Đô Thị Tàng Kiều - Chương 492

Tác giả: Tam Dương Trư Trư

Trở lại Bắc Kinh
- Tôi không thể ở lại đây quá lâu, tôi vẫn cần phải về Trung Quốc, tôi cần gặp John David.
Diệp Lăng Phi nói.
Paul cười nói:
- Yên tâm đi, tôi đã hẹn giúp anh rồi. À, anh dùng tên nào gặp anh ta đây?
Paul hỏi
- Diệp!
Diệp Lăng Phi nói
Paul ngạc nhiên trong giây lát rồi ngay lập tức cười nói:
- Satan đừng nói với tôi đây là tên Mỹ của anh nhé
- Anh nói xem?
Paul cười đáp:
- Tôi chỉ muốn nói dùng thân phận đặc biệt một chút sẽ tốt hơn!
Diệp Lăng Phi cũng không tốn thêm lời nào với Paul. Hắn bảo với tên này địa điểm hẹn John David ở quán bar Hua khách sạn Westin quảng trường Thời Đại Newyork. Nói chuyện xong với tên Paul, Diệp Lăng Phi trở lại căn phòng hạng sang của mình. Từ nơi này hắn có thể ngắm nhìn toàn bộ quang cảnh phồn hoa của thành phố NewYork.
Không ít người xem NewYork như một thiên đàng dưới trần gian, để rồi họ luôn luôn khát vọng về một cuộc sống hào nhoáng nơi đây, cứ như thể chỉ cần đặt chân đến miền đất hứa này họ sẽ trở thành triệu phú với gia sản kếch xù, cứ như thể Newyork mặt đất trải đầy vàng, chỉ cần vượt biên trót lọt là có thể ung dung nhặt vàng. Và quả thật Newyork đúng là mảnh đất thiên đường nhưng không phải cho tất cả mọi người, điều này chỉ đúng với những người có tiền, còn những kẻ nghèo khó, cuộc sống chẳng khác nào địa ngục.
Diệp Lăng Phi không hề thích Newyork. Nếu như không phải đến để hẹn với John David thì hắn không muốn dặt chân đến đây lần nào nữa. trong mắt hắn, nơi này chứa đầy những điều gian ác. Chỉ cần sống ở đây một ngày thì cũng đủ để khắp người bị nhiễm không khí xa xỉ, trụy lạc.
Diệp Lăng Phi đi tắm, gột rửa những mệt mỏi của một ngày dài rồi lại cùng Dã Lang đến bar Hua. Từ trước đến nay hắn chưa từng gặp John David. Vì vậy, khi hắn vừa đến quán bar thì liền nghe theo lời sắp xếp của Paul trên điện thoại ngắt cuộc gọi với John David. Khi Diệp Lăng Phi nhìn thấy một ông lão mặc đồ tây giơ tay ra với hắn. Diệp Lăng Phi liền cười rồi ngắt điện thoại. Bước chầm chậm đến trước chỗ người kia, rồi ngồi xuống.
- Ông John David?
Diệp Lăng Phi hỏi.
Người đàn ông đó liền gật đầu, đánh mắt một lượt qua người Diệp Lăng Phi, cười nhẹ:
- Diệp tiên sinh đúng không? Paul nói ông đây là khách hàng rất quan trọng. tôi tin những khách hàng Paul giới thiệu đều không bao giờ nhầm. Nhưng tôi đang phân vân không biết ông đại diện cho công ty của ông hay cho chính ông?
- Cho một mình tôi thôi.
Diệp Lăng Phi vẫy tay gọi nhân viên phục vụ quầy bar, gọi một bình R*ợ*u nho. Nước Mỹ hào hoa coi trọng thực tế và con người vô cùng thực dụng. Nếu là ở Trung Quốc, những kẻ gọi một bình R*ợ*u vang những hơn trăm đô như Diệp Lăng Phi, sẽ bị cho rằng chẳng ra cái hạng gì, nhưng ở Mỹ thì lại khác. John david cũng không có bất cứ phản ứng nào, hắn chỉ đơn giản là nhấp một ngụm sau khi đã rót đầy vào ly của mình rồi lại đặt xuống.
Điều mà John David quan tâm nhất lúc này chỉ là anh bạn phương đông này sẽ đem đến cho mình vụ làm ăn như thế nào. Nếu theo như lời của Paul, món lợi mà tên châu á tên Diệp này mang lại sẽ khiến John David hắn từ nay về sau sẽ không cần phải lo lắng buồn phiền về công việc làm ăn nữa, có thể yên tâm dưỡng già. Không nên nhìn vào vị trí nhà tư vấn cấp cao của công ty Mona của John David vì thực tế lương của hắn hiện nay chỉ đủ duy trì cuộc sống của hắn ở thành phố này. Newyork là thiên đường cho việc kiếm tiền, nhưng đồng thời cũng là thiên đường của việc tiêu sài. Cho dù John David hắn có là quản lý cấp cao đi chăng nữa thì vấn đề tài chính cũng luôn khiến hắn đau đầu.
Diệp Lăng Phi không vội vàng đề cập ngay đến những vấn đề cụ thể với John David, mà cùng hắn bàn luận về phương diện kinh doanh của công ty. John David là người có nhiều kinh nghiệm. Còn đối với vấn đề đang nói đến thì hắn rất mực am hiểu. Sau khi cùng hắn nói hơn mười phút, Diệp Lăng Phi cho rằng John David là nhân tài hiếm có.
Diệp Lăng Phi không định cùng John David dài dòng thêm nữa hơn hắn đi nhanh vào chủ đề cính:
- John David, tôi nghĩ Paul đã nói qua với ông rồi!
John David nhẹ nhàng lắc đầu, cười nói:
- Paul chưa nói gì với tôi cả. Cậu ta chỉ nói có một khách hàng châu Á muốn gặp tôi thôi. Cậu ta còn nhấn mạnh rằng vị khách này có thể cho tôi một cuộc sống không phải phiền não vì tiền bạc nữa.
Diệp Lăng Phi nghe đến đây thì vô cùng hài lòng về Paul. Hắn chưa gặp Paul lần nào, trước là vì thân phận, nên hắn không muốn có quá nhiều liên quan đến Paul. Bây giờ thì Diệp Lăng Phi lại không thể không lo lắng. Nhưng hắn tin Paul sẽ không quan tâm đến dáng vẻ của mình, hắn chỉ quan tâm đến số thù lao mà hắn nhận được.
Diệp Lăng Phi cười nói:
- John David tiên sinh, nếu là như vậy, tôi sẽ nói thẳng với ông. Tôi biết ông đang làm việc tại công ty tư vấn Mona, hơn thế nữa còn là một nhân viên tư vấn cấp cao. Tôi sẽ mang đến cho công ty các ông một đơn đặt hàng. Đại diện cho tôi tiến hành cải cách toàn diện với một tập đoàn của Trung Quốc đại lục. Tôi hi vọng ông sẽ đích thân xử lý đơn dặt hàng này. Tốt nhất là tuần sau nó nên đến được Trung Quốc. Bắt đầu bắt tay vào nghiên cứu điều chỉnh tập đoàn đó. Đồng thời, thay mặt tôi thực hiện các quyền lợi ở đó. Nói một cách khác, tôi sẽ giao lại tập đoàn đó cho công ty tư vấn Mona của các ông quản lý. Đương nhiên, nếu hiệu quả của công việc ông xử lý khiến tôi hài lòng, tôi sẽ trả cho ông khoản thù lao khác nữa. Đây mới chỉ là bước đầu. Tôi cần tiến hành khảo sát năng lực nhóm của ông. Nếu các ông có thể khiến tôi vừa ý, tôi sẽ dành cho ông một đơn đặt hàng riêng biệt, chính là trở thành chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn đó. Và tôi cũng sẽ không ngần ngại trả cho ông khoản thù lao gấp đôi ở công ty tư vấn Mona. Không biết những đề nghị vừa rồi của tôi có làm ông vừa ý?
John David ánh mắt bỗng trở nên ௱ô** lung. Tay trái của hắn gõ nhẹ xuống bàn, vang lên những âm thanh sắc bén. Rất rõ ràng là John David rất vừa lòng với những đề xuất vừa rồi của Diệp Lăng Phi. Nếu quả thực được như vậy hắn cũng không ngại phải đến định cư ở Trung Quốc.
- Diệp. Tôi chưa nhìn thấy tập đoàn đó, tôi chưa thể trả lời ông ngay. Tôi cần phải bắt tay vào tìm hiểu tập đoàn đó. Hơn nữa tôi cũng cần điều tra về thị trường Trung Quốc. nhũng thứ mà tôi cần tìm hiểu quả thực rất nhiều.
John David nói
Thái độ trên của John David sớm đã nằm trong dự liệu của Diệp Lăng Phi. Có thể nói lúc này John David đang đem những khó khăn kể hết ra, nhưng không hề có ý định từ chối. Điều này chứng tỏ tên này đã chập nhận đề nghị của Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi gật đầu cười, nói:
- Tiên sinh John David. Tôi nghĩ sự hợp tác giữa chúng ta sẽ rất vui vẻ. Được rồi. Tôi nghĩ chúng ta nhất thiết phải bàn đến những nội dung cụ thể. Ông muốn bàn ở đây hay ở công ty ông?
Sau khi định xong việc với John David. Diệp Lăng Phi cũng định bụng nán lại Newyork vài ngày gặp vài người bạn cũ. Nhớ hồi còn ở Nha Lang, hắn nhận được không ít đơn đặt hàng của những người bạn này. Có rất nhiều việc chính phủ Mỹ không tiện ra mặt mà chỉ có thể thông qua sự ủng hộ những tổ chức buôn bán VK như Lang Nha của hắn để tiến hành.
Ví dụ như muốn lật đổ quyền lực của một quốc gia nào đó. Tiền vàng và VK sẽ là công cụ đắc lực, hữu dụng nhất. Nhưng trên phương diện VK đạn dược thì chỉ có thể thông qua giúp đỡ những tổ chức VK hoạt động sôi nổi nhất trên thế giới. Vì vậy, có thể nói, phần lớn lượng tiền trong tay Diệp Lăng Phi đều là do chính phủ Mỹ cung cấp.
Nhưng hắn lại thay đổi ý định vào phút chót. Rõ ràng ban đầu hắn chỉ mải lo việc đến Mỹ mà quên không hỏi Bạch Tình Đình bên đó đã xảy ra chuyện gì. Hắn không yên tâm, nên thay đổi ý định ở lại vài ngày trên đất Mỹ rồi mới thong thả về nước. Hắn và Dã Lang chỉ qua một đêm trong khách sạn Westin, quảng trường Thời Đại, sáng hôm nay đã lập tức đáp chuyến bay sớm nhất về Bắc Kinh.
Diệp Lăng Phi và Dã Lang ngồi trên khoang hạng nhất. Từ Newyork về đến Bắc Kinh bay mất khoảng 13 giờ đồng hồ, nên nếu có về ngay thì cũng phải đến tối mới tới nơi. Trên đường về, hắn nghĩ đến việc gặp mặt lão già. Hắn có cuộc sống như ngày hôm nay không thể không nhắc đến sự giúp đỡ ban đầu của lão già. Nếu năm đó không có sự giúp đỡ của lão, có lẽ bản thân hắn không thể nhập cảnh vào Trung Quốc thuận lợi đến vậy, hơn nữa mọi tài liệu, hồ sơ về hắn cũng được bảo mật rất cẩn thận.
Diệp Lăng Phi và Dã Lang sau hành trình dài đã thấm mệt. Vừa đến Newyork còn chưa kịp thích ứng với múi giờ bên đó, đã lập tức quay về Trung Quốc. Nhưng như vậy cũng tốt, coi như chưa bị ảnh hưởng bởi sự chênh lệch về thời gian.
Máy bay hạ cánh xuống sân bay Bắc Kinh lúc 8h tối. Vừa bước ra khỏi phi trường bọn họ đã trông thấy bên ngoài có không ít taxi đang đỗ chờ khách. Sân bay nằm ở vùng ngoại ô, cách trung tâm tương đối xa.
- Tiên sinh, lên xe đi, tôi lấy rẻ cho!
Diệp Lăng Phi và Dã Lang vừa bước ra, ngay lập tức đã bị anh mập nói giọng đậm chất Bắc Kinh chạy đến mời mọc. Anh mập nói:
- Chỗ này không có xe bus, ai cũng phải gọi xe cả. anh đi đâu. Tôi chở anh đi. Xe chưa chạy đồng hồ chưa quay.
Diệp Lăng Phi và Dã Lang hắt xì vài cái. Mặc dù đã ngủ suốt cả chuyến bay, nhưng đến mặt trời bay qua bay lại trên trời còn thấy mệt nữa là nên họ cũng không còn sức tìm xe taxi khác, liền nói:
- Được thôi!
Anh mập đó vội vàng dẫn Diệp Lăng Phi và Dã Lang đến trước xe của mình, rồi tự động mở xe, kính cẩn mời hai vị khách lên xe.
Anh tài xế này quả nhiên chưa chạy đồng hồ, khởi động xe xong xuôi mới quay sang hỏi:
- Hai anh muốn đến khách sạn nào?
- Khách sạn Thiên Luân Vương Triều bên Vương Phủ tĩnh.
Dã Lang và Thú Lang lần trước ghé qua Bắc Kinh đã ở tại khách sạn này nên lần này Dã lang tiện mồm nói luôn tên khách sạn.
- Được ạ!
Anh tài xế đáp, rồi tăng tốc.
Dã lang ngồi ở ghế trước. còn Diệp Lăng Phi ngồi một mình ở băng ghế sau, nửa tỉnh nửa ngủ. Trên đường đi, anh tài xế tranh thủ nói chuyện phiếm với Dã Lang:
- Tiên sinh, anh không phải người Bắc Kinh nhỉ?
Dã Lang nhìn anh tài xế, nói:
- Anh tập trung vào lái xe đi. Đừng nhiều lời nữa. Đến nơi tôi đưa tiền cho anh là được rồi.
Anh tài xế mất hứng, chỉ đành im bặt miệng.
Khi xe dừng lại trước cửa khách sạn Thiên Luân Vương Triều, anh ta nhìn đồng hồ, nói:
- Tổng cộng là bốn trăm tám mươi tệ.
Dã Lang nghe xong, mặt biến sắc
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc