn đề mãnh miệt đó làm anh chưa bao giờ thực sự cảm thấy được thành phố này có chút gì tốt đẹp, chẳng qua anh sinh ra ở đây, người nhà sinh sống ở đây, thành phố Bắc Kinh mà quê hương của anh, nhưng mà hiện tại anh làm cảm thấy được ngoài là quê nhà thành phố này cũng đặc biệt đáng yêu.
Thịnh Thế nhìn dòng xe đi ngược chiều mình, có sự có đâm vào đuôi xe xảy ra, anh chậm rãi cong khóe môi, thật sự từ trước tới nay, lần đầu tiên anh cảm thấy được bản thân yêu thủ đổ của Trung Quốc - thành phố Băc Kinh, bất luận là chuyện tốt hay chuyện xấu, anh đều cảm thấy được vô cùng thoải mái.
Yêu một thành phố, đại khái là vì trong thành phố này, có một người mà mình yêu.
Cô trở lại, không rời khỏi Bắc Kinh nữa.
Bất luận là vì sao mà cuối cùng cô lại lựa chọn Bắc Kinh, trong lòng anh đều vô cùng vui vẻ.
Chưa từng nghĩ tới, một ngày kia, vì có thể ở trong cùng một thành phố với cô mà mừng rõ như điện vậy.
Nhìn cô vô cùng tốt, hăng hái, thần sắc kiêu ngạo, rất giống với Cố Lan San anh đã từng gặp.
Việc này thật tốt.
Anh cảm thấy được chỉ cần anh đưa tay, là có thể nhìn thấy Cố Lan San thật sự, rất tốt.
Trong cuộc đời anh, đây là quyết định đáng giá nhất mà anh đã làm ra.
...
...
Hàn Thành Trì gặp lại Cố Ân Ân là ở Kim Bích Huy Hoàng.
Anh chưa từng nghĩ đến, anh cũng sẽ gặp lại cô như vậy.
Khi anh xảy ra tai nạn giao thông, vùng vẫy với sống ૮ɦếƭ liền truyền đến tin tức Cố Ân Ân đính hôn cùng người khác.
Anh gọi điện thoại cho cô rất nhiều lần, cô vẫn không nghe.
Nửa đêm, anh rút kim truyền dịch đi tìm cô, đứng đó hơn nữa ngày ngoài trước cửa nhà họ Cố, nhưng cô không có ra gặp anh.
Cuối cùng, anh ngã xuống đất hôn mê, được người xung quanh đưa đến bệnh viện.
Sau đó, anh liên tục chạy ra ngoài thêm hai lần, bác sĩ ( không nhìn được nữa, giúp anh liên lạc với Cố Ân Ân, Cố Ân Ân đi đến bệnh viện gặp anh, trong nháy mắt, anh rất vui mừng, nhưng cô lại nói ra những lời tàn nhẫn như thế.
Cô nói, cô chỉ yêu tiền của Hàn Thành Trì, cô nói, con của họ, cho dù không xảy thai, cô cũng không có dự định sinh ra.
Anh hoàn toàn không thể ngờ tới, Cố Ân Ân hiền lành ngoan ngoãn, làm sao trong phút chốc có thể trở nên lạnh lùng vô tình đến như vậy?
Xuất thân của anh cũng là dòng dõi cao quý, vẫn còn danh dự của bản thân, anh vì Cố Ân Ân, đã đánh mất quá nhiều danh dự, cho nên, sau đó, anh thực sự ngoan ngoãn dưỡng bệnh trong bệnh viện, đợi đến sau khi anh xuất viện, cô đã lấy người khác.
Mà anh nộp hồ sơ xin việc cho một xí nghiệp nước ngoài, anh chủ yếu phụ trách các hạng mục của thị trường nước Mĩ, anh từng đi du học ở nước Mĩ nhiều năm, quen biết khá nhiều bạn bè ở nước Mĩ, mà những người bạn này hoặc là tự mình mở công ty, hoặc là có công việc tốt, cho nên, dưới sự giúp đỡ của những người bạn này, để cho công ty của anh phụ trách những hạng mục đặc biệt tốt, cho dù anh mới vào làm việc một tháng, cũng đã kiếm ra được ba hợp đồng lớn cho công ty, công trạng tăng cao,) tự nhiên chức vụ của anh cũng được nâng lên.
Tai nạn xe lúc trước, xảy ra là do anh không tuân thủ đúng luật giao thông, cho nên người va chạm với anh không cần chịu bất cứ trách nhiệm hình sự nào), có thể là thẹn với lòng, nên trả giúp cho anh hơn phân nữa tiền thuốc men, mặc dù là như vậy, nhưng anh vẫn còn thiếu lại một khoản tiền.
Thời điểm cha anh bị xử bắn, anh ở trong bệnh viện, đợi đến sau khi anh xuất viện, là chồng chị cả của Thịnh Thế mang đến, sau khi mua mộ phần an táng, lại thiếu thêm một khoản tiền.
Công việc hiện tại của anh đang làm thật sự không tệ, tiền lương cũng không sai, nhưng mà vẫn còn chưa đủ trả nợ.
Vì vậy, cho dù thân thể anh cũng không phải thật sự tốt, nhưng vẫn rất tốt, chủ động tăng ca, làm càng nhiều càng nhanh thăng chức, cho nên, đêm nay anh theo ông chủ tới một xí nghiệp nước ngoài bàn chuyện hợp tác.
Mà xí nghiệp nước ngoài này lại là công ty của người chồng mà Cố Ân Ân lấy, người phụ trách cuộc đàm phán đêm nay cùng bọn họ chính là chồng Cố Ân Ân, cho nên Cố Ân Ân đi theo cùng.
Bên này Hàn Thành Trì đến trước, đặt một phòng bao Kim bích huy hoàng, cửa được đẩy ra, Hàn Thành Trì cùng ông chủ đứng lên, sau đó nhìn thấy Cố Ân Ân cùng ông chủ của xí nghiệp nước ngoài Thiếu Đông Gia, lúc vào ý cười xinh đẹp, hành động của anh trong nháy mắt dừng lại.
Nụ cười của cô, trước sau như một ôn nhã đoan trang, giống như một đóa hoa bách hợp, cực kỳ thanh thuần sạch sẽ, nở rộ tràn đầy rực rỡ, nhưng mà nụ cười này không phải vì anh nữa rồi.
Anh cứ nghĩ rằng bản thân mình đã qua thời điểm đau khổ nhất, nhưng trong phút chốc khi anh nhìn thấy Cố Ân Ân mỉm cười, đột nhiên, đau đớn đến tột cùng xưa nay chưa từng có.
“Thành Trì, tôi giới thiệu với cậu một chút, công ty lần này chúng ta hợp tác, là công ty Lục Nguyên Thiếu Đông Gia, Lộ Nhất Phàm.” Ông chủ của Hàn Thành Trì giới thiệu cho Hàn Thành Trì: “Vị bên cạnh, chính là vợ mới cưới của cậu ấy, đại tiểu thư nhà họ Cố.”
Hàn Thành Trì thu lại tầm mắt dừng trên người Cố Ân Ân, ôn hòa kéo môi.....cười một cái, vươn tay ra bắt tay với Lộ Nhất Phàm, khách sáo lễ độ nói: “Giám đốc Lộ, ngưỡng mộ đã lâu.” Dừng một chút, mới quay đầu lại, nhìn Cố Ân Ân, cười một cái, nói: “Ân Ân đã lâu không gặp.”
Cố Ân Ân đối với Hàn Thành Trì dường như càng không có việc gì, thậm chí ngay cả tay cô cũng không có đưa ra một chút, chỉ là kéo cánh tay của Lộ Nhất Phàm, đối với Hàn Thành Trì mỉm cười một cái, nhẹ nhàng gật đầu: “Anh Hàn, đã lâu không gặp.”
Anh Hàn...
Trong lòng Hàn Thành Trì khẽ cười một tiếng, không nói gì, cùng mọi người ngồi xuống.
Nói là cùng ông chủ đến bàn chuyện làm ăn, nhưng đại đa số đều là đến uống R*ợ*u, ông chủ cùng Lộ Nhất Phàm dường như quen biết đã lâu, hai người nói rất nhiều, Hàn Thành Trì ngồi một bên. im lặng mà uống R*ợ*u, lâu lâu ngẩng đầu lên nhìn Cố Ân Ân một cái, trái lại Cố Ân Ân như chim nhỏ nép vào bên người Lộ Nhất Phàm, luôn giúp Lộ Nhất Phàm mồi thuốc, hoặc rót R*ợ*u giúp hắn ta.
Nhìn thấy hình ảnh như vậy Hàn Thành Trì chỉ thấy trong lòng hoàn toàn chấn động khó chịu, tốc độ uống R*ợ*u ngày càng nhanh.
Cố Ân Ân đột nhiên nghiêng đầu, không biết nói gì bên tai của Lộ Nhất Phàm, Lộ Nhất Phàm cười gật đầu, thuận tiện hôn lên mặt của Cố Ân Ân một cái, Cố Ân Ân giơ tay lên, đẩy Lộ Nhất Phàm một phen, tao nhã đứng lên, đi ra khỏi phòng.
Mọi người nên chơi đùa vẫn tiếp tục chơi đùa, nên nói chuyện vẫn tiếp tục nói chuyện, căn bản không ai chú ý đến Hàn Thành Trì, Hàn Thành Trì bắt đầu, một ly lại một ly tiếp tục uống, uống đến khi bình R*ợ*u trước mặt trống không, lúc này anh chợt đứng lên, cũng đi ra khỏi phòng.
Khi Cố Ân Ân ra khỏi tolet, nhìn thấy Hàn Thành Trì tựa vào hành lang ở khúc rẽ đang đứng *** lá, dáng vẻ của cô hơi sửng sốt một chút, bước đi chậm lại.
Hàn Thành Trì vốn đang nhắm mắt, dường như cảm giác được gì, liền nghiêng đầu sang chỗ khác, mở mắt, chăm chú khóa chặt Cố Ân Ân.
Hai người đều không động đậy, cùng nhìn nhau một lúc, Cố Ân Ân dời tầm mắt của mình ra đầu tiên, sắc mặt nhàn nhạt bước đi tiếp, nhìn cũng không nhìn Hàn Thành Trì một cái, thẳng tắp tiêu sái đi qua anh.
Nhưng mà, trong nháy mắt khi Cố Ân Ân bước qua đó, Hàn Thành Trì nhanh chóng vươn tay ra, đồng loạt nắm được cổ tay của cô.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc