Đô Thị Tàng Kiều - Chương 375

Tác giả: Tam Dương Trư Trư

Tôi đang không chế tập đoàn Tân Á
Diệp Lăng Phi lẽ nào lại không hiểu ý định của Trương Khiếu Thiên, nhưng hắn ta vẫn cố tình nói vậy, hắn giả vờ ngốc nghếch, coi như không hiểu cái thâm ý trong lời nói của Trương Khiếu Thiên. Trương Khiếu Thiên dở khóc, dở cười, tưởng rằng mình nói vậy đã đủ rõ ràng rồi mà Diệp Lăng Phi vẫn khăng khăng muốn ở lại Tân Á.
Thực ra cùng vì nể tình riêng giữa Diệp Lăng Phi nên Trương Khiếu Thiên mới không thẳng thừng rõ ràng với Diệp Lăng Phi, nhưna giờ nhìn bộ mặt giả ngây, giả ngốc của Diệp Lăng Phi, ông ta đành nói:
- Tiểu Diệp, tôi hỏi cậu chuyện này.
- Tổng giám đốc Trương, có việc ai ông cứ nói.
Diệp Lăng Phi đáp.
- Phó tổng giám đốc Tiền vừa có tìm tôi nói chuyện, ông ta vừa kể cho tôi nghe tất cả những việc cậu đã làm trong thời gian tôi ở bên Mỹ. Chuyện cậu đi muộn, về sớm không ai nói, coi như chuyện nhỏ, nhưng chuyện cậu đánh người trước mặt bàn dân thiên hạ, quả thật đã ảnh hưởng không tốt đến uy tín của tập đoàn. Tôi biết những lời phó tổng Tiền nói có phần hơi quá nhưng dù thế nào đi chăng nữa ông ta cũng là phó tổng của Tân Á. Cậu đắc tội với ông ấy, tôi cũng chẳng có cách nào giúp cậu.
Trương Khiếu Thiên nói tiếp:
- Ban đầu tôi cũng rất muốn cất nhắc, nâng đỡ cậu, nhưng tình hình hiện nay, xem ra tôi không thể giữ cậu được nữa rồi. Tập đoàn Tân Á là tập đoàn cổ phần, tôi tiếng là tổng giám đốc hội đồng quản trị, nhưng không thể nói gì mọi người cũng nghe, làm gì người khác cũng ủng hộ, việc gì cũng phải có sự đồng thuận của các cổ đông mới được. Tiểu Diệp, cũng vì mối quan hệ giữa tôi và cậu mà tôi đã không công khai chuyện này ra ngoài, thôi thì cậu hãy chủ động từ chức, về đầu quân cho tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế, cậu nghĩ xem như thế liệu có được không?
- Tổng giám đốc Trương, tôi hiểu rồi.
Diệp Lăng Phi tay cầm cốc trà, bình tĩnh uống một ngụm rồi cười phá lên. Trương Khiếu Thiên thấy Diệp Lăng Phi cười như vậy thì lạnh cả người, ông ta thực sự không hiểu rốt cuộc tên tiểu tử này đang nghĩ gì mà bỗng nhiên phá lên cười sảng khoái như vậy trước mặt mình.
- Tổng giám đốc Trương, kì thực, ban đầu tôi đến Tân Á làm không phải vì tiền.
Diệp Lăng Phi thôi không cười nữa, nghiêm túc nói:
- Mà tôi đến là để tìm việc.
Nghe Diệp Lăng Phi nói vậy Trương Khiếu Thiên lại càng thêm mơ hồ, ông ta nghĩ bụng, làm việc mà cũng không phải để kiếm tiền sao?
- Thế không cần tiền thì cậu tìm việc để làm gì?
Trương Khiếu Thiên hỏi.
- Biết nói như thế nào bây giờ nhỉ, tôi là kẻ rất kì quái, thích làm công việc giết thời gian. Mà tôi với thủ trưởng ông không chỉ là quen biết, còn hơn cả bằng hữu, nên ông ấy đã giới thiệu tôi đến tập đoàn Tân Á.
Diệp Lăng Phi vừa nói vừa đứng dậy, đi về hướng cửa sổ, mở cửa ra cho ánh nắng rực rỡ tràn ngập khắp căn phòng. Rồi hắn quay người lại nói với Trương Khiếu Thiên:
- Tôi vốn không muốn quan tâm đến chuyện nội bộ của Tân Á. Tân Á là tập đoàn lớn là thế, vậy mà hiện nay đang nuôi rất nhiều kẻ nhàn rỗi, những kẻ rỗi hơi, nhàn rỗi này đều rất thích lên mặt dạy đời người khác, thật chẳng thuận mắt tí nào. Nhưng , tôi biết tổng giám đốc Trương là người đứng đầu tập đoàn, nhất định có những phiền nào khó lòng giãi bày.
Trương Khiêu Thiên vẫn chăm chú lắng nghe xem rốt cuộc Diệp Lăng Phi định nói gì nên không dám ngắt lời hắn.
Hắn lại tiếp:
- Tổng giám đốc Trương, tôi rất muốn hỏi rằng hiện nay ông nắm giữ bao nhiêu phần trăm cổ phần của Tân Á.
- Điều này.
Trương Khiếu Thiên không định trả lời vì ông ta nghĩ dẫu sao đây cũng là việc riêng của mình, có bao nhiêu phần trăm thì liên quan quái gì đến Diệp Lăng Phi kia.
Nhìn điệu bộ không định nói của Trương Khiếu Thiên, Diệp Lăng Phi tỏ ra rất biết điều nói:
- Việc này cứ coi như việc riêng đi, tôi cũng chẳng hỏi cận kẽ ông làm gì. Nhưng, có điều, ông không nói tôi cũng có thể khẳng định, Trương tổng, thân làm tổng giám đốc hội đồng quản trị Tân Á, nhưng số cổ phần trong tay ông không thể vượt quá 45%, hay nói cách khác Tân Á từ trước đến nay cũng chưa bao giờ nằm trong tay tổng giám đốc Trương; cho dù ông có là cổ đông lớn nhất trong côna ty nhưng cổ phần cũng không vượt quá 50%, cũng có thể nói, mỗi lần họp cổ đông, tổng giám đốc Trương vẫn cần giành lấy sự ủng hộ của các cổ đông khác trong công ty. E rằng đây chính là lý do tại sao Trương tổng không thể khống chế được tập đoàn.
- Sao cậu biết ?
Trương Khiếu Thiên không kìm được thốt lên. Lúc này, mọi việc đã vượt quá tầm kiểm soát của ông ta. Ông ta thậm chí không ý thức được rằng tay phải mình đang run lên bần bật.
- Rất đơn giãn. Vì trong tay tôi là 55% cố phần của Tân Á, hay nói cách khác giờ tôi mới thực sự là người khốna chế tập đoàn Tân Á.
Keng...
Chén trà trong tay Trương Khiếu Thiên bỗng rơi xuống đất, vỡ tan. Nhưng Trương Khiếu Thiên hình như vẫn chưa ý thức được rõ ràng điều gì, hoàn toàn trở nên ngốc nghếch, Trịnh Khả Nhạc nghe thấy tiếng đổ vỡ trong phòng, chạy qua xem, đúng lúc Diệp Lăng Phi mở cửa bước ra, mặt còn nguyên nét cười, liền vội vàng chạy ra , nhẹ giọna hỏi:
- Giám đốc Diệp, anh và tổng giám đốc nói chuyện gì với nhau vậy?
- Tổng giám đốc khen tôi luôn chăm chỉ, cố gắng trong công việc, nên định sẽ thăng chức cho tôi.
Diệp Lăng Phi và Trịnh Khả Nhạc đang đứna rất gần nhau, vì vậy Diệp Lăng Phi có thế ngủi thấy mùi nước hoa ngào ngạt trên người Trịnh Khả Nhạc, hắn hít vài hơi, nhỏ giọng nói:
- Khả Nhạc à, bản thân tôi thấy, loại nước hoa cô đang dùng không hợp với cô đâu, cô không dùng nước hoa cũng đã thơm lắm rồi.
Trịnh Khả Nhạc tưởng Diệp Lăng Phi đang nói đùa, cô không tin Trương Khiếu Thiên tìm Diệp Lăng Phi chỉ để khen Diệp Lăng Phi làm việc tốt rồi đã thế lại hứa sẽ thăng chức cho hắn, ai mà tin được cơ chứ, nên nói:
- Anh vẫn còn đùa được cơ à, tôi coi anh là bạn nên mới quan tâm đến anh.
Trịnh Khả Nhạc thất vọng tiếp :
- Thôi tôi không hỏi nữa là được chứ gì?
Trịnh Khả Nhạc quay người, đi làm nốt những việc đang chờ cô, không thèm để ý đến Diệp Lăng Phi nữa, lúc đi chạm vào vai của hắn. Diệp Lăng Phi chỉ cười, hắn cũng không giải thích gì thêm với Trịnh Khả Nhạc nữa, e rằng có nói với Trịnh Khả Nhạc rằng ở Tân Á này người duy nhất có thể khai trừ hắn chỉ có mình Diệp Lăng Phi hắn mà thôi thì cô cũng chẳng tin, lại ngờ hắn chỉ giỏi nói dóc thì mệt người.
Diệp Lăng Phi đi đến thang máy, vừa hay gặp Chu Thế Hùng và Chu Tuấn đang từ phòng làm việc của Tiền Thường Nam bước ra, chắc chắn hai người này cũng nghe được từ chỗ Tiền Thường Nam rằng Diệp Lăng Phi hắn sắp rời khỏi Tân Á. Chu Thế Hùng và Chu Tuấn đều hận hắn đến tận xương tủy, nhưng không dám manh động. Nhưng nay biết được chủ tịch Trương cùng phó tổng Tiền nhất quyết đuổi Diệp Lăng Phi ra khỏi Tân Á, nên rất đắc ý, giờ lại gặp ngayDiệp Lăng Phi cũng đang chuẩn bị bước vào thang máy.
- Giám đốc Diệp, thật trùng hợp, anh vừa đi đâu vậy?
Dù thừa biết Diệp Lăng Phi vừa từ phòng Trương Khiếu Thiên bước ra, nhưng hắn vẫn cố tình hỏi đểu. Chu Tuấn ở bên cạnh cũng không kém miệng:
- Nhìn là biết giám đốc Diệp từ phòng tổng giám đốc Trương ra, tôi nói có đúng không? Tổng giám đốc Trương định thăng chức cho anh à?
- Uhm, hai anh đoán sai hết rồi. Đúng là tôi vừa bị tổng giám đốc Trương gọi lên nhưng không phải để thăng chức, mà bị đuổi việc.
Diệp Lăng Phi giơ tay ấn nút thang máy, trong lúc đợi thang máy, Diệp Lăng Phi vừa bày ra bộ mặt khổ não vừa nói:
- Haizz, tôi thật không ngờ lại có kết cục này, tôi khổ cực vì tập đoàn Tân Á này, giờ thì đắc tội với hết thảy mọi người ở Tân Á này rồi, đến mức bị đuổi ra khỏi đây. Haizz,!
Chu Thế Hùng và Chu Tuấn nhìn dáng điệu khổ não của Diệp Lăng Phi, trong lòng đắc ý muôn phần. Hai kẻ này chỉ mong lúc Diệp Lăng Phi xui xẻo nhất sẽ đạp hắn không thương tiếc. Không cần biết người ta đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi thế nào, riêng Chu Thế Hùng và Chu Tuấn lại chỉ thích châm chích, thêm dầu vào lửa.
Chu Thế Hùng tỏ vẻ vô cùng đồng cảm với Diệp Lăng Phi, vỗ vai hắn, nói:
- Giám đốc Diệp, bản chất anh không xấu, dù trước đây chúng ta cũng có vài hiểu lầm nhỏ, nhưng cũng đều vì mong muốn hoàn thành tốt công việc cả. Tôi sẽ không để bụng đâu. Nhìn bộ dạng anh hiện nay, tôi quả thực rất đau lòng. Nhưng, sự nghiệp của anh vẫn còn rộng mở lắm, nếu anh không làm ở Tân Á nữa thì không phải anh vẫn có ông bố vợ làm tổng giám đốc Thế Kỉ Quốc Tế sao? Không biết chừng, bố vợ anh sẽ sắp xếp cho anh làm công nhân vệ sinh, à, mà tôi nghe nói, vợ anh cũng là phó tổng của Thế Kỉ Quốc Tế, đúng không? Anh có thể về làm dưới trướng của vợ mình, không phải cũng rất tốt sao? Có vợ hậu thuẫn, chẳng bao giờ phải lo đến công ăn việc làm .
Chu Tuấn nghe Chu Thế Hùng nói như vậy, liền chêm vào:
- Đúng vậy, giám đốc Diệp, giờ đang rất thịnh hành kiểu đàn ông núp váy vợ nha, hehe, núp được cứ núp, chỉ sợ không có vợ mà núp thôi, tôi thấy việc anh rời khỏi Tân Á cũng không hẳn là chuyện đen đủi, về sau anh đi đâu không bao giờ sợ nắng rồi.
Hai người này đều đang chọc tức Diệp Lăng Phi nhưng lại chẳng mảy may hoảng sợ vì cho rằng Diệp Lăng Phi giờ đây có muốn cũng không đủ thực lực để trả thù nữa. Nhưng trái lại với những suy đoán của 2 tên họ Chu, Diệp Lăng Phi vẫn chẳng có chút phản ứng nào, đợi khi cửa thang máy mở ra, hắn bước vào, ấn nút, cười nói:
- Hai vị lại hiểu lầm rồi, vừa nãy tôi đã nói xong đâu, dù tổng giám đốc Trương có muốn đuổi, tôi cũng chưa muốn đi, yên tâm, sau này chúng ta vẫn còn cơ hội gặp mặt, hai vị cứ chuẩn bị tâm lý sẵn sàng đi. À, tiện thể, nhờ hai vị nói lại với Tiền Thường Nam là, tôi nói rằng, tôi còn ở Tân Á ngày nào thì ông ta, phó tổng Tiền đừng mong có một ngày yên ổn.
Chu Tuấn và Chu Thế Hùna đứng chôn chân trước cửa thang máy, trợn mắt nhìn cánh cửa đang dần khép lại.
- Hắn nói gì?
Chu Thế Hùng tưởng mình nghe nhầm hỏi lại Chu Tuấn:
- Hắn nói sẽ không rời khỏi Tân Á, đã thế còn muốn trêu ngươi phó tổng Tiền.
- Loạn!
Chu Thế Hùng tức giận quát:
- Hắn tưởng hắn là ai? Lẽ nào còn ghê gớm hơn cả tổng giám đốc Trương?
Diệp Lăng Phi bước về văn phòng với vẻ mãn nguyện, miệng vẫn đang cười vui vẻ, Từ Oánh thấy vậy liền nghĩ tổng giám đốc Trương nhất định đã thưởng gì đó cho Diệp Lăng Phi nên cô không hỏi gì nhiều, chỉ chuyên tâm làm việc của mình.
Nhưng chẳng bao lâu sau đó, cái tin Diệp Lăng Phi bị đuổi ra khôi Tân Á lan truyền khắp công ty, kinh động khắp các tầng lầu. Không cần phải hỏi cũng biết, cái tin này là do Chu Thế Hùng và Chu Tuấn cố tình truyền ra. Dù tất thảy những nhân viên lớn nhỏ trong tập đoàn đều cảm thấy Diệp Lăng Phi có phần ngạo mạn, sớm muộn gì cũng gây ra chuyện, nhưng không ngờ lại thê thảm đến mức đấy, bị đuổi việc, đã thế lại còn bị chính tổng giám đốc Trương đuổi.
Thế là, các cuộc điện thoại của những người quan tâm đến Diệp Lăng Phi lần lượt đổ đến văn phòng làm việc của hắn. Đầu tiên là cuộc gọi của Trằn Ngọc Đình, Trần Ngọc Đình không nghĩ Diệp Lăng Phi bị khai trừ ra khỏi công ty, cô ta gọi điện đến, trước là để xác nhận thông tin, sau là để xem phản ứng của Diệp Lăng Phi trước thông tin này.
- Nhảm nhí.
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Chị đã thấy thông báo đuổi việc tôi chưa? Giờ không có thông báo, ai đuổi được tôi?
Trần Ngọc Đình ngẫm cũng thấy đúng, bèn cúp điện thoại, trước khi cúp, còn dặn dò Diệp Lăng Phi nên chú ý đến hành động của mình.
Vừa cúp điện thoại của Trần Ngọc Đình ở máy bên này, thì máy bên kia lại reo, lần này là Trịnh Khả Nhạc. Khi Diệp Lăng Phi giải thích với khả Nhạc đó chi là tin đồn nhảm, thì Từ Oánh ở bên ngoài lại gõ cửa, không cần hỏi cũng biết lại là do cái tin đồn đang lan khắp công ty kia. Diệp Lăng Phi không thể không giải thích, giải thích xong cũng đã non trưa, đang định ăn cơm thì vừa bước ra đến cửa lại gặp Hiểu Uyển.
- Anh à, anh có thời gian không mình nói chuyện chút?
Đường Hiểu Uyển hỏi.
- Hiểu Uyển, không phải em cũng vì cái tin vịt kia mà đến tìm anh đấy chứ?
Diệp Lăng Phi cau mày, dở khóc dở cười tiếp:
- Nãy giờ anh phải giải thích với N người rồi đấy, giờ mồm miệng khô rang rồi đây này.
- Anh Diệp, em muốn biết tin đó có phải là thật hay không?
Đường Hiểu Uyển để ý thấy hành lang không bóng người bèn đi sát bên cạnh Diệp Lăng Phi.
- Anh Diệp, anh mà rời khỏi Tân Á, thì em cũng sẽ từ chức.
Diệp Lăng Phi cũng thuận đà vỗ vào ௱ô** của Hiểu Uyển, cười nói:
- Ngốc ạ, ai nói anh sẽ đi? Từ giờ trở đi, anh không những không đi mà sẽ chơi thật vui vẻ. Còn em, còn phải xem thái độ đã, nếu biểu hiện tốt, anh sẽ cho em làm trợ lý riêng cho anh.
Đường Hiểu Uyển bỗng dưng giương đôi mắt ngây thơ nhìn Diệp Lăng Phi, đặt bàn tay nõn nà lên trán Diệp Lăng Phi, nũng nịu nói:
- Không nóng nha?
Diệp Lăng Phi trưa nay không ăn cơm ở Tân Á, vì hắn chắc chắn giờ mà ăn ở trong công ty thế nào cũng bị một đám người trong công ty vây lấy hỏi han xem có thật là mình bị đuổi ra khỏi công ty hay không? Mà Diệp Lăng Phi cố ý không muốn giải thích rõ cho tất cả mọi người trong tập đoàn, cứ đế bọn Tiền Thường Nam đắc ý trước đã, trò hay còn ở phía trước, thật thật, giả giả, thú vị biết bao.
Diệp Lăng Phi biết khó xử lý nhất vẫn là Trương Khiếu Thiên, Trương Khiếu Thiên giờ chắc vẫn chưa chấp nhận được hiện thực trước mắt, ông ta vất vả xây dựng lên Tân Á, giờ lại bị rơi vào tay kẻ khác. Diệp Lăng Phi muốn để chút thời gian cho ông ta đi kiểm chứng lời hắn nói, đồng thời cũng là để ông ta chấp nhận được hiện thực này.
Diệp Lăng Phi tự dưng muốn cùng Bạch Tình Đình đi ăn cơm trưa, liền sợi điện cho cô, nhưng Bạch Tình Đình bận tới mức không thể tiếp Diệp Lăng Phi, chi trả lời qua loa:
- Em bận lắm, trưa nay cũng không ăn cơm đâu.
Diệp Lăng Phi nghĩ, không thể để vợ mình đói được, rồi hắn lại xót xa cho thân thể cành vàng lá ngọc của Bạch Tình Đình, nên lại gọi điện bảo Bạch Tình Đình đứng đợi mình ở bách hóa Việt Dương, đợi hắn ta mang đồ ăn trưa đến.
- Tùy anh, em đang rất bận.
Bạch Tình Đình lại ngắt điện thoại
Nghe tiếng tút tút từ điện thoại, Diệp Lăng Phi chỉ biết cười, nghĩ bụng :
- Xem ra vợ mình không thể không có sự nghiệp, nếu cô ấy mà không đi làm cũng chẳng mong cô ấy nấu cơm cho mình ăn, có khi lại chờ mình mang cơm về cho ấy chứ, haha.
Diệp Lăng Phi nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ trên ra khỏi đầu, hắn thừa biết tài nghệ nấu nướng của Bạch Tình Đình. Nghĩ đi nghĩ lại, Diệp Lăng Phi thấy vẫn nên để vợ mình đi làm.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc