Đô Thị Tàng Kiều - Chương 486

Tác giả: Tam Dương Trư Trư

Thắp hương bái Phật
Bạch Tình Đình bị Diệp Lăng Phi làm tức giận rồi, nàng bất chấp chính mình không có giầy, chân trần đi xuống đất, đánh thẳng tới Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi vừa nhìn tư thế này, biết là thật sự chọc giận Bạch Tình Đình rồi, vội vàng nhấc tay cầu xin tha thứ nói:
- Bà xã, anh không đùa nữa, anh đi mở phim khác.
Thừa dịp Bạch Tình Đình còn chưa đi tới, Diệp Lăng Phi chạy đến chỗ đầu DVD, khom lưng thay đĩa. Bạch Tình Đình thấy Diệp Lăng Phi đổi đĩa khác, Bạch Tình Đình mới thở phì phì nói:
- Coi như anh thức thời!
Diệp Lăng Phi lần này đổi một bộ phim hành động Mỹ, sau khi bật lên, hắn trở lại chiếc ghế sô pha đơn, vắt chéo chân xem phim. Bạch Tình Đình và vú Ngô thì ngồi ở ghế sô pha lớn, hai người vừa ăn hoa quả, vừa xem phim.
Lúc Chu Hân Minh tắm rửa xong, đi xuống lầu, liền thấy Diệp Lăng Phi, Bạch Tình Đình và vú Ngô đang ngồi ở phòng khách xem phim. Chu Hân Minh cũng không nói gì, đi tới bên cạnh Bạch Tình Đình, ngồi xuống cạnh Bạch Tình Đình.
Bạch Tình Đình đối với bộ phim Mỹ này cũng không phải rất có hứng thú, nàng nhìn thấy Chu Hân Minh đã tắm rửa xong, đưa tay cầm một quả chuối tiêu, ném cho Chu Hân Minh, nói:
- Hân Minh, ăn chuối tiêu!
Chu Hân Minh nhận quả chuối tiêu, nhìn Bạch Tình Đình, hỏi:
- Tình Đình, hôm nay bạn về sớm vậy!
- ừm!
Bạch Tình Đình nói,
- Buổi sáng nay đi nói chuyện dự án với Chu bá bá, sau lại tới bệnh viện, mãi cho đến hơn ba giờ chiều, mới rời khỏi bệnh viện, cơm trưa cũng chưa ăn, nên về nhà ăn luôn.
Chu Hân Minh vừa mới cắn một miếng chuối tiêu, nghe thấy Bạch Tình Đình nhắc tới chuyện đi bệnh viện, Chu Hân Minh vội vàng hỏi:
- Tình Đình, thân thể bạn làm sao à?
Bạch Tình Đình lắc đầu, nói:
- Không phải mình có chuyện, là Trương Khiếu Thiên, Trương bá bá cấp cứu ở bệnh viện.
- Trương Khiếu Thiên cấp cứu ở bệnh viện?
Nghe được Bạch Tình Đình nói vậy. Chu Hân Minh sửng sốt, ngay cả vú Ngô đang ăn hoa quả cũng sửng sốt, vú Ngô hỏi:
- Tiểu thư, là lão chiến hữu, giao tình tốt với lão gia kia sao?
Bạch Tình Đình gật đầu. Nói:
- Đúng vậy, Trương bá bá vốn vẫn tới nhà chúng ta ăn cơm, vú Ngô cò nhớ không, chính là tổng giám đốc tập đoàn Tân Á. Cũng là lão chiến hữu của cha.
- Tôi nhớ, ông ấy làm sao vậy?
Vú Ngô hỏi.
- Sáng nay bị tai nạn xe cộ. Bị thương rất nghiêm trọng, tài xế của Trương bá bá tử vong tại chỗ, mà Trương bá bá cũng bị đưa đến bệnh viện cấp cứu. Cháu vẫn đợi ở bệnh viện chờ Trươna bá bá cấp cứu xong. Mới đi về!
Nghe Bạch Tình Đình miêu tả xong, sắc mặt vú Ngô bỗng nhiên biến đổi, vội vã đi giầy vào. Bạch Tình Đình kỳ quái mà hỏi thăm:
- Vú Ngô, cô làm gì vậy?
- Tiểu thư, tôi trở về phòng một chút, cô cứ xem TV đi!
Vú Ngô nói xong, vội vã đi về phía phòng của nàng. Mấy người Bạch Tình Đình không hiểu được vú Ngô vội vã trở về phòng làm gì. Chu Hân Minh nhìn thoáng qua Diệp Lăng Phi. Vốn định nói chuyện của Hắc Tam. Nhưng suy nghĩ một chút, nàng lại không hỏi.
Không lâu sau liền thấy vú Ngô cầm trong tay một chiếc túi xách, vú Ngô nói với Bạch Tình Đình:
- Tiểu thư, ngày mai tôi muốn đi ra ngoài, khả năng phải hai ba ngày nữa mới về!
Bạch Tình Đình nhìn vú Ngô cầm chiếc túi xách trong tay trứ, hỏi:
- Vú Ngô, cô có chuyện gì sao?
Vú Ngô nói:
- Tiểu thư, hôm nay cô đề cập tới việc này không thì tôi cũng quên, năm ngoái tôi đi Thanh Sơn Tự thắp hương, đã từng khấn Phật, chính là mong muốn cô và lão gia có thể bình an. Ngày mai vừa lúc là 28/4 âm lịch, là thánh đản Dược Vương Bồ Tát, tôi nhân cơ hội đi thắp hương một chuyến, cầu cho tiểu thư và lão gia bình an.
Bạch Tình Đình vừa nghe, liền nở nụ cười, nói:
- Vú Ngô, giờ đã là niên đại nào rồi, cô vẫn còn tin mấy thứ đó.
Vú Ngô vừa nghe Bạch Tình Đình nói như vậy, vội vâng nói:
- Tiểu thư, cô cũng nói lung tung, tin điều này luôn luôn không có hại. Tôi cũng không phải tin tưởng những chuyện mê tín, chỉ là muốn thay tiểu thư và lão gia cầu bình an. Tiểu thư và lão gia cả ngày đều ở bên ngoài, giờ bên ngoài xe cộ rất nhiều, cầu bình an dù sao cũng không phải chuyện xấu.
Vú Ngô nghe được Bạch Tình Đình nói chuyện Trương Khiếu Thiên gặp phải tai nạn xe cộ, nàng bắt đầu mới sợ. Nhớ tới Bạch Cảnh Sùng và Bạch Tình Đình đều lái xe ở bên ngoài cả ngày, khó tránh sẽ không gặp phải loại chuyện này, nàng đã nghĩ thừa dịp ngày mai là ngày thánh đàn của Dược Vương Bồ Tát, đi Thanh Sơn Tự một chuyến, thắp hương, khấn phật, cầu nguyện.
Loại chuyện này, cho dù thời đại nào cũng có người tin tưởng. Kỳ thực, vú Ngô cũng không phải một người theo đạo Phật, nhưng nàng chỉ mong muốn tới thắp hương bái Phật, mong có thể vì Bạch Tình Đình và Bạch Cảnh Sùng mang đến một ít vận may. Bạch Tình Đình vừa nghe vú Ngô nói vậy, ngẫm lại cũng đúng. Mình ở bên ngoài lái xe khó tránh khỏi sẽ gặp phải chuyện, nghĩ đến Trương Khiếu Thiên đột nhiên gặp phải tai nạn xe cộ, Bạch Tình Đình trong lòng cũng bắt đầu lo lắng cho cha mình. Tuy nói Bạch Tình Đình không tin loại chuyện này, nhưng nàng cũng không phải loại người này ép buộc người khác không nên đi tin phật. Thấy vú Ngô muốn đi Thanh Sơn Tự thắp hương bái Phật, Bạch Tình Đình nói:
- Vú Ngô, Thanh Sơn Tự cách Vọng Hải có thể hơn 400 km, quá xa rồi, hơn nữa, nếu như vú Ngô đi một mình tới đó, cháu cũng lo lắng!
Vú Ngô cười nói:
- Tiểu thư, cô yên tâm được rồi.
Nói xong, vú Ngô lấy ra một quyển sổ tay du lịch Thanh Sơn Tự, nói:
- Tiểu thư, lần trước tôi chính là theo đoàn này đi, đoàn này là do người trong Thanh Sơn Tự tổ chức, có rất nhiều người đi, cô cứ yên tâm, tôi đã gọi điện thoại liên hệ, có thể là sáng sớm ngày mai, khoảng bốn năm giờ sáng đã đi rồi. Tôi ở đó một đêm, ngày hôm sau đi luôn cho tiện, tôi có thể ngồi xe đi về, tôi nghĩ nửa đêm đến sáng sớm là có thể về nhà rồi. Bạch Tình Đình vừa nghe đến tận hai ba ngày, nàng liền lo lắng nói:
- Vú Ngô, vậy cũng quá xa, nếu như cô đi xe khách, dọc theo đường đi cùng không nơi nghỉ ngơi, hơn nữa những người đó lái xe cũng không an toàn.
Bạch Tình Đình suy nghĩ một chút, nói:
- Hay là ngày mai cháu cùng cô đi, dù sao cha cũng đã về, coi như cháu đi nghỉ ngơi, sáng sớm ngày mai, cháu lái xe đưa cô đi Thanh Sơn Tự, chúng ta có thể tự mình quyết định thời gian, chờ chừng nào muốn về, chúng ta lại trở về.
- Tiểu thư, như vậy thì cũng tốt, thế nhưng…
Vú Ngô nói, nhìn về phía Diệp Lăng Phi, ý tứ là Diệp tiên sinh làm sao bây giờ. Bạch Tình Đình thấy vú Ngô nhìn phía Diệp Lăng Phi, nàng liền nghiêng người, hỏi:
- Ông xã, anh có đi Thanh Sơn Tự không?
Diệp Lăng Phi không phải một người tin phật, hắn giết không biết bao nhiêu người rồi, dựa theo thuyết pháp của Phật gia, Diệp Lăng Phi hẳn là phải xuống địa ngục. Diệp Lăng Phi thầm nghĩ: "Bảo ta đi chùa miếu thắp hương bái Phật, đây không phải chê cười sao, phật trong chùa này nhìn thấy ta, không bị ta làm tức giận mà chạy mất là còn khá. Chùa miếu đó không thờ phụng ta thì thôi, còn muốn ta đi thắp hương bái Phật.
Diệp Lăng Phi không muốn đi, nhưng vừa nhìn đôi mắt Bạch Tình Đình trông mong nhìn mình, ngẫm lại Thanh Sơn Tự cách Vọng Hải cũng rất xa, nếu như để hai người Bạch Tình Đình và vú Ngô đi, chính mình xác thực có chút lo lắng. Diệp Lăng Phi ngẫm lại cũng không có chuyện gì, không phải hai ba ngày sao, coi như đi du ngoạn vậy.
Vì vậy. Diệp Lăng Phi gật đầu, nói:
- Được rồi, dù sao anh cũng không việc gì, coi như đi du ngoạn.
Bạch Tình Đình nghe thấy Diệp Lăng Phi muốn đi Thanh Sơn Tư, hài lòng cười nói:
- Vậy ông xã lái xe, em và vú Ngô ngồi.
Diệp Lăng Phi cười gật đầu, cũng không nói gì thêm.
Bạch Tình Đình hỏi xong Diệp Lăng Phi hậu, lại hỏi Chu Hân Minh có muốn đi Thanh Sơn Tự không. Chu Hân Minh nói nàng có chuyện, không thể rời đi. Bạch Tình Đình đương nhiên không biết Chu Hân Minh có chuyện gì, nhưng Diệp Lăng Phi cũng rất hiểu mấy ngày nay Chu Hân Minh muốn làm gì. Chu Hân Minh không đi Thanh Sơn Tự, Bạch Tình Đình cũng không cường cầu, chuyện cứ quyết định như vậy, Diệp Lăng Phi, Bạch Tình Đình và vú Ngô sáng sớm ngày mai đi Thanh Sơn Tự.
Bời vì ngày mai muốn đi Thanh Sơn Tự, vú Ngô trở về phòng sớm. Bạch Tình Đình cũng lên lầu gọi điện thoại cho cha mình, mặc kệ thế nào, công việc cũng cần thu xếp một chút.
Phòng khách chỉ còn lại có Diệp Lăng Phi và Chu Hân Minh, Chu Hân Minh ngồi ở sô pha, nhìn Diệp Lăng Phi nói
- Buổi chiều Hắc Tam đến đại đội cảnh sát đầu thú rồi, hắn chủ động thừa nhận tất cả, đồng thời nói ra chuyện hắn hối lộ Vương Thiên Quân.
- Vậy tốt rồi, như vậy em có thế xử lý Vương Thiên Quân rồi.
Diệp Lăng Phi cười nói.
Chu Hân Minh dừng một chút, đưa ánh mắt nhìn phía cầu thang, xem Bạch Tình Đình có ở gần đó hay không. Xác định Bạch Tình Đình lên lầu rồi, Chu Hân Minh mới hạ giọng hỏi:
- Có phải anh bảo Phủ Đầu Bang giao ra Hắc Tam không?
Diệp Lăng Phi lười nhác nằm ở chiếc ghế sô pha đơn, tay phải hắn cầm một ***, nghe Chu Hân Minh hỏi mình, Diệp Lăng Phi cười nói:
- Hân Minh, em quản nhiều như vậy làm gì, chỉ cần Hắc Tam đầu thú, thì cứ làm theo trình tự pháp lý là được rồi.
- Em chỉ là khó hiểu, vì sao anh có thế bảo Phủ Đầu Bang giao ra Hắc Tam?
Chu Hân Minh hỏi,
- Có phải anh và Phủ Đầu Bang có quan hệ gì không?
Diệp Lăng Phi rít một hơi thuốc, vừa định đem tàn thuốc gạt xuống mặt đất, nhớ tới vú Ngô vừa quét phòng khách xong, vì vậy, Diệp Lăng Phi đứng lên, đi tới trước người Chu Hân Minh, gạt tàn thuốc vào chiếc gạt tàn, sau đó ngồi xuống bên cạnh Chu Hân Minh. Tay trái ôm eo Chu Hân Minh, cười nói:
- Em cũng đừng suy nghĩ lung tung, anh là công dân gương mẫu, sao có qua lại với hắc bang chứ, yên tâm đi, anh sẽ không để em khó xử đâu.
- Em không phải lo lắng chuyện này, em hỏi anh và Phủ Đầu Bang có phải có liên quan gì không.
Chu Hân Minh vừa bị Diệp Lăng Phi ôm eo, thì có điểm không thích ứng, dù sao nàng còn không có hành vi vô cùng thân thiết với Diệp Lăng Phi ở phòng khách, chỉ là, Chu Hân Minh rất nhanh cũng cảm thấy quen dần. Nàng nhìn Diệp Lăng Phi nói:
- Em chỉ là tùy tiện hỏi thôi!
- Anh và Phủ Đầu Bang xác thực có chút quan hệ, nhưng chỉ là quen biết Tiêu Triều Dương thôi.
Diệp Lăng Phi cười nói,
- Hân Minh, anh và Tiêu Triều Dương là ngẫu nhiên quen biết, lần này anh chỉ gọi điện thoại cho Tiêu Triều Dương, muốn Tiêu Triều Dương giúp anh tìm một người, thẳng thắn nói, anh cũng không trông cậy vào việc Tiêu Triều Dương có thể giao ra Hắc Tam, nhưng không ngờ Tiêu Triều Dương thật sự giao ra Hắc Tam.
Chu Hân Minh nghe xong, gật đầu, nói:
- Em đã biết!
Diệp Lăng Phi đưa tay *** cái eo nhỏ của Chu Hân Minh, miệng nói:
- Được rồi, anh muốn đi ngủ sớm một chút, ngày mai còn phải đi Thanh Sơn Tự.
Nói xong, Diệp Lăng Phi khẽ hôn lên môi Chu Hân Minh một cái, cười nói:
- Ngủ ngon!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc