Đỗ Quyên Không Tàn - Chương 17

Tác giả: Miêu Trần Trần

“Nếu cô vợ nhỏ của em đòi mặt trời, sao em có thể sợ phỏng tay chứ.”
***
Ngư Vi thấy Bộ Tiêu ngồi cạnh mình, nhất thời có chút kinh ngạc. Thấy cô cứ ngẩn ngơ nhìn mình, anh liền nghiêng người qua sát bên cô thì thầm: “Không phải cháu nói có chú ở nhà cháu mới yên tâm sao?”
Khoảng cách đó rất gần, Ngư Vi có thể ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt xen lẫn với mùi hương đặc biệt toát ra từ cơ thể anh. Cô vẫn luôn thắc mắc mùi hương đó không phải hương hoa quả, không phải hương cỏ cây, cũng không phải hương của nước giặt xả quần áo lưu lại, nhưng Ngư Vi đã ngửi thấy nó rất nhiều lần, cái mùi thanh sạch tươi mát đó quen thuộc đi luôn vào giấc mơ của cô.
Sườn mặt anh kề sát bên cô, chỉ vừa khẽ xoay lại đã thấy nơi khuỷu tay và đầu gối hai người đang vô tình chạm nhau, Ngư Vi lập tức đứng ngồi không yên không cách nào giữ được bình tĩnh nữa, nói gì đến ăn.
Bộ Tiêu tặng quà cho Bộ Huy xem như mở đầu tiết mục hấp dẫn không bao giờ thiếu trong các bữa tiệc sinh nhật, mọi người sôi nổi hứng thú lấy quà ra, hết một vòng đám con trai, tới lượt các bạn nữ, Kỳ Diệu là người đầu tiên trong nhóm, vừa thấy quà của cô nàng, cả đám liền ồ lên, không ngờ cô nàng lại tặng một chai rượu tây.
Chỉ có Ngư Vi biết, anh họ Kỳ Diệu là chủ một quán bar, có lẽ cô bạn mình mơ mơ màng màng tiện tay cầm đại một chai, đến cả bao bì cũng không thèm đổi, không thèm gói lại cứ thế cầm đi tặng người ta. Nhưng Bộ Huy vừa nhìn thấy đã rất thích, liền cầm lên đưa cho hai tên bạn ngồi bên cạnh săm soi nghiên cứu thật lâu.
Đến khi Phó Tiểu Thiều đưa quà của mình ra, Ngư Vi lập tức cảm thấy rối rắm không biết phải làm sao…
Không ngờ cô ấy cũng tự tay đan khăn quàng cổ.
Tiếng la ó reo ầm lên, có cả tiếng đập bàn phấn khích, Phó Tiểu Thiều e thẹn cúi đầu mỉm cười, khuôn mặt đỏ bừng như lửa hệt màu rực rỡ của chiếc khăn quàng.
Bộ Tiêu ngồi bên cạnh Ngư Vi quan sát vô cùng tinh tế, thú vị ‘a?’ một tiếng, đôi mắt lấp lánh lóe sáng, Ngư Vi biết anh nhìn ra cô gái nhỏ nhà người ta có tình ý với Bộ Huy.
Nhưng là… cô phải làm sao bây giờ…
Phó Tiểu Thiều tặng quà xong, ánh mắt mọi người đều rơi vào Ngư Vi. Vì món quà của mình giống hệt Phó Tiểu Thiều, Ngư Vi sợ gây ra hiểu lầm không đáng có nên quyết định không đưa ra nữa, không ngờ Kỳ Diệu nhanh tay lẹ mắt, tốc độ kinh hồn chộp lấy cái túi của Ngư Vi đưa cho Bộ Huy.
Ngay sau đó là cảnh tượng khiến người ta lúng túng. Cái khăn quàng trắng tự tay cô đan cho Bộ Huy bị bạn học nam ngồi bên cạnh vô cùng hào hứng lôi ra, cả bàn ai nấy đều sững sờ, Kỳ Diệu quay đầu trừng mắt nhìn Ngư Vi, vẻ mặt ‘Tớ biết rồi nha’ không chút che giấu.
Nét mặt của Phó Tiểu Thiều cũng vô cùng kinh ngạc, xoay hẳn người lại nhìn Ngư Vi.
Hai chiếc khăn quàng cổ, một đỏ một trắng, nhưng độ tinh xảo chỉ cần lướt qua cũng có thể nhìn ra. Phó Tiểu Thiều mới đan lần đầu nên tay chân còn chút vụng về, trên khăn còn khá nhiều khe hở, Ngư Vi dù sao cũng đã làm từ bé nên tay nghề lão luyện, đường nét rất tinh xảo tỉ mỉ.
Bộ Huy thấy cô tặng khăn quàng cổ cho hắn, cũng giương mắt xoay lại nhìn cô khẽ nhíu mày.
Lúc này không biết ai đó đột nhiên cố ý ném ra một câu: “Rõ ràng là hoa hồng trắng và hoa hồng đỏ* đây mà…”
(*Hoa hồng trắng, hoa hồng đỏ: Một người là vợ hiền toàn hảo, người kia là tình nhân đam mê.)
Bầu không khí nhất thời lại trở nên lúng túng, Ngư Vi im lặng không nói gì, đứng ngồi không yên bất an nhìn hai tay Bộ Tiêu đang nắm chặt trên bàn. Nhưng lúc này anh không nói gì, chỉ im lặng ngồi đó nhìn mọi thứ trước mặt, bờ môi phảng phất nụ cười mơ hồ như có như không.
Không khí yên lặng hồi lâu, vẫn là Bộ Tiêu mở lời trước: “Thằng nhóc cháu thật may mắn mà, chú của nhóc lớn như vậy còn không có cô bé nào tự tay đan khăn quàng cổ cho đâu, nhóc một lúc nhận được tới hai cái.”
Trái tim Ngư Vi ‘lộp độp’ rơi xuống, nghĩ tới… thì ra anh cũng hiểu lầm…
Nói xong, thấy bầu không khí vẫn còn khá trầm mặc, anh liền vỗ vỗ bàn bảo mọi người mau ăn bánh kem, còn dặn dò thêm mấy câu chỉ những ai đủ mười tám tuổi mới được uống bia dứa, rồi mỉm cười đứng dậy rời đi.
Quả nhiên Bộ Tiêu vừa nói xong, bầu không khí lại trỗi dậy sôi nổi, tiếng ly tách cụng nhau, tiếng đũa gắp thức ăn lách cách. Không biết ai đó lắc lon coca thật mạnh rồi bật nắp ra, tiếng nổ vang lên cùng sóng bọt tung ra ngoài trắng xóa, tiếng ồn ào la ó lại ồ lên khắp bàn.
Ngư Vi nhìn bóng lưng anh rời đi, một miếng cơm cũng nuốt không trôi, cô đặt đôi đũa xuống.
Bộ Tiêu rời khỏi phòng ăn, hai tay đút trong túi quần bước vào khoảng sân nhỏ. Anh ngồi ở hành lang gấp khúc dưới mái hiên đốt cho mình điếu thuốc, vừa rít một hơi vừa nhìn lướt qua từng cụm hoa, bụi cỏ trong vườn, đó là cây lựu và cây trúc đào lần trước đã bị anh ᴆụng cho nghiêng ngã, anh chậm rãi khép hờ hai mắt thở ra một vòng khói.
Lúc anh cúi đầu phủi bụi tàn bám trên quần áo, Diêu Tố Quyên từ cửa trước đi ra, thấy lão Tứ ngồi đó, thoáng cái còn tưởng mình nhìn nhầm, liền chăm chú xuyên qua bóng cây nhìn kỹ lại, còn không phải hắn sao, tựa con hồ ly ẩn mình trong bụi cỏ, có điều dáng vẻ rủ mắt dường như đang chìm đắm ௱ôЛƓ lung đó quả thật hiếm thấy, còn ở đó giả vờ thâm trầm ư!
‘Khụ khụ’, Diêu Tố Quyên hắng giọng một cái, cười nói: “Ôi, con sói đuôi dài nhà ai mà ngồi chỗ này tinh thần chán nản ủ dột vậy ta, làm ăn thua lỗ rồi sao? Không phải chú đi tới đâu lừa người ta tới đó ư, còn ai có thể gạt được chú đây?”
Bộ Tiêu nghe thấy giọng nói của chị dâu cả, khuôn mặt lập tức tràn ngập nét cười, anh ngước mắt nhìn Diêu Tố Quyên: “Chị dâu, lúc em không nghiêm túc, chị mắng em thôi khỏi nói đi, bây giờ em đang suy ngẫm về vũ trụ vạn vật, nhân sinh đời người, chị cũng mắng là sao chứ?”
“Chị nhổ vào! Chú mà suy nghĩ về nhân sinh vũ trụ hả?” Diêu Tố Quyên ngồi xuống chiếc ghế dài bên cạnh lão Tứ: “Chị thấy chú chơi với đám nhóc con này rất vui đó, nếu tính số tuổi tâm lý chắc chú còn chưa chín chắn bằng cô nhóc nhỏ nhà Ngư gia đâu!”
Bộ Tiêu nghe thấy mấy lời này, cúi đầu nhìn khói thuốc lãng đãng trên tay, tuy khóe môi đang cong lên mỉm cười nhưng nụ cười của anh nhẹ đến khẽ khàng, cả nét vui vẻ cũng chưa kịp dâng lên đáy mắt. Sau đó anh đặt chân lên ghế dài, tựa lưng vào cây cột phía sau lấy từ trong túi quần ra một vật thảy qua cho Diêu Tố Quyên.
Diêu Tố Quyên cầm lên nhìn, là một chiếc chìa khóa xe, vẫn còn đang mơ hồ không rõ chuyện gì, đã nghe thấy Bộ Tiêu cà lơ phất phơ nói: “Quà sinh nhật của tiểu Huy.”
“Phốc…” Diêu Tố Quyên giật cả mình, ngồi thẳng dậy: “Lão Tứ, chú điên rồi hả? Tiểu Huy còn chưa có giấy phép lái xe đâu, chú đã cho nó xe! Có ai mà chiều trẻ con như chú chứ?”
Bộ Tiêu khẽ nhíu mày: “Không phải sớm muộn gì cũng phải thi sao, chuẩn bị trước.”
Diêu Tố Quyên bị chọc phát tức mà không biết nói gì: “Có ai như chú không? Mấy hôm trước chị và em dâu Ba còn nói, nhìn bộ dạng chú nuông chiều cháu trai như thế, không biết sau này còn cưng chiều vợ con tới mức nào, có lẽ đòi trăng đòi sao gì chú cũng đều đi hái về hết quá!”
Bộ Tiêu nghịch cái bật lửa trong tay, ngước mắt cười nói: “Không đâu, nếu cô vợ nhỏ của em đòi mặt trời, sao em có thể sợ phỏng tay chứ.”
Diêu Tố Quyên quả thật không cách nào làm khó được tay vô lại này, bà liếc anh một cái, nhưng còn chìa khóa xe, nghĩ sao cũng không thể mạo muội nhận được liền ném trả lại anh, bụng thầm nghĩ sẽ về bàn bạc với Bộ Tĩnh Sinh thử xem sao. Cứ theo cái dạng chiều chuộng tiểu Huy hiện giờ của lão Tứ, thằng nhóc con bà không biết sẽ bị nuông chiều thành ra cái dạng gì nữa.
Trong phòng khách, cả đám ăn cơm xong cũng đã hơn một giờ, bọn con trai ầm ĩ cười giỡn mãi không thôi, Ngư Vi thấy không thoải mái nên mượn cớ đi nhà vệ sinh rửa mặt, kết quả vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy trong gương hình ảnh Kỳ Diệu đang mở cửa đi vào.
“Đuôi, cậu…” Kỳ Diệu vừa mới cất lời đã bị Ngư Vi đưa tay che miệng lại, chỉ cảm thấy trên mặt ẩm ướt lành lạnh.
“Tớ không thích Bộ Huy.” Ngư Vi nhìn chăm chú vào mắt cô ấy, hết sức bình tĩnh nói.
“Ơ, sao cậu biết tớ muốn nói chuyện này?” Kỳ Diệu tiến lại gần hơn: “Cậu đừng gạt tớ, con gái đan khăn quàng cổ là để tặng cho người con trai mình thích, không phải sao?”
“Chỉ vì tớ không có tiền để mua quà.” Ngư Vi vừa dứt lời, Phó Tiểu Thiều cũng đang đi vào, vừa vặn nghe thấy câu nói này, nhất thời sửng sốt.
Ngư Vi không biết phải giải thích thế nào, nhưng lại không muốn bị hiểu lầm, nên sau khi suy nghĩ một lúc, vừa rút khăn giấy ra lau hết nước trên mặt vừa nói: “Tớ thích một người, không phải là Bộ Huy.”
Thấy Ngư Vi nói xong bình thản bỏ giấy vào thùng rác, rồi nhẹ nhàng đi ra khỏi nhà vệ sinh, Kỳ Diệu cũng vội vàng chạy theo cô ra ngoài, chỉ còn Phó Tiểu Thiều đứng yên đó nghĩ ngợi, cô ấy cảm thấy những lời Ngư Vi nói là sự thật, vì nhìn vẻ mặt Ngư Vi không có chút gì dối gạt, thậm chí trong ánh mắt đó cũng chẳng có chút thương cảm nào thoáng qua.
Mặc dù cả bọn chơi đùa không biết mệt, nhưng dù sao mọi người đều có sự tự giác của học sinh năm cuối cấp, nên đến khoảng xế chiều liền chia tay ai về nhà nấy. Lúc ăn cơm chiều xong, Ngư Vi lại nhìn thấy Bộ Tiêu lần nữa, đúng lúc anh từ sân đi vào định về phòng, theo sau là Diêu Tố Quyên vừa đi vừa mắng, nói anh uống thuốc xong còn chưa có hạ sốt đâu, bảo anh mau chui vô chăn đổ mồ hôi cho nhanh khỏi. Bộ Tiêu thấy cô đi ra, liền nhìn cô mỉm cười, vẫn là nụ cười không đứng đắn trước sau như một.
“Chú còn đang sốt, sẽ không tiễn cháu.” Bộ Tiêu nói xong, lại cảm thấy không yên lòng, ngẩng đầu hỏi thêm một câu: “Cháu tự về được không?”
Ngư Vi gật đầu, nói sẽ về cùng với Kỳ Diệu. Anh thấy cũng không có vấn đề gì liền xoay người khoát khoát tay đi lên lầu.
Khoảnh khắc nhìn thấy bóng lưng anh ngày càng xa, có một loại xúc động thôi thúc cô gọi anh lại, giải thích với anh rằng cô không thích Bộ Huy, nhưng rồi tự chua xót nhớ ra cô làm gì có tư cách để mà giải thích, sao anh có thể đặt những việc nhỏ nhặt như vậy trong lòng? Cho dù là hiểu lầm, anh cũng đâu cần cô giải thích, vì anh đâu bận tâm.
Hôm đó, mọi người cùng trở về chung một chuyến tàu điện ngầm, từng người bước vào trong, Tôn Đãi Cách cầm thanh vịn trong tay đứng cạnh Ngư Vi, sắc mặt u ám tâm trạng cũng không tốt, mấy lần muốn mở miệng hỏi cô nhưng lại không có đủ dũng khí.
Ngư Vi sao có thể không biết sự do dự của cậu ấy, cô cũng không muốn hắn lãng phí tình cảm không đáng trên một người như mình liền cất lời nói trước, nói thật rõ ràng: “Bức thư của cậu mình đã nhận được rồi, nhưng mình không có trả lời, thật xin lỗi, mình không thích cậu.”
Cô nghĩ những chuyện thế này càng nhẫn tâm càng tốt, lời nói càng dứt khoát càng là cách ít tổn thương đối phương nhất, cứ lưỡng lự mập mờ khiến đối phương hy vọng, chỉ sợ đến một ngày không yêu sẽ hận, cô cũng không muốn Tôn Đãi Cách phải mất thời gian suy đoán quá nhiều, kết quả chẳng đi tới đâu mà còn ảnh hưởng đến việc học.
Những câu như, ‘cậu rất tốt, mình không xứng với cậu’, hay ‘tớ chỉ muốn tập trung vào việc học không muốn phân tâm nghĩ tới chuyện khác’, những câu này vừa dễ nói vừa có thể khiến người ta không quá thất vọng, không làm tổn thương người khác, nhưng đó không phải là cách của cô. Đối với Ngư Vi, thích chính là thích, không thích cần gì phải làm chậm trễ người khác.
Quả nhiên sắc mặt của Tôn Đãi Cách gần như trắng bệch ra, nhưng rốt cuộc vẫn rất hào phóng mím môi cười nói không sao. Đến khi tới trạm dừng, lúc chuẩn bị đi xuống, hắn mới hỏi những lời nãy giờ vẫn cố kìm nén trong lòng: “Ngư Vi, có phải cậu thích Bộ Huy không?”
Ngư Vi đã mơ hồ đoán rằng hắn sẽ hỏi như vậy, lòng thầm cảm ơn câu hỏi đó, nếu không cô tự mình giải thích thì kỳ lạ quá. Cô chân thành nhìn thẳng vào mắt Tôn Đãi Cách, lắc đầu phủ nhận: “Thật sự không phải.”
*****
Sinh nhật của Bộ Huy đã là cuối tháng mười một, thời tiết ngày càng trở lạnh.
Những món đồ Bộ Tiêu đã mua cho cô và Na Na, cô không dám đem hết về Chu gia mà chỉ lấy một ít, đồ của Na Na cô vẫn để lại đó, Ngư Vi định hôm nào sẽ mang đến trường học cho con bé.
Từ Ấu Oánh đương nhiên biết rõ đồ đạc của Ngư Vi ngày một nhiều lên, bà ta cảm thấy cô như chim hoàng yến được Bộ Tiêu bao dưỡng, lại được mua cho toàn quần áo giày dép rất đẹp. Bà ta tức đến hỏng não, nhưng chuyện đó chưa tính là gì, đến đầu tháng, nhìn vào thẻ ngân hàng phát hiện chỉ còn con số lẽ, mới triệt để hiểu ra mình đã bị Bộ Tiêu chơi cho một vố.
Nhưng nhất thời không nghĩ ra được cách nào đánh trả lại, cho dù không cho Ngư Vi ăn cơm, thì sắc mặt của cô vẫn trắng nõn hồng hào xinh xắn; không mua cho quần áo, thì tủ đồ của cô vẫn ngày một đầy hơn, cứ từng món từng món xuất hiện. Có lần Từ Ấu Oánh điên quá lấy kéo muốn cắt hết toàn bộ, Ngư Vi buông một câu lạnh lùng: “Tôi không có kiên nhẫn ầm ĩ với dì, nhưng dì biết rõ nếu dì làm loạn muốn động tay động chân lần nữa, tôi cũng không sợ dì đâu.” Khiến bà ta bị nghẹn họng khinh khỉnh nhìn cô tức muốn vỡ mạch máu.
Bây giờ bà ta mới hiểu, Ngư Vi tìm được một người vừa có tiền vừa có tướng mạo làm chỗ dựa rồi, sống còn tốt hơn bà ta!
Ngư Vi thật sự không có tâm trạng để đối nghịch với bà ta, vì vậy quần áo bẩn trong nhà, Từ Ấu Oánh không nói cô cũng mang ra giặt giũ sạch sẽ. Đến cả chăn mền, drap giường chưa sử dụng bà ta ném ra cô cũng yên lặng giặt hết, cô cứ lặng lẽ như vậy, không sao cả, bởi vì cô biết, chỉ cần cắn răng chịu đựng, cố hết sức chịu đựng, sớm muộn gì cũng có ngày vượt qua.
Mùa đông này, sẽ là mùa đông giá lạnh cuối cùng của cuộc đời cô, vượt qua đi, rồi mùa xuân mùa hạ sẽ đến, dù một ngày lá vàng rơi báo thu về hay tuyết phủ đông trắng lại tới, cô cũng không còn sợ hãi nữa.
Trong tiết trời ngày càng lạnh, ngoài việc học tập bận rộn Ngư Vi còn len lén làm một chuyện. Cô mua một cuộn len sợi màu đen, dồn hết tình cảm vào đó bắt đầu từng mũi từng mũi đan khăn quàng cổ cho Bộ Tiêu. Bây giờ cô mới hiểu, vì sao người ta nói đan khăn quàng cổ là đan cho người mình yêu, cũng khó trách người khác hiểu lầm, chỉ bởi vì không có tiền mà tặng cái này làm quà, quả thực cô đã suy nghĩ không chu đáo.
Nghĩ tới anh, cô miệt mài chăm chú cứ đan mãi đan mãi, người đàn ông của cô ở một nơi rất xa khó chạm tới như vậy, cô lại không biết thẹn dám tặng nó cho anh, nhưng rồi cô thầm nghĩ có lẽ cô chỉ tự mình đa tình. Có lẽ trong mắt anh, chuyện này chỉ đơn giản như lời nói đùa ‘không có ai tặng khăn quàng cổ’ được cô cháu gái tình cờ nghe thấy, rồi tiện tay làm cho chỉ vậy thôi, nào có mang ý nghĩa sâu xa gì.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc