Đô Thị Tàng Kiều - Chương 698

Tác giả: Tam Dương Trư Trư

Bị chụp lén.
Hoắc Tư Tư vốn định xỉ nhục Trịnh Khả Nhạc một phen, nhưng không ngờ cuối cùng sự việc lại biến thành như là bản thân cô, Hoắc Tư Tư cảm thấy ăn cơm ở đây cùng với bọn người Trịnh Khả Nhạc chính là một sự đau khổ vì thế mà Hoắc Tư Tư vẫn chưa ăn no đã nói dối là cô có việc phải đi gấp.
Hoắc Tư Tư đã đi, mấy người còn lại cảm thấy có tiếp tục cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa, vốn mấy người này định sau khi ăn cơm xong thì tiếp tục đi hát karaoke hoặc nhảy múa gì đó, bây giờ bị toàn bộ kế hoạch bị vỡ rồi.
Trịnh Khả Nhạc cũng không giữ lại, để cho Hoắc Tư Tư tính tiền rồi mấy người cùng rời khỏi nhà hàng.
- Khả Nhạc, có cơ hội chúng ta lại gặp nhau!
Hoắc Tư Tư vốn định trước lúc đi tìm lại cho mình chút thể diện, cô nói:
- Tôi ở trong khách sạn Quốc Tế Vọng Hải, nếu cô có thời gian có thể đến phòng tôi nói chuyện phiếm, dù sao phòng tôi ở cũng là phòng khách quý của khách sạn, một buổi tôi hơn tám trăm tệ, tụi mình ở đó ra sức lăn qua lăn lại cũng chẳng có ai quản đâu!
- Người giàu có khác!
Trịnh Khả Nhạc khẽ thở dài,
- Tôi trước giờ còn chưa từng đến khách sạn Quốc Tế Vọng Hải đó, ừm, có cơ hội tôi sẽ đi cho biết!
Trịnh Khả Nhạc nói đến đây, quay qua Diệp Lăng Phi nhẹ nhàng nói:
- Hay là tụi mình chạy xe đi trước đi, người ta là người sống ở khách sạn năm sao, đi cùng tụi mình lâu sẽ mất giá trị đó!
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Ừm, vậy được, anh đi lấy xe!
Diệp Lăng Phi nói xong rút chìa khóa từ trong người ra, sau khi mở cửa xe liền bước lên xe.
Diệp Lăng Phi lái chiếc Benz đến trước mặt Trịnh Khả Nhạc, Trịnh Khả Nhạc cố ý thở dài nói:
- Tư Tư, tôi thật ngưỡng mộ cô, có thể sống một cuộc sống vô tư lự, tôi thì không được, nghèo rớt mồng tơi, ngay cả tiền mua xe cũng không có, chỉ có thể dùng xe của bạn trai tôi, ây, đến lúc nào tôi mới có thể giàu có như cô thì tốt biết mấy, có thể ở trong khách sạn năm sao. Được rồi, tôi không nói nữa, tôi với bạn trai đi trước đây!
Trịnh Khả Nhạc nói xong liền kéo cửa xe ra, bước lên xe của Diệp Lăng Phi. Sau khi Diệp Lăng Phi chạy chiếc xe đó rời khỏi, Hoắc Tư Tư mới nói một câu:
- Giả đò cái gì chứ, chẳng phải có một người bạn trai giàu có đó sao, đáng phải làm như vậy không, xí, thật mất mặt!
Hoắc Tư Tư sau khi nhìn thấy Diệp Lăng Phi chạy chiếc Benz đó thì hiểu ra, bạn trai của Trịnh Khả Nhạc tuyệt đối không phải là người bình thường, lúc nãy ở trong nhà hàng, Hoắc Tư Tư còn cho rằng Diệp Lăng Phi khoác loát, nhưng sau khi nhìn thấy chiếc xe đó của Diệp Lăng Phi, Hoắc Tư Tư đã không nói gì cả.
Trịnh Khả Nhạc ngồi trong xe nhịn không được bật cười lớn. Diệp Lăng Phi nhìn thấy bộ dạng đắc ý tiểu nhân đó của Trịnh Khả Nhạc, nhịn không được lắc đầu nói:
- Khả Nhạc, không nhất thiết phải như vậy chứ, xem bộ dạng lúc này của em kìa, hoàn toàn giống hệt bộ dạng đắc ý của tiểu nhân!
- Anh không nhìn thấy bộ dạng của Hoắc Tư Tư lúc nãy à, thật sự quá hả giận rồi!
Trịnh Khả Nhạc mím môi cười nói:
- Cả đời này em ghét nhất loại người như cô ta, hôm nay nhìn thấy bộ dạng đó của cô ta, em có thể không vui sao?
- Tâm tư phụ nữ tụi em thật khó hiểu!
Diệp Lăng Phi nói xong rút một điếu thuốc từ trong gói thuốc lá, sau khi châm lửa xong Diệp Lăng Phi vừa lái xe vừa hỏi:
- Khả Nhạc, em vẫn chưa nói cho anh biết chuyện tối hôm đó, em nói em và anh có quan hệ, có thật không vậy?
Trịnh Khả Nhạc vừa nghe Diệp Lăng Phi nhắc đến chuyện đó lập tức thu lại nụ cười, ấp úng nói:
- Em chỉ là... em chỉ là sợ anh không đến nên mới cố ý nói như vậy!
- Thật không?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Được rồi, được rồi. Diệp đại ca, anh đừng hỏi chuyện tối hôm đó nữa, thật mất mặt quá đi. Em tuyệt đối không nói cho anh biết đâu!
Trịnh Khả Nhạc bày ra bộ dạng sống chết không chịu nói, bất luận Diệp Lăng Phi có hỏi thế nào Trịnh Khả Nhạc cũng không nói, làm cho Diệp Lăng Phi chẳng còn cách nào đành không hỏi nữa.
Diệp Lăng Phi đưa Trịnh Khả Nhạc về tới dưới lầu căn phòng mà Trịnh Khả Nhạc và Từ Oánh thuê. Diệp Lăng Phi vốn không muốn lên nhưng Trịnh Khả Nhạc lại bảo Diệp Lăng Phi lên lầu. Diệp Lăng Phi không lay chuyển được Trịnh Khả Nhạc đành phải đồng ý.
Diệp Lăng Phi đưa Trịnh Khả Nhạc lên đến lầu bảy, hai người vẫn chưa tới lầu bảy thì nghe thấy tiếng của Từ Oánh ở lầu bảy vọng xuống, giọng của Từ Oánh nghe ra rất giận dữ, kích động nói:
- Anh muốn làm gì, nếu như anh tiếp tục như vậy tôi sẽ báo cảnh sát!
Tiếp theo là giọng của một người đàn ông:
- Người đẹp à, cô đừng có vu oan cho người khác, tôi đã làm chuyện gì rồi chứ!
- Anh đã làm gì, anh là người rõ nhất!
Từ Oánh nói.
- Tôi không biết tôi đã làm gì!
Người đàn ông đó nói.
Chính vào lúc này Trịnh Khả Nhạc và Diệp Lăng Phi đã đi lên. Sau khi Trịnh Khả Nhạc nhìn rõ tướng mạo của người đàn ông đó, cố ý lớn tiếng:
- Ây dô, đây chẳng phải giám đốc Trương sao, sao thế, giám đốc Trương, sao anh lại cãi nhau với chị tôi thế!
Từ Oánh nhìn thấy Trịnh Khả Nhạc và Diệp Lăng Phi đến giống như nhìn thấy cứu tinh vậy, cô vội vàng kéo Trịnh Khả Nhạc qua nói:
- Khả Nhạc, cuối cùng em cũng về rồi.
- Có chuyện gì thế!
Trịnh Khả Nhạc ưỡng ngực kéo Diệp Lăng Phi vừa lên nói:
- Giám đốc Trương, đây là bạn trai tôi, tính khí bạn trai tôi không được tốt, tôi thấy anh tốt nhất nên nói rõ mọi chuyện, nếu không thì có chuyện gì xảy ra tôi cũng không chịu trách nhiệm gì hết!
Trịnh Khả Nhạc đẩy Diệp Lăng Phi ra, Diệp Lăng Phi nhìn thấy tình thế này tự biết mình có không cho tên đàn ông đó biết mình là bạn trai của Trịnh Khả Nhạc cũng không được, nên hắn hùa theo Trịnh Khả Nhạc nói:
- Có chuyện gì nói mau!
- Sao tôi biết được, tôi vốn đang ngủ ở trong nhà, trong lúc mơ mơ màng màng thì bị gọi tỉnh dậy, có liên quan gì đến tôi đâu!
Người đàn ông đó cắn môi nói:
- Giờ đã là nữa đêm rồi, ngày mai tôi còn phải đi làm, không có thời gian gây chuyện với các người đâu, tôi phải về ngủ đây!
- Anh đứng đó!
Từ Oánh hét lên.
- Anh nói rõ mọi chuyện ra cho tôi, nếu không sẽ không xong đâu!
- Tôi đã nói rồi, tôi không biết chuyện gì cả!
Người đàn ông đó nói xong định đi nhưng kết quả lại bị Diệp Lăng Phi túm chặt lấy cánh tay hắn. Người đàn ông đó mím chặt mội nói:
- Anh mau buông tay ra, đau chết đi được!
- Huynh đệ, mau nói rõ mọi chuyện đi!
Diệp Lăng Phi nói.
- Tôi không biết!
Người đàn ông đó vẫn cứng miệng.
- Anh không biết phải không, được, tôi sẽ cho anh biết!
Từ Oánh nói xong giơ tay lên chỉ, một cái camere đặt ngay trước mắt tên đàn ông đó, nói:
- Đây là cái gì, tại sao đầu nối của camera lại nối đến phòng của anh, anh phải nói rõ cho tôi biết, nếu không tôi lập tức báo cảnh sát!
- Camera?
Lần này ngay cả Trịnh Khả Nhạc cũng sững sờ, Trịnh Khả Nhạc cầm cái đầu camera lên xem kĩ càng, lúc đó lầm bầm nói:
- Không phải đó chứ, chị Oánh Oánh, chị nói tên khốn này đặt camera xem trộm trong nhà chúng ta sao, chị Oánh Oánh, đặt ở đâu, không phải trong nhà vệ sinh đó chứ!
- Chị thấy trong phòng khách, còn những chỗ khác vẫn chưa xem!
Từ Oánh nói.
Trịnh Khả Nhạc vừa nghe tức đến mím chặt môi, cho một cái tát vụt qua mặt tên khốn đó, nói:
- Đồ khốn nạn, anh dám lắp trò chơi này à, nói cho tôi biết, anh còn lắp nó ở những chỗ nào nữa không!
Diệp Lăng Phi vừa nghe cũng đã đoán được đại khái chuyện thế nào rồi, hắn cười nhạt nói:
- Tôi thấy anh đang tìm cái chết rồi, xem anh ăn mặc giống như một con người, vậy mà lại làm ra được chuyện này!
Diệp Lăng Phi nói xong túm chặt cánh tay tên đàn ông đó cười lạnh nói:
- Lại đây, chúng ta cùng vào trong nói chuyện cho rõ ràng!
Diệp Lăng Phi nói xong cũng chẳng thèm quan tâm tên đàn ông đó có đồng ý hay không, hắn lôi tên đàn ông đó đi vào phòng của Từ Oánh.
- Nói, anh còn lắp đặt ở những chỗ nào nữa?
Vừa bước vào Diệp Lăng Phi lớn tiếng hăm dọa.
- Không có!
Tên đàn ông đó lúc nãy vừa bị Trịnh Khả Nhạc tát cho một cái mắt đang vo ve đóm sao, bây giờ lại bị Diệp Lăng Phi khiến cho đứt gãy cánh tay, liên tục nói:
- Tôi chỉ là khoét một cái lỗ nhỏ trên tường của nhà chúng tôi rồi đặt một cái đầu camera, thật đó, tôi không có đặt thêm cái gì cả!
Trịnh Khả Nhạc không thèm quan tâm, vừa bước vào cô liền xông vào nhà vệ sinh trước, tìm kiếm một lượt trên dưới trong nhà vệ sinh, sau khi xác định không có đặt camera cô mới yên tâm, vừa vỗ ngực vừa nói:
- Cũng may trong nhà vệ sinh không có, nếu không tôi sẽ đánh tên khốn nạn này thành đầu heo!
Từ Oánh cũng từ trong phòng ngủ đi ra, lúc nãy cô cũng kiểm tra qua phòng ngủ, xác định phòng ngủ cũng không có, bây giờ chỉ còn lại phòng khách. Từ Oánh chỉ cái lỗ nhỏ trên tường sát mái nhà nói:
- Lúc nãy trong vô tình tôi nhìn thấy cái camera đó!
Lúc này Diệp Lăng Phi với Trịnh Khả Nhạc mới để ý đến mép giữa hai bức tường trong phòng khách có một cái lỗ nhỏ, nếu không xem kĩ càng thì thật sự rất khó thấy.
Trịnh Khả Nhạc vừa thấy ngược lại bật cười lên, cô cố ý lắc ௱ô** mình đi đến trước mặt tên đàn ông đó, nhẹ nhàng nói:
- Tôi nói giám đốc Trương nè, không ngờ một người nho nhã lịch sự như anh mà trong bụng lại đầy tâm địa gian xảo, thế nào, muốn xem bộ dạng tôi thoát y à, không thành vấn đề, anh cầm đến đây mười triệu thì tôi cho anh xem thoải mái, thế nào, có tiền không!
Người đàn ông đó vừa nghe liền nói không ngớt:
- Xin lỗi, xin lỗi, tôi biết tôi sai rồi, tôi đảm bảo sau này sẽ không dám nữa đâu!
- Anh còn mong có lần sau à, anh có nhầm không đó!
Trịnh Khả Nhạc mím môi nói:
- Tôi thấy anh đợi đó mà ngồi tù đi!
- Khả Nhạc, chúng ta bị hắn ghi hình rồi làm sao đây?
Từ Oánh lo lắng nói.
- Nếu như những thứ đó bị bên ngoài xem được thì sau này chúng ta còn mặt mũi nào mà nhìn người nữa chứ!
- Chị Oánh Oánh, có gì mà phải sợ chứ, dù sao chúng ta ở phòng khách cũng đâu có khỏa thân đâu. Có điều, chị Oánh Oánh, chị đã nhắc nhở em, chúng ta để cho tên khốn này xem no nê rồi, làm thể nào để bắt tên khốn này đền đây!
Nói xong Trịnh Khả Nhạc đột nhiên bước nhanh ra khỏi phòng, Từ Oánh nhìn thấy Trịnh Khả Nhạc đi ra liền vội hỏi:
- Khả Nhạc, em làm gì thế?
- Còn làm gì nữa, tìm hình đã bị tên khốn này chụp!
Trịnh Khả Nhạc giận dữ nói.
- Em cần phải xem tên khốn này rốt cuộc đã chụp lén hình gì của chúng ta, nếu như để em thấy được tên khốn này nhìn thấy được những chỗ mà hắn không nên xem thì bổn tiểu thư sẽ móc mắt hắn.
Từ Oánh vừa nghe xong cũng đi theo. Diệp Lăng Phi buông tay ra hừ lạnh nói:
- Tôi thấy anh cũng nên theo qua đó, chúng ta cũng tụ tập náo nhiệt hơn!
Tên đàn ông đó mặt không còn giọt máu, hắn lúc này một câu cũng không dám nói nhiều, đành phải ngoann ngoãn đu theo ra cửa.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay