Đô Thị Tàng Kiều - Chương 960

Tác giả: Tam Dương Trư Trư

Phóng khoáng, hào hùng!
Lúc Phương Linh nói ra câu này. Diệp Lăng Phi còn nghĩ hắn đã nghe nhầm cơ đấy, nhưng lúc nhìn vào đôi mắt long lanh lệ đang trào ra của Phương Linh, hẳn mới tin thì ra không phải hắn nghe nhầm.
- Đừng khóc, sao bỗng dưng em lại khóc thế này!
Diệp Lăng Phi vội vàng vỗ vỗ vào vai Phương Linh, mở miệng nói:
- Cũng có gì lớn đâu chứ, sao em lại khóc lên thế này!
Vỗ xong một cái chuyện lại càng hỏng bét ra. Phương Linh bỗng chốc lao thẳng vào trong lòng Diệp Lăng Phi, đôi vai ran run lên, khóc càng nức nở hơn. Diệp Lăng Phi lo bị người khác hiểu lầm là do hắn bắt nạt Phương Linh, vội vàng nói:
- Phương Linh, ở bên ngoài này lạnh lắm, hay là cô lên xe của tôi trước đã, chúng ta ngồi trong xe rồi nói chuyện!
Phương Linh nghe xong những lời này của Diệp Lăng Phi, liền ngồi ngay vào trong xe của Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi đặc biệt lấy hộp giấy đặt trước xe mang xuống ghế sau xe. Phương Linh rút ra từng tờ từng tờ, lau lau nước mắt.
Diệp Lăng Phi cũng không nói nhiều, chỉ ngồi nhìn Phương Linh. Phương Linh cứ thế lau mãi hết bảy tám tờ, mới chịu dừng lại, khóe mắt cô đỏ ửng lên, phấn trang điểm trên mặt cũng bị nước mắt làm nhòa cả.
- Diệp tiên sinh, tôi chỉ cảm thấy tôi rất đen đủi. Tại sao lại gặp phải chuyện như thế này chứ!
Phương Linh không nói còn đỡ, nói cái dòng nước mắt lại chảy ra, lần này Phương Linh cũng không rút giấy nữa mà đưa mặt dán vào trong lòng Diệp Lăng Phi, nức nở nói:
- Người ta đều là đàn bà bỏ đàn ông, tôi đây lại bị đàn ông bỏ, hơn nữa còn ngay trước hôn nhân một ngày bị bỏ, lần này tôi xấu mặt muốn ૮ɦếƭ luôn cho xong!
Diệp Lăng Phi đã rời khỏi công ty bảo hiểm Dân An. Phương Linh lần này mới gọi Diệp Lăng Phi là Diệp tiên sinh. Diệp Lăng Phi cũng không để ý tới chuyện Phương Linh gọi hắn là gì, hắn chỉ là thấy cảnh ngộ của Phương Linh quá kỳ lạ, cho dù ban nãy Phương Linh đã nói như vậy, thời buổi này chỉ có đàn bà bỏ đàn ông, nhưng đàn ông trước hôn lễ một ngày lại bỏ người phụ nữ của mình đó là một chuyện vô cùng kỳ quặc.
- Phương Linh, cô đừng khóc nữa, rốt cục chuyện này là thế nào chứ?
Diệp Lăng Phi hỏi,
- Cô nói rõ với tôi xem nào!
- Tôi cũng không biết chuyện này là thế nào cả, là do một tháng trước tôi gặp lớp trưởng thời đại học của tôi, lúc tôi còn trong đại học có cùng anh ta qua lại quan hệ yêu đương, không ngờ sau mấy năm nay, lại có thể gặp lại anh ta ở thành phố Vọng Hải!
Phương Linh nói.
- Tôi và lớp trưởng cảm tình rất tốt, chưa đến một tháng sau khi gặp mặt liền... liền cùng nhau đi đăng ký kết hôn, bọn tôi đặt hôn lễ vào ngày mùng mười tháng này, nhưng, chính vào ngày hôm trước, anh ta lại đột ngột mất tích. Ngay cả điện thoại cũng không có, tôi đi tới chỗ ở cũ của anh ta, phát hiện mọi thứ đồ đạc vẫn còn nguyên, chỉ là người không thấy đâu nữa, bọn tôi hôm qua đáng lý ra là kết hôn rồi, tiệc R*ợ*u cũng đã đặt cả rồi, nhưng anh ta lại không hề tới, bố mẹ tôi tức tới mức quay thẳng về quê, nói tôi làm mất mặt họ, tự tôi cũng cảm thấy xấu hổ điên lên, song tôi biết làm thế nào đây, không ngờ lại bị chú rể bỏ, chuyện này sao lại rơi trúng vào đầu tôi chứ!
Trong lòng Diệp Lăng Phi lại đang thầm mừng hôm nay hắn mặc bộ quần áo sẫm màu, nếu như hôm nay hắn mà mặc quần áo nhạt màu thì bị nước mắt của Phương Linh làm ướt hết thế này, người khác nhìn thấy chắc chắn sẽ nhìn ra ngay.
Diệp Lăng Phi đưa tay vỗ vỗ vào vai Phương Linh, mở miệng nói:
- Phương Linh, sao lại xảy ra chuyện như thế này chứ, chẳng lẽ cô không cùng với bạn trai cô sao, à, chồng chưa cưới của cô ở cùng nhau sao?
Phương Linh nức nở nói:
- Một tháng nay bọn tôi chỉ gặp mặt có ba lần, sao mà nhanh như thế đã ở với nhau chứ, bọn tôi ngay cả chuyện thân mật cũng còn chưa có nữa là, tôi vốn nghĩ đợi đêm tân hôn sẽ cùng anh ta.... giờ thì xong rồi, tôi chẳng còn gì nữa cả!
Diệp Lăng Phi nghe xong, lắc lắc đầu, nói:
- Phương Linh, tôi nhớ cô trước đây là một cô gái có chủ kiến riêng của mình, cô không phải là người vội vàng kết hôn như vậy, lần này sao cô lại kết hôn theo kiểu điện giật thế này, chỉ mới gặp mặt có ba lần, đã đi đăng ký kết hôn, sao cô cũng có thể nghĩ ra được. Phương Linh, cô rốt cục là nghĩ như thế nào thế, tôi cảm thấy cô bây giờ và Phương Linh trước đây mà tôi quên không hề giống nhau!
- Tôi... tôi trước khi gặp được anh ta tôi hoàn toàn không nghĩ gì tới chuyện kết hôn cả, nhưng... nhưng anh ta là người tình đầu của tôi, trong lòng tôi luôn không quên được anh ta, những năm nay, tôi đều nhớ tới anh ta, tôi vốn nghĩ lần này sẽ cho tôi đợi được tới kết quả tốt đẹp, song đâu có ngờ rằng cuối cùng mọi chuyện lại trở thành thế này, tôi lại trở thành trò cười, sau này tôi biết làm thế nào đây....!
“Chú rể chạy trốn!”. Trong lòng Diệp Lăng Phi bỗng nhớ tới câu này, hắn nhớ có một bộ phim gọi là Cô dâu chạy trốn, song lại không ngờ rằng trên đời này cũng còn có Chú rể chạy trốn. Trong lòng Diệp Lăng Phi thấy buồn cười, hôm nay sao hắn lại gặp được chuyện này chứ, nhưng hắn cũng không thể biểu hiện ra mặt bất kỳ cảm giác buồn cười nào, chỉ đành giả vờ với bộ dạng đồng tình, nói:
- Phương Linh, cô nghe tôi nói một câu, chuyện này giờ cô đừng nghĩ gì nữa cả, dẫu sao thì chuyện cũng đã xảy ra rồi, thế thì nghĩ cách để đối mặt đi. Thật ra, cũng chẳng có gì to tát lắm cả, người đàn ông đó không cần cô, đó chính là tổn thất của hắn, tôi thấy không biết còn bao nhiêu người đang muốn cưới cô đó!
- Đàn ông tốt đều ૮ɦếƭ sạch cả rồi!
Phương Linh nức nở nói.
- Ở đâu còn có đàn ông tốt chứ?
Diệp Lăng Phi hiển nhiên có chút ngượng ngùng, hắng giọng ho vài tiếng, nói:
- Chuyện này... chuyện này không thể nói như thế được, đàn ông tốt vẫn có đó chứ, chỉ cần cô từ từ đi tìm, chắc chắn sẽ có thể tìm gặp được!
Phương Linh nghe tới đây, bỗng ngẩng đầu lên, nhìn vào Diệp Lăng Phi, nói:
- Diệp tiên sinh, thế anh có cưới tôi không?
- Tôi... tôi kết hôn rồi!
Diệp Lăng Phi nói.
- Nếu tôi mà chưa kết hôn, khả năng tôi sẽ lấy cô, ha, chuyện này cũng không thể nói như vậy được!
- Đúng rồi, đàn ông tốt đều đã có chủ cả rồi. Trong số những tên đàn ông còn sót lại có mấy tên là tốt đây!
Phương Linh nói tới đây, lại nức nở khóc bật lên, nói:
- Sao số tôi lại khổ thế này chứ, vốn cứ nghĩ cuối cùng cũng tìm được chốn dừng chân, giờ thì hay rồi, trở thành trò cười cho người khác!
- Phương Linh, đừng khóc nữa, dẫu sao chuyện cũng đã xảy ra rồi, cô cứ khóc thế này cũng không phải là cách, cô cũng không thể cứ ngồi khóc mãi thế này là có thể tóm được ông chồng của cô quay về!
Diệp Lăng Phi nói.
- Giờ cô nên nghĩ nghĩ xem giờ phải làm thế nào, nên tìm một người đàn ông tốt khác để kết hôn, cô nói đúng không nào?
- Tôi., tôi giờ sao tìm được ai để kết hôn chứ, tôi giờ còn chẳng biết anh ta ở đâu, tên khốn nạn đó, hại ૮ɦếƭ tôi rồi, tôi và hắn đã đi đăng ký kết hôn, giờ hắn mất tích rồi, tôi muốn ly hôn cũng tìm không được người nữa!
Diệp Lăng Phi giờ mới ý thức được Phương Linh ồn ào nãy giờ cũng chính là bế tắc ở đoạn này, không chỉ mất mặt, mà quan trọng hơn cả là giờ cô đã là gái đã kết hôn, muốn tìm người khác kết hôn cũng ắt phải xử lý chuyện ly hôn trước đã, nhưng giờ ngay chồng mình ở đâu cô còn chẳng biết, biết đi đâu làm thủ tục ly hôn đây.
Diệp Lăng Phi chỉ có thể khuyên Phương Linh, lúc này, hắn cũng không có cách nào cả, dù sao chuyện này hắn cũng không giúp gì được cả, cách duy nhất hắn có thể giúp là ngồi khuyên Phương Linh, để Phương Linh nghĩ thông một chút. Khuyên một hồi lâu, Phương Linh mới coi tạm dừng không khóc nữa, vốn hôm nay Phương Linh định đến công ty làm việc, nhưng trạng thái bây giờ của cô không thích hợp để tới công ty làm việc, ý của Diệp Lăng Phi muốn để Phương Linh về nhà nghỉ ngơi một thời gian, trong thời gian này có thể nghĩ cho thật kỹ.
Nếu không gặp Diệp Lăng Phi, Phương Linh nhất định sẽ tới công ty làm việc. Phương Linh đều đã chuẩn bị sẵn cả, nếu có người cười nhạo cô, cô nhất định sẽ liều mạng với người đó. Tâm trạng Phương Linh lúc này cực kỳ không tốt, tất cả cũng là do chuyện này gây lên cả, đâu còn là Phương Linh năng nổ của trước đây nữa đâu. Sau một tràng giang Diệp Lăng Phi dẫn lối mờ đường, Phương Linh mới quyết định về nhà nghỉ ngơi. Nghe thấy Phương Linh nói muốn về nhà, Diệp Lăng Phi mới thở phào nhẹ nhõm. Kết quả ngay chính lúc Phương Linh rời khó xe, đột nhiên Phương Linh liền thơm lên má Diệp Lăng Phi một cái, mở miệng nói:
- Diệp đại ca, cảm ơn anh!
Diệp Lăng Phi sờ sờ vào nơi bị Phương Linh thơm kia, mắt nhìn Phương Linh chạy lên con xe BYD của cô. Diệp Lăng Phi mới cười cười lên, đẩy cửa xe ra, xuống xe. Hắn cứ thế nhìn Phương Linh lái xe rời khỏi bãi đỗ xe, lúc này hắn mới cất bước bước vào đại sảnh của công ty bảo hiểm Dân An.
Lãnh đạo cấp cao từ các chỉ nhánh ở các nơi cũng như ở tổng bộ công ty ở Bắc Kinh đều đã ngồi đầy đủ trong phòng họp chờ Diệp Lăng Phi tới. Diệp Lăng Phi đẩy cửa phòng họp bước vào, mấy người này đều đã đợi Diệp Lăng Phi gần nửa tiếng đồng hồ. Nếu không phải Diệp Lăng Phi ban nãy ở bãi đậu xe gặp Phương Linh, có thể Diệp Lăng Phi sớm đã tới rồi.
Cho dù mấy người này đều đã đợi gần nửa tiếng, bọn họ cũng không dám có nửa lời phàn nàn. Nhất là mấy người lãnh đạo cấp cao từ Bắc Kinh lao vội qua đây biết được rằng ông chủ này ban đầu trực tiếp bỏ tiền ra mua lại toàn bộ cổ phiếu của công ty bảo hiểm Dân An, hơn nữa một điểm quan trọng nhất là, lúc đó có mấy nhân vật cao cấp ở Bắc Kinh sớm đã biết được chuyện này, mấy vị cổ đông đó còn ngồi đắn đo cân nhắc lợi nhuận xong, quả quyết từ bỏ toàn bộ cổ phần trong tay của bọn họ, còn ông chủ này sau khi bước vào công ty bảo hiểm Dân An xong, lại đầu tư tiền vào tiến hành cải cách phúc lợi công nhân, có thể nói, đãi ngộ nhân viên của mấy công ty bảo hiểm hiện nay ở Trung Quốc đều khôngthể so sánh được với chế độ đại ngộ nhân viên ở công ty bảo hiểm Dân An, cứ như thế này, lại thu hút được không ít anh tài trong ngành bảo hiểm gia nhập vào công ty bảo hiểm Dân An.
Công ty bảo hiểm Dân An có thể phát triển nhanh như thế này, chỉ vẻn vẹn một năm, hiệu suất doanh thu của công ty đã vượt gấp ba lần so với năm ngoái, chuyện này không thể không kể tới chính sách đầu tư sẵn sàng bỏ ra, sẵn sàng chỉ tiêu của vị chủ công ty này.
Diệp Lăng Phi bước vào xong, liền ngồi ngay vào ghế. Hắn không nói gì cả, chỉ vẫy vẫy tay, thể hiện ý buổi họp có thể bắt đầu, đầu tiên là những vị lãnh đạo cao cấp ở tổng bộ Bắc Kinh báo cáo, trong điểm là nêu lại những hạng mục tăng trưởng trong một năm nay của công ty bảo hiểm Dân An, kèm theo đó là lợi nhuận về mặt đầu tư, sau đó nữa là báo cáo của các vị tổng giám đốc ở các chi nhánh của công ty bảo hiểm Dân An. Diệp Lăng Phi trước sau đều không nói lời nào cả, mãi cho tới lúc vị tổng giám đốc công ty thuộc chi nhánh ở thành phố Vọng Hải của công ty bảo hiểm Dân An báo cáo xong. Diệp Lăng Phi mới mở đầu nói:
-o0o-
- Tôi rất cảm ơn về tất cả những việc các vị đã làm vì công ty bảo hiểm Dân An một năm qua, tôi nhớ khi tôi bước vào tiếp quản công ty bảo hiểm Dân An, đã từng nói qua một câu, chính là tôi sẽ không bạc đãi các vị. Cũng đúng với câu mà tôi đã nói với các vị trong hội đồng quản trị tập đoàn Tân Á, uống nước nhớ nguồn, công ty bảo hiểm Dân An có thể đạt được thành tích lớn như ngày hôm nay đều không thể không nhắc tới công lao của các vị ngồi đây được. Tôi là ông chủ ở đây đương nhiên sẽ không thể bạc đãi các vị được, nguyên nhân tôi gọi các vị tới thành phố Vọng Hải này không phải vì muốn nghe các vì báo cáo các thứ này nọ, mấy thứ đó tôi không rõ, tôi cũng không muốn rõ.
Lúc Diệp Lăng Phi nói câu này, hiển nhiên có phần thô kệch, nói thẳng thắn, thô kệch, nói toạc với mấy vị lãnh đạo cấp cao ở đây rằng mình không hiểu gì về cái tài chính, đầu tư linh tinh kia cả. Mấy vị lãnh đạo cấp cao ở đây ai ai cũng không dám hé răng nửa lời, mà chỉ khiêm tốn ngồi nghe Diệp Lăng Phi nói.
- Tôi muốn nói với mọi người, lần này chúng ta tới thành phố Vọng Hải là để chia tiền. Là ông chủ của mọi người, tôi tự nhiên sẽ dùng tiền để cổ vũ khen thưởng các vị, giờ chẳng phải đã sắp đón năm mới rồi sao, các vị đều đã vất vả cả, tôi sẽ lấy mười triệu ra để thưởng cho các vị lãnh đạo cấp cao ở công ty bảo hiểm Dân An, coi như là tiền lì xì, cảm ơn các vị đã làm việc vất vả!
Khi Diệp Lăng Phi nói xong câu này, những người có mặt trong cuộc họp đều bật lên tiếng kinh ngạc, bọn họ tuy cũng không phải là người nghèo thiếu tiền gì cả, nhưng lại chưa từng gặp một ông chủ nào lại hào phóng như ông chủ này, mở miệng ra đã lấy mười triệu làm tiền thưởng cho bọn họ, cứ như thế tính ra, mỗi người ít nhất cũng đã được bảy tám trăm rồi, đây không phải là con số nhỏ.
Càng khiến bọn họ kinh ngạc hơn vẫn ở phần sau. Diệp Lăng Phi lại nói:
- Tôi sẽ lấy hai chục triệu để làm tiền thưởng lì xì cuối năm dành cho tất cả các nhân viên trong công ty bảo hiểm Dân An, đương nhiên, số tiền này là tiền riêng của cá nhân tôi dành cho các nhân viên trong công ty bảo hiểm Dân An, không tính vào cùng với tiền thưởng cuối năm theo quy định của công ty.
Mấy vị lãnh đạo cấp cao đó nghe xong, ai ai cũng đều nhìn Diệp Lăng Phi, trong mắt bọn họ đều lộ ra vẻ kính phục đối với Diệp Lăng Phi, dường như không có ai có thể làm được điều này, lấy số tiền mà mình đáng lý có được đều đã lấy ra cả. Diệp Lăng Phi nhìn vào ánh mắt của những người đó, miệng cười nói:
- Các vị, mọi người cũng đừng nhìn tôi như vậy, dẫu sao công ty bảo hiểm Dân An cũng là tập đoàn của tôi, tôi đương nhiên cũng sẽ áp dụng phương pháp giống như với tập đoàn Tân Á, chỉ là lấy ra chút tiền mang tính tượng trưng mà thôi, số tiền còn lại coi như làm đầu tư, giữ lại trong công ty bảo hiểm Dân An. Tôi hy vọng trong năm mới này, mọi người sẽ vì công ty bảo hiểm Dân An kiếm được nhiều hơn nữa, như thế, tiền thưởng cuối năm của các vị cũng sẽ càng nhiều hơn!
Diệp Lăng Phi nói xong câu này, cả hội nghị liền vang lên một trận vỗ tay vang dội. Trận vỗ tay này hoàn toàn không giống với những trận vỗ tay thường xuất hiện trong các cuộc họp khác, tiếng vỗ tay của những cuộc hộp kia đa phần cũng chỉ là kiểu vỗ tay theo thói quen, chẳng qua cũng chỉ là tiếng vỗ tay của người dưới có đồng ý với cách làm hay ý kiến của người nói trên bục, người dưới đều sẽ vỗ tay. Song lúc này, tiếng vỗ tay trong cuộc họp này đích thực là sự bày tỏ chân thật nhất trong lòng của các vị lãnh đạo cấp cao này, hoàn toàn xuất phát từ nội tâm. Tuy khi Diệp Lăng Phi bước vào tiếp quản công ty bảo hiểm Dân An. Diệp Lăng Phi tiến hành nâng cao chế độ đại ngỗ lớn dành cho nhân viên đã khiến bọn họ ý thức được rằng vị lãnh đạo này là một người sẵn sàng bỏ tiền, nhưng không ai ngờ được rằng vị lãnh đạo này lại hào phóng tới mức này, cuối năm chỉ lấy một đồng làm tượng trưng, lấy ba chục triệu đáng được có dành cho nhân viên, còn số tiền còn lại cũng ném dành cho công ty, kiểu ông chủ thế này nhân viên nào mà không thích chứ, nhất là mấy câu nói về sau của Diệp Lăng Phi, càng khiến những người có mặt trong hội nghị biết được rằng, năm mới nên tận lực cố gắng, vì đó là tiền bọn họ sẽ kiếm được.
Diệp Lăng Phi có lẽ không hiểu được việc kinh doanh công ty bảo hiểm, nhưng hắn lại hiểu được cách để lôi kéo lòng người, hiểu được cách làm thế nào để những thuộc hạ trong tay hắn vì hắn tận tâm gồng sánh, hiểu được làm thế nào để những người phía dưới cảm thấy được ân đức của hắn.
Trịnh Khả Nhạc gọi điện cho Diệp Lăng Phi vào buổi trưa, còn muốn hỏi han xem về chuyện tiệc tối nay. Lúc Trịnh Khả Nhạc gọi điện tới, Diệp Lăng Phi đang ngồi ăn cơm với Trương Lộ Tuyết ở một nhà hàng phương Tây.
Đừng thấy Diệp Lăng Phi ở cuộc họp của công ty bảo hiểm Dân An, một Diệp Lăng Phi phóng khoáng, hào hùng nói tràng này tràng kia, song lúc này khi ngồi ăn với Trương Lộ Tuyết, Diệp Lăng Phi lại kiệm lời chẳng mở miệng mấy.
Ngay chính lúc này, điện thoại của Trịnh Khả Nhạc gọi tới, lúc Diệp Lăng Phi hiểu rõ được ý của Trịnh Khả Nhạc gọi tới xong, hắn liền tay cầm điện thoại, hỏi Trương Lộ Tuyết đang ngồi đối diện với hắn, nói:
- Lộ Tuyết, bữa tiệc tối nay em đi hay không?
- Là nha đầu Khả Nhạc gọi điện tới đó hả?
Trương Lộ Tuyết mặc chiếc áo Pu'p bê màu đen, chiếc váy chín phân bó sát đồng màu, chân đi đôi giầy màu hồng xinh xắn, từ chiếc cổ áo thấp hé mở để lộ ra làn da trắng nõn của Trương Lộ Tuyết. Trong tay Trương Lộ Tuyết cầm chiếc cốc thủy tinh cao đế, vừa nhấp một ngụm R*ợ*u nhỏ, chợt cô đặt chiếc cốc thủy tinh đế cao xuống, đưa tay ra, đôi môi thoa nhẹ son màu hồng khẽ mở ra, nói:
- Đưa điện thoại cho em, để em nói chuyện với cô ấy!
Trương Lộ Tuyết hôm nay đặc biệt trang điểm kỹ càng, hiển nhiên vô cùng mê hồn. Cô đặt điện thoại vào bên tai, đôi lông mi dài dài khẽ động, chân mày tỉ mỉ tinh tế khẽ giương lên, khuôn mặt nở nụ cười tươi tắn, miệng khẽ nhỏ nhẹ nói:
- Khả Nhạc, em có muốn đi tham dự buổi tiệc không?
- A... Tổng giám đốc Trương?
Trịnh Khả Nhạc không ngờ rằng Diệp Lăng Phi lại ngồi cùng Trương Lộ Tuyết, cô giật mình nói ra một tiếng, rồi ngay sau đó, cô lại yên lặng lại, miệng khe khẽ nói:
- Chị Lộ Tuyết, giờ em đang do dự, nếu em không đi thì, em lo bọn họ sau này sẽ không dẫn em đi chơi nữa, như thế, sẽ mất vui bao nhiêu. Nếu em đi, em lại lo, thế nên...!
Trịnh Khả Nhạc còn chưa nói xong, Trương Lộ Tuyết đã khẽ cười nói:
- Khả Nhạc, em chuẩn bị chút đi, tối nay chúng ta sẽ cùng đi tham gia buổi tiệc!
- Chị Lộ Tuyết, chị cũng đi sao?
Trịnh Khả Nhạc ngạc nhiên hỏi.
- Sao thế, không chào mừng chị à. Khả Nhạc, ban đầu chính em là người cầm ảnh của chị đưa cho mấy tên “tiêu diêu” kia xem đó, nếu như chị không đi, em sẽ giải thích như thế nào đây. Hơn nữa, chị cũng không yên tâm để em đi một mình, thế này đi, chiều chị sẽ gọi điện cho em, chúng ta cùng đi nhé!
Trương Lộ Tuyết nói tới đây, quay sang nhìn vào Diệp Lăng Phi đang ngồi đối diện cô, mở miệng nói:
- Diệp Lăng Phi cũng sẽ đi, chẳng lẽ anh ta sẽ ngồi nhìn bạn gái của mình đi gặp mặt người đàn ông khác sao?
“Em muốn gặp ai, sao anh quản nổi chứ!” Diệp Lăng Phi thầm nghĩ trong bụng, song hắn lại không dám nói những lời trong lòng ra thành lời, miệng nói:
- Lộ Tuyết, em nói với nha đầu Khả Nhạc rằng, tối nay anh đi cùng với bọn em!
Trương Lộ Tuyết nói chuyện xong với Trịnh Khả Nhạc, cô liền đưa điện thoại trả lại cho Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi vừa định đặt điện thoại xuống, điện thoại bỗng nhiên lại reo lên, khiến Diệp Lăng Phi giật nảy cả mình. Diệp Lăng Phi nhìn vào màn hình điện thoại, là Chu Hân Mính gọi điện tới. Diệp Lăng Phi lúc này mới tĩnh tâm lại.
Hắn nhận điện thoại, giọng điệu trở nên ấm áp, dịu dàng hơn hẳn, nói:
- Hân Mính, sao em lại gọi điện cho anh thế?
Trong điện thoại vọng lại tiếng cười của Chu Hân Mính, nói:
- Anh đoán thử xem em đang ở đâu?
- Em đang ở đâu? Sao anh đoán được chứ!
Diệp Lăng Phi hiển nhiên có chút khó hiểu, nói:
- Hân Mính, em đừng chơi trò bịt mắt với anh nữa, mau nói đi, em rốt cục đang ở đâu thế?
- Em à, ở chính ngay dưới lầu của tòa nhà Phúc Hải ấy!
Chu Hân Mính cười nói.
- Có điều, bây giờ em phải đi rồi, em và mẹ phải đi ăn cơm!
- Tòa nhà Phúc Hải?
Diệp Lăng Phi trong lòng giật nảy lên, thầm nghĩ hắn chẳng phải đang ngồi ở quán ăn tây trong tòa nhà Phúc Hải ăn cơm sao, sao lại trùng hợp thế chứ. Chu Hân Mính nhắc tới tòa nhà Phúc Hải là có ý gì đây. Ngay lúc Diệp Lăng Phi đang ngồi suy nghĩ tới vấn đề này thì Chu Hân Mính đã cho hắn đáp án.
- Nãy em vừa nhìn thấy xe của anh!
Chu Hân Mính nói.
- Em đoán anh đang ở gần đây!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc