Đô Thị Tàng Kiều - Chương 405

Tác giả: Tam Dương Trư Trư

Cô gái gây họa
Vu Đình Đình ừm một tiếng, cô đặt máy hút bụi bên góc tường, mang , đôi dép lê in hình con chuột Mickey đến trước mặt Diệp Lăng Phi, ngọt ngào nằm vào lòng Diệp Lăng Phi, âu yếm nói:
- Ông xã, em chỉ là muốn tiếp xúc nhiều với bạn của anh, nếu như vậy, tụi mình có thể tiếp xúc rất dung hòa, sẽ không khiến cho ông xã phiên não!
Bàn tay của Diệp Lăng Phi từ phía dưới chiếc áo T-shirt của Vu Đình Đình thò vào, P0'p chặt bộ *** giống như Pu'p măng của Vu Đình Đình, ngón tay vò vò cái *** trên đỉnh ***, miệng nói:
- Bảo bối, anh biết em nghĩ gì rồi, hôm nay anh cũng nhìn thấy em nỗ lực tiếp xúc với những người bạn của anh, tiểu nha đầu em nghĩ cho anh quá nhiều rồi đó, nếu cứ như vậy, khiến anh cảm thấy có lỗi với em!
- Ông xã, anh đừng nói như vậy, em có thể nằm trong lòng ông xã, gọi anh là ông xã, đó đã là niềm vui lớn nhất của em rồi.
Vu Đình Đình vùi đầu vào trước *** Diệp Lăng Phi, hai tay ôm chặt cổ Diệp Lăng Phi, dạt dào tình cảm nói:
- Em luôn mong có thể được nằm mãi trong lòng người đàn ông mình yêu như lúc này đây, bây giờ nguyện vọng của em đã thành hiện thực rồi, em rất hài lòng!
- Tiểu nha đâu ngốc à, anh phải nói thế nào đây!
Diệp Lăng Phi cười hôn Vu Đình Đình một cái, nói:
- Điều duy nhất anh có thể làm là yêu em thật nồng nhiệt!
Môi của Diệp Lăng Phi và môi của Vu Đình Đình dán chặt lấy nhau hôn nồng nhiệt. Lúc hai người còn hôn nồng nhiệt chưa kết thúc thì Dã Thú gọi điện đến.
Diệp Lăng Phi không thể không tạm thời suy nghĩ muốn được yêu với Vu Đình Đình, một tay cầm điện thoại, tay còn lại đặt trên ௱ôЛƓ Vu Đình Đình, nhẹ nhàng sờ mó cái ௱ôЛƓ mịn màng của Vu Đình Đình.
Dà Thú gọi điện thoại qua nói cho Diệp Lăng Phi biết, hắn đang trên đường trở lại thành phố Vọng Hải, tất cả đều giải quyêt ổn thoải cả rồi. Trần Tam cùng đã bị đưa đi rồi.
Diệp Lăng Phi chưa ôm Vu Đình Đình, hắn bảo Dã Thú nhất định phải tìm người đến dọn dẹp căn phòng đó, còn sau này muốn làm gì, tạm thời Diệp Lăng Phi vẫn chưa nghĩ ra được, hoặc cũng có thể để trống căn phòng ở đó.
- Dã Thú, quay về ngủ một giác thật ngon, công ty chúng ta đầu tháng năm này sẽ đi du lịch, đến lúc đó anh suy nghĩ để cậu đi cùng anh, để cậu có cơ hội tiếp xúc nhiều hơn với Lục Tuyết Hoa, tiểu tử cậu tự suy nghĩ đi!
Diệp Lăng Phi nói.
- Lão đại, anh yên tâm đi, em sẽ không để cho anh thất vọng đâu.
Sau khi Dà Thú nói xong lại bổ sung thêm:
- Lão đại, cảm ơn anh!
- Cảm ơn cái con khi gió, giữa huynh đệ chúng ta còn nói những lời này!
Sau khi Diệp Lăng Phi nói chuyện điện thoại với Dã Thú xong, tâm trạng tốt hơn nhiều, hắn cũng không thèm xem ti vi nữa, vòng tay qua ôm eo Vu Đình Đình bồng vào phòng ngủ.
Diệp Lăng Phi toàn thân không mặc gì, biếng nhác nằm trên giường. Vu Đình Đình thì sáng sớm đã ngủ dậy, mau chóng chuẩn bị bữa sáng, nhưng Diệp Lăng Phi mãi vẩn chẳng chịu dậy nên cô đành ngồi xem ti vi trong phòng khách.
Mãi đến 9h, Vu Đình Đình mới đẩy cửa phòng ngủ đi vào thì thấy Diệp Lăng Phi vẫn nằm trên giường. Vu Đình Đình tưởng Diệp Lăng Phi vẫn còn ngủ nên định âm thâm đi ra, bỗng nghe tiếng Diệp Lăng Phi gọi:
- Bảo bôi, lại đây!
Vu Đình Đình thấy Diệp Lăng Phi đã mở mắt, cái thứ ở *** đã dựng đứng lên thì da mặt đỏ lên như hoa đào. Đêm qua hai người quân quýt cả đêm, sáng nay khó khăn lắm mới bò dậy được. Nhưng Vu Đình Đình cảm thấy sức chịu đựng của bản thân ngày càng trở nên dẻo dai hơn rồi, nếu đổi lại là trước đây thì giờ này Vu Đình Đình đang nằm vật trên giường, dậy không nổi nữa rồi.
Vu Đình Đình đi đến trước mặt Diệp Lăng Phi, nhất định không chịu đi đến bên thân hình khiên trái tim cô đập loạn nhịp của Diệp Lăng Phi, dịu dàng nói:
- Ông xã, dậy thôi, em đã chuẩn bị xong bữa sáng rồi!
- Lại đây nào, nằm thêm một lát nữa.
Diệp Lăng Phi đưa tay ra vẫy vẫy Vu Đình Đình lên giường.
Vu Đình Đình từ từ leo lên giường, rồi liên bị Diệp Lăng Phi ôm gọn trong lòng, gây cuộc ái ân. Vu Đình Đình cảm thấy bản thân lại có phản ứng mãnh liệt, nhưng chính lúc đó Diệp Lăng Phi lại ngồi dậy, miệng cười hehe nói:
- Đi tắm thôi, Đình Đình, cùng tắm với anh nhé.
Vu Đình Đình uhm một tiếng, rồi lập tức chạy vào phòng tắm chuẩn bị nước tắm cho Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi nhận được ở Vu Đình Đình sự dịu dàng mà hắn không thể nhận được từ Bạch Tình Đình, Vu Đình Đình sẵn sàng quay quanh Diệp Lăng Phi, chỉ muốn thỏa mãn mong muốn của hắn. Nếu chọn vợ, nhất định phải chọn người vợ như Vu Đình Đình.
Diệp Lăng Phi cùng Vu Đình Đình trong phòng tắm cùng chơi trò chơi uyên ương, khiến cho cả phòng tắm ướt nhẹp đến không thể ướt hơn được nữa, tiêng *** gấp gáp của Vu Đình Đình cứ thế vang lên bên tai khiến Diệp Lăng Phi vốn dĩ không hề có ý định mới sáng ra đã làm chuyện đó không chịu nổi mà làm rồi.
Diệp Lăng Phi vốn định ở thêm một ngày nữa với Vu Đình Đình nhưng lúc ăn cơm Vu Đình Đình nhận được điện thoại của Tần Dao nói muốn cô đi với Tần Dao đến gặp Vương Quân, muốn nói rõ trước mặt hắn, không muôn hắn làm phiền mình nữa.
- Thằng nhóc Vương Quân này làm sao mà lại làm phiền đến Tần Dao rồi. Chằng phải trước đây quan hệ của hai người đó rất tốt hay sao?
Diệp Lăng Phi lấy một que tăm vừa xỉa răng vừa hỏi.
Vu Đình Đình thu dọn chén bát vào trong nhà bếp, vặn mở vòi nước, đứng quay lưng lại với Diệp Lăng Phi vừa rửa bát vừa đáp:
- Em cũng không biết nữa. Em nghe Tần Dao nói lần trước cô ây đã nói rõ với Vương Quân rồi, giữa họ chỉ là quan hệ bạn bè bình thường. Nhưng gần đây Vương Quân cứ suốt ngày tìm Tần Dao. Nói chuyện thì ngày càng quá đáng. Tần Dao không muốn tiếp tục bị Vương Quân làm phiền, hôm nay muốn kéo em theo đi gặp Vương Quân nói cho rõ ràng, sau này không để cho Vương Quân làm phiền cô ấy nữa.
- Em đi cùng Tần Dao? Có nhầm không hả? Chuyện đó mà Tần Dao cũng nghĩ ra cho được, em thì có thể giúp được gì chứ? Thà anh đi còn hơn?
Diệp Lăng Phi nói.
- Ông xã, anh mà đi thì chẳng phải là sẽ dọa Vương Quân ૮ɦếƭ k*** hay sao?
Vu Đình Đình rửa bát xong, lấy khăn lau khô tay rồi đến ngôi bên Diệp Lăng Phi cười dịu dàng, nói:
- Tần Dao biết ông xã lợi hại nên nó mới không dám tìm anh đó.
- Thôi được rồi. Đó là chuyện của Tần Dao, dẫu sao cô ấy cũng không tìm anh, anh cũng không quan tâm đến chuyện này nữa.
Diệp Lăng Phi ôm Vu Đình Đình vào lòng nói:
- Em đi cũng được. Nếu thăng nhóc Vương Quân đó dám bát nạt em thì nói với anh, anh sẽ dọn dẹp nó. Nhưng nói đi cùng phải nói lại, anh thấy thằng nhóc đó cũng không phải là hạng tốt lành gì, ai biết được hắn sẽ gây ra chuyện bỉ ổi gì chứ, đến lúc đó nhớ phải cẩn thận một chút.
- Ông xã, em biết rồi!
Vu Đình Đình hôn Diệp Lăng Phi một cái, đứng dậy nói:
- Ông xã, em đi trước đây. Tần Dao đang đợi em.
Diệp Lăng Phi vỗ ௱ôЛƓ Vu Đình Đình cười:
- Được rồi, đi đi, à, trường em cũng gần biệt thự của mình, có thời gian thì đến xem nhà cửa thế nào, nếu em muốn mời bạn bè đến chơi không sao cả, dẫu sao thì căn biệt thự này cũng là của em.
Vu Đình Đình cười ngọt ngào đáp:
- Ông xã, em sẽ đến mà. Nhưng mà căn biệt thự này thuộc về ông xã yêu quý nhất đời của em, thế nên nếu em dẫn bạn đến chơi thì nhất định sẽ nói với anh.
Diệp Lăng Phi cười cười, cũng không nói thêm gì nữa, đây cũng không phải là vấn đề gì.
Vu Đình Đình vừa rời đi không lâu thì Diệp Lăng Phi nhận được điện thoại của Chu Hân Minh, Chu Hân Minh hỏi hắn có quen cô gái nào tên Kỷ Tuyết hay không?
- A, anh có quen, sao thế?
- Anh quen cô ấy thì mau đến đội cảnh sát hình sự một chuyện, việc này vốn không phải do bọn em quản, ai bảo bọn em xui xẻo ***ng trúng chứ, con bé đó nói là có quen biết anh, anh đến bảo lãnh cô ta ra đi.
Chu Hân Minh không nói rõ với Diệp Lăng Phi rốt cục là chuyện gì, chỉ yêu cầu hắn đến đội hình cảnh nhận người thôi. Diệp Lăng Phi thầm nghĩ cô nhóc Kỷ Tuyết này nói không chừng lại gây ra rắc rồi gì nữa rồi không dám nói với ba mẹ mới nghĩ đến mình, haizz, xem ra Kỷ Tuyết này đã nhắm trúng mình rồi, lúc nào cùng gây phiền phức cho mình cả.
Diệp Lăng Phi nói với Chu Hân Minh cần khoảng ba mươi phút nữa mới tới nơi được, nói cô cứ dạy dỗ con bé đó trước, đừng vì nó có quen biêt với hắn mà nương tay.
Khi Diệp Lăng Phi đến đội cảnh sát hình sự thì vừa khéo nhìn thấy có rất nhiều phụ huynh đến nhận người. Diệp Lăng Phi tình cờ gặp Tiểu Triệu trong khuôn viên của đội cảnh sát hình sự, liên hỏi:
- Tiểu Triệu, chuyện gì thế, sao mấy phụ huynh này lại phải đến đây nhận con thế? Đừng nói là các cậu vừa bắt giữ một đám trẻ nít chứ?
- Anh Diệp, cái này thì anh nói đúng rồi, bọn em quả thật mới bắt một đám đánh lộn, đứa nào đứa này chỉ tầm mười sáu, mười bảy tuổi. Đám nhóc này hung lắm, đã đánh bị thương bốn người quản lí thành phố. Việc này vốn không do bên em quản, chẳng ngờ bên em vừa ra ngoài tuần tra thì gặp phải, kết quả là đành bắt hết đám nhóc này. Sau khi thẩm tra thì đội trưởng Chu cho phụ huynh của đám nhóc đến bảo lãnh về, em cùng không hiểu là đội trưởng Chu nghĩ gì nữa.
Diệp Lăng Phi vỗ vai Tiêu Triệu, cười nói:
- Ai mà biết được chứ, có lẽ đội trưởng Chu của các cậu có tuổi rồi, cách nghĩ không được bình thường, cậu phải cẩn thận đó, đừng có chọc vào đội trưởng Chu của các cậu.
Tiêu Triệu cười cười nói:
- Anh Diệp, nếu em chọc giận đội trưởng Chu thì phải phiền anh giúp đỡ rồi.
Diệp Lăng Phi cười nói mấy câu với Tiểu Triệu rồi trực tiếp đi vào văn phòng của Chu Hân Minh, vừa mở của phòng thì khéo nhìn thấy cô cũng đang cầm li nước đi tới.
Diệp Lăng Phi bước vào trong, khóa cửa lại, đứng giữa phòng ôm hôn Chu Hân Minh một cái thật nồng nàn.
- Đừng có quậy, đang nói chuyện nghiêm túc với anh mà.
Chu Hân Minh đẩy hắn ra, quay về ghế ngồi của mình, đặt li nước lên bàn, xoay người nói với Diệp Lăng Phi:
- Con nhóc Kỷ Tuyết đó nhìn chẳng có vẻ gì là giống con gái nhà lành cả, đừng nói là anh và nó có quan hệ gì đó chứ.
- Bà xã, em đang hỏi cung anh đấy à?
Diệp Lăng Phi hỏi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc