Đồ Khốn! Sao Để Tôi Nhớ Cậu - Chương 62

Tác giả: Chishikarin

Nhà nội…
“Xịch” _ một chiếc xế hộp đỗ xịch trước cổng nhà nội.
Bước xuống xe, Gia Huy đến trước cửa, nhìn vào trong nhà…
Anh không biết mình tự ý làm thế có nên không nữa, anh sợ mình phạm lỗi không đáng có.
Đút tay vào túi lấy ra chiếc điện thoại và bấm gọi đi.
……
“Yêu một ai là khi từ trong nghĩ suy là bao đợi mong
Đời em đã vui hơn xưa vì ta đã gần bên nhau
Love me, love me (à ha) kiss me, kiss me (moahh)…”
Điện thoại của cô đổ chuông…
- “Alo”
- …
- “Alo, anh Huy ạ?”
Định cúp máy nhưng giọng cô lại vang lên lần hai.
- Uhm, anh đây.
- “Anh gọi em có việc gì không ạ?”
- Không, à có.
- “Việc gì vậy anh?”
- Giờ em không bận gì chứ?
- “Dạ hiện tại thì là vậy.”
- Đi đây với anh một lát.
- “Đi đâu ạ?”
- Anh đang đứng trước cửa nhà em, chuẩn bị rồi ra nhanh nha! Anh đợi.

“Tút tút tút”
Vừa nói xong Gia Huy đã vội cúp máy không để cô kịp nói lời nào. Cô có cảm giác hơi kì lạ trước biểu hiện của Gia Huy vừa xong. *Có chuyện gì chăng?*
……ooO
10 phút sau…
“Két kẹt” _ cô mở cửa.
- Anh chờ em có lâu không ạ?
Đúng là không thể thay đổi con người này. Đã qua bao lần “sửa chữa, tân trang” mà rồi cũng vẫn hoàn lại như xưa. Chiếc quần jean bụi bặm, chiếc áo thun với chiếc áo khoác jean ngoài cũng bụi bặm nốt.
Nhìn cô, Gia Huy hơi lơ đễnh chút.
- Có vấn đề hả anh? _ cô nhìn mình rồi nhìn Gia Huy hỏi e dè.
- Hì… _ Gia Huy bật cười. – Hai đứa đúng là trời sinh một cặp.
- …Dạ?
- À không. _ Gia Huy lắc đầu. – Em lên xe đi.
Gia Huy mở cửa xe trước cho cô vào. Tư lự nhìn Gia Huy thắc mắc nhưng rồi cũng chả hỏi nhiều và lên xe anh.
……ooO
- Hứa với anh, lát nữa phải giữ bình tĩnh nhé!
- Dạ? _ cô không hiểu.
___o0o___
Khách sạn X
Lúc nào cậu xuất hiện cũng có bóng Yuu kè kè bên cạnh, trông cô bé kiêu sa không kém gì những tiểu thư xinh đẹp kia, thậm chí là hơn cả họ.
- Đây là… _ những câu hỏi ngập ngừng của tất cả những ai trông thấy cậu và Yuu. Họ thắc mắc về cô bé này là gì của cậu mà lại xuất hiện vẻ thân mật đến thế?
- Chắc đây là mỹ nữ của cậu phải không?
- Còn phải nghi ngờ nữa sao? Cậu định chừng nào sẽ cho chúng tôi được cầm thiệp hồng đây?
- Gì thì gì cũng phải để cậu ấy thỏa sức kiếp độc thân đã mới có thể từ dã nó chứ.
- Chắc hôm nay là ngày đánh dấu cho sự từ dã kiếp độc thân đó cũng nên.
- Các vị cứ nói thế, phải để cho chính chủ lên tiếng nữa chứ nhỉ, hàhà.
Cậu nhìn Qua Yuu đang cạnh mình. Cô bé vén tóc bên tai làm điệu, mỉm cười thẹn thùng.
- … Cảm ơn các vị đã bỏ thời gian đến đây! Những câu hỏi này lát nữa nhất định sẽ được trả lời thỏa đáng thôi. _ cậu nở nụ cười quyến rũ.
Tất cả đều tạm hài lòng với câu trả lời của cậu, họ đành đợi thêm chút nữa để có được câu trả lời chính xác.
Khách khứa hầu như đã đến đông đủ, bữa tiệc cũng có thể bắt đầu.
- Thưa tất cả các quí vị! Rất cảm ơn mọi người đã đến dự bữa tiệc tối nay với chúng tôi! _ anh trợ lý của Gia Huy lên tiếng mở màn bữa tiệc.
“ Rào rào rào” _ tiếng vỗ tay hưởng ứng của tất cả.
- Sau đây xin mời nhân vật chính của chúng ta-anh Gia Bảo lên có đôi lời cho buổi tiệc này.
“Rào rào rào”
Đám đông dạt sang hai bên để lấy đường cho cậu lên sân khấu. Cả cậu và Yuu cùng bước khỏi đám đông lên sân khấu…
“Kítssssss…” _ tiếng micro kít lên do bị nhiễu vô tình làm tăng thêm sự tập trung chú ý của tất cả mọi người lên sân khấu, nơi cậu và Yuu đang đứng.
Đúng lúc ấy Gia Huy cũng vừa đưa cô tới. Anh đưa cô đến đứng một chỗ thoáng tầm nhìn nhưng tương đối kín đáo. Tiếng kít của micro đã giúp cô nhanh chóng tìm ra cậu
- Chào tất cả mọi người! _ cậu cúi đầu. – Rất vui vì hôm nay lại được gặp mọi người tại đây một lần nữa.
“Rào rào rào”
- Chắc hẳn rằng mọi người đang thắc mắc về một người đã cạnh tôi suốt nãy giờ đúng không?
Cậu ngừng lại một chút để ở dưới có cơ hội xôn xao, bàn tán…
- Yuu đẹp anh nhỉ!? _ cô mỉm chi nhìn cậu với Yuu trên sân khấu và nói với Gia Huy nhưng không nhìn anh.
- …Uhm. _ Gia Huy cũng đáp lại cô bằng một cái “uhm” nhẹ có chút tiếc xót gì đó.
……
Cậu kéo tay Yuu để cô bé tiến lên phía trước cho mọi người được nhìn rõ cô bé hơn.
- Giới thiệu với tất cả mọi người, đây là Yuu-em gái tôi.
- Sao?…
- Em gái à?
- Hóa ra là em gái.
- @#$^%#$… _ những cái ồ lên, ngạc nhiên của tất cả mọi người.
Yuu cười thật tươi, cúi chào tất cả mọi người theo phép lịch sự mà cô bé đã được dạy bảo.
Gia Huy ở góc nọ cũng có chút ngạc nhiên, nhưng anh lại cười nhiều hơn. Riêng cô vẫn vậy, không có chút phản ứng.
- Thằng nhóc này đã lớn rồi đấy. _ Gia Huy khoanh tay trước ***…
- Sau này anh em chúng tôi phải nhờ đến các vị rất nhiều. Từ ngày mai, Yuu sẽ bắt đầu công tác tại công ty, hy vọng mọi người sẽ giúp đỡ cô bé.
Tin này mới thật sự làm Gia Huy sock, cậu nghĩ thế nào mà để Yuu vào làm? Hơn nữa việc này còn chưa được thông qua anh.
- Nhân cơ hội có sự có mặt của tất cả mọi người là các vị khách quý. Tôi xin nhờ mọi người làm chứng cho tôi một việc.
Tất cả chưa hết xôn xao thì cậu phát ngôn đã làm họ yên lặng hẳn, hay đúng hơn là họ đang tò mò xem có chuyện gì tiếp theo sẽ xảy ra.
- Tớ biết cậu đang ở đây, hãy nghe những gì con tim tớ gửi đến cậu nhé!
Cậu quay sang anh trợ lý, gật nhẹ đầu làm hiệu. Lập tức tất cả những bóng đèn đều vụt tắt, cả khán phòng đều nhốn nháo, không ai dám nhúc nhích hay di chuyển dù chỉ một chút. Chỉ lát sau, một ánh sáng trắng duy nhất trên sân khấu để nhấn mạnh nhân vật chính. Cậu trong bộ vét đen ngồi trên một chiếc ghế đơn cạnh cây đàn piano huyền quyền quý, tay để trên những phím piano trong tư thế sẵn sàng , ánh mắt say đắm nhìn về một nơi nào đó. Lúc thứ ánh sáng kia bùng lên cũng là lúc cậu đưa những ngón tay nhẹ lướt trên những phím đàn, tạo ra thứ âm thanh thật dịu tai.
“♫ ♪ ♪ ♫ ♪ ♪ ♪ …
Ngày không em không lung linh nắng trên con đường.
Dòng người lướt qua riêng anh ngẩn ngơ miên man.
Và em hỡi có biết tim anh vấn vương bóng hình đợi mong.
Nhưng anh nín lặng không dám chạy đến bên em.
Vì ngại em hững hờ hay vì sợ làm em xốn xang…
Từng câu… từng chữ… từng nốt nhạc nhẹ lướt bên tai ai, tất cả như chìm vào một thế giới khác lạ…
…Em nơi chốn nào anh miên man nỗi nhớ không nguôi.
Lòng anh khát khao sẻ chia buồn vui cùng em.
…Cảm xúc dồn nén trong cậu đã chuẩn bị sẵn sàng nở hoa… Cậu nhắm mắt, lấy hơi thật vững chắc cho đoạn điệp khúc, cho nỗi lòng mình được giải tỏa…
Vì nếu em cần một bờ vai êm.
Nếu em cần những phút bình yên.
Anh sẽ đến ngồi kề bên em.
Khi em khóc giọt nước mắt chứa chan.
Dẫu phong ba anh sẽ đến với em.
Cho dù không làm em cười.
Anh sẽ đến để được khóc cùng em.
Vì khi em cười nụ cười long lanh.
Con tim anh hạnh phúc rạng ngời.
Anh sẽ đến như bao lần.
Để mình cùng tựa vào vai nhau… (Bản tình ca đầu tiên-Duy Khoa)
Cậu dồn hết tình cảm của mình vào bài hát cho đến tận nốt cuối cùng…
“Rào rào rào rào…”
Tất cả đều gật gù, phần ngưỡng mộ phần ghanh tỵ…
- Cậu hiểu những gì tớ muốn nói mà đúng không?
- …
- Nếu cậu đồng ý… hãy lên đây cùng tớ!… Được không?
- …
Tất cả lại xôn xao, họ nhìn quanh, tò mò và đợi chờ cô gái ấy, hay đúng hơn là họ đang chờ xem cô gái kia là tiểu thư của nhà nào.
- Lên đi! _ một người trong số đám đông nói lớn.
- Lên đi! Lên đi! Lên đi!… _ tất cả cùng đồng thanh hô và cùng tiếng vỗ tay theo nhịp để hưởng ứng.

- Em quyết định đi! _ Gia Huy mỉm cười nhìn cô.
- … Em lên đó được chứ?
- _ Gia Huy bật cười. – Ngốc quá, em cứ đi khi con tim em dẫn lối!
- …
Cô nhìn lên sân khấu-nơi có ánh mắt cậu đang chân thành đợi chờ…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc