Đồ Đáng Ghét, Ta Thích Ngươi! - Chương 57

Tác giả: Diệp Linh

Buổi chiều sau khi xong việc ở Hoàng cung, Bạch Nhất Quân an tĩnh ngồi trên xe ngựa trở về Tĩnh vương phủ. Lộc cà lộc cộc một hồi rốt cuộc đến nơi.
Mục Phong: “Bẩm vương gia, đã đến phủ.”
Bạch Nhất Quân bước xuống xe ngựa, đi vào phủ liền thấy lão quản gia: “Tham kiến vương gia.”
“Ừm.” Bạch Nhất Quân phun ra một chữ rồi định đi thẳng nhưng lão quan gia lại lên tiếng: “Vương gia…”
Bạch Nhất Quân dừng lại quay đầu nhìn Phúc bá ý hỏi ‘chuyện gì?’
“Bẩm vương gia, Mặc cô nương vừa hồi phủ.” Phúc bá cung kính nói.
“Đang ở đâu?” Bạch Nhất Quân nghe vậy tâm trạng tốt lên không ít.
Ừm… Thỏ ngố trở về rồi… Ngày tháng buồn chán kết thúc rồi…
“Đang ở vườn sau của Trúc Nguyệt Các.”
“Ừm.”
Dứt lời liền biến mất nhanh như một cơn gió.- ------------------
Bạch Nhất Quân đi thẳng một đường tới vườn sau Trúc Nguyệt Các, từ xa thấy được bóng người quen thuộc đang ngồi, bên cạnh còn có Hạ Cữu và Tiểu Thanh, hắn nở nụ cười dịu dàng cất bước đi tới nhưng càng tới gần ánh mắt Bạch Nhất Quân lạnh dần, nụ cười cũng tắt hẳn.
Đến nơi, Bạch Nhất Quân không nói lời nào đã rút kiếm chĩa thẳng vào người đang ngồi: “Ngươi là ai?”
Hạ Cữu cùng Tiểu Thanh bị hành động lưu loát này của Bạch Nhất Quân dọa cho đờ người, không cho ra nổi nửa cái phản ứng.
Cùng lúc này trên cây một người nhảy xuống, giật lấy thanh kiếm của Bạch Nhất Quân: “Bình tĩnh, bình tĩnh, đại ca ơi, đao kiếm không có mắt, đừng đùa vậy chứ!”
Bạch Nhất Quân khi có người tới gần định vung kiếm qua nhưng nhìn thấy người đó rồi thì kiềm lực tay lại, mặc nàng lấy đi thanh kiếm. Và hiển nhiên người đó không ai khác chính là Mặc Viên.
Thấy nàng, Bạch Nhất quân theo thói quen đưa tay xoa xoa đầu Mặc Viên: “Về khi nào?”
“Mới vừa về luôn đó.” Mặc Viên vỗ một phát vào cái móng trên đầu mình nói.
“Còn đây là ai?” Bạch Nhất Quân híp mắt nhìn nữ nhân giống Mặc Viên đến năm phần đang ngồi ở kia.
“À… Đây là Mặc Vi, bằng hữu mới của ta đó.” Mặc Viên vui vẻ nói.“Bằng hữu?” Bạch Nhất Quân khẽ nhướn mày.
“Ừm… Đúng rồi đầu gỗ, nàng ấy có thể ở lại đây không? Có thể không?” Mặc Viên hai mắt lấp lánh nhìn hắn.
Bạch Nhất Quân nhìn biểu cảm này của nàng, sâu kín thở dài.
Hắn từ chối được sao?
Đáp án là không!!!
Bạch Nhất Quân: “Tùy nàng.”
“Haha… Ta biết ngươi sẽ đồng ý mà! Đầu gỗ đáng yêu quá đi!” Mặc Viên hi hi ha ha nói rồi nắm tay hắn kéo đi: “Đi! Chúng ta đi ăn cơm, hôm nay ta sẽ nấu.”
Bạch Nhất Quân nắm lấy tay nàng mỉm cười: “Được.”
Đi được vài bước, Mặc Viên chợt nhớ gì đó liền quay đầu lại nói với ba người ở đằng sau: “Mọi người cứ ăn cơm đi, không cần đợi ta.”
Dứt lời liền kéo Bạch Nhất Quân đi mất.
Cơm nước xong xuôi, Mặc Viên lại lôi Bạch Nhất Quân ra ngoài tản bộ. Đi được một vòng hoa viên Tĩnh Các, Mặc Viên bẻ người, vặn tay than thở: “Mệt quá rồi! Không đi nữa, không đi nữa…”
Bạch Nhất Quân đứng bên cạnh nhìn bộ dáng lười nhác của ai kia chỉ biết lắc đầu. Lại nhớ đến chuyện lúc sáng, Bạch Nhất Quân nghĩ nên nói cho nàng biết: “Tiểu Viên.”
“Hửm?” Mặc Viên dừng than thở, nhướn mày nhìn hắn.
Bạch Nhất Quân: “Qua kia nói chuyện một chút.”
Dứt lời liền kéo Mặc Viên đi qua bãi cỏ ngồi xuống. Mặc Viên ù ù cạc cạc bị lôi đi, đến khi phản ứng lại thì đã an tọa trên bãi cỏ, nàng hỏi hắn: “Xảy ra chuyện gì sao?”
Bạch Nhất Quân sắp xếp từ ngữ một chút rồi nói: “Cũng không nghiêm trọng lắm, chỉ là mấy hôm nay có người đến tìm ta hỏi mảnh ngọc nàng đưa.”
“Hỏi mảnh ngọc?” Mặc Viên nghe vậy hai mắt trợn tròn.
“Đúng vậy.” Bạch Nhất Quân gật đầu.Mặc Viên: “Mà làm gì?”
“Người đó nói đây là mảnh ngọc của khuê nữ thất lạc mười mấy năm trước.” Bạch Nhất Quân lôi mảnh ngọc trong tay áo ra.
“Ngươi biết đó là ai không?” Mặc Viên nhíu mày.
Bạch Nhất Quân: “Hồ tướng quân Hồ Lâm, ông ấy nói muốn gặp nàng.”
“Gặp ta? Để làm gì chứ?” Mặc Viên nghe tới đây bỗng nhiên muốn trốn tránh.
“Ta không biết nhưng nếu nàng không muốn thì không cần.” Bạch Nhất Quân khẽ xoa đầu nàng.
Mặc Viên trầm mặc một lúc lâu rồi ôm chân thì thầm: “Đầu gỗ này… Có phải ta rất nhát gan không?”“Ngoan, nếu nàng không muốn thì không ai ép được nàng, hiểu không?” Bạch Nhất Quân mỉm cười dịu dàng ôm nàng.
“Ừm.” Mặc Viên tựa người vào lòng hắn.
Lại qua một hồi yên tĩnh, Mặc Viên mới nói: “Mấy ngày tới ta sẽ tập trung bào chế thuốc, khi nào xong ta sẽ đi gặp ông ấy.”
Bạch Nhất Quân: “Nàng thực sự muốn gặp?”
“Trốn tránh cũng không giải quyết được gì, thôi thì cũng chỉ gặp mặt nói vài câu, không sao đâu.” Mặc Viên thở dài.
Nói thì nói vậy nhưng trong lòng vẫn có ý muốn trốn tránh. Nàng không hề tưởng tượng rằng sẽ gặp lại cha mẹ ruột của mình, à không, là của thân thể này. Thực sự gặp rồi nàng cũng không biết đối mặt với họ ra sao nên mới mượn việc bào chế thuốc để kéo dài thời gian. Đối với nàng bây giờ tránh được bao lâu sẽ tránh bấy lâu.
“Ta sẽ nói với ông ấy.” Bạch Nhất Quân ôm nàng thật chặt.
Mấy ngày sau đó, Mặc Viên hoàn toàn tập trung vào việc bào chế thuốc, hoàn toàn không suy nghĩ về việc kia nữa. Mà nói đến bào chế thuốc thì tuy Mặc Viên nàng không phải tinh thông y thuật hoàn toàn như phụ thân, bá bá và hai vị biểu ca nhưng bào chế một số loại thuốc thì vẫn biết.
Và may mắn là hồi trước kia, có lần mẫu thân bất cẩn bị thương một vết thật dài trên mu bàn tay, vết thương khá sâu nên để lại sẹo. Mẫu thân cũng không mấy để ý nhưng phụ thân yêu thê tử như mạng của nàng lại lòng đau như cắt, buồn buồn, rầu rầu.
Sau đó không biết bị cái gì K**h th**h lại khí thế bừng bừng lôi nàng đi hái thuốc, hái xong nhất quyết không buông tha mà túm lấy nàng bắt học cách bào chế thuốc trị sẹo này cho nên Mặc Viên hôm nay mới biết cách bào chế.
Mà mấy ngày nay thời tiết không tốt chút nào. Mưa to không dứt, không hề thấy được mặt trời, gió cứ ầm ầm thổi như muốn lật luôn nóc nhà lên. Nhưng Mặc Viên cứ như vậy mà tự kỉ một mình trong y phòng của Tĩnh vương phủ mặc bên ngoài sóng to gió lớn cỡ nào.
Và sau năm ngày cặm cụi đến mức sắp mọc mốc mọc nấm trong y phòng thì Mặc Viên đã hoàn thành. Nhìn thành quả bé tẹo sau nhiều ngày vất vả Mặc Viên thật đau lòng.
Huhuhu… Bản đại gia ta đã mất đi một vòng thịt mà thành quả lại bé tí như này… Hiu hiu… Mặc dù đã biết trước kết quả nhưng cũng không tránh khỏi đau lòng nha!!!
Mặc Viên chia thuốc bôi ra hai phần rồi mang theo ‘vết thương lòng’ chạy đi tìm Hồng Trà và Mặc Vi. Đâu vào đấy lại chạy sang nhà bếp càn quét qua một vòng xong phi thẳng tới phòng ngủ của mình ở Trúc Nguyệt Các chùm chăn ngủ.
Đến tối Bạch Nhất Quân vừa trở về liền đi thẳng đến y phòng. Nhìn khung cảnh ‘vườn không nhà trống’ kiểu này thì chắc đã làm xong rồi, Bạch Nhất Quân lại không nhanh không chậm đi tới Trúc Nguyệt Các.
Đi thẳng tới phòng Mặc Viên thì thấy Hồng Trà đang nhẹ nhàng đóng cửa lại. Thấy hắn Hồng Trà lại khẽ hành lễ: “Tham kiến vương gia.”
“Ừm. Tiểu Viên đâu? Ngủ rồi sao?” Bạch Nhất Quân nhìn căn phòng tối đèn hỏi.
“Vâng.” Hồng Trà kính cẩn nói.
Bạch Nhất Quân nhíu mày hỏi: “Đã ăn gì chưa?”
“Dạ tiểu thư ăn rồi.”
“Ừm.” Bạch Nhất Quân gật đầu rồi cất bước trở về Tĩnh Các.
Nàng ấy vất vả mấy ngày rồi, nghỉ ngơi sớm cũng tốt, ngày mai lại đến tìm vậy.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc