Đoạt Hôn 101 Lần - Chương 01

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Cô không muốn kiếm tiền nữa à?
Thịnh Thế mở mắt ra, mượn ánh đèn mờ mờ bên trong phòng nhìn về phía Cố Lan San đang ỉu xìu bên cạnh.
Cô gái có dung mạo rất đẹp, tóc đen mượt, da trắng môi hồng, mới vừa rồi còn cuồng nhiệt quấn lấy anh. Tại vừa rồi quá cuồng nhiệt quấn quýt nên nhìn cô càng tăng thêm phần xinh đẹp, quyến rũ.
Dường như cô đã mệt muốn ૮ɦếƭ, mắt nhắm lại xụi lơ yếu đuối đến mức cả động cũng lười không buồn động, dáng vẻ vô cùng lười biếng.
Nhìn Cố Lan San như vậy, không hiểu sao Thịnh Thế bỗng run sợ, anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô trong nháy mắt trái tim trở nên mềm nhũn, nhưng ánh mắt anh lại vô cùng bình tĩnh.
Cả căn nhà trở nên vô cùng an tĩnh.
Chỉ có tiếng hít thở liên tiếp của hai người.
Môi Cố Lan San rất đẹp, ngày thường sắc môi hơi nhợt nhạt nhưng lúc này bởi vì T*nh d*c mà sắc môi thành màu hồng dễ thương. Thịnh Thế nhìn một hồi lâu không nhịn được cúi đầu xuống.
Trong nháy mắt lúc hai đôi môi chạm vào nhau thì lông mi Cố Lan San bỗng run lên, cô chậm rãi mở mắt.
Thịnh Thế miễn cưỡng dừng lại hành động sắp hôn của mình, nhanh chóng vén chăn trên người Cố Lan San lên, động tác của anh có chút mạnh là cho người Cố Lan San không được tự nhiên co rúm lại.
Chỉ là một động tác nho nhỏ nhưng lại bị Thịnh Thế biết được, người đàn ông cau mày trầm tư một chút, môi mỏng khẽ nhúc nhích, giọng nói nhàn nhạt không chút lên xuống: “…….Anh làm cô bị thương sao?”
Thịnh Thế biết Cố Lan San da mỏng thịt mềm, ở việc quan hệ này chỉ cần anh nhất thời kích động là có thể làm *** cô bị thương tổn rồi, cho nên quanh năm ở trong tủ đầu giường đều có thuốc để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Thịnh Thế thuần thục tìm thuốc, anh vặn nắp rồi nghiêng người đứng lên: “Anh xem một chút……..Nơi đó không phải bị rách chứ.”
Cố Lan San theo bản năng tránh sang một bên, nhưng người cô quả thực là mệt muốn ૮ɦếƭ, đến dùng sức cũng không thể tránh thoát, chân mày cô cau lại, giọng nhàn nhạt nói: “Em vẫn ổn.”
Thịnh Thế đối với lời nói của Cố Lan San đều làm lơ, anh tự nhiên kiểm tra thân thể Cố Lan San, quả thật là có bị thương vài chỗ đến mức sưng đỏ thành một mảnh. Thịnh Thế P0'p thuốc rồi bôi cho Cố Lan San.
Da mặt Cố Lan San mỏng, mặc dù cùng Thịnh Thế kết hôn đã hai năm nhưng cô vẫn có chút rụt rè: “Cái đó………..Để lát nữa tự em làm cũng được, không cần làm phiền đến anh.”
Động tác bôi thuốc của Thịnh Thế dừng lại một chút, sau đó anh im lặng không lên tiếng tiếp tục thoa thuốc cho cô.
Anh cúi thấp đầu nên Cố Lan San không thấy được vẻ mặt của anh. Nhưng cô lại cảm giác rất rõ ràng có rất nhiều áp lực từ trên người anh xuất ra.
Cố Lan San biết, đây là dấu hiệu mất hứng của Thịnh Thế.
Cố Lan San không nhịn được cứng đờ người nhìn bóng dáng của Thịnh Thế. Cô suy tư một chút mới lựa từ đặt câu, thận trọng mở miệng: “Em cùng anh ăn một bữa tối 5000 đồng, một lần tắm rửa hết 5000 đồng, làm hai lần, mỗi lần một vạn, tất cả cộng lại là…………..”
Cố San San dừng lại năm giấy mới mở miệng nói: “Ba vạn đồng.”
“Bịch”
Cố Lan San vừa dứt lời, Thịnh Thế đã ném lọ thuốc trong tay vừa mạnh vừa nhanh sang một bên, vừa vặn đập vào Càn Long, một trong năm Bạch Ngọc Như Ý giá trị mấy triệu, rơi xuống vỡ nát, phát ra âm thanh kinh thiên động địa.
Thịnh Thế giận dữ bỏ mặc Cố Lan San, anh đứng lên đi xuống giường, ung dung mặc quần áo vào, mặt mũi âm trầm liếc mắt nhìn Cố Lan San đang nằm trên giường.
Thịnh Thế giận dữ bỏ mặc Cố Lan San, anh đứng lên đi xuống giường, ung dung mặc quần áo vào, mặt mũi âm trầm liếc mắt nhìn Cố Lan San đang nằm trên giường. Anh cười rét lạnh trào phúng một cái mới từ trong túi rút ra một tờ chi phiếu, anh cầm Pu't ký soạt soạt một hàng số rồi đưa cho Cố Lan San.
Cố Lan San lặng lẽ vươn tay nhận, Thịnh Thế nhìn Cố Lan San thờ ơ như vậy không biết vì sao anh chỉ cảm thấy trong lòng có một sự tức giận đang ầm ầm tăng lên, anh bỗng giận quá hóa cười, trong mắt chỉ có rét lạnh nói: “Cố Lan San, so ra cô còn khá hơn chị gái nhỏ trên ghế sofa kia nhiều, bán mình cũng bán đến lạnh lùng như vậy!”
Trong lời nói của Thịnh Thế có sự giễu cợt, Cố Lan San không phải là không có nghe thấy, chỉ là nét mặt của cô không có bất kỳ biến hóa gì, hoặc là nói cô căn bản giống như là không nghe thấy anh nói gì, cô chỉ yên lặng rút tờ chi phiếu từ trong tay Thịnh Thế ra.
Nhìn Cố Lan San bình tĩnh như thế thì trong lòng Thịnh Thế càng thêm nổi giận, anh còn mang theocảm giác thất bại thật sâu sắc.
Anh nắm chặt tay một cái, cuối cùng chỉ cúi đầu cười lạnh một tiếng, thân thể thẳng đứng xoay người đi mất.
………………..
Mấy âm thanh rơi xuống vừa rồi của Bạch Ngọc Như Ý làm người giúp việc hoảng sợ, thấy Thịnh Thế từ trong phòng ngủ trầm mặt đi ra lập tức cung kính nói: “Ông Thịnh.”
Thịnh Thế cũng không thèm nhìn những người giúp việc một cái, khuôn mặt anh chỉ lạnh lùng anh tuấn đi xuống dưới lầu.
Người sáng suốt đều có thể nhìn ra anh đang nổi giận.
Mặc dù anh không nói tiếng nào nhưng vẫn có khí thế hết sức bén nhọn từ người anh phát ra làm những người giúp việc kia sợ đến mức nín thở, không dám nhiều lời.
Mãi cho đến khi bên ngoài truyền đến một tiếng tiếng động cơ xe rời đi, lúc này mọi người mới thở phào một hơi thật dài nhẹ nhõm nhưng trong lòng vẫn cảm thấy tràn đầy lạnh lẽo.
Qua một lúc lâu những người giúp việc kia mới hồi hồn rồi nhanh chóng đi tới cửa phòng ngủ chính, một người giúp việc gõ cửa hỏi: “Cô San, ngài có ổn không ạ?”
“Tôi không sao.” Cố Lan San dừng một chút lại bổ sung một câu: “Mọi người đi nghỉ ngơi đi.”
“Vâng, cô San ngủ ngon.”
Cách một cánh cửa nhóm người hầu trả lời cô một câu rồi rối rít tản ra còn kèm theo mấy lời thảo luận nho nhỏ.
“Ông Thịnh cùng cô San lại cãi nhau sao? Hình như còn vỡ cái gì đấy vì âm thanh nghe khá lớn.”
“Ngày mai dọn dẹp phòng thì sẽ biết là vỡ cái gì. Ông Thịnh không dễ dàng mới về nhà một lần mà lại cùng cô San chia tay trong không vui như vậy.”
“Cũng không phải như vậy nha, ông Thịnhđã một tháng không qua đêm ở nhà, có lúc nghĩ một chút tôi cảm thấy cô San thật đáng thương.”
“Thật ra thì trước kia ông Thịnh không phải bộ dáng này, kể từ lần đó cùng với cô San mới biến thành như vậy.”
……………
Âm thanh ngoài phòng dần dần biến mất không nghe thấy gì nữa, bên tai Cố Lan San cuối cùng cũng được yên tĩnh trở lại, nhưng cô lại không làm thế nào để ngủ được, cô nằm trên giường một lúc không nhịn được lật người, cô nghĩ, những người giúp việc kia nói thật là đúng, cô và Thịnh Thế thực sự là “Lại” một lần nữa chia tay trong không vui, giống như tối nay cô không thể giải thích nổi tại sao Thịnh Thế lại trở mặt giận dữ như vậy, đã bao nhiêu lần cô cũng không nhớ rõ nữa.
Thật ra thì những người giúp việc kia đều nói đúng, trước kia Thịnh Thế thật sự không phải là bộ dáng này, từ lúc nào Thịnh Thế lại biến thành cái bộ dạng này đây? Người giúp việc mới nói là “Một lần đó”. Một lần đó là lần nào vậy? Cố Lan San cuối cùng cũng hiểu ra từ lần đó là lần nào.
Tối hôm qua ngủ như thế nào Cố Lan San cũng không nhớ nữa. Bảy giờ sáng hôm sau, cô theo thói quen tỉnh lại, nghĩ tới hôm là ngày nghỉ lại nhắm mắt mê man ngủ bù.
Nhưng cô mới ngủ chưa được bao lâu thì điện thoại di động của cô kêu vang, Cố Lan San lật người, lười biếng giơ tay sờ soạn nửa ngày mới mò được điện thoại di động, cô giơ đến trước mặt, mắt còn đang buồn ngủ nhìn chằm chằm vào điện thoại di động, nhận điện thoại,“Chị Cố, em là Diệp Tư, bây giờ chị có thời gian không? Công ty có chút việc, chị có thể đến không………..”
Người trong điện thoại nói một chuỗi thật dài, Cố Lan San chỉ nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng rồi cúp điện thoại.
Cô lười biếng lật người, bên hông mỏi nhừ làm cô không tự chủ được nhíu mày, thật là mệt mỏi nha…….Thật vất vả mới có thể ngủ nướng vậy mà cũng bị người ta đánh vỡ…………Trong lòng Cố Lan San có chút tức giận, cô dẫm chân lên giường ngổn ngàn hai cái,cuối cùng vẫn đứng dậy đi tắm.
……………..
Tại tòa soạn SH, có giọng nữ truyền ra từ trong phòng hóa trang ở tầng năm.
“Mang đi, mang đi! Mang tất cả đi cho tôi! Đây toàn bộ đều là những trang phục rách nát, khó nhìn như vậy! Để cho tôi mặc vào chụp sao!”
“Còn mỹ phẩm này nữa, đây là nhãn hiệu gì, tôi không quen dùng loại này! Cô không biết da của tôi rất nhạy cảm, dễ bị dị ứng sao!”
“Cà phê của tôi, cà phê đâu! Tôi kêu năm phút rồi mà vẫn còn chưa có?”
“Không phải bảo mấy người đổi trang phục mới sao? Sao vẫn còn chưa tới, có biết thời gian của tôi rất quý báu hay sao?”
Giọng nói này đặc biệt thanh lệ, từng câu từng chữ đều mang theo phách lối không ai bì nổi, kèm theo lời cô ta……, rất nhiều thợ trang điểm và trang phục cùng các trợ lý ra ra vào vào phòng hóa trang, đem mỹ phẩm, trang phục, cà phê đổi qua đổi lại!
Bên ngoài cửa phòng hóa trang, mấy người phụ trách vừa phụ họa với người bên trong đang kêu la vừa bắt tay vào bận rộn với công việc, vừa nhỏ giọng trò chuyện với nhau, tất cả đều là giọng điệu lo lắng: “Thời gian phỏng vấn sắp đến, vị tổ tông bên trong kia còn chưa trang điểm mặc quần áo, lần này coi như xong đời rồi!”
“Gọi cho chị Cố hỏi chị ấy một chút sao giờ vẫn chưa đến!”
“Đầu tiên là tự động thay đổi ngày phỏng vấn, vất vả lắm mới sắp xếp được thời gian muộn lại hai tiếng, hiện giờ lại bắt đầu bắt bẻ các loại! Tôi đã gặp qua người khó hầu hạ, ngôi sao lớn được yêu thích, nhưng chưa có gặp qua ai khó phục vụ như vậy, ngôi sao lớn được yêu thích đấy!”
“Cô ta là Thiên hậu Tô Kiều Kiều mà! Cô nói xem chị Cố có thể PK được vị thần bên trong này không?”
Bên ngoài vừa mới nói tới tên tuổi Tô Kiều Kiều thì giọng nói của Tô Kiều Kiều lại truyền ra một lần nữa, mang theo mười phần yêu kiều và ngạo mạn: “Tại sao lại lấy một đống trang phục rác rưởi này, những trang phục này có thể hợp với tôi sao? Rốt cuộc các người có muốn cuộc phỏng vấn này hay không đây!”
“Chị Kiều Kiều, chị đừng nóng giận, những bộ này đêu là kiểu dáng mới nhất năm nay, có vài bộ trang phục nhìn hơi khó coi một chút, nhưng mặc vào lại lộ ra khí chất của chị!” Người phụ trách mới vừa rồi gọi điện cho Cố Lan San là Diệp Tử đang cười ôn tồn và nói đối với Tô Kiều Kiều, sau đó trong cả một hàng trang phục hoa lệ chọn ra một bộ đưa cho Tô Kiều Kiều: “Chị Kiều Kiều, chị xem cái này thế nào? Đây chính là kiểu dáng mới nhất, số lượng có hạn của Chanel……….”
Tô Kiều Kiều liếc mắt nhìn trang phục kia, mặt khinh bỉ hừ một tiếng, sau đó lấy trang phục từ tay Diệp Tư một cái, nghĩ cũng không nghĩ liền quăng về phía Diệp Tư.
Tô Kiều Kiều liếc mắt nhìn trang phục kia, mặt khinh bỉ hừ một tiếng, sau đó lấy trang phục từ tay Diệp Tư một cái, nghĩ cũng không nghĩ liền quăng về phía Diệp Tư, “Rác rưởi, toàn là đồ bỏ đi! Chẳng lẽ cô không biết tôi không thích màu vàng sao! Hôm nay tôi không có tâm tình, không quay nữa!”
Đây chính là tin tức trang đầu phỏng vẫn tháng này của toà soạn SH, họ đã bỏ ra rất nhiều sức lực mới hẹn được Tô Kiều Kiều, nếu như lần này bị hỏng thì toàn bộ mọi người trong nhóm bọn họ chỉ còn nước cuốn gói về nhà thôi!”
Diệp Tử kéo trang phục xuống, không quản việc bị đánh đến đỏ cả mặt, vội vàng đi theo sau lưng Tô Kiều Kiều hết lời ngon ngọt, nhưng trong mắt Tô Kiều Kiều lại không coi ai ra gì cứ đi ra ngoài cửa. Diệp Tử bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là đưa tay ra cản.
“Ai cho cô chạm vào tôi!” Trong nháy mắt Tô Kiều Kiều thấy tay Diệp Tử sắp chạm vào mình, nghĩ cũng không nghĩ đã giơ tay lên hung hăng cho Diệp Tử một cái tát, sau đó ghét bỏ nói: “Thật bẩn thỉu!”
Trong giới này việc minh tinh đánh trợ lí và nhân viên làm việc cũng chẳng có gì lạ, Diệp Tử vì miếng cơm manh áo cũng không dễ dàng gì, trong lòng mắng cô ta một trận nhưng ngoài miệng vẫn phải lấy lòng: “Chị Kiều Kiều, thật xin lỗi, chị đừng nóng giận, chị làm ơn………….”
“Cô có thấy phiền hay không!” Tô Kiều Kiều không nhịn được kêu một câu, lại theo thói quen giơ tay lên muốn cho Diệp Tử cái tát thứ hai!
Đúng lúc này Cố Lan San như từ trên trời giáng xuống đứng ở cửa phòng hóa trang.
“Trúng gió cái gì!” Cố Lan San cầm túi trong tay ném về phía Tô Kiều Kiều đang giơ tay lên, cho dù cách một khoảng nhưng lại đập rất chính xác.
Tô Kiều Kiều thét lên một tiếng rồi vội che lấy tay mình, sắc mặt tái nhợt.
Mọi người trong phòng đều sợ đến ngây người.
Mọi người nghiêng người nhìn, thấy Cố Lan san tùy ý thả mái tóc xoăn dài, có sợi tóc còn xõa bên tai, cô mặc một cái váy dài đơn giản màu đỏ rất phù hợp với đôi giày cao gót cùng màu, tôn lên toàn bộ nước da trắng như tuyết, mười phần xinh đẹp không gì sánh được.
Thậm chí cô còn không trang điểm nhưng khuôn mặt vốn đã xinh đẹp của cô khi đứng cạnh người được mệnh danh là Thiên hậu điện ảnh và truyền hình đệ nhất mỹ nhân Tô Kiều Kiều thì khí chất và dung nhan của cô lại không hề kém chút nào.
Cô ngẩng mặt lên, nhanh chóng bước thẳng vào phòng hóa trang, chỉ vào Tô Kiều Kiều đang nước mắt lã chã đang che taymình, giọng nói trong trẻo: “Cô lăn lộn được mấy năm ở làng giải trí, diễn mấy bộ phim rách thì đã cho mình là giỏi? Mau đi xin lỗi Diệp Tư!”
Tô Kiều Kiều từ khi ra mắt đến bây giờ, đều được người ta nâng trong lòng bàn tay, dâng lên đến tận trời, đừng nói là một Ng'n t, đến một cái váy cũng không ai dám ***ng, toàn bộ khuôn mặt Tô Kiều Kiều đều là tức giận: “Cô lại dám đánh tôi? Cô biết tôi là ai không? Tôi là được lão tổng của các cô cầu xin nhiều lần mới đến, vậy mà cô lại dám đối xử với tôi như vậy?”
“Cô biết đấy người cầu xin cô chính là lão tổng, chứ không phải tôi!” Cố Lan San nhìn lướt qua cảnh tượng trong phòng, trang phục đắt tiền bị vứt đầy trên đất, rồi lại nhìn Diệp Tử vẫn đang đứng cạnh Tô Kiều Kiều nãy giờ, trên mặt cô ấy bị thương. Cô lập tức quay đầu lại nhìn chằm chằm vào Tô Kiều Kiều mở miệng: “Nói xin lỗi mau!”
Ngày trước Tô Kiều Kiều sớm đã bị người ta nâng lên tận trời, khó tránh khỏi tâm cao khí ngạo, làm gì phải xin lỗi người ta đâu, huống chi lão tổng bọn họ thấy cô còn phải nể ba phần, bị một nhân viên làm việc bên dưới khiển trách như vậy thì cô ta tự nhiên cảm thấy rất mất mặt, tính kiêu căng lập tức xuất hiện, nghĩ cũng không nghĩ lại một lần nữa lại giơ tay lên hướng về phía mặt Cố Lan San đánh.
Vậy mà khi tay cô ta mới giơ lên một nửa đã kêu lên một tiếng “Ai u“.
Vậy mà khi tay cô ta mới giơ lên một nửa đã kêu lên một tiếng “Ai u”, sau đó Cố Lan San hung hăng bắt lấy cổ tay cô ta.
Tối qua cô bị Thịnh Thế chơi đùa mệt muốn ૮ɦếƭ đi sống lại, vốn đã ngủ không đủ, hiện giờ bởi vì Tô Kiều Kiều làm náo loạn công ty như vậy, làm hại cô lỡ mất ngột ngày nghỉ tốt đẹp, vốn đăng buồn bực, bây giờ cô ta lại còn muốn đánh cô sao?
Cố Lan San cười lạnh một tiếng rồi giơ tay lên hướng về phía Tô Kiều Kiều quăng hai cái bạt tai liên tiếp lên mặt cô ta, cô ra tay không chút lưu tình vừa nhanh chóng vừa mạnh mẽ.
Đánh xong, Cố Lan San tiện tay hất mạnh Tô Kiều Kiều ra, mặc cho cô ta ngã nhào trên đất chật vật không chịu nổi.
Đứng từ trên cao xuống thấy Cố Lan San với khuôn mặt xinh đẹp, váy dài phiêu dật, khí thế sắc bén, giống như nữ vương: “Cô đã không muốn xin lỗinên hai cái bạt tai vừa rồi tôi thay mặt Diệp Tư đòi lại!”
“Tôi mặc kệ cô ở trong giới có bao nhiêu phách lối, có bao nhiêu kiêu ngạo, nhiều không □□, nhưng đừng ***ng chạm đến ranh giới của người khác! Diệp Tưlà nhân viên dưới tay tôi, nên tôi không cho phép bất luận kẻ nào động vào!”
“Nếu không, lần sau tôi tuyệt đối sẽ không chịu để yên như vậy đâu!”
Cố Lan San nói xong những lời này, càm thấy hành vi này của mình cũng không tồi nên làm cô thấy hả giận, lúc ngẩng đầu lên thấy tất cả mọi người đang sợ hãi nhìn chằm chằm chính mình thì cô cau đôi mày rất gọn gàng sắc bén quát lớn: “Từng người từng người, tất cả thất thần làm gì, trang phục trên đất còn không mau nhặt lên, từ chỗ nào lấy ra thì để vào chỗ đó!”
Mọi người lập tức hoàn hồn, giống như khi bình thường nhận được mệnh lệnh, đều ngoan ngoãn vội vàng nghe lời làm việc.
Mà Cố Lan San lại cảm thấy mình rất có hình tượng liền xoay người, gõ giày cao gót cạnh cạnh rời đi.
Váy dài cùng với bước chân của cô, mềm mại như một bông hoa xinh đẹp.
**********************
Trên đường về nhà Cố Lan San nhận được điện thoại của lão tổng tòa soạn SH.
Cố Lan San thấy hiển thị người gọi đến cũng biết là xảy ra chuyện gì, cô mới vừa cho Tô Kiều Kiều hai cái bạt tai nên chắc là cuộc phỏng vấn sẽ không vui rồi.
Cố Lan San dù rất không tình nguyện, nhưng vẫn nhận điện thoại, quả thật như cô nghĩ, vừa nhận cuộc gọi, lão tổng đã đổ xuống một trận mắng chửi.”
Cố Lan San không nói tiếng nào mà ngồi nghe lão tổng mắng mình khoảng 20 phút, cuối cùng mới nghe được một câu trọng điểm: “Cố Lan San, trang đầu tạp chí bị cô làm hỏng, cô phải cho tôi biện pháp làm một trang mới thay thế! Trước mười lăm tháng sau, không giao được đầu đề tin tức chương mới thì cô chờ bị tôi xa thải đi!”
Cúp điện thoại, Cố Lan San cũng vừa vặn lái xe vào khu biệt thự.
Chỗ ở của Thịnh Thế và Cố Lan San là một khu biệt thự cao cấp của thành phố – Ngự Thự Lâm Phong, gần núi, cạnh sông, cảnh vật xung quanh rất đẹp. Là chốn bồng lai tiên cảnh mà người người mơ ước, dĩ nhiên giá đất như vàng, đắt đến mức làm người khác chắc lưỡi.
Nếu muốn nhìn một người phụ nữ có thành công hay không thì phải nhìn người cô ấy được gả, như vậy muốn nhìn người cô gả có thành công hay không thì phải nhìn xem hắn có một chỗ ở Ngự Thư Lâm Phong hay không.
Ở đây có tiền cũng chưa chắc đã mua được khu đất vàng này, nhưng chỗ này lại bị Thịnh Thế một mạch ôm hết gần trăm mẫu đất, chính là biệt thự được xây dựng bây giờ.
Từ xa người giúp việc trong biệt thự đã nhìn thấy xe của Cố Lan San, vội vàng ra đón, đợi đến lúc xe Cố Lan San dừng lại thì thay cô mở cửa xe: “Cô San, đã trở lại?”
Cố Lan San xuống xe, có người lái xe đi vào bãi đỗ xe cho cô.
Cố Lan San đi vào trong biệt thực, bà quản gia đã mở cửa thay cô, chuẩn bị giày.
Cố Lan San đi vào trong biệt thự, bà quản gia đã mở cửa thay cô, vừa chuẩn bị giày, bà quản gia vừa nói: “Cô San, cô có muốn ăn chút gì hay không?”
Cố Lan San vẫn chưa ngủ đủ, toàn thân đều mệt mỏi, cô không có quá nhiều khẩu vị nên lắc đầu một cái, nói: “Tạm thời không cần, tôi muốn nghỉ ngơi một chút, đợi đến khi tỉnh lại rồi hãy nói.”
“Dạ, cô san.” Bà quản gia ân cần nói, dừng lại một chút, như lại nhớ ra cái gì nói: “Cô San, lúc cô ra ngoài có điện thoại tìm cô, đã được lưu lại lời thoại.”
Cố Lan San gật đầu một cái, “Tôi biết rồi, không có chuyện gì khác thì tôi lên lầu trước.”
“Cô San………” Vẻ mặt bà quản gia muốn nói lại thôi: “Ông Thịnh gọi điện thoại về nói, tối nay ngài ấy không về.”
Cố Lan San nghe thấy tối nay Thịnh Thế không về nhà thì vẻ mặt cũng không có thay đổi gì lớn, chỉ là trong nháy mắt lúc đôi mắt đen tuyền của cô nhìn thấy vẻ mặt đồng tình của bà quản gia thì cô nhẹ nhàng nhíu mày một cái.
Thật ra thì phụ nữ bình thường cũng không khác gì nhau, đều thích đẹp cũng như yêu quý bản thân mình, cô không quan tâm Thịnh Thế có trở về nhà hay không, cô chỉ rất không thích những người làm nhìn cô với ánh mắt đồng tình, giống như cô là người vợ bị thất sủng, vứt bỏ đến đáng thương.
Cố Lan San cố gắng duy trì tư thái phong đạm vân thanh, mặt không thay đổi “A” một tiếng rồi đi thẳng lên lầu.
Trở lại phòng ngủ, trước tiên Cố Lan San nghe lại lời nhắn, là bệnh viện gọi điện tới nhắc cô đến lúc đóng học phí của một tháng.
Nằm ở bệnh viện là em trai cô, trước đây bởi vì cô mà xảy ra tai nạn xe cộ thành người sống đời sống thực vật, hiện tại quanh năm đều nằm trong bệnh viện có người trông chừng chăm sóc, mỗi tháng tiền viện phí đều mất mười vạn.
Mặc dù cô làm ở tòa soạn SH, đơn vị không tệ, lại là ký giả chủ chốt, nhưng tiền lương vẫn có hạn, cho nên những khoản tiền khác cô cũng chỉ có thể kiếm từ Thịnh Thế.
Cố Lan San cúp điện thoại, đi tới tủ treo quần áo, mở ra lấy một cái túi xách màu đen, kéo khóa ra, Cố Lan San lấy từ bên trong ra mấy tờ chi phiếu, ba vạn, hai vạn, 1,5 vạn………Tổng là tám vạn năm, thẻ lương của cô hình như còn một vạn, còn thiếu 5000 đồng……………Nói cách khác là cô phải bồi Thịnh Thế ăn cơm hay tắm cho Thịnh Thế, hoặc hơn nữa là bồi Thịnh Thế ngủ một giấc là đủ tiền đóng viện phí tháng này rồi.
Cố Lan San nghĩ tới đây, không nhịn được môi nở nụ cười tự giễu, sợ rằng sẽ không ai dám tin, vợ của gã có trăm mẫu đất trong Ngự Thư Lâm Phong vậy mà lại trải qua túng thiếu như vậy!
Kỳ thật thời điểm trước, cuộc sống của cô trôi qua không phải như vậy, Thịnh Thế cho cô một tấm thẻ phụ có số tiền vô hạn, cô muốn làm gì thì làm, muốn mua gì thì mua, nghĩ tới những ngày ấy đúng là tươi đẹp, không buồn không lo, đi tới chỗ nào, tiền hô hậu ủng, giống như cô là Đế Vương ở giữa 3000 phi tần được sủng ái.
Nhưng kể từ cái tối như qua lời người giúp việc nói “Một lần kia”, cô liền bị thất sủng, người cô đều không có đồng nào, tiền thuốc của em trai phải dựa vào việc bồi Thịnh Thế ăn cơm tắm ngủ mới kiếm được, sau đó cô biến thành tình hình như bây giờ, ở tại biệt thự xa hoa nhất, nhưng lại trải qua những ngày thiếu tiền nhất.
Chỉ là, cô vẫn cần phải cảm ơn Thịnh Thế, anh cũng không đem cô đày vào lãnh cung, mà còn cấp cho cô một con đường phát tài.
Mặc dù con đường phát tài này phải đem chính mình thành hàng hóa………….
Mặc dù còn đường phát tài này là đem chính mình trở thành hàng hóa………
Hàng hóa?
Cố Lan San nhắm mắt lại, nghĩ, thật ra thì từ trước kia rất lâu, bản thân cô đã là hàng hóa để giao dịch rồi, không phải sao?
Suy nghĩ một lúc, Cố Lan San mới thu lại những chi phiếu kia, tùy tiện vào phòng vệ sinh tắm, rồi mặc một cái áo ngủ, lên giường nằm.
Tối qua cô mất ngủ, hôm nay lại bị người khác đánh thức, hiện tạo cô chỉ muốn ngủ, cho nên cô tiến vào mộng đẹp rất nhanh.
Cố Lan San không biết mình ngủ bao lâu, cuối cùng cô ngủ thẳng tới khi mơ màng muốn tỉnh lại, tuy nhiên cô lại cảm thấy mắt mình không mở ra được.
Cô cảm thấy nửa tỉnh nửa mê, mơ hồ như nghe được tiếng bước chân, rõ ràng rất chân thật, nhưng lại giống như là đang nằm mơ, Cố Lan San không phân biệt được rõ ràng.
Mãi cho tới khi cửa phòng ngủ bất chợt bị đẩy ra, lúc này Cố Lan San mới hoàn toàn tỉnh táo lại, cô không phải đang nằm mơ, là có người tới thật.
Cô cho là người giúp việc gọi mình dậy ăn cơm, nhưng cô không cảm thấy đói, hay nói đơn giản là ngủ chưa đủ, chính là lười vận động, vì vậy cô lười biếng nói một câu: “Tôi không đói, mọi người ăn tối đi trước đi, khi nào tôi đói, tôi sẽ gọi mọi người.”
Tiếng bước chân cũng không bởi vì câu nói của cô mà dừng lại, ngược lại càng đến gần cô hơn, cuối cùng mãi đến khi vị trí bên cạnh giường mìn*** nề lún xuống, Cố Lan San mới sửng sốt một chút, lúc này cô cảm giác thật sự không bình thường, cả tinh thần và trí tuệ của cô lập tức tỉnh táo lại, sau đó mơ màng mở mắt.
Lúc này đã là đêm khuya, bên trong nhà không mở đèn,đènngoài cửa sổ biệt thự chiếu chút ánh sáng nhàn nhạt vào bên trong nhà.
Cố Lan San thấy khuôn mặt quen thuộc của Thịnh Thế kia.
Mùi R*ợ*u nồng nặc ập tới, lúc này Cố Lan San mới nhìn thấy sắc mặt Thịnh Thế có đỏ một chút, chắc chắn là uống rất nhiều R*ợ*u.
Cả người cô còn chưa phục hồi tinh thần lại thì cánh tay Thịnh Thế đã duỗi tới, túm lấy và kéo cô vào trong *** anh, cúi đầu, chen vào chiếc cổ mảnh khảnh xinh đẹp của cô hôn lung tung một hồi.
Hơi thở của anh rất nóng, mang theo mùi R*ợ*u nồng nặc, không nói câu gì chỉ dây dưa lấy người cô làm cô nhộn nhạo.
Môi Thịnh Thế nóng bỏng hôn từ cổ cô dọc theo hình dáng nhỏ nhắn của khuôn mặt cô một đường hôn xuống đến tai cô, anh hôn lên vành tai mềm mại được một lúc, khi anh cảm giác rõ ràng thấy thân thể cô gái trong *** mềm nhũn, thì lúc này anh mới ngừng hôn.
Bà quản gia không phải nói tối nay anh gọi điện về, nói không về nha sao?
Làm sao bây giờ anh lại trở về chứ?
Cố Lan San suy nghĩ một chút, chỗ bệnh viện cô vẫn còn thiếu 5000 đồng, lần này anh về có thể tiết kiệm giúp cô được rất nhiều việc.
Sau khi cân nhắc tình thế, Cố Lan San âm thầm hít một hơi, mang theo giọng nói khi vừa tỉnh ngủ đến mê người: “Muốn tắm không?”
Thịnh Thế nghe thấy cô nói như thế liền từ giường lồm cồm bò dậy, bước chân có chút lảo đảo đi về phía phòng tắm, vừa đi vừa *** đang mặc, liếc mắt một cái đều thấy quần áo bị anh tùy tiện ném từ bên giường dọc theo đến tận phòng tắm.
Cố Lan San đợi nửa buổi cũng không thấy Thịnh Thế nói gì, nghĩ đến việc cô tắm cho anh là có thể kiếm được 5000 đồng dễ dàng, liền từ trên giường chống người dậy, lúc này cô nhìn thấy Thịnh Thế chỉ còn mặc một cái quần nhỏ bên trong, hỏi: “Có cần tôi giúp anh một tay tắm không?”
Giọng nói của cô nghe rất bình tĩnh.
Sau khi nói xong, trong lòng Cố Lan San cũng âm thầm khinh bỉ chính mình, rõ ràng là mongmuốn ૮ɦếƭ, lại còn cố tình giả bộ bình tĩnh như vậy.
Sau khi nói xong, trong lòng Cố Lan San cũng âm thầm khinh bỉ chính mình, rõ ràng là mong muốn ૮ɦếƭ, lại còn cố tình giả bộ bình tĩnh như vậy.
Thịnh Thế dừng động tác kéo cửa phòng tắm ra, từ từ quay đầu lại.
Cố Lan San chỉ mặc váy ngủ, chăn đắp nửa người, nhưng vẫn lộ ra một mảng da trắng nõn trước ***, mái tóc xoăn dài tùy ý tản ra, lộ ra một vẻ phong tình vạn chủng không nói lên lời, không biết là bởi vì cô mới tỉnh ngủ hay là do ánh đèn bên trong phòng có chút mờ mịt, đôi mắt cô rất sáng, đen nhánh, giống như em bé mới sinh ra vậy, trong suốt sạch sẽ, không nhiễm một hạt bụi, cực kỳ vô tội.
Thịnh Thế lẳng lặng nhìn chằm chằm Cố Lan San một lúc, nhìn lướt qua khóe môi của cô, anh mỉm cười mở miệng, nhưng lời nói ra lại muốn bao nhiêu tồi tệ đều có bấy nhiêu: “Mặc dù tôi có tiền, nhưng kiếm tiền cũng không dễ dàng, không làm phiền cô phục vụ tôi tắm, tốn 5000 đồng đấy!”
Cố Lan San ngẩn người, đường đường là Đại thiếu gia Thịnh Thế nhưng lại tính toán chi li với cô 5000 đồng, Cố Lan San nhanh chóng hiểu rõ là anh đang cố tình làm khó cô.
Cố Lan San mím môi, đổi lại là người khác thì cô đã sớm phản kích lại, nhưng là Thịnh Thế thì cô không dám……… Không phải là không dám, mà là không thể, chọc tới anh cô sẽ không kiếm được tiền, em trai của cô còn đang nằm trong bệnh viện chờ tiền cứu mạng mà.
Không tắm được, vẫn còn có ăn cơm mà!
Cố Lan San tính toán chậm rãi hít vào hai cái, như không có chuyện gì xảy ra mở lớn hai mắt, thần thái mềm mại, cười khanh khách nhìn Thịnh Thế, giọng nói cũng mềm nhũn: “Anh uống không ít R*ợ*u, có muốn em bảo người chuẩn bị cho anh một chút đồ ăn đêm không?”
“Không cần.” Lần này Thịnh Thế không có ngập ngừng điều gì, trực tiếp cự tuyệt.
Cố Lan San duy trì nụ cười, nhụt chí gật đầu một cái, ngược lại trong nháy mắt giống như tâm tình Thịnh Thế chuyển biến tốt, đẩy cửa phòng tắm ra chậm rãi đi vào.
Trong lòng cô đang cân nhắc chuyện gì anh chẳng lẽ anh không rõ, bồi ngủ bồi tắm rồi bồi ăn cơm rồi anh trả tiền đều là từ sau “Một lần kia”, anh tự mình quyết định.
Đã được như ý nguyện, hiện tại cô đã tốn không ít tâm tư trên người anh, thế nhưng anh lại không có cảm giác cuộc sống của mình trôi qua có bao nhiêu ***, tươi đẹp, nhất là vừa nghĩ tới hành động như vậy của cô đều nhờ chút tiền đó, anh đã cảm thấy càng khó chịu, tâm tình càng buồn bực!
Cố Lan San dựa đầu vào giường, nghe tiếng nước chảy rào rào trong phòng tắm, cô suy xét thấy tắm cùng ăn cơm đều bị cự tuyệt, chỉ còn lại có việc kiếm được nhiều tiền nhất là bồi ngủ, rốt cục nên tiến hành như thế nào mới thuận lợi đây!
Thịnh Thế tắm xong trực tiếp lên giường nằm.
Giường rất lớn.
Anh nằm một bên mà vẫn cách một khoảng với cô.
Cố Lan San nằm thẳng tắp ở đó đợi một hồi, cô phát hiện ra Thịnh Thế bên kia cũng không có động tĩnh gì, cô không nhịn được mở mắt, len lén quan sát anh.
Thịnh Thế nhắm mắt nằm bên cạnh cô.
Ánh đèn bên ngoài phòng hắt vào trong nhà có chút ảm đạm, chiếu lên mặt anh, làm khuôn mặt góc cạnh, hoàn mỹ của anh càng nổi bật hơn bao giờ hết.
Tóc anh có chút xốc xếch, dưới hai hàng lông mày rậm rạp là lông mi hơi cong cong, sống mũi cao và đôi môi trơn bóng, cằm dưới hơi căng bạnh ra, giống như có chút buồn bực, lộ ra vẻ kiêu căng và ngang ngược.
Mặc dù vậy thì khuôn mặt như thế cũng quá đẹp đẽ, tuấn mỹ rồi.
Cái đẹp này là thuộc dạng tất cả đều đẹp đẽ tuấn mỹ, không giống cái gọi là soái ca, hoặc là nghiêng về hơi thở nữ tính nồng đậm, hoặc là trang phục quá mức kiêu ngạo.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc