Đoán Xem Anh Yêu Em Nhiều Bao Nhiêu - Chương 12

Tác giả: Phong Diệp Lưu Đan

Mộng
Đêm khuya, một chiếc xe hơi màu đen lặng lẽ chạy đến cửa sau của tiệm cà phê nhỏ, người đàn ông trẻ tuổi ăn mặc lịch sự bước xuống từ chiếc xe, gõ gõ cửa sau rồi lách mình bước vào.
Lúc này, trong phòng tối ở một khu nhà đối diện, một người đàn ông đang lặng lẽ ghi lại tất cả sự việc bằng một chiếc máy quay phim.
***
Người trẻ tuổi kia đi tới lầu hai của tiệm cà phê, đẩy ra căn phòng, nhỏ giọng nói: “Anh.”
Dạ Nhiên quay đầu lại, gương mặt tuấn tú dưới ánh đèn mờ nửa sáng nửa tối thật khó phân biệt, “Ngu Minh.”
Ngu Minh bước lại đem vật cầm trong tay giao cho hắn, “Đây là tình hình thu chi của gần đây.”
Dạ Nhiên tùy tiện xem một chút rồi gật đầu, “Cậu cứ quản lý sổ sách, nếu có việc gì cần phải ra mặt thì cứ bảo Vũ An làm.”
Ngu Minh vuốt cằm đáp lại: “Vâng, tôi hiểu rõ.”
“Trông chừng hắn kỹ một chút, đừng có để xuất hiện một Hàn Đông thứ hai.”
“Anh cứ yên tâm, hắn thật không dám. Hắn bị Nhiếp Minh Thành đuổi cùng giết tận, hiện tại chỉ có chúng ta mới có thể bảo vệ hắn.”die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on
Dạ Nhiên khẽ hừ một tiếng.
“Đúng rồi, anh. Cái tên họ Nhiếp cũng sắp ra rồi. Cái cậu ‘con giả’ kia liệu có thể cùng ‘con thật’ là anh tranh vị?”
“Cậu không phải lo lắng. Hôm nay tôi gọi cậu tới đây là muốn cậu tập trung đi làm một chuyện.” Dạ Nhiên trả lời.
“Chuyện gì?”
“Giết Bùi Thù Thành.”
Ngu Minh sửng sốt, “Lại là hắn? Anh, không tiện xuống tay với hắn được, quan trọng là quá khó. Ở Mĩ còn không giải quyết được, huống chi thân phận của hắn bây giờ cũng không giống ngày xưa, nếu không giết được sẽ chọc phải phiền toái.”
Ánh mắt Dạ Nhiên đột nhiên mãnh liệt, giọng điệu ngoan độc: “Không tiện xuống tay cũng phải xuống tay! Cậu còn không rõ sao? Họ Nhiếp đã nhằm nhò gì, hắn ta mới thực sự là họa lớn. Hắn hiện tại đang ở thành phố A, bất cứ lúc nào cũng có thể liên lạc với Nhiếp Bá Khôn, nếu như vậy mới thực sự phiền toái. Hiện tại còn chưa phải lúc chúng ta trở mặt với lão già.”
Sắc mặt Ngu Minh biến đổi, gật đầu nói: “Vâng.”
Dạ Nhiên lại nói: “Cũng không thể gấp gáp, chuẩn bị chu đáo rồi mới động thủ lần nữa.”
Ngu Minh do dự một lát rồi nói: “Anh, anh cũng biết, chuyện này muốn được chắc chắn chỉ có thể xuống tay với Kỳ Liên Sơ trước.”
Dạ Nhiên trầm mặc không nói.
Ngu Minh cẩn thận nhìn sắc mặt hắn ta nói: “Anh, anh đã bỏ ra vài năm để thu phục chị ta cũng không được, em thấy không bằng dứt khoát mạnh bạo. Đem hy vọng tái hợp với Họ Bùi kia cũng chặt đứt, biết đâu…”
Dạ Nhiên chặt đứt: “Không được.”
“Anh!”
Dạ Nhiên lạnh lùng nói: “Tôi đã nói là không được! Cậu chỉ cần thăm dò hành tung của Bùi Thù Thành cho tỉ mỉ, tôi sẽ tự sắp xếp chuyện này.”
Ngu Minh im lặng một lát rồi trả lời: “Vâng.”
“Còn Hàn Đông, đã có tin tức gì chưa?”
“Tạm thời chưa có, hiện tại hắc bạch hai nhà đều đang tìm hắn, không biết hắn núp ở góc nào mà chưa lộ diện.”
Dạ Nhiên lạnh lùng nói: “Tăng tiền thưởng lên gấp đôi, nhất định phải tóm được hắn ta trước cảnh sát.”
***
Giữa biển xanh thăm thẳm, cô dùng sức duỗi thân thể của mình, xa xa là ánh mặt trời chiếu rọi cùng với bờ cát trắng.dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com--Cô hít một hơi rồi lặn xuống biển, bơi qua từng bãi san hô xinh đẹp, những bầy cá đáng yêu, dần dần, càng lặn càng sâu, ánh sáng cũng ngày càng tối, một bóng thuyền mơ hồ xuất hiện trong tầm mắt, nước biển dần biến thành màu đen mà hình dáng chiếc thuyền kia lại càng rõ ràng, thân tàu tàn tạ như là xác ૮ɦếƭ, sương mù mờ ảo, âm u tĩnh mịch…
“Liên Sơ, Liên Sơ.” Có người khe khẽ gọi cô.
Cô đột nhiên mở mắt, kinh ngạc nhìn người trước mặt.
Thù Thành nghi hoặc nhìn cô, sờ trán cô hỏi: “Có phải không được thoải mái không? Sao trán em lại đầy mồ hôi thế này?”
Cô bỗng nhiên nhào tới *** anh, “Thù Thành, ôm em một chút.”
Cả người cô rõ ràng run rẩy!
Anh đẩy cô ra, trầm giọng: “Rốt cuộc là thế nào?”
Cô nhìn anh, yếu ớt trả lời: “Ôm em một chút, Thù Thành, em nằm mơ, thật đáng sợ.”
Anh nhìn cô chằm chằm mất một lúc lâu, sau đó nở nụ cười, nhẹ nhàng kéo cô vào lòng, vỗ lưng hỏi: “Rõ thật là, càng ngày càng vô dụng, có vậy thôi mà cũng sợ. Rốt cuộc mơ thấy cái gì?”
Liên Sơ im lặng dựa vào ***g *** dày rộng cường tráng của anh.
Sao đột nhiên lại như vậy?
Đã rất lâu cô không nhớ đến sự kiện kia rồi, sao bỗng nhiên lại mơ thấy? Chẳng lẽ bởi vì cô và Thù Thành lại ở chung một chỗ nên sợ hãi sẽ mất đi tất cả bây giờ? Hay là…Có dự cảm nào đó chẳng lành?
“Em nằm mơ thấy anh lại bỏ em đi.” Cô nhẹ giọng nói.
Anh khẽ bật cười, ***g *** hơi rung động, “Anh mới là người nên sợ chuyện này mới đúng chứ? Giấc mơ đều là ngược.”
Liên Sơ cũng bật cười, nhắm mắt dựa vào trước *** anh ngủ.
‘Tách’ một tiếng, Thù Thành tắt chiếc đèn ngủ ở đầu giường, bàn tay nhè nhẹ vỗ về lưng của Liên Sơ, trong bóng tối giống như suy nghĩ chuyện gì lại nhìn chăm chú vào khuỷu tay của cô.
***
Ở một nơi khác, trong bóng tối, Dạ Nhiên dựa vào ghế sa lon, đôi mắt khép hờ nhìn lên trần nhà, đôi tay đỡ sau ót, trên môi ngậm một *** lập lòe trong bóng tối.
Bên tai nghe như có tiếng gió rì rầm từ phương xa thổi tới.
Đêm hôm ấy, ánh trăng sáng tỏ, dòng sông xanh thẳm lững lờ trôi, hắn và cô trôi dạt trên một chiếc thuyền hư, không bờ không bến, không có ngày mai, chỉ có vĩnh viễn.
***
Mặc kệ trong đêm tối tâm trạng có bao nhiêu dao động bất an, ban ngày khi mặt trời vừa xuất hiện, tất cả sẽ biến mất trong ánh mặt trời sáng lạn, cứ như chưa tồn tại bao giờ.
Lúc này, Liên Sơ đang cước bộ trên hành lang dài hoa lệ, thanh tao của nhà hàng Hạnh Vũ Nam, tựa như một vị nữ vương bình thản ung dung, tràn đầy khí chất.
Thứ năm.
Cô vừa nghiêm túc chỉ ra những vấn đề tồn đọng cho các trưởng bộ phận cùng đi, định ra kỳ hạn chỉnh đốn và cải cách, vừa âm thầm đếm dọc đường đi có bao nhiêu cô gái vừa nhìn thấy cô từ xa đã chạy vòng đi đường khác.
Đúng lúc này, trước mặt bỗng nhiên xuất hiện một đám người hỗn loạn, trong đó còn có mấy người lôi lôi kéo kéo, tranh cãi hết sức ầm ĩ. Liên Sơ nghiêm mặt đi tới, đám người tự giác dạt ở hai bên.
Cô lên tiếng hỏi ba người đang ở trung tâm cuộc cãi vã: “Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?”
Nữ phục vụ vẻ mặt quật cường đứng giữa đám người kia vừa nhìn thấy cô ánh mắt chợt lóe, sau đó tựa như giận dỗi quay mặt không nói lời nào.
Mà vị giám đốc họ Lưu tròn tròn mập mạp vừa nhìn thấy cô, trên trán đã toát ra một tầng mồ hôi lạnh, khom lưng cúi đầu nói: “Chỉ là vấn đề nho nhỏ, tổng giám đốc Kỳ cứ yên tâm, tôi sẽ lập tức xử lý.”diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn
Người đàn ông bên cạnh mặc một thân hàng hiệu, sắc mặt gian tà cười lạnh nói: “Cái gì gọi là vấn đề nho nhỏ? Tôi đã từng đến nhiều quán ăn như vậy nhưng chưa từng bị một nữ phục vụ mắng qua đâu. Nhà hàng Hạnh Vũ Nam các người thật sự đối đãi với khách hàng như vậy sao? Chuyện này tôi nhất định sẽ tuyên truyền thật tốt.”
Giám đốc Lưu không nhịn được muốn vã mồ hôi, vội vã gật đầu với người đàn ông kia, cười nói: “Thật xin lỗi, chúng tôi nhất định sẽ nghiêm chỉnh xử lý nhân viên của mình. Tổng giám đốc Kỳ, cô xem có thể tặng vị khách này thẻ VIP giảm 85%?”
Gã đàn ông kia hừ lạnh một tiếng: “Nghĩ tôi thiếu tiền có phải không? Nhà hàng Hạnh Vũ Nam thật đúng là ỷ lớn mà bắt nạt khách.”
Vẻ mặt của giám đốc Lưu cứng đờ, quay đầu lại nghiêm mặt nói với cô gái phục vụ: “Tống Từ Băng, cô lập tức nhận lỗi với vị khách này cho tôi. Nếu không phải cuốn gói cút khỏi nơi này ngay lập tức.”
Tống Từ Băng cắn răng: “Cút thì cút, bảo mẹ ông đến mà nhận lỗi với loại sắc lang này đi!”
Sắc mặt của gã đàn ông kia và giám đốc Lưu đều biến đổi.
Gã đàn ông độc ác mười phần mắng: “Con đàn bá thối này, cô CMD dám nói lại cho tôi.”
Sắc mặt của Tống Từ Băng đỏ bừng, nước mắt lã chã. Liên Sơ dùng tay đè lại bả vai cô, tiến lên một bước hỏi gã đàn ông kia: “Vị khách này không phải lần đầu tiên đến nhà hàng Hạnh Vũ Nam chứ?”
Gã đàn ông ngẩn người, nói: “Đúng vậy”.
Liên Sơ liếc mắt đánh giá lại hắn một cái, quay đầu nhỏ giọng hỏi Tống Từ Băng: “Có phải chính là cái gã đàn ông ‘chó mẹ’?”
Tống Từ Băng sững sờ, không nhịn được cười lên, gật đầu một cái: “Vâng”.
Liên Sơ sáng tỏ, hắng giọng hỏi: “Tống Từ Băng, sao cô với vị khách này lại xảy ra tranh chấp?”
Tống Từ Băng đỏ mặt lên nói: “Tôi nhìn thấy vị khách này từ phòng bao bước ra thiếu chút nữa trượt chân nên mới tiến lên đỡ lại, ai biết ông ta lại vươn tay sờ lên *** của tôi.”
Ánh mắt của gã đàn ông tóe lửa: “Đừng có mà không biết xấu hổ, chỉ không cẩn thận chạm một cái mà thôi. Cũng không xem lại dáng người của cô một chút, trước *** không có hai lạng thịt, kẻ nào CMD muốn sờ cô.”
Tống Từ Băng tức giận đến mức đỏ bừng cả mặt.
Ánh mắt Liên Sơ rét lạnh, nét mặt giống như tảng băng, “Quản lý Vương, lập tức kiểm tra máy quay giám sát, để xem rốt cuộc là vô ý hay là khiếm nhã. Thực bất đắc dĩ, phiền toái vị tiên sinh(14) này cùng chúng tôi đến đồn cảnh sát một chuyến.”
Vẻ mặt gã đàn ông kia cứng lại, “Không phải cô đần độn đấy chứ? Coi như lão tử(15) sờ soạng cô ta thì thế nào? Chẳng lẽ chỉ sờ một cái cũng bị bỏ tù hay sao? Lão tử còn không tin có chuyện quỷ quái này.”
Liên Sơ lạnh lùng đáp lại: “Có tin hay không thử một chút là biết, dám đến nhà hàng chúng tôi giở trò lưu manh? Ông tìm sai chỗ rồi!”
Bạn bè của gã đàn ông kia thấy mọi chuyện không ổn, tiến lên kéo gã lại nói: “Chỉ có một chút chuyện nhỏ lại làm mọi người mất vui, cần gì chứ? Được rồi được rồi, chúng ta đi thôi, cùng lắm thì sau này không tới là được.”
Gã đàn ông kia nét mặt khó chịu bị bạn bè kéo đi.
Liên Sơ lên tiếng gọi lại: “Các vị chờ chút.”
Gã đàn ông ‘chó mẹ’ tức giận nói: “Cô còn muốn thế nào?”
Liên Sơ thản nhiên, “Các vị nếu đã có thể tới nhà hàng Hạnh Vũ Nam ăn cơm chứng tỏ cũng là người có mặt mũi, làm việc sẽ chịu trách nhiệm. Nếu đoạn video ghi được ngày hôm nay bị phát tán trên mạng, ngộ nhỡ bị người ta lật lên đối với danh dự của quý công ty ít nhiều cũng có chút ảnh hưởng.”diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn
Sắc mặt của gã đàn ông kia liên tục tái nhợt, bạn bè ông ta thay mặt nói: “Hôm nay bạn tôi uống thêm vài chén nên có chút hồ đồ, mong các vị không để ý.”
Liên Sơ lạnh lùng đáp trả: “Việc này phải xem người bị hại nói thế nào?”
Tống Từ Băng lên tiếng: “Bỏ đi, tôi cũng không muốn nhiều lời với loại người như vậy.”
Liên Sơ gật đầu một cái, “Mời các vị đi, hi vọng các vị nhớ rằng, nhà hàng Hạnh Vũ Nam chúng tôi sẽ vì khách hàng mà cung cấp chế độ phục vụ ưu việt nhất nhưng tuyệt đối không phải quỳ gối phục vụ. Hoan nghênh lần sau lại tới.”
Mấy người kia sắc mặt trắng nhợt, im lặng rời đi.
Sau lưng, đám nhân viên phục vụ vây đến bên cạnh Liên Sơ vỗ tay nhiệt liệt.
Tống Từ Băng kéo tay Liên Sơ, híp mắt cười nói: “Chị Chung…Không, tổng giám đốc Kỳ, cảm ơn chị.”
Liên Sơ không nhịn được nở nụ cười. Thầm nghĩ: hóng bét, dáng vẻ của mình thế này có làm cho nhà hàng Hạnh Vũ Nam sụp đổ không nữa? Thù Thành vẫn trông cậy vào nó để kiếm tiền mà, xem ra chỉ có thể cùng nhau hít gió tây bắc(16).
***
Từ sau chuyện này, Liên Sơ trở thành ‘thần tượng quốc dân’ ở nhà hàng Hạnh Vũ Nam, đi tới đâu cũng gặp mấy cô gái nhỏ đặc biệt vòng qua để cùng cô chào hỏi, đặc biệt là __ Tống Từ Băng.
“Tổng giám đốc Kỳ!” Không biết cô ấy lại từ đâu nhảy ra dọa Liên Sơ bị sợ.
Liên Sơ cố ý nghiêm mặt khiển trách: “Gọi ngọt như vậy làm cái gì? Nếu không làm việc cho tốt tôi sẽ đem em xào thành cá mực.”
Tống Từ Băng le lưỡi, “Em đã tan việc rồi…, tổng giám đốc Kỳ chắc cũng tan việc rồi nhỉ?”
Liên Sơ gật đầu đáp: “Đúng vậy.”
“Vậy thuận tiện đưa em một đoạn chứ?”
“Tôi còn muốn đi dạo vài nơi mới có thể tan việc.”
“Em giúp chị có được không?”
Đứa nhỏ này sao lại theo đuôi nữa vậy? Thôi kệ, dù sao cô cũng đang nhàm chán, có người bát quái cũng không tồi. Lại nói cũng lâu rồi không có ai bát quái.
Quả nhiên, suốt dọc đường Tống Từ Băng cùng cô bát quái đủ loại tin tức ở các bộ phận, tám tới tám lui lại tám đến đầu cô: “Tổng giám đốc Kỳ, hiện tại người em sùng bái nhất chính là chị. Thật quá thần kỳ, mấy ngày trước chị vẫn cùng em rửa chén đĩa, đảo mắt một cái đã thành chủ tịch kiêm tổng giám đốc rồi. Chị Liên Sơ, chị cố ý tới đây cải trang vi hành(17) trước có phải không?”
“À…Cũng có thể coi là như vậy?”
Tống Từ Băng thở dài nói: “Thật không tưởng nổi, lúc trước người em sùng bái nhất chính là chị em, bây giờ em lại cảm thấy chị còn giỏi hơn cả chị ấy.”
“Chị em?”
“Ừ. Lại nói, chị ấy cũng là nhân vật truyền kỳ giống như chị vậy. Chị nói thử xem, cũng như em, tốt nghiệp đại học hạng hai, lại học khoa Văn, tốt nghiệp xong đến một công ty làm chức thư ký mà bây giờ đã lên làm tổng quản lý rồi. Quản lý hơn một ngàn người, lương hàng năm có hơn trăm vạn, em lại chỉ được 3000 – 4000 mỗi tháng, còn không đủ phí sinh hoạt, sau mới dứt khoát từ chức đến Hạnh Vũ Nam làm nhân viên phục vụ. Em trước kia bội phục nhất là chị ấy, chẳng qua hiện tại em lại cảm thấy chị vẫn lợi hại hơn.”
Liên Sơ cười bảo: “Không thể so sánh vậy được, chị em làm việc rất khá còn tôi là gả đúng người.”
Tống Từ Băng gật đầu lai lịa nói: “Đúng vậy đúng vậy, làm việc khá không bằng được gả đúng người! Ai, chị em cái gì cũng tốt, vậy mà lúc này vẫn chưa thể gả đi.”
“Ánh mắt quá cao à?”
“Cũng không phải quá cao. Thầm mến ông chủ của chị ấy.”
“Như vậy có vấn đề gì? Cận thủy lâu đài(18) chứ sao. Có rất nhiều cơ hội, chẳng lẽ ông chủ cô ấy có vợ rồi?”
Tống Từ Băng nhíu mày, “Không biết nữa.”
“Không biết.”
“Ừ, nghe chị ấy nói công ty đồn đãi ông chủ chị ấy đã ly hôn, nhưng mà anh ta lại bảo là không có.”
“Hả?” Tinh thần bát quái của Liên Sơ trỗi dậy, “Chuyện gì xảy ra?”
“Có trời mới biết được, ông chủ chị ấy vốn là nhân vật lừng lẫy, tuổi trẻ tài cao, sự nghiệp phát triển, khối người phụ nữ muốn gả cho anh ta. Anh ta vốn dĩ có một người vợ, chỉ là mấy năm trước đã rời đi, nghe nói là ly hôn rồi xuất ngoại.diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn-chị em bắt đầu làm việc cho anh ta từ lúc công ty mới được thành lập, đem công ty phát triển một mạch tới bây giờ, trở thành phụ tá đắc lực của anh ta. Chị em cứ như vậy ở lại bên cạnh mấy năm, chỉ là nghe nói bên cạnh anh ta vẫn chưa từng có phụ nữ, em nghĩ khẳng định chị ấy là người có cơ hội nhất. Cho nên em mới bảo chị em, muốn chị ấy chủ động một chút, có một số đàn ông chính là lãnh khốc, chị ấy không nói thì anh ta cũng vĩnh viễn không nói, mà chị ấy lại còn bảo em trẻ con mới không hiểu được.
Sau đó có một ngày chị ấy trở về, khóc bù lu bù loa dọa em hoảng sợ, phải biết em chưa bao giờ thấy chị ấy khóc thành như vậy. Em hỏi chị ấy chuyện gì xảy ra? Hỏi mất nửa ngày chị ấy vẫn không nói, sau lại bị cái miệng của em hỏi cho đến nỗi không có cách nào ngủ được mới phải nói ‘anh ấy đã có vợ rồi’.
Em hỏi ‘Cái gì?’
Chị em ngơ ngác bảo ‘Chị đã nói với anh ấy rồi, anh ấy chỉ nói một câu: tôi đã có vợ’.
Em lại hỏi ‘Chị không hỏi vợ anh ấy ở đâu à?’
Chị ấy trả lời ‘Hỏi, anh ấy chẳng nói gì rồi quay mặt bỏ đi’”
Tống Từ Băng nói xong nửa ngày vẫn không nghe được Liên Sơ phát biểu ý kiến, không khỏi hơi thất vọng, hỏi: “Chị thấy nên làm thế nào?”
Liên Sơ phục hồi tinh thần lại, “Cái gì làm thế nào?”
“Chị của em ấy? Chị nói chị ấy nên làm cái gì?”
“Không phải ông chủ cô ấy đã có vợ sao? Còn có thể làm sao nữa?”
“Nói thì nói vậy, nhưng rõ ràng tình cảm của họ có vấn đề, nếu không tại sao mấy năm cũng không xuất hiện? Chị em lại thích người ta nhiều năm như vậy, để xuống cũng không được, nói không chừng cứ kiên trì một chút lại có hy vọng rồi.”
“Hy vọng này rõ ràng có vẻ quá mong manh.”
Tống Từ Băng thở dài nói: “Đúng vậy, em cũng nghĩ như vậy. Mấy năm rồi, nếu ông chủ chị ấy thực sự có tình cảm với chị ấy thì đã bày tỏ từ sớm rồi. Ai, em bảo thế nào chị ấy cũng không nghe, nếu có cơ hội chị giúp em khuyên nhủ chị ấy càng tốt.”
Liên Sơ cười nói, “Chuyện này sao đến phiên tôi nói được”.
Tống Từ Băng quả quyết: “Chị khiến cho người ta phải tin phục, chị ấy không chừng sẽ khuất phục dưới khí thế của chị thôi.”
Lời này nghe được sao lại không giống một lời khen?
“Tiểu Băng ___”, đúng lúc này có người gọi các cô từ phía sau.
Tống Từ Băng quay người ngẩng đầu lên, nở nụ cười, “Mới nhắc tào tháo, tào tháo lại đến, đấy chính là chị gái của em.”
Liên Sơ nhìn qua, chỉ thấy cách đó không xa có một cô gái khoảng 27, 28 tuổi đang đứng, dáng người cân đối, gương mặt thanh tú, ngũ quan mặc dù không phải xinh đẹp khiến người ta kinh ngạc nhưng có vẻ hài hòa, còn có vẻ đẹp nhàn nhạt khiến ai từng gặp cũng sẽ khó quên.
Bất quá, mặc dù gương mặt dịu dàng kín đáo nhưng giữa hàng lông mày lại lộ ra một vẻ lão luyện, tự tin, vừa nhìn chính là kiểu phụ nữ xinh đẹp, tri thức có sự nghiệp thành công. Phong cách ăn mặc cũng không phải tầm thường, nhìn qua kiểu dáng trông có vẻ bình thường nhưng mọi chi tiết lại toát ra được phong cách và sự khác biệt.
Tống Từ Băng chạy tới kéo tay cô ấy, “Chị, sao chị lại tới đây?”
Cô ấy khẽ mỉm cười, khóe môi xuất hiện hai má lúm đồng tiền như ẩn như hiện, nét mặt hờ hững có thêm vài phần quyến rũ khiến cho người khác không khỏi động lòng, “Hôm nay công việc hoàn thành hơi sớm, thuận tiện tới đón em.”
Tống Từ Băng vui vẻ ra mặt, “Vậy thì tốt rồi, em giúp chị giới thiệu một chút, đây là chủ tịch Kỳ kiêm tổng giám đốc của chúng em, còn đây là chị của em – Tống Ca.”
Ánh mắt Tống Ca nhìn về Liên Sơ, bình tĩnh chào hỏi: “Chào chị, tổng giám đốc Kỳ.”
Liên Sơ mỉm cười đáp lại: “Chào cô.”
Sau đó quay mặt về phía Tống Từ Băng nói: “Tiểu Băng, chị em đã tới, em theo cô ấy về trước, tôi còn có chút việc.”
Tống Từ Băng gật đầu, nói: “Được ạ.”
Liên Sơ nhìn Tống Ca khẽ gật đầu tạm biệt, sau đó quay mặt rời đi.
“Tổng giám đốc Kỳ.” Tống Ca đột nhiên gọi cô từ phía sau.
Liên Sơ quay đầu lại, “Có chuyện gì sao?”
Tống Ca nhìn cô nói: “Giúp tôi chuyển lời thăm hỏi đến chủ tịch. Có lẽ chị không biết, tôi vốn làm việc ở chi nhánh công ty Sở Thịnh tại thành phố Đồng.”
Liên Sơ đang định nói chuyện, lại thấy Tống Từ Băng đứng ở đối diện há to miệng ngây ngốc nhìn mình, lại quay đầu nhìn hướng Tống Ca, vẻ mặt như muốn khóc.
Liên Sơ thiếu chút nữa không nhịn được bật cười, mặc cho tình cảnh lúc này quả không thích hợp để cười.
Trong lòng cô tự nhiên nhắc nhở chính mình một chút: khí thế bà chủ, nhất định phải có khí thế của bà chủ lớn. Sau đó nét mặt đoan trang chậm rãi nói: “Được, tôi nhất định sẽ chuyển lời thăm hỏi của quản lý Tống, hẹn gặp lại.”
____________
(14) Tiên sinh: một cách xưng hô lịch sự với nam giới.
(15) Lão tử: giống như ‘bố mày’, cách tự xưng khi tức giận hoặc vui đùa.
(16) Hít gió tây bắc: một câu nói lóng, ý bảo nhịn đói, ăn không khí.
(17) Cải trang vi hành: cải trang trà trộn vào thực tế để xem xét mọi việc.
(18) Cận thủy lâu đài: Ý của câu thành ngữ này là ‘lâu đài gần bờ nước sẽ được ánh trăng chiếu sáng trước tiên’, thường dùng để ví với việc ở gần thì có lợi thế. 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc