Đoạt Hôn 101 Lần - Chương 105

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Cố Lan San cảm thấy bên cạnh giường lún xuống dưới, thân thể của cô khẽ căng thẳng hạ xuống, hàng mi dài run rẩy hai cái, nhưng không có mở ra.
Thịnh Thế nằm xuống, liền quay đầu đi ngắm mặt Cố Lan San, tay trái của cô vừa vặn đặt ở bên gối, tầm mắt của anh lập tức liền thấy vết sẹo dữ tợn trên tay cô, trái tim giống như là bị thứ gì hung hăng đánh trúng vào, đau đến mức trong nháy mắt anh chỉ có thể nhắm hai mắt lại, hô hấp hơi gấp rút, đầu liền nhanh chóng quay đi.
Hai người nằm trên giường không *** áo ngủ, cũng không nói.
Giữa hơi thở của Thịnh Thế, loáng thoáng có thể nghe thấy mùi thơm đặc hữu trên người Cố Lan San, qua thật lâu, anh mới hơi lật người, đưa lưng về phía Cố Lan San.
Cố Lan San mở mắt, nhìn chằm chằm bóng lưng Thịnh Thế một lát, mới khe khẽ nhắm mắt lại.
Có lẽ là ban ngày đi bộ nhiều, Cố Lan San hơi mệt chút, cho nên qua một chút, cô liền ngủ mất.
Thịnh Thế nghe tiếng thở nhạt nhẽo đều đều của cô, tốc độ tim đập dần dần an bình đi xuống, hắn lại từ từ lật người, chuyển hướng chính diện cô, thể trọng của anh lớn hơn cô rất nhiều, cho nên bên này lún xuống tương đối lợi hại, thân thể mềm mại của cô không chú ý liền trượt đến trong *** anh.
Toàn thân anh giống như là bị điểm huyệt, hung hăng run rẩy, hắn giơ tay lên, muốn đẩy thân thể cô ra, nhưng tay lại không nghe sai sử thần sui quỷ khiến rơi xuống ngang hông cô.
Nàng ngủ rất say sưa, đầu vẫn còn hơi cọ xát ở trước *** anh.
Hắn cảm thấy thân thể có một cảm giác nóng ran không thể nói ra, hô hấp cũng đi theo từ từ dồn dập. Anh hơi giơ tay lên, muốn nhẹ nhàng đẩy cô ra, nhưng tay của cô lại bắt được áo ngủ của anh, sợ làm cô thức tỉnh, cuối cùng anh vẫn chậm rãi thõng cánh tay, lần nữa thả lại ngang hông cô.
Lúc này đang đêm khuya nhưng anh lại không có nửa điểm buồn ngủ, miệng lười liên tục nuốt nước bọt, một đôi mắt đen nhánh tính mịch như ngọn đèn đềm, nhìn dung nhan mỹ lệ của cô, hơi thè lưỡi *** *** cánh môi, sau đó không lý do tự chủ cúi đầu, nhẹ nhàng tiến tới bờ môi cô.
Anh im hơi lặng tiếng, cô không có cảm giác chút nào, môi anh chỉ nhẹ nhàng đặt lên môi cô, liền tính toán nhanh chóng rút lui, nhưng cô gái ngủ mê man lại đưa ra cánh tay, níu chặt cổ anh. Toàn thân anh cứng ngắc, môi đặt ở chiếc cổ mềm mại cảu cô, tim anh phịch phịch nhảy, một lát sau, anh mới ra tiếng kêu một câu:
“Sở Sở?”
Cô không có lên tiếng, anh vươn tay muốn kéo tay cô, nhưng cô lại càng dùng sức níu chặt.
Thịnh Thế nắm chặt cánh tay của cô, ngẩng đầu, thấy được con mắt đen nhánh của cô sáng ngời.
Cô không nói gì, chỉ là dùng ánh mắt theo dõi anh.
Khuôn mặt anh bất động thật lâu, vừa muốn mở miệng nói chuyện, Cố Lan San lại không hề báo trước ngẩng cằm lên, chủ động ngăn chặn môi của anh.
Đôi môi của cô cực kỳ run rẩy.
Đầu lưỡi mềm mại của cô trượt lên môi của anh, cũng vẫn còn run rẩy, có chút lạnh.
Đây là việc Thịnh Thế có nằm mơ cũng không nghĩ đến, Cố Lan San vậy mà lại chủ động hôn anh, vốn dĩ anh trên phương diện giường chiếu, đã xem như cao thủ cực kì lợi hại rồi, nhưng hiện tại kích động đến mức không biết nên làm tiếp tục như thế nào.
Thậm chí cả người cứ như thế ngây dại không động đậy đứng tại chỗ, cho dù cô gái chậm chạp nhẹ nhàng di động qua lại trên môi anh.
Cố Lan San đâu phải là hôn, cô chỉ là học cách hôn lúc trước của anh mà thực hiện lại, nhưng hôn một lúc, thế nhưng không thấy sự đáp trả lại của anh, cô cũng có chút không thể tiếp tục nữa, có chút mất mác theo bản năng lùi đầu lưỡi của mình trở lại trong miệng.
Cô ngượng ngùng vừa định muốn khép lại, liền bị một cỗ sức lực cực lớn ấn vào ót của chính mình, đôi môi của cô bị một vật gì đó nóng bỏng hung hăng mà cạy mở, sau đó ngay cả hô hấp của cô cũng bị người đó đoạt lấy hết.
Cố Lan San dường như sắp ૮ɦếƭ ngạt, bị anh hôn thật sâu mà lại thật mạnh mẽ, tay cô vòng vào cổ của anh, cảm giác được bàn tay anh đang vội vàng cởi bỏ quần áo của chính mình.
Lần đầu tiên cô chủ động, làm cho anh căn bản không thể dừng lại, sức lực của anh không thể khống chế được, mà xé rách áo của cô, sau đó kéo quần của cô, không thể chờ đợi mà xâm nhập *** cô.
Hơn hai tháng qua anh không có chạm vào cô, thời điểm anh tiến sâu *** cô, anh cảm thấy tất cả giống như đang trong mơ, đầu óc có chút choáng váng, cả người kích động vui mừng suýt chút nữa liền như vậy mà kết thúc.
Chính là anh cô gắng kìm nén một hơi, sau đó cật lực mà nhịn xuống, anh nhìn chằm chằm vào mắt cô, thật lâu, mới nhẹ hít một hơi, sau đó mới thử nhẹ nhàng động một phát, cảm thấy được bản thân mình có thể khống chế được chính *** của bản thân mình sẽ không xuất ra, lúc này mới từ từ động đậy một phát lại một phát, sau đó anh nhịn không được mà phát ra tiếng rầm nhẹ, liền cúi đầu, chặn lấy đôi môi của cô.
Anh vòng quanh lưỡi của cô, ở trong thân thể của cô mà ra ra vào vào, động tác của anh đặc biệt ôn hòa nhẹ nhàng, không từ ngữ nào có thể diễn tả được, làm cho cô đi đến tận cùng, cũng nhịn không được phát ra tiếng kêu nhợt nhạt đau thương mà êm ái, đáy lòng anh nghe thấy cũng ngày càng tĩnh mịch, động tác yêu thương của cô ngày càng kéo dài.
Toàn thân Cố Lan San đều đầy mồ hôi, cô nắm lấy bờ vai của anh, cảm nhận được anh cùng hòa theo nhịp điệu của cô, cũng cảm giác được cùng anh đến cao trào mà phóng thích.
Ngày hôm sau, lúc Cố Lan San tỉnh lại, Thịnh Thế đã rời đi.
Là Thứ hai.
Cô không có đi làm, trực tiếp xin phép tòa soạn SH xin nghỉ ba ngày, cô tính toán thêm ngày nghỉ lễ quốc khánh nữa, cô có khả năng có thêm mười ngày nghỉ.
Khi Cố Lan San tỉnh lại, đã là 11 giờ trưa, cô trực tiếp xuống dưới lầu ăn cơm trưa, sau đó trở về phòng ngủ, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Thực ra cô thật sự không có cái gì để thu dọn, nhưng mà một thứ lại một thứ xuất hiện lúc thu dọn, thế nhưng làm mất thời gian một buổi chiều của cô.
Cô nhờ bà quản gia mang lên một thùng giấy, đặt những vật dụng đó vào trong thùng, dán băng keo lại thật tốt, đặt vào trong phòng thay đồ, nghĩ lại sau khi ly hôn cô nếu tìm được chỗ ở mới, có thể để cho bà quản gia gửi qua giúp cho cô.
Lúc Cố Lan San muốn thu dọn đồ đạc bà quản gia nói muốn giúp đỡ, Cố Lan San lắc đầu cự tuyệt, bà quản gia không nghĩ nhiều rồi đi xuống lầu.
Thời điểm, Cố Lan San thu dọn đồ đạc, vô tình ***ng đến một số đồ vật của Thịnh Thế, cô thật không ngờ tới vô tình có một mô hình biến hình rơi ra, còn có mô hình S***g lục, mô hình máy bay, mô hình du thuyền, Cố Lan San thuận tiện bỏ chúng vào trong thùng giấy bà quản gia mang lên, sắp xếp chúng lại một lần, cất vào trong thùng.
Những đồ vật cũ của Thịnh Thế, ngược lại Cố Lan San chỉnh lại một số đồ vật linh tinh mất mất một chút thời gian, sau cùng vậy mà lấy ra một cái áo sơ mi màu trắng, xem ra khá cũ kỹ, Cố Lan San cầm lấy cái áo đứng lên, nhớ lại trong lòng, Thịnh Thế giữ lại cái áo này làm gì?
Tâm tư của cô nghi ngờ lại nghi ngờ, vẫn là trải cái áo ra trên sàn nhà, sau đó cẩn thận xếp gọn gàng lại một phen, lúc xếp đến phần cổ áo, Cố Lan San nhìn lại trên cổ áo có thêu một chữ S màu đen.
Cố Lan San nhìn chằm chằm chữ cái kia mà ngây người, nghĩ đến dường như Hàn Thành Trì cũng có một cái, trên cổ áo Hàn Thành Trì cũng thêu chữ H màu đen.
Chẳng lẽ mỗi người bọn họ đều có một cái áo như vậy sao?
Cô ngược lại không biết?
Cố Lan San nghĩ một lát, thì tiếp tục xếp quần áo, đầu Ng'n t cô có hơi dài một chút không nghĩ đến lại bị vướng một sợi chỉ vào.
Cố Lan San cầm áo lật lại, lúc này mới nhìn đến phía sau cái áo lại rách một lỗ lớn, cô cẩn thận gỡ những sợi chỉ trên Ng'n t xuống, thắc mắc trong lòng, cái áo bị rách đã bị rách như vậy, Thịnh thế còn giữ lại làm gì?
Cố Lan San cầm quần áo đã được xếp gọn gàng, để vào trong thùng, lúc cầm băng keo dán lại, Cố Lan San nghĩ đến vết sẹo trên vai phía sau lưng của Thịnh thế, chớp chớp mắt, nghiêng đầu suy nghĩ, chẳng lẽ vết sẹo phía sau lưng anh là bị lưu lại lúc mặc cái áo này sao?
Cái áo này là quần áo của Thịnh Thế lúc thiếu niên, chuyện từ lúc nào, cô như thế nào lại không nhớ ra hả?
Có lẽ là thời điểm kia, có lẽ lúc cô và anh vẫn chưa quen nhau đi?
Cố Lan San đứng dậy lên từ sàn nhà, nhìn một vòng quần áo xuất hiện chính mình thu dọn, nghĩ đến ngày mai là ngày kỷ niệm cô cùng Thịnh Thế kết hôn, cô nên mời anh đi ra ngoài, Cố Lan San nghĩ tới đây, liền bật di động của mình lên, ngồi trên ghế sofa, suy nghĩ nên viết tin nhắn như thế.
...
Công việc của ngày thứ hai khó tránh khỏi có chút vội vàng, nhưng mà chính Thịnh Thế vào thời gian buổi trưa, cho thư kí của mình dời lại toàn bộ tất cả lịch trình buổi chiều của mình.
Anh cũng không có đi ăn cơm trưa, chỉ một mình một người ngồi trong phòng làm việc ***.
Anh cầm trong tay một *** dập tắt vào trong gạt tàn, hơi hơi nhắm mắt lại, bộ dáng cực kỳ phiền não, lại đột nhiên ngồi thẳng người, trên bàn làm việc cầm lấy bao TL, rút ra một điếu, châm lửa, ngậm vào trong miệng, từng hơi từng hơi hút vào nhả khói ra.
Trong tay kia cầm lấy một cái bật lửa, không ngừng mở ra đóng lại, ánh mắt đen thâm thúy nhìn chằm chằm vào ánh lửa một cách chăm chú mà sững sờ.
Anh giống như gặp phải vấn đề đặc biệt khó giải quyết, khó có thể đưa ra quyết định giống như đang đấu tranh, thường thường giơ tay lên, cào cào tóc của mình.
Anh chẳng qua chỉ lặp lại những động tác này, vẫn hút sạch cả một bao thuốc, lúc này mới phiền não ném đồ bật lửa trở lại trên bàn.
Anh giơ tay lên chống lên trán mình, nghĩ đến việc Cố Lan San chủ động tối hôm qua, Cố Lan San nhu hòa, anh càng lúc càng khó chịu thở ra một hơi.
Anh không biết cô làm như vậy là vì cái gì, sự thật không thể dấu, anh có chút dao động.
Anh vốn dĩ muốn vào ngày mai là ngày kỉ niệm anh cùng cô kết hôn, đưa cô một món quà tốt nhất nhân ngày kỉ niệm - giấy thỏa thuận li hôn.
Cho cô tự do.
Nhưng mà, sự chủ động của cô, đánh tan một cách dễ dàng quyết tâm anh vừa mới hạ xuống, để cho anh muốn tiếp tục ích kỷ trói cô lại bên mình.
Anh nên làm cái gì bây giờ.
Buông tay, hay vẫn là không buông tay?
Thịnh Thế chậm rãi nhắm hai mắt lại, trong đầu lại hiện lên hình ảnh cô gái nằm trong vũng máu, cô gái kia ngồi xổm trên đường phố Bắc Kinh khóc, còn có cô gái với sắc mặt vui vẻ cột tóc đuôi ngựa tươi cười.
Đủ loại hình ảnh, trong đầu của anh hỗn loạn di động.
Thật lâu sau, Thịnh Thế mới ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ rực kịch liệt, anh từ từ cầm di động lên, chậm rãi soạn một tin nhắn gửi đi. “Tám giờ tối mai, tôi lái xe trực tiếp đến đón em, cùng nhau ăn một bữa cơm đi.”
“Tám giờ tối mai, tôi bảo tài xế đi đón cô, cùng nhau ăn một bữa cơm.”
......
Cố Lan San đang do dự làm thế nào mở miệng với Thịnh Thế, thì tin nhắn của Thịnh Thế lại tới, cô nhìn tin nhắn dừng lại một lát, đáp lại một chữ: “Được.”
......
Thịnh Thế nhìn chữ “Được” hiện ra trên màn hình điện thoại di động, lúc này mới giơ tay lên nhấn điện thoại nội bộ kêu thư ký đi vào.
Thư ký đẩy cửa ra, thấy trong phòng làm việc to lớn của Thịnh Thế tràn ngập mùi TL, làm cho cô suýt chút nữa là ho ra, nhưng thư ký vẫn tự nhiên đi tới trước bàn làm việc, nhìn Thịnh Thế, mở miệng: “Ông Thịnh, ngài có gì phân phó?”
Thịnh Thế nhìn mắt của thư ký, ôn hòa lại vừa trong suốt, anh mở miệng, giọng nói nói ra, đơn giản lại sắc bén: “Giúp tôi đặt một chỗ ở nhà hàng xoay tròn tầng cao nhất khách sạn Kinh Thành, thuận tiện bảo người vận chuyển bằng đường hàng không một bó hoa hồng xanh tới đây.” Dừng một chút, Thịnh Thế lại bổ sung thêm nói: “Đến trước tám giờ tối mai.”
*********
Ngày 29 tháng 9.
Đối với người khác mà nói, là một ngày rất bình thường.
Nhưng đối với Thịnh Thế và Cố Lan San mà nói, lại là một ngày rất đặc biệt.
Ngày kỷ niệm ngày cưới.
Năm giờ chiều ngày đó, Cố Lan San bắt đầu sửa sang lại, cô đặc biệt bảo bà quản gia gọi một nhà tạo mẫu đến nhà, làm một kiểu tóc rất đẹp, vốn là mái ngố ngang lại được tém qua thành một ngã, quyến rũ phong tình.
Vốn thời gian hẹn mà Thịnh Thế bảo tài xế của mình tới đón cô là tám giờ, nhưng sáu giờ rưỡi tài xế đã chờ ở ngoài cửa biệt thự rồi.
Cố Lan San không có gấp gáp đi xuống, trái lại soi gương rất cẩn thận uống cong lông mi, còn bôi một lớp mascara cho hàng mi dài thon mảnh, sau đó chọn một bộ quần áo đồng bộ xách tay, đi giày cao gót, không nhanh không chậm ra khỏi biệt thự, lên xe tài xế của Thịnh Thế.
......
Ngày 29 tháng 9, Thịnh Thế đặc biệt rời khỏi công ty rất sớm.
Chân trước Thịnh Thế vừa rời đi, chân sau Tô Kiều Kiều luôn ở nước ngoài quay MV mới nhất lại xuất hiện rồi, Tô Kiều Kiều càng kiều mỵ hơn trước đây, tóc dài uốn cong gợn sóng, váy ngắn bó sát người, phong tình vạn chủng đứng ở trước mặt thư ký của Thịnh Thế, hỏi: “Anh Thịnh đâu?”
Thư ký của Thịnh Thế khách khí đứng lên, cười cười, trả lời: “Tối nay ông Thịnh có việc, đã về từ sớm rồi.”
Tô Kiều Kiều nhíu nhíu mày, có chút không tin, Thịnh Thế chưa bao giờ đến trễ về sớm, hơn nữa hiện tại mới năm giờ, kể từ khi cô ta không lấy được làm người phát ngôn cho Mười Dặm Thịnh Thế, anh ấy chưa từng tiếp nhận điện thoại của cô ta rồi, “Hiện tại anh Thịnh hẳn là ở công ty, có phải đang họp hay không, tôi chờ anh ấy.”
Thư ký thành thật trả lời: “Hôm nay là ngày kỷ niệm ngày cưới của ông Thịnh và bà Thịnh, cho nên, ông Thịnh đã đi cùng bà Thịnh trải qua ngày kỷ niệm.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc