Đô Thị Tàng Kiều - Chương 119

Tác giả: Tam Dương Trư Trư

Tôi thiếu nợ anh một mạng
Trong nháy mắt sau khi cây súng rớt xuống đất, Ne Win trở tay đánh một đấm về phía иgự¢ Diệp Lăng Phi. Một quyền này giống như là nhanh giống như là thiểm điện. Diệp Lăng Phi liền nghiêng qua một cái, khiến cho quyền này của Ne Win liền đi vào khoảng không. Ne Win dùng toàn lực cho đòn này, không ngờ Diệp Lăng Phi lại né tránh được.
Không để cho Ne Win có thời gian kinh ngạc, Diệp Lăng Phi đã xuất ra một cước. Cú đá này Ne Win không nhìn rõ, hắn chỉ thấy sau đó bụng của mình trở nên đau nhói. Ne Win liền lùi trở lại mấy bước, người dựa vào phía sau tường rồi mới dừng lại.
Hắn định ngẩng đầu lên thì Diệp Lăng Phi đã tới trước mặt hắn. Hai tay Diệp Lăng Phi túm lấy đầu Ne Win, dùng đầu gối liên tục đánh vào mặt. Những động tác này chỉ xảy ra trong nháy mắt, Diệp Lăng Phi hành động rất gọn gàng trôi chảy, đánh đến mức Ne Win không thể có sức để hoàn thủ.
Lúc Diệp Lăng Phi và Ne Win đánh nhau, Suu Kyi cùng với Chu Hân Mính cũng xuất chiến. Cô gái Suu Kyi này đánh nhau hung hãn hơn Chu Hân Mính rất nhiều. Tuy Chu Hân Mính đã qua nhiều cuộc huấn luyện nhưng Suu Kyi đã trải qua nhiều lần đối mặt với cái ૮ɦếƭ cho nên nàng ta ra tay rất ngoan độc.
Nắm tay của nàng vũ lộng trước mặt Chu Hân Mính. Chu Hân Mính không chú ý đã bị nàng ta dồn vào trong góc tường, lúc này chỉ còn có thể chống đỡ một cách yếu ớt.
- Nữ cảnh sát, tôi muốn cho cô phải ૮ɦếƭ ở đây.
Suu Kyi điên cuồng quát lớn:
- Cảnh sát các cô đa sự xen vào việc khác thì đi ૮ɦếƭ đi.
- Ta vì muốn báo thù cho lão đội trưởng.
Chu Hân Mính cố nén đau nhức, cố gắng chịu đựng những nắm đầm của Suu Kyi. Nàng cố gắng đá một cú vào người Suu Kyi khiến cho Suu Kyi phải lùi về phía sau một bước, trên khuôn mặt hiện ra một vẻ đau đớn. Chu Hân Mính thấy có cơ hội, liền phóng một quyền đánh vào mặt cô ta, phản ứng của Suu Kyi cực nhanh, cho dù đau đớn cũng tránh khỏi cú đấm này. Suu Kyi định xông lên nhưng nàng chưa kịp phản ứng thì Chu Hân Mính đã lùi về phía sau.
Diệp Lăng Phi trông thấy Chu Hân Mính bị dồn vào hiểm địa thì biết rằng nếu như mình không nhanh chóng giải quyết sát thủ này thì Chu Hân Mính nhất định sẽ bị thương rất nặng. Trong lòng thầm quyết định, cho nên Diệp Lăng Phi không để cho Ne Win bất kỳ cơ hội nào, hắn đánh thẳng vào hốc mắt của Ne Win khiến cho Ne Win kêu lên từng hồi đau đớn. Tay phải Diệp Lăng Phi lại nắm lấy cổ của Ne Win, dùng một thanh âm trầm thấp cất tiếng:
- Nhớ rõ, khi gặp Diêm Vương thì nói là Satan tiễn ngươi đi.
- Satan!
Ne Win vừa nghe thấy cái tên này thì trong lòng cảm thấy kinh hãi, gã đưa ánh mắt tuyệt vọng nhìn về phía Suu Kyi. Cái tên Satan đã vang rền trong cả hai giới hắc đạo, ai cũng biết hắn chính là một nhân vật đỉnh cấp trong giới buôn bán súng ống đạn dược, chỉ cần nhắc đến cái tên của hắn cũng khiến cho những sát thủ kiêu ngạo nhất phải run rẩy. Satan, người đứng đằng sau tổ chức “Lang Nha” đã khiến cho biết bao tổ chức khủng bố trên thế giới này phải biến mất, biết bao sát thủ phải rời khỏi cõi đời. Đã đắc tội với tổ chức “Lang Nha” thì cho dù bất kỳ ở đâu cũng sẽ bị bọn họ Gi*t ૮ɦếƭ.
Người trước mắt chính là “Satan” trong truyền thuyết. Lúc này Ne Win đã hiểu tại sao lúc Diệp Lăng Phi xuất hiện hắn không phát giác ra điều gì. Giờ hắn biết được Diệp Lăng Phi là Satan thì cũng đã quá muộn, bỗng nhiên một tiếng răng rắc vang lên, cánh tay của Diệp Lăng Phi đã bẻ gãy cổ Ne Win.
Diệp Lăng Phi buông lỏng tay, thi thể Ne Win từ từ ngã xuống đất.
- Hân Mính, lui ra.
Diệp Lăng Phi gào lên một tiếng. Chu Hân Mính lúc này đã bị Suu Kyi đá trúng иgự¢, thân hình nàng nhanh chóng lùi về phía sau. Vừa mới dựa vào tường, nghe thấy thanh âm của Diệp Lăng Phi, tú mục nàng liền quét qua, thấy thi thể Ne Win ở trên mặt đất.
- Anh nên cẩn thận, nàng ta rất lợi hại.
Chu Hân Mính lùi ra phía sau lưng Diệp Lăng Phi.
Suu Kyi thấy thi thể của Ne Win thì không kìm được nổi điên lên:
- Ngươi đã Gi*t anh ấy, ngươi là tên khốn kiếp, ta sẽ Gi*t ngươi, Gi*t ૮ɦếƭ ngươi.
- Không cần nóng vội, ta sẽ để cho hai người cùng xuống dưới đó, cho hắn đỡ phải cô đơn.
Diệp Lăng Phi lạnh lùng phát ra thanh âm.
- Là một sát thủ thì sẽ có ngày phải đối diện với cái ૮ɦếƭ, con đường này là do ngươi lựa chọn, ngươi không thể trách bất kỳ ai.
Suu Kyi điên cuồng lao tới bên cạnh Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi lạnh lùng nhìn nàng, chân phải hắn đột nhiên nhấc lên, đạp một cước khiến cho Suu Kyi bay lên trời. Lúc thân thể Suu Kyi còn ở trên không, Diệp Lăng Phi lại bay tới đá một cước nữa, lần này thân thể cô ta đã cắm vào trong vách tường.
- Ngươi vốn có thể sống, nhưng động đến người thân của ta, cho nên phải trả giá nhiều hơn.
Diệp Lăng Phi đi tới trước mặt Suu Kyi vẫn nằm yên không nhúc nhích, khom xuống trước mặt cô ta. Bàn tay phải từ từ trượt theo xương sống, tới đốt xương sườn thứ ba đột nhiên biến thành trảo rồi nắm lấy. Chợt nghe ở yết hầu Suu Kyi phát ra một thanh âm đau đớn, thân hể run rẩy kịch liệt, vài giây sau nàng ta vãn chưa nhúc nhích. Hai mắt trợn trừng giống như là cá nổi trên mặt nước vậy.
- Xong rồi.
Diệp Lăng Phi hời hợt nói. Gi*t hai sát thủ này giống như là hai con kiến, hắn không có bất kỳ cảm giác nào.
Chu Hân Mính vẫn giữ im lặng. Nàng ngẩn ngơ nhìn thủ đoạn Gi*t người này của Diệp Lăng Phi, xem ra thủ đoạn này của hắn còn ác độc hơn bọn sát thủ gấp nhiều lần. Lúc này Chu Hân Mính thấy Diệp Lăng Phi giống như là một người xa lạ, nàng hoàn toàn không thể tin người trước mặt phát ra nống nặc sát khí lại chính là tên háo sắc vô lại mà mình quen trước kia. Nhưng sự thực lúc này đang bày ra trước mắt, nàng không thể không tin. Diệp Lăng Phi khom người xuống, một tay đặt phía sau lưng Bạch Tình Đình, một tay đặt trên đầu gối, ôm lấy Bạch Tình Đình đã hôm mê bất tỉnh mà đi qua Chu Hân Mính. Diệp Lăng Phi ôn nhu nói:
- Hân Mính, giúp tôi giải quyết chuyện còn lại, cây súng tôi đoạt của cảnh sát, cũng phiền cô trả lại.
- Diệp Lăng Phi, anh rốt cuộc là ai?
Chu Hân Mính xoay người lại, hướng về phía Diệp Lăng Phi hỏi:
- Tại sao anh lại giấu diếm tôi?
- Chuyện này là bất đắc dĩ. Hân Mính, hãy tin tôi, tôi sẽ không thể để người khác làm hại bạn bè và người thân của tôi. Tôi tồn tại trên trái đất này chính là để bảo vệ những người đó, sớm muộn có một ngày cô cũng sẽ hiểu ra.
Diệp Lăng Phi chân thành nói:
- Chúng ta là bằng hữu, vĩnh viễn là bằng hữu.
Diệp Lăng Phi nói xong liền đi qua trước mặt Chu Hân Mính.
- Chúng ta là bằng hữu, vĩnh viễn là bằng hữu.
Chu Hân Mính lẩm bẩm lại những lời này. Bỗng nhiên khóe mi của nàng bỗng hơi ướt, nàng hướng về phía cửa ra vào, cách đó không xa chính là hình bóng của Diệp Lăng Phi:
- Diệp Lăng Phi, tôi nợ anh một mạng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay