Doanh Trưởng, Bắn Một Phát - Chương 05

Tác giả: Thư Dứu

Lúc Diệp Tống Tống về nhà thì Yểu Nhiên đang thu dọn đồ đạc.
Ngọn đèn dầu trơ trụi ngoài cửa sổ, bóng đêm thâm trầm dần dần được thắp sáng.
“Sao, đi công tác à?” Cô để chìa khóa lên bàn, tầm mắt nhìn về vali hành lý.
“Không phải đi công tác, đi đánh một trận chiến ác liệt.” Yểu Nhiên kéo vali đi, quay lại nhìn đôi mắt nóng bỏng , tinh thần quyết tâm: “Tống Tống cậu hãy chờ đi, mình nhất định thành công!”
“………..” Người này lại làm sao vậy?
Diệp Tống Tống không nói gì, yên lặng nhìn cô khí phách oai vệ hiên ngang bước đi, tiếng đóng cửa rung trời.
Yểu Nhiên đi thẳng tới chiếc xe màu đen đỗ ở dưới gốc cây, không khách khí gõ cửa xe.
Từ lúc cô đi ra Kỷ Ngân Viễn đã nhìn thấy, hạ cửa xe xuống, gương nhỏ nhắn của cô càng thêm sinh động rõ ràng: “Loại thời gian này không phải doanh trưởng Kỷ nên xuống xe mở cửa cho tôi sao?”
Giọng nói của cô vang dội trong đêm tối, Kỷ Ngân Viễn cong khóe môi, khó có diệp anh tốt bụng hùa theo cô: “Như vậy, tiểu thư muốn ngồi ở vị trí nào?”
Vừa nhìn ánh mắt cô là biết cô đang có chủ ý gì rồi, cô gái này không bao giờ che dấu được nội tâm qua ánh mắt của mình.
Đang tính toán bắt lấy tật xấu của anh sao, nếu thật sự như cô tính anh không lên tiếng mà để cô tự mở cửa xe, không chừng anh sẽ bị chụp cái mũ “không tôn trọng phái nữ”.
“……..” Cô trừng mắt với anh, mọi chuyện không theo dường cô tính, điều này làm sao cô có thể nắm tóc anh được đây.
Dưới ánh trăng sáng ngời làm nổi bật đôi mắt đen láy thâm tình của anh, giờ phút này chủ nhân của đôi mắt đang bình tĩnh nhìn cô.
“Ngồi phía sau.” Cô không muốn tiếp xúc gần gũi với anh, có khả năng cách xa bao nhiêu thì cách bấy nhiêu.
Kỷ Ngân Viễn mở cửa xuống xe, nghe lời cô mở cửa phía sau ra rồi cất hành lý của cô vào trong, bản thân cũng đi lại chỗ của mình ngồi.
Chiếc xe chậm rãi khởi động, cô yên tĩnh không được bao lâu lại lên tiếng: “Doanh trưởng Kỷ, một ngày tôi ăn bốn cử, bây giờ là…..” Cô còn chưa nói hết, Kỷ Ngân Viễn đã lấy một túi nilon, nhìn lại cẩn thận trong cái túi không chỉ có đồ ăn vặt mà còn có món súp yêu thích của cô.
Túi nilon đưa về phía cô, cô kinh ngạc nhận lấy không ngờ rằng anh chuẩn bị nhiều đồ ăn trên xe như vậy. Từ trong kính chiếu hậu có thể thấy cô đang ngơ ngác cầm túi đồ ăn, khóe môi anh càng cong thêm một chút, nét cười ở đáy mắt càng hiện rõ.
Bình an chạy đến nhà họ Kỷ, Yểu Nhiên nhìn phong cảnh quen thuộc bên ngoài, tự động cảm khái, sáng nay còn tưởng rằng cả đời sẽ không bao giờ đặt chân đến đây nữa, không ngờ lại quay về đây nhanh như thế.
Kỷ Nân Viễn dừng xe, xách hành lý và túi đồ ăn đi trước dẫn đường, cô khẽ hừ một tiếng đi theo sau anh lên lầu.
Một đồng chí doanh trưởng có tính tự giác coa như vậy thật là cô không thể tìm ra một khẽ hở.
“Tôi nhớ hình như nhà anh có hai phòng ngủ.” Cô đi tới đi lui, chợt nhớ tới chuyện này bình thường thì không sao nhưng bây giờ lại cực kỳ quan trọng.
Anh đứng phía trước cô, từ góc độ của cô chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng cao lớn thường ngày của anh, về phần đôi môi đang ẩn giấu nụ cười kia…..tất nhiên là không thể nào thấy được.
“Nên tập cách nói khẳng định, bỏ cái từ “hình như” đi.”
“……….” Anh lại có tâm tình đùa giỡn: “Vậy thì sao, tôi ngủ ở đâu?”
“Chủ tùy khách tiện.” Tiếng chìa khóa mở cửa xen lẫn tiếng nói của anh, Yểu Nhiên vừa nghe anh nói thế trong lòng nảy lên ý xấu: “Vậy tôi muốn ở phòng anh.”
Một phòng là của Kỷ Ngân Viễn, anh là một người đàn ông đương nhiên không thể chiếm giường của em gái mình được, như vậy……cũng chỉ còn lại thư phòng và phòng khách rồi.
Hai phòng này, cho dù cô có chọn thế nào cũng ở không thoải mái được.
Kỷ Ngân Viễn dừng lại, quay đầu nhìn cô sâu sắc. Cô cũng không chịu yếu thế nhìn lại anh: “Sao hả, có phải anh không muốn?”
Anh cười.
“Cười cười cái gì, có gì đáng cười!”
Kỷ Ngân Viễn để hành lý xuống, đi về phía cô.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, gương mặt đàn ông lạnh lùng gần trong chớp mắt, cô cố gắng không để cho chịu thua, nâng cao cái cằm nhỏ lên trừng anh. Anh cúi đầu xuống, hơi thở ấm áp nhẹ nhàng thổi qua gương mặt cô, giống như cơn gió mùa xuân ấm áp.
“Thư Yểu Nhiên.” Đôi môi lúc mở lúc đóng, giọng nói hơi trầm thấp mang theo tâm tình đắc ý trêu chọc: “Cái này là em đang mời tôi sao?”
Cô kinh ngạc mở to mắt, sau lưng chẳng biết lúc nào lại được một đôi tay ôm lấy, cô ngã vào trong lòng anh.
“Anh……” không muốn anh dựa gần như vậy, nhưng lời nói không thể nào ra khỏi miệng được, đôi tay vốn đang ôm eo đã bắt đầu từ từ vuốt ve, lặng lẽ trượt vào trong áo. Anh đưa tay lên, đôi môi khéo léo lướt qua vành tai cô khiến cô tê dại, bên eo cô đã mềm nhũn: “Ở phòng của tôi, hả?”
Đôi tay anh nóng bỏng lướt qua *** cô như đang gieo rắc từng ngọn lửa nhỏ. Cô khẽ run, khí thế giương nanh múa vuốt ban đầu không biết đã chạy đi đâu.
Anh nghiêng mặt, hôn vào hai bên má cô.
Yểu Nhiên thở phì phò chạy vào toilet, trong gương hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào đầy xấu hổ. cô cúi đầu cố gắng tạt nước vào mặt, hận không thể xé lớp da mặt mỏng dính kia xuống mà đạp nó cho hả giận.
Đỏ mặt cái gì mà đỏ mặt!
Đáng ghét, đáng ghét thật là đáng ghét!
Vốn muốn làm cho anh không dễ chịu nào ngờ lại chính mình gậy ông đập lưng ông.
> tiếng gõ cửa cũng thể hiện được tính cách ung dung bình thản của người đang gõ: “Thư Yểu Nhiên? Em có khỏe không?”
Giọng nói người đàn ông rất bình tĩnh không khác thường ngày là bao nhưng cô lại cảm thấy được anh đang cười thầm. Dòng nước lạnh lẽo làm xua tan nhiệt độ trên mặt, cô giơ tay dùng sức lau mặt cắn răng nói: “Rất, tốt!”
Đi ra ngoài, Kỷ Ngân Viễn đang ngồi trên ghế salon, nhìn bộ dáng giống như đang đợi cô. Dậm chân đi tới cô nặng nề ho một tiếng. Trong lòng Kỷ Ngân Viễn buồn cười, đưa ly nước cho cô, cô cầm lấy uống một hớp làm thông cổ rồi trả lại cho anh.
“Bây giờ, chúng ta nói chuyện về các sinh hoạt phải chú ý hằng ngày.” Cô ngồi đối diện với anh, khí thế nghiêm túc: “Thứ nhất: phòng của anh sau này sẽ là của tôi, về phần anh ngủ ở đâu…..có thể là phòng bếp phòng khách hay bất kỳ phòng nào nhưng không bao gồm phòng này.” Ng'n t cô chỉ về căn phòng đối diện đang mở phân nửa, nơi đó từng thuộc vể Kỷ Ngân Viễn, nhưng chủ nhân bây giờ của nó phải là của Thư Yểu Nhiên.
Kỷ Ngân Viễn nhíu mày, cô nói tiếp: “Cái giường của anh tôi ngủ không quen, cứng quá mức cho phép. Ngày mai tôi sẽ đổi cái giường mới.” Cái giường này cô đã từng ngủ qua một đêm, kết quả ngày hôm sau là toàn thân đau nhức.
“Thứ hai: anh phải đưa đón tôi đi làm.” Cô nói xong nhíu mày một cái nói tiếp: “Cái chỗ này quá là bất tiện, muốn đến tòa soạn phải đổi mấy chuyến xe bus.” Cái này là cô nói thật không có làm khó anh.
Ban đầu Kỷ Ngân Viễn quyết định mua căn nhà ở vùng ngoại ô này là vì gần bộ đội, nhưng không gần tòa soạn. Cô không thể ngày nào cũng phải dậy trước khi gà gáy, chưa tính tới việc gặp nguy hiểm.
Hơn nữa, căn bản là cô không dậy sớm nổi!
“Cái này không khó, đến lúc đó kêu Ngân Tĩnh đón em.” Dù sao con bé cũng rãnh rỗi không có chuyện gì làm, cho nó làm tài xế cũng được.
“Thứ ba….”
Cô đưa ra từng yêu cầu, đôi lúc chạm phải ánh mắt kiên nhẫn của anh, trong lòng khẩn trương, đơn phương kết thúc cuộc nói chuyện: “Cứ như vậy đi.”
“……”
Đợi hồi lâu không thấy anh trả lời, cô nhìn anh hỏi: “Sao hả, anh có ý kiến gì hả?”
Không đợi anh mở miệng, cô lại nói: “Tạm thời để đó.”
Không ngờ anh như thế chỉ có thể chấp nhận? anh buồn cười: “Thư Yểu Nhiên, chuyện đêm đó vẫn do em chịu trách nhiệm chứ?” Sao bây giờ mọi thứ đều đổ lên đầu anh vậy?
“Đúng vậy.” Cô trợn to đôi mắt, không giấu được vẻ hài lòng ở khóe mắt: “Chẳng qua tôi chỉ cần chịu trách nhiệm với anh thôi, trừ cái đó ra những chuyện khác do anh giải quyết.”
Anh sững sờ, cô gái này cũng học được thông minh đấy chứ, còn biết cách chơi chữ với anh.
Nhìn anh sững sờ, cô hài lòng với thành tựu của mình, vui vẻ vỗ vỗ vai anh, khí phách nói: “Doanh trưởng Kỷ, đây là nhiệm vụ vinh quang nhân dân giao cho anh, hoàn thành thật tốt nhé.”
Nói xong kéo hành lý vừa đi vừa ngâm nga ca hát, nhẹ nhàng đi vào phòng.
Một mình Kỷ Ngân Viễn ở lại phòng khách, nhưng một lát sau anh liền đứng dậy, đi vào phòng ngủ bị cô chiếm đoạt.
Yểu Nhiên đứng trong phòng lặng lẽ ngắm nhìn xung quanh một vòng.
Căn phòng này ít đồ đến đáng thương, trừ giường, tủ quần áo và tủ đầu giường ra không còn gì nữa.
Đơn giản, gọn gàng, rất có phong cách người làm lính.
Cô mở tủ quần áo ra, bên trong có mấy bộ đồ và quân phục thì chiếm đa số.
Chẳng lẽ người này coi đây là khách sạn? Do ở mấy đêm sẽ đi nên đồ cũng không cần nhiều?
Đóng cửa tủ, cô ngồi lên giường, cúi đầu nhìn valy hành lý củ kỹ, đột nhiên cô cảm thấy đàn ông nhất là đàn ông làm lính rất tiết kiệm tiền. Cô nghĩ lại, hình như chưa bao giờ thấy Kỷ Ngân Viễn mặc quần áo thường, ngày ngày đều là quân phục, cấp bậc trên vai cũng làm chói lóa ánh mắt người khác.
Mặc dù anh mặc quân trang rất đẹp mắt nhưng ngày ngày nhìn riết cũng thấy chán.
Đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình, cửa phòng đột nhiên mở ra, Kỷ Ngân Viễn đi vào trong. Anh đi tới bên tủ quần áo lấy đồ đi tắm, căn bản không cho cô cơ hội được mở miệng.
“Người đàn ông này đang đi đánh giặc sao?” Tốc độ vội vã, nói chuyện một chút sẽ ૮ɦếƭ sao? Cô lầm bầm lầu bầu, ngã người về sau mà quên mất độ cứng của cái giường này, ngã ình xuống cái eo muốn gãy làm hai.
“……..” Cô đau thiếu điều chảy nước mắt, phần lưng nóng cháy cảm giác rất khó chịu.
Yểu Nhiên tức tối nhất định ngày mai phải đi mua một cái giường mềm mại thoải mái mới được.
Ai da, eo của cô…..
Ngày thứ hai tỉnh dậy đã không thấy bóng dáng của Kỷ Ngân Viễn, chắc là đi đến doanh trại rồi. Cô vác cái lưng đau đi đến phòng khách nằm lên ghế salon.
Kỷ Ngân Viễn chắc là thành tiên rồi, anh không cảm thấy cái giường này rất cứng làm toàn thân đau nhức sao?
Cô nằm trên ghế salon hơn nửa ngày, cơm trưa cũng lười ăn nên đi ra ngoài, vừa đi tới lầu dưới thì nghe thấy tiếng kèn xe, Kỷ Ngân Tĩnh ngồi trong xe ngoắc ngoắc tay: “Yểu Nhiên, bên này bên này.”
Hả? Cô kinh ngạc đi tới gần, mở cửa lên xe: “Sao em lại tới đây....?” Nghe Kỷ Ngân Viễn nói gần đây con bé rất bận cho nên ở trường không có thời gian ở nhà. Tính ra cũng có vài ngày cô không thấy con bé rồi.
“Anh trai nói chị ở đây không tiện đi lại nên kêu em tới đón chị.” Kỷ Ngân Tĩnh vừa giải thích vừa khởi động xe lên đường, vừa chạy đi thì gặp phải một chiếc Lamborghini đang tạo một đường cong khá đẹp. Yểu Nhien cũng có nghiên cứu chút xíu về xe, nhìn sơ qua cũng biết được chiếc xe vừa mới đưa ra thị trường.
Ai ngờ Kỷ Ngân Tĩnh vừa thấy chiếc xe thì mặt mày biến sắc, đạp chân ga thật mạnh nhanh chóng phóng đi.
Gương mặt nhỏ nhắn của Yểu Nhiên trắng bệch dường như muốn ngất xỉu: “Em gái Kỷ, nhanh quá……..”
“Con đường này ít người, không sao.” Kỷ Ngân Tĩnh dồn sức đánh tay lái quẹo cua, qua kính chiếu hậu có thể thấy chiếc siêu xe đang theo sát phía sau, đèn không ngừng nhấp nháy chắc là muốn vượt qua. Cô mím chặt môi phóng nhanh tới con đường phía trước chặt đứt chiếc xe kia.
“Nhưng….chị muốn ói rồi.” Dạ dày Yểu Nhiên đang co thắt, trưa nay cô không ăn trưa nên dạ dày trống không, trong cổ họng bây giờ xông lên toàn là nước chua càng thêm khó chịu. Kỷ Ngân Viễn cố ý, còn nói là kêu em gái đưa cô đi làm, với cái tốc độ này thì lái xe gì nữa, liều mạng thì có!
“Chị vẫn ổn chứ?” Kỷ Ngân Tĩnh liếc qua cô thấy sắc mặt cô lúc xanh lúc trắng thì giảm tốc độ chút xíu, đúng lúc ngay phía trước có khúc cua chưa kịp đánh tay lái phía bên phải có khoảng trống. Nguy rồi! Trong lòng Ngân Tĩnh hoảng hốt, chiếc xe theo phía sau nhân cơ hội tăng tốc độ vượt lên trước chặn lại đường đi.
Vội vàng đạp thắng xe, Ngân Tĩnh quyết định lui về sau, xe nhanh chóng quay ngược lại. Chiếc Lamborghini dừng lại một chút rồi đuổi theo, chỉ khác là lúc này chủ xe đưa đầu ra ngoài quát to: “Tĩnh Tĩnh, mau dừng lại ngay, như vậy em rất nguy hiểm!”
Giọng nói người đàn ông nóng nảy mà lo lắng, cô không nghe thấy. Lùi về con đường rộng rãi cô quẹo vào một đường khác, quay về nội thành vốn là đi đường này nhưng vì tránh người đó nên cô mới đi quanh co không ngờ vẫn bị chặn đường. Chỉ là người nọ không vượt qua nữa mà giữ vững khoảng cách không gần không xa, yên lặng đi theo.
Cho đến lúc này Kỷ Ngân Tĩnh mới giảm tốc độ xe. Yểu Nhiên ôm túi nylon nôn ọe nhưng không phun ra được cái gì.
Tại sao người xui xẻo ***ng phải hai anh em nhà họ Kỷ này lại là cô?
Ọe……
Dừng đèn đỏ ở ngã tư phía trước, Kỷ Ngân Tĩnh nhanh chóng đưa nước cho cô: “Uống nước sẽ đỡ hơn một chút.”
Đôi mắt Ngân Tĩnh khẽ ngưng đọng dường như có vô số tâm sự nhưng đáng tiếc bây giờ Yểu Nhiên có sức suy nghĩ, nhận lấy chai nước uống một hơi mới giảm cảm giác nôn mữa.
“Em gái à, kỹ thuật đua xe cũng mạnh ha….” Cô cười gượng trong lòng đang tính toán nơi này cách chỗ bán đồ gia dụng khá xa. Cô đã nói mà, Kỷ Ngân Viễn nào có đáp ứng đơn giản như vậy.
Nhìn Kỷ Ngân Tĩnh bình thường lịch sự nhu nhu nhược nhược đâu ngờ kỹ thuật lại hung hãn thế chứ.
Trời ơi, tim của cô không tốt không chịu nỗi loại K**h th**h này đâu, về sau tốt nhất nên tự mình lái xe thôi.
Kỷ Ngân Tĩnh làm sao không nhận ra đáy mắt của Yểu Nhiên nghĩ gì, nhưng mà bây giờ cô không còn tinh thần để giải thích, lòng của cô đang rất rối loạn toát ra vô số phiền muộn chua xót.
Tốc độ xe sau đó rất bình ổn, không còn vũ bão như lúc nãy nữa, bình tĩnh lại cô mới nhận ra cảm xúc của Ngân Tĩnh. Nhớ lại sự khác thường vừa rồi của cô, trong lòng Yểu Nhiên đăm chiêu, lặng lẽ liếc mắt về phía sau thấy chiếc Lamborghini vẫn đi theo không xa không gần.
Bọn họ….quen nhau?
Mang theo nghi ngờ đến chỗ bán đồ gia dụng, Kỷ Ngân Tĩnh dừng xe ở ven đường, Yểu Nhiên vừa mới đưa tay mở cửa thì cửa xe bên kia có người mở ra.
Cô sợ hết hồn.
“Tĩnh Tĩnh, chúng ta nói chuyện với nhau đi, nói chuyện thật đàng hoàng.” Giọng nói Từ Dịch có chút cầu khẩn, Kỷ Ngân Tĩnh cũng không hợp tác. Cô không nhìn anh, cũng không quan tâm cửa xe có đóng hay không đạp ga rời đi, Từ Dịch không đề phòng cô sẽ làm thế nên bị cửa xe ***ng mạnh ngã ngồi trên mặt đất. Chính mắt Yểu Nhiên thấy cảnh này vội nhìn ra sau: “Em gái, vừa rồi ***ng trúng cậu ta!”
“Em biết.” Mắt Kỷ Ngân Tĩnh vẫn nhìn thẳng, gương mặt luôn tươi cười chẳng biết tại sao lúc này lại mang sự tàn nhẫn: “Đóng cửa xe lại, cảnh sát thấy sẽ phạt tiền.”
Trong lòng cô khẽ trầm xuống.
Hai người đi vào chỗ bán đồ gia dụng nhưng lại mất hết hứng đi dạo, tùy tiện chọn một cái giường rồi về nhà. Kỷ Ngân Tĩnh đưa cô đến dưới lầu, Yểu Nhiên nhìn chiếc xe đi mất không tự chủ than thở.
Cảm xúc đê mê kéo dài tới tối, sau khi Kỷ Ngân Viễn trở về nhìn cái giường mới trong phòng không thể không khen ngợi hiệu suất làm việc của cô rất nhanh.
“Haizz, Kỷ Ngân Viễn, tôi có chuyện không nói không thoải mái.” Giọng nói của cô rất nhỏ. Kỷ Ngân Viễn tỉ mỉ quan sát cô một chút, uhm, tâm tình xem ra không được tốt.
“Hôm nay không phải anh kêu em gái đưa tôi đi sao, trên đường chúng tôi gặp người đàn ông hôm trước về đây cùng anh.”
“……” Đối với việc Ngân Tĩnh và Từ Dịch gặp lại anh tuyệt đối không bất ngờ. Thành phố S không nhỏ, nếu thật lòng muốn tránh một người không khó nhưng một người vẫn không buông tha tìm kiếm khắp nơi……..
Sẽ có một ngày chạm mặt nhau.
“Em gái Kỷ rất khó chịu, người kia nhân lúc dừng xe mà chạy tới nắm cửa xe không buông, sau đó con bé…..” Trước mắt như hiện lên cảnh tượng Từ Dịch bị cửa xe ***ng trúng ngã xuống đất, cô bỗng nhắm mắt quay đầu: “cứ như vậy đạp ga đi…..”
“……….” Kỷ Ngân Viễn trầm mặc, một lúc sau anh lấy điện thoại ra gọi.
Yểu Nhiên ôm gối ngồi trên ghế salon cả người co lại thành một cục, không cần nghĩ cũng biết là gọi cho Từ Dịch. Vết thương của người kia không có gì phải lo cái cô để ý là thái độ của Kỷ Ngân Tĩnh.
Con người quả nhiên là có nhiều mặt, ngay cả Kỷ Ngân Tĩnh đơn thuần như vậy cũng không ngoại lệ. Cô không biết giữa bọn họ xảy ra cái gì nhưng chắc chắn lúc trước có yêu nhau, đối mặt với người đã từng yêu Kỷ Ngân Tĩnh dù biết sẽ bị thương nhưng vẫn làm….đó chính là điều cô không thể nào tiếp nhận.
Kỷ Ngân Viễn gọi điện thoại xong kéo cô dậy, anh nói: “Đi theo tôi.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc