Đô Thị Tàng Kiều - Chương 915

Tác giả: Tam Dương Trư Trư

TÔI CHỈ CÓ THỂ LÀM ĐƯỢC THẾ NÀY THÔI.
Đối với Diệp Lăng Phi, hắn luôn cho rằng cô cảnh sát Hồng Kông đó nhất định là đã nhìn thấy vật gì đó không nên nhìn nên mới bị *** diệt khẩu như vậy. Những sự việc như vậy hắn đã từng chứng kiến nhiều nên cũng không cảm thấy có gì khác lạ. Trong thời gian Dã Lang chưa về tới nơi, Diệp Lăng Phi tránh ánh mắt hoang dã của Angel, trốn vào phòng riêng gọi điện thoại cho Vu Đình Đình. Vừa nãy trước mặt Angel, Diệp Lăng Phi không tiện nói chuyện với Vu Đình Đình, mãi tới bây giờ hắn mới có thể gọi điện cho Vu Đình Đình.
Vu Đình Đình cứ đợi điện thoại của Diệp Lăng Phi mãi, tâm trạng không yên, không rõ là Diệp Lăng Phi có phải đang giận hay không. Mãi tới khi nghe thấy giọng nói quen thuộc của Diệp Lăng Phi, tâm trạng lo lắng đó của Vu Đình Đình mới khá lên một chút.
- Diệp đại ca, khi nào anh mới về?
Vu Đình Đình mặc bộ nội y màu trắng, trốn vào trong nhà vệ sinh, nói chuyện trộm với Diệp Lăng Phi. Qua thời gian kí túc xá tắt đèn mà nhận điện thoại, Vu Đình Đình sợ ảnh hưởng tới các bạn cùng phòng nghỉ ngơi. Mặc dù sau khi tắt đèn, các bạn trong phòng cũng chưa ngủ ngay mà vẫn nằm trên giường, bàn luận những chuyện linh tinh, thậm chí còn thảo luận rôm rả xem ai là anh chàng đẹp trai nhất. Nhưng Vu Đình Đình không muốn bạn cùng phòng nghe thấy Vu Đình Đình và Diệp Lăng Phi nói chuyện yêu đương ngọt ngào. Vu Đình Đình là một cô gái rất hay xấu hổ, bị người ta nhìn vài cái thì xấu hổ cúi gằm mặt xuống. Không ai có thể nghĩ rằng người con gái như Vu Đình Đình lại có biết bao lần kinh nghiệm lên giường.
- Phải vài ngày nữa, thời gian cụ thể anh cũng không chắc!
Bản thân Diệp Lăng Phi cũng không chắc tới khi nào hắn mới giải quyết xong chuyện ở đây, căn cứ theo tình hình này phải trước tết Nguyên Đán mới về được. Không gặp Vu Đình Đình trong hơn hai tháng, Diệp Lăng Phi nhớ Vu Đình Đình da diết.
- Đình Đình, đợi anh về rồi nói tiếp, Ừm....nói nhiều hơn một chút đấy là anh rất nhớ em!
Vu Đình Đình chính là muốn nghe câu nói này của Diệp Lăng Phi, trên khuôn mặt xinh đẹp của cô hiện lên một nụ cười hạnh phúc, cô đứng trước cửa nhà vệ sinh, lắc lắc nhẹ cái ௱ôЛƓ của mình, nói nhỏ:
- Diệp đại ca! em cũng rất nhớ anh....Chụt!
Vu Đình Đình hôn vào chiếc máy điện thoại, sau khi Diệp Lăng Phi nghe thấy thì cười nói:
- Đình Đình đợi anh về, anh sẽ ôm em ngủ một ngày một đêm!
Khuôn mặt của Vu Đình Đình đỏ bừng lên. Cô nói nhỏ:
- Diệp đại ca! em đợi anh!
Vu Đình Đình nói xong câu này, không thể nói thêm được nữa, tim cô bắt đầu đập nhanh, mãi không ngừng.
Diệp Lăng Phi cười rồi cúp máy, mở cửa phòng và đi ra ngoài thì nhìn thấy Angel đứng ngay ngoài cửa. Vừa rồi những gì Vu Đình Đình và Diệp Lăng Phi nói với nhau đều bị Angel nghe thấy hết. Giống như nắm được điểm yếu của Diệp Lăng Phi, Angel lạnh lùng nói:
- Satan, lần này thì anh tiêu rồi, để em xem anh còn dám ghét em nữa không. Nếu còn tiếp tục, em sẽ nói chuyện này cho Bạch Tình Đình, nghĩ mà xem đây đúng là một chuyện tốt, Satan bên ngoài còn có người phụ nữ khác, lại còn đòi ôm....!
Angel còn chưa nói xong, cằm của Angel đã bị Diệp Lăng Phi nắm lấy. Nhân cơ hội đó, Angel ôm chặt lấy cổ Diệp Lăng Phi. Hai cặp đùi trắng ngần cọ sát vào người Diệp Lăng Phi. Giống như lửa đốt, toàn cơ thể của Diệp Lăng Phi nóng bừng lên.
Diệp Lăng Phi hai tay ôm lấy ௱ôЛƓ Angel, đi vài bước tới bên giường. Hắn và Angel đều ngã ra giường. Hai bàn tay Angel không ngừng sờ mó cái đó của Diệp Lăng Phi. Trong lúc Diệp Lăng Phi chưa có phản ứng gì, đầu Angel đã cúi xuống phía dưới. Cảm giác này khiến Diệp Lăng Phi bừng tỉnh, hắn dùng sức đẩy Angel trên người mình ra, lật người ngồi dậy. Angel thè lưỡi *** *** môi, cười nói:
- Satan, sao anh lại giống con gái thế!
- Bởi vì anh có nhiều hổ cái quá!
Diệp Lăng Phi bước xuống giường, đi tới ghế sô pha, cầm *** lên, quay lưng về phía Angel, nói:
- Bây giờ quan hệ giữa anh và Tình Đìng còn chưa ổn định. Cũng bởi vì anh quá yêu cô ấy, mới lo lắng cô ấy sẽ rời xa anh. Angel, còn về những gì em vừa nghe được, anh thật sự có quan hệ ở bên ngoài. Anh luôn nghĩ phải giải quyết những quan hệ đó như thế nào mới được. Chỉ tiếc là anh không nghĩ ra cách gì, ngược lại bây giờ tội của anh với Bạch Tình Đình quá lớn, anh cần phải làm sao?
Angel bĩu môi, ngồi trên giường nói:
- Satan, theo em thấy anh đúng là một gã đàn ông lăng nhăng, thế lại còn muốn tìm cớ cho mình. Thôi đi! Tranh luận với người đàn ông như anh cũng chẳng có kết quả gì!
Angel nói rồi bước xuống giường, áp sát vào người Diệp Lăng Phi từ đằng sau lưng. Tới sau lưng Diệp Lăng Phi, cô dùng lưỡi *** *** sau tai của Diệp Lăng Phi, nói nhỏ:
- Anh là người đầu tiên em làm như vậy, Satan, em chẳng quan tâm gì cả, em sẽ không bao giờ rời xa anh!
Lúc Dã Lang mang cô nữ cảnh sát đó về, có vẻ cô gái đó không rõ chuyện gì đã xảy ra nữa. Cô ta chỉ nhớ mình bị đồng sự đánh ngất, về sau xảy ra chuyện gì cũng không rõ nữa. Đợi khi cô ta tỉnh lại, thì phát hiện mình nằm trên bờ biển. Nằm bên cạnh là hai gã đàn ông lạ.
Dã Lang kể lại từ đầu tới cuối mọi chuyện cho cô cảnh sát đó nghe. Lúc cô ta nghe nói mình suýt nữa thì bị giết rồi quẳng xuống biển, sắc mặt của cô lập tức trắng bệch đi. Bị đồng đội hạ độc thủ, sự thật này khiến cho cô cảnh sát nhất thời khó có thể chấp nhận.
Bởi vì sự việc chưa rõ ràng, khách sạn nơi Lương Ngọc ở còn chưa thể về được, Dã Lang bèn đưa Lương Ngọc tới một khách sạn khác. Dã Lang kể lại mọi chuyện tỉ mỉ cho Diệp Lăng Phi nghe. Sau khi Diệp Lăng Phi nghe xong, mới quay ra hỏi Lương Ngọc:
- Cô là cảnh sát Hồng Kông hả?
- Vâng! Tôi là người của tổ trọng án Hồng Kông, lần này đối tượng theo dõi của chúng tôi chính là một nhân vật đầu não của tổ chức buôn lậu VK quốc tế khu vực Châu Á Chu Hùng. Chúng tôi đã nắm được những bằng chứng quan trọng nhất chứng minh Chu Hùng là người quan trọng lãnh đạo tập đoàn buôn lậu VK đó.
Lương Ngọc vẫn chưa bình tĩnh lại sau chuyện vừa rồi, săc mặt vẫn trắng nhợt. Angel ngồi bên cạnh Lương Ngọc đưa cho Lương Ngọc cốc nước. Lương Ngọc cảm ơn, uống hết cốc nước đó.
- *** không?
Angel hỏi.
- Cảm ơn! Tôi không biết hút!
Lương Ngọc trả lời.
Diệp Lăng Phi nhíu nhíu lông mày nói:
- Theo như cô nói, người đàn ông đi cùng Mễ Tuyết đó chính là Chu Hùng!
- Đúng vậy!
Lương Ngọc nói:
- Cảnh sát chúng tôi nghi ngờ lần này Chu Hùng tới Ma Cao là để bàn chuyện làm ăn hợp tác với bên Ma Cao, gần đây từ tổ chức cảnh sát quốc tế INTERPOOL đồn rằng, có khả năng tập đoàn buôn lậu VK đó lần này định hợp tác với bọn xã hội đen ở Ma Cao.
- Những chuyện đó tôi không quan tâm, tôi chỉ quan tâm tới tên Chu Hùng đó!
Diệp Lăng Phi xua xua tay nói với Lương Ngọc:
- Đối với việc các cô định phá vỡ tổ chức tội phạm nào, đó là chuyện cuả cảnh sát các cô, không liên quan tới tôi. Tôi chỉ quan tâm Chu Hùng có phải ông chủ của Mễ Tuyết?
- Chuyện này tôi cũng không thể chứng minh!
Lương Ngọc nói thật, cô ta không thể có cách chứng minh Chu Hùng là ông chủ của Mễ Tuyết. Ngay cả tới chuyện Chu Hùng là một thành viên quan trọng của tổ chức buôn lậu VK đó cũng là do cảnh sát dựa vào các tài liệu mà đoán ra được. Nếu thật sự có thể chứng minh thân phận củaChu Hùng, thì ngay khi Chu Hùng còn ở Hồng Kông, thì cảnh sát Hồng Kông đã có thể vây bắt. Lần này, mục đích của cảnh sát Hồng Kông chính là muốn theo dõi Chu Hùng, xem xem Chu Hùng rốt cuộc có quan hệ với ai, như thế cũng có nghĩa là thả con săn sắt bắt con cá rô.
Diệp Lăng Phi đi đi lại trong phòng hai vòng, đột nhiên dừng lại hỏi;
- Tại sao đồng sự của cô lại muốn giết cô, có phải các người phát hiện ra người quan trọng đã tiếp xúc với Chu Hùng không, hơn nữa người này lại có móc ngoặc với đồng sự của cô trước rồi, như vậy mới ra lệnh cho đồng sự của cô *** cô!
- Tôi không biết!
Lương Ngọc lắc đầu, nói:
- Lần này tôi và cảnh sát Tôn cùng được phái tới theo dõi Chu Hùng, chúng tôi cũng vừa mới tới đây hôm qua, chúng tôi mới theo dõi Chu Hùng tới sòng bạc đó, Chu Hùng gặp ai chúng tôi hoàn toàn không rõ!
- Ồ! Thì ra là như vậy!
Bây giờ Diệp Lăng Phi mới hiểu tại sao lúc đó người nữ cảnh sát lại theo dõi mình, vì khi đó hắn có nói chuyện vài câu với Mễ Tuyết, vì vậy cô cảnh sát này mới cho rằng giữa hắn và Chu Hùng có quan hệ. Diệp Lăng Phi nghĩ tới Kim Quảng, nếu như nói là Chu Hùng đại diện cho tập đoàn buôn lậu quốc tế đó tới bàn chuyện làm ăn, thì đối tác làm ăn nhất định là Kim Quảng. Kim Quảng vốn là người Đài Loan, sau ở Đài Loan phạm tội, mới chạy tới Ma Cao. Bây giờ đứng vững ở Ma Cao. Trước đây sau lưng Kim Quảng là xã hội đen, có quan hệ mật thiết với bên cảnh sát. Có thể Kim Quảng thông qua các mối quan hệ mà mua chuộc được người cảnh sát nam đó. Lần này Chu Hùng bị cảnh sát theo dõi, Kim Quảng không muốn bị lộ tung tích, như vậy nhất định phải *** nữ cảnh sát đó. Còn về tên cảnh sát nam đó, chỉ cần về Hồng Kông mượn cái cớ gì đó, nói là nữ đồng sự của mình ở Ma Cao đã bị ám hại. Dù sao cũng không tìm được thi thể. Nếu mà như vậy, kể cả cảnh sát Hồng Kông muốn điều tra cũng không thể điều tra ra là do tên cảnh sát đó đã đồng mưu với tổ chức xã hội đen ở Ma Cao *** nữ cảnh sát.
Vừa nghĩ tới điểm này, Diệp Lăng Phi liền nghĩ ngay tới điểm khác, đó chính là Kim Quảng vẫn ở Ma Cao, hơn nữa tối nay vẫn còn ở bên trong sòng bạc.
- Có phải Kim Quảng đã biết thân phận của mình rồi không?
Diệp Lăng Phi trầm ngâm suy nghĩ, lập tức nói với Lương Ngọc:
- Cảnh sát Lương, tôi nghĩ tình hình trước mắt đối với cô mà nói rất nguy hiểm, nếu bọn họ biết cô vẫn chưa bị giết, nhất định sẽ nghĩ cách diệt khẩu cô. Tôi nghĩ cô lên mau chóng rời khỏi Ma Cao, trở về Hồng Kông!
- Nhưng bây giờ không có chuyến tàu nào về Hồng Kông!
Lương Ngọc cũng đã nhận ra, mình cứ ở lại đây thì vô cùng nguy hiểm, cô cũng muốn mau chóng về Hồng Kông.
- Chuyện này dễ thôi! cảnh sát Lương, tối nay cô cứ ở đây, Angel, em chăm sóc cho cảnh sát Lương. Sáng sớm ngày mai, tôi bảo Dã Lang đưa cô về Hồng Kông!
Diệp Lăng Phi nói:
- Cô mau rời khỏi đây! Còn về những việc khác, là chuyện của cô, những việc tôi làm giúp cô cũng chỉ có vậy mà thôi!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay