Đô Thị Tàng Kiều - Chương 397

Tác giả: Tam Dương Trư Trư

Tinh linh nhỏ của anh
Tôn Hoành gật đầu, Tiêu Triều Dương thở dài nói:
- Tôi mời cậu ta đến là vì muốn tìm hiểu xem rốt cuộc cậu ta là người như thế nào, Tôn Hoành, tôi có cảm giác như là một quân cờ bị điều khiển, dường như, tất cả những gì tôi làm đã sớm nằm trong dự tính của cậu ta vậy.
Tôn Hoành kinh ngạc hỏi:
- Long đầu, ông nói Diệp tiên sinh đã sớm biết chúng ta sẽ làm như thế.
Tiêu Triều Dương gật đầu nói:
- Lần đầu nhìn thấy cậu ta thì tôi cảm thấy con người này không hề đơn giản, sự việc lần này càng khẳng định suy nghĩ này của tôi, nhìn thì có vẻ tất cả không liên quan gì đến cậu ta, cũng không biết có phải do Lôi Hạo bị bắt mà chúng ta mới có cơ hội động thủ, làm suy yếu thế lực của Tống Thi, tôi thấy Tống Thi tất cũng ý thức được tôi đích thân xử lý 3 đường chủ kia là vì cảnh cáo hắn ta, tạm thời áp chế bang Phủ Đầu.
- Long đầu, vậy ông cho rằng Lăng Phi có phải là bạn của chúng ta hay không?
Tôn Hoành lo lắng hỏi.
- Theo trước mắt thì Lăng Phi đang giúp chúng ta.
Tiêu Triều Dương nói:
- Nhưng tôi lại không thể nào đoán ra được con người này. Ai biết được rốt cuộc hắn ta đang tính toán điều gì.
- Vậy còn phía Tống bang chủ?
Tôn Hoành hỏi.
Tiêu Triều Dương thở dài nói:
- Nói cho cùng cũng là bạn lâu năm, tôi không muốn tự tay cắt đứt tình cảm này, tôi tin nếu như Tống Thi vẫn còn nhớ đến tình bạn này thì chúng tôi vẫn là anh em tốt.
Gần đến 1/5, thời tiết ở thành phố càng ngày càng nóng, trên đường sẽ gặp rất nhiều mĩ nữ mặc váy ngắn hở vai, tạo nên một phong cảnh tuyệt đẹp.
Bạch Tình Đình sau khi về tổng bộ tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế, thì được bổ nhiệm làm phó tổng giám đốc. Cô về tổng bộ tập đoàn thì vô cùng bận rộn, Tập Đoàn Thế Kỷ ngoài sản nghiệp ở thành phố Vọng Hải ra thì ở các thành phố lớn như Bắc Kinh, Thượng Hải, Nam Kinh cũng có tài sản bất động sản. Bạch Cảnh Sùng đưa Bạch tình Đình đi thị sát những công ty con ở các thành phố khác. Mục đích làm như vậy của Bạch Cảnh Sùng là muốn con gái nhanh chóng trở thành người chủ chốt, tuy rằng lúc trước Bạch Tình Đình trong tập đoàn cũng đảm nhiệm chức phó tổng, nhưng không phải là phó Tổng giám đốc, có rất nhiều việc còn chưa tiếp xúc.
Những ngày cô đi công tác này, Chu Hân Minh cũng trở về nhà mình ở, Diệp Lăng Phi vốn cho rằng mình và Châu Hân Minh có thể cùng nhau hưởng thụ vài ngày, nhưng lại không nghĩ tới điều mà Hân Minh lo lắng làm cho Bạch Tình Đình không vui nên vào ngày Bạch Tình Đình đi cô cũng trở về nhà.
Sau khi Lăng Phi đưa Bạch Tình Đình và Bạch Cảnh Sùng lên sàn bay, thì lái xe đi thẳng đến Học viện Ngoại ngữ, gọi Vu Đình Đình. Lăng Phi vốn định tối nay cùng Vu Đình Đình ăn cơm, rồi đi xem phim nhưng Vu Đình Đình muốn tự mình làm cơm, theo lời cô nói thì ở bên ngoài ăn không sạch sẽ, nên mình làm là sạch sẽ nhất.
Diệp Lăng Phi nghĩ vốn rất khó có thể ở cùng với Vu Đình Đình, mà Đình Đình lại muốn tự mình chuẩn bị bừa ăn thì cứ để cô ấy làm cũng tốt. Mua thức ăn rồi, hai người đến biệt thự ở phụ cận quảng trường Hải Tinh.
Vu Đình Đình bận rộn dưới bếp, còn Diệp Lăng Phi lại đang nằm ờ phòng khách, vừa ăn nho, vừa xem ti vi.
- Diệp đại ca, nếm xem thử thế nào.
Vu Đình Đình lấy đũa sắp một miếng thịt, ngồi xuống, đưa miếng thịt vào miệng Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi nhai miếng thịt, gật gật đầu nói:
- Được, rất ngon!
Tiếp đó Lăng Phi ôm lấy Vu Đình Đình, ôm cô vào lòng.
- Diệp đại ca, em còn phải làm cơm, đừng phá nữa.
Vu Đình Đình vội nói.
- Gọi ông xã, không gọi thì anh sẽ đánh ௱ô** em.
Diệp Lăng Phi nói.
- Anh sẽ không nương tay đâu, đợi lát nữa nhất định sẽ đánh đòn em.
- Ông xã!
Vu Đình Đình thật thà gọi.
Diệp Lăng Phi hôn Vu Đình Đình một cái, vỗ vào ௱ô** của cô nói:
- Đi đi.
Vu Đình Đình đỏ mặt đứng dậy đi ra, vội vàng đi thẳng vào bếp.
Vu Đình Đình quả thật rất khéo tay, Diệp Lăng Phi ăn đến phình bụng lên, đợi ăn xong, Diệp Lăng Phi không chờ được mà ôm lấy Đình Đình đi vào phòng ngủ, Vu Đình Đình chỉ cựa quậy mấy cái rồi ngoan ngoãn nằm trong vòng tay của Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi mấy ngày nay không chạm vào phụ nữ, lại thêm thân thể Đình Đình mềm mại hấp dẫn, liên tục hai lần, lúc đầu Đình Đình còn nũng nịu, nhưng cuối cùng chỉ đành xin Lăng Phi tha, cơ thể non nớt của Đình Đình sao chịu nổi sự tàn phá của Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi lúc này mới cảm thấy cơ thể của cô không thể nào sánh nổi cơ thể đầy đặn của người phụ nữ thành thục, đột nhiên nghĩ tới Trần Ngọc Đình, nếu như đây là Trần Ngọc Đình thì sợ rằng Ngọc Đình sẽ tiếp tục bồi mình, đâu có giống như nha đầu Vu Đình Đình, bị mình làm cho gần như kiệt sức rồi.
Lúc Diệp Lăng Phi tỉnh lại, Vu Đình Đình vẫn nằm trong lòng hắn, khuôn mặt nỡ nụ cười ngọt ngào. Đôi môi anh đào ngậm chặt, một cánh tay đặt trên *** hắn.
Diệp Lăng Phi không đành lòng đánh thức cô, tối qua hắn đã làm Vu Đình Đình dục tiên dục tử, cơ thể yếu đuối này tối qua đã bị Diệp Lăng Phi vắt hết sức lực rồi.
Nhưng người Lăng Phi hơi động đậy, Vu Đình Đình liền thức giấc, mở đôi mắt thanh tú âu yếm nhìn Lăng Phi. Cô mấp máy môi, nũng nịu nói:
- Ông xã!
- Đình Đình, em ngủ thêm một lát nữa đi.
Lăng Phi từ đầu giường cầm lấy điện thoại nói:
- Mới bảy giờ thôi!
- Ông xã, anh phải về rồi sao?
Tay phải của Đình Đình vẫn đặt trên người của Lăng Phi, ngược lại còn ôm chật lấy hắn hơn. Bộ *** đầy đặn, mượt mà cọ lên người Lăng Phi. Đôi chân thon dài gác trên đù* Lăng Phi. Tư thế này của Vu Đình Đình làm cho cô càng dán chặt lấy Lăng Phi.
Trong lòng của Vu Đình Đình, người đàn ông bên cạnh chính là chồng mình, lúc đối diện với chồng, Vu Đình Đình không có chút ngượng ngùng nào, cơ thể cô vốn thuộc về Diệp Lăng Phi. Cũng chính vì tâm lý này của Đình Đình mới giúp cô trước mặt của Lăng Phi không cần phải che giấu khát vọng này.
Tay phải của Lăng Phi đặt trên ௱ô** cô, ra sức xoa P0'p kiều đồn mềm mại của cô, hắn nói:
- Không về nữa, hôm nay chẳng phải là cuối tuần sao, anh cùng chẳng có việc gì làm, nên sẽ ở với em. Đình Đình, hôm nay em không có việc gì chứ?
- Không có việc gì cả!
Đình Đình nghe Lăng Phi nói hôm nay không đi. Cô có thể ở bên hắn lâu hơn một chút, khuôn mặt quyến rũ, ngọt ngào nói:
- Ông xã, anh nằm một lúc, em đi chuẩn bị bữa sáng.
Lăng Phi ôm chặt lấy cô, hôn mạnh cô một cái rồi cười:
- Bảo bối, em sáng sớm đã câu dẫn anh, hôm nay anh nhất định sẽ ăn thịt em.
- Ông xã, không cần nữa.
Đình Đình vừa nghĩ đến chuyện đó thì cô vội cầu xin:
- Đình Đình chịu không nói nữa.
- Không chịu nổi cũng phải chịu, ai bảo tinh linh nhỏ của anh mới sáng sớm đã hút hồn anh rồi.
Diệp Lăng Phi không nói gì thêm, đè lên người cô, hai tay sờ vào *** cô. Vu Đình Đình bật ra ***, hai tay ôm chặt lấy eo của Lăng Phi.
Phần dưới của Lăng Phi đưa vào cơ thể cô, cùng với cô...
Mở rèm cửa ra, để cho ánh mặt trời xuyên thẳng vào trong phòng, chiếu vào cơ thể cô. Diệp Lăng Phi lại quay lại giường, ôm lấy Vu Đình Đình, nói:
- Đình Đình, hay là chúng ta ra ngoài ăn cơm, ăn xong chúng ta ra khu vui chơi gần quảng trường Hải Tinh chơi.
Vu Đình Đình gật đầu. Nhỏ nhẹ vô lực nói:
- Ông xã, em nghe lời anh.
Diệp Lãng Phi lại hôn lên khuôn mặt cô một nụ hôn âu yếm, định ra khỏi giường thì điện thoại đặt ở đầu giường bỗng reo lên, Lăng Phi cầm lấy điện thoại nhìn lên màn hình, cười với Vu Đình Đình đang nằm trên giường:
- Đây là điện thoại của vợ lớn anh.
Mặt của Đình Đình đỏ lên, cô biết rõ người vợ lớn mà Lăng Phi nói tới là ai. Đình Đình yếu ớt mệt mỏi, vốn định mặc đồ vào nhưng lại rất khó khăn, cô đành phải khép hai chân lại. Hai tay che lấy ***, không muốn để mình *** như vậy.
Lăng Phi nghe điện thoại, tay phải đặt trên tấm lưng mượt mà của cô, nhẹ nhàng vuốt ve.
- Bà xã, đang ở đâu?
Lăng Phi cười hỏi.
- Nhà hàng Sùng Minh ở Bắc Kinh.
Từ trong điện thoại vang ra tiếng nước róc rách, Lăng Phi cười hỏi:
- Chẳng lẽ em đang tắm sao?
- Em không!
Bạch Tình Đình phủ nhận nói:
- Em đang rửa mặt thôi, tối qua đến Bắc Kinh, không đến công ty, ba đi thăm thủ trưởng cũ, rất khuya mới về.
Nghe Bạch Tình Đình nhắc đến lão thủ trưởng, Lăng Phi mới nhớ đến ông lão ở Bắc Kinh. Bạch Cảnh Sùng là cấp dưới của ông lão, đến Bắc Kinh thì nhất định phải đi thăm ông ấy. Diệp Lăng Phi nghĩ tới đây, nhẹ gật đầu nói:
- Anh thấy cần đến thăm ông già đó thường xuyên, sau này có việc gì cần ông ấy giúp đỡ cũng dễ dàng hơn.
Bạch Tình Đình không đáp lời Lăng Phi mà chuyển sang chủ đề khác, hỏi:
- Ông xã có nhớ em không?
- Em nói xem!
Lúc Lăng Phi nói câu này thì liếc nhìn Đình Đình ở bên cạnh, thì thấy cô nhắm mắt lại, cánh tay phải của Lăng Phi đưa dần xuống phía dưới người cô, lần tới khe giữa hai ௱ô**, đặt tay lên đó, bắt đầu nghịch chỗ ấy, miệng nói:
- Bà xã, anh nhớ em lắm, khi nào em về?
- Hừ. Em cũng đoán ra được anh mong em về để làm gì. không có cửa đâu.
Bạch Tình Đình cố tỏ ra tức giận nói:
- Em đến Bắc Kinh mới phát hiện ra em kết hôn quá sớm, ở đây có rất nhiều đàn ông nên em quyết định phải suy nghĩ lại với anh, nếu như suy nghĩ không được thông suốt thì em với anh ly hôn.
Lăng Phi biết cô đang nói đùa vói mình, nhưng vẫn giã vờ tỏ vẻ lo sợ:
- Bà xã, đừng như vậy, anh thấy những người đàn ông kia đều là cầm thú, đâu có tốt như anh, anh không như họ đâu.
- Ừm, đều giống nhau cả.
Bạch Tình Đình khôngnhịn được cười:
- Ông xã, em không nói chuyện với anh nữa, em tắt điện thoại đây.
- Đừng, hôn một cái rồi hãy tắt.
Sau khi ở đầu dây bên kia vang lại tiếng hôn của Tình Đình thì mới gác máy điện thoại. Lăng Phi đặt điện thoại ở đầu giường, cúi đầu hôn Đình Đình một cái. Từ này đến giờ cô nén không phát ra âm thanh cho đến khi Lăng Phi gác máy, Đình Đình mới nhẹ nhàng nói:
- Ông xã, đừng sờ vào đó, ở đó bẩn lắm.
Lăng Phi nhìn dáng vẻ hấp dẫn đó của cô, không kìm được dùng tay ấn một cái. Đình Đình cất tiếng rồi xoay nguời, ép ௱ô** của mình xuống giường, không cho Lăng Phi chạm vào nữa.
Lăng Phi nhìn thấy Đình Đình bị chọc cho đỏ mặt, anh lại cúi xuống hôn một cái rồi mới xuống giường, nói với Đình Đình ở trên giường:
- Bảo bối, em nằm nghỉ đi, anh đi tắm rồi đi mua đồ ăn,
- Ông xã, em....
Cô định nói để mình đi mua, nhưng cả người mềm nhũn không chút sức lực, ngay cả đi tắm cũng không đi nổi. Lăng Phi cười nói:
- Em ngoan ngoãn nằm đó đi, khi khỏe lại rồi thì anh với sẽ làm một lần nữa.
Câu nói này làm cô liên tục cầu xin, dáng vẻ quyến rũ ấy rất hấp dẫn người ta.
Lăng Phi tắm xong, thì đi ra khỏi biệt thự, ở đây là khu biệt thự nhỏ của tư nhân, không bán đồ ăn sáng, phải đến khu khác để mua đồ. Lăng Phi mua 2 bánh mì kiểu Pháp, hai bình nước giải khát, còn có xúc xích rồi về lại biệt thự.
Lúc Lăng Phi về thì Đình Đình đã tắm xong rồi, thay một chiếc váy màu trắng, xõa tóc ngang vai, một mùi thơm bay đến mũi Lăng Phi, anh đặt đồ trên bàn rồi đến hôn cô một cái. Đình Đình còn nghĩ là Lăng Phi lại muốn, vội vàng nói:
- Ông xã, đừng nữa mà, tối.. .tối được không?
Bất đắc dĩ thôi không chơi trò này nữa, hai người đến trước bãi cỏ, ở đó có 1 chiếc ghế dài, Lăng Phi và Đình Đình ngồi xuống.
Đình Đình vẫn ngồi bên cạnh Lăng Phi, dựa đầu vào vai hắn, tuy không chơi được, nhưng có thể ngồi ngắm cảnh cùng hắn thì cô đã mãn nguyện rồi.
- Đình Đình, rốt cuộc trong lòng em nghĩ gì?
Lăng Phi đột nhiên hỏi:
- Em thật sự không để tâm đến việc anh đã có gia đình?
- Diệp đại ca, em chỉ cần nhìn thấy anh, cảm nhận được sự ấm áp nơi anh là đủ rồi, em không yêu cầu quá nhiều, như thế này là tốt rồi.
Đình Đình ở bên ngoài không dám gọi hắn bằng ông xã, mà chỉ dám gọi là Diệp đại ca.
Lăng Phi không biết nên nói gì, chỉ biết mình nếu như phụ tấm lòng lương thiện, ngây thơ này của cô, thì coi như có ૮ɦếƭ cả trăm lần cũng không cảm thấy được thanh thản. Anh ôm chặt lấy Đình Đình vào lòng mình.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc