Đô Thị Tàng Kiều - Chương 366

Tác giả: Tam Dương Trư Trư

Cô sẽ hối hận về tất cả những gì cô đã làm
Vừa bước ra khỏi kí túc xá, Vu Đình Đình nhịn không được nữa, vui vẻ bật cười lên. Vu Đình Đình lúc này giống như một cô bé, cười rất chi là vui vẻ.
- Có gì buồn cười chứ, rõ ràng là cô ta tự nguyện gọi anh là Vu Thúc mà, anh không ép buộc cô ta gọi vậy.
Diệp Lăng Phi nhìn Vu Đình Đình, cố ý làm ra vẻ oan ức nói:
- Anh còn chịu oan ức nữa đó, anh nhìn thấy cô ta liền nghĩ ngay đến xã hội cũ đầy gian ác.
- Tại sao?
Vu Đình Đình không hiểu tại sao Diệp Lăng Phi lại nói vậy, cái gì mà gọi là thấy cô ta liền nghĩ đến xã hội cũ đầy gian ác.
- Ặc, anh nói là em ngốc mà, cái này còn phải để anh dạy nữa à, tư nghĩ đi.
Diệp Lăng Phi cũng không giải thích cho Vu Đình Đình nghe.
Vu Đình Đình nhìn thấy Diệp Lăng Phi không chịu nói cho mình biết, cũng không còn cách nào khác, đành phải tự mình nhíu mày nghĩ đến câu Diệp Lăng Phi vừa nói có ý nghĩa gì.
Vì tối nay Vu Đình Đình có tiết học tự chọn, Diệp Lăng Phi và Vu Đình Đình tìm một quán ăn nhỏ gần trường học để ăn cơm. Diệp Lăng Phi không ở trước mặt Vu Đình Đình gọi điện cho Bạch Tình Đình, hắn lo là Vu Đình Đình trong lòng sẽ không vui. Tuy ngoài miệng Vu Đình Đình nói không muốn để Diệp Lăng Phi phiền lòng, nhưng Diệp Lăng Phi cũng sẽ hết sức tránh đi để cho Vu Đình Đình không có cảm giác làm người thứ ba.
Diệp Lăng Phi đứng ở cửa quán ăn nhỏ gọi điện cho Bạch Tình Đình, đầu tiên là hỏi thăm việc đã thế nào rồi. Bạch Tình Đình tường thuật nguyên vẹn quá trình cô nói chuyện cùng luật sư cho Diệp Lăng Phi nghe, hơn nữa còn nhắc việc ngày mai sẽ tố cáo bách hóa An Thịnh và Triệu Trường Đào. Diệp Lăng Phi sau khi nói vài câu về chuyện khởi tố với Bạch Tình Đình liền nói với Bạch Tình Đình tối nay mình có việc không về ăn cơm được. Trong lòng Bạch Tình Đình đang tính đến chuyện khởi tố nên không không để bụng đến việc này.
Sau khi Diệp Lăng Phi trở vào, nói chuyện với Vu Đình Đình về khu biệt thự bên quảng trường Hải Tinh. Khu biệt thự đó vốn đã được tu sửa hoàn mỹ hết cả rồi, chỉ cần mua vài vật dụng cá nhân là có thể ở rồi. Ý của Vu Đình Đình là tuy rằng ở đó là tu sửa hoàn mỹ rồi nhưng vẫn cần phải làm một cuộc chiến đại vệ sinh nữa. Diệp Lăng Phi nghĩ cũng đúng, thế là nói đợi tuần này có thời gian đã, hắn và Vu Đình Đình cùng nhau đến dọn vệ sinh, tiện thể đi mua hết những vật dụng cần mua. Vu Đình Đình không biết tại sao, lúc nghe Diệp Lăng Phi nói đi mua những vật dụng cần mua, trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào, cái cảm giác đó giống như cảm giác của việc lập gia đình vậy. Cô đang tưởng tượng đến cảnh tượng ngọt ngào khi cô và Diệp Lăng Phi cùng nhau dọn phòng.
Khi Diệp Lăng Phi và Vu Đình Đình ăn cơm, thì Tần Dao và Vương Quân cũng đang uống cà phê trong quán cà phê Mộng Viên gần trường học. Quán cà phê Mộng Viên này chính là quán cà phê mà Diệp Lăng Phi mua giao cho Lý Khả Hân bán, Lý Khả Hân vốn định thứ tư tuần này chính thức khai trương, tuần này chỉ là kinh doanh thử thôi, nhưng không ngờ tuần này vừa kinh doanh thử đã đông ngặt khách. Ngoài sinh viên của các trường học ra, còn có không ít người dân ở lân cận đến nữa.
Hai nhân viên phục vụ vừa mới tuyển vào bận tối mắt tối mũi, còn Lý Khả Hân thu trách thu ngân cũng không hề rãnh rỗi. Vốn dĩ, Đường Hiểu Uyển nói 5h tan ca sẽ qua phụ giúp, nhưng Đường Hiểu Uyển vì việc của công ty vẫn chưa giải quyết xong đành gọi điện đến bào cho Lý Khả Hân biết. Lý Khả Hân cũng không ngờ tiệm cà phê này ngày đầu bán thử lại kiếm được nhiều tiền như vậy, nếu sau này làm ăn mà cũng phát đạt như hôm nay, rất nhanh, tiệm cà phê Mộng Viên có thể mở rộng quy mô kinh doanh rồi, hoàn toàn có thể lập ra chi nhánh rồi.
Tần Dao không tài nào nghĩ ra được Vương Quân hẹn mình đến quán cà phê mà ông chủ đứng đằng sau lại chính là Diệp Lăng Phi, cô và Vương Quân ngồi ở vị trí dựa sát cửa sổ của tiệm cà phê. Tần Dao cầm có thìa nhỏ khuấy cà phê mãi, chỉ có Vương Quân ngồi bên cạnh cứ nói tía lia cái miệng.
Vương Quân cực kỳ hứng thú báo cho Tần Dao biết cuối cùng hắn cũng cầm được chức tổng đại diện của khu vực Vọng Hải. Hợp đồng đã được ký lúc chiều với Ono Imura, sau này tiền hắn sẽ kiếm được rất nhiều.
Vương Quân nói một hồi, nhìn thấy bộ dạng Tần Dao không có vẻ quann tâm mấy, nhịn không được hỏi:
- Tần Dao, em sao thế? Chẳng lẽ em không vui cho anh sao?
Tần Dao nghe Vương Quân hỏi vậy mới ngẩng đầu lên, mỉm cười nói:
- Đương nhiên là em vui cho anh rồi, em chỉ là đang nghĩ đến một chuyện.
Vương Quân nhìn đôi mắt long lanh dưới hàng lông mi của Tần Dao, nhịn không được có chút mê muội. Hắn đưa tay ra định nắm lấy bàn tay nhỏ xinh mềm mại của Tần Dao, nhưng không ngờ Tần Dao rất nhanh rút tay ra không cho Vương Quân ***ng vào. Vương Quân thấy sầu trong lòng, Tần Dao mãi vẫn không nói với mình rốt cuộc mối quan hệ của bọn họ là gì, tuy nói cả ngày cùng nhau học tập, cũng thường cùng nhau ra ngoài dạo phố, nhưng vẫn mãi không có được tiếp xúc thân mật, Vương Quân cảm thấy mình làm người như vậy rất thất bại.
Con người Vương Quân cũng chẳng phải là trai tơ, trai tơ của hắn đã không còn từ lúc học 12 kìa. Sau khi lên đại học, cũng đã từng có ba bốn bạn gái rồi, tốc độ trung bình là một học kì một cô. Những cô bạn gái này cũng có người là do Vương Quân đá họ, cũng có người là do họ đá Vương Quân, nói tóm lại, đá qua đá lại vd đã biến thành một mình cô độc.
Hắn và Tần Dao quen nhau cũng hoàn toàn ngoài ý muốn, Vương Quân từ lúc sau khi quen Tần Dao, nhanh chóng phát hiện ra cô gái Tần Dao này ham của rẻ. Theo như Vương Quân thấy, những cô gái như vậy rất dễ đến tay, chỉ cần mua nhiều đồ, thức ăn đem đến cho Vương Quân, chỉ trong thời gian ngắn, Tần Dao sẽ chủ động hiến thân.
Nhưng lần này Vương Quân đã nhìn sai mất, tuy nói con người Tần Dao ham của rẻ, nhưng Tần Dao và Vương Quân đã quen lâu như vậy, vẫn không cho Vương Quân cơ hội tiếp xúc thân mật, mãi đến bây giờ, Vương Quân còn không biết được khi hôn Tần Dao sẽ có cảm giác như thế nào. Tần Dao cũng không ngốc, cô có chủ ý của riêng mình. Tuy nói cô rất muốn có được mối tình thực sự có ý nghĩa, nhưng Tần Dao lại hiểu rõ được nên lợi dụng giá trị của bản thân như thế nào. Cô tin rằng một khi mình và Vương Quân có một mối quan hệ thoáng hơn thì Vương Quân sẽ nhanh chóng có hành vi thân mật với cô ngay, việc ôm nhau, hôn môi giữa đôi trai gái yêu nhau là việc bình thường, nhưng cứ như vậy lâu dài sẽ không tránh được sự nồng nhiệt không kìm chế được sẽ phát sinh quan hệ. Mà nếu như vậy, Tần Dao có muốn hối hận cũng không còn kịp nữa rồi.
Không phải Tần Dao không tin Vương Quân, chỉ là không thích vận mệnh của mình nằm chắc trong tay người khác. Cô rất rõ, chỉ cần cô và Vương Quân vẫn duy trì mối quan hệ bạn bè bình thường như trước mắt, vậy Vương Quân sẽ vẫn giữ được sự hứng thú sâu sắc với mình, còn mình cũng trong quá trình này tiến thêm một bước để hiểu Vương Quân.
Vương Quân thấy Tần Dao như vậy trong lòng có chút không vui, nhưng trên mặt hắn vẫn nở nụ cười nói:
- Tần Dao, anh có câu nói này đã muốn nói với em từ lâu lắm rồi.
Tần Dao nhìn Vương Quân, trong lòng cô rõ Vương Quân muốn nói gì, trước lúc Vương Quân chưa kịp nói, Tần Dao đã ςướק lời trước:
- Vương Quân, em cảm thấy ở cùng anh rất vui, con người anh rất tốt.
- Thật không?
Vương Quân bất giác hớn hở, chỉ nghe Tần Dao nói tiếp:
- Nhưng, em vẫn còn đang học, không muốn nghĩ đến chuyện tình cảm, em chỉ muốn học cho tốt.
Vương Quân rất thất vọng trong lòng. Hắn vốn tưởng Tần Dao là nói cô muốn ở cùng hắn, nhưng không ngờ sẽ là câu này. Không cam tâm nói:
- Tần Dao. Chúng ta đâu còn trẻ con nữa, đương nhiên là biết nên khống chế tình cảm của mình, anh tin có cho là đang học cũng có thể yêu mà. Anh rất thích em, hy vọng em có thể làm bạn gái của anh.
- Vương Quân, em đã nói rồi. Em không muốn suy nghĩ đến chuyện tình cảm. Em rất thích cảm giác khi ở cùng anh như lúc này, chẳng lẽ chúng ta như vậy không được sao, làm bạn tốt của nhau.
- Nhưng mà...
Vương Quân vừa thốt ra hai từ “nhưng mà”, liền thấy trên mặt Tần Dao hiện lên nụ cười rạng rỡ, cô đưa tay ra vẫy cô gái vừa bước tiệm cà phê:
- Chị Hiểu Uyển.
Người vừa bước vào chính là Đường Hiểu Uyển, Đường Hiểu Uyển sau khi bận xong công việc của mình liền vội vội vàng vàng đón xe buýt đến. Cô vẫn đang mặc chiếc áo sơ mi màu trắng trên người, cổ áo hình chữ V lộ ra một vùng da trắng nõn, đôi *** đảo nhô cao cho dù được che khuất bởi chiếc áo *** nhưng cũng rất Kh**u gợi. Từ chỗ cổ áo, có thể nhìn thấy khe rãnh giữa *** sâu sâu. Phía Dưới *** Đường Hiểu Uyển mặc chiếc váy ngắn màu phấn, chiếc vá cứ đung đưa theo từng động tác chân đi. Mái tóc dài đen óng ánh xõa ngang vai.
Nghe thấy có người gọi mình. Đường Hiểu Uyển quay lại theo tiếng gọi vọng ra thì nhìn thấy Tần Dao.
Đường Hiểu Uyển và Tần Dao đã từng có tiếp xúc qua. Đó là lúc Diệp Lăng Phi đến Vọng Hải không lâu, lúc vẫn còn ở khu nhà trọ của lãnh đạo, Đường Hiểu Uyển đã quen Tần Dao. Chỉ là đã lâu không gặp, nếu không phải Tần Dao gọi mình, cô nhất thời còn không nhận ra Tần Dao nữa.
- Tần Dao, em đợi một tí nhé.
Đường Hiểu Uyển nói với Tần Dao một câu, liền vội vàng chạy đến trước đặt túi xách mặt Lý Khả Hân, cười ngọt ngào nói:
- Chị Khả Hân, em đến muộn rồi.
- Tiểu nha đầu, nếu không gắng sức chị sẽ cáo trạng với Diệp đại ca. Lý Khả Hân cười nói, cô vừa nãy nhìn thấy Đường Hiểu Uyển có chào một cô gái nên hỏi:
- Bạn của em à?
- Ừm, coi như là thế. Hình như cô gái đó là bạn của Diệp đại ca. Em vốn không quen cô ta.
Đường Hiểu Uyển thành thật nói.
- Em chỉ biết cô gái đó tên là Tần Dao, chắc là sinh viên.
- Em nói cô ấy là bạn của Diệp đại ca?
Lý Khả Hân hỏi.
- Chắc là vậy.
Đường Hiểu Uyển không khẳng định mấy, cô chỉ có tiếp xúc với Tần Dao lúc ở khu nhà trọ, sau đó cũng gặp qua vài lần, mọi người cũng chỉ chào hỏi nhau nhưng chưa hề nói chuyện tán gẫu qua.
- Em qua đó nói chuyện với cô ta trước đi, ở đây để chị ứng phó.
Lý Khả Hân biểu ý Đường Hiểu Uyển qua đó nói chuyện vài câu với Tần Dao, Đường Hiểu Uyển hích cái mũi tinh xảo nghịch ngợm nói:
- Chị Khả Hân, chị không được phép báo cáo với Diệp đại ca đó nghe.
- Biết rồi, mau đi đi.
Lý Khả Hân giục Đường Hiểu Uyển.
Đường Hiểu Uyển đến trước mặt Tần Dao và Vương Quân, tên Vương Quân này nhìn thấy bộ *** nhô lên lộ ra ngoài một nửa của Đường Hiểu Uyển, trong lòng cảm thấy ngứa ngáy, bộ *** của Đường Hiểu Uyển vốn đã rất to, xưng hô gọi là thiếu nữ xinh đẹp cũng là đáng. Từ lúc quen Diệp Lăng Phi đến bây giờ, khi Diệp Lăng Phi chưa xoa P0'p mấy bộ *** của Đường Hiểu Uyển vốn đã rất to rồi, sau thời gian được sự xoa P0'p của đàn ông, bộ *** của Đường Hiểu Uyển trở nên phong phú hơn nữa, vốn dĩ trước đây Đường Hiểu Uyển còn đã từng có dự định dùng áo *** bao chặt toàn bộ bộ *** của cô, không muốn bị ánh mắt si mê của mấy tên đàn ông háo sắc nhìn qua nhìn lại. Nhưng Diệp Lăng Phi lại không để cho Đường Hiểu Uyển mặc loại áo *** như vậy, Diệp Lăng Phi giải thích là sẽ không tốt cho sức khỏe của Đường Hiểu Uyển, Đường Hiểu Uyển nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy cũng đành cho qua.
Vương Quân nhìn thấy bộ *** đó của Đường Hiểu Uyển, sớm đã lọt vào mắt của Đường Hiểu Uyển rồi. Cô vẫn thần thái ngồi bên cạnh Tần Dao, cố ý hỏi:
- Tần Dao, đây là bạn trai của em à?
- Không phải, chỉ là bạn thân của em.
Làm sao mà Tần Dao không nhìn thấy được ánh mắt si mê say đắm nhìn Đường Hiểu Uyển của Vương Quân, cô lúc này càng tin lời của Diệp Lăng Phi nói, tên Vương Quân này chẳng phải tốt đẹp gì. Cũng may mình và hắn không có quan hệ gì, nếu như bị Vương Quân lợi dụng rồi, Tần Dao sẽ hối hận ૮ɦếƭ mất. Cô giả bộ không nhìn thấy, ngọt ngào cười hỏi:
- Chị Hiểu Uyển, sao chị lại đến đây?
- Chị làm thêm ở đây!
Đường Hiểu Uyển không hề vòng vo nói:
- Hơn nữa ông chủ ở đây rất ki bo, một đồng tiền công cũng không cho chị.
- Không phải đó chứ, có chuyện như vậy sao.
Vương Quân nghe Đường Hiểu Uyển nói như vậy, tự cho rằng là cô cho hắn cơ hội biểu hiện. Tuy nói Đường Hiểu Uyển lớn hơn Vương Quân bốn tuổi, nhưng Đường Hiểu Uyển bẩm sinh đã là một khuôn mặt Pu'p bê. Người nhỏ nhắn dễ thương, cộng thêm đôi mắt đẹp mê hồn khiến các đấng mày râu phải si mê, càng khiến cho Vương Quân thấy hứng thú với Đường Hiểu Uyển. Trong lòng Vương Quân, cho rằng Đường Hiểu Uyển cũng chỉ hai mươi tuổi, cũng trạc tuổi hắn. Hắn hiện rõ tức giận nói:
- Ở đây sao có thể thế được, nếu cô muốn làm thêm, có thể đến công ty môi giới của tôi. Tần Dao cũng làm thêm ở công ty tôi, làm thêm một tháng tiền kiếm được chắc chắn nhiều hơn ở đây nhiều.
Đường Hiểu Uyển nghe cậu sinh viên đối diện nói vậy, cô sững sờ, lập tức hỏi Tần Dao:
- Tần Dao, bạn của em là mở công ty riêng à?
Tần Dao biết mối quan hệ của Đường Hiểu Uyển và Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi là người như thế nào chứ. Vung tay một cái là bỏ ra mấy trăm nghìn để mình chữa bệnh cho em trai, ngay cả mi mắt cũng chẳng chớp nữa là. Càng huống chi bây giờ Diệp Lăng Phi lại là con rể của chủ tịch tập đoàn quốc tế Thế Kỷ. Tiền có rất nhiều. Đồng thời Tần Dao cũng biết Đường Hiểu Uyển bây giờ đang đi làm, sao có thể giống như không có chỗ nào để kiếm tiền được.
Tần Dao nhìn thấy Vương Quân như vậy, bất giác trong lòng thầm đố kị nhưng ngoài miệng cô vẫn nói:
- Ừm, bạn của em mở một công ty môi giới.
- Ồ, thì ra là vậy, vậy cảm ơn anh rồi. Lúc nãy tôi chỉ đùa với Tần Dao thôi.
Trong lòng Đường Hiểu Uyển vốn chẳng ưa gì cậu sinh viên này, nhưng chỉ là lịch sự cô vẫn là cảm ơn. Sau khi nói xong, Đường Hiểu Uyển quay qua nói với Tần Dao:
- Tần Dao, lúc nãy chị chỉ nói đùa với em thôi, đây là quán cà phê Diệp Lăng Phi đầu tư mở đó. Ở đây mới khai trương nên thiếu người. Chị chỉ đến giúp thôi, chị không nói chuyện với em được nữa, các em cứ trò chuyện tiếp đi nhé. Chị đi phụ giúp tí đây.
Nói xong Đường Hiểu Uyển đứng lên bước đến trước quầy.
Vừa nghe đến tiệm cà phê này là do Diệp đại ca mở, Tần Dao mới hiểu ra tại sao Đường Hiểu Uyển lại không lấy tiền, căn nguyên Đường Hiểu Uyển không muốn lấy tiền, Tần Dao tuy không rõ lắm nhưng Vương Quân lại không biết Diệp đại ca là ai cả, hắn thắc mắc hỏi:
- Tần Dao, Diệp đại ca này là ai thế.
Tần Dao nhìn Vương Quân một cái, lạnh lùng nói:
- Em có việc đi trước đây.
Nói xong xách túi xách hiển nhiên bước đi khiến cho Vương Quân đờ đẫng người, không rõ vẫn đang yên đang lành, sao lúc này lại đổi mặt rồi.
Diệp Lăng Phi và Vu Đình Đình sau khi ăn cơm xong, hắn ôm eo Vu Đình Đình đi dọc con đường thẳng đến cổng chính trường học viện ngoại ngữ. Lúc sắp đến cổng học viện ngoại ngữ, Diệp Lăng Phi mới buông tay ôm Vu Đình Đình ra. Bản thân hắn cũng chẳng lo gì đến chuyện người khác nhìn thế nào, nhưng Vu Đình Đình vẫn còn đang học trong trường, nếu như bị bạn học hiểu nhầm Vu Đình Đình được mình bao nuôi, vậy thì không được hay lắm.
Đi mãi đến cổng học viện ngoại ngữ, Diệp Lăng Phi mới ngừng lại nói:
- Đình Đình, anh không tiễn em vào được.
- Ừm, Diệp đại ca, anh lái xe cẩn thận nhé.
Vu Đình Đình nhắc nhở.
Diệp Lăng Phi vỗ vỗ vai Vu Đình Đình, biểu ý Vu Đình Đình mau vào trường chuẩn bị lên lớp. Nhìn thấy Vu Đình Đình bước vào trong trường, Diệp Lăng Phi mới quay ra đến trước cửa tiệm cơm vừa ăn lúc nãy lấy xe, vừa muốn chạy xe về nhà thì lúc này chuông điện thoại lại reo lên.
Diệp Lăng Phi nhìn xem hiển thị cuộc gọi đến, là Tiêu Vũ Văn gọi.
- Cô ta tìm mình làm gì?
Diệp Lăng Phi thấy khó hiểu. Hắn cảm thấy mình không nên có quan hệ nhiều đến cô Tiểu Vũ Văn này. Điều kiện lần trước Tiêu Vũ Văn đưa ra đã bị Diệp Lăng Phi cự tuyệt thẳng thừng, Diệp Lăng Phi cho rằng Tiêu Vũ Văn sẽ không bao giờ tìm mình nữa, nhưng không ngờ lúc này Tiêu Vũ Văn lại gọi điện cho mình.
Tuy nói rằng Diệp Lăng Phi không rõ mục đích cuộc gọi đến của Tiêu Vũ Văn, nhưng hắn vẫn bắt máy, chỉ là ngữ khí hơi cộc cằn một tí. Trong lòng Diệp Lăng Phi, hắn vốn không hề có ấn tượng tốt với cô gái có chút giống con mèo rừng nhỏ gợi cảm này, ngược lại, hắn còn cảm thấy phiền phức khi Tiêu Vũ Văn tìm mình.
- Alô, có việc gì không?
Diệp Lăng Phi không khách khí hỏi.
- Giữa tôi và cô hình như không có chuyện gì để nói cả, chúng ta vốn chẳng phải bạn bè, hơn nữa tôi không có hứng thú với tiểu nha đầu như cô.
Giọng của Tiêu Vũ Văn ở đầu dây bên kia vọng lại, Tiêu Vũ Văn không hề thấy bất ngờ với phản ứng này của Diệp Lăng Phi, cô lạnh lùng nói:
- Diệp tiên sinh, tôi đã nói rồi, tôi chỉ muốn anh giúp, và tôi tin dựa vào năng lực của anh giúp chuyện nhỏ nhặt này không mấy khó khăn.
- Tôi không có nghĩa vụ đi giúp cô, cũng không muốn nhúng tay vào chuyện của xã hội đen. Tôi cho rằng một khi đã đi lên từ con đường xã hội đen thì cũng chính từ con đường xã hội đen mà hủy diệt. Những việc này đều là việc trên con đường xã hội đen của các cô, ông nội cô nên rõ những việc này chứ, ngay từ cái ngày ông ấy bước vào con đường xã hội đen đã nên biết rồi. Trong hắc đạo không phải tôi giết anh thì anh giết tôi.
Diệp Lăng Phi nói.
- Còn tôi cũng chỉ là người ngoài cuộc, đừng nói đến tôi không có năng lực đó, mà cho dù tôi có cũng sẽ không dính đến chuyện của hắc đạo các người.
- Diệp tiên sinh, lần này tôi muốn làm một vụ mua bán với anh.
Tiêu Vũ Văn sau khi nghe sau những lời Diệp Lăng Phi nói, không chậm không nhanh nói:
- Tôi tin anh nhất định sẽ hứng thú với vụ mua bán này.
- Cô muốn tiến hành vụ mua bán với tôi, đừng có đùa nữa.
Diệp Lăng Phi bất giác bật cười lên. Hắn cảm giác câu nói này của Tiêu Vũ Văn rất chi là có ý nghĩa, lại đàm phán mua bán với mình.
- Diệp tiên sinh, anh biết Tiêu Hồng Vũ chứ?
Tiêu Vũ Văn đột nhiên hỏi.
Nụ cười của Diệp Lăng Phi đột nhiên biến mất, giọng hắn trở nên trầm lại, lạnh lùng nói:
- Sao cô lại biết ông ta?
- Chẳng lẽ cái này lại có khó khăn gì với tôi sao, nếu Diệp tiên sinh muốn biết vì sao tôi biết ông ta vậy thì hãy tới KTV Hắc Mao, sau khi đến đó, tôi sẽ giải thích tỉ mỉ với anh.
- Đây là cô uy hiếp tôi, cô có biết hậu quả của việc uy hiếp tôi không?
Trên khóe miệng Diệp Lăng Phi nở ra nụ cười lạnh lùng khô khốc.
Hắn ghét nhất là người khác uy hiếp hắn, hắn cười nhạt nói:
- Tôi tin cô sẽ hối hận về tất cả những gì cô làm.
- Tôi không còn cách nào khác, chỉ cần ông nội tôi bình an vô sự, tôi nguyện sẽ đánh đổi bằng mọi giá, thậm chí là cái mạng này của tôi.
Sau khi Diệp Lăng Phi nghe xong câu nói này của Tiêu Vũ Văn, cười nhạt bảo:
- Tôi lại muốn xem thử không sợ ૮ɦếƭ như thế nào!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay