Đô Thị Tàng Kiều - Chương 901

Tác giả: Tam Dương Trư Trư

Chuyện xảy ra ở Bali 1
Lý Khả Hân thấy phản ứng của Diệp Lăng Phi, trong lòng cảm thấy có chút nghẹn lời, cô không nghĩ chuyện lại trở nên thế này, khó khăn lắm quan hệ giữa cô và Diệp Lăng Phi mới hòa hợp lại được, kết quả lại là do chuyện của Lưu Hải, khiến cô lại cảm thấy quan hệ giữa cô và Diệp Lăng Phi lại xa cách rồi.
Lý Khả Hân tới trước mặt Diệp Lăng Phi, còn chưa nói xong, đã nhìn thấy Diệp Lăng Phi đưa miệng tới gần tai cô, khẽ nói:
- Khả Hân, anh cần phải kiểm tra chút!
- Kiểm tra chút?
Lý Khả Hân ban đầu không hiểu ý, sau khi nhìn thấy nụ cười đầy ẩn ý của Diệp Lăng Phi, trong lòng Lý Khả Hân liền hiểu ngay ý của Diệp Lăng Phi, mặt cô bỗng đỏ bừng lên, ánh mắt long lanh lướt qua một niềm H**g phấn khác thường, nhưng Lý Khả Hân lại lo Diệp Lăng Phi nhìn thấu con tim cô, nhanh chóng đưa mắt tránh sang chỗ khác.
Đường Hiểu Uyển cao giọng nói:
- Diệp đại ca, sao anh không đi đón chị Khả Hân hả, em thấy coi thường con sâu lười to xác như anh rồi đó, có việc đi đón thôi mà cũng lười không chịu đi!
Đường Hiểu Uyển vừa nói vừa làm vẻ mặt xấu hướng về phía Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi thấy Đường Hiểu Uyển dám làm mặt xấu cho hắn xem, hắn liền đưa tay ra túm lấy cánh tay của Đường Hiểu Uyển, ngả người ôm Đường Hiểu Uyển lên, mở miệng nói:
- Tiểu nha đầu, có phải thấy Khả Hân tới, có người trợ lực rồi không, còn dám nói anh nữa cơ đó, anh phải nghiêm túc cẩn thận dậy dỗ lại em mới được!
Vừa nói vừa ôm Đường Hiểu Uyển rảo bước bước vào trong biệt thự.
- Chị Khả Hân, cứu em với, Diệp đại ca lại đang bắt nạt em rồi!
Đường Hiểu Uyển bị Diệp Lăng Phi ôm bổng lên, hai chân cô cố ý đạp lung tung, làm ra vẻ bị người ta ức hiếp, khóc gào kêu cứu.
Lý Khả Hân lại mang vẻ bàng quan đứng nhìn, không hề nói câu nào, cùng Diệp Lăng Phi bước vào trong biệt thự.
Diệp Lăng Phi vừa bước vào trong biệt thự, liền ném Đường Hiểu Uyển xuống chiếc ghế sofa trong phòng khách. Đường Hiểu Uyển giờ lại đang mặc chiếc váy ngắn kẻ hoa, hạ thân mặc thêm một chiếc quần giữ ấm bó sát lấy người. Diệp Lăng Phi nhấc chiếc váy kẻ hoa ngắn của Đường Hiểu Uyển lên, giơ tay, pụp, pụp hai tiếng liền, đánh tới mức Đường Hiểu Uyển kêu lớn:
- Chị Khả Hân, cứu em với, nhanh qua đây cứu em với, đau quá!
- Tiểu nha đầu, còn không chịu ngoan ngoãn đi à, có cần anh phải ra tay nặng hơn nữa không?
Diệp Lăng Phi chỉ nói thế để dọa Đường Hiểu Uyển mà thôi chứ hắn không hề có ý định nhấc tay lên đánh lần nữa. Đường Hiểu Uyển nằm bò trên ghế, cong cong chiếc ௱ô** lên, nãy vừa bị Diệp Lăng Phi tét cho hai phát vào ௱ô**, vẫn còn cảm thấy cái ௱ô** đáng thương đang rất đau. Đường Hiểu Uyển thấy Khả Hân không hề có ý muốn qua đây giúp, cô cũng không dám nói linh tinh nữa, cô cố ý tỏ ra vẻ đáng thương vạn phần, nếu thêm hai mắt đẫm lệ chút nữa thì cảnh tượng càng đáng thuyết phục hơn.
Diệp Lăng Phi thật sự cũng thấy bộ dạng đáng thương ngàn lần ấy của Đường Hiểu Uyển mà gục đầu chịu thua, nhìn nhìn bộ đạng đó của Đường Hiểu Uyển, hắn sao cũng không nhẫn tâm đánh tiếp nữa, chỉ đành nói:
- Thôi nào, tiểu nha đầu, mau dậy đi, đi cầm hai lon nước uống tới đây!
- Vâng!
Đường Hiểu Uyển từ ghế sofa trườn dậy, bước xuống, đi về phía phòng bếp. Diệp Lăng Phi ngồi trên ghế sofa, nhìn Lý Khả Hân vẫn đứng ở bên đó không chịu bước qua, hắn đưa tay đập đập phần ghế sofa bên cạnh mình, gọi Lý Khả Hân nói:
- Khả Hân, mau qua đây ngồi đi!
Lý Khả Hân mặc chiếc áo khoác lớn, cô cứ đứng đó bất động. Diệp Lăng Phi ngạc nhiên nhìn Lý Khả Hân, hỏi:
- Khả Hân, em làm gì thế, sao còn khôngqua đây ngồi?
- Em đang tìm nơi mắc áo khoác, ở đây nóng quá, em muốn *** khoác ra!
Lý Khả Hân vừa nói xong, Diệp Lăng Phi liền đưa tay vỗ đầu cái, toét miệng cười nói:
- Em xem cái trí nhớ của anh nè, anh cũng quên luôn cả chuyện này!
Diệp Lăng Phi vừa nói vừa đứng dậy, giúp Lý Khả Hân cởi chiếc áo khoác bên ngoài ra. Lý Khả Hân nói tiếng “cảm ơn" xong, rồi mới bước qua ghế sofa ngồi.
Diệp Lăng Phi đem áo khoác mắc vào giá mắc áo bên cửa, rồi lại quay lại. Hắn ngồi xuống ngay bên cạnh Lý Khả Hân. Lý Khả Hân vừa đôi chân của cô vắt lên nhau. Diệp Lăng Phi liền đưa mắt liếc nhìn đôi chân dài nhỏ nhắc được ôm chặt bởi chiếc quần giữ ấm màu đen của Lý Khả Hân, cố ý hỏi:
- Khả Hân, con gái bọn em sao mùa đông mà vẫn thích mặc kiểu quần thế này là sao, chẳng lẽ bọn em không thấy lạnh à?
- Không lạnh mà, đây là quần giữ ấm, hơn nữa, bên trong em còn mặc thêm chiếc quần thô giữ ấm nữa cơ, bên ngoài mặc chiếc áo khoác rộng nữa, không hề cảm thấy lạnh chút nào luôn!
Lý Khả Hân nói.
- Thật sao? Anh không tin!
Diệp Lăng Phi vừa nói vừa đưa tay đặt lên trên đù* Lý Khả Hân, hắn vờ làm ra vẻ đang sờ sờ chất liệu vải quần, thực ra lại trượt tay lên tận trên đù* trên, cứ thế lăn tăn lao vào tới cuối đù* của Lý Khả Hân. Lý Khả Hân hai chân đang khép chặt lại bên nhau, nhất là ở cuối đù*, nơi đó đang khép rất chặt, rất chặt, lúc này. Lý Khả Hân bỗng khẽ nới lỏng cặp đù* ra, ánh mắt nhìn về phía phòng bếp, có vẻ như không phát hiện ra bàn tay của Diệp Lăng Phi đang sờ sờ cặp đù* trong của cô, miệng ngạc nhiên hỏi:
- Lạ thật. Hiểu Uyển sao mãi không quay lại thế?
- Nha đầu Hiểu Uyển đó làm việc luôn chậm thế mà!
Diệp Lăng Phi trong lúc nói chuyện, bàn tay khác đã nhẹ nhẹ ôm lấy chiếc eo nhỏ nhắn của Lý Khả Hân, nhè nhẹ kéo một cái. Lý Khả Hân liền ngả trọn người vào lòng Diệp Lăng Phi. Cũng ngay chính lúc này, Đường Hiểu Uyển cầm hai lon nước uống bước ra, nghe thấy Diệp Lăng Phi nói cô làm việc chậm chạp xong. Đường Hiểu Uyển không vui tu tu miệng lầm bầm nói:
- Ai bảo em chậm hả, em chẳng phải cố ý để cho hai người có thêm thời gian trò chuyện sao!
Đường Hiểu Uyển vừa nói vừa đưa cho Lý Khả Hân một lon nước uống, còn lon khác giữ lại cho mình. Cô ngồi xuống bên cạnh kia của Diệp Lăng Phi, mở nắp, uống.
- Của anh đâu?
Diệp Lăng Phi nhấc chiếc tay đang sờ trong đù* của Lý Khả Hân ra, định đưa qua cầm lấy lon nước uống trên tay Đường Hiểu Uyển, Đường Hiểu Uyển lánh ra, mở miệng nói:
- Anh mua có hai lon mà, ai bảo anh không mua nhiều thêm chứ!
- Diệp đại ca, anh uống của em này!
Lý Khả Hân đưa lon nước uống trong tay mình cho Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi không cầm lấy. Diệp Lăng Phi nói:
- Khả Hân, em uống đi, anh cứ muốn lấy nước của nha đầu Hiểu Uyển này cơ!
- Em không đưa cho đâu!
Đường Hiểu Uyển vừa nói vừa đứng phắt dậy, cô chạy về phía cầu thang, vừa chạy vừa nói:
- Diệp đại ca, em lên trên phòng ngủ uống đây, anh và chị Khả Hân cứ từ từ nói chuyện nhé!
Diệp Lăng Phi nhìn thấy Đường Hiểu Uyển lên lầu, hắn cười cười nói:
- Không ngờ nha đầu Hiểu Uyển này cũng biết ý tứ phết đó chứ. Khả Hân, nhìn Hiểu Uyển cố ý tạo cơ hội cho chúng ta nói chuyện kìa!
Lý Khả Hân cũng không uống lon nước kia, mà cô đặt lon nước lên trên chiếc bàn uống nước trước mặt. Diệp Lăng Phi ghé người, đưa tay nắm chặt lấy bàn tay ngọc ngà, thon thả kia của Lý Khả Hân, khẽ thở dài. Lý Khả Hân nghe thấy tiếng thở dài của Diệp Lăng Phi, trong lòng khẽ động, cô hiểu lầm Diệp Lăng Phi nãy chỉ là giả vờ mà thôi. Trong lòng Lý Khả Hân có chút lo lắng, trước khi để Diệp Lăng Phi nói, cô vội vàng muốn giải thích một hồi về mọi chuyện với Diệp Lăng Phi, thế nên cô giải thích:
- Diệp đại ca, lần này em tới chỉ là muốn giải thích với anh về chuyện của Hải đại ca, em lo anh hiểu lầm em, giữa em và Hải đại ca thật sự không có chuyện gì cả!
- Khả Hân, anh nghe từ Hiểu Uyển nói rồi!
Diệp Lăng Phi vừa nắm tay Lý Khả Hân, ánh mắt hắn vừa chăm chú nhìn vào đôi mắt trong như nước mùa thu, long lanh rõ tựa ngọc của Lý Khả Hân, miệng khẽ nói:
- Anh sớm đã biết em không yên tâm để lại một mình Lưu Hải, giờ Lưu Hải lại tàn phế nữa, em càng không thể rời anh ta, em nhất định muốn chăm sóc thật tốt cho anh ta, nhưng em đã nghĩ qua chưa, em làm thế này không những không thể giúp Lưu Hải, ngược lại, còn sẽ hại hắn ta!
- Hại anh ấy?
Lý Khả Hân giật mình, cô nhìn vào Diệp Lăng Phi, hỏi:
- Diệp đại ca, đây là ý gì?
- Em yêu Lưu Hải không?
Diệp Lăng Phi không trực tiếp trả lời, mà hỏi ngược lại Lý Khả Hân vấn đề khác. Lý Khả Hân lắc đầu, nói:
- Em chỉ yêu có một người đàn ông, mà người đàn ông đó lại đang ngồi trước mặt em!
- Nếu như em không yêu Lưu Hải, vậy giờ em làm như vậy không phải là đang làm tổn thương cậu ta sao!
Diệp Lăng Phi nói.
- Anh nghe Hiểu Uyển nói em không đồng ý để Lưu Hải ở cùng với cả nhà em, điều này nói rõ trong lòng em nghĩ gì, em đang muốn tránh né có quá nhiều quan hệ với Lưu Hải, lo Lưu Hải hiểu lầm. Khả Hân, không biết anh nói thế có sai không?
Lý Khả Hân lắc lắc đầu, nói:
- Về điểm này, thật sự là em có suy nghĩ như vậy. Nhà bên trang viên Dương Quang em đã tu sửa xong rồi, vốn định sẽ chuyển qua trong thời gian này, nhưng sau em lại nói với bố mẹ em rằng nhà bên đó còn thiếu một chút nữa, chưa sửa sang hoàn tất hẳn, giờ em rất mâu thuẫn, nếu cả nhà em chuyển qua đó ở, em sẽ không có cách nào chăm sóc cho Hải đại ca, nhưng nếu để Hải đại ca chuyển qua ở, em lại lo Hải đại ca trong lòng sẽ thầm hiểu nhầm rằng em sẽ chăm sóc cho Hải đại ca cả đời, thậm chí em còn lo anh ấy sẽ cho rằng em yêu anh ấy. Diệp đại ca, trong lòng em thật sự rất mâu thuẫn!
- Nha đầu ngốc, anh nghe xong những lời Hiểu Uyển nói, anh đã đoán rõ được trong lòng em nghĩ gì rồi!
Diệp Lăng Phi buông bàn tay đang nắm lấy tay của Lý Khả Hân ra, hắn ngẩng đầu lên, khẽ khẽ vuốt ve khuôn mặt mịn màng, mềm mại như Pu'p bê của Lý Khả Hân, nói:
- Anh quen em bao lâu rồi, em còn nhớ không?
- Lúc anh còn ở tập đoàn Tân Á, ngày đầu tiên anh đi làm em liền lao qua tìm, bực dọc đòi công bằng cho ông chủ của em!
Lý Khả Hân nói.
- Chúng ta tổng cộng là đã quen nhau một năm bốn tháng hai mươi tám ngày!
- Không phải chứ. Khả Hân, em cũng lợi hại thật đó, ngay cả cái này cũng có thể đếm ra được!
Diệp Lăng Phi luôn miệng khen ngợi nói.
Giọng điệu Lý Khả Hân biến đổi, ra vẻ một phụ nữ dịu dàng đầy dịu dàng nói:
- Khi một người phụ nữ để ý tới một người đàn ông, cô ấy sẽ nhớ kỹ tất cả mọi chuyện xảy ra giữa cô ấy và người đàn ông đó, cũng sẽ nhớ cả thời gian họ ở bên nhau, những điểm này đều ghi khắc trong lòng em, mãi mãi không thể quên được!
Diệp Lăng Phi ôm lấy Lý Khả Hân càng chặt hơn, trong lòng hắn cảm động vì câu nói này của Lý Khả Hân. Thường người ta cứ nói rằng phụ nữ dễ bị cảm động, chứ ít ai biết đàn ông cũng thường bị cảm động. Chỉ là đàn ông quá dễ dàng che giấu sự cảm động của bọn họ vào trong lòng, chứ không giống như phụ nữ thường thể hiện ra bên ngoài. Cách thức biểu đạt sự cảm động của Diệp Lăng Phi chính là mang lại cảm giác ấm áp cho Lý Khả Hân, đôi môi hắn dán vào đôi môi của Lý Khả Hân, cảm giác quen thuộc đó một lần nữa xuất hiện trong đầu của cá hai người.
Tựa như lại quay lại những ngày đã qua, không hề có chút thay đổi nào. Lúc này một nụ hôn không phải là quá dài, cũng đủ để làm tan biến lớp màng ngăn cách giữa hai người. Lưu Hải luôn là mắt xích quan trọng khúc mắc giữa mối quan hệ của hai người. Lưu Hải cứ luôn tạo lên một lớp màng khoảng cách giữa Lý Khả Hân và Diệp Lăng Phi, lần này cũng vậy, chính lúc hai người gặp nhau ở trước tiệm bánh gato, cho dù là Lý Khả Hân hay cả Diệp Lăng Phi, cả hai đều cảm thấy giữa bọn họ có một lớp màng ngăn cách, chỉ là Diệp Lăng Phi sau khi nghe Đường Hiểu Uyển kể mọi chuyện về Lý Khả Hân cho hắn nghe xong, lớp màng đó mới nhanh chóng tan biến mất, nhưng Lý Khả Hân lại không, điều Lý Khả Hân lo chính là Diệp Lăng Phi sẽ vứt bỏ tình yêu dành cho cô, vốn Lý Khả Hân đều đã chuẩn bị tốt tất cả, một khi Diệp Lăng Phi nói sau này không gặp cô nữa, cô sẽ dùng cách của mình để chứng minh tình yêu khắc cốt ghi tâm của cô dành cho Diệp Lăng Phi.
Nhưng lúc này, nụ hôn này lại khiến Lý Khả Hân cảm thấy sự ấm áp lan tỏa trong lòng cô, ngay chính lúc này, đôi tay Lý Khả Hân ôm chặt lấy eo Diệp Lăng Phi, khuôn mặt cô ép sát vào *** Diệp Lăng Phi, mở miệng nói:
- Diệp đại ca, em rất nhớ anh!
- Khả Hân, anh hiểu rõ lòng em!
Diệp Lăng Phi nói.
- Thật ra, giữa hai chúng ta xảy ra tình trạng như thế này, cũng tại vì giữa hai chúng ta có sự tồn tại của Lưu Hải. Giờ Lưu Hải lại tàn phế, anh biết em giúp anh ta mời người giúp việc, nhưng không ngờ anh ta lại đuổi người giúp việc đó đi, hơn nữa, anh tay còn ở nhà đập đồ. Khả Hân, em biết Lưu Hải vì sao lại làm như vậy không?
- Vì em sao?
Lý Khả Hân ngẩng khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, nhìn Diệp Lăng Phi hỏi:
- Diệp đại ca, có phải anh muốn nói chính em là người khiến Hải đại ca trở thành bộ dạng như vậy?
- Đúng, chính là do em tạo nên!
Diệp Lăng Phi nói.
- Lưu Hải con người này vẻ bề ngoài chân chất trung thực, thực ra bản chất lại không phải như vậy. Hắn biết rất rõ làm thế nào để nắm được tâm lý của em, hắn biết em cảm thấy có lỗi với hắn, sẽ không dễ dàng buông hắn ra. Hắn chính là nắm được tâm lý này của em, thế nên mới đuổi người giúp việc đi, lại còn tạo nên một giả tưởng, để người khác nghĩ rằng vì trong lòng hắn có tâm bệnh, thật ra, hắn đang muốn dần dần khống chế chặt em, cứ như thế, em sẽ không thể rời xa hắn, thậm chí còn sẽ gả cho hắn. Đây chính là tâm lý của Lưu Hải. Khả Hân, nếu em cứ tiếp tục thế này, em sẽ chỉ càng làm tổn thương Lưu Hải càng nghiêm trọng hơn thôi, sau này, lúc em phải đối mặt với sự chọn lựa, chọn lựa sống cùng với Lưu Hải mãi hay là chọn lựa bước theo con đường của em!
Lý Khả Hân nghe xong những lời này của Diệp Lăng Phi, cô liền im lặng không nói gì cả. Những lời này của Diệp Lăng Phi đã xuyên thấu vào con tim Lý Khả Hân. Lý Khả Hân lại không phải là con ngốc, sao có thể không nhìn ra, chỉ là Lý Khả Hân lại không nguyện tin rằng đó là sự thật, thậm chí còn thuyết phục chính mình đó chỉ là giả tưởng. Nhưng bây giờ, Diệp Lăng Phi lại đem dao bổ thẳng vào, khiến trong lòng Lý Khả Hân cảm thấy rất loạn.
- Diệp đại ca, em nên làm thế nào?
Lý Khả Hân ngẩn đầu lên, nhìn Diệp Lăng Phi, hỏi:
- Giờ trong đầu em rất loạn, không biết nên làm thế nào cả!
- Rất đơn giản, giúp Lưu Hải tìm người giúp việc phụ trách chăm sóc anh ta. Khả Hân, em không thể cứ mãi chăm sóc anh ta được, cứ kéo dài mãi như thế, sẽ hủy hoại đi cuộc đời em!
Diệp Lăng Phi nói.
Lý Khả Hân gật gật đầu, nói:
- Diệp đại ca, em hiểu rồi!
- Ừm, hiểu rồi thì tốt!
Diệp Lăng Phi vừa nói vừa lấy tay nhấc mạnh cằm Lý Khả Hân lên, nhìn thẳng vào mắt Lý Khả Hân, rất chân thành nói:
- Khả Hân, em là một trong những cô gái có chủ kiến nhất mà anh từng gặp, chỉ là, có lúc em lại quá do dự, như thế sẽ hại chính em đó!
Lý Khả Hân nhìn vào mắt Diệp Lăng Phi, mở miệng nói:
- Thế nên, em mới mong được Diệp đại ca từng giờ từng khắc ở bên cạnh em, thường xuyên nhắc nhở em nên bước thế nào?
- Đương nhiên anh sẽ phải nhắc nhở em nên bước thế nào rồi!
Diệp Lăng Phi bỗng lật ngửa Lý Khả Hân xuống dưới ghế sofa, ngay cả người hắn cũng đè qua. Diệp Lăng Phi ấn Lý Khả Hân ép xuống dưới người hắn, tay hắn bắt đầu du ngoạn trên thân người Lý Khả Hân, hơi thở của Lý Khả Hân bỗng chốc dồn dập hơn. Diệp Lăng Phi dùng giọng nói nam tính của mình, chầm chập nói:
- Giờ anh nhìn thấy sự lạc lõng trong đôi mắt em, để anh chỉ dẫn cho em nhé!
Lý Khả Hân lấy sức nói:
- Hiểu Uyển, còn đang ở trên lầu!
- Không sao, để nha đầu đó ở trên lầu đi!
Diệp Lăng Phi đưa môi hôn xuống, ngay chính khoảnh khắc này, đôi tay của Lý Khả Hân liền ôm chặt qua cánh tay của Diệp Lăng Phi.
Chốc lát sau, trong phòng khách liền truyền lại từng hơi thở gấp gáp. Trong hơi thở gấp gáp ấy, còn xen cả từng *** rỉ được cực lực đè nén của Lý Khả Hân.
Ngay lúc Lý Khả Hân và Diệp Lăng Phi đang nồng nàn bên nhau, cửa phòng ngủ trên tầng khẽ khẽ được Đường Hiểu Uyển mở ra. Đường Hiểu Uyển nhón nhén bước chân đi tới đầu cầu thang, cô gắng sức để bước chân của mình nhẹ không tạo thành tiếng, thuận theo cầu thang, dần dần bước xuống dưới, cầu thang này là kiểu hình cầu, kết nối tầng một và tầng hai với nhau. Lúc Đường Hiểu Uyển đi tới bậc cầu thang đoạn xoắn nằm giữa cầu thang, cô liền nhìn thấy cảnh tượng hương sắc này.
Ngay chính trong phòng khách dưới lầu, hạ thân của Lý Khả Hân đang **, quần áo trên người cũng được bật cởi ra tới dưới nách, bị Diệp Lăng Phi đè xuống phía dưới. Diệp Lăng Phi mạnh mẽ ra sức va đập, khiến Lý Khả Hân rên lên từng trận rồi từng trận.
Đường Hiểu Uyển không ngờ rằng lại có thể nhìn thấy cảnh này, từ trước tới giờ, Lý Khả Hân luôn là hình mẫu của một người phụ nữ mạnh mẽ không chịu khuất phục trong lòng Đường Hiểu Uyển, Đường Hiểu Uyển có chuyện gì cũng nguyện nói với Lý Khả Hân, thậm chí còn không né tránh chuyện giữa cô và Diệp Lăng Phi, tự nhiên bao gồm cả một số chuyện trên giường. Chỉ là Lý Khả Hân lại không nhắc qua với Đường Hiểu Uyển về phương diện này. Đường Hiểu Uyển chỉ biết Lý Khả Hân kính yêu của cô có những hành vi quá nồng ấm với Diệp Lăng Phi. Lý Khả Hân lại không nói qua quá trình tỉ mỉ với cô. Lúc này, Đường Hiểu Uyển được tận mắt chứng kiến cảnh tượng ái tình giữa Lý Khả Hân và Diệp Lăng Phi, điều này khiến con tim Đường Hiểu Uyển loạn nhịp, cô chỉ dám trộm nhìn mấy cái, rồi cũng không dám nhìn tiếp nữa, vội vội vàng vàng bước lên lầu. Vừa quay về phòng ngủ, Đường Hiểu Uyển liền bổ nhào lên trên giường, dùng chăn che lấy đầu của mình, trong đầu hồi tưởng lại cảnh tượng ban nãy mà cô nhìn thấy, bỗng nhiên, trên khuôn mặt Đường Hiểu Uyển nở ra một nụ cười ngọt ngào, cô lẩm nhẩm nói:
- Chị Khả Hân, để xem sau này chị làm thế nào đây, nếu như sau này Diệp đại ca còn dám ức hiếp em, chị mà không giúp em, em sẽ nói chuyện này ra, em xem chị có sợ không nào!
Diệp Lăng Phi sau khi quấn quýt với Lý Khả Hân ở dưới lầu xong, Lý Khả Hân liền nằm bò trên giường, thở dốc từng hơi. Cô và Diệp Lăng Phi vốn chỉ nảy sinh quan hệ với nhau có một hai lần, lần này lại là sau hơn hai tháng mới gặp mặt, Lý Khả Hân sao mà chịu đựng nổi chứ.
Diệp Lăng Phi cũng không vội vàng mặc quần áo, mà cứ thế ôm lấy Lý Khả Hân dường như ** nằm trong lòng hắn, nói những lời ngọt ngào đường mật. Bất kể người phụ nữ nào cũng đều thích nghe lời đường mật, nhất là sau chuyện ấy xong, họ lại càng thích nghe.
Diệp Lăng Phi vốn định hơn bốn giờ chiều sẽ về, kết quả cứ kéo đài kéo dài mãi tới tận hơn năm giờ, trời bên ngoài đã bắt đầu tối rồi. Đường Hiểu Uyển muốn về nhà, buổi tối ở đây có một mình Đường Hiểu Uyển. Diệp Lăng Phi cũng không yên tâm, thế là hắn và Lý Khả Hân lái xe đưa Đường Hiểu Uyển về nhà. Diệp Lăng Phi lại lái xe đưa Lý Khả Hân về tới dưới nhà Lý Khả Hân, sau khi hôn tạm biệt với Lý Khả Hân xong. Diệp Lăng Phi vừa định lái xe về nhà, thì nhận được điện thoại của Bạch Tình Đình.
- Ông xã, xảy ra chuyện rồi!
Điện thoại vừa được kết nối xong, Bạch Tình Đình liền nhanh miệng nói luôn câu này.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc