Đô Thị Tàng Kiều - Chương 986

Tác giả: Tam Dương Trư Trư

Bất đắc dĩ phải chấp nhận!
Bạch Tình Đình đứng lên từ trong bồn tắm. Cô kéo Chu Hân Mính bước vào bồn, để cho Chu Hân Mính đưa lưng về phía mình, ngồi trong bồn tắm, cô nhẹ nhàng vẩy nước lên bờ lung trơn mềm trắng nõn ngọc ngà như mỡ đông của Chu Hân Mính, dùng khăn tắm chà nhẹ trên lưng Chu Hân Mính, miệng an ủi:
- Hân Mính, cậu đừng suy nghĩ nhiều, chuyện này có quan hệ gì với cậu chứ, đều tại thuộc hạ của cậu, những kẻ đó không biết ăn gì mà lại để bọn chúng chạy thoát!
- Tình Đình, nói thế nào thì mình vẫn là phó cục trưởng cục công an thành phố Vọng Hải, chuyện này có quan hệ trực tiếp tới mình, nếu như lúc đó mình chú ý một chút, có lẽ sẽ không xuất hiện tình huống này!
Chu Hân Mính nói:
- Mình cứ thấy cái bộ dạng đó của Diệp Lăng Phi là trong lòng lại khó chịu không nói nên lời!
- Hân Mính, đừng suy nghĩ nhiều nữa, cậu phải tin tưởng Diệp Lăng Phi, anh ấy sẽ nghĩ ra biện pháp giải quyết!
Bạch Tình Đình nói.
- Hân Mính, chúng ta tắm xong qua chỗ anh ấy xem thế nào!
- Nhưng mà anh ấy bảo không nên qua quấy rầy anh ấy!
Chu Hân Mính nói.
- Anh ta bảo không cho chúng ta qua đó, lẽ nào chúng ta thực sự không qua, chúng ta vì sao phải nghe lời anh ta chứ!
Bạch Tình Đình kề môi bên tai Chu Hân Mính, khẽ cười nói:
- Chúng minh là phụ nữ mà, chúng mình qua đó quyến rũ anh ấy đi!
- Quyến rũ anh ấy?
Chu Hân Mính hơi sững sờ, chợt nghe Bạch Tình Đình cười nói:
- Quyến rũ anh ấy, không cho anh ấy suy nghĩ những chuyện phiền não này nữa!
- Cái này,..
Chu Hân Mính bắt đầu do dự, không biết có nên làm vậy không.
Bạch Tình Đình cùng Chu Hân Mính tắm rửa xong, trở lại trong phòng ngủ. Bạch Tình Đình đem ra một cái *** ***y màu hồng phấn, mặc trên người. Sau đó cô lại đem qua một chiếc áo ngủ, mặc lên, khẽ buộc dây lưng bên eo, lượn một vòng trước mặt Chu Hân Mính, nói:
- Hân Mính, thế nào?
- Rất đẹp!
Chu Hân Mính mặc áo ngủ ngồi ở mép giường, không có ý muốn đi gặp Diệp Lăng Phi. Bạch Tình Đình thấy Chu Hân Mính ngồi bên giường, không định cất bước, liền hô:
- Hân Mính, cậu làm gì vậy, cùng đi gặp Diệp Lăng Phi nào!
- Tình Đình, cậu đi đi, tình hình của mình bây giờ có lẽ ít di chuyển thì tốt hơn!
Chu Hân Mính duỗi tay đặt lên cái bụng nhô cao của mình, miệng nói:
- Tình Đình, khi nào cậu mang thai, cậu sẽ hiểu cảm giác của mình. Bây giờ minh không thể giống như trước đây, mình phải lo lắng cho đứa con trong bụng, cậu cứ xuống đi!
Bạch Tình Đình liếc qua vùng bụng Chu Hân Mính, bỗng nhiên nở nụ cười, ngồi lại mép giường, ôm vai Chu Hân Mính nói:
- Hân Mính, mình hiểu, ừm, nhưng mà, lẽ nào cậu…
Bạch Tình Đình kề môi bên tai Chu Hân Mính thấp giọng nói vài câu. Chu Hân Mính liếc mắt nhìn Bạch Tình Đình, nói:
- Nhưng mà bây giờ minh đang mang thai, không có tiện, chuyện này muốn thì muốn, nhưng vì con mình, mình còn có thể khống chế!
Bạch Tình Đình cười nói:
- Hân Mính, cậu cũng không phải là không thể quan hệ, cùng lắm thì để Diệp Lăng Phi cẩn thận một chút là được rồi!
- Được rồi, được rồi. Tình Đình, cậu cũng đừng đem mình ra làm trò đùa nữa!
Chu Hân Mính nói.
- Mình ngồi yên ở đây không xuống đâu, ai biết cậu muốn làm gì. Mình nhìn quần áo lót cậu mặc là biết cậu không có dự định gì tốt đẹp, nếu như cậu đem *** của anh ấy K**h th**h bùng lên, khống chế không được thì phải làm sao? Trong lúc *** của anh ấy bị khiêu khích, mình cũng không dám qua, cậu không phải không biết anh ấy thế nào mà!
Chu Hân Mính không nói hết, nhưng Bạch Tình Đình cũng hiểu được rốt cuộc Chu Hân Mính muốn nói gì, cô nở nụ cười, gật đầu với Chu Hân Mính, quay người, đi về phía cửa phòng ngủ. Bạch Tình Đình mặc áo ngủ đi đến phòng khách nhỏ, liền thấy Diệp Lăng Phi ngồi ở trước quầy R*ợ*u. Tay cầm một chén R*ợ*u tây, chiếc gạt tàn đặt bên tay phải hắn đã chất không ít tàn thuốc.
- Ông xã, có phải trong lòng anh rất phiền muộn không?
Bạch Tình Đình tới trước mặt Diệp Lăng Phi, ngồi xuống bên cạnh Diệp Lăng Phi, đưa tay cầm bình R*ợ*u tây, rót vào ly. Diệp Lăng Phi đem ly R*ợ*u trong tay một hơi uống cạn, đem bình R*ợ*u tây trong tay Bạch Tình đoạt qua, nói:
- Tình Đình, em tắm xong không đi ngủ đi, không thấy mệt à?
- Em muốn ngồi cùng ông xã!
Bạch Tình Đình nói:
- Em thấy ông xã không vui, đương nhiên là ngồi bên ông xã rồi!
- Anh không có gì phiền muộn cả, vừa rồi chỉ là đang nghĩ cách giải quyết một số việc!
Diệp Lăng Phi nói.
- Chuyện này có chút vướng tay vướng chân, nếu như để thủ hạ của Sa Lệ chạy thoát, nói không chừng Sa Lệ cho rằng mấy thứ kia ở trên người em hoặc Khả Hân, như vậy phiền phức lớn, anh phải nhanh chóng nghĩ ra một biện pháp giải quyết!
- Ông xã, có gì mà phải giải quyết, em thấy anh đây là buồn lo vô cớ!
Bạch Tình Đình quay mặt qua, nói với Diệp Lăng Phi:
- Nói không chừng hai tên này cũng không chạy đi, bọn chúng đều bị thương. Kết quả... Kết quả đều tự ૮ɦếƭ rồi!
Những lời này của Bạch Tình Đình chọc cười Diệp Lăng Phi. Bạch Tình Đình vừa thấy Diệp Lăng Phi nở nụ cười, cô vội vàng đứng dậy, nũng nịu nói:
- Ông xã, em muốn anh ôm em uống R*ợ*u!
- Ôm em uống R*ợ*u ư?
Diệp Lăng Phi nhìn ra Bạch Tình Đình muốn quấy rối mình, hắn vỗ vỗ bờ vai của Bạch Tình Đình, miệng nói:
- Tình Đình, đừng náo loạn, anh cần suy nghĩ cho kỹ, em quay về cùng Hân Mính nghỉ ngơi sớm một chút đi!
- Em không chịu đâu!
Bạch Tình Đình nũng nịu giống như một tiểu cô nương, nói:
- Ông xã, nếu anh không quay về đi ngủ, em cũng không quay về. Em cũng không nghe lời giống như Hân Mính, anh không cho Hân Mính đến quấy rối, Hân Mính sẽ không đến. Em sẽ phá đám anh, không cho anh nghĩ nữa!
Bạch Tình Đình nói xong, không để ý chỗ ngỗi của Diệp Lăng Phi rất nhỏ, đặt ௱ô** ngồi xuống. Ngồi như vậy thực sự quá khó chịu rồi. Diệp Lăng Phi buộc phải nói:
- Tình Đình, để anh uống nốt ly R*ợ*u, anh sẽ đi lên được không ?
- Không được!
Bạch Tình Đình vừa nói vừa lấy tay cởi dây lưng áo ngủ, lộ ra bộ nội y ***y mặc bên trong. Bạch Tình Đình kéo tay Diệp Lăng Phi, đặt ở *** cô, miệng nũng nịu nói:
- Ông xã, có muốn thấy em mặc nội y ***y không?
- Bà xã, em làm thế này là đang dụ dỗ anh đấy!
Sau khi tay Diệp Lăng Phi đặt ở *** Bạch Tình Đình, cũng không rút ra nổi rồi, giống như nơi đó có lực hấp dẫn cường đại, làm tay Diệp Lăng Phi không cách nào dời đi. Bạch Tình Đình cười duyên nói:
- Dụ dỗ thì dụ dỗ nha!
Bạch Tình Đình từ trên đù* Diệp Lăng Phi đứng lên, đi tới sân khấu nhỏ phía trước quầy bar. Xung quanh đặt vài bộ ghế salon, khoảng không ở giữa để lộ ra sân khấu nhỏ. Bạch Tình Đình đi lên sân khấu, chiếc áo ngủ trên người tuột xuống chỉ còn lại chiếc *** ***y. Phía sau chiếc *** ***y này để hở một khoảng lớn, cố ý lộ ra bờ ௱ô** trắng. Bạch Tình Đình dịu dàng nói:
- Ông xã, anh là người đàn ông duy nhất trên thế giới này có thể nhìn ngắm em như thế này, em cũng chỉ làm vậy vì anh!
Bạch Tình Đình nói xong, liền thấy cô uốn éo vòng eo làm ra các loại tư thế dụ người, mỗi tư thế đều vô cùng hấp dẫn, khiến Diệp Lăng Phi xem xong cảm thấy trong lòng lửa nóng dâng trào. Diệp Lăng Phi tự biết chính mình không cách nào uống tiếp nữa, xem Tình Đình làm ra các loại tư thế câu hồn giống như một tiểu đãng phụ, khiến cho hắn cảm thấy K**h th**h mãnh liệt. Diệp Lăng Phi trong lòng thầm than Bạch Tình Đình này quả là ma quỷ câu hồn người, một người đàn ông tự chủ rất mạnh như hắn, khi đối mặt với Bạch Tình Đình cũng đành bại trận, căn bản là không thể khống chế được. Diệp Lăng Phi tạm thời đem phiền muộn quẳng ra sau đầu, tập trung vào cảnh đẹp trước mắt. Bạch Tình Đình bị Diệp Lăng Phi đặt ở trên ghế salon, hai cánh tay trắng nõn của cô ôm chặt cánh tay Diệp Lăng Phi, miệng dịu dàng nói:
- Ông xã, đừng nghĩ những chuyện phiền phức này nữa, bây giờ mặc sức thả lỏng, có lẽ sớm mai thức dậy anh đã có biện pháp rồi. Cứ như thế này chỉ càng thêm mệt mỏi, nghĩ không ra biện pháp tốt. Ông xã, dứt bỏ tất cả, tối hôm nay chỉ nghĩ đến ta và Hân Mính có được không?
Diệp Lăng Phi gật gật đầu, hắn nằm đè trên người Bạch Tình Đình, môi ra sức hôn xuống.
********************************************
Lúc Diệp Lăng Phi mờ mắt thì trời đã sáng. Bên người hắn, Bạch Tình Đình cùng Chu Hân Mính mình ngọc nằm ngang, vẫn còn đang say ngủ, đêm qua Diệp Lăng Phi cùng Bạch Tình Đình đầu tiên triền miên ở phòng khách, rồi lại tới phòng ngủ, còn với Chu Hân Mính động tác của Diệp Lăng Phi nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Diệp Lăng Phi bây giờ cùng Chu Hân Mính triền miên, phần lớn là để thỏa mãn nhu cầu sinh lý của Chu Hân Mính. Phải biết rằng dưới loại tình huống này, Diệp Lăng Phi thực ra rất khó chịu, nhưng vì Chu Hân Mính, Diệp Lăng Phi vẫn phải hết sức cẩn thận. Diệp Lăng Phi lặng lẽ đứng dậy, hắn mặc một chiếc áo ngủ, đi khỏi phòng ngủ. Ngồi trên ghế salon phòng khách, Diệp Lăng Phi châm ***, ngẫm lại mọi chuyện. Giống như lời Bạch Tình Đình đã nói, đêm qua Diệp Lăng Phi tại quầy R*ợ*u suy nghĩ hồi lâu, cũng không nghĩ ra biện pháp xử lý tốt chuyện này, chỉ làm tâm tình của mình càng ngày càng không tốt. Sau khi hưởng thụ thân thể xinh đẹp của Bạch Tình Đình. Diệp Lăng Phi rốt cuộc tỉnh táo lại, hắn lúc này mới có thể suy nghĩ rõ ràng.
Vấn đề chủ yếu bây giờ tập trung trên cái danh sách khách hàng mà Diệp Phong đã nói, danh sách này chính là thứ Sa Lệ chú ý. Hiện tại mật mã và chìa khóa quỹ bảo hiểm kia đã được đưa đến Bắc Kinh, đúng ra những thứ này hẳn đã nằm trong tay cảnh sát quốc tế, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cảnh sát quốc tế rất nhanh sẽ phái người đi lấy danh sách này. Nếu như tin tức này bị lộ ra, Sa Lệ nhất định sẽ nghĩ biện pháp ςướק được danh sách này, đồng dạng, một số tổ chức buôn lậu thuốc phiện khác cũng sẽ tranh đoạt danh sách, chuyện này sẽ khiến Sa Lệ cùng với tổ chức buôn lậu thuốc phiện khác này sinh xung đột. Sa Lệ sẽ không còn để ý đến sự tình ở thành phố Vọng Hải, thậm chí có thể sẽ không quan tâm đến Lý Khả Hân và Bạch Tình Đình nữa.
Diệp Lăng Phi cũng mặc kệ đến việc cảnh sát quốc tế đi bắt người nào, hắn hiện tại chỉ quan tâm tới biện pháp có thể làm cho nữ nhân của mình thoát khỏi nguy hiểm. Diệp Lăng Phi nghĩ tới đây, không hề do dự, lấy ra một chiếc điện thoại. Ngay khi Diệp Lăng Phi gọi điện thoại, Bạch Tình Đình cũng ặc áo ngủ từ trong phòng ngủ đi ra, cô bước dọc theo cầu thang xuống lầu, chợt nghe được Diệp Lăng Phi ngồi ở phòng khách gọi điện thoại. Bạch Tình Đình không đi quấy rối Diệp Lăng Phi mà là trước tiên rót cho mình chén nước. Mỗi buổi sáng uống một cốc nước, có thể trừ khử độc tố trong cơ thể, còn hiệu quả hơn bất kì một loại mỹ phẩm nào Bạch Tình Đình uống nước xong, mới tiến vào trong phòng khách. Diệp Lăng Phi đã gọi điện thoại xong. Bạch Tình Đình đem đuôi áo ngủ vén lên, ngồi ở bên người Diệp Lăng Phi. Cô rúc vào trong lòng Diệp Lăng Phi, hỏi:
- Ông xã, sao anh dậy sớm thế?
- Sớm ư? Anh còn thấy muộn đây này!
Tay phải Diệp Lăng Phi lướt qua vùng cổ trắng ngần của Bạch Tình Đình, theo cổ áo ngủ mở rộng từ từ tiến vào, nắm lấy bộ *** sữa đầy đặn, tròn trĩnh, đầy tính đàn hồi, nhẹ nhàng vuốt ve. Trước đây, vòng một của Bạch Tình Đình không đầy đặn như bây giờ, đều là do cùng Diệp Lăng Phi tiếp xúc thân mật, được Diệp Lăng Phi tưới tắm. Nữ nhân đều phải cần được đàn ông chăm sóc, nếu không thân thể rất dễ xuất hiện vấn đề. Da của Bạch Tình Đình càng ngày càng mềm mại mịn màng, kiều diễm không gì sánh được. Bạch Tình Đình rúc trong lòng Diệp Lăng Phi, môi xinh hôn nhẹ lên mặt của Diệp Lăng Phi một cái, sau đó tay phải theo thói quen đặt trên *** Diệp Lăng Phi, vuốt ve thân thể cường tráng của hắn, nũng nịu nói:
- Ông xã, em lo lắng thân thể anh mệt mỏi quá rồi, nghỉ ngơi một chút đi.
- Anh mệt cái gì?
Diệp Lăng Phi khó hiểu hỏi.
- Việc đêm qua đó!
Bạch Tình Đình nũng nịu nói.
- Ông xã, em muốn sau này anh đều giống như đêm qua, em muốn mang thai đứa con của anh!
- Vậy à, không vấn đề, chỉ cần bà xã chịu được!
Diệp Lăng Phi cười xấu xa nói.
- Em yên tâm, thân thể anh tuyệt đối không có vấn đề. Chúng ta có thể ở nhà ngày ngày tạo ra con người!
Gương mặt Bạch Tình Đình đỏ lên, vùi đầu vào trong *** Diệp Lăng Phi, nói:
- Ông xã, anh có cảm thấy em có phải hay không có hơi... có hơi, chính là như vậy.
- Sao cơ?
Diệp Lăng Phi biết rõ Bạch Tình Đình định nói điều gì, hắn cố ý không nói, chờ Bạch Tình Đình chính mồm cùng hắn nói. Bạch Tình Đình làm thế nào cũng nói không nên lời, mặt đỏ lên, hơn nửa ngày mới thấp giọng thầm thì:
- Là phóng đãng!
- Không, vậy thì có gì phóng đãng!
Diệp Lăng Phi nói.
- Bà xã, chúng ta là vợ chồng cơ mà. Cái gì gọi là vợ chồng, đó chính là không có bí mật, bà xã em ở trước mặt anh có thể nói bất cứ chuyện gì đó gọi là yêu tới tận cùng. Anh thấy, chuyện nam nữ chính là một phương thức trọng yếu để một loài tiến hóa, vì sao nhân loại chúng ta có thể trở thành động vật bậc cao, quan trọng nhất chính là chúng ta có phương thức này. Vậy nên, chuyện nam nữ là chuyện bình thường, bất quá chỉ vì một ít nguyên nhân xã hội, mới làm cho chúng ta cảm thấy xấu hổ với chuyện này, đây chẳng qua chỉ là cách nhìn của mỗi người. Em xem Nhật Bản, đều sắp biến thành toàn dân quay phim *** rồi, theo ý anh, phụ nữ Nhật Bản không có mấy người tốt. Em biết không, nữ diễn viên loại phim này ở Nhật, lại có không ít đàn ông muốn cưới về, em nói xem, so với Nhật Bản, chúng ta như thế này tính cái gì, quá bình thường rồi.
- Em không tin đâu, lẽ nào dân Nhật thật sự Biến th' như vậy?
Bạch Tình Đình hỏi.
- Đương nhiên Biến th' rồi!
Diệp Lăng Phi nói
- Ít nhất là theo suy nghĩ của anh, phụ nữ Nhật không có gì tốt, tựa hồ toàn dân quay phim ***, hôm nào có dịp, tìm một hai bộ để cho bà xã của anh học chút!
- Á! Không xem!
Khuôn mặt Bạch Tình Đình đỏ bừng một mảnh, nũng nịu kêu:
- Anh bắt nạt em!
- Anh đâu có bắt nạt em, cái này gọi là thương yêu bà xã!
Diệp Lăng Phi tay kia đặt ở hạ thân Bạch Tình Đình, hắn nghiêng thân qua, dịu dàng nói:
- Bà xã, bởi vì quá yêu em, vậy nên anh mới mong muốn cả ngày đều ở bên em như thế, lẽ nào em không muốn vậy?
- Đương nhiên em muốn!
Bạch Tình Đình thỏ thẻ.
- Nhưng mà, bây giờ, em lại muốn ăn hơn. ông xã, em đói bụng rồi!
- À, em xem anh này, cứ cố suy suy nghĩ nghĩ, lại quên không có ăn sáng!
Diệp Lăng Phi nói.
- Anh cũng không thể để hai bảo bối của anh, À, hẳn là ba bảo bối đói quá. Tình Đình, em cùng Hân Mính ở nhà, anh lái xe ra quán mua bữa sáng về!
- Dạ. ông xã, em muốn ăn sữa chua. Tiện thể anh mua cho em ít sữa tươi, em muốn tắm sữa tươi, hôm qua quên không mua rồi!
Bạch Tình Đình nói.
- Vậy nên đành để sáng nay mới tắm. Ông xã, đi nhanh về nhanh nhé!
Diệp Lăng Phi ừm một tiếng, hôn lên mặt Bạch Tình Đình một cái, lên lầu, bước vào phòng ngủ. Chu Hân Mính cũng tỉnh lại, thấy Diệp Lăng Phi mặc quần áo như muốn đi ra ngoài, cô từ trên giường ngồi dậy, đưa tay cầm lấy chiếc áo ***, vừa mặc vừa hỏi:
- Anh định đi đâu vậy?
- Mua bữa sáng, không để cho ba bảo bối các em đói bụng!
Diệp Lăng Phi mặc xong quần áo đi tới bên giường, hôn nhẹ lên môi Chu Hân Mính, nói:
- Bà xã, chờ anh về nha!
- Còn chưa cưới đâu này, không nên gọi thế!
Chu Hân Mính cười duyên nói.
- Chờ chúng ta thành hôn rồi, anh muốn gọi như thế nào đều được, được rồi, đừng chậm trễ nữa, nhanh đi mua bữa sáng đi!
Diệp Lăng Phi cười, cầm chìa khóa xe ra khỏi phòng. Diệp Lăng Phi lái xe đến cửa hàng bên ngoài khu biệt thự, đỗ xe ở trước cửa, lúc xuống xe. Diệp Lăng Phi nhìn thấy một chiếc Toyota bạc cũng đỗ trước cửa hàng này. Cửa xe mở, ba gã đàn ông từ trên xe đi xuống, trong đó một gã khoáng hai bảy hai tám, mặc một chiếc áo da màu đen. Ba người này xuống xe xong trực tiếp đi vào trong cửa hàng. Diệp Lăng Phi lẩm bẩm trong miệng: “Cái bộ dạng này đích thị bọn du thủ du thực, không giống người đứng đắn, đi đường như thế này thật là trâu bò!” Diệp Lăng Phi quả thật xúc động, hắn đã lâu không thấy cách đi đường trâu bò như vậy, gã mặc áo da trước mặt đi đường quả thật là ngang tàng, mũi cũng sắp chỉ lên trời rồi. Hai tên thanh niên đi sau gã này, cũng đầy vẻ ngạo mạn hống hách. Diệp Lăng Phi chẳng qua chỉ lẩm bẩm mấy câu mà thôi, hắn cũng không muốn chọc ra chuyện gì ở thành phố Đông Hải.
Trong cửa hàng không có bao nhiêu người, một nam, một nữ, hai nhân viên cửa hàng đứng bên giá để hàng, đem một ít hàng hóa đặt lên. Diệp Lăng Phi tiến vào, liền thấy gã mặc đồ da đứng ở trước quầy thu ngân, đang nói chuyện với một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi. Mà hai tên thanh niên thì tùy tiện đi tới đi lui trong cửa hàng, trông bộ dạng không hề giống tới mua đồ.
- Ủa, không phải một trăm đồng à, làm sao lại biến thành một trăm năm mươi đồng rồi!
Chủ cửa hàng có chút kì quái, hỏi.
- Năm nay là năm nào rồi, ông không thấy ngay cả thịt lợn cũng tăng giá rồi, lẽ nào phí quản lý của chúng ta sẽ không tăng à, các anh em bọn này đều dựa vào phí quản lý kiếm cơm đây, tăng chút thì có làm sao. Nếu ông cảm thấy quá nhiều, vậy ông đi tìm Cương ca khiếu nại đi. Cương ca đã nói rồi, sau này làm quản lý phải có tình người, chúng ta đều dễ nói chuyện thôi, ông có thể khiếu nại, nếu Cương ca đồng ý, vậy cửa hàng của ông vẫn chỉ phải nộp một trăm đồng!
Chủ cửa hàng kia nghe xong, cũng không dám nhiều lời nữa, trái lại lấy ra một trăm năm mươi đồng, đưa cho gã mặc áo da màu đen. Gã này đặt tiền vào trong bao, quay người lại,
cất bước đi. Hai tên thanh niên cũng đi theo, trong đó một tên thanh niên tại lúc đi qua nữ nhân viên cửa hàng, liền đưa tay véo một phát lên ௱ô** nữ nhân viên, rồi lập tức làm bộ không có chuyện gì xảy ra, đi ra ngoài. Chờ ba người này đi xa, nữ nhân viên mới mắng:
- Lưu manh!
Diệp Lăng Phi tại kệ hàng chọn lấy vài bình sữa chua, lại lấy mấy cái hamburger, cảm thấy mấy thứ này còn chưa đủ. Diệp Lăng Phi cầm một đống lớn đồ ăn đều đặt ở trước quầy thu ngân, thuận miệng hỏi:
- Ông chủ, ba người vừa rồi làm cái gì mà lại thu phí quản lý, chẳng lẽ là người của chính phủ?
- Cậu không phải người địa phương à?
Ông chủ cửa hàng cũng không trả lời mà hỏi lại.
- Ừm, đúng là tôi mới tới nơi này.
Diệp Lăng Phi hỏi:
- Ông chủ, sao ông biết?
- Nếu như cậu là người địa phương thì sẽ không hỏi như vậy!
Ông chủ của hàng nói.
- Ba tên kia tới thu phí quản lý, vốn là một tháng một trăm đồng, nhưng không ngờ tháng này lại tăng thành một trăm năm mươi đồng rồi, nếu tiếp tục tăng, không biết còn có thể kinh doanh không nữa!
- Phí quản lý một trăm năm mươi đồng? Làm gì mà đắt thế!
Diệp Lăng Phi nói.
- Mọi người có thể đi khiếu nại mà!
- Tiên sinh, tôi biết ngay cậu không phải người bản địa mà, cậu căn bản không hiểu tình hình ở nơi này!
Ông chủ kia thở dài, nói:
- Tôi khuyên cậu đừng ở lại thành phố Đông Hải, nếu có thể thì đi nơi khác sống, Đông Hải không an toàn đâu!
- Không an toàn ư?
Diệp Lăng Phi sửng sốt, đang muốn hỏi tiếp thì ông chủ kia đã tính tiền xong, không chịu nói thêm. Diệp Lăng Phi không còn cách nào, đành thanh toán rồi mang đồ lên xe. Hắn bỗng nhiên nhớ ra mình quên mua sữa tươi, lại quay lại, thấy túi sữa tươi trên kệ, liền cầm đến, nói:
- Ông chủ, cho tôi mua thêm một túi sữa tươi.
- Bốn đồng!
Ông chủ nói.
- Bốn đồng?
Diệp Lăng Phi lại sửng sốt. Giá sữa tươi bên thành phố Vọng Hải cũng mới có hai đồng, làm sao chạy đến thành phố Đông Hải bên này tự nhiên lại thành bốn đồng rồi. Vật giá ở đây cũng thật là cao quá, đương nhiên, Diệp Lăng Phi cũng không phải quan tâm chút tiền, chỉ là cảm thấy giá hàng hóa ở Đông Hải rất không bình thường, ông chủ kia lại khẽ thở dài, miệng nói:
- Tiên sinh, thực sự không còn cách nào, cửa hàng chúng ta mua sữa đã ba đồng bảy, một túi sữa chúng ta chỉ lời ba hào!
- Ông chủ, ông cứ đùa!
Diệp Lăng Phi cười nói.
- Sao có thể chứ, túi sữa sao lại đắt như vậy?
- Tiên sinh, cậu không biết, không chỉ thành phố chúng ta, rất nhiều thành phố bên này giá nhập đều là ba đồng bảy!
Ông chủ không thể tránh được đành trả lời,
- Chúng ta nếu muốn mua sữa chỉ có thể chấp nhận giá nhập hàng như thế thôi!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay