Đô Thị Tàng Kiều - Chương 370

Tác giả: Tam Dương Trư Trư

Đi hay ở
Diệp Lăng Phi chạm môi vào gương mặt cô, chạm vào gương mặt quyến rũ của cô, đặt môi mình lên đó. Trần Ngọc Đình ban đầu do dự nhưng dần dần, môi của cô cũng chạm vào môi của Lăng Phi.
Sau nụ hôn ấy, Ngọc Đình đẩy Lăng Phi ra, ngượng ngùng nói:
- Đừng như thế!
- Ngọc Đình, không sao đâu, đàm bảo không ai nhìn thấy.
Diệp Lăng Phi nói rồi tay phải đặt vào ௱ô** cô, mắt của Ngọc Đình nhìn ra cửa văn phòng rồi nói:
- Đừng quậy nữa!
Mặt của Ngọc Đình ửng hồng, sự quyến rũ của cô hơn hẳn những người phụ nữ khác, chỉ cần một ánh mắt cũng đủ làm cho bao người đàn ông điên đảo. Cô lại là một phụ nữ đẹp, khuôn mặt đỏ hồng, càng tăng thêm vẻ quyến rũ của cô. Diệp Lăng Phi không kìm được hai tay đưa thẳng vào *** vuốt ve cô.
Ngọc Đình không ngờ Lăng Phi có thế như vậy, chỉ có chiếc quần làm khoảng cách, cô đã cảm thấy cả người nóng lên, một cám giác nóng bừng toàn bộ ***.
- Lăng Phi, đừng như thế, đây là công ty, làm ơn đừng như vậy.
Lúc này cô không còn sự uy nghiêm trong mắt anh nữa, mà chỉ là một người phụ nữ đang cầu xin.
Ngọc Đình càng như thế thì H*m mu*n của Lăng Phi càng mạnh hơn. Diệp Lăng Phi đột nhiên ôm lấy cơ thể cô, anh ấy ngồi trên ghế, ôm lấy cô đặt trên đù* mình. Ngọc Đình hấp dẫn như vậy, phần đù* tròn mượt đè lên chân Lăng Phi, khiến toàn bộ xương của anh có cảm giác tê tái, thầm nghĩ cô hoàn toàn khác với những người phụ nữ cùng lứa khác.
Trần Ngọc Đình vốn không tình nguyện cho Diệp Lăng Phi ôm, từ khi chồng cô mất đi, mấy năm gần đây cô chỉ ở vậy một mình. Vì sợ có người dèm pha, nên cô tránh ở một mình với đàn ông. Nhưng gặp phải người đàn ông như Lăng Phi, Ngọc Đình nhìn đôi mắt của Lăng Phi thì có cảm giác như chồng của mình, trong khoảnh khắc bất giác này, cô vô tình xem anh như người chồng quá cố của mình.
Sự phá vỡ ranh giới lần trước với Lăng Phi, làm cô có lại cảm giác H**g phấn mà lâu rồi cô đã quên. Mặc dù cô tự nhắc rằng chuyện này sẽ chỉ có một lần, sau này sẽ không có nữa nhưng trong lòng lại hi vọng có thêm cơ hội với Diệp Lăng Phi.
Một mặt cô muốn giữ thân phận là một người lãnh đạo trong công ty, mặt khác cá nhân Ngọc Đình cũng muốn mình là một người phụ nữ. Mâu thuẫn trong lòng làm cho cô khi đối diện với Lăng Phi lại càng mâu thuẫn. Lúc không đế ý lại để lộ ra sự quan tâm đối với Diệp Lăng Phi.
Lúc này bị Diệp Lăng Phi nói như vậy tại phòng làm việc, cô cảm thấy vô cùng oan ức. Nếu như mọi người hiểu lầm mối quan hệ của cô với Thái Hạo thì cô cũng chẳng để ý người khác nói thế nào. Nhưng lời nói lại từ miệng của Diệp Lăng Phi, Ngọc Đình nghe xong thì thấy oan ức vô cùng, vừa về đến văn phòng thì bật khóc.
Nhưng lúc này Diệp Lăng Phi lại đến. Vừa nói đến việc rời khỏi tập đoàn, lòng cô đã thấy lo lắng, lẫn lộn hết cả lên. Ngay lúc này, cô bị anh ôm lấy ngồi xuống đù*. Trong lòng cô nghĩ bỏ đi, dù sao cô với anh cũng chẳng có quan hệ gì, cũng không cần phải che dấu suy nghĩ trong lòng của mình.
Cô trong lòng buông xuôi, thuận theo tự nhiên ôm chặt cổ Diệp Lăng Phi. Nói nhỏ:
- Lăng Phi, đây là công ty, sẽ bị mọi người nhìn thấy.
- Không sợ, tôi vào đây đã sớm khóa cửa lại rồi.
Diệp Lăng Phi ôm chặt lấy cơ thể đầy đặn của cô. Hai tay tháo chiếc áo *** của cô rồi chạm dần vào phần dưới cơ thể cô.
Cô cảm thấy phần ௱ô** của cô bị một vật cứng chạm vào, cùng với cảm giác bị anh chạm vào. Cô nói nhỏ :
- Cậu thật hư, nếu sớm biết như vậy thì tôi đã không cho cậu vào phòng rồi.
- Chị Trần, cũng đừng có trách tôi, nếu trách thì trách chị quá tuyệt, bất cứ người đàn ông nào cũng đều muốn như thế này.
Diệp Lăng Phi ôm chặt lấy lưng cô. Lúc này cánh tay anh đã sờ đến bộ *** của cô mà vuốt ve.
Trần Ngọc Đình không chịu được, mới chỉ một lúc đã không chịu nổi, cầu xin Lăng Phi:
- Cầu xin cậu tha cho tôi.
Diệp Lăng Phi thấy cô quả thật không thể chịu đựng hơn được nữa, anh buông cánh tay đang còn ướt đè ở dưới người của cô ra, nếu còn tiếp tục không biết cô sẽ như thế nào. Lăng Phi rút tay lại, miệng cười phóng túng nói:
- Chị Trần, trừ khi cô đồng ý ở bên tôi một đêm...
Câu nói này của anh nếu như là lời thoại trong một bộ phim thì sẽ trở thành một người đàn ông xấu đang muốn có được một mỹ nữ. Là câu nói dùng trong thủ đoạn bỉ ổi, chi cần cô ở với tôi một đêm tôi sẽ…
Mặt cô đỏ bừng lên, gật đầu, Diệp Lăng Phi trước khi buông cô ra, hôn cô rất mạnh, rồi mới đứng dậy khỏi chỗ ngồi của cô, chuyển sang ngồi đối diện với cô.
Cô đỏ mặt mặc lại quần áo, giận dỗi liếc nhìn anh, nũng nịu nói:
- Cậu ấy, cứ thích ăn *** người khác, tôi nghĩ vợ của cậu bị cậu ăn *** nhiều lắm.
Lãng Phi cười rồi rút TL ra, châm thuốc trước mặt cô. Nhìn trên bàn cô đến một cái gạt tàn cũng không có, cũng không thể hất tàn thuốc xuống đất, đang định dập TL thì thấy cô mỡ ngăn kéo lấy ra một cái gạt tàn bằng thủy tinh, đặt trước mặt anh:
- Từ lâu đã biết cậu thích *** nên sớm chuẩn bị cho cậu rồi.
Bây giờ anh mới hiểu cứ tưởng cô không hề quan tâm đến anh nhưng thực tế hoàn toàn ngược lại. Có lẽ, cô luôn mong anh vào phòng làm việc của cô, chỉ là do anh rất ít khi đến công ty nên mới không nhận ra trong lòng cô luôn có chỗ dành cho anh.
Diệp Lăng Phi định đứng dậy thì Ngọc Đình vội vàng nói:
- Đừng qua đây!
Nhìn dáng vẻ sợ sệt của cô, anh cười và quà nhiên không đứng dậy. Anh vắt chân, gạt tàn thuốc vào trong gạt tàn cười nói:
- Cô Trần, tôi nghĩ có cần thiết nói về chuyện của cô với Thái Hạo. Vừa nhắc đến Thái Hạo, Ngọc Đình vội nói với giọng tức giận.
- Lúc này cậu nói tôi và Thái Hạo có mối quan hệ, món nợ này vẫn chưa tính sổ xong.
- Ah, tôi không phải là đang ghen. Ai bảo chị cứ bênh vực cho anh ta trước mặt tôi. Diệp Lăng Phi cười:
- Tôi dù sao cũng là đàn ông, làm sao có thể đứng nhìn người mình yêu cứ nói hộ cho người đàn ông khác trước mặt mình.
Không ngờ mặt của Ngọc Đình đỏ bừng lên, cứ thẹn thùng như một cô bé vậy, cô nói:
- Cậu nói bậy bạ ai mà tôi là người phụ nữ của cậu, đừng nói bậy.
Lăng Phi thấy mặt cô lại đỏ lên, thở dài nghĩ:
"Xem ra bất kể cô ấy lớn bao nhiêu nhưng sự thẹn thùng trời cho, thế nào cũng cảm giác như là một cô gái trẻ vậy."
Anh nói:
- Cô Trần, tôi vốn rất thích cô nhưng cô lại không cho tôi cơ hội để thê hiện mà thôi. Nếu không tôi sẽ tìm cơ hội tốt để thể hiện.
- Lúc nãy anh nói Thái Hạo thế nào, giờ sao lại không nói nữa.
Ngọc Đình cố ý chuyển chủ đề, cô sợ không bàn về vấn đề này với anh. Lúc Trần Ngọc Đình nhìn vào mắt Diệp Lăng Phi, cứ cảm giác thấy lo lắng vô cớ, ánh mắt ấy giống hệt với người chồng xấu số của cô, cô thật sự lo lắng nếu cứ mãi nhìn Lăng Phi thì cô sẽ không nén được tình cảm của mình. Cô cố gắng không nhìn vào mắt của Diệp Lăng Phi mà chuyển sang chủ đề khác.
- Vấn đề Thái Hạo, cô nhìn tôi nên làm tôi quên mất.
Lăng Phi cùng rất biết ý. Nhìn thấy Ngọc Đình cố ý tránh vấn đề nhạy cảm mình đề cập, thì đoán có lẽ cô ấy đang rối. Dựa vào phản ứng của cô. Ngọc Đình cũng rất muốn có mối quan hệ thân thiết với anh nhưng do vài nguyên nhân nên cô không muốn tỏ ra quá thân mật với anh. Diệp Lăng Phi cũng vậy, bây giờ anh đã có nhiều rắc rối lắm rồi, nếu như thêm chuyện với cô thì rắc rối chẳng phải càng thêm nhiều sao, giữ nguyên quan hệ như trước đây là cục diện mà cả 2 người đều đồng ý.
Diệp Lăng Phi nói:
- Tôi tức giận với Thái Hạo không phải vì cô mà là anh ta cố ý chống đối tôi.
- Anh ấy sao lại muốn chống đối anh?
Cô thật sự không biết chuyện này nên rất sửng sốt.
- Chị Trần, chị có nhớ ngày chị rời khỏi phòng tổ chức không , anh ta bắt đầu xin nghỉ vả lại còn xin nghỉ 1 tuần, đây chẳng phải làm khó tôi sao. Tôi lúc ấy đã thay đối công việc trong phòng tổ chức rồi, kết quả ngày thứ 2 anh ta lại đi làm, hừ, anh ta tưởng tôi ngốc sao, xem ra anh ta đang thị uy với tôi, muốn cho tôi thấy phòng tổ chức không thể không có anh ta.
Lăng Phi cười nhạt:
- Tôi phải xem thử phòng tổ chức không có anh ta có được không?
- Hóa ra là như vậy, chẳng trách Lăng Phi giận như thế, tôi thấy lần này quà thật anh ta làm có phần quá đáng. Nhưng dù sao anh ta cũng là do tôi điều từ phòng kỹ thuật sang, nếu như phòng tổ chức không cần anh ta, thì anh ta chẳng còn chỗ nào để đi nữa.
Ngọc Đình nói:
- Tôi phải suy nghĩ thêm về vấn đề của Thái Hạo! Hơn nữa, Tổng giám đốc Trương chiều nay sẽ đến, nếu như nội bộ trong phòng tổ chức có tranh chấp thì sẽ có ảnh hưởng đến công việc của bộ phận.
- Chị Trần, tôi sẽ không để anh ta quản lý phòng tổ chức, chị cũng thấy rồi. Không có anh ta, công việc của phòng tổ chức vẫn hoàn thành tốt. Nếu như lại để anh ta quay lại, tôi không dám đảm bảo phòng tổ chức sẽ loạn đến mức nào.
Diệp Lăng Phi nhìn Trần Ngọc Đình lại nói:
- Có điều chị Trần nói cũna phải, tên Thái Hạo này nếu rời khỏi phòng tổ chức thì cùng chẳng có chỗ nào để đi, nếu không thì thế này, anh ta vẫn giữ chức phó giám đốc ở phòng tổ chức, nhưng không được quản lý công việc, nếu như có người gặp phải vấn đề kỹ thuật, thì sẽ thỉnh giáo anh ta, là đảm nhiệm việc tư vấn kỹ thuật tại phòng tổ chức. Nếu như anh ấy cảm thấy hơi nhàn rỗi, tôi sẽ không ngần ngại để anh ấy liên hệ với 2 phòng là phòng sản xuất và phòng thị trường. Để xem biểu hiện anh ấy thế nào trước đã, nếu tốt sẽ để anh ta tiếp nhận một số công việc của Từ Oánh.
Trần Ngọc Đình nghe những lời này của Lăng Phi thì biết anh đã nhượng bộ rồi, cô vô cùng cảm kích, cảm thấy một chút ngọt ngào. Phải biết rằng Lăng Phi ngay từ đầu đã rất có tiếng trong công ty, không nể nang ai cả. Bây giờ lại vì mình mà phải nhượng bộ, sao cô lại không cảm thấy ngọt ngào được chứ.
- Cám ơn cậu!
Ngọc Đình cười.
Nhìn thấy nụ cười của cô, anh cũng nở miệng cười, anh đứng dậy nói:
- Chị Trần, tôi vẫn chưa điều tra ra được ai đã tung tin đồn tối qua. Tôi phải bắt được người ấy rồi cho một bài học.
Trần Ngọc Đình nhớ ra công ty có tin đồn anh đã ૮ɦếƭ, bĩu môi cười, nói:
- Đi đi, nhớ đấy. Hôm nay không được gây chuyện nữa.
Giọng cô nói cứ như là giọng của một người chị nhắc nhở em trai mình vậy. Lúc Lăng Phi trở về phòng làm việc, Từ Oánh vội vàng chạy theo, cô lo lắng hỏi:
- Giám đốc Diệp, anh không sao chứ.
- Tôi có việc ai chứ, cùng lắm để cho Thái Hạo treo tấm biển phó giám đốc ở phòng tổ chức thôi, cứ vậy mà sống.
Lăng Phi nói:
- Cô tạm thời không cần lo việc này, cô giúp tôi dò hỏi xem rốt cuộc ai là người tung tin tôi đã ૮ɦếƭ.
- Ồ, giám đốc Diệp, về chuyện này !
Từ Oánh nghe Lăng Phi nhắc đến tin đồn có liên quan đến việc anh ở bệnh viện tối qua thì vội nói:
- Tôi đã hỏi giúp giám đốc rồi, mọi người đều nói tin đồn bắt nguồn từ phòng thị trường, vì chuyện này mà Tôn Hằng Viễn và Chu Thế Hùng đã đến bệnh viện xác nhận thực hư chuyện này.
- Tôi thấy, hai người này chỉ biết lo chuyện bao đồng; đừng có thấy 2 người này chỉ có mùi nước mà tôi dù có ở cách xa họ đến mấy cũng ngửi thấy mùi nước bọt trên người họ, hôm nay tôi sẽ cho họ biết thế nào là động tới lão hỗ.
Diệp Lăng Phi nói rồi đứng dậy, chạy thẳng đến phòng thị trường. Anh ấy vừa chạy vào đại sảnh phòng thị trường, thì thấy Thái Hạo đang rảnh rỗi ngồi trong đại sảnh phòng tổ chức, Lăng Phi xoay người đi thẳng vào tiền sảnh phòng tổ chức.
Thái Hạo nhìn thấy Lăng Phi, trong lòng mỉa mai nghĩ thầm:
- Sao thế, đến thăm tôi sao, phó tổng giám đốc bộ phận này như tôi thì anh không làm gì được đâu, cũng phải nhìn hậu đài của tôi.
Giám đốc Diệp bước vào, vỗ tay để dồn hết sự chú ý của mọi người trong phòng tổ chức hướng về phía mình. Lăng Phi, hắng giọng nói:
- Các vị, sau khi tổng hợp suy nghĩ về các nhân tố, tôi quyết định để phó giám đốc Thái tiếp tục đảm nhận chức vụ phó giám đốc bộ phận tổ chức.
Vừa nghe thấy Lăng Phi nói vậy, Thái Hạo càng thêm đắc ý trong lòng, cười nhạt. Nhưng Diệp Lăng Phi nói:
- Tôi thấy phó giám đốc trong thời gian gần đây không thật sự làm việc, có lẽ trước đây anh còn chưa hiểu lắm công việc của phòng tổ chức, vì vậy, cần cho phó giám đốc Thái chút thời gian. Vì vậy, công việc sau này của phòng tổ chức sẽ không có gì thay đổi, còn phó giám đốc Thái trong thời gian tới phải ổn định tinh thần, bắt đầu từ đầu, sau này bộ phận nào thiếu nhân lực, thì có thế tạm mượn phó giám đốc Thái. Ây, nói cho cùng tập đoàn chúng ta không nuôi người nhàn rỗi, Phó giám đốc Thái, nếu anh không hài lòng với sự sắp xếp này thì có thể rời khỏi phòng tổ chức của tôi.
- Sao lại có thể như thế!
Thái Hạo sau khi nghe xong, mắt đần ra, theo bàn năng anh ta đứng dậy, vừa lúc nhìn thấy Trần Ngọc Đình đi vào đại sảnh phòng tổ chức, Thái Hạo vội chạy về phía cô, vẫn còn chưa kịp nói, thì nghe thấy Ngọc Đình nói:
- Phó giám đốc Thái, tôi và giám đốc Diệp đã bàn bạc với nhau rồi, anh đúng là phải bắt đầu lại, nên cứ theo ý của giám đốc Diệp.
Ngọc Đình không quản lý Thái Hạo, lúc nãy mặc dù Diệp Lăng Phi lúc ấy đã thay đổi vài chỗ nhưng phải nói là Lăng Phi đã chịu nhượng bộ để Thái Hạo tiếp tục làm phó tổng giám đốc. Ngọc Đình bây giờ ít nhiều đã có ác cảm với Thái Hạo.
Thái Hạo lần này quả thật là không ngờ, Diệp Lăng Phi cho hắn hai lựa chọn vô cùng khó khăn, đi hay ở đối với Thái Hạo đều là sự tốn thất vô cùng to lớn.
Diệp Lăng Phi không đế ý đến thái độ của Thái Hạo lúc này, vốn dĩ anh đã không coi trọng sự có mặt của Thái Hạo, anh rời khỏi phòng tổ chức chạy thẳng đến phòng thị trường tìm Tôn Hằng Viễn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc