Đô Thị Tàng Kiều - Chương 542

Tác giả: Tam Dương Trư Trư

Món quà sinh nhật quý giá nhất!
Đường Hiểu Uyển H**g phấn đến độ rơi nước mắt, nàng ở trong phòng che mặt khóc, không thể tin được những gì ở đây là thật sự. Đường Hiểu Uyển kích động chạy đến trước mặt Diệp Lăng Phi, hai tay ôm cổ Diệp Lăng Phi, chủ động đưa đôi môi tới. Hai tay Diệp Lăng Phi ôm lấy Đường Hiểu Uyển, trao cho nàng một nụ hôn. Nụ hôn nóng bỏng vừa qua đi, Đường Hiểu Uyển nhìn thật kĩ gương mặt của Diệp Lăng Phi, ôn nhu nói:
- Diệp đại ca, cám ơn anh, đây là lễ vật quý giá nhất mà em từng nhận được, cả đời này em sẽ không bao giờ quên.
Nói xong, Đường Hiểu Uyển lại chủ động hôn Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi ôm Đường Hiểu Uyển đi tới giường, hắn đặt nàng lên giường rồi cũng ngồi xuống bên cạnh . Gương mặt của Đường Hiểu Uyển đỏ ửng, hạnh phúc không nói lên lời. Diệp Lăng Phi ôm Đường Hiểu Uyển ngồi lên chân mình, nhìn đôi mắt xinh đẹp của Đường Hiểu Uyển, nói:
- Hiểu Uyển, chúc em sinh nhật vui vẻ!
Đường Hiểu Uyển dùng sức cắn môi, hai tay nàng lại ôm cổ Diệp Lăng Phi, hơi ngẩng đầu, đôi môi ghé tới bên tai Diệp Lăng Phi, nói nhỏ:
- Diệp đại ca, em rất yêu anh!
Diệp Lăng Phi cúi đầu xuống, ôm Đường Hiểu Uyển đặt ở trên giường rồi hôn nàng . Đường Hiểu Uyển nhắm chặt hai mắt, ôm chặt cổ Diệp Lăng Phi, trong lòng vẫn bình tĩnh khi Diệp Lăng Phi hôn. Cô bé này vẫn luôn thích Diệp Lăng Phi, nếu như Diệp Lăng Phi muốn ‘ăn’ nàng, Đường Hiểu Uyển từ lâu đã không còn là xử nữ nữa rồi. Nhưng giờ phút này, trong lòng Đường Hiểu Uyển đã có chuẩn bị, nàng muốn đem lần đầu tiên trân quý nhất của mình dâng hiến cho Diệp Lăng Phi. Sau khi bị Diệp Lăng Phi hôn, mặt Đường Hiểu Uyển đỏ như ráng chiều, bộ *** sữa cao vút phập phồng . Diệp Lăng Phi ngồi dậy, nhẹ nhàng vòng tay ra phía sau lưng kéo khóa chếc váy liền áo của Đường Hiểu Uyển. Đường Hiểu Uyển đưa lưng về phía Diệp Lăng Phi, nằm ở trên giường, hai cánh tay nhỏ bé nõn nà nắm chặt tấm đệm. Diệp Lăng Phi từ từ kéo chiếc váy liền áo của Đường Hiểu Uyển đến bên hông, lộ ra tấm thân ngọc ngà chỉ còn một chiếc áo lót màu trắng. Bàn tay to lớn của Diệp Lăng Phi nhẹ nhàng vuốt ve *** mịn màng như trẻ em của Đường Hiểu Uyển, rồi từ từ mò tới móc khóa chiếc áo lót của Đường Hiểu Uyển . Hai đầu Ng'n t búng nhẹ nhàng,chiếc áo lót của Đường Hiểu Uyển đã bị cởi ra, cả tấm lưng trần trắng muốt hiện ra trước mắt Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi nuốt từng ngụm nước bọt, hắn đè nén *** trong lòng, từ từ *** của Đường Hiểu Uyển xuống rồi ném xuống đất. Thân thể của Đường Hiểu Uyển theo bản năng co rụt lại , cặp ௱ô** trắng hơi nhếch lên. Chiếc *** của Đường Hiểu Uyển vẫn nằm lại trên cặp ௱ô** tuyết trắng mềm mại, khi bàn tay của Diệp Lăng Phi lần mò tới ௱ô** của Đường Hiểu Uyển, thân thể Đường Hiểu Uyển khẽ run lên, lộ ra vẻ khẩn trương, kích động. Diệp Lăng Phi không vội vã cởi nốt bộ đồ duy nhất còn lại trên người Đường Hiểu Uyển mà ôm lấy thân thể tuyệt mỹ đã gần như khỏa thân, nhìn sâu vào đôi mắt nàng, nói:
- Hiểu Uyển , em thật đáng yêu!
Lửa tình càng thêm nóng bỏng. Đường Hiểu Uyển nghe được lời ca ngợi của Diệp Lăng Phi, sắc mặt càng thêm ửng hồng, cái miệng anh đào nhỏ nhắn khẽ mở ra, nói:
- Diệp đại ca, Hiểu Uyển chỉ thích Diệp đại ca, cả đời chỉ yêu Diệp đại ca!
- Nhưng mà anh đã kết hôn, Hiểu Uyển, em không thấy mình rất ngốc sao?
Diệp Lăng Phi đặt tay phải lên ௱ô** Đường Hiểu Uyển nói:
- Chẳng lẽ em không suy nghĩ chuyện anh đã kết hôn sao?
- Em chỉ thích mình Diệp đại ca!
Đường Hiểu Uyển nhìn Diệp Lăng Phi đầy tình tứ, chủ động hôn Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi cởi nốt chiếc *** trắng khỏi người Đường Hiểu Uyển, *** đã bị Đường Hiểu Uyển yêu kiều khả ái khơi gợi bùng lên dữ dội. Diệp Lăng Phi hôn lên bộ ngực của Đường Hiểu Uyển, rồi sau đó là dải đất huyền bí giữa hai chân nàng. Hai tay Diệp Lăng Phi nâng ௱ô** Đường Hiểu Uyển lên, rồi *** mạnh hạ thân của Đường Hiểu Uyển. Đường Hiểu Uyển đã sớm bị Diệp Lăng Phi kích tình, cũng không kiềm chế được nữa, miệng phát ra tiếng rên rỉ tiêu hồn. Sau khi làm cho dải đất thần bí của Đường Hiểu Uyển trở nên lầy lội ướt át , Diệp Lăng Phi tách hai chân Đường Hiểu Uyển ra, kê ngay “khẩu súng” của mình vào trước cửa hang thần bí. Đường Hiểu Uyển nhắm mắt, hai tay nắm chặt tấm ga giường. Diệp Lăng Phi không lập tức mạnh mẽ công phá , mà từ từ từng tiến chút một, đồng thời an ủi Đường Hiểu Uyển, cố gắng để cho nàng không khẩn trương. Cho dù như vậy, trong nháy mắt khi Diệp Lăng Phi *** của Đường Hiểu Uyển, Đường Hiểu Uyển vẫn rên rỉ một tiếng đầy thống khổ. Tất cả đều đã được Diệp Lăng Phi đoán trước, nhưng lúc này Diệp Lăng Phi cũng đành phải cắn răng hạ quyết tâm, dùng sức tiến vào mạnh hơn. Từng tiến rên rỉ của Đường Hiểu Uyển mang theo đầy sự thống khổ, bộ ngực nàng cũng rung lên bần bật . . . Đường Hiểu Uyển nằm ở trên giường, nước mắt trên mặt nàng vẫn còn chưa khô. Vết máu đỏ của của xử nữ còn vương trên tấm ga giường màu trắng. Đường Hiểu Uyển ôm chặt Diệp Lăng Phi, nụ cười hạnh phúc hiện lên trên khuôn mặt đầy nước mắt của nàng. Đêm nay, Đường Hiểu Uyển cuối cùng đã dâng hiến tất cả cho Diệp Lăng Phi. Nàng bấu chặt lưng Diệp Lăng Phi đến bật máu, đó là lễ vật nàng tặng cho Diệp Lăng Phi vì sự thống khổ mà hắn đem lại. Đường Hiểu Uyển cảm giác hạ thân đau rát, thậm chí không dám cử động, lúc Diệp Lăng Phi đang rút “trường thương” ra khỏi người nàng, Đường Hiểu Uyển lại ôm chặt lấy Diệp LăngPhi, không để cho hắn nhúc nhích nữa. Diệp Lăng Phi nhìn Đường Hiểu Uyển đầy yêu thương, hắn nhẹ nhàng vuốt ve lưng của Đường Hiểu Uyển, dùng lưỡi *** nước mắt trên mặt nàng.
- Tiểu Hùng (gấu nhỏ) thật xấu!
Đường Hiểu Uyển giống như tiểu cô nương tử nũng nịu nói,
- Tiểu Hùng quấy rối trong nhà Tiểu Bạch Thỏ, nhà của Tiểu Bạch Thỏ bây giờ rất đau.
Diệp Lăng Phi cười, thầm nghĩ: "Cô bé Hiểu Uyển này cũng buồn cười thật, có thể nghĩ ra cách nói chuyện cổ quái như vậy, nhưng đúng là rất thú vị .” Hạ thân của Diệp Lăng Phi hơi động một chút, Đường Hiểu Uyển tỏ ra rất không thoải mái nói:
- Không nên lộn xộn, Tiểu Bạch Thỏ bây giờ rất đau.
Nói xong, Đường Hiểu Uyển đỏ bừng mặt, nàng tựa đầy lên ngực Diệp Lăng Phi, ôn nhu nói:
- Hôm nay là ngày vui nhất trong cuộc đời của em, cám ơn Tiểu Hùng đã tặng cho Tiểu Bạch Thỏ quà sinh nhật quý nhất.
Diệp Lăng Phi vuốt nhẹ vai Đường Hiểu Uyển, ôn nhu nói:
- Hiểu Uyển, đêm nay anh ngủ với em ở đây có được không?
- Nhưng mà Diệp đại ca, trong nhà anh còn. . .
Đường Hiểu Uyển chưa nói hết câu, nhưng ý của nàng lại rất rõ ràng, chính là Diệp Lăng Phi đã có vợ, nếu không trở về nhà thì..., sao có thể ở lại đây chứ.
- Bởi vì hôm nay là sinh nhật của Hiểu Uyển, mà Hiểu Uyển còn đem thứ quý giá nhất trao cho anh, chẳng lẽ anh không nên ở cùng Hiểu Uyển sao?
Diệp Lăng Phi cười nói,
- Hiểu Uyển, đêm nay em hoàn toàn thuộc về anh,.
Đường Hiểu Uyển bỗng hiểu được Diệp Lăng Phi muốn làm gì, hạ thân của nàng vẫn còn đau rát, muốn cự tuyệt. Nhưng nàng còn chưa kịp nói gì, thân thể tuyệt mĩ đã bị Diệp Lăng Phi đè xuống, lần thân mật nàylàm cho Đường Hiểu Uyển không tự chủ được phát ra những *** rỉ đầy H**g phấn. Buổi sáng, Diệp Lăng Phi để Đường Hiểu Uyển ở lại biệt thự, giờ phút này Đường Hiểu Uyển cảm thấy hạ thân vẫn đau rát như cũ , đi một bước cũng khó chịu muốn ૮ɦếƭ. Đường Hiểu Uyển căn bản không đi làm được, không thể làm gì khác hơn là ở lại biệt thự . Vu Đình Đình đã đi học, Diệp Lăng Phi ôm Đường Hiểu Uyển đến phòng ngủ ở tầng hai, đặt nàng lên giường rồi quay trở lại phòng khách, lấy một chút đồ uống cùng nước trái cây từ trong tủ lạnh đặt bên giường Đường Hiểu Uyển.
- Hiểu Uyển, một lát nữa anh phải đi, một mình em ở đây không có chuyện gì chứ?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Vâng!
Đường Hiểu Uyển gật gật đầu, nàng ngắn nhìn khuôn mặt của Diệp Lăng Phi, bỗng nhiên mím môi cười nói:
- Diệp đại ca, Tiểu Hùng rất xấu, từ nay về sau Tiểu Bạch Thỏ không để Tiểu Hùng đến nhà Tiểu Bạch Thỏ chơi nữa.
Diệp Lăng Phi đưa tay vuốt ve gương mặt của Đường Hiểu Uyển, cười nói:
- Hiểu Uyển, đêm qua không thể trách anh được, muốn trách thì phải trách em quá mê người thôi, làm anh không thể nào kiềm chế .
Đường Hiểu Uyển cười nói:
- Diệp đại ca, em rất vui, em rất thích Diệp đại ca!
- Được rồi, cô bé ngốc, ở đây đợi anh, nếu như có chuyện gì thì gọi cho anh.
Diệp Lăng Phi nói,
- Anh đi trước, tạm biệt em.
Đường Hiểu Uyển gật đầu, lúc đó Diệp Lăng Phi mới rời khỏi biệt thự. Hắn lái xe trở lại nhà, vừa về đến cổng biệt thự đã nhìn thấy Chu Hân Mính lái xe đi ra ngoài, thấy xe của Diệp Lăng Phi đỗ trước cổng, Chu Hân Mính cũng dừng xe. Nàng mở cửa, đi xuống xe.
- Hân Mính, em đi làm à?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Em tìm anh có chuyện đây.
Chu Hân Mính vừa nói vừa mở cửa xe Diệp Lăng Phi, lên xe hắn ngồi.
- Có chuyện gì vậy?
Diệp Lăng Phi vừa nói nhìn thoáng qua biệt thự, hạ thấp giọng hỏi:
- Tình Đình đâu?
Chu Hân Mính liếc nhìn Diệp Lăng Phi một cái, nói:
- Không cần nhìn, sáng sớm hôm nay Tình Đình đã đi làm rồi.
- À, ra vậy!
Diệp Lăng Phi đáp lại, hắn thấy Chu Hân Mính chăm chú nhìn mình, kỳ quái hỏi:
- Sao thế, chẳng lẽ anh có vấn đề gì à?
- Cả đêm qua anh không về nhà, thành thật khai báo đi, anh ở đâu vậy?
Chu Hân Mính dùng giọng thẩm vấn phạm nhân hỏi.
- Anh uống R*ợ*u cùng bọn Dã Lang thôi, uống muộn quá nên không về nhà nữa!
Diệp Lăng Phi ba xạo,
- Nếu không tin em gọi cho Dã Lang để hắn xác minh!
- Thôi được, cái này không cần thiết!
Chu Hân Mính đưa tay lau mặt Diệp Lăng Phi, nói:
- Lần sau nếu anh muốn nói dối, ít nhất phải có cái cớ gì hợp lí một tí. Nhìn lại mặt anh xem, vẫn còn vết son môi đó, có bằng chứng này, anh có nhận tội anh đã hôn cô gái khác không?
- Không thể nào!
Diệp Lăng Phi vội vàng soi gương, vừa nhìn quả thật có thể nhận ra dấu môi hơi nhạt. Hắn có chút mất tự nhiên nói :
- Không có gì. . . không có gì, chỉ là. . . chỉ là tiểu tử Dã Thú kia tìm tiểu thư bồi uống R*ợ*u.
Chu Hân Mính cười lạnh nói:
- Này Diệp Lăng Phi, anh lúc nào bắt đầu lắp bắp như thế, trong ấn tượng của em, những cô gái bên cạnh anh cũng không ít, sao lại để ý đến những tiểu thư kia được. Hừ, anh đừng có xạo em nữa, em biết thừa là hôm qua anh đã qua đêm với cô gái khác!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc