Đoán Xem Anh Yêu Em Nhiều Bao Nhiêu - Chương 37

Tác giả: Phong Diệp Lưu Đan

Máu Đào Và Nước Lã
Dưới chân núi Mai, tại ngôi biệt thự của Thù Thành.
Hôm nay là chủ nhật nhưng cả Liên Sơ và Thù Thành đều có công việc, không thể làm gì khác hơn là gọi Hứa Yến tới ở cùng Khê Đình.
Trong phòng bếp, Khê Đình không ngừng quấn lấy Hứa Yến: “Cô Hứa, cho cháu ra ngoài chơi một lát nha, chỉ một lát.”
Hứa Yến nói: “Dì Liên Sơ của cháu đã nói rồi, bên này ít người, không cho phép một mình chạy lung tung.. Đi, tự mình chơi ở trong sân, lát nữa cô sẽ gọi cháu vào ăn cơm.”
Khê Đình phẫn nộ ra khỏi phòng bếp, một lát sau, suy nghĩ một chút, len lén mở cửa chống trộm.”
Cổng sắt nhẹ nhàng được mở ra, cô bé nhìn xem Hứa Yến còn đang đang bận rộn trong phòng bếp, lặng lẽ lách mình ra ngoài.
***
Núi mùa thu thật đẹp, lá cây bị nhiễm một màu rực rỡ, đỏ, xanh lục, vàng, tím, còn có nửa đỏ nửa xanh, nửa đỏ nửa vàng, vàng trong xanh lục…Nhiều đến nỗi Khê Đình đếm không hết. Một con quạ con bay qua đỉnh đầu, mấy chùm quả dại màu đỏ ngọt ngào dễ thương trĩu xuống đầu cành. Dì Liên Sơ nói cho cô bé biết, quả này có thể ăn.
Khê Đình nhón mũi chân nhỏ giơ tay hái, nhưng vẫn luôn thiếu mất một chút như vậy. Đột nhiên, một đôi tay mảnh khảnh mèm mại vượt qua đỉnh đầu, hái một chùm quả hồng xuống: “Có phải cháu muốn thứ này không?”
Trên mặt Khê Đình hơi mỉm cười, quay đầu lại nói: “Cám ơn…”
Nụ cười trên mặt cô bé lập tức cứng lại, chỉ thấy một gương mặt đầy sẹo ở ngay trước mắt, đáng sợ cực kỳ.
Người phụ nữ kia giật mình, vội vã nghiêng mặt, nhỏ giọng nói: “Thật xin lỗi, dọa cháu sợ rồi.” Nói xong, trong mắt thầm nổi lên một bụng nước mắt.
Khê Đình nổi lên áy náy, ngăn chặn sợ hãi trong lòng lại: “Dì à, cám ơn dì đã hái trái cây giúp cháu.”
Người phụ nữ đưa chùm quả như quả dại cho cô bé, dịu dàng nói: “Cô bé ngoan, không còn sớm nữa, về nhà thôi.”
Giọng nói của cô đặc biệt dịu dàng, chẳng biết tại sao, nỗi sợ hãi trong lòng Khê Đình nhưu một ngọn gió nhẹ bị thổi tan. Cô bé hỏi: “Dì à, sao dì lại ở chỗ này một mình.”
“Dì…lạc đường.”
Ánh mắt Khê Đình khẽ sáng lên: “A? Lạc đường? Giống nhưu công chúa Bạch Tuyết phải không ạ?”
Người phụ nữ kia cứng họng: “…Ừ. Khê Đình, sắc trời đã tối, dì đưa cháu trở về thôi.”
Khê Đình gật đầu một cái, vừa đi vừa hỏi: “Dì à, sao dì lại biết tên của cháu ạ?”
Ngu Nhan không khỏi vô phương chống đỡ.
Khê Đình cũng không để ý, lại nói: “Lần trước có một chú cũng biết tên của cháu, có phải dì cũng là bạn của chú ấy không? Chú ấy còn dạy cháu cách nhận biết con kiến nào tướng quân đấy.”
Ngu Nhan đột nhiên ngồi xổm xuống, ôm chặt cô bé: “Khê Đình…”
Trái tim bé nhỏ của Khê Đình không hiểu tại sao lại khẽ chấn động.
Lúc này, Hứa Yến vội vàng chạy tới từ đàng xa: “Khê Đình ___”
Ngu Nhan buông cô bé ra, đứng dậy.
Hứa Yến chạy tới kịp kéo Khê Đình ra khiến trách: “Đứa bé này sao lại không nghe lời như vậy, thật làm cô sợ muốn ૮ɦếƭ.” Nói xong ngồi dậy, lơ đãng quay đầu, vừa thấy gương mặt của người phụ nữ ở sau lưng, sắc mặt trắng bệch hét lên một tiếng.
Ngu Nhan vội vã quay mặt đi.
Hứa Yến cố gắng ngăn lại nhịp tim đang đập mạnh, trong ráng chiều lại nhìn thấy một gương mặt đáng sợ đến dọa người như vậy. Cô nắm tay của Khê Đình, nói: “Đi, chúng ta về nhà ăn cơm.”
Khê Đình nói: “Cô Hứa, dì này bị lạc đường đấy ạ…, để cô ấy đến nhà chúng ta làm khách được không?”
Hứa Yến nắm tay Khê Đình kéo: “Trẻ con đừng nói bừa, mau, chúng ta cùng về.”
Khê Đình cố chấp, đứng bất động: “Không, để dì ấy về cùng chúng ta, nếu không buổi tối dì ấy sẽ gặp phải người xấu.”
Hứa Yến đang rối bời, Ngu Nhan lại ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào ánh mắt của Khê Đình, dịu dàng nói: “Khê Đình ngoan, nghe lời cô ấy, mau trở về đi.”
Khê Đình kinh ngạc im lặng.
Đúng lúc ấy, cách đó không xa lại vang lên một giọng nữ trong trẻo: “Khê Đình, Hứa Yến, hai người ở đó làm gì vậy?”
Khê Đình ngẩng đầu, vui mừng hét lên: “Dì Liên Sơ, dì đã về rồi.”
Lúc này, hoàng hôn phủ xuống, lá thu xào xạc, nhưng gương mặt của người phụ nữ đang tới lại khiến cho người ta cảm thấy xinh đẹp hệt như ánh dương mùa xuân.”
Liên Sơ đi tới nhìn thoáng qua mọi người, ánh mắt quét qua Ngu Nhan chợt hơi dừng lại, cũng không lộ ra một chút bất thường hay biến sắc nào.
Cô đưa tay vuốt ve mái tóc của Khê Đình: “Hôm nay Khê Đình có ngoan không? Có gây rắc rối cho cô Hứa không vậy?”
Khê Đình nói: “Dì Liên Sơ, dì này cũng bị lạc trong núi giống như công chúa Bạch Tuyết vậy, chúng ta dẫn dì ấy về nhà làm khách được không?”
Hứa Yến len lén liếc mắt một cái, còn công chua Bạch Tuyết nữa chứ? Không khác lão Vu Bà là mấy?
Trong mắt Liên Sơ thoáng qua một tia kinh ngạc, cũng quay đầu lại liếc Ngu Nhan.
Khê Đình giật nhẹ tay của Liên Sơ, cói lòng đầy mong đợi nhìn cô. Liê Sơ cân nhắc một lát, gật đầu cười nói: “Được, nhưng phải dì ấy đồng ý mới được.”
Khê Đình lập tức cười rộ lên, khuôn mặt nhỏ nhắn như đóa hoa hướng dương nở rộ: “Ừ, dì ấy dĩ nhiên đồng ý, dì à, dì nói có phải không?”
Cô bé quay đầu lại nhìn Ngu Nhan, Ngu Nhan không có cách nào cựu tuyệt một đôi mắt như vậy.
***
Liên Sơ cảm thấy, duyên phận giữa người với người đôi lúc thật kỳ diệu, chẳng hạn như Khê Đình, lại chẳng hạn như người phụ nữ giờ phút này đang ngồi ở ghế sô pha đối diện với Khê Đình.
Nhìn vóc dáng và vẻ ngoài của người phụ nữ này, có lẽ trước lúc bị hủy hoại nhan sắc phải là một người đẹp hiếm thấy, nhưng giờ, chỉ nhìn cô ấy thôi cũng cảm thấy cực kỳ khó chịu. Bất quá, hình như Khê Đình lại không có cảm giác như vậy, hết sức phấn khởi lôi kéo người ta nói chuyện phiếm, không ngừng giới thiệu sách vở và những món đồ chơi của mình với cô ấy.
Có lẽ đứa bé này vẫn quá tịch mịch, mình và Thù Thành quá bận rộn, bọn họ ở đây, thanh tịnh thì có thanh tịnh, nhưng mà, đối với một đứa trẻ mà nói vẫn quá cô đơn.
Đang suy nghĩ, người phụ nữ ở đối diện đứng dậy: “Chị Bùi, cảm ơn sự tiếp đãi của chị, tôi phải cáo từ rồi.”
Trên mặt Khê Đình lộ ra vẻ thất vọng, chỉ là rốt cuộc vẫn kìm lại không nói gì.
Liên Sơ gật đầu một cái, đứng lên: “Tôi tiễn chị ra ngoài.”
Hai người ngầm hiểu lẫn nhau cùng bước ra cửa, dừng bước lại. Liên Sơ cảm thấy có lẽ người phụ nữ này có lời muốn nói với mình, thật không nghĩ đến cô ấy lại mở miệng nói: “Thật xin lỗi, tôi là mẹ của Khê Đình.”
Cô ấy nói tiếp: “Lần này tôi tới là vì bệnh của Khê Đình. Tôi biết bệnh của con bé có thể chữa trị bằn cách ghép tủy sống, ngày mai tôi muốn cùng Khê Đình tới bệnh viện làm xét nghiệm để kiểm tra độ tương thích của tủy.”
Liên Sơ trầm mặc hồi lâu, gật đầu nói: “Được.”
Nước mắt Ngu Nhan lập tức tràn ra: “Cám ơn, cảm ơn chị. Liên Sơ…Tôi còn có một thỉnh cầu.”
“Chị nói đi.”
“Xin đừng nói chuyện này với Khê Đình.”
“Tại sao?”
“Bởi vì…Năm đó tôi bỏ rơi con bé, không có mặt mũi để con bé gọi tôi là mẹ.”
Liên Sơ im lặng đứng yên, dù nét mặt của người phụ nữ này có vài điểm đáng nghi, nhưng tình thương của cô ấy dành cho Khê Đình cô có thể cảm nhận được.
Cô gật đầu nói: “Được.”
***
Hôm nay, Thù Thành trở về rất khuya.
Liên Sơ đang định đem chuyện của ngày hôm nay nói lại cho Thù Thành biết, lại thấy gương mặt tuấn tú của anh hơi trầm xuống, không khỏi sửng sốt, hỏi: “Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”
Thù Thành đáp: “Dạ Nhiên chạy trốn rồi.”
“Cái gì?!”
Anh cũng mới biết được tin tức, trên đường áp giải từ bệnh viện về trại tạm giam lại bị ςướק đi một cách trắng trợn. Đả thương ba cảnh sát, trong cục cảnh sát nhất định có nội gián của bọn hắn.”
Trong lòng Liên Sơ cũng rất rối loạn, không khỏi ngỡ ngàng.
Thù Thành thở dài, ôm cô vào lòng: “Chuyện khác thì không nói, anh chỉ lo lắng cho sự an toàn của em. Hắn vẫn chưa hết hi vọng với em, chắc chắn sẽ tìm em. Liên Sơ, chúng ta tạm thời chuyến đến nơi khác ở nhé, anh sẽ sắp xếp người bảo vệ em và Khê Đình.”๖
Liên Sơ lắc đầu: “Không cần lo lắng, hiện tại hắn lẩn trốn còn không kịp, sao có thể tự mình xuất hiện tìm em? Đó không phải tự tìm đường ૮ɦếƭ.”
Thù Thành nói: “Cũng khó mà nói được. Hắn đối với em đã chấp niệm rất sâu, vì em, chuyện gì hắn cũng có thể làm được. Lúc trước anh tìm em khắp nơi, bốn năm cũng không tìm được, ngược lại hắn đã tìm được trước.”
Liên Sơ sửng sốt. Đúng vậy, làm sao hắn có thể tìm được mình?
Hắn vẫn phái người theo dõi mình? Không có khả năng! Thời gian dài như vậy, suốt cả một năm, không lí nào mình lại không phát hiện ra chút gì được. Hơn nữa, mình thích nghi với hoàn cảnh, phiêu bạt nhiều nơi, trong đó nhiều nơi chỉ là bộ phát ý tưởng. Có khi, ngay cả mình hôm nay còn không biết tung tích của ngày mai, hắn làm sao có thể?
Cũng vì thế, đối với việc gặp lại Dạ Nhiên lúc trước, cô không có chút hoài nghi, còn cho đó chỉ là 100% trùng hợp.
Bây giờ nghĩ lại, đó căn bản là không thể rồi. Những năm gần đây, hắn vẫn luôn âm thầm xây dựng thế lực của mình, lúc ấy hắn không thể nào ảm đạm như vậy.
Nhưng đến tột cùng, sao hắn lại có thể làm được?
Trong đầu Liên Sơ chỉ có một mảnh rối loạn. Cô ép buộc mình phải nhớ lại tất cả mọi chuyện từ trước và sau lúc chia tay với Dạ Nhiên, không bỏ sót một chi tiết nhỏ nào.
Thù Thành quan sát sắc mặt của cô, không khỏi hoài nghi hỏi: “Liên Sơ, em làm sao vậy?”
Một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu cô, cô đi đến trước két bảo hiểm, mở két ra, lấy một chiếc hộp nhỏ từ trong đó ra. Mở chiếc hộp kia ra, bên trong là một chiếc khuyên tai bằng ngọc óng ánh trong suốt hình hoa sen được chạm trổ hết sức tinh tế. Khối ngọc này là chất ngọc mịn, trong suốt, sáng bóng, ở dưới ánh đèn càng trong suốt, sáng rực như thủy tinh, phía dưới đặc biệt được khắc thêm một chứ “Thù” nho nhỏ.
Đây là món quà mà mẹ Thù Thành đã tặng họ lúc kết hôn, sau này Dạ Nhiên bị trọng thương, cô đưa nó cho hắn đi cầm cố để có tiền đến phòng khám Lưu Nhất Minh chữa bệnh.dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com. Lúc ấy, trong người không có vật gì đáng giá, chỉ có khối ngọc này và một chiếc nhẫn kết hôn, cô đành cầm khối ngọc này để chống đỡ chi phí chữa trị. Sau này, Dạ Nhiên mới đem nó trả lại cho cô.
……
“Đúng rồi, cái này cho em.”
“Cái gì vậy?”
“Em nhìn thử xem.”
Cô cầm lấy mở ra: bên trong lại chính là khối ngọc bội kia.
Dạ Nhiên mỉm cười nói: “Chú Lưu này miệng cứng lòng mềm, tôi đã nói chuyện với ông ấy rồi, dù thế nào cũng sẽ trả lại phần nhân tình này cho ông ấy, chỉ là, trả lại khối ngọc này cho em trước.”
Cô nhìn chữ “Thù” trên miếng ngọc, hơi giật mình, một lát sau khép lại chiếc hộp rồi bỏ vào trong túi của mình.
……
Liên Sơ khẽ cắn răng, lất khuyên tai ngọc ra, cẩn thận kiểm tra lại dưới hộp. Suy nghĩ một chút, lại lấy một cây kéo, cẩn thận cắt bỏ lớp gấm ở trong hộp, vạch lớp gấm ra, bên trong đột nhiên lộ ra một thiết bị dõi nho nhỏ.
Liên Sơ suy sụp ngồi trên giường.
Thù Thành nhìn thấy tất cả, vẻ mặt Thù Thành nghiêm túc hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Liên Sơ cố nén lại nỗi xúc động trong lòng, nháy mắt với Thù Thành.
Thù Thành chợt hiểu: còn chưa biết thiết bị theo dõi này có chức năng nghe trộm không.
Hai người trầm mặc đi tới một gian phòng khác.
Cửa phòng đóng lại, Liên Sơ ngẩng đầu lên nói: “Thù Thành, thật xin lỗi. Năm đó Dạ Nhiên bị thương, em dẫn hắn đến một phòng khám bệnh tư nhân, lúc ấy trên người không có tiền, đành dùng miếng ngọc bội kia cầm cố lấy tiền chữa bệnh. Nhưng chẳng lâu sau, hắn lại đem khối ngọc kia trả lại. Thật không ngờ hắn lại gắn thiết bị theo dõi ở trong đó, vì vậy, sau này hắn mới có thể tìm được em.”
Sắc mặt Thù Thành dao động, qua hồi lâu mới dùng giọng điệu hơi cứng ngắc hỏi: “Em nói, em cầm cố chiếc khuyên tai bằng ngọc kia để lấy tiền chữa bệnh cho hắn?”
“…Đúng vậy.”
“Liên Sơ, đó là tín vật đính ước năm đó cha đã tặng cho mẹ anh.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc