Đô Thị Tàng Kiều - Chương 805

Tác giả: Tam Dương Trư Trư

Kỳ lạ
Nghe Diệp Lăng Phi nói xong những lời này. Vu Tiêu Tiếu và Tiêu Vũ Văn không nói gì thêm nữa. hai người liếc mắt nhìn đối phương Diệp Lăng Phi thấy hai cô bé này không nói gì nữa. hắn một bên kéo tay Vu Tiêu Tiếu, tay kia kéo Tiêu Vũ Văn, đặt bàn tay hai cô lại cùng với một chỗ, nói:
- Các em đều là con gái. có chuyện gì mà không giài quyết với nhau được. Nhìn hai em kìa, ngay cả một chuyện cỏn con thế này mà cùng có thể tranh giành cả nửa ngày trời, thực sự là không có nghĩa lý gì cả. Được rồi, chuyện này để anh làm chủ, thế này nhé. từ nay về sau hai em đừng nên cãi nhau nữa!
Vu Tiêu Tiếu nhìn Diệp Lăng Phi, khẽ gật đầu, còn Tiêu Vũ Văn cũng gật đầu với Diệp Lăng Phi, hai người nắm tay nhau giảng hòa. Diệp Lăng Phi thấy Tiêu Vũ Văn và Vu Tiêu Tiếu hai người bắt tay giảng hòa, hắn liền cười nói:
- Như vậy không phãi là tốt hơn sao. trông hai người các em kia, không có đại cừu gì với nhau mà sao cứ thích làm ầm ĩ lên như vậy chứ. Được rồi. anh không nói nữa, các em cử từ từ mà tâm sự với nhau đi. anh phải về phòng đây!
Sau khi rời khỏi căn phòng của Tiêu Vũ Văn Diệp Lăng Phi liền trở về phòng của mình, ở trong phòng lúc này, Bạch Tình Đình đang ngồi ở trên giường, cô vẫn chưa thay quần áo. xem ra là đang chờ Diệp Lăng Phi quay về.
- Ông xã. Tiêu Tiếu thế nào rồi?
Bạch Tình Đình hỏi.
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Không có việc gì đâu, anh vừa để Vu Tiêu Tiếu bắt tay giảng hòa với Tiêu Vũ Văn rồi, hai cái nha đầu này, không biết có thâm cừu đại hận gì với nhau nữa mà cứ ầm ĩ với nhau như vậy!
Diệp Lăng Phi vừa nói vừa đi tới bên người Bạch Tỉnh Đình, ngồi xuống giường. Bạch Tình Đình rất tự nhiên ỉ ôi nằm trong lòng Diệp Lăng Phi. từ trên người Bạch Tình Đình tỏa ra mùi nước hoa khiến cho người ta phải mê đắm. Diệp Lăng Phi quay mặt sang một chút, hỏi:
- Bà xã. em dùng nước hoa sao?
- Em chỉ xịt một chút thôi!
Gương mặt Bạch Tình Đình hơi hồng lên. trông cô xinh đẹp như một đóa hồng tươi thắm. Bạch Tình Đình dịu dàng hỏi:
- Ông xã. anh có thích không?
- Có chứ, tất nhiên là anh rất thích rồi!
Diệp Lăng Phi hôn lên đôi môi mỏng kiều diễm **** của Bạch Tình Đình một cái. sau đó nói:
- Bà xã, không phải là em đã nói sẽ mặc nội y ***y cho anh ngắm sao?
Bạch Tình Đình ngượng ngùng nói:
- Dạ. anh không được nhìn lén đâu đấy. bây giờ em đi thay quần áo đây!
Bạch Tình Đình nói xong, đúng lèn đi vào phòng trong. Bạch Tình Đình vừa đi khỏi, Diệp Lăng Phi cảm thấy cực kì H**g phấn, có thể nhìn thấy Bạch Tình Đình mặc nội y ***y, quả thật là một việc khiến cho người ta phấn chấn đến nhường nào. Diệp Lăng Phi vừa nghĩ đến dáng điệu của Bạch Tình Đình khi mặc đồ lót ***y, lập tức cảm giác được hạ thân mình có phản ứng. Hắn vội vàng cởi hết y phục trên người ra, chỉ để lại mỗi chiếc quần con. dự định lát nữa sẽ gần gũi với Bạch Tình Đình một phen.
Bạch Tình Đình lục ***c trong phòng một lúc lâu mới mở cửa bước ra ngoài. Bạch Tình Đình vừa đi ra, lập tức lấy hai tay ôm ***, đứng ở cửa. không chịu đi về phía trước dù chỉ là nửa bước. Diệp Lăng Phi vừa liếc nhìn thấy Bạch Tình Đình mặc một bộ đồ lót ***y màu hồng nhạt, thân thể yêu kiều trắng muốt như một đóa sen trắng trên trời cao ngay tức khắc khiến cho Diệp Lăng Phi bị K**h th**h một cách mãnh liệt. Diệp Lăng Phi không nhịn được nữa đi tới trước mặt Bạch Tình Đình, không đợi Bạch Tình Đình nói câu gì, hắn vòng tay ôm eo Bạch Tình Đình, bước nhanh đến chỗ chiếc giường. Sau khi nhẹ nhàng cẩn thận đặt Bạch Tình Đình đang nằm trong *** mình lên giường. Diệp Lăng Phi thuần thục cởi nốt chiếc *** duy nhất còn lại trên người mình, sau đó hắn thở dốc. cùng không nói thêm gì nữa, cúi người xuống chỗ Bạch Tình Đình.
Chu Hân Mính một mình ở trong phòng, càm thấy hơi khó ngủ. cô cầm điện thoại, gọi số của nhà mình. Mấy hồi chuông điện thoại vang lên. Chu Hồng Sâm đón nghe điện thoại. Nghe được giọng nói của phụ thân mình, Chu Hân Mính nũng nịu nói:
- Cha, con nhớ cha lắm!
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói đầy nghi hoặc của Chu Hồng Sâm:
- Hân Mính. từ lúc nào con lại dùng ngữ khí như vậy để nói chuyện với người cha già này vậy. cái này có vẻ không thích hợp đó. Con mà còn có thể nhớ tới cha, cái này lại càng không thích hợp rồi! Có phải là ở bên đó có ai bắt nạt con không? Nào, cứ nói ra cho cha nghe, cha sẽ làm chủ cho con. Bản thân cha cũng đang muốn xem kẻ nào dám ức hiếp con gái bảo bối của cha!
Chu Hồng Sâm hiện tại có thể nói là xuân phong đắc ý. con đường quan lộ đang thênh thang rộng mở trước mắt. vật cản đã không còn một đường thông suốt. Sau khi trải qua chuyện điều tra, trong lòng Chu Hồng Sâm hiểu rất rõ. hết thẩy tiền đồ của mình và nữ nhi bảo bối quả là liên quan chặt chẽ đến nhau. Giờ phút này thái độ của Chu Hồng Sâm đối với Chu Hân Mính cùng không còn duy trì sự uy nghiêm của một người cha giống như trong quá khứ nữa. ông ý thức được bây giờ con gái mình đã trưởng thành rồi, có khả năng một mình cáng đáng công việc của mình. Lúc này có lẽ Chu Hồng Sâm đang xử sự với Chu Hân Mính bằng một sự cưng chiều phát ra từ nội tâm của mình, trong khi trước đây, Chu Hồng Sâm vẫn luôn cố gắng đè nén phần tình cảm này ở tận đáy lòng, cũng không có ý muốn biểu lộ ra ngoài.
Chu Hân Mính nghe phụ thân mình nốiĩihư\'vậy. cô nũng nịu nói:
- Cha à, còn có ai dám ức hiếp con chứ, bây giờ con là con gái của bí thư thị ủy cơ mà!
- Hân Mính, chỉ bí thư thị ủy tạm thời thôi, chưa phải là chính thức đâu!
Chu Hồng Sâm nhắc nhở,
- Chuyện này con không thể nói lung tung đó, nếu như có người bất mãn với cha thì chẳng phải là lại muốn phiền phức đến Tiểu Diệp sao. À đúng rồi, Tiểu Diệp đâu?
Những lời này của Chu Hồng Sâm làm cho Chu Hân Mính giật mình, cô cảm giác được dường như là cha mình thăm dò tin tửc. Chu Hân Mính đáp:
- Cha à. bây giờ cùng đã nửa đêm về sáng rồi, con nghĩ chắc anh ấy và Tình Đình còn đang ngủ đó!
- Vậy à?
Chu Hồng Sâm cười nói,
- Hân Mính, lần này con đi chơi có vui không vậy?
- Dạ, vui lắm cha ạ, cha, cha cũng có thể đến nơi này mà!
Chu Hồng Sâm cười nói:
- Cha làm sao mà đi được cơ chứ. ở chỗ thành phố Vọng Hải này chuyện cần giải quyết đã chất thành một đống lớn. quả thực là bận đến mức tối tăm cả mặt mũi. Hôm nay cha vừa mới tham gia nghi thức khánh thành của viện bảo tàng thành phố Vọng Hải, Hân Mính, nếu như con đang ở thành phố Vọng Hải thì tốt quá. chúng ta có thể cùng nhau đi tham quan viện bảo tàng mới mở cửa này!
- Viện bảo tàng mới à? Là viện bảo tàng nào vậy cha?
Chu Hân Mính hỏi.
- Con không hề hay biết tin tức thành phố Vọng Hải chúng ta vừa mới thành lập một viện bảo tàng đấy!
- Cha thấy con chỉ quan tâm đến việc đi chơi vui vẻ với Tiểu Diệp và Tình Đình thôi, còn đầu óc đâu mà nghĩ đến những chuyện khác nữa cơ chứ!
Chu Hồng Sâm cười nói.
- Cha nghĩ khi nào con về thì nên qua nơi đó tham quan một chút, những đồ vật ở nơi đó quả thực toàn là đồ tốt, à. đúng rồi. còn một việc nữa, khi nào con trở về thì đến cục cảnh sát của con để báo cáo, con đừng quên đó!
- Cha à. con không muốn đến chỗ đó đâu!
Chu Hân Mính nói.
- Con chỉ thích làm cảnh sát hình sự, nếu để con đi quản lý người khác, con không am hiểu mà cùng không thích việc đó chút nào!
Từ trước đến giờ Chu Hân Mính chỉ là một cảnh sát hình sự, lần này Triệu Thiên Khiếu bị bắt đi, Chu Hân Mính lập tức được đề bạt lên thay. Nhưng Chu Hân Mính lại không chịu đi chỉ đạo người khác, cô chỉ muốn được làm việc ở đại đội cảnh sát hình sự. Chu Hồng Sâm nghe cô nói vậy, bảo:
- Hân Mính, chuyện này con nên suy nghĩ thêm một chút đi. thôi, chúng ta không nói cái này nữa, con dự định lúc nào sẽ trở về vậy?
- Có lẽ là mùng năm, mùng sáu tháng mười gì đó cha à!
Chu Hân Mính nói.
- Ừ, chờ khi con quay lại thì nhớ về nhà hai ngày nhé!
Chu Hồng Sâm nói.
- Mẹ con đã oán trách cha từ lâu lắm rồi đây này!
- Vâng thưa cha. con biết rồi!
Chu Hân Mính nói.
- Cha à, khi nào quay lại thành phố Vọng Hải con sẽ lập tức về nhà, đến lúc đó, con sẽ gọi điện thoại nói trước với cha một tiếng!
Chu Hân Mính nói chuyện điện thoại với cha mình xong, cô nằm trên giường, đắp chăn lại. nhưng dù thế nào cũng ngủ không được. Chu Hân Mính không biết vì sao luôn luôn nghĩ tới Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình, cùng không biết hai người kia rốt cuộc ra sao rồi. Trằn trọc hồi lâu, cuối cùng Chu Hân Mính cùng cảm giác có một chút buồn ngủ. cô đang mơ mơ màng màng thì nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa. Chu Hân Mính đứng dậy, mở của phòng trọ ra. thấy Diệp Lăng Phi đang đứng ở bên ngoài. Không đợi Chu Hân Mính nói gì. Diệp Lăng Phi đã ngay lập tức bế Chu Hân Mính lên.
- Đừng như vậy mà. Tình Đình đâu?
Chu Hân Mính hỏi.
Diệp Lăng Phi không trả lời gì cả, chỉ ôm Chu Hân Mính đặt lên giường, bàn tay to của hắn ra sức vuốt ve bộ *** của Chu Hân Mính, đồng thời hôn lên đôi môi của cô. Chu Hân Mính vốn có đang câm giác tịch mịch khó nhịn, bị Diệp Lăng Phi âu yếm như vậy, dục hỏa từ sâu trong lòng Chu Hân Mính trong nháy mắt bùng nổ, lần này cũng không cần chuẩn bị áo mưa các loại gì gì đó. Chu Hân Mính mở cái miệng xinh xắn của mình ra. mỗi lần Diệp Lăng Phi mạnh mẽ chinh phạt cơ thể cô, Chu Hân Mính không ngừng phát ra từng *** rỉ đầy khoái cảm.
Khi Chu Hân Mính tỉnh lại thì Diệp Lăng Phi đã không còn nằm bên cạnh cô nữa. Chu Hân Mính cảm giác đêm qua dường như là một giấc mộng xuân, nhưng lại rất chân thực. Chu Hân Mính xốc chăn lên, cô vừa cử động nhẹ lập tức cảm thấy hạ thân có chút không bình thường. Chu Hân Mính nhìn kỹ thêm một lần nữa. thấy trên ga trải giường vẫn còn vết chất dịch dây ra còn để lại. lúc này Chu Hân Mính mới tin rằng đêm qua cô không hề nằm mơ, đúng là lúc đó cô đã triền miên với Diệp Lăng Phi. thế tấn công mãnh liệt của Diệp Lăng Phi làm cho Chu Hân Mính cảm thấy hạ thân không chịu đựng nổi. Phải biết rằng cùng không phải cô gái nào cùng có thể thừa nhận sự chinh phạt của Diệp Lăng Phi. ví dụ như Vu Đình Đình và Đường Hiểu Uyển, hai cô bé xinh đẹp động lòng người đã từng có rất nhiều lần triền miên với Diệp Lăng Phi, thế nhưng, mỗi lần như vậy Diệp Lăng Phi đều có thể làm các cô mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, thậm chí có đôi khi xuống giường bước đi cùng gặp đôi chút trắc trở.
Chu Hân Mính không lập tức xuống giường mà nghĩ lại chuyện xây ra đêm qua. Theo lý thuyết đêm qua Diệp Lăng Phi không nên đến tìm mình. Chu Hân Mính nghĩ tới đây. trong lòng khẽ động, thầm nghĩ: "Lẽ nào đêm qua Diệp Lăng Phi và Tình Đình đã xảy ra vấn đề gì sao?"
Chu Hân Mính trong lòng lo lắng, cô không đoán được rốt cuộc Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình làm sao vậy, suốt ngày xảy ra chuyện. Chu Hân Mính vừa nghĩ đây, lại cảm thấy có chỗ không đúng. Chu Hân Mính cố gắng nhớ lại tình hình thân mật đêm qua với Diệp Lăng Phi. nên biết rằng chiếu theo mức độ Diệp Lăng Phi *** với mình mọi khi. Diệp Lăng Phi đêm qua rõ ràng là không bằng trước đây. điều này làm cho Chu Hân Mính cảm thấy vô cùng hoang mang.
Chu Hân Mính bỗng nhiên nhớ ra đây là lần đầu tiên của Bạch Tình Đình, vừa nghĩ đến cảm giác đau đớn trong lần đầu tiên của mình. Chu Hân Mính lập tức minh bạch nguyên nhân bên trong. Sau khi nghĩ thông suốt. Chu Hân Mính cùng không thấy sốt ruột nữa, trái lại còn nở một nụ cười. Chu Hân Mính không nhanh không chậm đi đánh răng rửa mặt, mặc quần áo chỉnh tề, rời khỏi gian phòng của mình.
Chu Hân Mính gõ cửa phòng Bạch Tình Đình, bên trong truyền ra tiếng đáp lại của của Bạch Tình Đình. Chu Hân Mính nghe giọng nói của Bạch Tình Đình hôm nay hình như có cái gì đó hơi khác thường. Bạch Tình Đình đi ra mở cửa, vừa thấy đó là Chu Hân Mính, Bạch Tình Đình cười hỏi:
- Hân Mính à, sao cậu lại sang đây vậy?
- Mình sang định gọi các cậu đi ăn cơm!
Trong lúc nói chuyện. Chu Hân Mính lén nhìn vào trong phòng nhưng không thấy bóng dáng của Diệp Lăng Phi đâu. vì vậy Chu Hân Mính đi vào trong phòng, tiện tay đóng cửa lại, thấp giọng hỏi:
- Tình Đình, anh ấy đâu?
- Từ sáng sớm anh ấy đã rời giường ra ngoài chạy bộ rồi!
Bạch Tình Đình quay người lại. đi về phía phòng vệ sinh. Bạch Tình Đình chưa đánh răng rửa mặt xong, vì thế mới vào nhà vệ sinh tiếp tục rửa mặt. Chu Hân Mính đi tới phía sau lưng Bạch Tình Đình, ánh mắt của cô nhìn chằm chằm vào hạ thân của Bạch Tình Đình, muốn nhìn xem Bạch Tình Đình bước đi có điều gì khác thường không. Nhưng Chu Hân Mính thấy hơi thất vọng, cô không nhìn ra Bạch Tình Đình đi lại có gì bất tiện so với mọi khi. Chu Hân Mính đứng phía sau Bạch Tình Đình, nhìn Bạch Tình Đình rửa mặt, cũng không nói thêm gì cả. Bạch Tình Đình nhìn qua cái gương thấy Chu Hân Mính ở sau lưng mình, cô kỳ quái hỏi:
- Hân Mính, cậu làm sao vậy, sao hôm nay mình thấy cậu cứ là lạ thế nào ấy!
Chu Hân Mính cười, thấp giọng hỏi:
- Tình Đình, cậu cảm thấy thế nào?
- Cảm thấy thế nào? Cái gì cảm thấy thế nào. chẳng biết cậu đang nói cái gì nữa!
Bạch Tình Đình cầm khăn mặt lau khô nước còn dính trên mặt, vắt khô rồi để lại chỗ cũ. xong đâu đấy mới quay sang nói với Chu Hân Mính:
- Chu tiểu thư à, phiền cậu dịch ra một chút, mình còn phái đi ra ngoài đó, mà hôm nay cậu cũng kì lạ nhỉ, thật không hiểu câu đang nghĩ cái gì nữa, toàn nói những điều làm người ta không hiểu!
Chu Hân Mính đi theo Bạch Tình Đình ra khỏi phòng vệ sinh, khi Bạch Tình Đình ngồi xuống, lấy hộp trang điểm ra định trang điểm một chút. Chu Hân Mính quay mặt sang, cười hì hì nhìn Bạch Tình Đình, thấp giọng nói:
- Tình Đình, cậu không hiểu rõ ý của mình sao?
- Không rõ!
Bạch Tình Đình cầm dao tỉa lông mày lên. nói:
- Hân Mính. cậu nhường chỗ cho mình đi nào. cậu cứ đứng ở đây thì làm sao mình tỉa lông mày được!
-À ừ!
Chu Hân Mính lên tiếng, cố ý giữ khoảng cách một chút với Bạch Tình Đình. Chu Hân Mính vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục hỏi:
- Tình Đình, mình đang nói đêm qua cậu và Diệp Lăng Phi có như vậy với nhau không ấy mà?
- Như vậy là như thế nào?
Bạch Tình Đình để dao tỉa lông mày xuống, quay người lại, nhìn Chu Hân Mính, nói:
- Hân Mính, cậu nói rõ ràng ra xem nào, đừng nói lập lờ như vậy làm mình chẳng hiểu gì cả!
- Trong lòng cậu cùng hiểu rõ mà!
Chu Hân Mính nói.
- Không phải hôm qua cậu đã nói với mình là, đêm qua cậu muốn cùng Diệp Lăng Phi làm chuyện đó mà, lẽ nào cậu quên rồi sao?
- À, thì ra cậu muốn nói đến chuyện này hả
Bạch Tình Đình nghe xong, quay người sang chỗ khác, vừa tỉa lông mày vừa nói:
- Cậu đi hỏi anh ấy đi. mình không nói cho cậu biết đâu!
- Mình đi hỏi anh ấy làm gì a, cậu nói cho mình biết đi mà!
Chu Hân Mính cười nói.
- Tình Đình, mình đoán bây giờ nhất định cậu không còn là xử nữ nữa. có đúng không vậy?
- Hân Mính, ngay cà những câu thế này mà cậu cùng dám nói ra sao?
Bạch Tình Đình để dao tia lông mày xuống, xoay người lại, nói với Chu Hân Mính:
- Bây giờ mình mới phát hiện từ lúc cậu đi theo Diệp Lăng Phi, cậu đã bị Diệp Lăng Phi làm cho hư hỏng mất rồi. Trước đây cậu không bao giờ dám phát ngôn như thế đâu. Hân Mính. mình nghĩ cậu nên tự kiểm điểm lại bản thân đi. thân là cục trưởng cục cảnh sát sao cậu có thể nói những câu tùy tiện như vậy?
- Ai nói mình là cục trưởng cục cảnh sát. mình còn chưa đồng ý đâu!
Chu Hân Mính nói,
- Tình Đình, cậu đừng có lảng sang chuyện khác nữa. cậu mau khai báo thành thật với mình đi!
- Mình phải khai báo cái gì đày?
Bạch Tình Đình nói.
- Bọn minh cũng chưa có xảy ra cái gì. mình đã nói rồi, muốn hỏi thì cậu đi mà hỏi anh ấy đi.
Để chứng minh cho càu nói của mình. Bạch Tình Đình lập tức đứng lên, bước đi vài bước trước mặt Chu Hân Mính, nói:
- Cậu xem bộ dạng của mình giống như là có chuyện gì sao?
Chu Hân Mính nhìn dáng đi của Bạch Tình Đình quả thực là vẫn giống như bình thường chưa hề có chuyện gì cả. Chu Hân Mính câm thấy rất kì lạ. thầm nghĩ: "Cái này có vẻ kỳ quái đây. Lẽ nào đêm qua Diệp Lăng Phi và Tình Đình thực sự chưa hề xảy ra chuyện gì?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay