Đô Thị Tàng Kiều - Chương 424

Tác giả: Tam Dương Trư Trư

Tôi không thích con người này
Bốn cô gái đều sợ tái mét mặt mày. Giữa khu rừng hoang vắng này nhìn thấy một xác ૮ɦếƭ, ai mà không sợ chứ.
Diệp Lăng Phi đưa mắt nhìn xung quanh, miệng nói:
- Người này không phải bị ૮ɦếƭ cóng. Rất có khả năng bị đá ***ng ૮ɦếƭ. Anh thấy vùng này không an toàn, bất cứ lúc nào cũng có thể sạt lở. Mọi người đừng có đứng ở đây nữa, mau đi thôi!
Nói xong hắn bước nhanh đến trước mặt Trương Lộ Tuyết cõng Trương Lộ Tuyết lên. Giục Đường Hiểu Uyển, Từ Oánh và Trịnh Khả Nhạc nhanh chóng rời khỏi.
Cũng chính lúc những người này vừa rời khỏi liền nghe phía sau vọng lại tiếng nổ vang trời. Đường Hiểu Uyển lén quay đầu lại nhìn thì thấy từ trên núi lăn xuống rất nhiều tảng đá. Sợ quá mặt Đường Hiểu Uyển trắng bệch, một khắc cũng không dám làm nhỡ, ra sức chạy về phía trước.
Chạy liền một mạch hơn một dặm. Mấy cô gái này sống ૮ɦếƭ cũng không đi được nữa. Ba cô ngồi trên đất, chỉ còn lại tiếng thở hổn hển.
- Làm thế nào đây?
Diệp Lăng Phi lo nghĩ. Nhìn điệu bộ này thì mấy cô gái chẳng thể đi được nữa, còn mình chỉ có thể cõng được một người. Bất luận là cõng ai thì cũng đều có ba cô gái sẽ ở lại đây. Mà nếu ở lại đây thì sớm muộn gì cũng bị ૮ɦếƭ cóng mất.
Diệp Lăng Phi lo nghĩ, tiếp theo sẽ phiền phức rồi đây. Đang trong lúc Diệp Lăng Phi lo nghĩ ở bên này thì nghe giọng của Dã Thú!
- Satan!
Diệp Lăng Phi sững sờ ngước mắt nhìn thì thấy hai tiểu tử Dã Lang và Dã Thú lưng đeo ba lô to đang vội vàng chạy lại, vừa nhìn thấy Dã Lang và Dã Thú Diệp Lăng Phi mới nhẹ cả lòng.
Dã Lang và Dã Thú đều đã đến cả, chắc chắn vấn đề trước mắt đã được giải quyết triệt để. Hai người đã mang đến quần áo và thực phẩm, sau khi tìm một chỗ an toàn ngồi xuống, mấy cô gái đó đang ăn còn Diệp Lăng Phi nói chuyện với hai người Dã Lang và Dã Thú mới biết được hai người này làm thế nào mà qua được.
Thì ra hôm đó sau khi Dã Thú xuống núi lập tức gọi điện thoại cho Dã Lang, kể chuyện Diệp Lăng Phi gặp khó khăn trên núi cho Dã Lang nghe. Dã Lang vừa nghe xong không nói thêm lời nào, ngay trong đêm từ thành phố Vọng Hải chạy đến đây.
Trên đường lên núi có rất nhiều chỗ bị sạt lở, thật sự chẳng có cách nào lên được trên núi để cứu nạn cả. Mấy người cứu nạn đó cho dù có đi bộ lên cứu nạn thì hiệu quả cứu nạn lại cực thấp, cần phải đối mặt với môi trường thời tiết ác nghiệt này, còn có thể ẩn náu rất nhiều nguy hiểm bất cứ lúc nào cũng xảy ra sạt lở núi.
Dã Lang và Dã Thú vốn không chịu đợi đội cứu nạn lên núi cứu nạn, hai người bọn họ đeo theo đồ đạc lên núi. Hai người này đều là những người đã được thông qua huấn luyện đặc biệt, mọi người thấy Dã Lang vốn ít nói thế nhưng nhìn bộ dạng sốt ruột lo lắng của hắn cũng thấy được hắn lo lắng cho Diệp Lăng Phi biết bao.
Chướng ngại lớn nhất trên đường đi của hai người này chính là con sông đó, nước sông chảy cuồn cuộn khiến con người không một ai có thể băng qua sông được, vẫn là Dã Lang đã nghĩ ra cách, dùng sợi dây thừng an toàn trói quanh người hắn, trong lòng ôm một hòn đá to, Dã Thú túm chặt đầu còn lại của sợi dây thừng, Dã Lang từ từ mò qua sông.
Vừa tới bờ bên kia, Dã Lang liền buột sợi dây thừng trên thân cây bên bờ bên kia, Dã Thú cũng đã buột chặt đầu còn lại của dây thừng, Dã Thú đã túm chắc sợi dây thừng mà đi qua sông.
Hai người vừa qua được bên này, Diệp Lăng Phi vững dạ tin tưởng, xem ra thời tiết càng lúc càng lạnh, sau khi nghĩ ngơi một lúc Diệp Lăng Phi quyết định lập tức xuống núi.
Có sự giúp đỡ của Dã Lang và Dã Thú, lại cộng thêm việc không lo mấy cô gái này sẽ bị tổn thương do giá rét, thoát cả khó khăn này cũng không thành vấn đề.
Mãi đến hơn 3h chiều cuối cùng mấy người mới rời khỏi núi Ngọc Kê. Đợi xe cấp cứu bên ngoài, lập tức có mấy người được đưa vào bệnh viện gần nhất tiến hành cấp cứu.
Ngoài Trương Lộ Tuyết bị phong hàn mà cơ thể suy yếu ra, những người còn lại không có trở ngại gì lớn. Thế là ở trong bệnh viện địa phương được một ngày, ngày 5 tháng 5 trở về lại thành phố Vọng Hải.
Hai người Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính từ trên ti vi đã biết được núi Ngọc Kê chịu phải thiên tai thiên nhiên trước nay chưa từng có, thời sự đưa tin có khoảng mấy trăm du khách bị mắc kẹt lại trong núi Ngọc Kê.
Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính lập tức gọi điện thoại cho Diệp Lăng Phi ngay, lúc đó Diệp Lăng Phi đã xuống núi rồi, sau khi nhận được điện thoại của hai người, hắn lo là hai người sẽ lo lắng cho mình vì thế nên nói dối là mình không có lên núi, kết quả là đã giấu việc này đi.
Vì thế Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính cũng không có nghĩ nhiều, lại không hề biết hoàn cảnh lúc đó của Diệp Lăng Phi nguy hiểm biết chừng nào, sau khi Diệp Lăng Phi trở lại thành phố Vọng Hải, đầu tiên là trở về khu biệt thự ngay, tắm một cái cho đã, sau đó ngã đầu xuống ngủ một giấc, thậm chí ngay cả điện thoại của bọn Đường Hiểu Uyển, Trịnh Khả Nhạc gọi đến cũng không thèm nghe luôn.
Đợi khi Bạch Tình Đình về đến nhà thì Diệp Lăng Phi vẫn đang chìm trong giấc ngủ say. Theo như lời vú Ngô nói, sau khi Bạch Tình Đình biết Diệp Lăng Phi đã về mà không hề bước ra khỏi cửa phòng ngủ, Bạch Tình Đình có chút lo lắng. Cô đẩy cửa phòng Diệp Lăng Phi, thấy Diệp Lăng Phi đang ngủ ngon lành, Bạch Tình Đình không có làm phiền mà trái tay đóng cửa phòng lại.
Diệp Lăng Phi vừa bừng tỉnh thì trời đã sáng bóng rồi, hắn không ngờ mình đã ngủ một thời gian dài như vậy, bộ dạng này ngủ ít nhất cũng chắc mười bảy mười tám tiếng đồng hồ. Diệp Lăng Phi cảm thấy xương cốt khắp người mình đều nhức mỏi, hắn bò dậy khỏi giường, đứng trước cửa sổ thư giản một chút xương cốt, rút điện thoại ra vừa nhìn đã thấy có mấy cuộc gọi nhỡ.
Diệp Lăng Phi mở xem hiển thị cuộc gọi đến, trong đó có điện thoại của Đường Hiểu Uyển, Trịnh Khả Nhạc, cũng có của Dã Lang và Dã Thú, còn có Trần Ngọc Đình, Vu Đình Đình..., Diệp Lăng Phi nghĩ đến nguyên nhân mà mấy người này gọi, có một số là hỏi mình thế nào rồi, có một số là cảm ơn..., Diệp Lăng Phi lười gọi lại. Dù sao hắn cho rằng những người này thực sự tìm mình có chuyện nhất định sẽ gọi lại.
Diệp Lăng Phi nhìn thời gian, đã 9h tối rồi, hắn xuống lầu nhìn thấy vú Ngô đang quét đại sảnh tầng một, thế là hỏi:
- Vú Ngô, Tình Đình đâu?
- Tiểu thư vừa sáng sớm đã đến công ty rồi, tối qua tiểu thư về nhìn thấy Diệp tiên sinh vẫn đang ngủ say liền dặn tôi đừng có làm phiền cậu. Diệp tiên sinh, bây giờ cậu ăn sáng chứ.
- Không đâu, vú cứ bận việc của vú đi!
Sau khi Diệp Lăng Phi nói xong liền quay trở vào phòng ngủ. Diệp Lăng Phi vốn định lên giường nằm một lúc nữa, nhưng vừa đến bên giường Đường Hiểu Uyển đã gọi điện đến.
- Diệp đại ca, đừng nói với em là anh mới ngủ dậy đó chứ, tối qua em gọi cho anh anh đều không nghe máy!
Đường Hiểu Uyển trách hiện rõ sự không hài lòng.
- Anh quả thật là vừa mới ngủ dậy, tối qua về là ngủ thẳng cẳng đến tận bây giờ luôn!
Diệp Lăng Phi cười nói.
- Có phải em đang nhớ anh rồi phải không?
- Đồ lười!
Đường Hiểu Uyển lầm bầm nói, sau đó Đường Hiểu Uyển lại cười ha ha nói:
- Diệp đại ca, trưa nay có thời gian không? Mẹ em muốn mời anh đến ăn cơm!
- Mời anh ăn cơm?
Diệp Lăng Phi sững sờ, do dự nói:
- Hay là anh không đến sẽ tốt hơn, bố em rất ghét anh mà!
- Bố em lúc đó chẳng nói gì, mẹ em nói đã nợ anh nhiều lần rồi, nhất định phải mời anh đến nhà ăn cơm. Tối qua em gọi điện cho anh nhưng lại không hề có ai nghe máy cả. Diệp đại ca, anh không được từ chối đâu, mẹ em đã đi mua đồ ăn hết cả rồi, bà ấy bảo phải mời anh một bữa ra trò, Diệp đại ca, anh đến nghe!
Những lời đằng sau Đường Hiểu Uyển không nói nhưng Diệp Lăng Phi cũng rõ ý đằng sau đó của Đường Hiểu Uyển, đó là cô muốn nhân cơ hội này mối quan hệ của Diệp Lăng Phi với bố mẹ cô sẽ ấm lên.
Diệp Lăng Phi khẽ lắc đầu, giữa hắn và Đường Hưng Cường vốn chẳng có gì để nói cả. Người đàn ông lần đầu nhìn mình đã thấy chướng mắt rồi, mới yêu cầu Đường Hiểu Uyển không được tiếp xúc với mình nữa, cũng vì việc này mà Đường Hiểu Uyển thậm chí còn chuyển ra ngoài ở. Trước đây Diệp Lăng Phi còn tưởng Đường Hưng Cường là phần tử trí thức, nhìn không thuận mắt với loại người ba lăng nhăng như mình. Nhưng lần này sau khi nhìn thấy Đường Hưng Cường cùng với người phụ nữ đó, Diệp Lăng Phi đã thay đổi cách nhìn với Đường Hưng Cường. Trong lòng hắn rất coi thường loại người bề ngoài tỏ vẻ chính nhân quân tử nhưng trong tối lại là người đàn ông giả dối nam đạo nữ điếm.
Diệp Lăng Phi định từ chối, nhưng nghĩ đi nghĩ lại hình như Đường Hiểu Uyển kỳ vọng mình qua đó ăn cơm, thế là Diệp Lăng Phi đã đồng ý. Trong lòng Diệp Lăng Phi thầm nghĩ nói thế nào thì mình cũng đã cứu Đường Hiểu Uyển, Đường Hưng Cường có bất mãn thế nào với mình cũng sẽ không biểu đạt trước mặt mình đâu, người đàn ông Đường Hưng Cường này là một người đàn ông rất thất bại.
Đã đồng ý với Đường Hiểu Uyển là đi đến nhà cô ăn cơm rồi, vậy Diệp Lăng Phi cần phải chuẩn bị một ít đồ đạc. Vốn dĩ trong lòng định tính đi chợ mua ít thuốc thơm, R*ợ*u ngon, nhưng nhớ tới Đường Hưng Cường không ***, đem thuố thơm đến cũng lãng phí. Thậm chí cái gọi là R*ợ*u ngon cũng chỉ đem ra triển lãm thôi, vậy thì mua đại một ít đồ là được rồi.
Diệp Lăng Phi lái xe đến gần tiểu khu mà nhà Đường Hiểu Uyển đang ở, tìm một siêu thị bước vào, chọn ra hai hộp Não Bạch Kim (thuốc bổ não). Diệp Lăng Phi vốn chẳng tin Não Bạch Kim này tốt gì cho lắm, chỉ có điều cái này quảng cáo khá nhiều mà thôi. Nhưng hắn không thể đi tay không đến, cuối cùng là xách hai hộp Não Bạch Kim đến nhà Đường Hiểu Uyển.
Diệp Lăng Phi dừng xe dưới lầu nhà Đường Hiểu Uyển, vừa xuống xe đã thấy Đường Hiểu Uyển mặc chiếc váy liền chít eo màu trắng có thắt nơ giữa lưng đang đứng đó đón.
Diệp Lăng Phi từ trong xe xách Não Bạch Kim đi ra, sau khi đi về phía Đường Hiểu Uyển, Diệp Lăng Phi nói với Đường Hiểu Uyển:
- Bố em đâu, chắc không phải ông ấy ở trong nhà đợi anh đến trút giận đó chứ!
- Diệp đại ca, anh đừng giận nha, em cũng không biết sao sự việc lại như vậy!
Đường Hiểu Uyển kéo cánh tay của Diệp Lăng Phi, miệng ấp a ấp úng nói:
- Bố em và Thái Hạo đang chơi cờ ở trong nhà, nghe khẩu khí của bố em, ông ấy vẫn muốn Thái Hạo trưa nay ở lại ăn cơm!
Nhìn bộ dạng chu môi, vẻ mặt đầy phẫn nộ đáng yêu của Đường Hiểu Uyển, Diệp Lăng Phi nhịn không được bật cười. Hắn nói với Đường Hiểu Uyển:
- Có vấn đề gì chứ, bản thân bố em đã ghét anh, vậy Thái Hạo đến thêm, việc gì cũng đều do tâm tư của bố em cả, anh thấy bố em đã hận không có người con rể như vậy từ lâu rồi!
- Em không thích hắn, ghét cực luôn, giống như con ruồi ấy, bực ૮ɦếƭ đi được!
Cái môi của Đường Hiểu Uyển chu cao lên, Diệp Lăng Phi nhìn chung quanh chẳng có ai ngoài hai người, khẽ nhéo cái ௱ô** của Đường Hiểu Uyển, miệng cười xấu xa:
- Anh biết Hiểu Uyển nhà ta không thích tên Thái Hạo đó, Hiểu Uyển, đến hôn cái nào!
- Thôi, thôi, người ta không làm đâu!
Đường Hiểu Uyển giả bộ giận dữ nói:
- Anh chỉ biết bắt nạt người, anh mà tiếp tục bắt nạt em như vậy, em sẽ nói với muội muội Đình Đình, để cô ấy thu thập anh!
- Ây, em câu kết với Đình Đình từ khi nào thế, anh phải nói rõ với em, anh và Vu Đình Đình chỉ là bạn thân, cũng giống như em và anh vậy, đó chính là hồng nhan tri kỷ, biết chưa tiểu nha đầu?
Đường Hiểu Uyển nhìn Diệp Lăng Phi hừ lạnh một tiếng:
- Diệp đại ca, anh đừng có lừa em, em không phải ngốc nghếch, sao mà không nhận ra được quan hệ giữa anh và Vu Đình Đình không đơn giản như thế chứ. Hi hi, yên tâm đi, em không nói bậy đâu.
Đường Hiểu Uyển nói như thể tự cho mình là đúng:
- Em biết anh định theo đuổi người ta, em thấy Đình Đình đối với anh cũng rất tốt, có điều, Diệp đại ca, anh phải chú ý đấy, Đình Đình là một tiểu cô nương, anh không thể không nói cho người ta biết anh đã kết hôn rồi đó!
- Tiểu nha đầu em toàn nghĩ bậy đi đâu không à, sao anh có thể không nói với cô ấy chứ!
Diệp Lăng Phi thở dài nói.
- Anh rất đau lòng, Hiểu Uyển em nói người khác không hiểu anh, chẳng lẽ em cũng không hiểu anh, em cho rằng anh sẽ đi lừa tiểu cô nương nhà người ta sao?
Đường Hiểu Uyển nghe Diệp Lăng Phi nói vậy thì vội vàng nói:
- Diệp đại ca, em chỉ là đùa với anh thôi, em tin Diệp đại ca không phải là người như thế. Ừm, em và Đình Đình rất tốt, tối qua em còn gọi điện cho cô ấy nữa, cô ấy nói ngày mai sẽ từ dưới quê lên lại, Diệp đại ca, chúng ta đi đón cô ấy nha!
Diệp Lăng Phi nhìn Đường Hiểu Uyển, trong nhất thời hắn không rõ được tiểu nha đầu này rốt cuộc là đang có tâm tư gì đây.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc