Đô Thị Tàng Kiều - Chương 956

Tác giả: Tam Dương Trư Trư

Đau đớn khôn nguôi!
Lúc đầu khi Trịnh Khả Nhạc nghe Diệp Lăng Phi nói số tiền hơn hai trăm nghìn tệ mà cô thiếu nợ Diệp Lăng Phi không phải trả lại nữa thì trên mặt Trịnh Khả Nhạc tràn đầy ý cười vui sướng, nhưng khi nghe câu nói tiếp theo của Diệp Lăng Phi. Trịnh Khả Nhạc quả thực là không thể cười nổi nữa. Phải biết rằng tiền thưởng cuối năm cũng không ít, tập đoàn Tân Á thi hành chính sách mười ba tháng tiền lương, cuối năm sẽ phát thêm một tháng lương nữa. Trịnh Khả Nhạc vốn đang trông cậy vào số tiền thưởng cuối năm này để về nhà tiêu xài một phen thích chí, nhưng đâu nghĩ là Diệp Lăng Phi lại nói sẽ không thưởng cho cô.
Phải biết rằng Trịnh Khả Nhạc luôn nghĩ, số tiền hơn hai trăm nghìn tệ mà cô thiếu Diệp Lăng Phi căn bản là không cần trả lại, sở dĩ Trịnh Khả Nhạc thường xuyên đề cập đến chuyện này trước mặt Diệp Lăng Phi, chẳng qua là muốn giành lấy sự đồng tình của Diệp Lăng Phi mà thôi. Nhưng cô đâu ngờ được rằng cách này lại phản chủ, nghe Diệp Lăng Phi nói đem số tiền mình nợ ra làm tiền thưởng cuối năm. Trịnh Khả Nhạc lập tức nũng nịu nói:
- Diệp đại ca, anh không thể làm như vậy a, em chỉ còn trông cậy vào số tiền thưởng cuối năm này mà thôi. Cùng lắm thì số tiền em nợ anh sẽ từ từ nghĩ cách trả lại, nhưng mà tiền thưởng cuối năm này thì anh nhất định phải cho em!
- Được rồi, anh chỉ nói đùa với em thôi, nói thế nào thì em cũng đã khổ cực một năm rồi, sao có thể không có tiền thưởng cuối năm được chứ!
Diệp Lăng Phi cười nói.
- Lộ Tuyết đang ở trong phòng làm việc sao, bây giờ anh đi gặp cô ấy!
Trịnh Khả Nhạc thì không hề có ý muốn buông tay ra, hai tay cô nắm chặt cánh tay của Diệp Lăng Phi, nói:
- Diệp đại ca, đợi lát nữa anh hãy đi gặp tổng giám đốc Trương đi, em còn có chuyện muốn nói với anh, chúng ta ra chỗ khác nói chuyện đi!
Trịnh Khả Nhạc kéo Diệp Lăng Phi đến một gian phòng làm việc đang để trống. Diệp Lăng Phi chưa hiểu chuyện gì đã bị Trịnh Khả Nhạc kéo vào trong phòng. Trịnh Khả Nhạc đóng cửa phòng lại, đẩy Diệp Lăng Phi ngồi lên một cái ghế trong phòng, cô đứng bên cạnh Diệp Lăng Phi, ngẩng mặt lại, làm ra vẻ vô cùng khổ sở tội nghiệp, nói:
- Diệp đại ca, anh cũng biết đấy, một mình em sống ở thành phố Vọng Hải lẻ loi cô độc, phải thuê chung một căn hộ với Oánh Oánh tỷ, mà căn nhà em và Oánh Oánh tỷ thuê đã sắp tới kỳ hạn rồi, mà chú nhà lại không muốn cho bọn em thuê nhà nữa. Em và Oánh Oánh tỷ đang tính đến nơi khác ở, nhưng mà bây giờ giá thuê nhà ở thành phố Vọng Hải thật sự quá đắt, động một cái đã phải 1200, 1300 tệ rồi. Tiền lương mỗi tháng của em đã không đủ xài, nếu như tiền thuê nhà lại nhiều thêm nữa thì chắc em nghèo kiết xác mất. Diệp đại ca, anh là ông chủ lớn của tập đoàn Tân Á, anh cũng thấy em làm việc rất cố gắng mà, có tăng tiền lương cho em được không?
Diệp Lăng Phi nghe Trịnh Khả Nhạc nói xong, nhìn Trịnh Khả Nhạc, cười rộ lên, nói:
- Khả Nhạc, bây giờ một tháng lương của em chắc cũng được 3000 rồi, lẽ nào 3000 tệ còn chưa đủ tiêu sao, không phải là em lại bao trai nữa đó chứ?
- Diệp đại ca, anh đừng giễu cợt em nữa, bây giờ em còn hận không thể được người khác bao nuôi kia! Một tháng sau khi trừ đi tiền thuê nhà và ăn uống, muốn mua một hai bộ quần áo cũng không có tiền, lại càng không cần nhấc tới những thứ đồ trang điểm làm gì, hơn nữa, em cũng phải đi ra ngoài giao lưu một chút chứ, đồng nghiệp cùng nhau ăn cơm, lẽ nào em không phải dùng tiền sao. Diệp đại ca, em thực sự không có tiền a, tổng giám đốc Trương cũng cho rằng em nên được tăng lương tiền lương, nhưng mà cô ấy nói phải được sự đồng ý của anh đã. Diệp đại ca, anh xem xem có thể tăng lương cho em được hay không, không cần nhiều lắm, dù là tăng thêm 1000 cũng được rồi!
- Tăng thêm 1000 tệ mà không nhiều. Khả Nhạc à, em cho là lương tiêu chuẩn ở thành phố Vọng Hải này khoảng bao nhiêu?
Diệp Lăng Phi hỏi.
Trịnh Khả Nhạc chần chừ một lát, nói:
- Cứ cho là khoảng 15000,16000 tệ một năm đi!
- Đúng vậy, lương tiêu chuẩn ở thành phố Vọng Hải này một năm mới được 15000, 16000, tiền lương một tháng cũng chỉ được hơn 1000 tệ. Tiền lương của tập đoàn Tân Á coi như là cao rồi, nhất là em ở chức vụ này tiền lương một tháng cũng được 3000 rồi, hơn nữa còn cả tiền phụ cấp, một tháng em cũng phải được hơn 3000 tệ đó!
Diệp Lăng Phi nói.
- Bây giờ em xem xem, có thấy tiền lương của mình rất cao hay không hả?
- Diệp đại ca, nói thì là như thế, nhưng mà tiền lương của em còn phải khấu trừ tiền bảo hiểm và gửi tiết kiệm nữa, số tiền tươi thóc thật cầm đến tay chỉ được có hơn 2000. ít quá à! Diệp đại ca, anh tăng lương cho em đi mà!
Trịnh Khả Nhạc ra vẻ tội nghiệp nói.
- Em thực sự rất đáng thương, lần trước mẹ em còn hỏi công việc thế nào em cũng không dám nói cho mẹ biết là cuộc sống không thuận lợi lắm. Diệp đại ca, mong anh mở lòng từ bi, tăng lương cho em thêm 1000 tệ đi anh!
Trịnh Khả Nhạc hai tay nắm chật cánh tay Diệp Lăng Phi, vừa lay lay vừa làm nũng.
- Khả Nhạc, nếu như em được tăng lương thêm 1000 nữa, người khác cũng muốn tăng lương thì thế nào. Tập đoàn Tân Á có những hơn 1000 người, lẽ nào đều tăng lương cho tất cả mọi người sao, vậy thì tập đoàn Tân Á sẽ phải phá sản đó!
Diệp Lăng Phi nói với Trịnh Khả Nhạc.
- Tiền này đều lấy từ trong túi anh ra đấy. Khả Nhạc à, lẽ nào tiền có thể lấy ra dễ như thế sao?
- Diệp đại ca, anh nể tình em cố gắng làm việc mà tăng lương tháng cho em đi mà!
Trịnh Khả Nhạc cầu xin Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi nhìn Trịnh Khả Nhạc, khẽ thở dài, nói:
- Không phải là anh không muốn tăng lương cho em, nhưng ít ra em cũng phải để anh cảm thấy số tiền mình bỏ ra sẽ đáng đồng tiền bát gạo chứ!
- Diệp đại ca, vậy anh muốn làm cái bây giờ?
Trịnh Khả Nhạc hỏi.
Diệp Lăng Phi cố ý dùng ánh mắt mê đắm nhìn vào bộ иgự¢ của Trịnh Khả Nhạc, nói:
- Tự em nghĩ nên làm thế nào đi!
- Em... em có thể làm gì chứ!
Trịnh Khả Nhạc nũng nịu nói.
- Diệp đại ca, anh cũng đừng làm khó dễ em nữa, em thực sự không biết phải làm cái gì bây giờ!
- Ừ, không phải là em muốn được tăng lương sao, vậy trước tiên phải khiến anh thoả mãn đã!
Diệp Lăng Phi nói.
- Em nói anh muốn em làm cái gì ư, đơn giản là chuyện giữa nam và nữ rồi, ít ra cũng phải để anh thoả mãn chứ. Lại đây, trước tiên em hãy nhảy ѕєχy cho anh xem đi!
- Nhảy ѕєχy ư?
Trịnh Khả Nhạc lẩm bẩm, nói:
- Em sẽ không nhảy đâu. Diệp đại ca, anh đổi sang thứ khác được không?
- Khả Nhạc à, muốn lấy được số tiền lương này thì phải trả giá thật nhiều đó, thời buổi bây giờ cái gì cũng có quy tắc ngầm của nó, hôm nay chúng ta cũng đang nói về chuyện tiền lương mà. Nếu như em muốn được tăng lương, không vấn đề, ít ra là phải thỏa mãn anh. Nếu mà em không chịu nhảy ѕєχy nói, vậy cũng được thôi, để anh đi nói với Lộ Tuyết không tăng lương cho em!
Trịnh Khả Nhạc vừa nghe vậy, vội vàng nói:
- Diệp đại ca, đừng mà, em nhảy là được!
Trịnh Khả Nhạc cắn cắn môi, đứng dậy, nói:
- Lần này thì bất chấp giá nào, không phải chỉ là nhảy ѕєχy thôi sao, có cái gì ghê gớm đâu cơ chứ!
Bộ dạng hiện giờ của Trịnh Khả Nhạc khiến cho Diệp Lăng Phi thiếu chút nữa đã phì cười ra tiếng, nhưng hắn cố nén lại, gật đầu, nói:
- Khả Nhạc, lời anh đã nói ra nhất định là làm được, nếu như em nhảy khiến anh hài lòng, anh sẽ đồng ý tắng lương cho em!
Trịnh Khả Nhạc đi ra mở cửa phòng, sau khi xác định trong hàng lang không có người. Trịnh Khả Nhạc mới khóa cửa phòng lại, đi đến trước mặt Diệp Lăng Phi, bắt đầu lắc lắc bộ ௱ôЛƓ, nhảy khêu gợi trước mặt Diệp Lăng Phi. Hai chân Trịnh Khả Nhạc thon dài, lại mặc một chiếc quần màu đen, khiến cho hai chân cô càng thêm thon dài, thẳng tắp. ௱ôЛƓ cô bị chiếc quần chia làm hai phần, mỗi lần Trịnh Khả Nhạc chổng ௱ôЛƓ lên, bày ra môt tư thế cực kì gợi cảm, ௱ôЛƓ cô lại bị chiếc quần tách làm hai. Diệp Lăng Phi bắt đầu lo lắng nếuTrịnh Khả Nhạc lại tiếp tục động tác vểnh ௱ôЛƓ thêm mấy lần nữa, quần của cô chắc sẽ không thể chịu nổi loại áp lực này, đũng quần sẽ toạc ra mất.
Nhưng ngược lại Diệp Lăng Phi rất thích xem Trịnh Khả Nhạc nhảy ѕєχy, loại cảm giác kích thích này khiến cho con người ta cảm thấy mạch máu như muốn căng tràn, vỡ ra. Trịnh Khả Nhạc chậm rãi tới gần Diệp Lăng Phi, hương thơm cơ thể trên người cô truyền đến mũi Diệp Lăng Phi. Ngay lúc Trịnh Khả Nhạc cố ý quay ௱ôЛƓ về phía Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng vươn tay ôm lấy vòng eo Trịnh Khả Nhạc, đặt Trịnh Khả Nhạc ngồi lên trên đùi mình, một tay cởi thắt lưng Trịnh Khả Nhạc ra, tay kia thì nâng chiếc cằm tinh xảo của Trịnh Khả Nhạc, để Trịnh Khả Nhạc quay mặt về phía mình.
- Khả Nhạc, em đúng là một tiểu yêu tinh, bây giờ anh hận không thể ăn em ngay lập tức!
Trịnh Khả Nhạc hai tay ôm cô Diệp Lăng Phi, đôi môi kiều diễm hồng nhuận khẽ mở, dịu dàng nói:
- Diệp đại ca, em để anh ăn em là được rồi!
Diệp Lăng Phi bỗng nhiên hôn tới, cùng lúc đó, bàn tay hắn cũng lần mò tiến vào vùng hạ thân của Trịnh Khả Nhạc, hai chân Trịnh Khả Nhạc đang kẹp chặt bị Diệp Lăng Phi dùng tay tách ra, bàn tay đó bất đầu giày vò hạ thân của Trịnh Khả Nhạc. Một lúc lâu sau, môi Diệp Lăng Phi mới chịu rời khỏi đôi môi của Trịnh Khả Nhạc, nhưng tay Diệp Lăng Phi thì vẫn không chịu rút ra, hắn nhìn thoáng qua Trịnh Khả Nhạc, xấu xa nói:
- Khả Nhạc, em không nên dùng sức, đừng kẹp ngón tay anh thế!
- Em không nghe đâu, ai bảo ngón tay của Diệp đại ca lại để ở nơi đó chứ!
Trên gương mặt Trịnh Khả Nhạc hiện lên một màu đỏ hồng càng thêm mê người, cô nũng nịu nói:
- Diệp đại ca, đừng cho vào nữa, em cảm thấy thật là khó chịu!
Diệp Lăng Phi tiếp tục cười xấu xa, tay hơi dùng lực. Trịnh Khả Nhạc kêu lên "a" một tiếng, nhưng cô lập tức lấy tay bịt miệng mình lại, không muốn kêu ra tiếng nữa. Diệp Lăng Phi rút tay ra, nói:
- Tiểu yêu tinh, hôm nay anh không có thời gian, nếu mà anh rảnh, anh không ăn em mới là lạ, lại dám cám dỗ anh. Nhưng mà đúng là em đã thành công rồi, anh cũng bị em hấp dẫn đó!
Trịnh Khả Nhạc chu môi định tiếp tục hôn lên mặt Diệp Lăng Phi, lại nghe thấy Diệp Lăng Phi bảo:
- Đừng náo loạn nữa, nếu em còn tiếp tục như vậy, anh thật sự khống chế không được mình mất. Em đi ra ngoài trước đi, để anh bình tĩnh lại đã!
Trước khi đứng dậy Trịnh Khả Nhạc còn cố ý nắm lấy vùng hạ thân đã nhô lên của Diệp Lăng Phi. Nhìn Trịnh Khả Nhạc rời khỏi gian phòng, Diệp Lăng Phi lắc đầu, thầm nghĩ mình đúng là một thằng đàn ông háo sắc, luôn luôn không khống chế được bản thân, tuy nói hắn rất muốn phủi sạch quan hệ với Trịnh Khả Nhạc, nhưng bây giờ hắn mới biết được, hắn quả thực không thể nào cắt đứt hoàn toàn quan hệ với Trịnh Khả Nhạc. Cô gái giống như Trịnh Khả Nhạc khiến cho hắn hưởng thụ những cảm giác khác hơn, đó chính là có thể khiến Trịnh Khả Nhạc làm một số chuyện Bạch Tình Đình sẽ không làm, tỷ như việc nhảy ѕєχy này, nếu đổi thành Bạch Tình Đình thì chắc chắn cô sẽ kiên quyết không nhảy đâu.
Trịnh Khả Nhạc trong lòng cảm thấy cực kì mỹ mãn chạy ra ngoài, nếu Diệp Lăng Phi đã đồng ý với mình rồi, mục đích của Trịnh Khả Nhạc cũng đã đạt được, nhưng mà lúc ra ngoài Trịnh Khả Nhạc cũng phải ổn định lại tâm tình, cô cảm thấy vùng giữa hai chân mình vô cùng ẩm ướt. Diệp Lăng Phi một mình ở lại trong phòng, chờ cho dục hỏa trong đầu bị đè xuống mới đứng dậy rời khỏi gian phòng. Hắn không thể cứ như thế này đi gặp Trương Lộ Tuyết, trên mặt còn dính vết son môi, trên tay vẫn còn vương lại hương thơm trên cơ thể Trịnh Khả Nhạc. Diệp Lăng Phi trước tiên đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, sau khi xác định trên mặt không còn vết son môi, hắn mới quay lại trước cửa phòng làm việc của Trương Lộ Tuyết, đã thấy Trịnh Khả Nhạc đang ngồi ngay ngắn trước máy vi tính. Diệp Lăng Phi không nói gì với Trịnh Khả Nhạc cả, trực tiếp đẩy cửa phòng làm việc của Trương Lộ Tuyết ra, đi vào.
Trương Lộ Tuyết ngồi ngay ngắn trước bàn làm việc, mái tóc dài xõa xuống đầu vai, mặc bộ vest công sở màu xanh, bên trong là chiếc áo sơmi màu trắng, một phần da thịt trắng nõn mê người lộ ra từ chỗ cổ áo. Gương mặt cô có vẻ rất chăm chú, đôi mắt xinh đẹp như ngọc trong suối đang nhìn vào màn hình máy vi tính, gương mặt xinh đẹp vô ngần được trang điểm rất trang nhã, đi tới gần có thể nhìn thấy hàng mi thật dài của Trương Lộ Tuyết hơi chớp chớp. Diệp Lăng Phi đưa tay lấy một cái 乃út ký tên từ ống đựng 乃út trên bàn, đi đến trước người Trương Lộ Tuyết, cầm 乃út khoa chân múa tay trước mặt Trương Lộ Tuyết.
- Anh làm cái gì vậy?
Trương Lộ Tuyết dời mắt khỏi màn hình máy tính, trên gương mặt xinh đẹp tinh xảo không hề có một sắc thái cảm xúc gì, nhìn về phía Diệp Lăng Phi.
- Anh muốn xem lông mi của em dài đến cỡ nào, có thể treo cái 乃út ký tên này lên được không!
Diệp Lăng Phi cầm cái 乃út khua khoắng trước mắt Trương Lộ Tuyết, trông bộ dạng Diệp Lăng Phi giống như là đang chuẩn bị đặt cái 乃út lên lông mi của Trương Lộ Tuyết vậy.
- Vô vị!
Trương Lộ Tuyết lại nhìn về màn hình máy tính, lãnh đạm nói:
- Diệp Lăng Phi à, anh đừng làm mấy chuyện vô vị này nữa. Hôm nay em gọi anh đến đây không phải là để chơi đùa với anh mà là muốn bàn với anh về chuyện của tập đoàn, phiền anh ra chỗ ghế salon ngồi trước, chờ em hạch toán xong sẽ ra nói chuyện với anh.
- Hạch toán cái gì để anh nhìn xem nào!
Diệp Lăng Phi quay đầu nhìn qua vai Trương Lộ Tuyết, nhìn vào màn hình máy vi tính, nói:
- Đây là mấy cái chữ số gì vậy, sao mà chi chít thế này, vừa thấy đã đau cả đầu. Lộ Tuyết à, những chuyện này để người khác làm là được rồi, em là tổng giám đốc cơ mà, việc em phải làm hẳn là nghe báo cáo, lúc không có việc gì thì đi đánh golf, đi câu cá, hoặc đi spa chăm sóc sắc đẹp các loại ấy!
- Em cũng không nhàn nhã suốt ngày đi chơi giống như anh, nói thế nào em cũng là tổng giám đốc. Bây giờ là cuối năm rồi, lẽ nào ngay cả dự toán của thời gian quan trọng nhất cũng phải để người khác xét duyệt sao, vậy thì tổng giám đốc như em chăng phải là thất nghiệp rồi sao!
Trương Lộ Tuyết nói đến đây, quay mặt về phía Diệp Lăng Phi, nói:
- Ai cho anh đứng gần em như vậy, anh không biết em ghét nhất là cái mùi thuốc lá trong miệng của anh sao?
Diệp Lăng Phi không hề có ý muốn tránh xa, thậm chí sau khi nghe Trương Lộ Tuyết nói như vậy, hắn còn cố ý hướng môi về phía Trương Lộ Tuyết, nói:
- Lộ Tuyết, em vừa nói cái gì cơ?
Môi của Diệp Lăng Phi và môi của Trương Lộ Tuyết rất gần, thậm chí môi hai người gần như sắp chạm vào nhau, cả hai đều có thể nghe thấy hơi thở của đối phương. Trương Lộ Tuyết vừa nói là rất ghét múi thuốc lá trong miệng Diệp Lăng Phi ng, nếu như lúc bình thường, cô hẳn là đã chán ghét quay mặt đi chỗ khác, nhưng Trương Lộ Tuyết lại không quay mặt đi chỗ khác mà là Diệp Lăng Phi, gằn từng câu từng chữ:
- Em nói em rất ghét mùi thuốc lá trong miệng anh, anh có biết là cái mùi đó rất khó ngửi không?
- Thật vậy sao?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Đương nhiên là thật rồi!
Trương Lộ Tuyết nói chắc như đinh đóng cột,
- Mỗi lần ngửi thấy em đều cảm thấy ghê ghê, giống như là anh vậy, em nhìn thấy anh là lại thấy ghê tởm!
Diệp Lăng Phi không hề tỏ ra tức giận, ngược lại còn cười nói:
- Lộ Tuyết, em có biết là con người anh có một cái tính xấu, người khác càng ghét anh, anh lại càng quấn quít lấy người ta, em nói là em ghét anh, anh đây sẽ để em ghét anh cả đời!
Diệp Lăng Phi vừa nói hai tay giữ chặt đầu Trương Lộ Tuyết, môi hắn kề sát vào, đôi môi kiều diễm ướƭ áƭ của Trương Lộ Tuyết đóng chặt lại, hai tay cô dùng sức đẩy Diệp Lăng Phi ra, nhưng Trương Lộ Tuyết sao có thể đẩy Diệp Lăng Phi ra được cơ chứ, đầu lưỡi của Diệp Lăng Phi mạnh mẽ tách môi Trương Lộ Tuyết ra. Hàm răng của Trương Lộ Tuyết sau chút chống cự yếu ớt, bị đầu lưỡi của Diệp Lăng Phi xuyên phá. Môi Trương Lộ Tuyết mở
ra, hàm răng thì lại không cắn xuống đầu lưỡi của Diệp Lăng Phi, kết quả là cái lưỡi thơm tho trơn mềm của cô bị đầu lưỡi của Diệp Lăng Phi quấn lấy.
Hai tay Trương Lộ Tuyết trở nên mềm yếu vô lực, chỉ có thể khoác lên vai Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi được đằng chân lân đằng đầu, hai tay từ trên đầu Trương Lộ Tuyết bắt đầu sờ soạng xuống phía dưới, một tay ôm sau lung Trương Lộ Tuyết, tay kia thì lần mò vào trong áo của cô. Khi bàn tay của Diệp Lăng Phi đè lên nịt иgự¢ của Trương Lộ Tuyết. Trương Lộ Tuyết bỗng nhiên tách môi ra. Cô nhìn Diệp Lăng Phi, khẽ kêu lên:
- Bỏ cái bàn tay bẩn thỉu của anh ra!
Diệp Lăng Phi cúi người xuống, không hề có ý muốn bỏ tay ra, ngược lại còn dùng sức nắm lấy áo иgự¢ của Trương Lộ Tuyết.
- Cái tên khốn nạn nhà anh, đồ dê xồm!
Trương Lộ Tuyết kêu khẽ một tiếng, mở miệng ra cắn vào chỗ cổ của Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi nhíu mày, nhưng không hề có ý muốn thu tay lại. Trương Lộ Tuyết tạm dừng cắn, nói:
- Anh có bỏ tay ra không hả?
- Anh không buông!
Diệp Lăng Phi vừa nói vừa Ϧóþ mạnh một cái. Trương Lộ Tuyết cảm thấy иgự¢ mình rất đau, cô cũng nhíu mày, há miệng cắn một cái. Tay phải của Diệp Lăng Phi đột nhiên rút ra, hắn không phải sợ bị Trương Lộ Tuyết cắn mà dùng hai tay ôm lấy vòng eo của Trương Lộ Tuyết, bế Trương Lộ Tuyết từ trên ghế làm việc ra salon, sau đó thả tay ra. Trương Lộ Tuyết nặng nề ngã xuống salon. Cả người Diệp Lăng Phi đè lên cô, hắn cố ý giơ cổ ra trước mặt Trương Lộ Tuyết, nói:
- Coi như chúng ta đang giao dịch, em cứ cắn anh đi!
Vừa nói, hắn kéo áo Trương Lộ Tuyết xuống tới nách, hai tay cởi nịt иgự¢ của Trương Lộ Tuyết ra, ném trên salon, tay hắn dùng lức rất mạnh Ϧóþ tới. Trương Lộ Tuyết cũng không giãy dụa. Diệp Lăng Phi đã nói là để cô cắn, hai tay Trương Lộ Tuyết ôm chặt vai Diệp Lăng Phi, há miệng ra dùng sức cắn thật mạnh, tựa hồ muốn phát tiết toàn bộ lửa giận ra ngoài.
Trương Lộ Tuyết trong lòng cảm thấy ủy khuất, từ lúc cô chẳng biết thế nào thất thân với Diệp Lăng Phi, cô đã vô thức yêu người đàn ông này. Sau đó xảy ra rất nhiều chuyện, khiến cho Trương Lộ Tuyết mang trong mình giọt máu của người đàn ông này. Trương Lộ Tuyết không biết rốt cuộc mình đã làm sai chuyện gì, vì sao mình lại tự dưng gặp phải chuyện như thế này, rõ ràng mình rất yêu người đàn ông này, nhưng lại không thế kết hôn với người đó, rõ ràng mình còn chưa một lần nào được âи áι một cách đúng nghĩa với người đàn ông này, nhưng cô lại mang thai đứa con của người ấy. Nhưng điều đau khổ nhất chính là cô phải vứt bỏ đứa con của mình, trong tình huống này, tỷ lệ mà đứa trẻ sinh ra trở nên đàn độn là rất lớn. Trương Lộ Tuyết không muốn để con của mình trở thành một đứa trẻ ngốc nghếch. Chuyện này vẫn luôn đè nén trong lòng cô, không có cơ hội để phát tiết ra ngoài, tuy là hiện giờ quan hệ giữa cô và Bạch Tình Đình trở nên tốt hơn, nhưng mà điều đó cũng không thể xóa đi nỗi uất ức trong lòng, tới giờ cô vẫn chưa có cơ hội để phát tiết. Hôm nay, cô muốn giải phóng lòng mình, muốn đem tất cả nối uất ức tủi nhục phát tiết ra ngoài.
Đau đớn, càng lúc càng thêm đau đớn. Diệp Lăng Phi thậm chí còn cảm giác được hàm răng của Trương Lộ Tuyết xuyên phá lớp da của mình cắn sâu vào trong thịt. Diệp Lăng Phi biết mình đã làm tổn thương Trương Lộ Tuyết nhiều lắm, nếu như Trương Lộ Tuyết làm như vậy có thể khiến cô thấy dễ chịu hơn. Diệp Lăng Phi sẽ để Trương Lộ Tuyết tiếp tục cắn mình, dù cho cắn tới tận xương của mình, hắn cũng sẽ không ngăn cản.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay