Đô Thị Tàng Kiều - Chương 221

Tác giả: Tam Dương Trư Trư

Không ai có thể động đến anh em của tôi.
Trong phòng khách sạn, Lục Tuyết Hoa nằm bất tỉnh ở trên giường, còn Dã Thú thì đang trong phòng tắm tắm rửa.
Đối với Dã Thú mà nói thì việc đem Lục Tuyết Hoa trở về phòng là một việc ngoài ý muốn. Điều này vốn không có trong kế hoạch của Dã Thú. Dựa theo kế hoạch ban đầu của Dã Thú thì sau khi Dã Thú cho Lục Tuyết Hoa uống R*ợ*u xong sẽ đưa nàng về nhà, một lần nữa chọc giận Mạnh Học Trí. Nhưng ngay lúc hắn mới đưa Lục Tuyết Hoa về nhà thì lại đột nhiên thay đổi ý nghĩ, chở Lục Tuyết Hoa về phòng mình.
Thân thể Dã Thú *** đi ra khỏi phòng tắm, đi thẳng đến bên giường. Ánh mắt từ chân của Lục Tuyết Hoa quét lên khuôn mặt xinh đẹp của nàng.
“Mình làm như vậy có phải hơi hèn hạ không?”
Dã Thú lần đầu tiên có cảm giác mình làm việc này thực sự rất hèn hạ. Lại thừa dịp lúc Lục Tuyết Hoa uống R*ợ*u mà phát sinh quan hệ T*nh d*c. Phải biết rằng dựa vào thân phận của Dã Thú, muốn tìm một người con gái để phát tiết không phải là vấn đề gì. Nhưng cảm giác mà Dã Thú đối mặt với Lục Tuyết Hoa bây giờ không phải là muốn phát tiết, mà là một cảm giác ấm áp hắn chưa bao giờ có được.
Dưới con mắt của Dã Thú, Lục Tuyết Hoa là một cô gái tốt chỉ có thể ngộ mà không thể cầu. Chỉ là bởi vì có cảm tình quá nhiều đối với bạn trai, luôn luôn nhường nhịn cho, thậm chí sau khi biết những việc làm sai trái của bạn trai mình mà nàng vẫn chịu được. Nàng chỉ hi vọng bạn trai mình có thể sửa đổi được, một lần nữa làm người.
Nhưng không thể ngờ một người con gái hiền lành như vậy một lần nữa bị đả kích, còn bị bạn trai đánh cho. Trong chuyện này tuy nói Dã Thú đã có giở trò quỷ nhưng từ một mặt khác mà nói thì bạn trai của Lục Tuyết Hoa đúng là một người không ra gì cả, trong lòng hắn không hề có một chút ý ăn năn.
“Mặc kệ nó, mình vốn không phải là người tốt.” Dã Thú ngồi ở bên cạnh Lục Tuyết Hoa, tay phải nhẹ nàng vuốt lấy khuôn mặt mềm trơn của Lục Tuyết Hoa, khuôn mặt trào phúng lầm bầm nói: “Ít nhất mình còn tốt hơn so với bạn trai nàng, mình sẽ luôn thương yêu nàng, tuyệt đối không để nàng bị tổn thương.”
Trong lòng của Dã Thú lúc này dâng lên một tia ý thức trách nhiệm, cái cảm giác ôn nhu đối với người con gái vốn đã mấy đi không biết vì sao lúc này lại đứng dậy. Dã Thú giờ đối mặt với Lục Tuyết Hoa, đối đãi không giống như với những người con gái bình thường khác.
Hắn nhẹ nàng *** áo của Lục Tuyết Hoa ra, dù đã ăn nằm với vô số người con gái, nhưng Dã Thú chưa bao giờ kích động như bây giờ. Ngay khi bộ phận đầy cỏ non co giãn của Lục Tuyết Hoa lộ ra trước mặt của Dã Thú thì hạ thân của Dã Thú cao thẳng dậy. Hắn cố nén cái cảm giác bạo ngược hàng ngày lại, động tác nhẹ nàng tiến nhập vào thân thể của Lục Tuyết Hoa.
…….
Lúc Lục Tuyết Hoa tỉnh lại thì đầu rất đau. Hai tay của nàng xoa huyệt Thái Dương, chậm rãi mở to mắt ra. Đập vào mắt nàng lại là một khuôn mặt nhìn như rất quen nhưng dường như chưa bao giờ quen.
Lục Tuyết Hoa đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, nhìn vào người nam nhân còn đang ngủ say, phản ứng đầu tiên của nàng chính là lật tậm chăn mềm lại, thì đã nhìn thấy *** của mình ***. Sự việc cũng rất giống như những chuyện thường thấy trên TV, người con gái lúc tỉnh dậy thấy mình ở một nơi xa lạ, phản ứng đầu tiên chính là lật tấm chăn trên người ra, nhìn quần áo của mình không còn nữa, rồi thở dài ra một hơi.
Đầu của Lục Tuyết Hoa oong một tiếng, nhớ tới những việc đã xảy ra hôm qua thì một cỗ bi phẫn xông lên đầu nàng. Nàng không hiểu rõ sao vận mệnh của mình lại khổ đến như vậy, vốn định toàn tâm toàn ý yêu một người con trai, vượt qua một cuộc sống bình đạm, nhưng hết lần này tới lần khác lại gặp phải một người con trai không ra gì. Tên bạn trai đẹp trai của nàng sau khi bị nàng phát hiện, thẹn quá hóa giận mà vu hãm cho nàng, sau đó còn động thủ đánh nàng. Trong lòng của nàng chỉ có cảm giác rất ủy khuất, muốn khóc lên mà thôi, nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện này.
Lục Tuyết Hoa có cảm giác mình bị ông trời đùa giỡn, mặc kệ người nam nhân bên cạnh này đã sớm có ý đồ quan hệ với nàng cũng tốt, hay là vì vô tình uống R*ợ*u cũng xong. Tất cả những điều đó cũng không còn quan trọng nữa.
Cảm giác của Lục Tuyết Hoa lúc này vô cùng tuyệt vọng, vì sao vận mệnh đối với nàng lại bất công như thế. Lục Tuyết Hoa ngơ ngác đi xuống, không có nói câu nào với Dã Thú. Giống như một cái xác bình thường không hồn đi vào phòng tắm.
Theo tiếng đóng cửa lại của phòng tắm, Dã Thú cũng mở to mắt ra. Sự việc có chút ngoài ý muốn của Dã Thú. Dã Thú vốn tưởng rằng sau khi Lục Tuyết Hoa tỉnh lại thì sẽ la hét với mình. Dã Thú cũng đã sớm nghĩ ra cách đối phó, nói dối là hắn cũng uống say, không biết chuyện gì đã xảy ra.
Nhưng kết quả cũng không có tiển triển như Dã Thú đã nghĩ. Lục Tuyết Hoa sau khi phát hiện hết sự việc thì lại không hề có phản ứng nào mà chỉ ngơ ngác đi vào phòng tắm.
“Chẳng lẽ đi tắm rửa?” Dã Thú nín thở lắng nghe thanh âm bên trong phòng tắm, nhưng không có nghe thấy tiếng nước. Điều này làm cho Dã Thú vô cùng khó hiểu, hắn chậm rãi ngồi xuống, mặc *** vào rồi rón rén đi đến bên cửa phòng tắm. Để lỗ tai ngay tại cửa phòng tắm để nghe âm thanh bên trong, nhưng lại không hề có âm thanh gì cả.
Một dự cảm về điềm xấu xuất hiên trong lòng của Dã Thú, hắn cảm giác cô bé Lục Tuyết Hoa này có thể làm ra chuyện rất ngu xuẩn. Dã Thú nghĩ đến đây thì đầu oong một tiếng, cho dù như thế nào đi nữa thì Tuyết Hoa cũng là đồng nghiệp của Diệp Lăng Phi. Chính Diệp Lăng Phi đã giao cho mình nhiệm vụ muốn Lục Tuyết Hoa đoạn quyệt quan hệ với Mạnh Học Trí, nhưng nếu như Tuyết Hoa có xảy ra chuyện gì thì nhất định Diệp Lăng Phi sẽ tìm mình để tính sổ.
Dã Thú nghỉ tới đây thì cũng bất chấp những điều khác, tay phải nắm lấy nấm tay của cửa phòng tắm, dùng sức kéo, cửa phòng tắm đã bị Dã Thú mở tung ra. Dã Thú nhìn vào trong phòng tắm thì đã thấy Lục Tuyết Hoa đang nằm trong bồn tắm, ngay chỗ tay phải có làn máu tươi chảy ra, trên mặt đất phòng tắm đã đầy máu rồi.
- Đáng ૮ɦếƭ, cô đang làm gì vậy.
Dã Thú xông vào phòng tắm, ôm lấy Lục Tuyết Hoa lúc này đã hôn mê, bế vào trên giường trong phòng. Hắn xé lấy một mảnh vải ở trên giường, buột chặt vào chỗ máu trên cổ tay phải của Lục Tuyết Hoa ngăn máu tiếp tục chảy ra. Sau đó nhanh chóng lấy quần áo của Lục Tuyết Hoa, cấp tốc mặc vào trên người nàng. Rồi ngay khi Dã Thú ôm lấy Lục Tuyết Hoa tính đưa đến bênh viện thì liền nhận ra chính mình cũng chưa có mặc đồ. Lúc này thời gian chính là tính mạnh, Dã Thú cũng bất chấp việc mặc quần áo nghiêm chỉnh vào, vội vàng mặc vào cái quần, lấy cái áo sơ mi đơn giản khoác vào rồi sau đó ôm lấy Lục Tuyết Hoa ra khỏi phòng.
- Thả tôi ra, để cho tôi ૮ɦếƭ đi.
Thanh âm của Lục Tuyết Hoa yếu ớt, gần như cầu khẩn trong lòng của Dã Thú nói.
- Tôi không muốn sống nữa.
- Câm miệng, một người con gái tốt làm gì mà phải ૮ɦếƭ.
Dã Thú mở miền ra nói, con mắt nhín vào thang máy ở phía trước, tay ấn chặt vào cái nút thang máy, hồi lâu cũng không có phản ứng nào. Sau khi nghe được những âm thanh yếu ớt của Tuyết Hoa trong ***, hắn sốt ruột nói.
- Tôi muốn cô sống.
Hắn ấn vào cái thang máy lần nữa, nhưng vẫn như thế. Dã Thú tức giận lên, đạp một cái vào cái cửa thang máy, cửa thang máy bị lõm vào. Dã Thú cũng không có đợi thang nữa, ôm lấy Lục Tuyết Hoa, dùng tốc độ chạy nước rút 100 mét chạy một hơi xuống mười ba tầng lầu, điên cuồng lao ra khỏi khách sạn.
- Mẹ, mau chở tao đến bệnh viện gần nhất, nếu như chậm trễ, tao xử lý mày liền.
Dã Thú vừa ngồi lên xe taxi, nhìn tên tài xế lái taxi kia hét lớn lên. Một tiếng rống kia làm cho tài xế run lên, không dám hỏi nhiều, lập tức lái xe taxi đi.
- Anh thả tôi ra..tôi..sống…không còn ý nghĩa gì nữa.
Lục Tuyết Hoa tuy bị mất máu quá nhiều, hiện tại có chút hôn mê, nhưng nàng vẫn còn tỉnh táo một chút, âm thanh yếu ớt nói.
- Điền tiên sinh, tôi..không trách anh, tôi…tôi van cầu anh, anh để cho tôi ૮ɦếƭ…૮ɦếƭ đi!
Những lời này Dã Thú vừa nghe được, đầu giống như là bị đánh một gậy nặng vậy. Đều là do chính mình gây ra chuyện rồi sau đó Lục Tuyết Hoa liền đi tìm ૮ɦếƭ. Vừa nghĩ tới Lục Tuyết Hoa tuổi còn trẻ đã muốn đi tự sát, trong lòng Dã Thú hối hận vô cùng, mình đúng là không nên làm ra cái chuyện ấy.
- Hôm qua tôi uống nhiều quá, cũng không biết là sẽ làm ra chuyện này.
Dã Thú hiểu rõ mình bây giờ nói dối Lục Tuyết là không nên, nhưng hắn không thể không tiếp tục nói dối.
- Không…không có liên quan với anh, là do tôi…mạng của tôi không tốt.
- Đừng nói chuyện, tôi đảm bảo cô không có việc gì.
Dã Thú vỗ vỗ lên chỗ ngồi lái xe, quát.
- Lái nhanh lên. Ngươi làm cái quái gì thế, chậm như ốc sên vậy.
Tên tài xế kia kêu khổ thấu trời, tốc độ của xe mình đã nhanh lắm rồi, nếu còn mau nữa thì chắc không khác gì siêu tốc.
Khí cái xe taxi này vừa tới cửa bệnh viện thì Lục Tuyết Hoa đã hoàn toàn hôn mê. Dã Thú ôm Lục Tuyết Hoa xông vào bệnh viện, yêu cầu cấp cứu khẩn cấp. Nhưng rất nhanh đã xuất hiện một vấn đề mới, nhóm máu của Lục Tuyết Hoa là AB, mà vừa vặn bênh viện tạm thời không có. Nếu như lấy từ các bệnh viện khác về thì ít nhất phải tốn hơn một giờ nữa, hơn nữa có khi bệnh viện khác lại không có. Mà bây giờ Lục Tuyết Hoa lại mất máu quá nhiều, cần phải truyền máu khẩn cấp.
Dã Thú nghe thấy tin này, lập tức xoắn tay áo sơ mi lên, nói.
- Nhóm máu của tôi là AB, không cần kiểm nghiệm. Cô ấy cần bao nhiêu máu thì các anh lấy bấy nhiêu.
……..
Làn máu đỏ tươi trong cơ thể Dã Thú không ngừng được đưa vào trong cơ thể của Lục Tuyết Hoa, bởi. Lục Tuyết Hoa bởi vì mất máu quá nhiều mà hôn mê cũng đã dần tỉnh lại. Khi nàng tỉnh lại thì điều đầu tiên nàng trông thấy đã thấy Dã Thú mặt trắng bệch.
……..
Những ánh nắng ban mai chiếu qua cửa sổ vào phòng bệnh, Lục Tuyết Hoa chậm rãi mở to mắt ra, nàng thấy mình đang nằm trên giường bệnh, còn Dã Thú đang nằm sấp bên giường nàng, một dòng chảy ấm áp lan tràn khắp nội tâm của Lục Tuyết Hoa. Tay phải nâng lên khẽ đẩy đẩy Dã Thú đang nằm bên giường, nhẹ giọng nói.
- Anh nghỉ ngơi đi.
Dã Thú mở to mắt ra. Xem ra, bởi vì truyền máu quá nhiều nên sắc mặt còn trắng bệch. Dã Thú vừa nhìn thấy Lục Tuyết Hoa tỉnh lại, trên mặt lộ ra một nụ cười thật thà phúc hậu, cười toe toét nói.
- Cô đã tỉnh rồi.
- Tôi sẽ không tự sát nữa, mọi việc để trôi qua theo quá khứ đi.
Lục Tuyết Hoa trầm giọng nói.
- Tôi cũng không có trách anh, anh không cần làm như vậy với tôi.
- Đều là lỗi của tôi, tôi không nên uống R*ợ*u nhiều như vậy, bằng không sẽ không phát sinh chuyện ra như vậy.
Dã Thú vẻ mặt áy náy nói.
- Tôi rất muốn đền bù tổn thất cho cô, tôi sẽ lấy hết khả năng lớn nhất để đền bù cho cô. Nếu cô muốn tôi làm gì, cứ việc nói ra.
- Mọi việc đối với tôi rất tốt, không cần anh làm gì cho tôi cả. Anh đã làm rất nhiều việc cho tôi rồi, cũng không có nhiều người đối với tôi tốt như vậy, cảm ơn anh, Điền tiên sinh.
Dã Thú đứng lên, đi lòng vòng, mặt tái nhợt nở nụ cười nói.
- Những điều này tôi phải làm mà, cô có đói bụng không, tôi mua đồ ăn sáng cho cô nha?
- Không cần, cảm ơn anh, tôi muốn ngồi một mình.
Lục Tuyết Hoa chuyển đầu nhìn ra cửa sổ, thấp giọng nói.
- Có một số việc tôi muốn một mình tự suy nghĩ lại, Điền tiên sinh, phiền anh đi ra ngoài một chút được không?
- Được.
Dã Thú đồng ý nói, chậm rãi đi ra khỏi phòng bệnh.
Lục Tuyết Hoa lấy cái điện thoại ở đầu giường, nàng nhìn điện thoại mình một chút. Trên mặt điện thoại cũng không có hiện lên cuộc gọi nhỡ của ai cả. Mang theo vẻ mặt thất vọng, Lục Tuyết Hoa để điện thoại lại ở đầu giường.
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, một cô y tá đẩy xe đi vào phòng bênh. Cô y tá đó sau khi kiểm tra sức khỏe thân thể của Lục Tuyết Hoa, hâm mộ nói.
- Bạn trai cô đối với cô rất tối, hiến cho cô đến 1500 ml máu, thật không thể tin được giờ anh ta vẫn có thể hoạt động được.
- Anh ta không phải bạn trai của tôi.
Lục Tuyết Hoa cải chính.
Cô y tá đó cũng có cảm giác mình nói sai rồi, cười cười rồi cũng không có nói thêm gì nữa, sau khi kiểm tra xong, lại đẩy xe rời khỏi phòng bệnh. Lục Tuyết Hoa lại chuyển hướng ra ngoài cửa sổ, trong nội tâm nàng luôn kì vọng tiếng nhạc chuông di động có thể vang lên, nhưng điện thoại vẫn không vang lên tiếng nhạc nào cả.
……..
Diệp Lăng Phi sau khi nhận được điện thoại của Dã Thú liền về Vọng Hải lại. Hắn ở thành phố Nam Trúc chơi với Đình Đình hai ngày rồi tới Đức Châu lên máy bay về lại Vọng Hải. Máy bay lúc đáp xuống Vọng Hải thì đã là bốn giờ chiều. Diệp Lăng Phi cũng không có thông báo với Bạch Tình Đình là mình đã về tới Vọng Hải mà đi thẳng tới bệnh viện.
Lúc Diệp Lăng Phi tới bệnh viện thì đã sáu giờ tối. Qua điện thoại, Dã Thú đã đem những chuyện xảy ra nói cho Diệp Lăng Phi nghe. Tuy Diệp Lăng Phi phàn nàn với Dã Thú là không nên dính vào chuyện này, nhưng trong nội tâm, hắn vẫn có cảm giác là mình đã giúp Dã Thú. Hắn có thể cảm nhận được Dã Thú qua điện thoại hiện tại rất hối hận, thậm chí còn rất là lo lắng cho Lục Tuyết Hoa. Điều này làm cho Diệp Lăng Phi rất giật mình khi biết Dã Thú lại sinh ra tình cảm với con gái. Điều này làm cho Diệp Lăng Phi cảm thấy không chừng chuyện này lại là một chuyện tốt với Dã Thú, ít nhất, trong lòng của Dã Thú cũng đã có tình cảm rồi.
Hắn cũng không có cất hành lý, đi đến phòng bệnh của Lục Tuyết Hoa. Dã Thú đang đứng trước cửa phòng bệnh chờ Diệp Lăng Phi. Vừa nhìn thấy Diệp Lăng Phi đến đây, Dã Thú vội vàng kéo Diệp Lăng Phi qua một bên, ánh mắt không ngừng nhìn vào bên trong phòng bệnh.
- Sao vậy?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Đại ca, hồi nãy có một người con gái, hình như là cấp trên của anh. Hồi này cô ta sỉ nhục em, nếu như không phải nể mặt anh, em rất muốn P0'p ૮ɦếƭ người này.
Dã Thú nói.
- Chẳng lẽ Trần Ngọc Đình đến đây?
Diệp Lăng Phi nhíu mày, trầm tư một chút rồi nói.
- Cô ta nói gì với Lục Tuyết Hoa vậy?
- Cũng không có nói gì, chỉ là đứng lại sỉ nhục em. Rồi có khuyên Tuyết Hoa nên chia tay bạn trai của nàng đi. Cô ta còn nói sẽ giới thiệu bạn trai cho Tuyết Hoa.
- Tao hiểu rồi, mà lần này mày cũng hơi quá một chút. Lục Tuyết Hoa là một cô gái tốt, cô ta cũng chưa tiếp nhận mày được. Chỉ có điều, cái gì cần nói cũng đã nói rồi, nếu như mày thật sự thích cô ta như đã nói thì đây cũng là một chuyện tốt. Chuyện lần này, để tao kết thúc luôn vậy.
Diệp Lăng Phi vỗ vỗ bả vai của Dã Thú nói.
- Mà mày cũng về nghỉ ngơi cho tốt đi, tao cũng chưa từng thấy mày lo lắng cho một người con gái như vậy bao giờ, không ngờ rằng mày còn vì người con gái này mà truyền máu. Điều này cũng vượt quá dự đoán của tao. Mày trở về khách sạn đi, có chuyện gì thì tao sẽ thông báo sau.
Dã Thú nhẹ gật đầu, hắn tin tưởng Diệp Lăng Phi sẽ xử lý tốt chuyện này.
Diệp Lăng Phi thấy Dã Thú đã rời khỏi, lúc này mới đẩy cửa phòng bệnh đi vào.
Diệp Lăng Phi sau khi mở cửa phòng bệnh đã thấy Trần Ngọc Đình thân mặc một áo lông màu đen bó sát người đang ngồi ở bên cạnh giường bệnh.
- Phó chủ tịch Trần, chị đã đến đây?
Diệp Lăng Phi giả bộ như không biết Trần Ngọc Đình đã đến. Vừa đi đến vừa kinh ngạc hỏi.
Trần Ngọc Đình cùng Lục Tuyết Hoa hiển nhiên cũng không ngờ Diệp Lăng Phi sẽ xuất hiện ở đây. Trước đó Diệp Lăng Phi đã cùng Trần Ngọc Đình đi đến thành phố Nam Trúc để tham dự cuộc họp, theo lời của Diệp Lăng Phi thì còn ở thành phố Nam Trúc đó khoảng 1 tuần nữa, cho nên khi Diệp Lăng Phi xuất hiện ở phòng bệnh này thì quả thật làm cho Lục Tuyết Hoa và Trần Ngọc Đình có cảm giác ngạc nhiên.
Trần Ngọc Đình nhanh chóng thu hồi cảm giác kinh ngạc lại, nàng lạnh lùng gật đầu. Dùng ngữ điệu hay ở công ty nói.
- Giám đốc Diệp, anh tới cũng đúng lúc.
- Tôi vừa nghe Tuyết Hoa xảy ra chuyện cho nên trở về gấp.
Diệp Lăng Phi đặt hành lý ở trên đất, bước tới hai bước đến trước giường của Tuyết Hoa, hỏi thăm.
- Tuyết Hoa, cô thấy thế nào rồi?
- Giám đốc Diệp, cảm ơn anh đã quan tâm, tôi không sao.
Qua hai ngày nghỉ dưỡng, thân thể của Lục Tuyết Hoa đã hồi phục, chỉ là trong nội tâm của nàng còn hốt hoảng. Nàng vẫn luôn hi vọng Mạnh Học Trí có thể gọi điện thoại tới. Tuy nói Mạnh Học Trí đã làm ra chuyện có lỗi với nàng, nhưng hiện tại chính mình cũng đã làm ra chuyện có lỗi với Mạnh Học Trí, hai bên coi như là huề nhau. Ở trong lòng của Tuyết Hoa, đối với Mạnh Học Trí luôn có một sự ảo tưởng tột cùng, luôn hi vọng Mạnh Học Trí có thể thay đổi làm một con người tốt. Có như vậy, nàng vẫn sẽ tiếp tục sống chung với Mạnh Học Trí, mà đối với chuyện này, mình cũng sẽ không bao giờ nói cho Mạnh Học Trí biết. Nhưng đáng tiếc Mạnh Học Trí cũng không có gọi điện tới. Chút hi vọng trong lòng nàng cũng đã dần ૮ɦếƭ đi, nên tâm tình của nàng cũng không tốt lắm.
- Diệp Lăng Phi, cùng tôi đi ra ngoài một chút.
Trần Ngọc Đình nhẹ giọng nói với Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi nhẹ gật đầu, đi theo Trần Ngọc Đình ra bên ngoài.
- Phó chủ tịch Trần, cô không nên hỏi, tôi biết cô muốn hỏi tôi cái gì.
Không đợi Trần Ngọc Đình mở miệng, Diệp Lăng Phi đã chủ động nói trước.
- Chính là tôi đã nói Dã Thú tìm cách chia rẽ Lục Tuyết Hoa cùng tên bạn trai khốn nạn kia của cô ta, nhưng mà tôi cũng không ngờ Dã Thú lại làm ra chuyện này. Hiện tại, tôi chỉ hi vọng Lục Tuyết Hoa không có chuyện gì, nếu như cô ấy có chuyện gì, cứ nói cho tôi biết!
Chát!
Trần Ngọc Đình giận dữ tát một bạt tai vào Diệp Lăng Phi, lưu lại trên mặt của Diệp Lăng Phi một bàn tay, âm thanh của Trần Ngọc Đình kích động hỏi.
- Diệp Lăng Phi, anh có biết là anh đã làm gì không? Anh đây đã hủy hoại cả cuộc đời của Lục Tuyết Hoa. Tôi thật không ngờ anh lại hèn hạ đến như vậy.
Diệp Lăng Phi không nhúc nhích, thấp giọng nói.
- Phó chủ tịch Trần, tôi nhờ cô nhỏ giọng một chút. Cô nói tôi hủy hoại đời nàng, nhưng tôi thấy đây là đang cứu nàng. Cách làm của tôi đúng là có chút cực đoan, nhưng tôi cho rằng làm như vậy là đúng. Cô nếu muốn trách ai thì hãy trách tên khốn Mạnh Học Trí kia, nguyên nhân cũng là do hắn. Về phần của Dã Thú, tôi đây cũng nói cho cô biết, Dã Thú không phải là người xấu, là người anh em tốt nhất của tôi. Cách làm của hắn tuy không đúng, nhưng cũng không có nghĩa hắn sẽ hủy hoại cả đời của Lục Tuyết Hoa. Cô sẽ không hiểu, khi một người con trai đã yêu một người con gái thì có chút chuyện người con trai ấy cần phải che giấu. Trong lòng của Dã Thú trước giờ không hề có chỗ cho một người con gái. Hắn vẫn luôn để cho con gái thành một công cụ, thậm chí còn không tiếc đem con gái thành VK ***. A, có lẽ ta nói không chút thỏa đáng nào, nhưng hiện giờ tôi thấy, hắn đã vì một người con gái mà đưa mình vào chỗ ૮ɦếƭ. Cô cũng biết đấy, hắn vì cứu Lục Tuyết Hoa mà đã hiến đến 1500 ml máu, đây chính là muốn lấy mạng người đó.
- Tôi mặc kệ những cái này, tóm lại là Dã Thú đã làm cho Lục Tuyết Hoa bị tổn thương, tôi muốn đi tố cáo hắn.
Trần Ngọc Đình kích động nói.
- Phải để cho hắn bị trừng phạt.
- Phó chủ tịch Trần, tôi nói một lần nữa. Không có ai có thể động đến Dã Thú được. Chỉ còn một ngày tôi còn sống, tôi không cho phép bất cứ ai có thể động đến hắn.
Hai mắt của Diệp Lăng Phi phát ra hai luồng sáng lạnh làm cho người khác phải sợ hãi, Trần Ngọc Đình cũng không ngờ Diệp Lăng Phi lại dùng loại ánh mắt làm cho người khác phải sợ hãi này nhìn nàng, nàng không khỏi lui về sau một bước. Diệp Lăng Phi lạnh lùng nói.
- Cho dù là cô cũng không thể động đến hắn, nếu như cô dám đi tố cáo hắn, phó chủ tịch Trần, đừng trách tôi không có khách sáo. Vì anh em của tôi, tôi sẽ không có lưu tình đâu.
Diệp Lăng Phi nói xong câu đó, liền bước qua Trần Ngọc Đình, đi thẳng đến cửa phòng bệnh thì lại quay đầu lại nhìn Trần Ngọc Đình một cái, lúc này mới đẩy cửa đi vào phòng bệnh.
Diệp Lăng Phi vừa đi vào phòng bệnh thì thái độ trên mặt liền thay đổi. Hắn tươi cười, nói với Lục Tuyết Hoa trên giường bệnh.
- Tuyết Hoa, tiểu tử kia là anh em thân của tôi, tôi cũng không ngờ là lại có chuyện này. Nếu như cô muốn trách ai thì hãy trách tôi đi. Tôi sẽ gánh chịu mọi hậu quả.
- Giám đốc Diệp, không cần. Tôi cũng không trách hắn, càng không có trách anh.
Lục Tuyết Hoa lắc đầu, thấp giọng nói.
- Tất cả mọi việc đều là do tôi gây ra, tôi sẽ không có trách ai khác cả.
- Bạn trai của cô sao rồi.
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Không cần phải nói đến anh ta, hiện tại tôi không muốn nói đến chuyện tình cảm, tôi muốn nghĩ một chút về cuộc sống, tôi không muốn bị ai quấy rầy cả.
Lục Tuyết Hoa nói.
Diệp Lăng Phi gật đầu một cái, nói.
- Tôi hiểu rồi, cô cố gắng giữ sức khỏe đi.
Nói xong, Diệp Lăng Phi cầm lấy hành lý của mình, đi ra khỏi phòng bệnh.
Diệp Lăng Phi vừa đi ra khỏi bệnh viện, liền gọi điện thoại cho Dã Thú.
- Dã Thú, giải quyết chuyện này. Tao không muốn lại nghe đến chuyện của tên Mạnh Học Trí nữa, làm cho hắn biến mất vĩnh viễn khỏi thế giới này. Đây là mệnh lệnh, là mệnh lệnh của tao.
- Đại ca, Lục Tuyết Hoa thế nào rồi, em làm sao để đền bù cho cô ấy.
Dã Thú hỏi.
- Dã Thú, có lẽ mày và tao đều còn cần học chút gì đó, làm như thế nào để dùng cái tâm của người bình thường nhìn xã hội này. Được rồi, chuyện này dừng ở đây. Mày không cần phải nhắc đến cái tên Lục Tuyết Hoa nữa, để cho cuộc sống của nàng trở lại bình thường đã. Mà này, hay là mày về tổ chức Lang Nha làm một chút đi.
Đầu điện thoại bên kia im lặng một chút, rốt cuộc Dã Thú chậm rãi nói ra.
- Đại ca, nếu như năm đó em không phải gặp người đàn bà kia, thì có lẽ Dã Thú hiện tại đã là một Dã Thú khác, đáng tiếc mọi việc đều đã chậm. Đại ca, anh yên tâm, em biết làm sao rồi.
Nghe thấy tiếng cúp điện thoại của Dã Thú, Diệp Lăng Phi cũng buông điện thoại xuống, hắn thở dài một hơi. Có một số việc hắn cũng không thể khống chế được. Trần Ngọc Đình nói đúng, mình làm như vậy rất có thể sẽ hủy hoại cả đời của Lục Tuyết Hoa. Dã Thú cũng không phải là người có thể sống một cuộc đời của người bình thường được. Hắn đến nơi này là vì muốn bảo vệ mình. Nhưng sớm muộn gì cũng có một ngày, Dã Thú cũng phải rời khỏi nơi này.
Diệp Lăng Phi không tự chủ được lại liên tưởng đến chính mình, tuy nói hiện tại hắn đang sống một cuộc sống của người bình thường, nhưng ai có thể biết được cuộc sống này sẽ kéo dài bao nhiêu lâu.
Một khi tên sát thủ của tổ chức kia đuổi tới Vọng Hải này, cuộc sống của mình sẽ hoàn toàn bị phá vỡ. Hắn cũng không sợ sẽ có người đuổi giết hắn, hắn sợ nhất chính là những người bên cạnh mình bị liên quan.
Diệp Lăng Phi lại thở dài, tương lai sẽ như thế nào? Chính hắn cũng không hiểu rõ lắm, có phải chính mình sẽ hủy đi cuộc đời của nhiều cô gái thì mình còn sống hay không?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc