Đô Thị Tàng Kiều - Chương 989

Tác giả: Tam Dương Trư Trư

Đây là một sự hiểu nhầm!
Lúc Diệp Lăng Phi vừa mới đi ra thì nhìn thấy Dã Thú đang cho một tên mặc áo sơ mi hoa một cú móc hàm. Trong quán R*ợ*u có bật điều hòa, lại có hệ thống sưởi hơi, độ ấm rất cao nên mặc áo sơ mi cũng không có cảm giác lạnh. Tên mặc áo sơ mi hoa kia bị một quyền của Dã Thú tương trúng cằm, liền nghe hắn kêu thảm thiết một tiếng, một ngụm máu tươi phun ra, trong máu tươi còn kèm theo mấy mảnh răng vỡ.
Dã Thú còn chưa hạ hỏa, chửi to:
- Mẹ, thằng chóa, mày thực sự chán sống rồi, người nào cũng dám ***ng!
Vừa nói xong lại bồi thêm một cước, đá vào *** tên mặc sơ mi hoa, một cước này khiến hắn bay vọt lên, trên không vẽ ra môt đường parabol hạ cánh long trọng trên một cái bàn trong đại sảnh. Cạch, choang, trên chiếc bàn kia, bình R*ợ*u, bát đĩa các loại đều rơi xuống đất, tên mặc áo sơ mi từ trên bàn ngã lăn xuống đất, nằm trên mặt đất kêu gào liên tục. Lúc này, Angel đã đánh ngã hai gã thanh niên tuổi tác xấp xỉ tên mặc sơ mi hoa kia, chỉ còn lại một gã thấy tình huống không tốt, nhanh chân bỏ chạy. Angel quay lại hướng hai gã thanh niên nằm trên mặt đất, lại đạp thêm một trận, miệng mắng:
- Mày cũng không nhìn xem bà mày là ai, cũng dám đùa giỡn bà.
Angel đá thêm mấy cước, mắt thấy hai gã kia không còn động đậy. Angel mới dừng chân, miệng lại mắng:
- Còn dám để bà mày tiếp bọn mày trên giường, mày cũng không xem bà đây là người mày có thể đắc tội được hay không à!
- Angel xảy ra chuyện gì vậy?
Diệp Lăng Phi bước tới, hói.
- Khi em cùng Alice trở về, liền gặp phải bốn thằng nhóc, lại dám ép em cùng Alice tiếp bọn nó trên giường, mấy thằng nhóc này lá gan cũng quá lớn đó, dám nói những lời này, thực sự là muốn ૮ɦếƭ!
Angel mắng.
Diệp Lăng Phi nhíu nhíu mày, hắn quay đầu lại, nhìn thoáng qua Dã Thú đang tức giận, nói:
- Dã Thú, đi thanh toán đi, tổn thất ở đây đều tính cho chúng ta!
Dã Thú gật đầu một cái. Diệp Lăng Phi kéo Angel cùng Alice trở lại trong phòng, nói với mấy người trong phòng:
- Thu thập một chút, chúng ta rời khỏi đây!
- Rời đi?! Chúng ta còn chưa cơm nước xong. Vì sao phải rời đi?
Angel nói.
- Angel, anh không muốn gây sự ở đây!
Diệp Lăng Phi nói.
- Nếu như ở chỗ này có chuyện gì, còn phải xử lý, quá phiền phức. Chúng ta trước tiên rời đi rồi nói.
- Satan, anh nhát gan như thế từ bao giờ.
Angel căm giận bất bình nói:
- Chúng ta có cái gì phải sợ!
- Anh đã nói rồi, không phải là anh sợ, anh chỉ không muốn gây chuyện ở chỗ này!
Diệp Lăng Phi nói.
- Anh cảm thấy quá phiền phức, được rồi, đừng nói nữa, bây giờ đi thôi!
Angel rất không tình nguyện từ trong phòng đi ra, bọn họ ra tới cửa. Dã Thú cũng đã thanh toán xong. Mấy người Diệp Lăng Phi vừa mới bước chân ra khỏi quán R*ợ*u, liền thấy một đám đàn ông cầm trên tay dao phay, gậy gộc từ trên đường cái hướng phía này đi tới, đi đầu là tên thanh niên vừa nãy mới chạy đi.
- Chính là con đàn bà kia!
Gã thanh niên chỉ tay vào Angel sáu bảy tên còn lại không nói hai lời, cầm dao pha, gậy gộc lao vọt qua.
- Tới thật nhanh!
Diệp Lăng Phi thấy tràng cảnh này, miệng mắng:
- Mẹ nó, tao không muốn gây sự, mấy tên khốn khiếp này lại chính mình muốn ăn đòn, vậy thì đừng có trách tao.
Diệp Lăng Phi nói đến đây, còn không chờ hắn động thủ, ba người Dã Thú, Dã Lang cùng Angel cũng đã lao tới. Diệp Lăng Phi vừa thấy, ngược lại còn nở nụ cười. Hắn nhàn nhã châm một ***, nhả ra một đoàn khói thuốc, *** kia còn chưa hút hết, mấy tên tiểu tử này đều đã bị đánh ngã nằm trên mặt đất rồi. Dã Thú cầm cổ áo tên tiểu từ vừa mới chạy thoát ném xuống dưới chân Diệp Lăng Phi, hung hăng quăng hắn xuống đất, lại bồi thêm một cước sau lưng, làm cho tên tiểu tử kia quỳ rạp xuống. Diệp Lăng Phi đem tàn thuốc gẩy xuống đầu gã thanh niên kia, phát ra một hồi tiếng tóc cháy, mùi gay mũi khiến mấy người Bạch Tình Đình tránh ra rất xa. Tên tiểu tử kia không để ý đau nhức ở sau lung, liều mạng phủi tàn thuốc trên đầu xuống. Diệp Lăng Phi giơ chân phải lên, dẫm lên sau gáy hắn, làm cho đầu tên tiểu tử kia chúc xuống đất. Tên kia nghiêng mặt, mặt dính sát vào đất, bộ dáng thể thảm không gì sánh được. Lúc này, không hề ít xe cộ cùng người đi đường đi ngang qua đây đều dừng chân lại nhìn về phía bên này, trong đó một số người tỏ vẻ sợ hãi, nhìn thêm vài lần rồi cũng nhanh chóng rời đi.
Diệp Lăng Phi mới không để ý đến những người đó, hắn giẫm trên đầu tên thanh niên kia, lạnh lùng nói:
- Bọn mày định làm gì?
- Tao nói nếu như mày thức thời một chút, thì hãy nhanh thả tao ra, tao chính là người của Cương ca!
Mặt tên tiểu tử này kề sát mặt đất, nhưng vẫn như cũ ra vẻ mười phần kiêu ngạo, miệng mắng:
- Mịa, chẳng qua tao dẫn đến ít người thôi, tao nói cho mày biết, chung quanh đây đều là người của Cương ca, mấy kẻ khốn khiếp chúng mày một người cũng đừng hòng rời khỏi thành phố Đông Hải
Diệp Lăng Phi nghe xong, hừ lạnh một cái nói:
- Cương ca? Cũng chỉ là một tay anh chị lăn lộn xã hội đen thôi, tiểu tử, tao thấy mấy thằng khốn khiếp bọn mày kiêu ngạo quá mức rồi, không ai dám động đến bọn mày, mới khiến bọn mày kiêu ngạo như vậy, hôm nay tao không dạy bọn mày, mày sẽ không biết sự lợi hại của tao.
Diệp Lăng Phi quay người lại, nói với Dã Thú ở phía sau:
- Dã Thú, đem tiểu tử này mang ra xa, tìm một chỗ, chôn sống nó cho anh!
Tiểu từ kia vừa nghe xong, liền mắng:
- Mày định hù dọa ai, tao...!
Tiểu tử này còn chưa mắng xong, Dã Thú giơ chân lên, mũi giầy da đá vào miệng gã, đập nát toàn bộ răng cửa của tên tiểu tử này. Dã Thú không để ý tên tiểu tử này miệng đầy máu tươi, nắm cổ áo gã quăng lên trên xe, đúng lúc này, một chiếc xe cảnh sát gào thét đi tới, đỗ ở ngay trước cửa nhà hàng này. Từ trên xe cảnh sát đi xuống hai gã cảnh sát, hai gã này vừa nhìn tình hưống, liền bày ra bộ dạng uy nghiêm, miệng quát lên:
- Đứng im.
- Để anh thay mọi người thu thập cục diện rối rắm này.
Diệp Lăng Phi khoát tay với Dã Thú, ý bảo Dã Thú trước tiên đem tên kia đặt xuống, hắn cười nói với hai gã cảnh sát:
- Đồng chí cảnh sát, chúng to là người tốt, vốn định đến nhà hàng này ăn một bữa cơm, không ngờ lại ***ng tới mấy tên côn đồ, lại còn kéo một đoàn vô lại muốn tới chém chúng tôi. Chúng tôi cũng không muốn được khen thưởng dũng cảm làm việc nghĩa, là công dân tốt gì cả, chỉ cần đồng chí cảnh sát đem những người này mang về cục cảnh sát là được!
Hai gã cảnh sát này nhìn qua mấy tên nằm trên mặt đất, lại quan sát Diệp Lăng Phi một lúc, trên mặt không có một chút vẻ tươi cười, một gã trong đó hừ lạnh nói:
- Tôi thấy công dân tốt này hạ thủ cũng quá nặng đi. Anh xem xem đánh người ta thành như vậy, anh không biết đánh người cũng phạm pháp sao?
- Phạm pháp, sao tôi chưa từng nghe qua nhỉ?
Diệp Lăng Phi nói tới đây, liền thấy trên mặt Chu Hân Mính có chút tức giận, đang chuẩn bị đi tới. Chu Hân Mính đã làm cảnh sát nhiều năm, sao lại không rõ chuyện như thế này hẳn là phải xử lý như thế nào. Cô thấy hai gã cảnh sát chạy tới tựa hồ như không muốn quản chuyện này, ngược lại còn hỏi Diệp Lăng Phi giống như phạm nhân, liền tức không chịu được. Vốn định đi tới, nhưng lại thấy Diệp Lăng Phi ý bảo cô không nên qua, đành phải đứng yên. Ngay khi Diệp Lăng Phi cùng tên cảnh sát kia nói chuyện được một lúc, từ trong nhà hàng ba người thất tha thất thểu đi ra, trong đó gã đàn ông mặc áo sơ mi hoa được hai tên kia đỡ, có vẻ bị thương không nhẹ. Hắn vừa ra tới, liền thấy có hai gã cảnh sát, hắn vội vàng hô:
- Bọn người kia hành hung chúng tôi, nhất định phải bất bọn họ lại, bỏ tù mười năm tám năm.
Lúc này, gã đàn ông mặc áo sơmi hoa khoác một kiện áo khoác bên ngoài, trên *** áo dính một mảng máu lớn, răng trong miệng cũng bị một quyền của Dã Thú đánh nát không ít, lúc này cất tiếng nghe hết sức yếu ớt. Hai gã cảnh sát này nhìn về phía gã mặc sơ mi hoa, trong đó một gã cảnh sát tựa hồ nhận ra tên này là ai, hắn liếc mắt nhìn Diệp Lăng Phi, lạnh lùng nói:
- Xem ra có vẻ các vị đã đánh người khác bị thương, cần phải theo chúng ta về đồn làm việc!
- Theo các vị về đồn ư?
Diệp Lăng Phi cười lạnh nói.
- Đồng chí cảnh sát à, các vị có lầm lẫn không, các vị trước hết cần phải xem cho rõ, chúng tôi là người bị hại, bây giờ đảo lộn rồi, giống như chúng tôi mới là kẻ đánh người vậy!
- Mẹ nó, anh dài dòng cái gì?
Nam cảnh sát kia tức giận nói:
- Nhìn xem chuyện tốt các người làm kìa, các người lại dám giữa ban ngày ban mặt sử dụng hung khí đánh người, vụ việc này ảnh hưởng thực sự quá nghiêm trọng, nếu như các anh ngoan ngoãn theo chúng tôi quay về đồn thì chúng tôi còn suy xét giảm tội cho, bằng không, các người chờ vào tù bóc lịch đi.
Diệp Lăng Phi nghe tên nam cảnh sát nói xong, sắc mặt thay đổi, hắn lạnh lùng nói:
- Tôi nói cho anh biết, chuyện này chúng ta còn chưa xong đâu, tôi có thể theo anh về đồn, nhưng mà anh cũng nên nghĩ xem sẽ đi nơi nào kiếm cơm đi.
- Mày nói cái gì?
Tên cảnh sát kia giơ tay nắm lấy cổ áo của Diệp Lăng Phi. Nhưng ngay khi gã đưa tay ra. Dã Thú đã bắt được tay gã, đẩy một phát khiến gã cảnh sát này lùi ra.
- Được lắm, mày còn dám tấn công cảnh sát à!
Tên cảnh sát kia hô lên một tiếng, gã cảnh sát còn lại liền đặt tay bên hông. Diệp Lăng Phi lúc này lạnh lùng nói:
- Tôi đã nói rồi, tôi sẽ cùng các người về đồn công an, nhưng mà nếu như các vị còn ở đây lộn xộn, tôi cũng sẽ không ngại *** hai tên cảnh sát có liên quan tới xã hội đen.
Những lời này của Diệp Lăng Phi cũng không có điểm nào giống nói chơi, nhất là loại thanh âm tràn ngập sát khí này làm cho hai gã cảnh sát lúc đó liền động đậy cũng không dám. Diệp Lăng Phi không có vội vàng lên xe, mà lấy ra một chiếc điện thoại. Gọi điện thoại xong, hắn quay ra phía Dã Lang bảo:
- Dã Lang, cậu phụ trách đưa bọn họ trở về. Dã Thú. Angel hai người theo anh đến đồn công an!
Bạch Tình Đình nghe Diệp Lăng Phi nói muốn đến đồn công an, cô lo lắng nói:
- Ông xã, chúng ta không cần phải... đi đến đồn công an, chúng ta có thể...
Bạch Tình Đình còn chưa nói xong đã bị Diệp Lăng Phi ngắt lời:
- Bà xã, em yên tâm đi, anh sẽ không có việc gì đâu. Rất nhanh sẽ có người tiễn anh về!
- Tiễn mày về, mày cứ nằm mơ đi!
Hai gã cảnh sát kia giống như được nghe một truyện cười hoang đường nhất, lại phá lên cười. Một trong hai gã cảnh sát quay về phía gã đàn ông mặc sơ mi hoa khách khí nói:
- Dựa theo trình tự, cần về đồn công an làm một bản ghi chép, cũng rất đơn giản thôi, bằng không tôi cũng không có cách nào để báo cáo kết quả công tác!
- Cái này tôi hiểu rõ!
Gã mặc sơmi hoa hừ lạnh nói.
- Tôi đương nhiên biết làm như thế nào!
- Vậy là tốt rồi!
Tên cảnh sát kia nói xong, quay về phía Diệp Lăng Phi, Dã Thú, Angel ba người hừ lạnh nói:
- Ba người, lên xe đi!
Diệp Lăng Phi, Dã Thú cùng với Angel ba người đều đã lên xe, trên đường đi tới đồn công an, chuông điện thoại của Diệp Lăng Phi vang lên. Diệp Lăng Phi tiếp điện thoại, cười nói:
- Thực sự xin lỗi, lần này cháu cũng không còn cách nào khác, nếu không cháu cũng sẽ không làm phiền lão nhân gia ngài!
- Tiểu Diệp à, từ bao giờ cháu bất đầu khách khí với bác như thế hả?
Trong điện thoại truyền đến một giọng nói của một lão già, ông ta nói:
- Bây giờ cái lão già kia chắc là còn đang hưởng phúc, đang bên phía sông Bắc Mang nghỉ ngơi an dưỡng, bác thì lại không có phúc khí tốt như lão ấy, vẫn còn phải bận rộn. Cũng chính là do bác mang cái mệnh bận rộn trong người. Chờ một hai năm nữa, nhiệm kỳ này của bác kết thúc, bác cũng nên lui xuống thôi, không làm cái gì nữa, ngồi nhà hưởng phúc thanh nhàn!
- Không thể nào, bác cũng muốn lui sao, bác mà lui thì sau này cháu phải đi tìm ai bây giờ!
Diệp Lăng Phi cố ý kêu lên.
- Bác dù sao cũng là chỗ dựa lớn của cháu mà!
- Cái gì mà chỗ dựa lớn, không phải lão già kia đã sớm dẫn cháu gặp những người khác ư, lần trước lão già chẳng phải đã giúp cháu làm tốt quan hệ rồi à, cháu bây giờ chính là một VIP đó!
Diệp Lăng Phi ha ha cười nói:
- Coi như xong. Các bác tìm cháu làm việc, ai biết các bác cần làm chuyện gì a! Cháu thấy đợi cháu kết hôn xong lại nói, cháu sẽ mang theo tân nương, đến nhà các bác xin tiền mừng đó!
- Được được, bác ở đây đợi cháu tới! À, bác không cùng cháu nói chuyện tào lao nữa, vừa rồi bác gọi điện cho cấp dưới rồi, nhưng mà cháu còn chưa nói cháu bị đưa đến chỗ nào, làm sao bác bảo họ thả cháu ra được. Tiểu Diệp à, ít ra cháu cũng phải nói rõ điều đó chứ!
- Ặc, bác xem trí nhớ của cháu kìa!
Diệp Lăng Phi vỗ đầu, nói:
- Được rồi, bác chờ cháu một chút!
Nói xong hắn hỏi hai gã cảnh sát ngồi đằng trước:
- Các người muốn dẫn tôi đến đồn công an nào?
- Đồn công an Thanh Hà, làm sao vậy, lẽ nào mày còn muốn tìm người đi cứu mày ư, mày đừng nằm mơ giữa ban ngày!
Tên cảnh sát kia bĩu môi, hừ lạnh nói:
- Mày tiến vào rồi thì đừng hòng ra được. Mày cũng không có mắt, ai cũng dám đánh.
Tên cảnh sát kia lấy từ trong túi *** ra ra một ***, châm thuốc xong, lẩm bẩm:
- Thời buổi này kẻ không biết sống ૮ɦếƭ thật là nhiều!
Diệp Lăng Phi cũng lười cùng tên cảnh sát kia nói chuyện, hắn biết têncủa đồn công an liền nói vào điện thoại:
- Là đồn công an Thanh Hà.
- Đồn công an Thanh Hà phải không, bác biết rồi!
Đợi đầu dây điện thoại bên kia ngắt máy. Diệp Lăng Phi liếc qua Angel ngồi bên, miệng nói:
- Đã thấy chưa, tiểu nha đầu, đều là em gây họa. Bây giờ thì tốt rồi, anh nợ người ta một cái nhân tình, nhớ kỹ, nhân tình này em phải trả đấy, anh là anh mặc kệ!
- Đó là chuyện của anh, liên quan gì tới em!
Angel nói.
- Anh quen người ở đây, em thì không quen ai. Hơn nữa, bình thường vốn chẳng phải như vậy sao, em gặp chuyện gì anh đứng ra giải quyết, lần này vẫn là anh đứng ra giải quyết thôi.
- Đúng là nha đầu không nói lý!
Diệp Lăng Phi khẽ thở dài, nói:
- Vậy thì tùy em. Anh mặc kệ em đấy, em bây giờ là bị anh nuông chiều quá sinh hư, sau này anh không quản nổi em nữa, đi đâu cũng gây rắc rối cho anh!
Dã Thú ngoác miệng cười, nói:
- Lão đại, ngồi xe cảnh sát chơi cũng không tệ, em còn muốn tham quan đồn công an đây này!
-Tham quan cái rắm!
Diệp Lăng Phi vỗ vỗ đầu Dã Thú, nói:
- Tiểu tử ngươi lần sau xuống tay mạnh hơn chút nữa, làm sao đánh một quyền chỉ đánh nát được hàm răng cái tên kia, cậu buổi trưa không ăn cơm à, một chút khí lực cũng không có. Nếu như trực tiếp *** tên kia, sẽ không có nhiều chuyện phiền toái như vậy rồi.
Diệp Lăng Phi cùng Dã Thú, Angel hai người nói chuyện phiếm, căn bản không có đem hai gã cảnh sát để vào mắt. Hai tên cảnh sát này lần đầu thấy có người ngồi trong xe cảnh sát nói chuyện không kiêng nể gì cả, hoàn toàn không đem họ để trong mắt. Hai tên này hạ quyết tâm, đợi đến đồn công an cho mấy người này biết mặt. Xe cảnh sát vừa chạy đến đồn công an Thanh Hà, liền nhìn thấy cảnh sát đứng thành một vòng lớn trước cửa đồn, từ đồn trưởng đồn công an Thanh Hà đến các cảnh sát trong đồn đều đứng bên cửa. Tên đồn trưởng kia lộ vẻ lo lắng, liên tục nhìn sang bên này, đến khi thấy chiếc xe cảnh sát kia đi đến, đồn trưởng đồn công an lập tức mang người đi tới.
Hai tên cảnh sát kia đỗ xe lại, trong đó một người nói:
- Đồn trưởng làm gì vậy, làm sao lại giống như là nghênh tiếp chúng ta!
- Ai mà biết được!
Tên cảnh sát ngồi ở ghế bên cởi dây an toàn, quay lại ba người Diệp Lăng Phi ngồi phía sau hừ lạnh nói:
- Các người có thể xuống xe, tôi dẫn các người vào đồn công an tham quan. Bên trong có nhiều đồ chơi hay lắm, cũng không biết các người có thể chịu được hay không!
Tên cảnh sát này nói xong nở nụ cười đắc ý, mở cửa xuống xe.
- Đồn trưởng, mọi người làm gì vậy?
Hai tên cảnh sát này thấy đồn trưởng đồn công an đi tới trước xe, hai người hiếu kỳ hỏi.
Tên đồn trưởng kia trừng mắt nhìn hai tên này, miệng hạ giọng mắng:
- Hai tên khốn khiếp các cậu, chờ đấy tôi cho các cậu biết tay!
Nói xong, tên đồn trưởng đồn công an vội vàng tới bên cửa xe, vẻ mặt tươi cười, miệng hỏi:
- Xin hỏi, vị nào là Diệp Lăng Phi tiên sinh?
- Chính là tôi, chắc ông là đồn trưởng đồn công an Thanh Hà đúng không?
Diệp Lăng Phi ngồi trong xe vỗ vỗ vai Angel ngồi bên, ý bảo Angel xuống xe. Chờ Angel xuống xe rồi, Diệp Lăng Phi cũng xuống xe, hắn nhìn tên đồn trưởng đồn công an, cười nói:
- Tôi bị hai anh cảnh sát tốt của các ông mang tới đây, thật ra thì, tôi cũng không hiểu được chuyện gì xảy ra, tôi chỉ biết trong lúc ngồi ăn cơm trong nhà hàng thì có bốn tên tiểu tử công khai muốn người phụ nữ của tôi tiếp bọn chúng trên giường. Kết quả chúng tôi xuất phát từ sự tự vệ, đánh ngã bốn tên này, kết quả thì sao, một đám người cầm dao đi đến, muốn chém chúng tôi, đồn trưởng tiên sinh, chắc là ông biết rõ, chúng ta cần phòng vệ, thế là mấy tên này đều bị đánh ngã, lúc đó, hai tên thủ hạ anh dũng của ngài lại bảo chúng tôi phạm tội, lại còn nói cái gì mà ςướק đoạt, đánh người thi hành công vụ, khục, tôi cũng không hiểu là có chuyện gì xảy ra, cứ như vậy bị thủ hạ của ngài bắt mang tới đây, nghe nói bọn họ còn muốn cho tôi ngồi tù nữa, đồn trưởng tiên sinh, tôi muốn biết rốt cuộc tôi đã phạm vào tội gì vậy?
- Diệp tiên sinh, đây là một sự hiểu lầm thôi, tôi đây tự mình giải thích với ngài được không!
Tên đồn trưởng đồn công an kia vội vàng nói.
- Hai tên cảnh sát này đắc tội ngài, tôi sẽ tự mình xử lý bọn họ, bây giờ tôi sẽ phái người đưa ngài trở về.
- Đồn trưởng tiên sinh, không biết ngài đã nghe một câu chưa, mời thần thì dễ chứ tiễn thần thì khó lắm, nếu tôi đã được các vị đưa đến đây, dù thế nào cũng phải vào uống chén nước chứ.
Diệp Lăng Phi nói.
- À, lúc nãy tôi còn bị những người đó tố cáo, đồn trưởng tiên sinh, xã hội đen ở đây thực sự quá càn rỡ rồi, tôi còn muốn xem đồn trưởng ngài xử lý bọn xã hội đen này như thế nào.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc