Đô Thị Tàng Kiều - Chương 768

Tác giả: Tam Dương Trư Trư

Đỉnh cao của sự nguy hiểm
Lăng Phi nhìn thấy Chu Hân Mính Mính bị thương. Trong lòng trở nên lo lắng, giọng nói trở nên cương quyết. Diệp Lăng Phi lại không ngờ thái độ của Chu Hân Mính Mính lại cương quyết như thế.
Sắc mặt hắn đỏ gay, không biết đối xử với Chu Hân Mính hế nào, không muốn đánh mà cũng chẳng muốn mắng. Ở đời điều khó xử nhất chính là chuyện tình cảm giữa nam nữ. Chẳng phải tục ngữ nói: “Quan thanh liêm khó vứt bỏ việc nhà” đấy sao? Chu Hân Mính có ý định của Chu Hân Mính, Diệp Lăng Phi ý định của Diệp Lăng Phi. Nhưng cái cô Chu Hân Mính này vẫn khăng khăng một tính cách.
Diệp Lăng Phi và Chu Hân Mính Mính đối mặt nhau, không khí trở nên căng thẳng và một chút áp lực. Bạch Tình Đình nhìn Chu Hân Mính, rồi lại nhìn Diệp Lăng Phi, cô vội chạy tới giữa hai người, liền nói:
- Hai người đang làm gì vậy? Tại sao đang yên đang lành lại cãi nhau hả? Ông xã à, anh vừa mới về,vẫn còn chưa tắm rửa gì cả, bẩn ૮ɦếƭ đi mất, anh lẹ đi tắm đi, đợi em phơi đồ xong, chúng ta nói chuyện.
Bạch Tình Đình nói xong bảo Diệp Lăng Phi đi ra khỏi phòng.
Bạch Tình Đình đẩy Diệp Lăng Phi ra khỏi, đóng chặt cửa rồi quay lại bên cạnh Chu Hân Mính, kéo tay cô nói:
- Hân Mính, Chẳng có gì phải bực tức với anh ấy nữa. Mình thấy anh ấy cũng chỉ vì cậu mà lo lắng thui, phải là người anh ấy quan tâm thì mới nói với cậu những lời như vậy, chứ không thì anh ấy cũng chẳng để ý đâu. Cứ lúc nào thấy anh ấy bực tức với người khác là mình xem như là nhìn thấu được con người anh ấy. Anh ấy là loại người miệng nam mô bụng bồ dao găm, chính là thường nói với những kẻ tiểu nhân xảo quyệt, nham hiểm.
“Hì Hì!”
Chu Hân Mính cười lên thành tiếng. Cô bị những lời của Bạch Tình Đình nói về những tên tiểu nhân làm cho phát cười. Chu Hân Mính cười xong, liền nói:
- Anh ấy chính là là kẻ không hiểu đạo lí.
- Đúng rồi. Cậu biết hắn là người như vậy thì hà tất phải bực tức nữa.
Bạch Tình Đình nhìn bộ dạng của Hân Mính, vội đến khuyên giải cô:
- Cậu đừng giận mấy chuyện vặt vãnh này nữa. Mình thấy đợi lát nữa cậu hòa thuận nhã nhặn với anh ấy biết đâu tìm ra cách giải quyết hay.
Chu Hân Mính gật đầu nói:
- À, mình biết rồi.
Chu Hân Mính nhìn ra phía cửa phòng, miệng nói:
- Cậu nói anh ấy có phải đang nổi cáu không?
- Hân Mính, câu nói lúc nãy của cậu có chút hơi quá rồi, sau này cứ nói như thế đi.
Tình Đình nói:
- Đến đây, chúng ta vắt đồ xong rồi cùng xuống lầu, Trương Lộ Tuyết đang chờ dưới lầu.
.................................................
Diệp Lăng Phi tắm xong, hắn vào trong phòng.Vừa rồi lúc vừa tắm hắn vừa xem xét lại thái độ đối xử của bản thân với Hân Mính. Hắn cảm thấy có chút lo lắng.Vẫn chưa nói rõ ràng sự tình với Hân Mính mà để cô ấy từ chức đa phần là vì cái tính vẫn rất cương quyết của bản thân mà ra.
Chu Hân Mính là người thế nào? Dù ai nói ngả nói nghiêng nhưng thái độ vẫn kiên quyết không đổi. Diệp Lăng phi càng như vậy, Chu Hân Mính càng trở nên nóng nảy. Thường ngày Hân Mính luôn nghe lời Diệp Lăng Phi đó là vì Diệp Lăng Phi không có đề cập đến đường biên ngang của Chu Hân Mính, một khi Diệp ***ng đến đường 1 của Chu Hân Mính là cô mới phải nhường hắn.
Diệp Lăng Phi ở trong phòng tắm nghĩ ngợi hồi lâu, định đợi gặp Hân Mính xin lỗi và sau đó hai người lại nói chuyện với nhau.
Diệp Phi thay quần áo xong đi xuống nhà. Chu Hân Mính, Tình Đình và Trương Lộ Tuyết đang nói chuyện với nhau trong phòng khách, lúc Diệp Lăng Phi xuống dưới nhà thì Tình Đình đứng dậy nói:
- Ông xã , đang đợi anh đó. Bụng em sắp đói xỉu luôn rồi nè, mau ăn cơm thôi.
Diệp Phi liếc mắt nhìn Hân Mính, hắn thấy Hân Mính có ý mỉm cười với hắn nhưng vẫn còn tỏ ra tức giận. Lúc này lòng hắn mới nhẹ nhõm đi phần nào.
Trương Lộ Tuyết ngày mai mới về nhà, cô vừa ăn tối xong vội chạy lên lầu. Bạch Tình Đình lo lắng hai người họ lại cãi nhau, ăn cơm xong cô ngồi ở phòng khách nghĩ về cuộc cãi vã của hai người để đưa ra lời khuyên. Nhưng Diệp Phi lại muốn cùng với Chu Hân Mính ra ngoài đi dạo. Cô cảm nhận thấy Diệp Phi chỉ là muốn giải thích chuyện của hắn, nhưng cô không tiện nói .
Chu Hân Mính và Diệp Lăng Phi đi ra khỏi ngôi biệt thự. Thành phố Thượng Hải đầu tháng 8 về đêm tiết trời mát dịu.Thấy Chu Hân Mính có vẻ lạnh thỉnh thoảng lại co người lại, hắn liền ôm lấy cô và khẽ nói:
- Hân Mính, chúng mình về hay ở lại ngoài này đây?
Hân Mính ngoảnh lại nhìn vào mắt hắn nói:
- Em muốn đi dạo với anh.
- Ừ, mình ra ngoài đi dạo.
Hai người ôm nhau cùng đi ra ngoài biệt thự. Họ đi vào con ngõ nhỏ, đường đổ bê tông, bốn phía xung quanh thật vắng lặng, thỉnh thoảng mới có chiếc xe chạy qua.
- Hân Mính, anh xin lỗi. Anh biết vừa nãy anh đã có thái độ không phải với em.
Diệp Phi xin lỗi.
- Vừa nãy chỉ vì thấy em bị thương, anh rất lo lắng mới nói với em những lời như vậy. Anh thật sự xin lỗi.
Hân Mính khẽ cười nói:
- Em nên xin lỗi anh mới đúng. Em biết anh vì muốn tốt cho em nên mới nói như vậy. Vừa nãy em cũng hơi quá lời, thật sự là không nên. Nhưng em thật sự rất thích công việc của mình, từ nhỏ em đã ước muốn trở thành cảnh sát, hiện tại mình đã làm cảnh sát thật rồi, em thật sự không muốn rời bỏ nó. Em không biết là anh có thể hiểu cho em không?
Hân Mính nói đến đây, cô dừng bước, quay người lại nhìn Diệp Phi nói từng câu từng chữ:
- Anh là mạng sống thứ nhất của em. Công việc cảnh sát là mạng sống thứ hai của em.
Diệp Phi nhìn vào mắt Hân đột nhiên ôm chặt lấy cô…..
Từ trước đến nay hắn chưa bao giờ trải qua cái cảm giác như thế. Dù mọi chuyện có chĩa hết vào hắn, hắn cũng không sợ. Giờ đây hắn cảm nhận được một cái lưới vô hình đang trùm lấy Hân Mính, nữ trưởng đại đội cảnh sát. Hắn thật không muốn nhìn thấy tình cảnh như vậy. Hắn rất sợ mất đi Hân Mính.
Một năm trước đây, Diệp Phi không bao giờ nghĩ đến tình cảnh như hôm nay, chưa hề nghĩ mình có thể sống ở thành phố Vọng Hải này lâu như vậy, chưa bao giờ nghĩ Vọng Hải có nhiều thứ để hắn lưu luyến. Nhưng một năm sau đó, hắn giờ đã hòa nhập vào cuộc sống của thành phố này.
Cuộc sống hàng ngày, hắn đã suy nghĩ, bận tâm rất nhiều. Hắn nhận ra mình đã hòa nhập vào cuộc sống nơi đây, lòng can đảm mất dần. Hắn luôn sợ một ngày nào đó hắn sẽ mất đi tất cả.
Diệp Lăng Phi đã khiến Hân Mính căng thẳng đến nỗi dường như không thở được.
Hân Mính liền lấy tay đấm vào lưng hắn, nhẹ nói:
- Ông xã, em không thở được.
Chu Hân Mính trong lúc hôn mê gọi Diệp Lăng Phi là ông xã. Lúc này, một tiếng “ông xã “ từ trong hơi thở yếu ớt của Hân Mính vang lên đã làm Phi cảm thấy ấm lòng. Diệp Lăng Phi khẽ thả tay rồi nhìn Hân Mính nói:
- Hân Mính, em còn nhớ chuyện hôm anh ở trong bệnh viện chưa nói với em không?
- Sao không nhớ chứ. Anh nói là hôm nay sẽ nói với em phải không?
Chu Hân Mính nhíu đôi mày lá liễu ngóng chờ Diệp Lăng Phi. Còn Diệp Lăng Phi hắn hận nỗi lúc này không thể một lời nói ra hết được mọi chuyện cùng với những lo lắng của hắn với Hân Mính. Nhưng điều chỉ có thể nói với Hân Mính lúc này để Hân Mính có thể ý thức rằng tình hình ở Vọng hải trước kia rất hỗn loạn.
Diệp Phi nhìn thấy chiếc ghế dài ven đường, gần cột đèn giao thông, vội cầm tay Hân Mính đến trước ghế. Diệp Lăng Phi ngồi xuống trước, Hân ngồi bên cạnh, hắn lúc nào cũng muốn Hân ngồi lên đù* hắn khiến cô ngại ngùng nói nhẹ:
- Ở ngoài này anh đừng làm thế, lỡ có ai nhìn thấy thì thế nào, có gì để lúc trời tối không người nhìn thấy.
- Anh chỉ muốn gần gũi với em như vậy lẽ nào có người không đồng ý sao?
Lúc này Diệp Phi mới lộ ra cách cư xử độc đoán lúc nãy hai người cãi nhau. Hân Mính chẳng có gì muốn cãi nhau với hắn, đành ngoan ngoãn ngồi vào lòng hắn.
Tay phải Diệp Lăng Phi nâng hai chân Hân Mính đặt lên ghế, cô ngồi lọt vào lòng hắn, người cũng hơi nghiêng về phía hắn, một tay đặt lên vai hắn còn tay kia đặt xuống, miệng khẽ nói:
- Ông xã, anh lúc nào cũng như vậy. Em không biết nên nói với anh thế nào? Anh cũng biết địa vị của ba em rồi đấy. Em là con gái ông ấy, không thể để người khác nhìn thấy chúng ta như thế này.
Diệp Lăng Phi tay trái ôm lấy eo Hân Mính, tay phải đặt lên đù* hắn, dù còn có cách một lớp quần bò chưa động đến ***, nhưng làm như thế cũng khiến Hân Mính cảm thấy gai gai.
Diệp Lăng Phi hôn Hân Mính một cái mới nói:
- Hân Mính, em yên tâm, nếu có ai dám nói nhảm anh sẽ bịt miệng chúng lại.
- Anh không được phép nói nhảm.
Hân vội lấy tay bịt lấy miệng Diệp Lăng Phi nói:
- Anh nay có thể là người bình thường, không được làm chuyện phạm pháp, nếu chỉ vì em thì em không cho phép anh làm việc phạm pháp đâu.
- Không đâu. Em yên tâm đi.
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Hân Mính, anh muốn nói với em, em là người rất rất quan trọng với anh, anh không thể làm em tổn thương. Đây cũng là lí do tại sao anh muốn em phải từ chức. Một dự cảm không hay, anh đang đẩy đến bờ vực của nguy hiểm.
Anh muốn đẩy em đến bờ vực nguy hiểm. Hân Mính sững người nói:
- Anh nói linh tinh cái gi vậy?
- Hân Mính, em đừng thế. Hãy nghe anh nói.
Diệp Lăng Phi nói một cách nghiêm túc.
- Mọi chuyện đã xem xét cả rồi. Tình hình bây giờ rất phức tạp. Anh không biết dù đằng sau nó có chút bí mật gì đáng nói. Em còn nhớ chuyện của Hồng Phấn Đế Quốc không?
- Hồng Phấn Đế Quốc thì có chuyện gì nhỉ?
Chu Hân Mính hỏi:
- Đầu tiên anh gợi nhắc lại cho em câu chuyện này. Bà chủ Mễ Tuyết đó vốn là người Hương Cảng. Cô ta đến thành phố Vọng Hải là vì thành phố này có điều kiên tốt lại có khả năng phát triển. Tình hình kinh doanh của Hồng Phấn Đế Quốc từ trước thực ra rất khá. Có lẽ Hồng Phấn Đế Quốc đến thành phố Vọng hải này chính là làm ăn. Thực ra theo anh thấy, đây không phải là hiện tượng bình thường. Anh cho rằng Mễ Tuyết vì để Hồng Phấn Đế Quốc chọn ở thành phố Vọng Hải chứ không đơn giản như thế là nhìn vào thực lực chính trị nơi đây, mà là nhìn vào vi trí địa lí, nơi đây là duyên hải, vốn có bến cảng đẹp, thuận lợi cho viêc trung chuyển hàng hóa. Tất nhiên là anh chỉ đề cập đến môi trường tự nhiên của Vọng Hải. Điều này không thay thế mục đích thật sự của Hồng Phấn Đế Quốc.
Chu Hân Mính lắc đầu nói:
- Điều này em thật không hiểu. Hồng Phấn Đế Quốc vốn là khu vui chơi giải trí và việc vận chuyển hàng hóa có gì liên quan?
- Hân Mính, anh nói rồi. Em không cần lo lắng. Anh sẽ dần nói hết với em.
Diệp Lăng Phi tiếp tục nói:
- Thật sự, từ ngoài nhìn vào, Hồng Phấn Đế Quốc và vận chuyển hàng hóa không liên quan nhưng nếu Hồng Phấn Đế Quốc và công ty bất động sản Hải Đức liên kết với nhau thì sự việc lại khác rồi. Lúc đầu khi công ty bất động sản Hải Đức vừa mới vào Vọng Hải đã mua lại khu nhà máy sợi hóa học với giá cao ngất trời. Lúc ấy có rất nhiều người rơi kính, không biết công ty này chính là công ty của Hồng Kông, tại sao lại phải kinh doanh làm ăn lỗ kiểu này. Sau khi công ty thành lập khu vận chuyển vật tư hàng hóa, rất nhiều người nói công ty này điên rồi.
Diệp Phi vừa nói vừa *** môi, có vẻ thấy buồn bực. Thấy Diệp Lăng Phi làm vậy Chu Hân Mính bất ngờ hôn hắn một cái, thúc giục hắn nói:
- Anh nói nhanh đi.
Diệp Phi tay phải chạm vào đôi cằm thanh tú của Hân Mính cười nói:
- Ai bảo em chọc ghẹo, ngắt lời anh. Bây giờ trừ khi em cho anh hôn một cái, chứ không thì anh nghĩ chẳng ra mình muốn nói gì nữa.
Hân Mính không nói gì, hai tay ôm lấy cổ hắn, chủ động tiếp cận đến môi hắn, hắn thuận thế thò lưỡi ra, rồi đưa lưỡi vào trong chiếc môi anh đào của Hân Mính và quấn lấy nó.
Một lúc lâu lâu, Diệp Lăng Phi mới chịu buông cặp môi nhỏ xinh của Hân Mính, tỏ vẻ rất hài lòng, Mặt Hân Mính ửng hồng nhìn Diệp Lăng Phi, khẽ nói:
- Giờ anh đã hài lòng chưa. Đồ háo sắc!
- Hân Mính à, thiệt cho anh quá. Lúc nãy hôn em chỉ là trong miệng cảm thấy buồn bực, ở đó lại không có nước uống nên anh chỉ còn cách như vậy.
Hân Mính nghe hắn nói vậy, liền cắn vào bả vai hắn. Diệp Lăng Phi liền vội xin tha mạng:
- Hân Mính, anh sai rồi. Lần sau anh không dám nữa.
- Đây vẫn còn nhẹ đấy.
Hân Mính nhìn Diệp Lăng Phi kêu tha, lòng cũng nguôi nguôi, nhẹ nhàng đặt ௱o^ЛƓ ngồi xuống, nhưng không nghĩ đến hành động vừa rồi của cô, chỉ thấy nét mặt của hắn nhắn chặt mắt, nói nhỏ :
- Hân Mính, đi chậm thôi. Ui za. Đúng đấy. Chính là như vậy đấy. Chậm thôi em...
Hân Mính thật hết cách với hắn. Hân Mính không dám động chạm, kẻo mình lại động không nổi với hắn, làm *** của hắn nổi lên, ai biết đươc cái thằng cha này nó làm gì cơ chứ.
Diệp Lăng Phi và Hân Mính vui chơi cả một ngày, nhưng vui vẻ cũng chỉ đến thế và lại trở lại bình thường. Diệp Lăng Phi đùa đủ rồi mới thành thật nói:
- Về mưu tính của công ty bất động sản Hải Đức, lúc này anh vẫn chưa nhìn rõ. Nhưng đến khi công ty bất động sản Hải Đức hợp tác với công ty bách hóa An Thịnh anh mới chợt hiểu ra. Anh nhớ Tần Dao đã từng nhắc qua. Trịnh Thiên Soái của công ty bất động sản Hải Đức và Dương Tử có quan hệ, mối hợp tác này là đo Dương Tử sắp xếp. Như vậy có thể thấy Trịnh Thiên Soái và Dương Tử nhất định là có mối quan hệ.
Chu Hân Mính nghe xong, gật đầu nói:
- Ồ, như vậy là rất có khả năng
- Dương Tử là một nhân vật quan trọng, nhưng hiện tại anh cũng chưa nhìn ra con người này, điều căn bản không biết hắn là con người như thế nào. Với các tài liệu ở Hồng Kong cũng vô dụng, loại người như Dương Tử càng không thể để lại tư liệu cho bên cảnh sát đi điều tra được. Dù nói thế nào, Dương Tử và Trịnh Thiên Soái đã biết nhau, mà Dương Tử và Mễ Tuyết cũng biết nhau, nói đúng hơn là rất hiểu rõ nhau. Nói như vậy thì Mễ Tuyết và Trịnh Thiên Soái cũng có thể biết nhau, hai người này đều đến từ Hồng Kong. Nghĩ đi nghĩ lại Hồng Phấn Đế Quốc và công ty bất động sản Hải Đức nhất định có quan hệ. Mà công ty bất động sản Hải Đức và công ty bách hóa An Thịnh cũng có quan hệ. Hân Mính, em có nhìn ra điều này không?
- Có một chút không hiểu.
Hân Mính lắc đầu nói:
- Anh để em suy nghĩ một chút đã.
- Thực ra, em chẳng cần suy nghĩ nữa đưa ra luôn kết quả. Em nhận thấy, Mễ Tuyết, Dương Tử, Trịnh Soái ba người họ là cùng một hội, mà Hồng Phấn Đế Quốc là bộ công chúng của họ. Họ chí ít cũng đã cùng với Từ Hàn Vệ bắt tay quan hệ, thế nên dù có bao nhiêu cán bộ nhân viên đã bị dụ dỗ em cũng không rõ nhưng em biết rõ Mễ Tuyết và Từ Hàn Vệ đã bắt tay quan hệ, mà còn quan hệ rất vững chắc là khác. Từ việc Mễ Tuyết bị Từ Hàn Vệ sa thải có thể thấy Từ Hàn Vệ không cần Mễ Tuyết nữa, thế nên mới đá Mễ Tuyết đi. Như vậy có thể nhìn ra thông qua Hồng Phấn Đế Quốc một cơ quan công chúng đã từng thiết lập quan hệ với chính phủ. Còn về sự hợp tác của công ty Bách Hóa An Thịnh và công ty bất động sản Hải Đức thật kì lạ khiến mọi người nghĩ mãi không ra. Tuy nhiên, em lại cảm thấy có một chút không hiểu là Công ty bách hóa An Thịnh thành lập trung tâm thương mại lớn như vậy để làm gì.
- Hân Mính, anh chưa nghĩ qua điều này.
- Là để che đậy.
Hân Mính tuột miệng nói ra. Diệp Lăng Phi nghe xong tán thành gật đầu nói:
- Đúng nhất định là vì muốn che giấu hành động phạm pháp. Hiện giờ xem ra Hồng Phấn Đế Quốc chỉ vì mở rộng quan hệ còn công ty bất động sản Hải Đức mới là thủ phạm thật sự.
- Anh nói với em vấn đề này. Dương tử có khả năng là kẻ *** tấn công Tiêu Triều Dương thật sự. Em nghĩ không hiểu, họ đã lãng phí nhiều thới gian sức lực như vậy để mở rộng quan hệ với chính phủ, hà tất phải giết Tiêu Triều Dương làm gì?
Chu Hân Mính hỏi.
- Như vậy không kì lạ sao? Có nhất thiết như vậy không?
- Có.
Diệp Lăng Phi nói.
Mình để sau hãy nói đến điểm quan trọng. Hân Mính, hôm nay anh vừa mới nghĩ thông điều này là anh đã từng bước đẩy em đến đỉnh cao của sự nguy hiểm.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc