Đô Thị Tàng Kiều - Chương 463

Tác giả: Tam Dương Trư Trư

Không thể thừa dịp người khác gặp nạn!
Diệp Lăng Phi vừa vào cửa liền nhìn thấy tràng diện Đường Hiểu Uyển mặc nội y hương diễm, chỉ thấy bộ *** sữa trắng nõn kia của Đường Hiểu Uyển bất ngờ xuất hiện trước mắt hắn, cho dù có áo ***, nhưng vẫn lộ ra một phần khá lớn của bộ ***. Dù Đường Hiểu Uyển lấy chăn mền che người, nhưng hết thảy vẫn đã chậm.
Diệp Lăng Phi dùng sức nuốt nước miếng một cái, đi tới bên giường, ngồi lên trên giường. Đường Hiểu Uyển dùng chăn mền che kín thân thể gần như để trần của mình, sắc mặt ửng đỏ, thấp giọng hỏi:
- Diệp đại ca, sao anh lại tới đây.
- Anh tới thăm em một chút, chẳng lẽ em không chào đón anh.
Diệp Lăng Phi cười ha hả, ngồi xuống bên cạnh Đường Hiểu Uyển. Đường Hiểu Uyển vừa tắm xong, thân thể tản ra mùi thơm ngát làm say lòng người, Diệp Lăng Phi dùng sức hít hít không khí, tay phải chậm rãi kéo chăn mền ra. Đường Hiểu Uyển hai tay thoáng kéo lại chăn mền một cách tượng trưng, cũng rất nhanh bị Diệp Lăng Phi xốc chăn mền lên, thân hình mềm mại làm người khác hít thở không thông kia của Đường Hiểu Uyển bại lộ trước mắt Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi đưa tay ôm Đường Hiểu Uyển vào trong ***, tay phải vuốt bắp đù* vẫn hơi hơi ấm ướt của Đường Hiểu Uyển, miệng nhẹ giọng nói:
- Hiểu Uyển, em ở đây có quen không?
Đường Hiểu Uyển hô hấp nhanh hơn, trái tim nàng đã sắp nhảy ra ngoài. Bàn tay phải của Diệp Lăng Phi đang sờ vuốt bắp đù* nàng phảng phất như mang theo một loại ma lực, Đường Hiểu Uyển liền cảm thấy nơi bị bàn tay này chạm tới, đều dâng lên cảm giác tê dại kì diệu. Mặt của nàng càng thêm đỏ ửng, miệng ứng phó nói:
- Vẫn……vẫn tốt.
Tay phải của Diệp Lăng Phi theo đù* Đường Hiểu Uyển đưa lên lưng Đường Hiểu Uyển, hai Ng'n t kẹp mở áo *** của Đường Hiểu Uyển, bộ *** sữa của Đường Hiểu Uyển thoáng cái đã lộ ra, Diệp Lăng Phi đưa môi qua, không có nhiều lời, dính sát vào môi Đường Hiểu Uyển, bàn tay hơi dùng sức xoa P0'p bộ *** của Đường Hiểu Uyển.
Đường Hiểu Uyển thoáng cái liền cảm thấy hít thở không thông. Cả người nàng đều phát run. Hai bàn tay nhỏ của Đường Hiểu Uyển không biết nên đưa tới nơi nào, Diệp Lăng Phi một tay vuốt ve bộ *** đầy đặn kia của Đường Hiểu Uyển, tay kia duỗi đến *** của Đường Hiểu Uyển, nhoáng cái đã tuột ra.
Đến lúc này, Diệp Lăng Phi đã cảm thấy hạ thân ngạnh lên. Hắn muốn ăn Đường Hiểu Uyển. Vì vậy, liền đè Đường Hiểu Uyển xuống giường, môi rời khỏi môi Đường Hiểu Uyển, hôn từ trên người Đường Hiểu Uyển xuống, cuối cùng dừng lại ở vùng đất mê người đó của Đường Hiểu Uyển.
Cả người Đường Hiểu Uyển run run kịch liệt, hai bàn tay nhỏ của nàng nắm chặt ga trải giường, môi cắn chặt. Đột nhiên Đường Hiểu Uyển nhớ tới Vu Đình Đình dưới lầu. Nàng lo lắng bị Vu Đình Đình nhìn thấy chuyện này, vội vàng ngồi dậy. Dọa Diệp Lăng Phi giật này người, Diệp Lăng Phi ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn Đường Hiểu Uyển, hỏi:
- Hiểu Uyển, làm sao vậy?
- Diệp đại ca. Em... em không muốn như vậy, Đình Đình còn ở đây, không nên như vậy được không.
Đường Hièu Uyển hai tay ôm chặt Diệp Lăng Phi, trong miệng mang theo ngữ khí cầu khẩn nói:
- Em không muốn như vậy, Diệp đại ca, anh anh muốn em, chờ.... chờ không có ai được không?
- Đình Đình sẽ không đi lên, cô ấy còn đang xem TV.
Diệp Lăng Phi môi hôn lên chiếc cổ trắng ngần của Đường Hiểu Uyển. Tay phải đặt ở hạ thân Đường Hiểu Uyển, miệng nói:
- Ở đây chỉ có hai người chúng ta, sợ cái gì.
- Diệp đại ca, coi như em xin anh mà, lúc này không nên làm vậy, được không?
Đường Hiểu Uyển cầu khẩn nói,
- Em không muốn bị Đình Đình nhìn thấy. Tối nay em còn muốn cùng cô ấy ngủ ở đây. Diệp đại ca, em phải đi xuống. Vừa rồi chưa nói chuyện phiếm với Đình Đình, Diệp đại ca, coi như em xin anh lần này thôi.
Diệp Lăng Phi cưỡng chế ***, mắt thấy Đường Hiểu Uyển sống ૮ɦếƭ không chịu, nhìn có vẻ là nàng e ngại ở đây có người. Diệp Lăng Phi vốn định nói cho Đường Hiểu Uyển Vu Đình Đình chính của là nữ nhân của mình, nhưng Diệp Lăng Phi vừa nghĩ lại. Vu Đình Đình ở ngay dưới lầu, nếu mình và Đường Hiểu Uyển triền miên ở chỗ này, bị Vu Đình Đình vô tình phá vỡ, không biết tiểu nha đầu này sẽ nghĩ như thế nào. Diệp Lăng Phi lại nghĩ đến nếu bây giờ mình muốn "ăn" Đường Hiểu Uyển nói chung có điểm cảm giác thừa dịp người ta gặp nạn, hiện tại Đường Hiểu Uyển phiền muộn trong lòng, mình không nên trong lúc này phát sinh quan hệ với Đường Hiểu Uyển. Diệp Lăng Phi đành phải thở dài, từ trên giường đi xuống, nói:
- Được rồi, anh biết rồi.
Nói xong. quay người, rời khỏi căn phòng.
- Diệp đại ca. Diệp đại ca.
Ngay cả Đường Hiểu Uyển kêu hai tiếng, Diệp Lăng Phi cùng không có quay đầu lại. Đường Hiểu Uyển tưởng Diệp Lăng Phi bị mình chọc giận, bất chấp chuyện gì khác, vội vã mặc quần áo, trong lòng chỉ nghĩ tới mình phải đuổi theo Diệp đại ca, tùy ý Diệp đại ca muốn làm gì cũng được.
Chờ khi Đường Hiểu Uyển vội vàng quýnh lên đi xuống lầu, đã nhìn thấy Diệp Lăng Phi đang ngồi ở trong phòng khách tầng một cùng Vu Đình Đình xem TV, từ trên mặt Diệp Lăng Phi không nhìn ra bất cứ vẻ mặt không vui gì. Đường Hiểu Uyển chậm rãi đi xuống, tới bên cạnh Diệp Lăng Phi, chậm rãi ngồi xuống, nàng thấp giọng nói:
- Diệp đại ca, anh... anh muốn thế nào cũng được.
Diệp Lăng Phi liếc mắt nhìn Vu Đình Đình đối diện một cái, chỉ thấy Vu Đình Đình đang xem TV. Diệp Lăng Phi hiện tại quả thật cũng rất muốn "ăn vã" Đường Hiểu Uyển, nhưng hắn nghĩ đến nếu mình làm như vậy quả thật có chút quá đáng, ít nhất cũng nên nghĩ đến Vu Đình Đình một chút, dù sao trong này còn có Vu Đình Đình. Diệp Lăng Phi đem *** mạnh mẽ đè xuống, miệng nói:
- Hiểu Uyển, không có việc gì, vấn đề này sau này lại nói vậy.
Vừa nói, hắn liếc mắt nhìn Đường Hiểu Uyển một cái, thấp giọng nói:
- Hiểu Uyển, em và Đình Đình ở cùng vui vẻ nha.
Đường Hiểu Uyển vâng một tiếng, hai chân nàng kẹp chặt, vừa rồi Diệp Lăng Phi đã làm cho nàng cảm thấy *** thiêu đốt, Đường Hiểu Uyển cũng cảm giác khó chịu. Diệp Lăng Phi nhìn Đường Hiểu Uyển một chút, lại nhìn một chút Vu Đình Đình, âm thầm nuốt nước miếng, trong lòng thầm nghĩ:
"Xem ra vẫn nên để cho hai người bọn họ từ từ ở cùng nhau, nếu hai cô gái này ở chung hợp nhau, ta đây chẳng phải là diễm phúc khôn cùng sao."
Trong suy nghĩ của Diệp Lăng Phi, Đường Hiểu Uyển chính là dễ như trở bàn tay, nếu như mình muốn, tùy thời đều có thể.
Điện thoại di động của Diệp Lăng Phi vang lên, Diệp Lăng Phi vừa nhìn thấy người gọi đến là Chu Hân Minh. Diệp Lăng Phi ấn nút nghe điện thoại, liền nghe thấy Chu Hân Minh hỏi:
- Anh ở đâu đấy?
- Anh đang ở nhà người bạn, có chuyện gì sao?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Không có việc gì, vừa rồi em mới gọi điện thoại cho Tình Đình, Tình Đình còn đang ở công ty chưa về, em hỏi xem có phải anh đi cùng Tình Đình hay không.
Chu Hân Minh không nói nhiều lời, trước khi cúp điện thoại, nàng lại bổ sung một câu nói:
- Em về rồi.
Diệp Lăng Phi vừa nghe những lời này, trong lòng đại động, chính mình bên này mới vừa bị Đường Hiểu Uyển câu dẫn *** lên, đúng lúc đang khó chịu này, đột nhiên nghe được Chu Hân Minh nói đã về nhà. Diệp Lăng Phi hận không thể trở về ngay lập tức, hắn cúp điện thoại, vội vã nói với Đường Hiểu Uyển và Vu Đình Đình:
- Anh có chuyện, đi trước, các em có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh.
Nói xong liền vội vã rời đi.
Diệp Lăng Phi gọi xe taxi, bảo tài xế dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới biệt thự Nam Sơn, hắn sẽ trả tiền nhiều hon. Tài xế kia thấy Diệp Lăng Phi sốt ruột như vậy, trêu ghẹo nói:
- Tôi nói vị tiên sinh này, nhìn anh gấp đến độ như vậy, sẽ không phải là có chuyện tốt gì chứ.
- Để anh nhìn ra rồi.
Diệp Lăng Phi cười nói,
- Như vậy phiền toái sư phụ nhanh lên một chút.
Tên tài xế xe taxi kia cười cười, cố gắng gia tốc xe. Chờ khi Diệp Lăng Phi xuống xe, liền vội vàng quýnh lên chạy về biệt thự, cũng may không để cho vú Ngô nhìn thấy, nếu thấy còn không biết Diệp Lăng Phi vội vàng chạy về như vậy làm gì chứ. Diệp Lăng Phi chạy vào phòng Chu Hân Minh, không hề nhìn thấy Chu Hân Minh, hắn sửng sốt, nhưng lập tức nhìn thấy quần áo Chu Hân Minh ném ở trên giường. Diệp Lăng Phi trong lòng vui vè, chạy đến trước cửa phòng tắm, gõ gõ cửa phòng tắm, nhẹ giọng nói với Chu Hân Minh đang tắm rửa bên trong:
- Hân Minh, mở cửa đi.
- Làm gì, không biết em đang tắm sao?
Chu Hân Minh ở bên trong tức giận nói,
- Anh làm gì mà vội vàng chạy tới đây, em chỉ là nói cho anh và Tình Đình một tiếng, không có ý nghĩ gì khác, đừng nghĩ lung tung nha.
- Anh không suy nghĩ lung tung, anh có chuyện muốn nói với em.
Diệp Lăng Phi nói.
- Có chuyện gì thì cách một cánh cửa có sao, em có thế nghe thấy.
Chu Hân Minh nói.
- Không được, anh và em nói chuyện riêng, nếu để cho vú Ngô nghe thấy sẽ không tốt lắm, em mở cửa đi nào.
Diệp Lăng Phi gạt Chu Hân Minh. Chu Hân Minh ở trong phòng tắm im lặng vài phút đồng hồ, cuối cùng rốt cuộc cũng mở cửa phòng tắm ra, chỉ thấy Chu Hân Minh dùng chiếc khăn tắm lớn che cả người lại, tóc ướt sũng, tùy ý rối loạn lộ ra tới vai. Chu Hân Minh nhìn Diệp Lăng Phi, hỏi:
- Nói đi, chuyện ai.
Diệp Lăng Phi nuốt nước miếng, cười xấu xa nói:
- Chuyện anh muốn nói chính là anh rất nhớ em, phi thường phi thường muốn.
Vừa nói, hai tay Diệp Lăng Phi liền ôm lấy thắt lung Chu Hân Minh, đẩy Chu Hân Minh vào tường phòng tắm, bắt đầu hôn nồng nhiệt.
- Anh người này, em đã biết anh sẽ như vậy mà.
Chu Hân Minh một bộ vẻ mặt bất đắc dĩ, nhưng nàng lại không có bất cứ ý tứ gì ngăn cản, ngược lại còn nhắc nhở Diệp Lăng Phi:
- Cửa!
Diệp Lăng Phi dùng chân đóng cửa phòng tắm, không để ý Chu Hân Minh vẫn ướt nhẹp, ôm hôn Chu Hân Minh. Đối với Diệp Lăng Phi cấp bách như thế, nằm ngoài dự tính của Chu Hân Minh. Tuy nói trong lòng nàng cũng khát vọng thân thiết với Diệp Lăng Phi, bằng không vừa rồi cũng sẽ không gọi điện thoại nói vậy, nhưng nàng vẫn cực lực nhắc nhở Diệp Lăng Phi:
- Tình Đình sắp về, anh đừng ờ chỗ này, hay.... hay là buổi tối em.... em tới phòng anh.
- Không được, phải là bây giờ.
Diệp Lăng Phi rất nhanh đem quần áo của mình ***, căn bản là không có khúc *** quá nhiều, giống như là lần đầu tiên của một xử nam (giai tân) vậy, rất cấp bách đem Chu Hân Minh đưa lưng về phía mình, vỗ vỗ vào kiều đồn săn chắc co dàn của Chu Hân Minh, rồi đánh sâu vào trong, từng cú, từng cú …………
Bạch Tình Đình là nhờ cấp dưới của mình đưa về, hôm nay nàng cùng không lái xe đi, vừa về tới nhà, Bạch Tình Đình liền thay cho quần áo, chuẩn bị vào phòng tắm tắm rửa. Nàng mới vừa đi đến cửa phòng tắm, đẩy cửa phòng tắm một cái, nhưng lại không ra. Bạch Tình Đình lúc này mới nhớ tới hôm nay Chu Hân Minh quay về, vì vậy nàng cười nói:
- Hân Minh, cậu ở bên trong sao?
- A, mình đang tắm, Tình Đình, bạn chờ mình một lát, chờ mình tắm xong sẽ đi ra ngoài.
Trong phòng tắm, Chu Hân Minh cùng Diệp Lăng Phi vừa mới làm xong, lúc này hai người đang ngồi ở trong bồn tắm, Chu Hân Minh đang giúp Diệp Lăng Phi kỳ lưng, *** nàng dính sát vào lưng Diệp Lăng Phi, theo động tác của Chu Hân Minh mà cọ xát qua lại vào lưng Diệp Lăng Phi, nghe thấy tiếng Bạch Tình Đình gọi, Chu Hân Minh và Diệp Lăng Phi đều giật này mình, Chu Hân Minh chỉ hy vọng đừng để Bạch Tình Đình phát hiện chuyện này mới tốt. Chu Hân Minh vốn tưởng rằng Bạch Tình Đình sẽ rời đi, nhưng đúng lúc này chợt nghe thấy Bạch Tình Đình cười nói:
- Hân Minh, chúng ta tắm cùng đi
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc