Đô Thị Tàng Kiều - Chương 1060

Tác giả: Tam Dương Trư Trư

Âm mưu phía sau
Diệp Lăng Phi nghe Lý Khả Hân nói ông thầy thuốc Đông y đó chữa trị chưa mang lại kết quả gì, hắn không hỏi thêm nữa, chỉ nói:
- Khả Hân, không có chuyện gì đâu!
- Không có chuyện gì ư?
Lý Khả Hân không tin là không có chuyện, nếu không thì Diệp Lăng Phi cũng sẽ không gọi điện thoại hỏi trực tiếp chuyện của Lưu Hải, cô nói:
- Diệp Lăng Phi này, có phải là có gì đó liên quan đến anh Đại Hải không?
- Khả Hân, em đừng hỏi nữa!
Diệp Lăng Phi nói.
- Chuyện này bây giờ anh còn chưa thể khẳng định là có đúng không, cũng không nên đoán bừa bãi!
- Rốt cuộc là chuyện gì vậy, nói cho em nghe xem nào!
Lý Khả Hân nói.
- Không chừng em còn có thể góp ý được gì đó cho anh đấy?
- Chuyện này thế này đi, để lát nữa anh gọi điện thoại lại cho em, bây giờ anh và Tình Đình đang dùng bữa!
Diệp Lăng Phi nói.
- Chờ khi nào có thời gian anh sẽ nói chuyện này với em!
- Em nhổ vào, em biết ngay nhất định anh đang ở cùng với Bạch Tình Đình mà, nghe giọng điệu của anh là biết anh chỉ ước gì có thể dập máy càng nhanh càng tốt. Thôi bỏ đi, em không tính toán với tên đàn ông như anh nữa, khi nào anh có thể đối xử với em như vậy là tốt lắm rồi!
Diệp Lăng Phi nghe vậy, cười nói:
- Khả Hân, em nói vậy là không đúng rồi, anh luôn luôn coi trọng em mà. Em nói xem, em có chuyện gì mà anh không coi trọng chứ, anh nhớ là hình như chưa có lúc nào anh bạc bẽo em mà!
- Coi như là anh nói đúng!
Lý Khả Hân nói.
- Anh đừng đứng đây mà dây dưa với em nữa, anh mau mà đi tâm sự với bà xã của mình đi, tránh để cho cô vợ anh chờ lâu quá lại tức giận!
Diệp Lăng Phi cười cười, nói:
- Khả Hân, anh cũng lo em tức giận mà, anh sẽ dành thời gian để yêu thương em thật tốt!
- Thôi thôi, anh cứ đi lo chuyện vợ chồng anh đi!
Lý Khả Hân cúp máy trước. Diệp Lăng Phi nghe thấy đầu dây bên kia vang lên tiếng “tút tút” đều đều, hắn cất điện thoại đi. Lúc Diệp Lăng Phi trở về thì thấy chai bia kia đã bị Bạch Tình Đình uống cạn, cái chai rỗng đặt ở bên cạnh bàn. Cốc bia trước mặt Bạch Tình Đình trước cũng đã hết sạch, lúc cô vừa cầm lấy chai bia mới thì có một tên đàn ông đi qua bên người Bạch Tình Đình, người đàn ông đó liếc nhìn Bạch Tình Đình, dừng bước, đi lại gần, nói:
- Hình như tôi biết cô, có phải cô tên là tên là cái gì mà...!
- Tên là mày cút đi!
Diệp Lăng Phi đi đến, đầy người đàn ông kia một cái, mắng:
- Đừng để tao nhìn thấy mày lần nữa, nếu không mày chuẩn bị thưởng thức cảm giác được bay từ tầng hai xuống đi!
Người đàn ông đó thấy dáng vẻ hung ác dữ tợn của Diệp Lăng Phi, không dám nói thêm câu nào nữa, vội vàng rời đi. Diệp Lăng Phi ngồi xuống, cầm lấy chai bia trong tay Bạch Tình Đình, rót cho mình một cốc đầy, nói:
- Có một cô vợ xinh đẹp quả là dễ dẫn dụ lũ ong bướm, bà xã, chỉ bằng anh nhốt em ở trong nhà, không cho em ra ngoài nữa!
Bạch Tình Đình đã uống hơn nửa chai bia, sắc mặt cô đã hơi đỏ hồng. Bạch Tình Đình vốn không quen uống đồ có cồn, lượng bia ấy với người khác có thể không coi là gì, nhưng đối với Bạch Tình Đình thì đã làm cô hơi say rồi. Cô nở nụ cười, nhìn về phía Diệp Lăng Phi, nói:
- Em có một ông xã tốt, cũng lo lắng anh ấy bị người phụ nữ khác đoạt mất, ông xã, chi bằng hai chúng ta cùng ở nhà, anh thấy thế nào?
- Cái đó đề sau hẵng nói đi!
Diệp Lăng Phi nhẹ nhàng nói.
- Bà xã, đừng uống rượu suông nữa, nào, ăn nhiều món một chút. Ăn nhiều món ăn là tốt, để bà xã của anh trở nên càng ngày càng thêm mềm mại hấp dẫn!
Bạch Tình Đình nở nụ cười, để lộ ra hàm răng trắng bóng, nhẹ giọng nói:
- Ông xã, anh lại nói mấy lời đường mật rồi, lần sau em tính tìm cái gì đó khóa miệng anh lại, không cho anh nói lời ngon tiếng ngọt với những người khác nữa, chỉ được nói với một mình em thôi!
Diệp Lăng Phi cảm giác được Bạch Tình Đình đã hơi say rồi, hắn nói:
- Bà xã, chúng ta cơm nước xong thì về công ty hay là về nhà?
- Về nhà!
Bạch Tình Đình không chút do dự đáp.
- Em cảm thấy mình đã hơi quá chén rồi, em muốn cùng ông xã về nhà ngủ!
Nếu như Bạch Tình Đình ở trạng thái tỉnh táo, nhất định cô sẽ không nói như vậy trong lúc này, nhưng hiển nhiên là Bạch Tình Đình đã uống say rồi, không để ý tới nơi này là nhà hàng nên mới nói những lời như vậy. Diệp Lăng Phi thực sự lo lắng nếu như để Bạch Tình Đình nói tiếp, không biết cô sẽ còn nói ra những gì nữa, vội vàng nói:
- Bà xã, được rồi, chúng ta ăn cơm xong sẽ về nhà, nào, ăn cơm thôi!
Diệp Lăng Phi chờ Bạch Tình Đình đã ăn xong bữa trưa, hắn gọi người bán hàng đến, sau khi thanh toán, hắn ôm eo Bạch Tình Đình đi ra khỏi nhà hàng. Vừa đi ra ngoài, Bạch Tình Đình lại bắt đầu nhõng nhẽo, muốn Diệp Lăng Phi cõng cô quay về tòa nhà của tập đoàn để lấy xe. Diệp Lăng Phi thì không lo lắng điều gì, hắn chỉ sợ nếu như để cấp dưới của Bạch Tình Đình nhìn thấy Bạch Tình Đình như vậy thì sẽ có ảnh hưởng không tốt. Diệp Lăng Phi biết Bạch Tình Đình dù sao cũng là một cô gái rất sĩ diện, bây giờ cô uống say nên mới làm nũng với mình, không biết sau khi tỉnh lại, nhớ lại chuyện bây gi, Bạch Tình Đình sẽ có suy nghĩ gì. Chỉ là lúc này Diệp Lăng Phi cũng chỉ có thể thuận theo tính tình của Bạch Tình Đình thôi, hắn quay lưng lại ngồi xổm xuống. Bạch Tình Đình áp sát người vào lưng Diệp Lăng Phi, ôm lấy cổ hắn. Diệp Lăng Phi hai tay nâng ௱ôЛƓ Bạch Tình Đình lên, cõng Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình tựa sát đầu vào mặt Diệp Lăng Phi, dịu dàng nói:
- Ông xã, em rất thích cảm giác như lúc này, em thật sự hy vọng anh có thể cõng em cả đời như vậy, em hy vọng đến lúc cả hai chúng ta đều già đi, em sẽ vẫn được anh cõng như vậy!
- Cô bé ngốc, đương nhiên là có thể rồi!
Diệp Lăng Phi cười nói.
- Đến lúc hai chúng ta đều già đi, anh vẫn sẽ cõng em như vậy!
- Vâng, ông xã, anh là người quan trọng nhất trong cuộc đời em, em không muốn cách xa anh, vĩnh viễn cũng không muốn cách xa anh!
Bạch Tình Đình nhắm mắt lại, trên gương mặt hiện lên mọt nụ cười ngọt ngào, miệng nói:
- Ông xã, anh bảo tương lai nên đặt tên con chúng ta là gì là hay nhất, đặt tên là Diệp Bạch có được không?
- Diệp Bạch à?
Diệp Lăng Phi hơi trầm ngâm rồi lập tức cười nói:
- Được, vậy thì gọi là Diệp Bạch cũng được, dù sao thì cái tên này cả con trai lẫn con gái đều dùng được, là một cái tên trung tính, anh thích!
- Vâng!
Bạch Tình Đình nói.
- Em cũng thích cái tên này, ông xã, lúc nằm mơ em thường mơ tới con của chúng ta, em thực sự rất muốn có một đứa con, đó là đứa con của hai người chúng ta, nó đại diện cho sự đâm chồi nảy lộc tình yêu của hai chúng ta!
Trong lòng Diệp Lăng Phi hiểu rõ. Sở dĩ Bạch Tình Đình muốn có một đứa con, nguyên nhân chủ yếu vẫn là lo lắng vì mình, từ tận đáy lòng, Bạch Tình Đình luôn luôn lo lắng mình sẽ bỏ rơi cô ấy. Thật ra, Bạch Tình Đình không cần lo lắng những điều này. Diệp Lăng Phi yêu Bạch Tình Đình sâu đậm đến mức có thể buông bỏ tất cả, chính vì có Bạch Tình Đình mới khiến cho trái tim đã băng giá từ lâu của Diệp Lăng Phi trở nên ấm áp, chính vì có sự tồn tại của Bạch Tình Đình mới khiến cho Diệp Lăng Phi lưu luyến cái thành phố Vọng Hải này như thế, đã trải qua cuộc sống phiêu đãng bất định, bây giờ cuối cùng Diệp Lăng Phi cũng có thể an định lại, sống một cuộc sống tốt hơn. Trái tim hắn cũng đã trở nên ấm áp, so với Diệp Lăng Phi trong quá khứ. Diệp Lăng Phi bây giờ thích sự ấm áp chứ không phải là sự phóng túng nữa.
Lúc Diệp Lăng Phi cõng Bạch Tình Đình đi qua khoảng sân rộng trước cửa tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ sân rộng thì có không ít nhân viên của tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ thấy được tổng giám đốc của bọn họ giống như là một chú chim nhỏ ngoan ngoãn tựa vào lưng Diệp Lăng Phi, cảnh này khiến cho không ít nhân viên thầm cảm khái, tổng giám đốc của mình cũng có lúc là một người phụ nữ ngoan hiền như một chú chim nhỏ! Bạch Tình Đình cũng không thể ngờ được rằng, hành vi trong lúc say của cô lại chiếm được thêm nhiều thiện cảm hơn của những nhân viên dưới quyền. Trước đây lúc ở tập đoàn Bạch Tình Đình luôn luôn thích nghiêm mặt, rất ít lộ khi nở nụ cười, khiến cho cấp dưới của cô tưởng rằng tổng giám đốc mình không bao giờ cười, nhưng chuyện lần này đã thay đổi hình tượng của Bạch Tình Đình.
Diệp Lăng Phi lái xe đưa Bạch Tình Đình về nhà. Chu Hân Mính thấy Bạch Tình Đình được Diệp Lăng Phi ôm về phòng ngủ, cô ngửi thấy trên người Bạch Tình Đình có mùi bia rượu. Lúc Chu Hân Mính đẩy cửa phòng ngủ ra, đi vào trong thì Diệp Lăng Phi vừa ôm Bạch Tình Đình đặt lên giường, cân thận đắp chăn cho cô.
- Ông xã. Tình Đình làm sao vậy? Hình như là cậu ấy uống bia, đây là chuyện gì thế?
Chu Hân Mính hỏi.
Diệp Lăng Phi quay người, cười cười, nói:
- Chuyện này anh biết nói thế nào đây nhỉ, anh chỉ có thể nói trưa hôm nay Tình Đình đã uống quá chén, cô ấy lấy luôn bia của anh mà uống!
- Sao Tình Đình lại uống nhiều như vậy chứ?
Chu Hân Mính khó hiểu nhìn về phía Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi ôm eo Chu Hân Mính, nói:
- Làm sao mà anh biết được, có thể là Tình Đình muốn thông qua cách uống rượu say để nói ra những lời trong lòng cô ấy với anh!
Chu Hân Mính không tiếp tục truy hỏi nữa mà gật đầu, nói:
- Ông xã, vậy thì đề Tình Đình ngủ đi, em cũng về phòng đây!
- Hân Mính, anh cũng sang bên đó!
Diệp Lăng Phi quay người lại nhìn thoáng qua Bạch Tình Đình đang nằm ngủ trên giường, sau đó lại quay về ôm Chu Hân Mính rời khỏi gian phòng.
-
Diệp Lăng Phi đi đến gian phòng của Chu Hân Mính, hắn đỡ Chu Hân Mính lên giường, sau đó ngồi bên giường, khẽ thở dài, nói:
- Hân Mính, em có thể phân tích cho anh được không, không phải em là cảnh sát sao, có thể em sẽ đoán được chuyện như thế nào!
- Rốt cuộc là chuyện gì vậy, em bị anh làm rối tinh rối mù lên rồi!
Chu Hân Mính nhíu nhíu mày. Diệp Lăng Phi khẽ thở dài, nói:
- Hân Mính, chuyện này nói ra thì quả thực rất phức tạp, anh vẫn chưa nghĩ thông được chuyện này!
Diệp Lăng Phi nói cho Chu Hân Mính nghe về những chuyện có liên quan đến mấy bức ảnh. Chu Hân Mính nghe xong, hỏi:
- Ông xã, như vậy là anh hoài nghi chuyện này do Lưu Hải làm?
- Anh chỉ có cảm giác đó mà thôi!
Diệp Lăng Phi nói.
- Lưu Hải vẫn luôn thích Lý Khả Hân, trước đây, khụ, không nói đến mấy chuyện loạn thất bát tao trước đây nữa, nói tóm lại anh cho rằng Lưu Hải có lý do làm như vậy, hơn nữa anh cảm thấy vóc dáng của người đó cũng có chút tương đồng với Lưu Hải, chỉ là anh không có cách để xác định. Anh đã gọi điện thoại cho Lý Khả Hân rồi, Lý Khả Hân nói chân của Lưu Hải vẫn chưa chữa lành được, Lưu Hải vẫn còn bị liệt. Nếu nói như vậy thì người đàn ông đó không phải là Lưu Hải, nhưng mà ngoại trừ tay Lưu Hải này ra, anh không nghĩ ra người khác!
Chu Hân Mính tay phải chống cằm, hơi trầm tư trong chốc lát, lập tức cô nói:
- Ông xã, anh nói cái tay Lưu Hải đó chỉ bị liệt chứ chân không hề bị cắt, có đúng thế không?
- Ừ!
Diệp Lăng Phi gật đầu, nói rất chắc chắn,
- Hai chân Lưu Hải không hề bị tật!
- Ông xã, vậy anh có thể khẳng định là hai chân Lưu Hải vẫn bị liệt không?
Chu Hân Mính hỏi.
Chu Hân Mính chợt hỏi câu này đã làm khó Diệp Lăng Phi, quả thực Diệp Lăng Phi không thể khẳng định chân của Lưu Hải đã khỏi hay chưa. Hắn chỉ đi hói Lý Khả Hân, mà chính hắn thì lại không tận mắt nhìn thấy gì cả. Diệp Lăng Phi nói:
- Anh nghe Lý Khả Hân nói như vậy. Lý Khả Hân sẽ không lừa anh đâu!
Chu Hân Mính lắc đầu, nói:
- Ông xã, em không định nói là Lý Khả Hân lừa anh. Chuyện này cũng có liên quan đến Lý Khả Hân. Lý Khả Hân sẽ không ngốc đến mức liên hợp với Lưu Hải để lừa dối anh đâu, như vậy thì đối Lý Khả Hân cũng không có lợi lộc gì. Ý em muốn nói chính là có thế Lưu Hải ngay cả Lý Khả Hân cũng lừa dối rồi không, có lẽ Lý Khả Hân cũng không biết chân Lưu Hải đã lành bệnh, có thể đi lại được rồi!
- Không thể nào!
Diệp Lăng Phi nói.
- Hân Mính, ý của em là hai chân Lưu Hải đã sớm có thể đi lại được, chỉ là Lưu Hải xuất phát từ mục đích gì đó mới cố ý giả bộ không thể đi lại được, có phải vậy hay không?
- Cái này em cũng không dám chắc!
Chu Hân Mính nói.
- Những thứ này chỉ là giả thiết của em mà thôi, dù sao bây giờ anh cũng không có đối tượng hoài nghi nào khác ngoài anh ta, bây giờ chúng ta chỉ có thể giả thiết là chân Lưu Hải đã khỏi rồi, nếu như thực sự là như vậy, vậy tất cả đều sáng tỏ rồi. Chỉ là em vẫn còn một nghi vấn, giả thiết đó thực sự là Lưu Hải, vậy thì Lưu Hải đã trả giá cực lớn rồi, anh ta làm như vậy có đáng giá không?
- Đáng giá, trong mắt Lưu Hải thì nó nhất định đáng giá!
Diệp Lăng Phi nói chắc như đinh đóng cột,
- Cái tay Lưu Hải này là người rất cố chấp, chuyện gì hắn ta đã quyết định rồi thì sẽ làm đến cùng. Hân Mính, bây giờ anh cảm thấy chuyện này không đơn giản đâu. Lưu Hải che giấu sâu như vậy, nhất định còn có một âm mưu lớn hơn nữa, bây giờ anh phải đi nói cho Lý Khả Hân biết, để cô ấy cẩn thận một chút!
Diệp Lăng Phi nói xong định bỏ đi, lại bị Chu Hân Mính kéo lại. Chu Hân Mính kéo tay Diệp Lăng Phi, nói:
- Ông xã, anh không nên gấp gáp như thế, về chuyện này em không cho rằng anh nói cho Lý Khả Hân biết là phương thức thỏa đáng nhất!
Diệp Lăng Phi sửng sốt, nhìn Chu Hân Mính, hỏi:
- Hân Mính, em nói vậy là có ý gì, anh cảm thấy Lưu Hải có lẽ đang âm mưu nhắm vào anh và Lý Khả Hân, bản thân anh thì không sao, cái tên Lưu Hải kia không làm gì được anh cả, nhưng Lý Khả Hân thì không như vậy, cô ấy không hề có phòng bị gì với Lưu Hải, nếu như Lưu Hải muốn đối phó Lý Khả Hân. Lý Khả Hân sẽ rất dễ trúng phải độc thủ của Lưu Hải!
Chu Hân Mính kéo tay Diệp Lăng Phi không chịu buông ra, ý bảo Diệp Lăng Phi không cần nóng nảy. Chờ khi Diệp Lăng Phi lại ngồi xuống bên giường, Chu Hân Mính mới nói:
- Ông xã, anh định nói thế nào với Lý Khả Hân đây, lẽ nào anh định nói với Lý Khả Hân là chân Lưu Hải không bị liệt nữa, nói Lưu Hải đang đóng kịch, căn cứ theo sự hiểu biết của anh về Lý Khả Hân. Lý Khả Hân sẽ tin tưởng chuyện này sao?
- Điều này!
Diệp Lăng Phi tô ra chần chừ. Diệp Lăng Phi biết, trong lòng Lý Khả Hân vẫn cảm thấy có lỗi với Lưu Hải, bằng không Lý Khả Hân cũng sẽ không giúp đỡ Lưu Hải nhiều như vậy. Trong lúc Diệp Lăng Phi còn đang chần chừ, Chu Hân Mính còn nói thêm:
- Hơn nữa chuyện này chỉ là giả thiết của em thôi, cũng không có chứng cứ có thể chứng minh Lưu Hải không bị liệt hai chân, ông xã, nếu như anh mạo muội làm như vậy, chỉ sợ sẽ làm chuyện rối tung lên thôi!
Diệp Lăng Phi phải thừa nhận mấy câu nói của Chu Hân Mính câu nào cũng nói vào chỗ quan trọng, hắn nhìn về phía Chu Hân Mính, hỏi:
- Hân Mính, vậy em bảo anh phải làm thế nào, anh cũng không thể trơ mắt đứng nhìn Lý Khả Hân gặp chuyện không may được!
- Ông xã, em không nói anh không được làm gì mà!
Chu Hân Mính nhẹ giọng nói.
- Ông xã, anh có thể đi tìm Lý Khả Hân, nói là muốn gặp cái tay Lưu Hải kia, quan tâm đến anh ta ấy mà, nếu có cơ hội, anh có thể thử Lưu Hải xem sao. Tất nhiên, anh cũng có thể phái người đi điều tra Lưu Hải, em không cho rằng Lưu Hải không có sơ hở nào cả, chỉ là do lúc đó mọi người không chú ý đến nên mới mới không phát hiện ra mà thôi. Người như vậy em đã thấy nhiều, có rất nhiều tên tội phạm luôn cho rằng chuyện mình làm như áo trời không thấy đường may, nhưng trên thực tế luôn có những kẽ hở!
Diệp Lăng Phi nghe Chu Hân Mính nói vậy xong, lập tức nở nụ cười mừng rỡ. Hắn hôn lên má Chu Hân Mính một cái, nói:
- Cũng là bà xã của anh thông minh. Hân Mính, có được em đúng là may mắn của đời anh. Nào, để ông xã thương em nhé!
- Ông xã, đừng làm bậy mà!
Chu Hân Mính thấy Diệp Lăng Phi trèo lên giường, cô nhắc nhở:
- Dù sao em cũng đang mang thai, không thể vận động mạnh được!
Diệp Lăng Phi thấp giọng hỏi nói:
- Hân Mính, vậy em không có ham muốn về chuyện đó sao?
Chu Hân Mính đỏ bừng mặt, dịu dàng nói:
- Ông xã, em lo cho đứa bé, em..!
Diệp Lăng Phi thấp giọng nói:
- Hân Mính, không có vấn đề gì đâu, anh cũng sẽ không làm em đau, nây giờ em chỉ cần nằm là được!
Diệp Lăng Phi nói xong đặt tay lên quần Chu Hân Mính, cởi cả quần dài và ҨЦầЛ ŁóŤ của Chu Hân Mính xuống phía dưới, chậm rãi tách hai chân Chu Hân Mính ra, cúi đầu hôn tới. Rất nhanh, từ trong miệng Chu Hân Mính phát ra những tiếng thở gấp…
********************************************
Diệp Lăng Phi vừa đi ra khỏi phòng của Chu Hân Mính, lập tức gọi điện thoại cho Dã Thú. Công ty bảo an của Dã Thú dù sao cũng có rất nhiều người, lúc này Diệp Lăng Phi cần dùng đến người của Dã Thú. Diệp Lăng Phi gọi điện thoại tới, chợt nghe thấy đầu dây bên kia có tiếng thở dốc của một cô gái. Diệp Lăng Phi chau mày, nói:
- Dã Thú, thằng nhóc này, rốt cuộc cậu đang làm gì thế?
- Lão đại, em không làm gì cả, em đang đang vận động thân thể ấy mà!
Dã Thú cưới toe toét, nói.
- Được rồi, anh cũng không quản chuyện của cậu!
Diệp Lăng Phi nói.
- Cậu tìm vài người đi điều tra một người cho tôi, nhớ kỹ, đừng để cho người đó phát hiện, dù người của cậu có phải canh chừng ở đó 24 tiếng đồng hồ cũng phải thăm dò rõ ràng xem tên kia đã đi lại được chưa, hiểu rồi chứ?
- A, lão đại, là chuyện này à, chuyện nhỏ thôi ấy mà!
Dã Thú nói.
- Không thành vấn đề!
Diệp Lăng Phi nói lại địa chỉ của Lưu Hải cho Dã Thú nghe, ý của Diệp Lăng Phi là muốn để Dã Thú phái người điều tra thật kỹ người đàn ông này, xem rốt cuộc Lưu Hải đã khỏi bệnh ở chân chưa. Sau khi nói xong, Diệp Lăng Phi đột nhiên hỏi:
- Dã Thú, khi nào thì cậu và Tuyết Hoa kết hôn?
- A, sắp rồi, bọn em dự định sẽ kết hôn vào ngày mùng một tháng năm!
Dã Thú nói.
- Đến lúc đó lão đại anh nhất định phải tới tham gia đó!
- Mùng một tháng năm phải không, cũng sắp đến rồi, tiểu tử nhà cậu cứ yên tâm đi, anh khẳng định sẽ đến tham dự!
Diệp Lăng Phi nói.
Ngay lúc này, Diệp Lăng Phi nghe thấy trong điện thoại có tiếng làm nũng của một người phụ nữ, hình như là đang quấn quít lấy Dã Thú. Dã Thú hạ giọng trách mắng:
- Cô đừng làm ồn nữa, đây là điện thoại của lão đại tôi, nếu như cô còn thích làm phiền thì tôi sẽ đá cô ra đấy!
Dã Thú vừa nói như vậy xong, quả nhiên không còn nghe thấy giọng của cô gái kia nữa. Diệp Lăng Phi lắc đầu, trước khi dập máy, Diệp Lăng Phi nói với Dã Thú:
- Dã Thú, anh hy vọng có thể thấy cậu và Tuyết Hoa lúc tuổi già còn có thể dìu nhau cùng đi dạo!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc