Đô Thị Tàng Kiều - Chương 997

Tác giả: Tam Dương Trư Trư

EM LÀ VỢ ANH!
Tiêu Vũ Văn, Tôn Hồng và những người khác dẫn theo Trương Hải Thiên tới quán R*ợ*u nơi tổ chức hôn lễ của Diệp Lăng Phi và Chu Hân Mính. Trương Hải Thiên mặc một bộ vest màu xanh, đi giày da màu đen. Trương Hải Thiên rất ít khi mặc những bộ âu phục trang trọng như thế, hắn thích những bộ quần áo rộng rãi, thoải mái hơn. Nhưng tới đám cưới của những người khác cũng vậy, chẳng bao giờ Trương Hải Thiên mặc âu phục, nhưng lần này đám cưới của Diệp Lăng Phi thì khác, hắn mặc âu phục, xem ra là Trương Hải Thiên đã rất nể mặt Tôn Hồng rồi. Hắn không muốn làm Tôn Hồng mất mặt.
Trương Hải Thiên đi ngay sau Tôn Hồng, vừa mới bước vào cửa khách sạn. Trương Hải Thiên đã nhìn thấy giám đốc khách sạn đứng ngay giữa đại sảnh. Trương Hải Thiên vẫy tay gọi tên giám đốc khách sạn đó lại. Tên giám đốc này nhìn thấy Trương Hải Thiên lập tức chạy lại.
- Thiên ca, tại sao lại là anh?
Vị giám đốc khách sạn đó hỏi.
- Đây là hôn lễ của bạn tao! Tất nhiên tao phải tham gia rồi!
Trương Hải Thiên nói.
- Ồ! thì ra là bạn của anh, chẳng trách lại hoành tráng như vậy!
Giám đốc khách sạn nói:
- Một lúc bao hết hơn bao mươi bàn. Hơn nữa mỗi bàn lại trên vài nghìn tệ. Khí phách lớn như vậy ngoài anh Cương ra thì còn ai..........!
Tên giám đốc chưa nói xong, đã bị Trương Hải Thiên ngắt lời nói:
- Đừng nói nữa!
- À, đấy anh xem cái mồm của tôi!
Tên giám đốc béo vội ngậm miệng lại, nói:
- Thiên ca, anh và anh Cương là bạn nhau. Anh sẽ không kể những lời tôi vừa nói cho anh Cương nghe đấy chứ ạ?
- Liên quan chó gì tới tao mà tao nói. Tao có giống cái loại hay đi tơn hớt thế không?
Trương Hải Thiên hỏi vặn lại.
- Dạ không dám ạ! Không dám ạ!
Tên giám đốc khách sạn đó vội vàng nói.
- Hải Thiên, mau lại đây, tôi giới thiệu cho anh quen người này!
Tôn Hồng bước vào, nhìn thấy Trương Hải Thiên và gã giám đốc đó đang nói chuyện phiếm, liền vẫy tay gọi Trương Hải Thiên lại. Trương Hải Thiên bước lại gần, Tôn Hồng giới thiệu Trương Hải Thiên cho Diệp Lăng Phi, miệng nói:
- Diệp tiên sinh, vị này chính là huynh đệ của chúng tôi mà vừa nãy tôi vừa nói với ngài đấy. Hiện nay anh ta ở thành phố Đông Hải cũng gọi là có chút uy thế!
Diệp Lăng Phi nhìn Trương Hải Thiên một hồi, rồi cười, nói:
- Sau này cần anh quan tâm giúp đỡ nhiều!
- Diệp tiên sinh, ông nói thật là, chúng ta đều là bạn bè, làm sao mà nói tới chuyện tôi sẽ giúp đỡ ông chứ!
Trương Hải Thiên nói:
- Sau này ở thành phố Đông Hải mà xảy ra chuyện gì, ông cứ việc tìm tôi. Tôi không thể giúp chuyện lớn, nhưng những chuyện nhỏ thì hoàn toàn có thể giúp đỡ được!
- Ừm, nhất định là như vậy rồi, nhất định!
Diệp Lăng Phi nói vài câu khách sáo với Tôn Hồng và Trương Hải Thiên, ra hiệu cho bọn họ mau đi tìm bàn ngồi đi. Diệp Lăng Phi bận đi tiếp những vị khách khác. Trương Hải Thiên và Tôn Hồng tìm thấy chỗ ngồi, vừa ngồi xuống. Ánh mắt Trương Hải Thiên nhìn vào cô dâu đang đứng trước cửa. Hắn lặng người đi, nhưng ngay sau đó vội hỏi:
- Tôn đường chủ, tôi không nhìn nhầm chứ, cô dâu này sao mà giống với đội trưởng đội cảnh sát hình sự ở thành phố Vọng Hải vậy chứ?
Tôn Hồng cười, nói:
- Huynh đệ à, cậu không nhìn nhầm đâu! Cô dâu đó chính là đội trưởng đội cảnh sát hình sự thành phố Vọng Hải Chu Hân Mính. Nhưng mà bây giờ Chu Hân Mính thăng chức rồi, bây giờ người ta đã là phó cục trưởng cục công an thành phố Vọng Hải rồi.
Tôn Hồng đưa tay chỉ về cái bàn phía trước, hỏi Trương Hải Thiên:
- Cậu nhìn thấy người ngồi ở bàn kia là ai chưa?
Trương Hải Thiên vừa nhìn, nhíu nhíu lông mày, nói:
- Lẽ nào là thị trưởng Chu?
- Ừm, trí nhớ của cậu vẫn còn tốt lắm. Nhưng mà bây giờ người ta đã là bí thư thị ủy của thành phố Vọng Hải rồi!
Tôn Hồng xoa xoa vai của Trương Hải Thiên, nói:
- Huynh đệ, tôi nói thật cho anh biết vậy! Thế lực sau lưng Diệp tiên sinh quả không đơn giản đâu. Sở dĩ tôi muốn giới thiệu anh với Diệp tiên sinh, hoàn toàn không phải chỉ vì muốn anh giúp đỡ Diệp tiên sinh. Mà tôi lo lắng tên tiểu tử nhà cậu chọc giận tới Diệp tiên sinh. Nhớ kĩ cho tôi, dây vào ai thì dây đừng có động vào Diệp tiên sinh, tới lúc đó, cậu ૮ɦếƭ cũng không biết mình sẽ ૮ɦếƭ thế nào đâu!
Trương Hải Thiên có chút không tin, bèn hỏi:
- Tôn đường chủ, không phải chứ! Đằng sau lưng anh ta lại có thế lực lớn như vậy sao?
- Hải Thiên, cậu muốn nghe thì nghe tôi. Nếu như cậu không muốn nghe, thì cứ coi như tôi chưa từng nói qua!
Tôn Hồng nói:
- Tóm lại tôi chỉ nói lại với anh một câu thôi, đừng có đắc tội với Diệp tiên sinh, như vậy sẽ có lợi cho cậu!
Mặc dù Trương Hải Thiên không tin những lời Tôn Hồng nói cho lắm, nhưng những lời này lại là từ miệng Tôn Hồng nói ra, Trương Hải Thiên bất đắc dĩ phải cẩn thận một chút.
Hôn lễ được tổ chức đúng vào 12h trưa, hình thức của buổi tiệc này vô cùng long trọng. Diệp Lăng Phi đây vốn không phải là lần đầu tiên lấy vợ. Nhưng cưới được Chu Hân Mính, Diệp Lăng Phi cũng vô cùng phấn khích, cuối cùng thì Chu Hân Mính cũng đã trở thành vợ của Diệp Lăng Phi rồi.
Chu Hồng Sâm chỉ nói vài câu đơn giản, sau đó để Chu Hân Mính và Diệp Lăng Phi nói chuyện tâm sự với mọi người. Sau khi hai người thổ lộ tình cảm thật lòng của họ thì đã khiến rất nhiều người có mặt tại hôn lễ phải xúc động. Những người đó họ không thể biết được rằng Chu Hân Mính và Diệp Lăng Phi họ đã phải trải qua bao khó khắn như vậy mới được ở bên nhau. Diệp Lăng Phi cứ nói cứ nói, ngay cả bản thân hắn cũng cảm thấy bị xúc động. Hắn nghĩ về những lúc Chu Hân Mính luôn ở bên cạnh hắn, nghĩ lại Chu Hân Mính không hận, cũng không có yêu cầu gì với hắn, nghĩ lại....... Diệp Lăng Phi cứ nói cứ nói, hai hàng nước mắt từ trên gò má của hắn chảy ra. Tất cả đàn ông đều không dễ dàng rơi lệ, chỉ khi gặp điều gì quá thương tâm. Chính cái lúc Diệp Lăng Phi khóc vì Chu Hân Mính, cũng chính là lúc hắn ta biến từ Satan trên cao kia xuống trở thành một người đàn ông bình thường có tên Diệp Lăng Phi. Cuộc sống yên bình nơi thành phố Vọng Hải đã làm cho Diệp Lăng Phi ôn hòa hơn. Diệp Lăng Phi lúc này trông càng giống với một người đàn ông bình thường. Diệp Lăng Phi hiểu được phải trân trọng những gì mình đang có, trân trọng những người đang ở bên mình.
Dã Thú ngồi dưới nghe thấy Diệp Lăng Phi nói những lời như vậy, cũng cảm thấy khóe mắt mình ướt ướt. Tay trái hắn ôm lấy Lục Tuyết Hoa đang ngồi bên cạnh nói:
- Lục Tuyết Hoa, em có đồng ý gả cho anh không?
Lúc này Lục Tuyết Hoa nghe không rõ, cô hỏi lại:
- Anh nói cái gì cơ?
- Anh nói, em có đồng ý gả cho anh không?
Dã Thú nhắc lại lần nữa.
Lục Tuyết Hoa còn cho rằng mình đã nghe nhầm, cô lại hỏi lại lần nữa. Khi nghe thấy Dã Thú nhắc đi nhắc lại câu trả lời, hai hàng nước mắt bỗng trào ra, cô vội vàng gật đầu.
- Dã Thú, được đấy, như vậy coi như là đã cầu hôn xong rồi đấy!
Angel ngồi đối diện Dã Thú, cười, nói:
- Ít nhất thì anh cũng phải chuẩn bị nhẫn cầu hôn chứ, như vậy mới gọi là có thành ý!
- Chiếc nhẫn đó đợi sau khi về thành phố Vọng Hải tôi sẽ chuẩn bị cho Lục Tuyết Hoa một đống. Lục Tuyết Hoa, sau khi chúng ta về thành phố Vọng Hải, anh sẽ cùng em về thăm gia đình em!
Dã Thú nói:
- Không phải lần trước em đã nói vậy sao, muốn về nhà em ăn Tết, bây giờ anh đồng ý rồi. Khi ở đó ăn tết anh phải bàn bạc với bố vợ của anh thật kỹ về chuyện đám cưới. Sau khi ra tết chúng ta cưới nhau luôn đi em!
Lục Tuyết Hoa liên tiếp gật đầu, cô đã mong chờ giây phút này quá lâu rồi. Angel cười, rồi quay qua Dã Lang nói:
- Dã Lang, còn anh thì sao?
Dã Lang nhìn Lương Ngọc đang ngồi bên cạnh mình, cười khẽ nói:
- Tôi và Lương Ngọc cần một thời gian nữa. Sau khi ra tết, tôi sẽ tới Hồng Kông, cụ thể mọi chuyện phải đợi sau khi tới Hồng Kông mới biết!
- Ừm, xem ra hai người cũng chuẩn bị xong hết rồi! Bây giờ chỉ còn sót lại mình tôi thôi!
Angel thở dài, quay ra Alice, nói:
- Alice, hai là hai chúng ta cưới nhau đi cho xong!
Alice cười khẽ, không ra tiếng, những thái độ của cô rõ ràng là muốn nói với Angel chuyện này không thể nào. Angel cũng chỉ là trêu Alice một chút. Trong lòng Angel hiểu rõ rằng, cả bản thân cô và Alice đều đang đợi Diệp Lăng Phi. Bây giờ Diệp Lăng Phi có thể kết hôn cùng hai người phụ nữ, như vậy tất nhiên cũng có thể có ngày có người thứ 3, thứ 4, cùng Diệp Lăng Phi kết hôn rồi. Chỉ là cần thời gian mà thôi.
Sau khi nghi thức của đám cưới đã xong, sau đó chính là bữa tiệc. Diệp Lăng Phi và Chu Hân Mính cũng bắt đầu đi mời R*ợ*u. Vừa mới mời được một nửa, thì điện thoại của Diệp Lăng Phi bỗng kêu. Diệp Lăng Phi vừa nhìn thấy số hiển thị trên điện thoại, hắn bèn ghé sát tai Chu Hân Mính nói nhỏ:
- Là điện thoại của Hiểu Lộ, anh đi nghe một chút!
- Ừm, anh đi đi!
Chu Hân Mính gật đầu.
Diệp Lăng Phi nhanh chân chạy ra ngoài khỏi bữa tiệc, vừa tới cửa khách sạn, hắn ấn nút nghe.
- Hiểu Lộ, sao em lại gọi điện cho anh vậy?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Sao nào? Không cho em gọi điện cho anh sao?
Bành Hiểu Lộ hỏi lại.
- Tất nhiên là không phải, chỉ là anh cảm thấy rất kì lạ!
Diệp Lăng Phi cười, nói:
- Tại sao em lại gọi điện cho anh đúng vào ngày anh kết hôn chứ? Lẽ nào em biết hôm nay anh lấy vợ sao?
- Hôm nay anh lấy vợ sao?
Dường như Bành Hiểu Lộ bên đầu dây bên kia lặng người đi, cô ngạc nhiên hỏi:
- Chẳng phải anh và Bạch Tình Đình đã kết hôn rồi sao? Sao hôm nay lại phải kết hôn lần nữa chứ?
- À. Hiểu Lộ, anh quên nói với em! Hôm nay là anh kết hôn với Hân Mính!
Diệp Lăng Phi cười, nói:
- Anh biết chuyện này nghe có vẻ rất hoang đường, hôm nay anh và Chu Hân Mính tổ chức hôn lễ tại thành phố Đông Hải!
- Chu Hân Mính ?
Bành Hiểu Lộ hơi chần chừ, sau đó cô cười nhẹ, nói:
- Thật ra chuyện này cũng không có gì kì lạ! Em sớm biết cái tên đàn ông như anh sớm sẽ có cách giải quyết vấn để cho những người đàn bà bên cạnh anh mà! Nhưng mà thật không ngờ nhanh như vậy mà anh đã nghĩ ra cách rồi. Ừm, xem ra, sau tết, em phải tới thành phố Vọng Hải xem xem anh thế nào rồi, ít nhất cũng phải ở nhà anh vài ngày, để em xem làm sao một mình anh đối phó được với hai bà vợ đây?
- Làm sao nào? Sau tết em lại tới thành phố Vọng Hải làm gì?
Sau khi Diệp Lăng Phi nói ra câu đó, bèn cảm thấy hối hận. Quả nhiên, đầu dây bên kia Bành Hiểu Lộ có chút buồn bã nói:
- Diệp Lăng Phi, câu nói này của anh có ý gì đây? Lẽ nào anh không muốn em tới thành phố Vọng Hải?
- Không phải! Không phải!
Diệp Lăng Phi vội vàng giải thích:
- Hiểu Lộ, ý anh nói em không phải là bộ đội sao? Tại sao nghỉ tết rồi mà lại được tới thành phố Vọng Hải? Tất nhiên là anh chào mừng em tới, là anh lo em vi phạm kỉ luật quân đội thôi, mặc dù bố em là viên chức cấp cao, nhưng em lại là một quân nhân, không thể vi phạm kỉ luật như vậy phải không? Em thấy anh nói có đúng hay không?
-o0o-
Bành Hiểu Lộ nghe thấy Diệp Lăng Phi nói như vậy. Mới hết buồn, cô cười khẽ, nói:
- Thì ra là anh lo lắng cho em hả? Anh yên tâm đi! Chuyện bên này em giải quyết xong hết rồi. Em đã thuyết phục được ông nội và bố em, họ đồng ý cho em rời khỏi bộ đội!
- Rời khỏi bộ đội?
Diệp Lăng Phi cho rằng mình nghe nhầm, lại hỏi lại lần nữa.
Bành Hiểu Lộ khẳng định chắc chắn rằng:
- Phải ạ! Em phải rời khỏi bộ đội! À, không phải, nên nói là em được điều tới khu quân đội ở thành phố Vọng Hải rồi, đừng nói là anh không biết ở thành phố Vọng Hải cũng có một doanh trại quân đội đấy chứ. Em được điều tới đó, công việc rất nhàn, chỉ là quản lý bộ đội cận vệ bên đó thôi. Em vốn là giáo quan bộ đội đặc chủng cơ mà. Ra tết, em có thể tiếp tục huấn luyện bộ đội ở đó!
- Không phải chứ? Em thật sự được điều tới thành phố Vọng Hải sao?
Diệp Lăng Phi thở dài nói, nhưng hắn nói rất nhỏ. Bành Hiểu Lộ nghe không rõ, ngay khi Bành Hiểu Lộ hỏi lại vừa nãy Diệp Lăng Phi nói những gì. Diệp Lăng Phi vội vàng sửa ngay nói:
- Hiểu Lộ, anh nói là tại sao bố em và ông nội em lại đồng ý cho em tới thành phố Vọng Hải nhỉ? Anh thật không thể ngờ tới đâu nhé!
- Chuyện này có gì đâu mà không thể ngờ chứ!
Bành Hiểu Lộ tỏ ra rất đắc ý, cười, nói:
- Em nói với ông nội và bố em, em muốn ra nước ngoài xem, em nói rất muốn ra nước ngoài định cư. Kết quả là họ đều tưởng là thật. Sau đó ông nội dạy dỗ em một trận, sau đó mới bàn bạc với em có thể đừng ra nước ngoài hay không. Em biết ngay là ông nội thương em nhất, vì vậy mới nhân cơ hội đó xin được điều tới thành phố Vọng Hải. Còn về phía bố em thì càng dễ giải quyết, em để ông nội nói chuyện với bố, nhưng mà phía mẹ em thì hơi rắc rối. Hầy, bà đã chọn xong đối tượng cho em. May mà em thông minh, em nói trong vòng 3 năm em không thể kết hôn, em phải cống hiến hết mình cho việc quản lý bộ đội!
Diệp Lăng Phi không biết nên nói gì thì tốt, trong lòng hắn hiểu rõ rằng vì sao Bành Hiểu Lộ lại làm như vậy, chẳng phải vì hắn hay sao mà cô ấy phải tới tận thành phố Vọng Hải này. Diệp Lăng Phi trong lòng buồn bã, rốt cục bản thân có điểm nào tốt, tại sao lại có nhiều người phụ nữ vì hắn mà từ bỏ cái này, từ bỏ cái kia cơ chứ.
Nhưng, chuyện đã tới nước này, ngay cả Diệp Lăng Phi bảo Bành Hiểu Lộ đừng tới thành phố Vọng Hải, cũng đã quá muộn. Bây giờ Diệp Lăng Phi chỉ đành giả vờ tỏ ra vui vẻ, cười, nói:
- Hiểu Lộ, nếu đã như vậy, vậy đợi ra tết em tới thành phố Vọng Hải đã rồi tính. Em phải ở nhà ăn tết vui vẻ đó!
- Em biết ngay anh sẽ vui mà!
Bành Hiểu Lộ nghe thấy tiếng cười của Diệp Lăng Phi, thì hiểu nhầm rằng Diệp Lăng Phi rất vui vẻ khi biết cô sẽ tới thành phố Vọng Hải. Tâm trạng của Bành Hiểu Lộ bỗng vui vẻ, cười nói:
- Anh yên tâm đi, em sẽ ăn tết ở nhà thật vui. À đúng rồi, em mua tặng anh cái đồng hồ đó anh còn đeo không?
- Còn đeo! Sao vậy em?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Không có gì! Em chỉ là hỏi vậy thôi!
Bành Hiểu Lộ cười, nói:
- Em chỉ muốn biết anh có thích cái đồng hồ em mua cho anh hay không thôi!
- Tất nhiên là thích rồi!
Diệp Lăng Phi nói:
- Được rồi. Hiểu Lộ, anh phải đi tiếp đón mấy người khách đây, hay là đợi khi nào rảnh anh gọi điện cho em?
- Thôi đi anh! Em chẳng tin anh sẽ gọi điện thoại cho em đâu!
Bành Hiểu Lộ nói:
- Nhưng mà, khi nào em có thời gian em sẽ gọi cho anh. Ây da, không nói nữa, mẹ em gọi em rồi. Hầy, em phải đi cùng mẹ em ra ngoài!
Dập máy. Diệp Lăng Phi lại thở dài thườn thượt. Trong lòng hắn cảm nhận rằng nếu như Bành Hiểu Lộ mà tới thành phố Vọng Hải, thì cuộc sống của hắn càng trở lên hỗn loạn. Bây giờ bên thành phố Vọng Hải còn một đống việc chờ hắn giải quyết. Lý Khả Hân, Đường Hiểu Uyển, Vu Đình Đình, Tiêu Vũ Văn, còn cả Trương Lộ Tuyết và cái cô gái như yêu tinh Trịnh Khả Nhạc đó. Tóm lại, sự việc dồn lại một đống ra. Diệp Lăng Phi chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy đau đầu rồi. Hắn chỉ đành không nghĩ những chuyện này nữa, đành quay về trước, đúng lúc hắn định quay trở lại bữa tiệc, thì điện thoại của hắn lại reo. Diệp Lăng Phi cho rằng là Bành Hiểu Lộ gọi lại, đang định nói mấy câu trách móc với Bành Hiểu Lộ, nhưng vừa nhìn số điện thoại gọi tới, Diệp Lăng Phi lại sững người một lúc. Số này là số điện thoại cố định, số này là của bên Nam Dương gọi tới.
Diệp Lăng Phi biết nhà Vu Đình Đình ở bên Nam Dương, đúng lúc này Vu Đình Đình có lẽ đang ở nhà. Nhìn số điện thoại cố định này, Diệp Lăng Phi cảm giác được đây có lẽ là điện thoại của Vu Đình Đình. Trước đây Vu Đình Đình có nói với Diệp Lăng Phi, số điện thoại bàn của nhà cô, những Diệp Lăng Phi không lưu lại, chỉ biết mỗi mã vùng. Bây giờ nhìn mã vùng của số điện thoại này, Diệp Lăng Phi đoán chắc là do Vu Đình Đình gọi điện tới.
- Lẽ nào tiểu a đầu này mấy ngày không gặp đã nhớ mình rồi sao?
Diệp Lăng Phi thầm nghĩ, ấn nút nghe. Hắn đang định nói chuyện, thì nghe thấy bên kia đầu dây vọng lại tiếng nam giới nói:
- Anh là Diệp Lăng Phi?
Diệp Lăng Phi nghe giọng người đàn ông này, có vẻ không có thiện ý, hắn lạnh lùng đáp:
- Anh là ai?
- Mày thật sự là thằng khốn Diệp Lăng Phi sao?
Người đàn ông đó hỏi lại lần nữa.
Diệp Lăng Phi bỗng cảm thấy phiền não, cái người đàn ông này thật không biết lịch sự gì cả, tại sao vừa nói chuyện đã mắng mình là thằng khốn chứ. Diệp Lăng Phi lại lạnh lùng nói:
- Tên tôi là Diệp Lăng Phi, nhưng tôi hoàn toàn không phải thằng khốn nào cả!
- Mày còn không đủ khốn nạn sao? Tao hỏi mày, tại sao mày lại bắt nạt Đình Đình. Mày không biết mày làm như vậy là phạm pháp sao, mày hiếp con gái tao. Tao nói cho mày biết, nếu mày không tránh xa con gái tao ra một chút, tao sẽ tố cáo mày!
Khi Diệp Lăng Phi nghe thấy người đàn ông đó nói như vậy, trong lòng hắn giật mình, đột nhiên hắn nhận ra người đàn ông đang gọi cho mình là ai rồi. Hắn không nghĩ rằng bố của Vu Đình Đình lại gọi điện cho hắn. Hơn nữa nghe giọng điệu của bố Vu Đình Đình nói với mình, hình như là ông ta hiểu nhầm rằng Diệp Lăng Phi đã gạt tình Vu Đình Đình con gái ông ta. Diệp Lăng Phi cảm thấy sự việc bắt đầu xấu đi rồi, nghe ngữ điệu mà bố của Vu Đình Đình nói chuyện, dường như rất hận Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi không biết rõ tại sao bố của Vu Đình Đình lại biết về hắn, nhưng bây giờ nghĩ mấy chuyện đó thì cũng chẳng có tác dụng gì cả, hắn chỉ nói:
- Cháu nghĩ bác đã hiểu nhầm rồi, chuyện giữa cháu và con gái bác………!
- Thằng khốn nạn nhà mày, mày đừng có nói với tao mấy lời này!
Người đàn ông phẫn nộ, nói:
- Con gái tao đã nhận hết rồi. Mày có muốn giấu cũng không giấu được nữa. Diệp Lăng Phi, tao nói cho mày biết, mày ngay lập tức rời khỏi con gái tao. Sau này không cho phép giữa mày và nó có bất cứ quan hệ gì cả. Nếu không thì, tao sẽ tố cáo mày *** con gái tao, mày cứ đợi mà ngồi tù đi!
Diệp Lăng Phi còn chưa hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao, nhưng Diệp Lăng Phi hiểu rõ tính cách của Vu Đình Đình. Vu Đình Đình không bao giờ nói ra chuyện giữa cô và Diệp Lăng Phi với bố cô. Bên trong chuyện này chắc chắn có nguyên nhân. Nói không chừng là bố của Vu Đình Đình đã từ một người khác mà biết được quan hệ giữa Diệp Lăng Phi và Vu Đình Đình, chuyện này mới ép Vu Đình Đình khai hết ra sự thật.
Diệp Lăng Phi nghĩ tới đây, bèn nhẹ nhàng nói:
- Vu tiên sinh, nếu bác đã nói như vậy, thì cháu cũng chỉ có thể nói rằng sự việc hoàn toàn không giống những gì bác tưởng tượng, cháu nghĩ chúng ta nhất định phải nói chuyện đàng hoàng!
- Nói chuyện với mày? Mày mơ đi! Tao nói cho mày biết, bây giờ mày ngay lập tức cắt đứt mọi quan hệ với Đình Đình đi. Nếu không thì, tao không cho Đình Đình nó tới thành phố Vọng Hải học nữa!
Giọng nói của bố Vu Đình Đình càng ngày càng giận dữ, nói:
- Tao nghe Đình Đình nó nói mày là một người đàn ông tử tế, nếu đã là như vậy, vậy thì mày làm giống một thằng đàn ông đi. Sau này cấm không được quan hệ gì với Đình Đình nữa, nếu không, tao không những không cho Đình Đình đi tới thành phố Vọng Hải học tiếp, tao còn tố cáo mày..... con gái tao! Cái thằng mất dậy!
Diệp Lăng Phi nhận thức được rằng đây là một vấn đề nan giải, bây giờ bản thân hắn đối mặt chính là bố của Vu Đình Đình. Diệp Lăng Phi im lặng một lúc, sau đó liền nói:
- Vu tiên sinh, chúng ta có thể gặp mặt nhau nói chuyện không?
- Không cần phải như vậy!
- Vu tiên sinh, cháu nghĩ giữa chúng ta nhất định có hiểu lầm…
Diệp Lăng Phi vừa nói ra câu đó, còn chưa nói hết câu, thì đã bị Vu Hưởng Dương ngắt lời, nói:
- Tao cả mày không có gì để nói với nhau hết! Tao nghĩ vừa nãy tao cũng đã nói rất rõ ràng rồi!
- Vu tiên sinh, có thể cho cháu nói với Đình Đình vài câu không?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Đình Đình nó không muốn nói chuyện với mày!
Vu Hưởng Dương nói:
- Bây giờ mày chỉ cần trả lời tao, mày có đoạn tuyệt tình nghĩa với con gái tao không?
Sau khi Diệp Lăng Phi nghe xong, bèn nói:
- Vu tiên sinh, cháu..... cháu....... cháu không muốn làm khó con gái bác, tóm lại cháu sẽ tôn trọng quyết định của con gái bác!
- Quyết định của con gái tao là rời xa mày!
Vu Hưởng Dươngnói:
- Diệp Lăng Phi, bây giờ mày còn muốn nói gì nữa?
- Vừa nãy cháu nói rồi, cháu quyết định tôn trọng ý kiến của con gái bác!
Diệp Lăng Phi nói:
- Vu tiên sinh, cháu nghĩ ý của cháu đã rõ ràng rồi đấy chứ!
- Diệp Lăng Phi, tao hi vọng mày nhớ lấy những gì mày vừa nói!
Vu Hưởng Dương nói rồi cúp máy ngay. Diệp Lăng Phi cầm điện thoại, cười khổ. Hắn không hiểu Vu Đình Đình rốt cuộc là sao nữa. Xem ra chuyện này rất rắc rối. Diệp Lăng Phi nhíu nhíu lông mày, nhưng không lập tức quay lại, mà cầm lấy ***, ***. Diệp Lăng Phi hút được một nửa ***, thì nghe thấy đằng sau lưng vọng lại tiếng bước chân. Diệp Lăng Phi quay người lại thì nhìn thấy Chu Hân Mính xuất hiện ngay sau lưng hắn. Diệp Lăng Phi lập tức vứt *** xuống đất, quay người lại, cười nói với Chu Hân Mính :
- Hân Mính, sao em lại ra ngoài này?
Chu Hân Mính nhìn Diệp Lăng Phi, cười nói:
- Em ở trong đó đợi anh rất lâu. Mãi mà không thấy anh quay lại, vì vậy mới muốn đi xem sao. Ông xã, có phải anh gặp phải chuyện gì khó xử phải không?
- Hân Mính, không có gì, em à!
Diệp Lăng Phi nói:
- Chúng ta quay lại thôi!
Chu Hân Mính không cố vắn hỏi tiếp, cô khoác lấy cánh tay Diệp Lăng Phi, cùng Diệp Lăng Phi sánh bước vào trong buổi tiệc. Diệp Lăng Phi gác lại tất cả những chuyện phiền não đó trong đầu, cùng Chu Hân Mính đi chúc R*ợ*u. Một lúc sau, Diệp Lăng Phi tìm một chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi. Chu Hân Mính ngồi bên cạnh Diệp Lăng Phi, cô không nói gì, mà chỉ nhìn Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi cười, nói:
- Hân Mính, sao em lại nhìn anh như thế?
- Em cảm thấy Ông xã của em có chuyện buồn. Em muốn ngồi bên cạnh Ông xã của en!
Chu Hân Mính nói:
- Bởi vì em là vợ của anh, em cần phải ở bên anh, cùng chia sẻ với anh!
Tay phải của Diệp Lăng Phi ôm lấy eo của Chu Hân Mính, thở dài, nói:
- Hân Mính, thật ra trong lòng anh, có chút phiền não. Chỉ là trong lúc này không tiện nói chuyện. Hân Mính, đợi sau khi anh về nhà, anh sẽ nói với em!
Chu Hân Mính gật đầu, trên mặt hiện lên một nụ cười, nói:
- Cảm ơn Ông xã anh đã tin tưởng em như vậy!
Lúc này Diệp Lăng Phi nhìn thấy Chu Hồng Sâm đang vẫy tay gọi Diệp Lăng Phi và Chu Hân Mính. Hắn lay lay Chu Hân Mính, nói:
- Hân Mính, nhạc phụ đại nhân đang gọi chúng ta kìa, đi thôi, chúng ta lại đó xem!
Chu Hân Mính và Diệp Lăng Phi đi tới bàn tiệc của Chu Hồng sâm. Cái bàn tiệc mà Chu Hồng Sâm ngồi chính là toàn những bà con ở quê của Chu Hồng Sâm. Chu Hồng Sâm vẫy tay gọi Diệp Lăng Phi và Chu Hân Mính ngồi xuống, cùng nhau nói chuyện.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc