Đô Thị Tàng Kiều - Chương 392

Tác giả: Tam Dương Trư Trư

Dĩ kì nhân chi đạo, hoàn trì kì thân!
Diệp Lăng Phi nhìn thấy chìa khóa trong tay Vương Tiểu Mai rơi xuống đất, khóe miệng hắn lại cười lạnh, trong lòng hiểu được lúc này xưởng trưởng Trương nhất định không có ở nhà xưởng.
- A, xin lỗi, xin lỗi!
Vương Tiểu Mai vội vã khom lưng nhặt chìa khóa, tư thế khom lưng xuống kia, lộ ra *** tam giác màu trắng Vương Tiểu Mai mặc bên trong, rơi vào mắt Trương Lộ Tuyết, trên mặt lộ ra thần sắc khinh bỉ. Khi Trương Lộ Tuyết lần đầu tiên nhìn thấy nữ nhân lẳng lơ này, đã rất chán ghét. Tuy nói Trương Lộ Tuyết cũng không phải chưa từng thấy nữ nhân hở hang, nhưng ở nhà xưởng nhìn thấy nữ nhân lẳng lơ như vậy, trong lòng cực độ phản cảm, lại nhìn thấy nữ nhân này mặc *** tam giác, đây không phải rõ ràng đang câu dẫn người khác sao, Trương Lộ Tuyết hoài nghi xưởng trưởng Trương này để một người phụ nữ như vậy làm trợ lí là có tâm tư đen tối.
Vương Tiểu Mai không chú ý vẻ mặt Trương Lộ Tuyết, nàng cầm chìa khóa, trong miệng vội vã giải thích:
- Giám đốc Diệp, tôi.... tôi nhớ lầm, xưởng... xưởng trưởng không có ở nhà xưởng, đi... đi làm công việc, ngài ngồi đây trước, tôi... tôi lập tức gọi điện thoại cho xưởng trưởng Trương.
Vương Tiểu Mai vừa nói vừa mở cửa phòng xưởng trưởng ra.
Phòng làm việc của xưởng trưởng có một gian bên trong, cửa vào thì ở gian bên ngoài, Vương Tiểu Mai đấy cửa phòng ra, mời đám người Diệp Lăng Phi vào ngồi.
Diệp Lăng Phi không đi vào, hắn cười lạnh nói:
- Như vậy đi, phiền cô tìm xưởng trưởng Trương về, ta ở trong nhà xưởng chờ hắn. Chu trưởng phòng, anh hẳn là quen với phân xưởng sản xuất linh kiện số 2 chứ, đưa tôi và phó giám đốc Trương tới chỗ khác xem một chút.
Chu Tuấn sắc mặt khó coi đến muốn ૮ɦếƭ, hắn liên tục gật đầu nói:
- Được, được!
Lúc này Chu Tuấn đâu còn có thái độ xem thường đối với Diệp Lăng Phi như ngày xưa, hắn cảm giác sau lưng mình có mồ hôi lạnh chảy ra, Diệp Lăng Phi này thoạt nhìn như vô tư tự nhiên , nhưng nếu thật sự bạo phát, thật sự rất dọa người.
Chu Tuấn dẫn đường phía trước, Diệp Lăng Phi và Trương Lộ Tuyết đi theo phía sau. Đi tới các khoa khác trong phân xưởng linh kiện. Bọn họ vừa đi đến cầu thang tầna 3, liền nhìn thấy những người vừa mới đi xuống chuẩn bị ăn cơm ào ào quay lại. Những người này đều là vừa mới đến dưới lầu thì gập được đám người Diệp Lăng Phi, vừa nghe nói cao tầng từ tổng bộ tập đoàn tới, những người này sợ hãi đến mức toàn bộ chạy về, nhưng không nghĩ đến sẽ ở cầu thang này gặp đám người Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi coi như không nhìn thấy, không để ý tới đám người vội vàng quýnh lên chạy về. Nhưng Chu Tuấn sắc mặt lại càng thêm trắng bệch. Trán cũng có mồ hôi lạnh chảy ra.
- Trưởng phòng Chu, rất nóng sao?
Diệp Lăng Phi nhìn thấy trán Chu Tuấn có mồ hôi lạnh chảy ra, cố ý nói,
- Ở đây không phải có điều hòa sao, sao trưởng phòng Chu lại chảy mồ hôi?
- Không... Không có!
Chu Tuấn lau mồ hôi lạnh trên trán chảy ra,. trong lòng thầm nghĩ lần này mình gặp phiền toái rồi. Diệp Lăng Phi này rõ ràng là chuẩn bị muốn chỉnh mình, cho dù mình có thể tìm cớ đây là xưởng trưởng Trương quản lý không tốt, không quan hệ với mình, nhưng cũng không đại biểu Diệp Lăng Phi không tìm được cơ hội chỉnh mình, hơn nữa từ việc mình giải thích chuyện xưởng trưởng Trương kia ở tổng bộ tập đoàn, Diệp Lăng Phi sẽ hung hăng chỉnh ૮ɦếƭ chính mình.
Chu Tuấn càng nghĩ càng sợ, trong miệng vội vàng nói:
- Giám đốc Diệp, hay chúng ta đi ăn cơm trước, giờ cũng đã giữa trưa. Có lẽ xưởng trưởng Trương đi ra ngoài làm việc, trong thời gian ngắn sẽ chưa về kịp.
- Tôi muốn nhìn xem xưởng trưởng Trương lúc nào mới trở về.
Diệp Lăng Phi nhìn về phía cầu thang, nhìn thấy thành viên kế hoạch sản xuất phòng sản xuất cùng quản lý đều tới, Diệp Lăng Phi hô:
- Các cậu tới đúng lúc, chúng ta tới khoa khác kiểm tra, nhìn xem người của phân xưởng sản xuất số 2 đến cùng là làm việc như thế nào.
Dạo qua một vòng quanh phân xưởng, rồi Diệp Lăng Phi mang theo người đi tới cửa nhà xưởng, hắn nhìn thoáng qua đồng hồ, thản nhiên nói:
- Mười một giờ rưỡi, hẳn là bây giờ mới tan việc.
Diệp Lăng Phi cũng không có nhiều lời. Đi thẳng đến trước xe mình. Khi mở cửa xe ra, Chu Tuấn đi nhanh hai bước. Tới trước mặt Diệp Lăng Phi, nói:
- Giám đốc Diệp, chúng ta có nên ăn một bữa cơm hay không, nếu bây giờ chạy về tổng bộ, sẽ phải đến buổi chiều.
- A, tôi quên mất chuyện này.
Diệp Lăng Phi liếc mắt nhìn Chu Tuấn một cái, nói:
- Trưởng phòng Chu, anh ở lại đi, chờ xưởng trưởng Trương trở về hỏi rõ đây là chuyện gì xảy ra, về phần chuyện khác tôi không muốn nhiều lời. Tôi còn có chuyện phải về tổng bộ, phó giám đốc Trương, cô thế nào?
- Tôi quay về tồng bộ!
Trương Lộ Tuyết mở cửa ghế phụ, lên xe.
Diệp Lăng Phi cũng lên xe, thắt dây an toàn, lái xe ra khỏi xưởng sản xuất linh kiện số 2.
Về phần nhân viên phòng sản xuất cùng lần lượt lên xe công vụ, chỉ còn lại có Chu Tuấn đứng ở cửa nhà xưởng. Chu Tuấn lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho xưởng trưởng Trương.
- Tên hỗn đản này, anh đang ở đâu chứ?
Chu Tuấn lớn tiếng hỏi.
- Tôi đang trở về!
Xưởng trưởng Trương nghe thanh âm có vẻ hết sức lo lắng, trong miệng nói:
- Trưởng phòng Chu, lần này anh phải giúp tôi.
- Giúp anh cái rắm, lần này xem như tôi tự mình rước lấy phiền phức.
Chu Tuấn tại trong điện thoại mắng to xưởng trưởng Trương, đem cỗ oán khí vừa rồi toàn bộ phát tiết trên người xưởng trưởng Trương.
Trên đường quay về tổng bộ, Trương Lộ Tuyết tò mò nhìn Diệp Lăng Phi ặt, ánh mắt nhìn Diệp Lăng Phi làm cho trong lòng Diệp Lăng Phi buồn cười, hắn cười nói:
- Phó giám đốc Trương, cô làm gì vậy, chẳng lẽ tôi là quái vật, không cần phải nhìn như vậy!
Trong xe chỉ có hai người Trương Lộ Tuyết và Diệp Lăng Phi, Trương Lộ Tuyết cũng không cần bận tâm, nhướng mày nói:
- Lưu manh, tôi nói anh người này đến cùng là hạng người gì , sao tôi cảm giác vừa rồi không giống anh?
- Lưu manh?
Diệp Lăng Phi nghe xưng hô như thế, không khỏi cười rộ lên, nói:
- Từ lúc nào tôi còn có tên này.
- Chẳng lẽ anh không phải lưu manh, bây giờ ở đây chỉ có hai người chúng ta, cũng không cần giả bộ, cứ nói rõ ra đi, ngày đó có phải anh cố ý hay không?
- Đó cũng không thể trách tôi, là cô tự mình ***ng vào tôi!
Diệp Lăng Phi ủy khuất nói,
- Tôi còn chưa nói cô thèm thuồng sắc đẹp của tôi, cố ý ăn đậu hũ của tôi đấy!
Trương Lộ Tuyết thiếu chút nữa nôn ra, nàng làm ra bộ dáng nôn mửa, nói:
- Anh đừng làm tôi buồn nôn đi, anh cho anh là ai chứ, một người đáng tuổi chú tôi, tôi có thể làm vậy sao.
- Cái này không đúng nha, không nghe nói nam nhân càng chín chắn càng có mùi vị sao.
Diệp Lăng Phi lúc này có vẻ muốn đùa giỡn Trương Lộ Tuyết, cười cười, nói:
- Tốt lắm, tôi không nói giỡn với cô nữa, chuyện hôm đó quả thật không phải tôi cố ý , giữa chúng ta có lẽ có chút hiểu lầm, mặc kệ thế nào, chuyện đã qua, chúng ta cứ coi như thôi đi!
- Vậy cũng không được, gọi anh là lưu manh tôi quen rồi, anh cho rằng cứ như vậy quên đi, tôi không đồng ý.
Trương Lộ Tuyết thấy Diệp Lăng Phi nhường một bước, ngược lại nàng càng tiến thêm một bước nói.
- Muốn cho tôi buông lỏng cảnh giác, nghĩ thật hay nha, tóm lại tôi sẽ không cho anh đồ lưu manh này cơ hội đâu.
Diệp Lăng Phi không nhịn được nở nụ cười, hắn nhìn khuôn mặt tinh tế kia của Trương Lộ Tuyết, không tranh luận với Trương Lộ Tuyết nữa. Trương Lộ Tuyết thấy Diệp Lăng Phi không tranh luận với mình nữa, trong lúc nhất thời không còn hăna hái tiếp tục tranh luận vấn đề này với Diệp Lăng Phi, mà nói sana chuyện khác:
- Anh chuẩn bị làm gì bây giờ, tôi thấy xưởng trưởng Trương kia có chuyện.
- À, cô nói chuyện này à, tôi còn chưa nghỉ tới!
Diệp Lăng Phi một tay lái xe, tay phải duỗi đến phía trước, lấy ra một ***, nhét vào trong miệng, đang muốn bật lửa, Trương Lộ Tuyết lại đoạt lấy *** trong miệng Diệp Lăng Phi, lầm bầm nói:
- Anh có phái đàn ông không, chẳng lẽ ngay cả điểm phong độ thân sĩ cũng không có, không biết trong xe còn có một cô gái sao?
Diệp Lăng Phi bất đắc dĩ đem cái bật lửa đã cầm vào tay lại bỏ xuống, nói:
- Đây là thói quen, mỗi khi tôi có vấn đề, luôn muốn *** lá.
- Tôi sẽ sửa cho anh!
Trương Lộ Tuyết đem bao thuốc của Diệp Lăng Phi cùng cầm đi, phòng ngừa Diệp Lăng Phi lại *** lá. Diệp Lăng Phi đối với hành vi của Trương Lộ Tuyết này không khỏi buồn cười, hắn không nhắc lại việc *** lá này, mà chăm chú nói:
- Tôi muốn nghe ý kiến của cô một chút?
- Chuyện này có gì khó , tôi thấy xưởng trưởng Trương kia rõ ràng không xứng đáng với vị trí này, quản lý phân xưởng thành như vậy.
Trương Lộ Tuyết nói,
- Tôi thấy nên hạ chức của hắn, đổi một người khác.
- Kì thật, cô chưa nói trúng căn nguyên vấn đề.
Diệp Lăng Phi nhắc nhỡ.
- Căn nguyên?
Đôi mắt long lanh của Trương Lộ Tuyết nhìn Diệp Lăng Phi, hỏi:
- Anh nói căn nguyên là gi?
- Rất đơn giản, có người dung túng.
Diệp Lăng Phi một lời nói thẳng vào vấn đề, ý là do Chu Tuấn, nói:
- Làm trưởng phòng sản xuất, Chu Tuấn lại dung túng xưởng trưởng Trương, không nên quên chúng ta nghe được cái gì ở phòng sản xuất, như vậy chuyện phân xưởng sản xuất linh kiện số 2 không phải ngày một ngày hai, nhưng Chu Tuấn ngồi ở phòng sản xuất lại nhiều lần đè xuống chuyện phân xưởng sản xuất linh kiện số 2 chưa hoàn thành kế hoạch sản xuất, mới dẫn đến xuất hiện cục diện như ngày hôm nay. Nếu như hôm nay không phải chúng ta gặp được, chuyện phân xưởng sản xuất linh kiện số 2 sẽ tiếp tục như vậy, cho nên, chính thức nên trị căn nguyên của vấn đề là trưởng phòng sản xuất, phó giám đốc Trương, tôi thấy chuyện này giao cho cô làm, phòng tổ chức chúng ta có quyền xử lý loại chuyện này, nếu như cô xử lý chuyện này tốt, rất nhanh sẽ tạo dựng địa vị ở tập đoàn Tân Á.
- Anh nói muốn giao cho tôi?
Trương Lộ Tuyết không tin mà hỏi,
- Anh cho rằng tôi có năng lực xử lý sao?
- Đương nhiên là có năng lực, cô ở nước ngoài học được phương pháp quản lý xí nghiệp tiên tiến, chi là cần phải ở trong công việc thực tế đem lý luận kết hợp với thực tế, đây là một cơ hội tốt, làm cho cả tập đoàn Tân Á thấy được năng lực của cô, như vậy cô sẽ rất nhanh có chức vị.
- Ừm, lưu manh nhà anh vẫn là có chút bản lãnh, nói rất có đạo lý. Được rồi, tôi sẽ xử lý chuyện này.
Trương Lộ Tuyết chớp động con mắt, hỏi:
- Có phải toàn lực ủng hộ tôi không chứ?
Diệp Lăng Phi nhìn Trương Lộ Tuyết, cười cười, nói:
- Cô thử nói xem?
Những lời này của Diệp Lăng Phi vào tai Trương Lộ Tuyết, chính là Diệp Lăng Phi sẽ toàn lực ủng hộ chính mình, những lời như thế, không phải chính là cha mình hy vọng sao?
Trương Lộ Tuyết như là sợ Diệp Lăng Phi đổi ý, vội vã nhắc nhỡ:
- Lưu manh, không cho anh quên, là anh tự mình nói, muốn toàn lực ủng hộ tôi, nếu như tôi gây ra rủi ro, anh cần phải giúp tôi giải quyết.
- Ừm, tôi biết!
Diệp Lăng Phi gật đầu.
- Vậy là tốt rồi!
Trương Lộ Tuyết rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lộ ra nụ cười mê người, cười nói:
- Lưu manh, anh thoạt nhìn cùng không tệ lắm.
Diệp Lăng Phi chi lắc đầu cười, nhưng hắn trong lòng lại đang tính toán chuyện khác, không biết nếu Trương Khiếu Thiên biết đoạn hội thoại giữa mình và con gái hắn, sẽ có ý nghĩ gì.
Hơn năm mươi phút đồng hồ lộ trình đi xe, Diệp Lăng Phi chỉ tốn nửa giờ đã chạy về tập đoàn Tân Á. Hai người cũng không ăn cơm ở tập đoàn Tân Á, mà ở phụ cận tòa nhà tập đoàn Tân Á tìm một nhà hàng, ăn uống đơn giản, sau đó, Trương Lộ Tuyết trở về phòng làm việc ở phòng tổ chức, tính toán xử lý chuyện phân xưởng sản xuất linh kiện số 2 như thế nào.
Người trẻ tuồi luôn luôn tràn ngập nhiệt tình đối với công việc, Diệp Lăng Phi đối với việc Trương Lộ Tuyết vội vàng muốn biểu hiện sự nhiệt tình của mình rất hiểu, so với Trương Lộ Tuyết, Diệp Lăng Phi cảm thấy mình già đi rất nhiều, cho dù, hắn muốn đi làm một chuyện, cũng sẽ chậm rãi đi làm, cái gọi là không ra tay thì thôi, ra tay nhất định đả thương người.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc