Đồ lùn - Đồ sấc sược - Chương 04

Tác giả: Zen

Còn 3 chàng trai nhà ta sau 1 tháng biến mất (vì ông hiệu trưởng quái ác sau này mọi người sẽ rõ) đã quay lại trường . Vừa đi vừa nói chuyện rôm rả dọc hành lang và miễn phí cho các em quanh đó nụ cười thiên thần miễn phí. 

_Oa, h mới được trở lại trường. Ông hiệu trưởng giã nam thật đó _Hưng vươn vai rên rẩm 

_Thui, cứ yên tâm đi, việc ở cái hội học sinh này ông hiệu trưởng còn phần tụi mình từ giờ tới cuối năm _hắn vỗ vai thằng bạn 

_Thui đi ăn không? Tui bao _Viêt (Anh Việt ý ạ ) lên tiếng 

_Ùa, được ế. Từ hum đấy tới h bọn mình đã ăn được bữa nào ra hồn đâu_Hưng hưởng ứng 

_Ok _Nam nói 

_ANH VIỆT _Thẳng Bin hét lớn 

Bin chạy lại thở hổn hển như bị hết hơi, mồ hôi ướt đẫm trên vai áo nó. 

_Sao vây? _Việt hỏi 

_ủa Bin..Nhóc bị ma đuổi à ? _Hưng chi chô xen vào 

_Không.....Việt....Việt.......Nó.....nó......nó bị đánh rồi _Bin vừa nói vừa thở dốc bấu vào Việt mãi mới nói lên được 1 câu 

Bin nói làm cho tên Nam với Hưng trả hiểu ra gì cả cứ ớ ra tưởng thèng nè hâm vì Việt mà nó biết đang đứng ngay đây chớ có bị ai oánh gì đâu ..... 

_Ở đâu? _Việt hỏi nó ánh mắt không giấu được sự lo lắng 

_Sau trường, nhà kho...._Bin nói 

Nghe tới đây Viêt phóng đi luôn chẳng kịp để Bin nói thêm câu nào. Nghỉ 1 lúc thằng Bin định chạy theo nhưng chưa bước nổi bước nào thì đã bị 2 ông anh iu quái còn lại túm cổ áo, dơ nắm đấm tra hỏi thiệt tình 

_Nhóc, Việt nào thế? _Hưng nở 1 nụ cười đầy sát khí hỏi thèng em 

_Thế lớp anh không thấy ai gọi con nhỏ đó tên Việt sao? Việt là Việt Anh chứ ai _Bin nói 

_Hả............_Cả 2 thằng há hốc mồm 

_Nhưng con nhóc đó thì liên quan quái gì tới thằng Việt? _Hưng đần mặt 

_Sau này anh khác biết, mau đi thôi..._Bin kéo 2 thèng đi 

3 đứa chạy theo nhưng 2 thằng kia thì chẳng hiểu mô te la gì cả vì trước giờ Việt nhà ta luôn là thằng lạnh lùng với con gái mà...Nhưng nghĩ thì nghĩ thế chứ hắn nghe thấy tên nó đã phát sốt ra được rùi chớ nói gì tới nghe tin nó bị oánh ... 

Còn nó lúc ế thì ...... 

"RẦM....Á......" 

Nó bị 1 thằng cầm đầu đẩy vào tường kha mạnh và không 1 chút thương tiếc cho thân phận liễu yếu đào tơ của mình (chẳng bít yếu mấy =~=) làm nó đâu nhưng không đồng nghĩa với việc nó sợ vì nó vốn gan lắm mà.Nó dương mắt đương mắt nhìn lũ ế, hỏi: 

_Tụi bây mún gì đây? 

_ha, muốn gì à? 1 câu thôi, mày là gì của thằng Nam?Bồ nó à? _Thằng kia hỏi nó 

_Mày điên à? _Nó buông ngay câu đó hết sức thản nhiên khi thằng đó vừa nói xong (Thực ra thì xém chút nữa là nó ói lun vì cái câu bảo nó là bồ của thằng mà nó không đội trời chung ==.) 

_Con danh này...Mày muốn ૮ɦếƭ à? _1 thằng định đánh nó nhưng thằng cầm đầu can 

_Từ từ đã mày. Con kia, thế mày với thằng Nam có quan hệ gì? _Thằng cầm đầu chừng mắt hỏi nó 

_Xì......._nó không thèm trả lời quay mặt đi 

_Con kia tao đang hỏi máy đấy_Thằng cầm đầu bắt đầu cáu 

_1.Mày không phải mẹ tao; 2. mày càng không phải bố tao; 3. mày không là mẹ cũng chẳng là bố tao thì việc quái gì tao phải nói với mày? _Nó khinh khỉnh nói 

_Con oắt này.....mày....._Thằng cầm đầu giận tím tái cả mặt 

Tên cầm đầu túm cổ áo nó , hắn hất văng nó ra giữa lũ đồng bọn làm nó mất thăng bằng té nhào xuống đất ,2 đầu gối đập vào sàn xi măng chảy máu ròng ròng đâu đớn.... 

_Đập ૮ɦếƭ con nhóc này cho tao _thằng cầm đầu hét lớn 

Sau câu nói của thằng đó thì bầu trời u ám bắt đầu ào ào những cơn mưa đầu mùa hè rơi xuống như chút nước vào sân trường ..._Cơn mưa đầu mùa hạ chợt tới nhanh và bất ngờ như vậy đấy.... 

Và 1 thằng đo con cũng lúc dó cầm 1 khúc gỗ lớn, dài chừng 1m lao vào định đập vào nó .Nó biết, nó nhìn thấy chứ, rất rõ là đằng khác nhưng nó không làm gì được cả vì 2 chân nó đã đâu h lại thấm thêm nước mưa lại càng đau hơn làm cho tê liệt luôn..... 

_VIỆT......_1 tiếng hét vang lên 

----

"BỐP" 

Sau tiếng hét đấy là tiếng gậy đập vào đầu nhưng không phải nó vì nó hiện giờ đang ૮ɦếƭ sững trước cái thân hình cao tầm 1m80 đã chạy ra đỡ phát gậy trí mạng đấy cho nó 

Cũng lúc đấy Nam, Hưng và thằng Bin cũng vừa tới và chứng kiến đầy đủ cảnh Việt lao ra đỡ phát gậy trí mạng đấy cho nó. Chẳng cần ai bảo ai 3 thằng lao vào đập cho lũ chó kia 1 trận tơi bời hoa lá và chỉ dừng lại khi khi nó sực tỉnh lại và hét thất thanh vang trời : 

_HAI.......HAI......ƠI........... 

Lúc đấy 3 thằng mới nhận ra là Việt (Việt Anh ý ạ) đang bị thương ...Nam lai tới bế nó lên nói: 

_Bin , Hưng đỡ Việt đi phải đưa nó vào viện thôi. Không ổn rồi 

_OK_ 2 ng đồng thanh 

_Alo, mau đưa xe của tôi tới trường mau. Tôi cho ông 5 phút_Hắn nhấc điện thoại lên gọi 

Còn nó lúc ấy chẳng biết gì nữa cả ...xung quanh nó bỗng dưng tối sầm lại và nó ngất đi lúc nào chẳng hay. Điều duy nhất mà nó nhớ là nó đã rất sợ , nó dợ hãi, run rẩy lên khi thấy những giọt máu đỏ cứ lăn xuống dưới đất loang lổ còn tay nó, người nó thì thấm đầy máu và ai đó đã bồng nó lên, nó đã ôm chặt lấy người đó và khóc , khóc 1 cách đau đơn, sợ hãi trong mưa và rồi ngất đi/..... 

TẠI BỆNH VIỆN: 

Chiếc xe limou đỗ xịch ngay trước cửa trong cảu bênh viện luôn. Hắn lôi điện thoại ra gọi: 

_Bác sĩ Trương hả? Tôi cho ông 5 phút để ra đây mổ cho bạn tôi , nhanh lên không tôi đóng cửa cáu bệnh viện này luôn. _Hắn quát (chậc, đúng là giọng lưỡi con nhà giàu) 

Đúng nhật, 5 phút sau thất ông bác sĩ lật đật chạy xuống và ngay lập tức Việt được đưa vào phòng cấp cứu ngay lập tức 

_2 người ở lại đây tui qua bên kia xem con nhóc đó thế nào _Hắn nói 

_Ừ _Hưng nói 

_Anh , em đi với_Bin đi theo 

_Thôi, không cần anh lo được. Nhóc về nhà nghỉ ngơi đi tý anh nhờ mày cái này _Hắn phẩy tay kêu nó đi 

_Dạ _bin lủi thủi ra về (đừng lạ vì seo tên này ngoan thế nhá vì Bin k cãi được đâu, léng phéng ăn đập như chơi mà thực ra tại tên Bin nể mấy ông anh này lắm) 

Hắn rảo bước đi trên hành lang bệnh viện, trong đầu nghĩ vu vơ rồi lại tưởng tượng ra cảnh nó lúc đấy làm hắn lại muốn sôi máu lên...Nghĩ ngợi 1 lúc rồi hắn cũng đi tới được trước cửa phòng bệnh nhân có ghi bảng tên "Hoàng Việt Anh" từ lúc nào không hay.Mở cửa bước vào thì gặp ngay cô y tá đang cắm ống chuyền cho nó; không đợi để hắn hỏi, cô y tá nhìn hắn 1 hồi rồi nói: 

_Anh là người nhà của bệnh nhân này sao? 

_Vâng, cô nhóc đó sao rồi ? _Hắn trả lời mà mắt cứ chăm chăm nhìn nó 

_Ùm, bệnh nhân tạm thời ổn rồi chỉ là bị xước xát ngoài thôi, vết thương ở chân cũng đã được băng bó rồi ạ nhưng...._Cô y tá bỗng dừng lại 

_Nhưng sao? _hắn quay lại nhìn cô y ta lo lắng 

_Nhưng cô gái đấy trước đã gặp phải truyện gì sock lắm, h lại phải truyện tương tụ nên trên tinh thần h khá hoảng loạn .Tốt nhất anh hay ai đấy nên ở đây cạnh cô ấy khi cô ấy có bất chợt tỉnh lại thì có người ở bên cô ấy xẽ an tâm hơn...._Cô y tá mỉm cười nói 

_Tôi hiểu rồi, tôi sẽ ở lại _Hắn nói 

Cô y tá khẽ cười rồi bước ra khỏi phòng còn hắn bước tới ngồi bên cạnh giường nó.Nó đang thiêm thi*p ngủ, hơi thở đều đều nhưng khuôn mặt trông cức kì trẻ con của nó thỏang 1 nét buồn lạ lùng.Hắn nhìn nó sót xa với những vết thương trên cổ, trên tay , khẽ gạt đi những lọm tóc còn vương trên khuôn mặt nó ra thì h hắn mới để ý kĩ rằng nó cũng mang 1 khuôn mặt khá dễ thương nhất là khi đang ngủ trông nó như 1 đứa trẻ vậy. Và bất giác hắn đã cúi xuống và thơm nhẹ lên trán nó 1 cái rồi nhận ra việc mình làm thì mặt đỏ bừng bừng quay đi ( chậc, iu rùi mà tên này cứ giả nai k à =~=). Hắn ngồi nhìn nó 1 lúc rồi lôi cái điện thoại pro của mình ra gọi cho lũ đàn em 

_Alo! _Đầu dây bên kia trả lời 

_Tao, Nam đây...._Hắn nói 

_A, đại ca....Muộn thế đại ca gọi em co truyện gì thế ạ? _Tên đó reo lên 

_Ờ, mày tập chung anh em đi; gọi cả thằng Bin nữa . Đi tóm tất cả những con chó hôm nay dám cắn bạn tao về Bang. Mày dùng biện pháp gì cũng được chỉ cầm mang lũ đấy còn sống trở về đấy cho tao. Theo thằng Bin đi, nó xẽ chỉ cho mày, Hiều k? _Hắn ra lệnh 

_Ok, em hiểu rồi. H em xẽ đi luôn_Tên kia nói rồi cúp may 

Hắn ngả mình xuống cái ghế salon nghỉ 1 chút. Quả thực hôm nay với hắn là ngày mệt mỏi nên giấc ngủ đến với hắn khá là nhanh chóng. 

_Á.........Á............Á........._Nó hét lên thất thanh 

Tiếng hét của nó khiến hắn bật dậy, hắn chạy lại bên cạnh giường của nó , người nó run lên cầm cập vì sợ hãi 1 cái gì đó, có lẽ nó mơ phải 1 giấc mộng ghê gớm lắm nên mới khiến cho cô nhóc thường ngày chẳng sợ trời, chẳng sợ đất lại phải run sợ tới như thế này. Nước mắt nó cứ chảy dài, tay nó ôm lấy đầu, thu mình lại bên góc giường mà miệng có cư luôn lẩm bẩm: 

_Hai .....hai ơi....hai....hai ơi em sợ lăm......hai ơi .....hai đừng bỏ em mà........hai ơi......hai ơi...... 

Hắn chạy lại bên nó, kéo tay nó ra xem nó bị đau hay gì không thì bất giác có lẽ nó tưởng lầm hắn là hai mà nó vẫn gọi nên đã ôm trầm lấy nó trong vô thức .Nó choàng tay lên cổ hắn, nó ôm chặt mình vẫn run lên sợ hãi nhưng nó đã không khóc nữa .Hắn nhẹ nhàng ôm lấy nó, khẽ nói: 

_Mọi chuyện ổn rồi mà, yên tâm đi 

1 lúc sau khi ổn định lại thì nó thi*p đi trên vai hắn lúc nào không hay, đôi mắt nó vẫn còn ươn ướt nhưng sắc mặt đã đỡ hơn và dường như nhờ câu nói của hắn mà trên môi nó đã phảng phất nụ cười bình yên. 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc