Đô Thị Tàng Kiều - Chương 912

Tác giả: Tam Dương Trư Trư

CHUẨN BỊ ĐI SĂN.
Ngay trong lúc đó, người đàn bà đó vội đưa ánh mắt ra chỗ khác. Cô gái đó tầm hai lăm, hai sáu tuổi, để tóc ngắn, mặc một chiếc áo ngoài màu trắng, bên dưới là một chiếc váy dài màu trắng. Cô gái đó không cao lắm, không thể nói là có một thân thể bốc lửa, nhưng cô ta lại cho người ta cảm giác gợi mở, nhất là gương mặt trắng lạnh lùng, làm người ta nghĩ rằng đây là một cô gái đẹp rất khó gần.
Người đàn ông bên cạnh cô gái tầm trên dưới bao mươi tuổi, khuôn mặt tròn, hình thức bình thường. Người đàn ông nhìn thấy Diệp Lăng Phi đưa ánh mắt về phía mình, nhanh tay kéo người con gái, hai người nhanh chóng trà trộn vào đám đông.
Diệp Lăng Phi thu ánh mắt lại, gọi Dã Lang lại bên cạnh, nói nhỏ:
- Dã Lang, đi theo cặp nam nữ đó, xem xem bọn họ là ai, xem họ theo dõi chúng ta có mục đích gì?
Dã Lang đã nhìn thấy người đàn ông đó, bèn gật đầu, hắn ta theo sát sau. Chỉ còn mỗi mình Diệp Lăng Phi và Angel ở lại đây, Angel ôm cổ Diệp Lăng Phi nói:
- Xem ra ở đây loạn quá, hay là chúng ta cẩn thận một chút vẫn hơn!
- Anh hiểu!
Diệp Lăng Phi nói nhỏ:
- Chúng ta rời khỏi đây trước đã, về xem tin tức của Trần Tam xem có hẹn được với Kim Quảng hay không. Nếu thật sự không hẹn được, đành nghĩ cách khác vậy!
Diệp Lăng Phi và Angel đi về phía cửa sòng bạc, vẫn có một ánh mắt đang ngầm theo dõi Diệp Lăng Phi. Chỉ là Diệp Lăng Phi không biết, có một số chuyện đơn giản hơn nhiều so với tưởng tượng của Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi cũng không phải thần tiên, hắn không thể biết được mọi chuyện.
Trong phòng khách quý của sòng bạc, người đàn ông lúc nãy vừa theo dõi Diệp Lăng Phi qua cửa kính xanh đang ngồi giữa đại sảnh của phòng khách trên một chiếc ghế sô pha da xịn nhập khẩu từ Italia, hắn ngồi vắt chân, tay kẹp một điếu xì gà.
Mary mở cửa phòng, dẫn người đàn ông mặt đằng đằng sát khí đó đi vào.
- Ông chủ! Chu tiên sinh đã tới!
Mary tôn kính nói.
Người đàn ông đó đưa tay chỉ ngay chiếc ghế sô pha nói:
- Ông chủ Chu, mời ngồi!
Người đàn ông này thái độ có vẻ rất tùy tiện, không hề coi người đàn ông mặt sắt kia ra gì.
Cái người đàn ông mặt sắt đó chính là Chu Hùng, cũng là đại diện của một tập đoàn buôn lậu lớn ở Châu Á. Lúc đầu Chu Hùng đầu tư rất nhiều tiền bạc vào Vọng Hải muốn biến nơi đây thành thị trường hàng đầu, từ nơi này có thể nhập khẩu những sản phẩm của Châu Âu vào lục địa với giá rẻ. Chỉ đáng tiếc, dự tính này cuối cùng bị Diệp Lăng Phi đánh bại, hơn nữa thủ hạ của Chu Hùng còn ૮ɦếƭ bao nhiêu người.
Chu Hùng đích thân tới Vọng Hải, loại bỏ Dương Tử, nhưng hắn lại không nhẫn tâm loại trừ Mễ Tuyết, để Mễ Tuyết rời khỏi Vọng Hải trở về Hồng Kông. Lần này, Chu Hùng theo mệnh lệnh của tổ chức tới Ma Cao bàn chuyện làm ăn với Kim Quảng, thái độ của đối phương kiêu ngạo như vậy làm cho hắn cảm thấy khó chịu. Hắn không thay đổi sắc mặt, mà ngồi ngay xuống ghế sô pha bên cạnh Kim Quảng, hắn và Kim Quảng giống nhau cùng vắt hai chân lên nhau. Mặc dù vẻ mặt của Chu Hùng không tỏ ra tức giận nhưng hành động của hắn cũng thể hiện ra sự bất mãn trong lòng hắn.
Kim Quảng nhìn thấy, miệng cười nhạt. Hắn vẫy tay gọi Mary vào bên tai, nói nhỏ:
- Mary, đi theo dõi cái người đàn bà của gã này ở trong sòng bạc đó, à còn động tĩnh của hai tên cảnh sát Hồng Kông đó, có gì báo cho tôi!
Mary gật đầu và đi ra ngoài.
Mary vừa đi, Kim Quảng mới cười nói:
- Ông chủ Chu, ông tới muộn đó tôi cứ nghĩ hôm qua ông sẽ tới gặp tôi, lại không ngờ rằng hôm nay ông tới gặp tôi. Hôm qua tôi đã chuẩn bị rất nhiều tiết mục chào đón ông chủ Chu, nhưng hôm nay thì không có rồi. Thật đáng tiếc!
Chu Hùng cười mà như không cười, nụ cười đó là giả tạo, nói:
- Lần này tôi tới Ma Cao là để bàn chuyện kinh doanh, không phải tới chơi, những tiết mục chào mừng này có thể miễn đi!
Kim Quảng hút xì gà nhưng hắn không có ý định mời Chu Hùng, hắn ngậm điếu xì gà trong mồm, bàn tay lau lau đôi giày da của mình. Đôi giày đó đã được đánh sáng bóng, nhưng Kim Quảng vẫn cứ lau lau. Chu Hùng ngồi đối diện thấy thái độ khinh người của Kim Quảng, cảm thấy khó chịu nói:
- Ông chủ Kim, lần này tôi tới là để bàn chuyện làm ăn với ông. Nếu ông không có thành ý, tôi nghĩ giữa chúng ta cũng chẳng có gì để nói nữa, tôi nghĩ ở Ma Cao này có rất nhiều chỗ muốn bàn chuyện làm ăn với tôi, chứ không phải chỉ có một mình ông đâu, ông chủ Kim!
Kim Quảng bỏ điếu xì gà ra khỏi mồm, cười nói:
- Ông chủ Chu, theo như ông nói, làm sao mà tôi có thể không có thành ý cơ chứ. Tôi phải lao tâm khổ tứ lắm mới liên lạc được với phía các ông. Tôi à tổ chức các ông hợp tác là đôi bên cùng có lợi, tôi cũng tiếp đãi ông rất chu đáo, chỉ là vừa rồi tôi nghĩ tới một chuyện. Nhất thời xuất thần, mong ông chủ Chu đừng trách!
- Làm sao có thể thế được!
Chu Hùng nghe Kim Quảng nói như vậy, bèn cố nén tức giận, cười nói:
- Nếu đã như vậy, vậy chúng ta tập trung bàn việc đi, trước khi tôi tới, đã biết ông chủ Kim có sự nghiệp lớn ở nội địa, có thể nói ông có quan hệ rộng với đại lục, đây chính là chuyện chúng tôi muốn bàn, chúng tôi muốn thông qua quan hệ của ông chủ Kim, giúp chúng tôi mở ra một mối buôn lậu!
- Chuyện này dễ thôi! không vấn đề gì!
Kim Quảng cười đáp:
- Tôi mấy năm nay làm ăn ở lục địa rất tốt, quan hệ rộng, những mối quan hệ này cũng đủ giúp tôi và tổ chức của các anh tha hồ kiếm tiền!
- Đã như vậy thì tốt quá!
Chu Hùng hoàn toàn không biết con người Kim Quảng rất nham hiểm, hắn cười đáp:
- Vậy chúng ta phối hợp như thế nào?
- Đơn giản thôi, chúng ta chia hoa hồng 50:50, không vấn đề gì chứ!
- Hoa hồng là 50:50?
Chu Hùng nghe xong, bất mãn nói:
- Ông chủ Kim, ông không cảm thấy như vậy quá nhiều sao, làm gì mà chia tỉ lệ 50:50, cùng lắm ông cũng chỉ là đưa cho chúng tôi các mối quan hệ, thật ra, kể cả không có các mối quan hệ của ông, chúng tôi cũng có thể tự tạo cho mình các mối quan hệ trong lục địa, trước đây tôi đã thiết lập được một hệ thống ở Vọng Hải!
- Nhưng mà, cái đầu mối đó của các ông cũng bị cảnh sát địa phương dập rồi còn gì!
Kim Quảng lạnh lùng cười nói:
- Ông quá không hiểu gì về đại lục, ông nghĩ mấy tên lãnh đạo ở đại lục đó đáng tin cậy sao. Nếu như không có sự bảo vệ của tôi, sớm muộn gì cái tổ chức của ông ở đại lục cũng bị dập tắt!
Chu Hùng không muốn nghe Kim Quảng nói như vậy, bèn lạnh lùng nói:
- Cứ như ông nói, thì ông có bản lĩnh lớn quá nhỉ!
- Bản lĩnh cũng chẳng có mấy, chỉ là sòng bạc tôi mở ra ở đại lục không ai dám động tới, làm việc cần phải động não, chứ không phải vừa nghĩ ra là phải làm ngay như vậy!
Kim Quảng đưa tay chỉ vào đầu nói:
- Ông nên hiểu rằng, kiếm tiền là phải dựa vào cái này!
Chu Hùng bị câu nói đó của Kim Quảng làm cho tức điên lên, lập tức hắn đứng ngay dậy, lạnh lùng nói:
- Ông chủ Kim, tôi thấy ông không có thành ý muốn bàn chuyện làm ăn với chúng tôi, đã như vậy thì tôi xin cáo từ!
Chu Hùng vừa định đi, thì lại nghe thấy tiếng cười của Kim Quảng:
- Ông chủ Chu, ông không cần tức giận, vừa nãy tôi chỉ là đùa với ông thôi, còn về việc hợp tác giữa chúng ta, tôi phải suy nghĩ kĩ đã. Như vậy đi, đợi tôi suy nghĩ xong sẽ gọi điện cho ông tới lúc đó chúng ta lại nói chuyện tiếp!
Chu Hùng lạnh nhạt nói:
- Tôi cũng phải xem xét lại thành ý của ông chủ Kim, xem chúng ta có cần phải bàn bạc tiếp nữa hay không!
Kim Quảng cười, coi như đã trả lời Chu Hùng rồi. Chu Hùng tức giận rời khỏi phòng khách, trên miệng Kim Quảng luôn mang một nụ cười nhếch mép. Chu Hùng đi khỏi không lâu, Mary liền bước vào phòng, cô ta ngồi bên cạnh Kim Quảng, nói:
- Hai tên cảnh sát Hồng Kông đã rời khỏi!
- Ừm, tôi hiểu rồi!
Kim Quảng đưa tay ôm lấy Mary vào lòng, hắn nhíu nhíu mày, nói:
- Gọi điện cho ông Davis, tôi có chuyện muốn nói với ông ta!
- Dạ!
Mary lấy điện thoại, bấm số, đợi sau khi điện thoại kết nối, Mary đưa điện thoại cho Kim Quảng. Lời nói của hắn lần này khác hoàn toàn so với vừa nãy khi hắn nói chuyện với Chu Hùng. Lần này hắn tỏ ra vô cùng tôn kính, nói:
- Ngài Davis, thật ngại quá làm phiền ngài, vừa nãy tôi vừa tiếp xúc với Chu Hùng người của tổ chức các ngài. Vốn dĩ, tôi định nói chuyện làm ăn với ông ta nhưng vì một số chuyện làm gián đoạn chúng tôi nói chuyện.....Không....không! Ngài hiểu lầm rồi. Tôi không hề có ý đó. Tôi nhất định sẽ làm theo ước định từ trước giữa chúng ta mà hợp tác với tổ chức của ngài. Nhưng mà, bên tôi có một vấn đề nhỏ....đúng....đúng thưa ngài Davis, đúng là như vậy, tôi nghĩ ông chủ Chu không hợp để nói chuyện tiếp với tôi, bởi vì ông ta đã bị cảnh sát Hồng Kông theo dõi rồi. Theo như tình báo nội bộ của chúng tôi, cảnh sát Hồng Kông đã nắm bắt được tài liệu về ông chủ Chu. Nếu tôi và ông chủ Chu tiếp tục hợp tác, thì quá nguy hiểm.....!
Kim Quảng và Davis nói chuyện xong, Kim Quảng đưa điện thoại cho Mary. Lưng hắn dựa vào ghế sô pha.
- Ông chủ, sao vậy?
Mary nằm trong lòng Kim Quảng, cô ta giúp Kim Quảng lau nhẫn.
- Sự việc rất phức tạp!
Kim Quảng thở dài:
- Không thể tiếp xúc với Chu Hùng nữa, ngày mai Davis sẽ đích thân tới đây. Tới lúc đó, tôi và Davis sẽ đích thân bàn bạc. À! Suýt nữa thì quên, mau cử người đi theo tên cảnh sát Tôn đó, bảo hắn phối hợp với chúng ta, tạo ra màn kịch này, tiêu diệt tên cảnh sát nữ kia đi! Tôi không muốn cô ta về nói với cảnh sát Hồng Kông tôi và Chu Hùng đã từng gặp nhau. Nhớ rõ, hành động phải bí mật!
- Ông chủ, tôi rõ rồi. Bây giờ tôi sẽ đi ngay!
Mary nói rồi đứng lên, đang định đi, Mary vừa đi được vài bước. Kim Quảng gọi Mary lại, nói:
- Đừng quên nói với ông Hawkins, con mồi đã sập bẫy, chuẩn bị đi săn thôi!
Mary nhìn Kim Quảng nói:
- Ông chủ, ông Madoff vừa nhìn thấy con mồi rồi!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc