Đồ Khốn! Sao Để Tôi Nhớ Cậu - Chương 05

Tác giả: Chishikarin

Bất ngờ trước thái độ của H.Lâm vì chưa bao giờ cậu hành xử như thế kể cả 5 năm học chung rồi, H.Lâm không phải là người dễ bị đả kích, ngay cả lúc K.Lâm nói nó có boyfriend cậu vẫn không tỏ thái độ. Chả lẽ nào chỉ vì phun nước trúng hắn mà cậu ta lại ngại đến mức bỏ về…
Không suy nghĩ thêm cô theo H.Lâm ra ngoài để lại K.Lâm và cậu ở lại. Ra khỏi quán kem cô thấy H.Lâm đang bứơc đi thất thểu trên đường, không biết sao giờ cô lại thấy buồn cười, không biết đây có phải là thằng bạn không sợ trời cũng không sợ đất (chỉ sợ mỗi K.Lâm) mà cô biết không nữa? . Cất cái nụ cừơi ấy đi chạy đến vỗ vai H.Lâm.
-Nè sao lại bỏ đi vậy hả?
H.Lâm vẫn bước đi mặt cúi gằm xuống, cô bực mình vì cậu ta giám phớt lờ mình kéo tay cậu lại đứng trước mặt cậu nói:
-Tôi đang nói chuyện với cậu đó có nghe không?
H.Lâm đứng lại nhưng vẫn không nói gì, cô chống nạnh đi một vòng quanh cậu rồi dừng lại trước mặt cậu.
-Đừng nói với tôi là cậu sợ hắn nha? _cô nhìn H.Lâm chằm chằm.
-Chứ cậu bảo tôi phải làm gì? Chưa bao giờ K.Lâm đối với ai giống vậy cả! _H.Lâm giờ mới lên tiếng.
*ủa… là sao? A hà thì ra đây là lí do sao chú nó bỏ về* (ý cô là H.Lâm sợ Bảo vì lỡ phun nước vào mặt cậu, Sợ cậu tính sổ nên mới bỏ về) bắt được thóp H.Lâm cô lên giọng.
-Chả lẽ cậu dễ dàng bỏ cuộc vậy sao? _cô nheo mày hỏi.
H.Lâm không trả lời lại cúi gằm mặt xuống.
-Dưới đó có gì hay lắm sao cứ ngắm vậy?
Có lẽ tôi đã nhìn lầm cậu, vậy mà nãy tôi còn đang mừng thay nó vì có người như cậu yêu nó. Chắc kiểu này tôi phải đi đổi kính cho tăng độ lên mới được. Haiz…
H.Lâm im lặng một chút rồi nói:
-Cậu có cận đâu mà đòi tăng độ. _câu trả lời của cậu khiến cô sững người, cô quên mất H.Lâm biết cô không bị cận.
Cô hắng dọng chỉnh lại kính.
- E hèm… thôi bỏ đi không hơi đâu nói với thằng bờm @ như cậu nữa, bye. _ra vẻ thất vọng cô nói xong bỏ đi một mạch.
Nhưng đi được một đoạn thì cô xợt nhớ lại còn hai người đang trong quán kem. *không được mình không thể để hắn mãn nguyện được* nghĩ vậy cô lập tức quay lại quán kem với tốc độ hỏa tiễn.
Tới nơi cô đẩy cửa vào nhìn quanh, thấy hai người vẫn đang ngồi đó, không ngần ngại cô tiến tới. Cậu có vẻ ngạc nhiên khi thấy cô quay lại, còn K.Lâm thì thấy cô liền làm mặt giận dỗi quay đi hướng khác.
-Híc… _cô cười khảy quay sang phía K.Lâm đang nhìn, bước qua đứng trước mặt nó. *chu choa còn giám giận mình nữa*
K.Lâm lại đổi tư thế ngồi quay sang hướng khác, cô lại bước theo. Cứ thế đến hai lần nữa. Cô cáu thất sự, cô quyết định không bước theo nữa. Cô giật vai K.Lâm quay lại hướng mình 乃úng vào trán cô một cái.
-Ui ya… đau!
-Nhỏ còn biết đau ah? Nhỏ cũng được quá hen. Giám tỏ thái độ hả? Có muốn biết thái độ thật sự hok nhỏ? _cô nhướn mày nói.
-@#$#$%^^*…
Hai nhỏ lo giận dỗi mà quên mất rằng có một người đang nhìn mình nãy giờ.
Trước giờ cậu chưa thấy đôi bạn nào lại tự nhiên đến vậy. Hiếm khi có phim xem, cậu ngồi im hết nhìn cô rồi lại nhìn nó.
Hai người chí chóe xong lại cười hòa. Đúng là họ sinh ra để làm bạn thân của nhau, nhìn hai đứa nó tự nhiên cậu thấy hơi ghen tị.
It feels like nobody ever knew me until you knew me
Feels like nobody ever loved me until you loved me
Feels like nobody ever… _điện thoại của K.Lâm đổ chuông, nhìn vào màn hình điện thoại sắc mặt nó dần biến sắc nhưng cũng bắt máy.
-Dạ… con nghe thưa sơ
-…
-Dạ con đang trên đường về ạ _K.Lâm vừa nói vừa đưa tay chỉ vào mình rồi chỉ ra cửa ý nói nó phải về, vẫy chào hai người rồi nó chuồn lẹ.
Cô gật đầu lia lịa bởi cô biết goàn cảnh của K.Lâm, còn cậu thì không nói gì.
-Vâng! Thật….
K.Lâm đã đi ra khỏi quán mà cô và cậu vẫn đang còn nhìn theo. Thấy cậu cứ nhìn theo K.Lâm cô gắt:
-Mắt rớt rồi kìa.
-Bộ mắt tôi rớt thì mắt cô còn nguyên vẹn chắc?
-Cậu… xí. _cô nói xong đứng dậy bỏ về.
Ngồi trong quán cũng khá dễ chịu, lại có những bản hit w-pop cho cậu nghe (thể loại nhạc cậu thích nhất) nên ngồi thêm một lúc lâu nữa cậu mới về. Cậu vừa kéo ghế đứng dậy thì một nữ phục vụ chạy đến:
-Thưa anh, của anh hết 315.000đ.
Cậu tròn mắt không hiểu phục vụ đang nói gì, nãy giờ cậu chỉ gọi một ly cafe vậy sao lại nhiều tiền đến vậy.
-Chị ơi, chị có nhầm không ạ? Nãy giờ tôi chỉ gọi 1 cafe thôi mà. _cậu nói xong chỉ tay xuống ly cafe đang còn trên bàn.
Nữ phục vụ nhìn xuống bàn thấy đúng thật rồi nhìn lại hóa đơn trên tay mình, một duỗi danh sách dài:
“ Kem…
Nước…
Bánh ngọt…”
-Nhưng trong hóa đơn ghi rõ ràng mà. _nữ phục vụ nói chắc rồi đưa hóa đơn cho cậu xem.
Cậu cầm hóa đơn đọc xong mà choáng váng.
-Những thứ này không phải tôi gọi mà, chị nhầm rồi. _cậu nói xong đưa lại hóa đơn cho nữ phục vụ rồi bước đi.
-A…anh gì ơi có cái này. _nữ phục vụ chạy theo cậu –Tôi quên mất.
“ cám ơn cậu nhiều!!!. Hihi
TRẦN NA NA”
(cũng anh hùng wá còn kí tên để lại danh tính nữa)
Cầm tờ giấy tiện lợi có lời nhắn của cô để lại trên tay, cậu tức muốn nổ đom đóm mắt. Nhưng muốn về thì phải thanh toán mới được về, hết cách cậu đành móc ví ra trả tiền.
Nhưng… ví cậu không mang, móc mãi mà chỉ có vẻn vẹn 50 000 trong túi, vì cậu nghĩ chỉ đi dạo thôi thì cần gì mang tiền nhiều. Cậu vò đầu bứt tóc hết rờ túi này lại đến túi khác nhưng không có, xui xẻo điện thoại cũng không mang. Nữ phục vụ thấy điệu bộ của cậu hiểu liền là cậu không có tiền trả, cô trề môi:
-Sĩ diện hão, nhìn cưng trông cũng ngon đấy sao lại đi ăn quỵt thế hả? đã không có tiền mà còn bày đặt bao gái. Xí…! _nữ phục vụ thay đổi thái độ 180 độ, đưa đôi mắt khó chịu nhìn cậu.
-Này chị ai nói tôi bao gái vậy hả? Mà tôi ăn quỵt của chị bao giờ? _cậu trừng mắt nhìn nữ phục vụ khiến cô hơi dợn.
Cậu đang bực bội, nữ phục vụ còn thêm dầu vào lửa, lại còn nói cậu bao gái nữa (cậu có xem cô là con gái đâu, hơn nữa nếu có bao ai thì cậu thà bao con khỉ còn hơn).
-Thôi không nói nhiều, cậu thanh toán đi. _nữ phục vụ xòe tay ra trước mặt cậu.
-Tôi… tôi không có! _cậu ngượng ngạo trả lời.
-KHÔNG CÓ??? _nữ phục vụ nhắc lại lời cậu.
Cậu không nói gì chỉ móc túi không ra cho nữ phục vụ xem, đúng là cậu nói thật.
Nữ phục vụ nheo mày lại nghĩ gì đó (cô nghĩ trong nhà bếp đang thiếu người rửa bát đĩa). Suy nghĩ xong nữ phục nói.
-Thôi được rồi cậu đi theo tôi. _nói xong cô đi vào bếp.
Cậu không biết sẽ như thế nào nhưng giờ còn cách nào khác nữa chứ, cậu đành lẽo đẽo theo sau.
-Làm đi. _nữ phục vụ đó đưa cho cậu chiếc tạp giề rồi hất mặt về phía đống bát đĩa đang chất cao như núi kia.
-Làm gì ạ? _cậu ngây thơ hỏi lại.
-Rửa bát chứ làm gì?. _nữ phục vụ đó phán.
Cậu nhìn lại đống bát, nhìn nữ phục vụ rồi chỉ tay vào mình.
-Tôi sao?
-Bộ ở đây còn người nào ăn quỵt nào khác nữa sao? _nữ phục vụ nói mỉa.
Tức giận nhưng không làm gì được tại đang trong thế bí, cậu đành làm vậy.
*con nhỏ sao chổi tôi sẽ không tha cho cô. Hãy đợi đấy* (đã lâu… mà không, phải là rất lâu mới đúng cậu chưa chọc phá ai vì cậu quyết “tu”, đó cũng là câu trả lời cho việc cậu không tính toán những lần trước với cô, nhưng giờ thì cậu phải xuống núi rồi)
Cậu đứng rửa hết đống bát này đến chồng bát nọ, đến tận 2h sáng mới được “thả”. Hên là trước đây câụ sống một mình bên Úc nên cũng biết đến rửa chén là gì, cũng hay đi làm thêm nên quen với việc phải đứng lâu. Nếu không thì không biết rằng sau các đống bát đó cậu còn dẫn xác về nhà được không. Mà cũng còn hên nữa là trường cậu 8h mới học nên cậu có thể ngủ bù được chút buổi sáng.
Nhưng cậu không dành thời gian đó để ngủ bù, sáng hôm sau cậu dậy sớm rồi đến trường luôn. Dĩ nhiên cậu là người đến lớp đầu tiên.
Tùng tùng tùng…
Tiếng trống trường vang lên điểm giờ vào lớp.
Cô không biết gì nên thản nhiên bước vào, còn không quên tặng cậu một nụ cười “cám ơn” vì trầu kem tối qua, tưởng là sáng nay cậu ta chắc chắn sẽ tính với mình nhưng… không hề, cậu ta còn đáp lại cô cũng bằng một nụ cười nửa miệng. Cô không hề biết đến nụ cười của cậu vì cô đang đảo mắt tìm H.Lâm (hôm nay cậu ta không đi học) nếu không thì cô đã đề phòng được rồi.
Tiết đầu là tiết sinh của bà cô Lệ (bà ấy hơi dị hợp chút)
10’- 15’- 35’… trôi qua bình yên, cậu đang nghĩ không biết mình có bỏ quá liều cho xx xxxx không thì…
-AAAAAAAAAAAAAAAA………..!!! _đó là tiếng la của cô, mặt cô đang chuyển sắc từ hồng… trắng… xanh… đỏ…xám đến tím lịm.
Mọi con mắt đều đổ dồn xuống cô, một số bạn nữ khác cũng la lên volume không kém cô là mấy.
(thì ra cậu đến lớp sớm vì dụ này. Không biết cậu kiếm đâu ra lũ nhện to chảng kia cậu xịt cho chúng một ít hơi thuốc ngủ (đủ để khi cô đang ngồi học thì nó chui ra) rồi bỏ vào hộc bàn cô và chúng thì ngoan ngoãn nằm im mà lim dim. Xong việc cậu xách cặp xuống căng tin ăn sáng)
Trên người cô giờ có mấy “em” nhện đang bậu lấy cổ, tay, bụng… cô. Mà cô thì không biết làm gì khác ngoài việc đứng bất động như trời trồng (loài vật cô sợ nhất là nhện mà, vì trước đây anh trai cô cũng trêu cô do không cẩn thận nên bị mấy con nhện to không kém vậy cắn khiến cô lên cơn sốt ૮ɦếƭ đi sống lại phải nằm viện một tuần lận).
Cậu đang xung sướng cười rền trong bụng (làm sao mà cậu dám cười to, không khéo bị tởn cho một trận mà có khi còn bị ném vào trại cũng nên). Bà cô đang trên bục giảng thấy vậy đương nhiên là cũng chạy xuống xem.
-AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA…. _tiếng la của bà côlớn hhơn tất cả, át hết những cái “loa” khác. Nhưng có vẻ không phải là do sợ hãi, bà cô la lên rồi cười sung xướng.
-Trời ơi ở đâu ra lũ nhện dễ thương này vậy? cô tìm mãi mà không gặp chúng, giờ lại gặp ở đây! Hahaha.
Tất nhiên là không đứa nào ngạc nhiên rồi (ngoại trừ cậu), vì chúng biết trước bà cô này vốn dĩ dị hợp vậy mà.
-Vậy cô đưa chúng đi đi!!! _K.Lâm đề nghị.
-Hì… tuy cô thích chúng nhưng cô không thể bắt chúng bằng tay không được, bàn tay ngọc ngà của cô mà. _bà cô nói rồi đưa tay mình lên vuốt ve.
Cô thì vẫn đang ૮ɦếƭ đứng đằng kia. Mọi người chỉ biết nhìn cô tội nghiệp.
Gây chuyện thì phải giải quyết thôi, chả lẽ lại cứ đứng ngắm nhau sao, chơi cô vậy đủ rồi. Cậu lên tiếng:
-Đưa cho tôi cái bịch hay cái lọ gì cũng được.
Cả lớp đều ngạc nhiên.
-Mau. _cậu quát
Mạnh Hùng (lớp trưởng) vội vã chạy đi, lúc quay lại đưa cho cậu một cái hộp nhỏ.
-Đây.
Cậu nhận lấy rồi bước đến gần cô. Cậu nhặt từng con nhện bỏ vào hộp trước bao con mắt đang nhìn cậu thán phục, ngưỡng mộ của các nàng + những ánh mắt ghen tị của các chàng. Cô thì đương nhiên là ngoan ngoãn cho cậu bắt rồi.
-Cậu… cậu làm gì đấy. _cô hỏi khi thấy tay cậu đưa gần tới иgự¢ mình.
Cậu không trả lời vẫn làm việc mình đang làm. Cô sợ quá nhắm mắt chặt lại, nhưng không có chuyện gì xảy ra cả, cô từ từ mở mắt ra nhìn. Trước mắt cô là một con nhện to đang bị treo lủng lẳng.
-Bắt con nhện. _cậu dơ con nhện mới bắt trên иgự¢ cô lên nói.
Nhìn kĩ trên người mình đến khi chắc chắn rằng không còn “em” nhện nào trên người mình nữa cô mới thở phào, cơ mặt cũng dần giãn ra. Còn các “em” nhện ấy được trao lại quyền sở hữu cho bà cô Lệ.
Tùng tùng tùng…
Cuối cùng cũng xong buổi học, tiếng trống vừa vang là cô vội vã về nhà vì cô đã nhịn đói cả ngày nay rồi, trưa cô có xuống căng tin ăn trưa nhưng nhìn đâu cũng ra nhện nên không ăn được miếng nào. Cô đạp xe một mạch về nhà, đúng là có thực mới vực được đạo. Khi đã giải quyết xong cái bao tử của mình và hoàn toàn tỉnh táo, cô nghĩ lại việc hồi sáng:
-Sao hôm nay hắn tốt thế nhỉ, giúp mình bắt nhện nữa. Đứa nào lại giám chơi mình chứ? Mà… sao hắn lại không sợ nhện nhỉ?A đúng rồi! Là hắn, chính hắn, chắc hắn cú mình dụ hôm qua đây mà. Được lắm Hoàng Gia Bảo, cậu tới số với tôi rồi.

Giờ cậu đang thong dong trên đường với chiếc xe đạp của mình, nghĩ lại khuôn mặt cô lúc đó rồi tự cười.
Sau hôm nay cậu đã trở thành super man của lớp, nhưng điều đó không quan trọng cốt lõi vấn đề là cậu đã giải quyết được nỗi uất trong cậu bấy lâu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay