Đô Thị Tàng Kiều - Chương 162

Tác giả: Tam Dương Trư Trư

Gia pháp
Khi Diệp Lăng Phi về đến biệt thự, Bạch Tình Đình vẫn chưa về nhà. Ngô mẫu thấy bộ dáng Diệp Lăng Phi trở về bị dọa đến nhảy dựng lên, nhìn thấy Diệp Lăng Phi cả người đầy tro bụi, quần áo cũng rách nát không chịu nổi, nhìn thoáng qua còn tưởng Diệp Lăng Phi từ trong vũng bùn bò ra.
Diệp Lăng Phi không giải thích chi tiết với Ngô mẫu, chỉ hồ đồ nói là xe mình bị hỏng, mình chui vào gầm xe sửa xe nên mới thành bộ dạng như vậy. Ngô mẫu không phải người thích tò mò, nếu Diệp Lăng Phi không muốn nói, Ngô mẫu cũng không hỏi nhiều.
Diệp Lăng Phi trước tiên thay bộ quần áo bẩn ra, bộ quần áo bẩn này cũng không thể mặc được nữa. Trong khi Bạch Tình Đình còn chưa có về, Diệp Lăng Phi đi tới phòng tắm, tắm nước lạnh một cái đã.
Hắn vừa mới từ trong phòng tắm đi ra, vừa hay ở hành lang lại gặp Bạch Tình Đình với vẻ mặt mệt mỏi.
- Lão bà, mới về à, anh tắm xong rồi, nếu em về sớm một chút, chúng ta có thể cùng nhau tắm uyên ương rồi.
Diệp Lăng Phi cầm một chiếc khăn lông màu trắng lau mái tóc ẩm ướt, áo ngủ mở ra, lộ ra cơ *** cường tráng màu cổ đồng của Diệp Lăng Phi.
Bạch Tình Đình cầm theo túi xách, vẻ mặt mệt mỏi, nhàn nhạt nói:
- Tôi có chút mệt mỏi, không ăn cơm tối.
Vừa nói vừa mở cửa phòng ngủ, đi vào.
Bạch Tình Đình lại không đấu võ mồm cùng Diệp Lăng Phi, làm cho Diệp Lăng Phi có cảm giác ngoài ý muốn. dù hai người họ quan hệ đac thân cận hơn nhiều nhưng theo như tính tình của Bạch Tình Đình trước đây, Diệp Lăng Phi nói ra câu khiêu khích này Bạch Tình Đình đã sớm đả kích hắn. Diệp Lăng Phi thấy Bạch Tình Đình đóng cửa phòng, cũng không cảm thấy thú vị nữa, trở về phòng ngủ, thay bộ quần áo rộng thùng thình kia bằng một bộ quàn áo bình thường màu trắng, đi xuống dưới.
Cô Ngô đã chuẩn bị cơm nước xong xuôi, trên bàn cơm lớn bày ra ba món ăn, và một món canh.
- Đại tiểu thư nói cô ấy mệt mỏi nên không ăn cơm tối.
Cô Ngô nói rồi đặt bộ đồ ăn trước mặt Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi gật đầu nói:
- Cháu biết rồi.
Nói xong liền vùi đầu vào ăn cơm, bình thường mọi ngày đều ăn cơm cùng Bạch Tình Đình, tuy Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình thường xuyên đấu võ mồm nhưng mỗi lần đều cảm thấy ăn nhiều hơn. Hôm nay không có Bạch Tình Đình, ngược lại, Diệp Lăng Phi lại cảm giác ăn cơm một mình không hứng thú lắm. Ăn qua loa vài miếng, Diệp Lăng Phi hạ đũa, tự mình đến phòng bếp lấy một chiếc bát lớn, xới một thìa cơm đầy trong mồi cơm điện, lại gắp thêm vài miếng cánh gà, bưng bát lên lầu.
Gõ cửa, Diệp Lăng Phi không có nghe thấy thanh âm của Bạch Tình Đình. Hắn thử vặn tay cầm cửa, cửa mở ra, Diệp Lăng Phi nhìn vào bên trong, liền thấy Bạch Tình Đình đang nằm úp trên giường, ngay cả giày cũng không cởi ra, Diệp Lăng Phi nhẹ nhàng đi vào phòng ngủ Bạch Tình Đình, nhẹ nhàng đặt bát cơm trên bàn cạnh giường.
Hắn nhẹ nhàng vỗ bả vai Bạch Tình Đình, nhẹ giọng nói:
- Lão bà, ăn cơm đi.
- Tôi rất mệt, không ăn cơm.
Bạch Tình Đình nhắm mắt lại, thấp giọng nói.
- Không ăn cơm làm sao được, người là sắt, cơm là gang, không ăn cơm một bữa sẽ đói bụng không làm gì được.
Diệp Lăng Phi ngồi lên giường, không quản Bạch Tình Đình có nguyện ý không, mạnh mẽ ôm lấy Bạch Tình Đình, đặt lên đù* mình, giống như ôm một đứa trẻ vậy. Một tay đỡ sau lưng Bạch Tình Đình, một tay cầm thìa xúc một thìa cơm.
- Anh buông tôi ra.
Bạch Tình Đình đỏ mặt lên, vẻ tức giận nói:
- Tôi không đói bụng. Không ăn cơm.
- Sao có thể vậy được, chẳng lẽ em không đói bụng thật sao? Nếu em không ăn cơm, sáng mai sẽ đói bụng đến hoa mắt chóng mặt, không đi làm được.
Diệp Lăng Phi giống như dụ dỗ trẻ con, đem thìa cơm đến bên miệng Bạch Tình Đình, dụ dỗ:
- Nào, há miệng ra nào, ngoan, ăn một thìa cơm này.
- Không ăn.
Bạch Tình Đình quả thật như một đứa bé, tính tình ngang bướng, đẩy tay Diệp Lăng Phi ra, cơm trong thìa vương vãi trên ga trải giường trắng như tuyết.
Diệp Lăng Phi sắc mặt trầm xuống, dùng giọng như dạy dỗ trẻ con nói:
- Lão bà, nếu em làm như vậy anh sẽ giận đấy, không ăn cơm thì thôi lại còn làm mình làm mẩy như trẻ con vậy.
Vừa nói Diệp Lăng Phi vừa ôm lấy thắt lưng Bạch Tình Đình, xoay Bạch Tình Đình lại, giơ tay lên đánh một cái vào ௱o^ЛƓ Bạch Tình Đình.
Ba một tiếng, đánh cho Bạch Tình Đình mặt đỏ bừng lên, con gái sợ nhất là bị nam nhân chạm vào ௱o^ЛƓ các nàng, đấy là chỗ không phải có thể để nam nhân tùy tiện chạm vào được.
- Hỗn đản, anh làm gì vậy?
Bạch Tình Đình bị Diệp Lăng Phi ôm chặt, không giãy ra được, trên khuôn mặt xinh đẹp đỏ hồng hiện lên một tia tức giận.
- Ai bảo em không ăn cơm, em là lão bà của anh, anh cũng không thể để thân thể em không khỏe được.
Diệp Lăng Phi nghiêm trang nói:
- Vì tương lai của chúng ta, anh nghiêm túc yêu cầu với em chuyện này. Sau này chúng ta sẽ lập ra gia pháp, hễ vi phạm gia pháp thì sẽ bị phạt đánh ௱o^ЛƓ. Bây giờ em ăn cơm hay là không ăn cơm.
- Không ăn, tôi không ăn.
Bạch Tình Đình cũng ngang bướng, cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng cong lên, hai nắm tay nhỏ bé dùng sức đánh Diệp Lăng Phi ở phía sau.
- Không ăn phải không ? Vậy anh sẽ không khách khí nữa.
Diệp Lăng Phi giơ tay lại đánh thêm một cái, chỉ nghe ba một tiếng, cái ௱o^ЛƓ cao vểnh của Bạch Tình Đình cố gắng di chuyển.
- Hỗn đản, mau dừng tay, anh là đồ đại hỗn đản.
Bạch Tình Đình vừa xấu hổ vừa giận, nhưng Diệp Lăng Phi ôm chặt không tránh được chỉ có thể mặc cho Diệp Lăng Phi đánh ௱o^ЛƓ cô, Bạch Tình Đình gấp đến độ trong âm thanh đã có vài phần nghẹn ngào.
Diệp Lăng Phi thấy Bạch Tình Đình thực sự tức giận, không đánh ௱o^ЛƓ Bạch Tình Đình nữa, ôm Bạch Tình Đình vào trong lòng, cười ha ha nói :
- Lão bà, tức giận sao ?
- Anh là đồ hỗn đản, dựa vào cái gì mà anh đánh tôi…
Bạch Tình Đình vành mắt đã đỏ lên, vốn định chất vấn Diệp Lăng Phi có biết nam nữ thụ thụ bất thân, có biết ௱o^ЛƓ con gái không thể tùy ý chạm vào sao, nhưng một từ ‘௱o^ЛƓ’ Bạch Tình Đình thế nào cũng không thể nói ra lời, chỉ có thể dùng sức đẩy cánh tay Diệp Lăng Phi đang ôm nàng, muốn giãy từ trong lòng Diệp Lăng Phi ra, nhưng Diệp Lăng Phi sao có thể cho Bạch Tình Đình dễ dàng giãy ra như vậy, chỉ là hơi dùng sức, Bạch Tình Đình liền cảm thấy cánh tay Diệp Lăng Phi như gọng kìm vậy. Cô đẩy hai lần đến động đậy một chút cũng không có, cô tức giận trừng mắt nhìn Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi thấy Bạch Tình Đình cong cong cái miệng nhỏ nhắn, liền cảm giác cô gái nhỏ này thật là động lòng người, hận không thể ngay bây giờ đem Bạch Tình Đình đè xuống tùy ý chà đạp một phen, nhưng cuối cùng vẫn đè nén ý nghĩ mê người này xuống, cười nói :
- Lão bà, có gì chúng ta cũng là vợ chồng, em còn có chỗ nào mà anh không chạm được sao ?
- Ai là vợ chồng với anh, chúng ta còn chưa có đăng kí, giờ chúng ta còn chưa có kết hôn, anh đừng có mà nghĩ đến những chuyện vớ vẩn.
Bạch Tình Đình biết rõ nói những lời này với Diệp Lăng Phi cũng vô dụng, nhưng vẫn là hết sức cường điệu trước mặt Diệp Lăng Phi một lần. Diệp Lăng Phi cũng không tranh cãi vấn đề này với Bạch Tình Đình, dù sao những lời này của Bạch Tình Đình nhiều nhất cũng chỉ cho thấy thái độ của cô mà thôi. Chính mình tuân thủ hay không tuân thủ lại là chuyện khác. Hắn lại cầm thìa xúc một miếng cơm, đưa tới miệng Bạch Tình Đình. Lần này Bạch Tình Đình nhu thuận hơn rất nhiều, cô sợ mình lại chọc giận Diệp Lăng Phi đánh ௱o^ЛƓ mình tiếp, há miệng anh đào nhỏ nhắn đem miếng cơm ngậm vào trong miệng.
Nhìn cái miệng anh đào nhỏ nhắn của Bạch Tình Đình chuyển động, nhấm nuốt cơm, Diệp Lăng Phi lại xúc một thìa nữa. nhưng Bạch Tình Đình đưa tay phải ra cầm lấy chiếc thìa, nói:
- Không cần anh xúc, tôi tự làm được.
Diệp Lăng Phi cười cười nói:
- Vậy em cần ăn nhiều một chút.
- Hỗn đản, buông tôi ra, đừng có lợi dụng tôi.
Thân thể Bạch Tình Đình nhoáng lên, giãy từ trong lòng Diệp Lăng Phi ra. Diệp Lăng Phi thấy Bạch Tình Đình tự mình ăn cơm cũng không ép buộc cô ngồi trong lòng mình nữa. Bạch Tình Đình ăn vài miếng rồi đặt thìa xuống, lầm bầm nói:
- Tốt lắm, tôi ăn no rồi.
Diệp Lăng Phi trong lòng hiểu mình không thể làm quá, cái này gọi là vật cực tất phản (cái gì quá thì sẽ phản tác dụng), tính tình Bạch Tình Đình cũng giống như trẻ con vậy, vừa phải hù dọa, lại vừa phải dụ dỗ, vì vậy Diệp Lăng Phi cười cười nói:
- Nếu vậy, chúng ta xuống dưới xem TV đi, nơi này để cho cô Ngô dọn dẹp một chút.
- Tôi không xem TV.
Bạch Tình Đình hiển nhiên vẫn còn tức giận Diệp Lăng Phi vừa rồi đánh ௱o^ЛƓ mình, giận dỗi nói:
- Muốn xem, anh tự xem đi.
Diệp Lăng Phi đứng dậy, cười ha ha nói:
- Lão bà, một người xem TV thì có ý nghĩa gì chứ, hai người chúng ta cùng xem TV mới gọi là lãng mạn.
Vừa nói chuyện, hắn đã đi đến trước mặt Bạch Tình Đình, ôm lấy Bạch Tình Đình, mặc kệ Bạch Tình Đình phản đối bế cô xuống dưới.
Cô Ngô đang dọn bàn dưới phòng, nhìn thấy Diệp Lăng Phi bế Bạch Tình Đình đi xuống, cô hiểu ý cười cười, thu dọn xong liền chuẩn bị đi về phòng ngủ, chợt nghe Diệp Lăng Phi nói:
- Cô Ngô, làm phiền cô thu dọn căn phòng của Bạch Tình Đình một chút, vừa nãy Bạch Tình Đình không cẩn thận làm rơi vãi cơm ra giường.
- Cô Ngô, đừng nghe tên hỗn đản này nói lung tung, đều là hắn làm đấy.
Bạch Tình Đình bị Diệp Lăng Phi bế trong lòng, hai tay ôm cổ Diệp Lăng Phi, nghe đc Diệp Lăng Phi nói với cô Ngô là mình làm vãi cơm ra giường, vội vã giải thích cho mình, cô Ngô không nói gì chỉ là gật đầu nói:
- Ừ, giờ tôi sẽ đi dọn dẹp.
Vừa nói liền dừng công việc lại, rửa tay rồi đi lên tầng.
Diệp Lăng Phi đặt Bạch Tình Đình trên ghế salon ở phòng khách, bật chiếc TV Plasma lớn ở phòng khách, ngay sau đó hắn cũng ngồi vào ghế salon. Bạch Tình Đình cởi giầy, nằm cuộn tròn trên ghế salon, uể oải xem TV.
Diệp Lăng Phi tùy tiện chọn một kênh, đúng là là kênh tin tức của thành phố Vọng Hải, Diệp Lăng Phi vừa mới đặt ௱o^ЛƓ xuống ghế salon, Bạch Tình Đình dùng cái chân nhỏ trắng như tuyết, đá vào thắt lưng Diệp Lăng Phi, lầm bầm nói:
- Anh không biết lúc xem TV phải có đồ ăn này nọ à, bộ dáng như vậy là có ý tứ gì?
Diệp Lăng Phi đành phải đứng dậy, đi vào trong bếp lấy ra một đống đồ ăn vặt, quay trở lại. Bạch Tình Đình cầm một túi khoai tây chiên, vừa ăn vừa bình luận:
- Phóng viên đài truyền hình này thật sự là nói bậy, tập đoàn đầu tư Vọng Hải vẫn còn là xí nghiệp nổi tiếng ai tin chứ, cũng chỉ có thị dân (người dân thành phố) tin tưởng thôi. Nếu ai thật sự mua cổ phiếu của tập đoàn đầu tư Vọng Hải, vậy thật sự chỉ có thể ૮ɦếƭ theo thôi.
Diệp Lăng Phi nhìn lại, thì ra TV đang phát tin tức có liên quan đến tập đoàn đầu tư Vọng Hải, phóng viên kia đang giới thiệu tập đoàn đầu tư Vọng Hải hôm nay vừa mới phát hành một số cổ phiếu mới, cũng thông báo tin tức thị dân mua cổ phiếu của tập đoàn đầu tư Vọng Hải. Diệp Lăng Phi nhíu mày, hắn cảm giác tập đoàn đầu tư Vọng Hải lúc này phát hành cổ phiếu mới đơn giản là muốn phá sản. Là một tập đoàn đầu tư, phát hành cổ phiếu quy mô lớn để lấy một nguốn tài chính đầu tư là không thể thiếu, nhưng chỉ là vào lúc này lại phát hành cổ phiếu thì có vẻ bất bình thường. Phải biết rằng hiện tại đã gần hết năm, các công ty đều kết toán sổ sách, ngân hàng cũng truy thu các khoản nợ, có thể nói trừ bỏ thị trường chứng khoán có tác động bên ngoài, thật sự các phương diện đầu tư là không có bất cứ cái gì có thể làm. Nếu như thật sự đầu tư ở thị trường chứng khoán quy mô lớn, như vậy chứng tỏ tập đoàn đầu tư Vọng Hải chuẩn bị một kế hoạch lớn, nếu không sẽ không làm phát hành cổ phiếu quy mô lớn như vậy. Diệp Lăng Phi thật sự không nghĩ ra ở thị trường chứng khoán Trung Quốc còn có cái gì đáng giá để vận dụng lượng cổ phiếu lớn như vậy để huy động tài chính dùng cho đầu tư, chẳng lẽ tập đoàn đầu tư Vọng Hải chuẩn bị đầu tư ở quốc tế sao?
Diệp Lăng Phi cũng không nghĩ nữa, dù sao việc này với Diệp Lăng Phi cũng không có quan hệ gì, Diệp Lăng Phi chỉ cười bồi nói:
- Lão bà, quản gì việc nó phát hành cổ phiếu, đó là chuyện của nó, chúng ta vẫn là xem TV của chúng ta đi.
Diệp Lăng Phi cầm remote chuẩn bị chuyển kênh khác, thì Bạch Tình Đình chợt nói:
- Chờ chút.
Diệp Lăng Phi không đổi kênh nữa, hắn nghĩ mãi mà không hiểu Bạch Tình Đình muốn xem cái gì, ánh mắt hắn rơi vào màn hình, liền nhìn thấy tin tức về vụ cháy nhà.
- Nhanh như vậy đã lên TV rồi.
Diệp Lăng Phi nhìn nhìn, đây không phải vụ cháy tối nay ở KTV Hiện Đại khu thành Bắc đó sao?
Trong màn hình TV, lửa lớn hừng hực thiêu đốt tòa nhà cũ KTV Hiện Đại, khói đặc cuồn cuộn từ cửa sổ bay ra ngoài. Hiện tại đã loạn thành một đoàn, hơn mười cỗ xe chữa cháy đã đến hiện trường, hơn một trăm nhân viên phòng cháy chữa cháy đang cứu hỏa và cứu người.
Nữ phóng viên của đài truyền hình Vọng Hải cầm micro trong tay ở hiện trường đưa tin, ngay phía sau cô ấy là mấy cỗ thi thể được nhân viên cứu hỏa khiêng ra, trên thi thể đều được phủ vải trắng.
- Đây là một trận hỏa hoạn lớn nhất trong thành phố ta từ trước đến nay, trước mắt nhân số thương vong vẫn chưa rõ.
Nữ phóng viên thông báo tiếp:
- Hiện tại có hơn một trăm nhân viên cứu hỏa tham gia cứu hỏa, và cứu người, nhưng do thế lửa quá lớn nhân viên cứu hỏa không thể đến gần những người đang mắc nạn.
Nữ phóng viên hướng tới cửa sổ tầng 4 nói:
-Hơn mười phút trước, mấy người mắc nạn đã nhảy xuống, hiện tại đã được đưa đến bệnh viện….
- Lửa thật là lớn, không biết lại ૮ɦếƭ bao nhiêu người nữa đây.
Bạch Tình Đình thở dài,
- Nếu ai vận khí không tốt, trùng hợp ở đây chơi đùa, vậy nhất định ૮ɦếƭ chắc rồi.
“Tôi ở chỗ này chơi, nhưng tôi cũng đâu có việc gì.” Diệp Lăng Phi thầm nghĩ trong lòng, nhưng hắn lại giả bộ đồng ý, gật đầu.
Bạch Tình Đình ra hiệu Diệp Lăng Phi đổi kênh khác, cô không muốn nhìn nữa. Diệp Lăng Phi đổi lại đến kênh giải trí, cùng Bạch Tình Đình xem tiết mục giải trí.
Lúc bắt đầu Bạch Tình Đình còn nói một vài câu, cuối cùng Bạch Tình Đình một câu cũng không nói. Diệp Lăng Phi quay đầu lại thì thấy Bạch Tình Đình đã ngủ thiếp đi. Diệp Lăng Phi thấy Bạch Tình Đình mệt mỏi như vậy, không đành lòng bắt Bạch Tình Đình xem cùng nữa. Hắn nhẹ nhàng ôm lấy Bạch Tình Đình, bế lên trên phòng ngủ.
Cô Ngô đã dọn dẹp xong phòng ngủ, vừa đổi một tấm ga sạch sẽ, Diệp Lăng Phi nhẹ nhàng đặt Bạch Tình Đình xuống giường, cẩn thận đắp chăn cho cô. Nhìn cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng của Bạch Tình Đình, không nhịn được cúi người xuống, hôn một cái lên đôi môi nhỏ nhắn. Bạch Tình Đình mím mím cái miệng nhỏ nhắn, quay người vào trong tiếp tục ngủ.
Diệp Lăng Phi cười cười, nhẹ nhàng đi ra ngoài, tắt đèn, rồi nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.
Bạch Tình Đình nằm trên giường ngủ, hồn nhiên không biết mọi việc Diệp Lăng Phi làm.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc