Đô Thị Tàng Kiều - Chương 336

Tác giả: Tam Dương Trư Trư

Mâu thuẫn trở nên gay gắt!
Những lời này của Diệp Lăng Phi thật sự làm cho Tiền Thường Nam và Chu Thế Hùng chấn động, bọn họ không thể tưởng tượng được Diệp Lăng Phi sẽ nói ra một câu như vậy, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng.
- Chẳng lẽ ông cho rằng ta thật sự không có bối cảnh sao?
Diệp Lăng Phi cười khinh miệt nói,
- Ta nói Tiền phó tổng ông sao có thể ngồi ở cái ghế này vậy , chẳng lẽ ông không nhìn thấy năm đó ta tiến vào tập đoàn Tân Á như thế nào à.
Diệp Lăng Phi nhắc nhở như vậy, Tiền Thường Nam mới nhớ Tôn Hằng Viễn đã đề cập qua với hắn về Diệp Lăng Phi này. Lúc đầu Diệp Lăng Phi vào tập đoàn Tân Á đảm nhiệm chức vị chủ quản phòng thị trường chính là tổng giám đốc Trương Khiếu Thiên tự mình sắp xếp. Hiện tại nhờ Diệp Lăng Phi nhắc nhở, Tiền Thường Nam mới nghĩ đến chỗ dựa sau lưng Diệp Lăng Phi là Trương Khiếu Thiên.
Nếu nói như vậy, Trần Ngọc Đình kia bất quá chỉ là bia đỡ đạn cho Trương Khiếu Thiên, Trương Khiếu Thiên nhất định không muốn người khác nắm được nhược điểm, mới đẩy Trần Ngọc Đình ra, làm cho hầu như mọi người ở tập đoàn Tân Á đều cho rằng Diệp Lăng Phi dựa vào quan hệ với Trần Ngọc Đình, mới bò lên chức vị giám đốc bộ tổ chức tập đoàn Tân Á này.
Lúc đầu, trong lần hội nghị đó, Tiền Thường Nam vốn cảm thấy kì quái tại sao Trương Khiếu Thiên lại ủng hộ Diệp Lăng Phi bất lịch sự này từ chủ quản phòng thị trường đảm nhiệm giám đốc bộ tổ chức mới thành lập, lúc ấy hắn cho rằng vì Trương Khiếu Thiên muốn giúp Trần Ngọc Đình thoát khỏi khốn cảnh, dù sao Trần Ngọc Đình cũng là một tay Trương Khiếu Thiên đề bạt lên, Trương Khiếu Thiên nhất định sẽ che chở Trần Ngọc Đình.
Vì lúc đó Tiền Thường Nam cho rằng giám đốc bộ tổ chức sẽ do Trần Ngọc Đình đảm nhiệm, hắn mới cố ý nhằm vào Trần Ngọc Đình, vu cáo Trần Ngọc Đình tham ô. Cứ như vậy, Tiền Thường Nam có thể thuận lý thành chương đề cử người của mình đảm nhiệm chức vị trọng yếu này, nhưng lại chui ra một Diệp Lăng Phi này, vô tình được đề bạt lên làm giám đốc bộ tổ chức. Tiền Thường Nam cũng không suy nghĩ nhiều. Vẻn vẹn cho rằng Diệp Lăng Phi may mắn mà thôi.
Sau đó Tiền Thường Nam nghĩ muốn mượn sức Diệp Lăng Phi, lại bị Diệp Lăng Phi giễu cợt một phen, hắn mới kết thù oán với Diệp Lăng Phi, cho rằng Diệp Lăng Phi có quan hệ với Trần Ngọc Đình.
Bây giờ nghĩ lại, sở dĩ Diệp Lăng Phi dám đánh Tôn Hằng Viễn cùng Chu Tuấn ở trong tổng bộ tập đoàn Tân Á. Hoàn toàn là vì có Trương Khiếu Thiên ủng hộ, chuyện kia vẫn bị Trương Khiếu Thiên đè xuống, chỉ xử phạt nhẹ. Kết quả cũng không có gì.
Tiền Thường Nam phảng phất thông suốt mọi chuyện, hiểu được nguyên nhân chính thức vì sao Diệp Lăng Phi dám càn rỡ như thế, đó chính là quan hệ giữa Diệp Lăng Phi và Trương Khiếu Thiên không hề tầm thường.
Diệp Lăng Phi nhìn vẻ mặt biến đổi không ngừng của Tiền Thường Nam, cười ha ha nói:
- Tiền phó tổng, cho dù ông muốn khai trừ ta, ít nhất cũng phải chờ tổng giám đốc Trương trở về chứ, ta cũng không cho rằng tổng giám đốc Trương sẽ cho phép ông đuổi việc ta.
- Diệp Lăng Phi, cho dù anh có Trương Khiếu Thiên che chở. Ta cũng có thể khai trừ anh. Hành vi thái độ của anh đã làm cho người ta không thể nào tha thứ. Cứ cho là Trương Khiếu Thiên muốn che chở anh, cũng không thể được, ta có thể thông qua hội đồng quản trị đuổi việc anh. Đừng tưởng rằng Trương Khiếu Thiên là tổng giám đốc có thể muốn làm gì thì làm, thậm chí ta có thể làm cho hắn từ cái chức tổng giám đốc này, anh tin hay không tin?
Tiền Thường Nam cũng không phải thiện nam tín nữ gì, sao có thể bị mấy câu nói đó của Diệp Lăng Phi hù dọa được.
- Như vậy phải đợi tổng giám đốc Trương trở về rồi lại nói, ít nhất khi tổng giám đốc Trương chưa trở về, ta vẫn còn là giám đốc bộ tổ chức. Nếu các người dám đến ngành của ta gây chuyện. Cẩn thận ta không khách khí với các người.
Diệp Lăng Phi không hề nể mặt, đứng lên, cười lạnh vài tiếng, xoay người rời khỏi phòng làm việc của Tiền Thường Nam.
Tiền Thường Nam nhìn theo Diệp Lăng Phi ra khỏi phòng làm việc của mình. Khóe miệng hắn co quắp lại. Trong ánh mắt bùng lên ngọn lửa tức giận. Chu Thế Hùng không cam lòng nhìn Diệp Lăng Phi rời khỏi phòng. Hỏi:
- Tiền phó tổng. Chẳng lẽ anh cứ bỏ qua hắn như vậy?
- Đương nhiên sẽ không. Cho dù hắn có Trương Khiếu Thiên che chở. Ta cũng phải làm cho hắn cút khỏi tập đoàn Tân Á.
Tiền Thường Nam oán hận nói.
- Để cho tiểu tử này càn rỡ thêm vài ngày. Chờ khi Trương Khiếu Thiên trở về. Chính là lúc tiểu tử này cút khỏi đây.
Tiền Thường Nam hung hăng đấm lên bàn công tác.
Diệp Lăng Phi đi về bộ tổ chức. Mới vừa đi đến phòng làm việc chung. Đã bị nhân viên bộ tổ chức vây quanh. Đám nhân viên đó đều quan tâm Diệp Lăng Phi thế nào. Diệp Lăng Phi cười nói:
- Mọi người nhìn bộ dáng tôi giống như có chuyện gì sao. Phải làm gì thì đi làm đi. Chẳng lẽ không làm việc nữa sao?
Diệp Lăng Phi nói mấy câu đó. Làm cho đám nhân viên này đều tán đi. Chỉ có Từ Oánh đi theo Diệp Lăng Phi vào phòng làm việc. Từ Oánh lo lắng nói:
- Diệp giám đốc, thật sự anh không có việc gì sao?
- Cô thấy tôi có chuyện gì sao?
Diệp Lăng Phi cười nói.
- Mau đi làm việc của cô đi. Tôi nói rồi tôi không có việc gì.
Từ Oánh lại nhìn thoáng qua Diệp Lăng Phi. Xoay người, định rời khỏi phòng làm việc. Nhưng Từ Oánh liền xoay người lại, nói:
- À. Tôi nghe Khả Nhạc nói hình như cuối tháng này tổng giám đốc sẽ quay về tập đoàn.
- Tổng giám đốc của chúng ta thật giỏi nha, vừa đi liền đi hơn hai tháng.
Diệp Lăng Phi thuận miệng nói một câu với Từ Oánh, rồi mở máy tính, tiếp tục chơi game.
Lúc này, người thất vọng nhất trong bộ tổ chức chính là Thái Hạo, vốn Thái Hạo tưởng rằng lần này xem như Diệp Lăng Phi sẽ bị xui xẻo, mình sẽ thuận lý thành chương trở thành giám đốc bộ tổ chức, nhưng không ngờ Diệp Lăng Phi lại không có việc gì. Hắn ngồi đó cũng xấu hổ, đành phải ngượng ngùng rời khỏi công ty.
Buổi chiều Diệp Lăng Phi không ngồi ở công ty, hắn đi tới trường Vu Đình Đình. Đã hẹn với Vu Đình Đình gặp ở cửa trường học, hắn dựng xe ở cửa trường, chờ Vu Đình Đình tan học. Khi Diệp Lăng Phi tựa vào cửa xe *** lá, lại nhìn thấy Tần Dao từ trong trường đi ra, nhìn dáng vẻ Tần Dao, tựa hồ có chuyện gì.
- Tần Dao, đi đâu đấy?
Diệp Lăng Phi nhìn thấy Tần Dao liền bắt chuyện.
Tần Dao nghe được thanh âm của Diệp Lăng Phi, bị dọa sợ, nàng tưởng rằng Diệp Lăng Phi tới tìm mình . Từ năm ngoái đến giờ, Tần Dao vẫn không liên lạc với Diệp Lăng Phi, hiện tại nàng vẫn ở phòng do Diệp Lăng Phi thuê, cho tới bây giờ nàng vẫn nợ tiền Diệp Lăng Phi. Tần Dao cùng Diệp Lăng Phi đã từng có tiếp xúc thân mật, nhưng đó là lúc nàng còn chưa quen biết Vương Quân. Bây giờ nàng và Vương Quân mặc dù chưa phát triển đến quan hệ người yêu, nhưng hai người lại thường xuyên học tập cùng một chỗ, hơn nữa trước mắt Tần Dao đang làm việc ở công ty môi giới của Vương Quân, có tầng quan hệ này với Vương Quân làm cho Tần Dao rất không muốn gặp Diệp Lăng Phi.
Nhưng Tần Dao lại biết mình không thể tránh mặt Diệp Lăng Phi lúc này, cô gái này luôn biết cân nhắc lợi hại, nàng biết nếu mình chọc giận Diệp Lăng Phi, hậu quả sẽ không chịu nổi . Lại nói, nàng đối với Diệp Lăng Phi vẫn có một chút cảm giác sùng bái, nếu không lúc đầu cũng sẽ không cam tâm tình nguyện phát sinh quan hệ như vậy với Diệp Lăng Phi.
Mang tâm tình mâu thuẫn, Tần Dao đi về phía Diệp Lăng Phi.
- Diệp đại ca, sao anh lại đến đây?
Mặc dù trong lòng Tần Dao nghĩ là Diệp Lăng Phi tới tìm mình, nhưng nàng vẫn cố ý giả bộ không biết.
- Đi loanh quanh thôi, đã lâu không có trường em chơi.
Diệp Lăng Phi cười ha hả nhìn Tần Dao, nói:
- Gần đây có phải có bạn trai không. Sao anh thấy em không giống lúc trước?
- Đâu có.
Tần Dao thề thốt phủ nhận, nhưng tim nàng lại đập dồn dập, thậm chí còn không dám nhìn vào mắt Diệp Lăng Phi. Cũng may Diệp Lăng Phi không hỏi nữa. Chỉ là thản nhiên nói:
- Nếu thật sự gặp được người tốt, phải cân nhắc kỹ một chút.
- Diệp đại ca, em thực sự không có.
Tần Dao sốt ruột giải thích, nàng vốn cách Diệp Lăng Phi một khoảng, nhưng trong lúc sốt ruột, cơ hồ đã đi sát vào người Diệp Lăng Phi, bất an nói:
- Nếu muốn tìm, em cũng tìm người như Diệp đại ca vậy .
- Tiểu nha đầu, em thật là…
Diệp Lăng Phi trong lời có ý, không hề nói rõ, đưa tay vỗ vỗ vai Tần Dao nói:
- Thôi vậy, đi làm việc của em đi, anh vừa nói rồi, hôm nay chỉ đến đi dạo thôi.
- Diệp đại ca, em không có việc gì, em... em có thể đi với anh, hay chúng ta đi xem phim, hoặc là đi dạo phố.
Tần Dao nói lung tung một hồi, nàng đã hẹn với Vương Quân, buổi chiều tới công ty môi giới của Vương Quân làm việc. Gần đây Vương Quân coi trọng một dự án đầu tư, muốn Tần Dao hỗ trợ khảo sát dự án này. Nghe nói dự án này ở Nhật Bản rất phổ biến, chỉ cần đầu tư tài chính không quá hai mươi vạn, là trong thời gian ngắn có thể thu hồi thành phẩm, đây cũng là dự án của một người khách Nhật Bản cung cấp cho Vương Quân. T
Người khách Nhật Bản này hy vọng thông qua công ty môi giới của Vương Quân tìm người đầu tư ở trong đại lục, đem những dự án này phát triển đến đại lục. Mặc dù Tần Dao trong lòng sốt ruột, nhưng lại sợ Diệp Lăng Phi tức giận, nên mới kiên trì nói như vậy.
Diệp Lăng Phi là người tinh minh cỡ nào, điểm tiểu kĩ ấy của Tần Dao làm sao có thể lừa gạt Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi cười nói:
- Tần Dao. em nhanh đi làm việc của em đi, anh vốn là một người rảnh rỗi. Hôm nay đi chơi loanh quanh, chờ lần sau anh muốn đi chơi, anh sẽ gọi điện thoại cho em.
Tần Dao nghe những lời này của Diệp Lăng Phi không giống như lừa gạt mình, cũng không kiên trì nữa, dặn Diệp Lăng Phi lần sau nhất định phải gọi điện thoại cho nàng, lúc này Tần Dao mới rời đi.
Mãi cho đến khi bóng dáng Tần Dao biến mất, Vu Đình Đình mới ôm một quyển sách xuất hiện ở cổng trường. Vu Đình Đình mặc một chiếc váy cổ tròn màu trắng, eo váy thắt lại, phía dưới làn váy lộ ra đôi chân trắng nõn của Vu Đình Đình nọ vậy, đi một đôi hài nhỏ màu phấn hồng sắc, trên đó còn in hình nhân vật đáng yêu trong phim hoạt hình.
Diệp Lăng Phi vừa nhìn Vu Đình Đình xuất hiện lúc này, biết nhất định là Vu Đình Đình đã sớm tới, chỉ là nhìn thấy mình nói chuyện phiếm cùng Tần Dao, nàng không đi tới thôi.
Diệp Lăng Phi thấy Vu Đình Đình đứng ở cổng, hắn vẫy tay với Đình Đình, không đợi Vu Đình Đình đi tới, đã lên xe trước, rất nhanh Vu Đình Đình đi tới xe, mở cửa, lên xe.
- Có phải đã sớm đến đây rồi không?
Diệp Lăng Phi quay đầu xe, cười hỏi.
Đầu tiên Vu Đình Đình là gật đầu, nhưng sau lại lắc đầu, Diệp Lăng Phi cũng lắc đầu.
- Diệp đại ca, sao anh lắc đầu?
Vu Đình Đình ngồi trong xe nhìn Diệp Lăng Phi lắc đầu, khó hiểu hỏi.
- Anh lắc đầu là vì em giấu diếm anh, anh không thích con gái nói dối anh.
Diệp Lăng Phi cố ý làm cho mình có vẻ khó chịu, có vẻ rất nghiêm túc. Cái này quả nhiên hù dọa được Vu Đình Đình, liền thấy Vu Đình Đình lo lắng giải thích:
- Diệp đại ca, không phải như thế, em chưa từng nghĩ nói dối Diệp đại ca.
- Vậy em nói cho anh biết, có phải em đã sớm tới rồi hay không?
Diệp Lăng Phi hỏi.
Vu Đình Đình cắn cắn môi, gật đầu.
Diệp Lăng Phi cười, nói:
- Như vậy mới tốt, nên nói thật như vậy. Em thật sự cho rằng anh là đồ ngốc sao, anh khá thông minh đấy, khi còn bé chú cảnh sát đã tứng khích lệ anh rất thông minh, biết đem tiền nhặt được giao cho chú cảnh sát. Nhưng bây giờ suy nghĩ cẩn thận lại, sở dĩ cảnh sát kia khích lệ anh thông minh, là hắn muốn sau này nếu anh lại nhặt được tiền sẽ giao cho hắn, để hắn giữ lại cho chính mình.
Hì hì, Vu Đình Đình nở nụ cười. Diệp Lăng Phi thấy Vu Đình Đình cười, cũng cười nói:
- Thấy không, khi còn bé anh cũng rất thông minh, cho nên anh cũng đoán được một số chuyện em nghĩ. Có một số chuyện, em nói rõ với anh thì tốt hơn, không cần phải giấu diếm anh. Ví dụ như vấn đề Tần Dao có bạn trai hay không, em có thể nói cho anh biết, không cần giấu diếm anh. Bởi vì hôm đó anh thấy Tần Dao đi cùng một tên tiểu tử không tệ, lúc đó mới gọi cho em. Tần Dao cũng không phải gì của anh. Lúc đầu chỉ là anh thấy thương cảm Tần Dao, mới trợ giúp cô ấy. Nếu như em cho rằng anh hy vọng thông qua loại trợ giúp này mà có ý đồ gì với Tần Dao, vậy em sai rồi.
Diệp Lăng Phi đã nói đến mức đó, Vu Đình Đình cũng không dám giấu diếm nữa, đem chuyện của Tần Dao và nam sinh tên là Vương Quân kia nói với Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi nghe xong, chỉ hơi gật đầu. Diệp Lăng Phi lập tức chuyển hướng sang chuyện giữa hắn và Vu Đình Đình tối hôm trước, không có hảo ý nói:
- Đình Đình, anh còn muốn biết chi tiết chuyện tối hôm đó. Em có thể nói với anh không nào?
Vu Đình Đình dù sao cũng là con gái, tuy trong lòng nàng đã hạ quyết tâm, sau này sẽ không giấu diếm Diệp Lăng Phi bất cứ chuyện gì, nhưng Diệp Lăng Phi hỏi chuyện đêm đó khi nàng phát sinh quan hệ với Diệp Lăng Phi, Vu Đình Đình vẫn đỏ ửng khuôn mặt, ô ê cả nửa ngày, cũng không nói ra được. Diệp Lăng Phi cũng không ép buộc Vu Đình Đình nói ra, hắn dừng xe dưới lầu khu chung cư Vu Đình Đình ở. Vu Đình Đình phảng phất dường như dự cảm được sắp phát sinh chuyện gì. Cũng không chờ Diệp Lăng Phi, một mình chạy lên lầu.
Trong phòng lan tỏa mùi thơm nhàn nhạt, trong phòng con gái luôn tràn ngập loại mùi thơm này. Khi Diệp Lăng Phi đi vào phòng này lần nữa, phảng phất chuyện đêm đó xảy ra ngay trước mắt hắn. Hắn đi vào phòng ngủ Vu Đình Đình, nhìn thấy tấm ga trên giường Vu Đình Đình chính là tấm ga trải giường đêm đó. Vu Đình Đình nhìn thấy Diệp Lăng Phi đi vào phòng ngủ, nàng ngượng ngùng nói:
- Diệp đại ca, em đi rót nước cho anh.
Vu Đình Đình mới vừa đi qua bên cạnh Diệp Lăng Phi, liền bị Diệp Lăng Phi ôm lại. Vu Đình Đình có chút bối rối, đôi mắt xinh đẹp kia không dám nhìn vào mắt Diệp Lăng Phi, trong miệng nhỏ giọng nói:
- Em.... em sợ Tần Dao về.
- Nha đầu ngốc. Em nghĩ cái gì chứ?
Diệp Lăng Phi ôm chặt Vu Đình Đình, đem Vu Đình Đình ôm vào lòng mình. Nhìn vào mắt Vu Đình Đình, thở dài nói:
- Em làm như vậy làm cho anh cảm thấy áy náy, anh chư bao giờ thiếu người khác nhân tình, nhưng hiện tại anh lại phát hiện đã thiếu em một cái nhân tình, mà anh lại không thể dùng tiền để trả, nha đầu ngốc này, chẳng lẽ em cho rằng anh là cái loại nam nhân vô trách nhiệm sao?
- Không phải, không phải !
Vu Đình Đình ngước lên khuôn mặt có chút bối rối. Mắt nhìn vào mắt Diệp Lăng Phi, ngượng ngùng nói:
- Em.... em yêu Diệp đại ca, em... em chỉ muốn ở bên cạnh Diệp đại ca là cảm thấy mãn nguyện rồi.
Diệp Lăng Phi nhìn con mắt ươn ướt của Vu Đình Đình. Vu Đình Đình cũng nhìn hai mắt Diệp Lăng Phi, hai người nhìn nhau hơn mười giây, đột nhiên Diệp Lăng Phi bế Vu Đình Đình lên, đặt Vu Đình Đình lên trên giường.
Vu Đình Đình nhắm hai mắt lại, tựa như buổi tối hôm đó nàng làm chuyện đó, chỉ nhắm mắt lại và nằm như vậy, mặc cho Diệp Lăng Phi tàn phá thân thể nàng. Sự đau đớn trong đêm đó, cho tới bây giờ nàng vẫn nhớ rõ, nhưng cho dù thống khổ, trong lòng nàng cũng rất ngọt ngào và hạnh phúc. Đêm đó Vu Đình Đình nước mắt tuôn đầy mặt, bởi vì đau đớn kịch liệt làm cho trong *** rỉ của nàng mang theo âm thanh nức nở nhè nhẹ.
Vu Đình Đình đã chuẩn bị tinh thần chịu sự thống khổ đó, nàng yêu dã tính của nam nhân này, yêu nam nhân này bất ngờ xuất hiện bên cạnh nàng, rồi lại biến mất như một cơn gió thoảng qua. Yêu hơi thở hoang dã trên người nam nhân này, yêu mùi hương của nam nhân này, yêu sự ôn nhu bên trong dã tính của nam nhân này. Nàng yêu nam nhân này thậm chí còn hơn cả bản thân mình, Vu Đình Đình chính là một cô gái như vậy, khi nàng chính thức yêu một nam nhân, luôn muốn đem thứ tốt nhất của mình hiến dâng cho nam nhân đó, cho dù mình phải chịu đau khổ, nàng cũng hy vọng nam nhân mà mình yêu được vui sướng, hạnh phúc.
Lúc này, nàng đã chuẩn bị, chuẩn bị một lần nữa lại đau đến khóc lên, chuẩn bị một lần nữa sẽ đau đớn khó chịu mỗi khi đi một bước, chuẩn bị tất cả.
Nhưng ngoài dự đoán của nàng, lần này lại không giống tình cảnh buổi tối hôm đó, có thể nói là hoàn toàn trái ngược. Nam nhân này sau khi cởi sạch quần áo của nàng, cũng không hề cuồng dã tiến vào thân thể nàng, mà là hôn hít toàn thân nàng, làm cho cơ thể nàng như muốn tan ra, cả người đều nóng lên, thậm chí nàng còn khát vọng nam nhân này tiến vào thân thể của mình, khát vọng được *** hạnh phúc trong sự thống khổ.
Thân thể mềm mại làm nam nhân hít thở không thông của nàng dưới sự vuốt ve của nam nhân này đang từ từ nóng lên, hạ thân chỉ có nam nhân này từng chạm qua dưới sự âu yếm bằng môi của nam nhân này trở nên vô cùng nóng bỏng giống như bị lửa đốt vậy, cả người nàng đều sôi trào, dục hỏa thiêu đốt toàn thân nàng. Đến khi Diệp Lăng Phi chậm rãi tiến vào thân thể nàng, Vu Đình Đình phát hiện dĩ nhiên không hề đau đớn, mà là một loại sung sướng dục tiên dục tử. Ở dưới sự sung sướng này, Vu Đình Đình cơ hồ theo bản năng hé miệng anh đào nhỏ nhắn phát ra *** rỉ, nương theo sự tấn công dồn dập của Diệp Lăng Phi, thân thể nàng ở trên giường nhấp nhô giống như sóng biển vậy.
Tất cả ngọt ngào như thế, Vu Đình Đình cảm thấy mình tan ra.
Khi Vu Đình Đình tỉnh lại, Diệp Lăng Phi đã không còn ở trong phòng, chỉ nhìn thấy ở đầu giường dán một tờ giấy, phía trên viết: “Trong đời anh có vô số nữ nhân, nhưng em là một trong số không nhiều lắm nữ nhân làm anh cảm thấy động tâm, nếu như em nguyện ý, anh sẽ là thần thủ hộ cho cuộc đời em, cả đời bảo vệ em, không để em bị thương tổn.”
Ký tên là Diệp Lăng Phi, càng làm cho Vu Đình Đình cảm thấy mừng rỡ hơn là Diệp Lăng Phi vẫn vẽ hai người cầm tay nhau.
Vu Đình Đình đem tờ giấy kia cầm trong tay, một lần rồi lại một lần nhìn kĩ từng chữ trên đó, bất giác nàng cảm thấy hốc mắt mình đã ươn ướt. Trong nháy mắt, Vu Đình Đình hiểu được chân lý của tình yêu, đó chính là yêu bằng cả tấm lòng, cảm nhận mọi thứ bằng trái tim mình, yêu là gì, chính là hai người có thể hiểu nhau.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc