Đô Thị Tàng Kiều - Chương 672

Tác giả: Tam Dương Trư Trư

Đừng làm hỏng kế hoạch của tôi.
Trong một căn phòng trên tầng hai của Hồng Phấn Đế Quốc, Sở Thiếu Lăng tay cầm một chén rượu, uống rượu vang đỏ. Ngồi đối diện Sở Thiếu Lăng. Lâm Tuyết mặc một chiếc quần đen bó sát, không uống rượu vang mà là cầm một điếu thuốc lá dành cho phụ nữ. Sở Thiếu Lăng sở dĩ để Khương Long hẹn gặp Lâm Tuyết chính là vi chuyện của nhà máy chế biến thực phẩm của hắn ở ngoại thành.
Sở Thiếu Lăng cho rằng Lâm Tuyết cũng là người nắm giữ cổ phiếu của nhà máy, theo lẽ thường thì phải ra mặt để bãi bình mấy chuyện phiền toái. Chỉ là Sở Thiếu Lăng không ngờ được rằng, Hồng Phấn Đế Quốc khỏng phải nơi thích hợp để bàn chuyện cơ mật, ở đây tất cả các phòng cho thuê đều được lắp đặt camera ở những nơi cực kì bí ẩn nhất cử nhất động của hắn và Lâm Tuyết đều bị người trông coi camera nhìn rõ từ đầu đến cuối.
Dù Sở Thiếu Lăng khôn khéo đến đâu, hắn cũng không lường được ông chủ đứng đằng sau nơi này có chút giao tình với cha hắn lại đang âm thầm chơi hắn một vố. Lâm Tuyết nhìn Sở Thiếu Lăng, trong lòng thầm tính toán xem hắn đang có chủ ý gì.
- Giám đốc Lâm, tôi nghĩ hai chúng ta không cần phải quanh co làm gì, cứ nói thẳng ra là được!
Sở Thiếu Lăng nói.
- Giám đốc Lâm hẳn cùng biết cái trung tâm chế biến thực phẩm ở ngoại thành, à, chính là nhà máy do Diệp Phong tiên sinh đầu tư xây dựng ấy.
Nghe Sở Thiếu Lăng nhắc tới Diệp Phong. Lâm Tuyết trong lòng khẽ động, từ khi Diệp Phong đến thành phố Vọng Hải để đầu tư cho nhà máy chế biến kia, cô ta mới chỉ nhận một khoản tiền từ Diệp Phong, mà phần lớn trong số đó đã đưa cho Từ Hàn Vệ rồi, bây giờ thấy Sở Thiếu Lăng nói vậy, Lâm Tuyết suy đoán có thể Sở Thiếu Lăng tìm mình vì chuyện nhà máy chế biến do Diệp Phong đầu tư.
- Có chuyện thì cứ nói thẳng đi, cậu tìm tôi vì việc ai?
Lâm Tuyết hỏi.
Sở Thiếu Lăng cười một tiếng, nói:
- Rất đơn giản, gần đây nhà máy gặp chút phiền toái, có một số cảnh sát đi vào trong đó để gây chuyện. Giám đốc Lâm, có lẽ cô nên ra mặt giải quyết chuyện này để từ nay về sau cảnh sát không mò đến đó nữa!
- Cánh sát đi vào kiểm tra là bình thường mà, tôi cản được họ sao!
Lâm Tuyết nói.
- Chuyện này thứ lỗi tôi không thể giúp được.
- Giám đốc Lâm, bây giờ chúng ta cùng hội cùng thuyền, nhà máy chế biến thực phẩm cũng có phần của cô, nếu nơi đó mà gặp chuyện không may thì tôi nghĩ giám đốc Lâm cùng không được chỗ tốt gì.
Sở Thiếu Lăng bĩu môi cười nói.
- Giám đốc Lâm không biết sao, xí nghiệp đó là do Diệp Phong hợp tác đầu tư với bang 3K chúng tôi, kỳ thực tôi cũng không ngại nói cho giám đốc Lâm biết, nơi đó không chỉ là nhà máy thông thường, thực chất chính là nơi để bang 3K chúng tôi gia công hàng nhập lậu bán thành phẩm từ Hồng Kông, sau đó để Diệp Phong tiên sinh đi tiêu thụ. Có thể nói hiện tại ba người chúng ta đều là châu chấu cột trên cùng một sợi dây, không ai tháo chạy được
- Cái gì?
Lâm Tuyết cả kinh, cô ta vốn không biết cái nhà máy này chế biến sản xuất cái gì, chẳng qua là Diệp Phong đã chuyển nhượng cổ phần của nhà máy cho Lâm Tuyết nên cô ta mới đồng ý hỗ trợ. Bây giờ Sở Thiếu Lăng mới nói ra làm cho Lâm Tuyết có cảm giác bị lừa dối. Lâm Tuyết cũng biết buôn lậu là phạm pháp, liền vội vàng nói:
- Sở Thiếu Lăng, tôi nghĩ anh nói nhầm rồi, tôi không có bất luận quan hệ gì với cái nhà máy đó cả!
Sở Thiếu Lăng đã sớm đoán được Lâm Tuyết sẽ phản ứng như vậy, vừa rồi hắn cũng không nói thật, sợ khi Lâm Tuyết biết mục đích thực sự của nhà máy này là sản xuất Mα túч, Lâm Tuyết sẽ bán đứng hai người bọn họ. Sở Thiếu Lăng chỉ nói là buôn lậu, thật ra cũng là từng bước dụ dồ Lâm Tuyết nhập bọn. Sở Thiếu Lăng nhấm nháp ly rượu, nhìn Lâm Tuyết khẽ cười nói:
- Giám đốc Lâm, cô đừng quên cô cũng có cổ phần trong nhà máy chế biến này nên cô cũng là một trong những chủ sở hữu của nó. Nêu một ngày chúng tôi xảy ra chuyện bất trắc thì cô nghĩ mình có thể thoát được can hệ sao?
Đôi môi Lâm Tuyết hơi run rẩy, hiển nhiên trong lòng cô ta biết lời này của Sở Thiếu Lăng không phải ngoa ngôn. Lâm Tuyết hung hăng hút một hơi, nói:
- Bây giờ tôi không được như trước nữa. Anh cũng thấy, từ khi có khu ăn chơi Hồng Phấn Đế Quốc này, những chỗ dựa của tôi trong quá khứ bây giờ lại thành như người dưng, thực sự tôi khỏng thể giúp được gì.
Sở Thiếu Lăng nghe xong, nở nụ cười. Hắn cầm ly rượu ngồi xuống bên cạnh Lâm Tuyết, nhẹ nhàng ôm vai cô ta, thấp giọng:
- Giám đốc Lâm, tôi tin tường thủ đoạn của cô có thể một lần nữa hấp dẫn Từ bí thư, có phải vậy không?
Lâm Tuyết nhin Sở Thiếu Lăng, nói:
- Anh cho rằng tôi còn loại mị lực đó sao, bây giờ tôi đã già rồi, nhan sắc tàn phai không được như trước đây nữa.
Sở Thiếu Lăng hơi ngẩng mật lên trên đầu Lâm Tuyết, hít một hơi rồi cười nói:
- Không phải vậy, tôi cho rằng giám đốc Lâm chưa hề già, ngược lại rất thành thục quyến rũ, Từ bí thư nhất định sẽ bị cô mê đảo thêm lần nữa. Chỉ là tôi đề nghị giám đốc Lâm nên thay đổi phong cách cho đa dạng, việc này hẳn cô không cần tôi dạy chứ.
Lâm Tuyết cau mày, giọng nói rất không hài lòng:
- Sở Thiếu Lăng, anh cách xa tôi một chút!
Sở Thiếu Lăng nghe vậy, cười cười tránh sang một bên, uống cạn ly rượu vang, sau đó đứng dậy, nói:
- Giám đốc Lâm, hãy suy nghĩ thật kỹ những điều tôi vừa nói. Tôi tin giám đốc Lâm sẽ có biện pháp đối phó Từ bí thư, tôi chờ tin tốt của cô!
Sở Thiếu Lăng nói xong, đi về phía cửa, trước khi ra khỏi phòng còn nói thêm:
- Giám đốc Lâm, không cần giờ trò gì đâu, nếu như tôi xảy ra chuyện thì tất cả đều không có kết cục tốt đẹp đâu!
- Khốn nạn!
Sở Thiếu Lăng vừa rời đi, Lâm Tuyết lập tức thóa mạ.
Thấy Sở Thiếu Lăng đi ra, Khương Long đang chờ ở bên ngoài thấp giọng hỏi:
- Công tử, ả đàn bà đó nói như thế nào?
- Cô ta có thể nói như thế nào được nữa, tất nhiên là phải dựa theo ý tôi mà làm. Chuyện này giao cho ông, giúp tôi giám sát thật chặt Lâm Tuyết, nếu ả không nghe lời thì phải cho cô ta biết được lợi hại.
Sở Thiếu Lăng bổ sung.
- Khương thúc thúc, tuy nói vậy nhưng nhất định phải nhớ kỹ, không được thương tổn đến Lâm Tuyết, người phụ nữ này còn nhiều tác dụng với chúng ta.
Khương Long gật đầu, nói rằng:
- Tôi biết, tôi sẽ trông chừng Lâm Tuyết, nếu như cô ta không chịu hành động, tôi sẽ nghĩ phương pháp thích hợp để đe dọa cô ta.
Sở Thiếu Lăng gật đầu, nói:
- Cứ làm như vậy đi!
Mễ Tuyết sau khi biết được nội dung cuộc trò chuyện của Sở Thiếu Lăng và Lâm Tuyết, lập tức đến xin chỉ thị của ông chủ.
- Từ Hàn Vệ tham tài háo sắc, người như thế là những kẻ không đáng tín nhiệm nhất. Tuy vậy hắn chính là quân cờ trọng yếu mà chúng ta có thể lợi dụng, không thể dễ dàng buông tay như thế đươc.
Người đàn Ông đó vẫn ngồi trong căn phòng tối không bật đèn, quay lưng về phía Mễ Tuyết.
- Nếu như Từ Hàn Vệ xảy ra chuyện thì mạng lưới quan hệ chúng ta vất vả thành lập sẽ tan vỡ, vì vậy ta mới nói chúng ta không thể để hắn mất cái ghế bí thư đó được. Mễ Tuyết, cô đi đối phó Lâm Tuyết, tôi không muốn để ả đó quấy rối kế hoạch của chúng ta.
Mễ Tuyết gật đầu nói:
- Ông chủ, tôi đi làm ngay.
- À, đúng rồi, cô vừa nói Lâm Tuyết có quan hệ vói bang 3K à?
- Vâng, đúng vậy!
- Thế thì cứ để cho bọn chúng chó cắn chó là được rồi. Mễ Tuyết, tôi nghĩ cô biết rõ mình phải làm như thế nào. Với loại nữ nhân như Lâm Tuyết thì phải đầy cô ta đến khốn cảnh, buộc ả phản bội bang 3K. Tạm thời tôi không muốn xung đột với bang 3K. Ta rất ghét tên Sở Thiên Dương, phong cách làm việc của hắn quá đường hoàng, nhưng thành phố Vọng Hài là địa bàn của hắn, chúng ta cần lợi dụng thế lực của 3K, tạm thời đừng gây tranh chấp với họ. Mễ Tuyết, cô lập tức gọi điện thoại kêu Dương Tử ngày mai đến thành phố Vọng Hải, tôi muốn hẳn và cô thành lập thế lực của chúng ta ở nơi đây.
Mễ Tuyết nghe vậy hơi ngạc nhiên, vội nói:
- Ông chủ, có phải là ngài cảm thấy năng lực của tôi quá kém không, tôi....
Mễ Tuyết chưa nói hết câu đã bị người đành ông ngắt lời:
- Mễ Tuyết, cô nhầm rồi, cô đã theo tôi nhiều năm, lẽ nào tôi còn không hiểu năng lực của cô sao, chỉ là Dương Tử rất am hiểu về mặt này, tôi muốn Dương tử ở đằng sau bày mưu đặt kế còn cô ở ngoài sáng giúp tôi tìm một con rối có quan hệ với cả bạch đạo và hắc đạo. Mễ Tuyết, cô hiểu ý tồi chứ?
- Ông chủ, tôi đã hiểu, bây giờ tôi lập tức đi gọi điện.
Mễ Tuyết vừa ra khỏi phòng lập tức thờ phào nhẹ nhõm, áp lực trong lòng cũng giảm hắn. Cô ta rất hiểu tính cách của ông chủ, biết mình không thể tự quyết định cuộc sống mà vận mệnh hoàn toàn nằm trong tay ông chủ. Tuy Mễ Tuyết rất muốn thoát khỏi gông cùm này nhưng hiện tại cô ta vẫn chưa có lựa chọn nào khác, chỉ có đi theo người đàn ông này mới có thể sống tiếp.
Diệp Lăng Phi và nhóm người Phương Linh uống đến hơn 9 giờ mới rời Hồng Phắn Đế Quốc. Hắn lái xe đưa mấy cô gái đã uống khá nhiều về nhà trước rồi mới quay về biệt thự, về đến nhà thấy Bạch Tình Đình đang ngồi trong phòng khách đọc tiểu thuyết.
- Bà xã, sao em chưa đi ngù?
Diệp Lăng Phi vừa hỏi vừa ngồi xuống cạnh Bạch Tình Đình.
- Anh đi tắm đi, người toàn mùi rượu!
Bạch Tình Đình thấy mùi rượu trên người Diệp Lăng Phi nồng nặc, cau mày tỏ ý không hài lòng.
- Bà xã, anh đã xin chỉ thị rồi mà!
Diệp Lăng Phi không hề có ý đi tắm, ngược lại còn ôm lấy Bạch Tình Đình, cười xấu xa.
- Bà xã, lại đây anh hôn một cái!
- Anh uống nhiêu quá rồi đúng không, bộ dáng đúng là tên sâu rượu!
Bạch Tình Đình đặt quyền sách xuống, hai tay đẩy Diệp Lăng Phi, nói:
- Người anh hôi quá, người ta vừa mới tắm, anh đừng có sán lại gần em nữa.
- Anh cứ sán lại đấy, để bà xã thơm tho của anh cũng giống anh!
Diệp Lăng Phi vừa nói vừa đẩy Bạch Tình Đình ngã xuống ghế, sau đó hắn nằm đè lên cô, hai tay sờ loạn đồng thời hôn môi Bạch Tình Đình.
Nếu đồi thành trước đây. Bạch Tình Đình đã sớm giận dỗi, nhưng bây giờ cô chỉ cố gắng đẩy Diệp Lăng Phi ra nhưng không hề nổi giận. Náo loạn hồi lâu. Diệp Lăng Phi sau khi đã chiếm đủ tiện nghi trên thân thể quyến rũ của Bạch Tình Đình mới chịu ngồi dậy. Bạch Tình Đình lấy tay xoa những chỗ Diệp Lăng Phi vừa hôn trên mặt, nói:
- Anh thật là, bẩn ૮ɦếƭ đi được, người ta phải đi tắm lại, đúng là phiền phức!
- Bà xã, anh cùng đi với em, chúng mình đi tắm uyên ương nha!
- Em không tắm với anh đâu!
Bạch Tình Đình đứng dậy, cầm theo cuốn tiểu thuyết định lên gác, vừa đi được hai bước thì quay lại nói với Diệp Lăng Phi:
- Ông xã, anh nói anh quen biết tác giả cuốn sách này đúng không, nếu rảnh thì anh hẹn cô ấy đi ăn cơm, em rất muốn được gặp cô ấy!
- Được thôi!
Diệp Lăng Phi đáp.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc