Đô Thị Tàng Kiều - Chương 619

Tác giả: Tam Dương Trư Trư

Tập thể dục buổi sáng.
Ngày hôm sau mới sáng sớm Diệp Lăng Phi đã lái xe đến công ty bảo hiểm Dân An. Khi đến nơi hắn đã thấy ông giám đốc Vu Uy mặc bộ quần áo màu xanh lam đứng trước cửa văn phòng làm việc.
Diệp Lăng Phi ngạc nhiên nhìn Vu Uy, rồi hắn mang bộ mặt khó hiểu đi đến phía sau lưng Phương Linh , mồm hỏi cô Phương Linh đang mải nhìn vào hộp phấn trang điểm:
- Giám đốc chúng ta làm gì mà tự nhiên ra đứng trước cửa trông cứ như thần giữ cửa thế kia?
Phương Linh gập nắp hộp phấn lại, đảo mắt qua Vu Uy, bĩu môi nói:
- Còn làm gì được nữa. Đợi mọi người đến đông đủ rồi đi tập thể dục.
-Tập thể dục?
Diệp Lăng Phi há hốc mồm ngạc nhiên hôi lại, nói:
- Tôi không nghe nhầm đấy chứ. Sao tự dưng lại muốn đi tập thể dục?
- Theo như lời lãnh đạo công ty của thì là để nâng cao lòng hăng say và nhiệt huyết trong công việc.Mà không chỉ có bộ phận của chúng ta, bộ phận khác cũng phải làm như vậy. Nếu không thì sao phải bắt bộ phận chúng ta mới sáng sớm ngày ra đã phải đến công ty báo cáo. Không phải để tập thể dục buổi sao?
Diệp Lăng Phi uhm một tiếng. Hắn bỗng thấy một cô gái điềm đạm nho nhã tầm 27,28 tuổi từ bên ngoài bước vào. Cô gái này có nước da trắng bóc, dáng dong dỏng cao, thân hình có hơi gầy. Nhìn thấy cô ta bước vào Phương Linh liền thầm thì:
- Nhìn thấy chưa? Cô gái kia chính là Giang Nguyệt Văn!
Diệp Lăng Phi đảo nhanh mắt. Nhìn hình thức bề ngoài thì không hề giống một người đàn bà tầm gửi sống dựa dẫm vào đàn ông. Nếu không phải trước đó nghe Phương Linh rỉ tai vài chuyện của Giang Nguyệt Văn thì Diệp Lăng Phi không thể tưởng tượng nổi cô gái ban nãy có thể Ng*ai t*nh với một người đàn ông đã có vợ. Hắn cũng nghĩ, xã hội giờ là như vậy, nói không chừng Giang Nguyệt Văn thích những người đàn ông đã có gia đình, rất có thể là như vậy.
Diệp Lăng Phi khẽ uhm một tiếng. Hắn cúi đầu, gửi tin nhắn cho ông bố vợ Bạch Cảnh Sùng. Hôm qua Diệp Lăng Phi cũng đã nhắc đến chuyện mua bảo hiểm với Bạch Cảnh Sùng, định bụng gạ gẫm ông mua một họp đồng bảo hiểm.
Đổng Học Dân cũng xuất hiện trong phòng. Nụ cười thương mại chuyên nghiệp luôn thường trực trên khuôn mặt. Hắn vừa ngồi xuống bên cạnh Phương Linh đã đảo nhanh mắt nhìn Diệp Lăng Phi ngồi đằng sau Phương Linh, ánh mắt thù địch. Diệp Lăng Phi ngước mắt nhìn, nghĩ đến cuộc điện thoại mình nghe hộ Đổng Học Dân, trong lòng thầm nghĩ: “kì quái, do ngươi tự chuốc lấy thôi. Không có tiền đừng học đòi bao gái.”
Đông Học Dân nhanh chóng hướng ánh nhìn về phía Phương Linh, nhẹ giọng nói:
- Phương Linh. Khách hàng lần trước anh nói với em, em không cần sao?
- Khách hàng nào?
Phương Linh hòi lại,
- Vị khách hàng nữ ấy.
Đổng Học Dân đáp:
- Hôm nay anh tiện đường đi qua công ty đó. Anh gợi ý em nên thuyết phục cô ấy mua bảo hiếm cho con trai cô ấy. Người phụ nữ này có thành kiến với đàn ông nên tốt nhất anh không nên can thiệp vào.
- Em sẽ suy nghĩ. Hơn nữa hôm nay em cũng có khách hàng cần gặp!
Phương Linh nói:
- À, em còn phải đi nộp tiền điện nước các loại nữa. Mấy ngày nay bận quá nên quên mất. Hôm nay mà quên nữa có khi người ta cho em nghỉ dùng điện nước luôn.
- Uhm, suy nghĩ đi. Nếu em mà thuyết phục được vị khách hàng này đảm bảo em sẽ thu được không ít đâu.
Đổng Học Dân còn nói thêm:
- Nếu như em thành công nhớ mời anh đi ăn cơm đấy.
- Mời anh ăn cơm? Anh không sợ bà xã anh tính tiền sao?
Phương Linh hỏi.
Đổng Học Dân thở dài, nói:
- Đừng nhắc đến cô ta nữa. Cô ta đòi ly hôn với anh. Mấy ngày nay anh đang não hết ruột gan lên đây.
- Anh mà sợ ly hôn á? Theo em thấy thì hình như là không phải.
Phương Linh bĩu môi nói tiếp:
- Em nghĩ có khi anh là người đòi ly hôn trước cũng nên ấy.
- Mỗi nhà mỗi cảnh,
Đổng Học Dân nói:
- Đợi khi nào em kết hôn em sẽ hiểu.
Phương Linh chỉ cười không nói thêm gì nữa với Đổng Học Dân.
Vu Uy đứng trước cửa nhìn đám nhân viên dưới quyền, thấy số lượng tương đối rồi ông ta mới vỗ tay, gọi mọi người lại nói:
- Đến lúc rồi, mọi người cùng làm vài động tác thể dục cho khỏe người nào!
Mọi người trong văn phòng lục tục đứng dậy, bước đến nơi rộng rãi hơn. Chỉ có mình Diệp Lăng Phi vẫn không nhúc nhích, hắn kinh ngạc nhìn những người này.
Vu Uy đứng lên trước nhất giơ hai tay làm động tác vô cùng hài hước nói:
- Một nhân viên mới đến Dân An, không lâu sau trở thành nhân viên cũ, hai nhân viên mới đến Dân An, cũng chẳng bao lâu sau trở thành nhân viên cũ. Hôm nay đến một mình, hai sẽ mang thêm một người nữa, rất nhanh rất nhanh sẽ có thêm nhiều người khác. Bạn nhiều lên, tôi cũng nhiều lên...
Theo tiếng bắt nhịp của Vu Uy, dàn đồng ca bên dưới cũng uể oải lảm nhảm theo. Bài thể dục gây cười đến cực điểm. Diệp Lăng Phi ngồi bên dưới cố ngăn tiếng cười bật ra.
Vu Uy tập xong thì mới kịp để mắt đến kẻ ngồi dưới đang nhìn cảnh tượng ban nãy với con mắt thích thú, ông ta cau mày, hiện rõ vẻ mặt không hài lòng.
- Tiểu Diệp, cậu vào văn phòng tôi một lát.
Vu Uy nói xong quay người, bước đến phòng làm việc của ông ta.
Đến lúc này thì Diệp Lăng Phi không nhịn được nữa hắn ngoác miệng cười lớn, cười đến nỗi Đống Học Dân cũng phải cau mày, giọng điệu bất bình nói:
- Tưởng mình là cái gì mà cười?
Phương Linh nghe xong, nói:
- Anh nói gì vậy. Diệp Lăng Phi là người mới. Không hiểu làm như vậy để làm gì, ban đầu khi mới đến em cũng thấy buồn cười, không phải chuyện này rất hài hước sao?
Đổng Học Dân bĩu môi, nói:
- Em và cậu ta không giống nhau. Em nhìn cậu ta bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn còn chạy đến đây bán bảo hiểm, anh thấy chỉ là tên vô dụng thôi. Không có tài cán tìm được công việc nào khác nên mới mò đến đây kiếm cơm. Nhìn bộ dạng cậu ta thì biết chẳng mấy chốc lại phải gói ghém đồ đạc rời đi thôi, có tài cán gì đâu nào. Em nói vất vả lắm mới tìm được một người mói, cuối cùng một đồng cũng không kiếm được, không phải rất thua thiệt hay sao? Anh vẫn nhớ lần trước em đem về một cô sinh viên cũng thế này ấy nhỉ? Chả được tích sự gì. Tốn công phí sức.
- Sao anh lại nói thế? Sao anh biết Diệp Lăng Phi không có tài cán gì? Em với anh đánh cược nhé? Em đảm bảo Diệp Lăng Phi có thể làm được việc.
- Được rồi, được rồi. Anh không tranh luận với em nữa. Không em lại đối đầu tới cùng với anh, đem hợp đồng em dành dược đưa cho cậu ta.
Đồng Học Dân nói:
- À, khách hàng kia, anh nghĩ em nhất định sẽ thành công. Nếu em muốn, anh sẽ đi gọi điện thoại ngay cho cô ấy, hỏi xem cô ấy có thời gian không.
Phương Linh nghĩ một lát rồi cũng gật đầu đồng ý...
Diệp Lăng Phi bước vào phòng làm việc của Vu Uy. Vu Uy vừa rửa mặt xong, ông ta dùng khăn trắng lau lại mặt, thấy Diệp Lăng Phi vào đến nơi thì để khăn lại, đi ra khỏi chỗ ngồi của mình.
- Tiểu Diệp, cậu ngồi xuống đi!
Vu Uy hất hàm ý bảo Diệp Lăng Phi ngồi trước mặt mình. Diệp Lăng Phi cũng không khách sáo dù gì thì nếu Vu Uy không mời, hắn cũng đã định ngồi xuống.
- Tiểu Diệp, thời gian cậu đến chỗ chúng tôi cũng không phải là ngắn. Thông thường nhân viên mới ba tháng đầu tiên sẽ chưa làm được gì đáng kể vì mới chỉ đang bắt đầu học việc. Và họ cũng chỉ cần hoàn thành tốt nội quy là có thể nhận được một mức lương cơ bản. Tôi muốn nói chuyện với cậu một chút đế biết được cách nhìn của cậu.
Diệp Lăng Phi vắt chân, giơ tay với lấy cái gạt tàn trước mặt Vu Uy kéo đến trước mặt mình rồi rút ra một *** hỏi:
- Giám đốc Vu, ông muốn *** không?
Vu Uy xua tay, ý bảo Diệp Lăng Phi cứ tự nhiên hút.
Diệp Lăng Phi cũng không khách khí đưa *** lên môi, châm lửa, hút một hơi, rồi mới cười nói:
- Giám đốc Vu, ông muốn biết phương diện nào? Ông nói trước đi không thì tôi biết đường nào mà nói.
Vy Uy cau mày vì đây là lần đầu tiên có một nhân viên dùng khẩu khí và những lòi nói như Diệp Lăng Phi nói chuyện với ông ta, ông ta đương nhiên cảm thấy bất mãn trong lòng. Nhưng ông ta vẫn cố giữ âm điệu khách khí, lãnh đạm trong giọng nói của mình:
- Tôi chỉ muốn biết cậu có tự tin với công việc bán bảo hiểm này không thôi?
- Thực ra vấn đề này không dám khẳng định là có!
Diệp Lăng Phi thẳng thắn nói:
- Mục đích của tôi khi muốn bán bảo hiểm thực ra rất đơn giản, cuộc sống đơn điệu, muốn giết thòi gian.
Câu trả lời này của Diệp Lăng Phi làm Vu Uy không hài lòng chút nào. Trước giờ làm gì có tên nào nói nói với ông ta như hắn. Vu Uy cố gắng không để lộ thái độ bất mãn của mình với Diệp Lăng Phi, ông ta cười nói:
- Tiểu Diệp, cậu có thái độ thoải mái như vậy là rất tốt. Kì thực, ngành bảo hiểm này chính là như vậy. Có thế mấy tháng trời cậu không nhận được một hợp đồng, nhưng cũng có thể cùng lúc cậu sẽ nhận được vô số. Tất cả đều có thể xảy ra. Tôi rất tán đồng thái độ này của cậu. Có điều có những việc không đặt chút áp lực nào thì lại không thể thành công. Cậu cần phải có động lực nào đó. Giống như việc tập thể dục buổi sáng. Cậu đừng nghĩ nó không cần thiết. Sở dĩ phải khởi động bằng vài động tác đơn giản buổi sáng chính là để cổ vũ tinh thần mọi người, đem đến cho mọi người dũng khí và quyết tâm. Tiểu Diệp, tôi hi vọng cậu sớm hòa nhập vào gia đình lớn của chúng ta. Mọi người cùng nhau cố sắng, hoàn thành tốt công việc. Cậu cũng kiếm được nhiều tiền hơn. Chẳng nhẽ như vậy không tốt sao?
- Bình thường thì, cũng khó nói.
Diệp Lăng Phi bày bộ mặt dửng dưng nói:
- Ban nãy tôi cũng nói rồi, tôi đến đây chỉ để giết thời gian. Tôi cũng không có áp lực phải kiếm thật nhiều tiền. Thậm chí không kiếm được đồng nào cũng chẳng sao.
Vu Uy nghe Diệp Lăng Phi nói vậy lại nhăn mặt. Thái độ này của Diệp Lăng Phi quả thật không khiến ông ta vừa ý, ông ta từ từ dựa người ra sau, nói:
- Tiểu Diệp, thái độ này của cậu không tốt chút nào. Cậu nên đặt ra cho mình một mục tiêu nào đó. Chỉ có như vậy mới có thể tiếp tục ở lại công ty bảo hiểm Dân An. Quy định của công ty là cho nhân viên mới ba tháng thử việc, bên tôi chỉ có một tháng thôi. Và trong thời hạn một tháng phải bán được hợp đồng ba vạn tệ. Nếu không thì, cậu chỉ có lựa chọn trở thành đại lý của công ty, cũng có nghĩa là cậu không được hưởng bất cứ tài nguyên hay thông tin nào của công ty. Ngoài ra, khả năng thành công trong các hợp đồng bảo hiểm của đại lý là rất thấp. Tiểu Diệp, tôi hy vọng cậu nên suy nghĩ kỹ về những lời tôi vừa nói. Trần Tây là người do tôi mang đến, nên tôi yêu cầu ở cô ấy cao hơn. Trong một tháng cô ấy phải mang về một hợp đồng bảo hiêm năm vạn tệ. So với cậu, áp lực của cô ấy là lớn hơn rất nhiều. Cậu xem thái độ làm việc hiện nay của cô ấy đấy. Hôm qua cô ấy vẫn đang tìm kiếm khách hàng. Tôi hi vọng cậu có thế học tập tinh thần thái độ làm việc của cô ấy. Đừng khiến tôi thất vọng.
- Giám đốc, tôi biết rồi, còn chuyện gì nữa không? Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi xin phép ra ngoài.
Diệp Lăng Phi dập thuốc, đứng dậy, quay người, rồi đột nhiên nói:
- Họp đồng ba vạn tệ chỉ cần cuối tháng hoàn thành là được đúng không? Nếu tôi có thể làm được thì sẽ có thưởng chứ?
Diệp Lăng Phi cười sảng khoái bước ra khỏi văn phòng của Vu Uy thì thấy Phương Linh định đi ra ngoài. Diệp Lăng Phi liền chào hỏi:
- Tiền bối Tiểu Phương của tôi, cô định đi đâu vậy?
- Gì mà tiền bối Tiểu Phương, gọi khó nghe ૮ɦếƭ đi được. Anh không thể gọi tên tôi được.
Phương Linh nhìn điệu bộ cười cợt sảng khoái của Diệp Lăng Phi khi từ trong phòng Vu Uy bước ra thì vô cùng ngạc nhiên. Ban nãy nhìn thấy vẻ mặt bất mãn của ông giám đốc cô còn tưởng lần này Diệp Lăng Phi thế nào cũng bi sạc cho một trận, nào ngờ Diệp Lăng Phi lại bước ra trông vui vẻ thế kia. Nhưng lúc này Phương Linh cũng không có thời gian suy xét mà chỉ nói:
- Đưa anh đi gặp khách hàng!
Diệp Lăng Phi uhm một tiếng rồi cùng Phương Linh ra khỏi văn phòng.
Ra đến thang máy đã thấy Đổng Học Dân đứng đợi ở đó. Nhưng người mà tên này đợi chỉ có mình Phương Linh nên nhìn thấy Phương Linh dẫn theo cả Diệp Lăng Phi đi theo thì hắn tỏ vẻ không vui, nói:
- Phương Linh, sao em lại mang cả hắn theo?
- Chẳng sao cả. Ban nãy không phải anh cũng đã nói rồi sao. Vị khách này không dễ giao dịch. Vụ hợp đồng này rất khó thành công. Em thấy vị khách này nhất định cũng đã tiếp xúc với người bên công ty bảo hiểm Bình An, người ta cũng khảo giá, rồi tổng hợp lại cả rồi. Nếu đã khó thành công thì dẫn Diệp Lăng Phi đi theo cũng chẳng sao. Dù gì mình cũng biết trước khó thành công nên không bán được cũng không vấn đề.
Đổng Học Dân lạnh nhạt nói:
- Không dẫn cậu ta theo may ra còn cơ hội, dẫn theo rồi, đến cơ hội cũng chẳng có.
Diệp Lăng Phi cười thích thú nói với Đồng Học Dân:
- Tiền bối, cũng chưa chắc đâu. Có thể trên phương diện phụ nữ tôi không bằng anh, nhưng về mặt giao tiếp xã hội tôi cũng không quá kém đâu. Nói gì thì nói tôi cũng phải ăn muối nhiều hơn anh ăn cơm ấy chứ. Anh nói xem có đúng không?
Bốp… bốp...
Phương Linh nghe Diệp Lăng Phi nói vậy thì không nhịn được vỗ tay tán thường, cười nói:
- Anh nghe thấy chưa, Đổng Học Dân, anh xem mồm miệng người ta như thể nào chưa? Em thấy Diệp Lăng Phi ok.
- Chúng ta đợi xem!
Đổng Học Dân vẫn không có chút cảm tình với Diệp Lăng Phi. Thang máy vừa mở ra, hắn ta chui vào trước, Phương Linh vào sau rồi cũng gọi Diệp Lăng Phi vào cùng.
Đổng Học Dân không có xe riêng, hắn chạy Audi đen của công ty. Hắn đã lập được rất nhiều công trạng, thậm chí có lúc còn vượt qua cả Phương Linh. Trong công ty hắn cũng có thể được coi như nhân viên vàng.
Đổng Học Dân khởi động xe, ban đầu định gọi Phương Linh lên ngồi hàng ghế trên với mình nhưng cô lại muốn ngồi băng ghế sau với Diệp Lăng Phi. Hắn không nhiều lời mà phóng xe đi đến chỗ hẹn.
- Diệp Lăng Phi, anh nói cho tôi nghe xem, ban nãy giám đốc mình nói gì với anh mà anh vừa ra khỏi phòng đã cười thích thú vậy?
Phương Linh giờ ngồi trong xe mới có thời gian hỏi chuyện cô thắc mắc lúc ở trong văn phòng.
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Giám đốc của chúng ta có nghiêm khắc yêu cầu tôi rằng nếu trong thời gian một tháng tôi không tìm được họp đồng ba vạn tệ thì tôi phải rời khỏi công ty.
Phương Linh nghe xong ngạc nhiên hỏi lại:
- Anh có nghe nhầm không đấy?
- Giám đốc đã nói như vậy, sao tôi có thể nghe nhầm được.
Diệp Lăng Phi khẳng định chắc nịch.
Đổng Học Dân đang ngồi lái xe chen vào:
- Phương Linh, còn phải nói nữa sao? Nhất định giám đốc chúng ta nhìn không thuận mắt nên muốn đuổi cậu ta đi rồi.
Đổng Học Dân tiếp:
- Trong thời gian một tháng mà phải kéo về được một hợp đồng ba vạn tệ. Cậu tưởng cậu là nhân viên bảo hiểm lão luyện hay sao. Không biết cậu đã đắc tội gì với giám đốc Vu của chúng ta, nếu không sao ông ấy lại bắt cậu làm thế?
- Thật không thể hiểu nổi. Giám đốc chúng ta là người như thể nào em và anh là người hiểu rõ nhất.
Phương Linh bất bình nói:
- Rõ ràng là giám đốc muốn đuổi Diệp Lăng Phi đi rồi. Em không hiểu nổi. Sao ông ấy lại tự nhiên làm khó dễ với vấn đề tiền bạc đến thế. Khó khăn lắm mới tìm được người khác, giờ lại định đuổi đi. Thật không thể hiểu được trong đầu ông ấy đang nghĩ gì nữa.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc