Đồ Đáng Ghét, Ta Thích Ngươi! - Chương 56

Tác giả: Diệp Linh

Tối hôm đó tại Hồ gia.
Hồ Hiên đẩy cửa thư phòng bước vào: “Phụ thân.”
Hồ Lâm: “Ừm. Con ngồi đi.”
“Vâng.”
Thấy Hồ Hiên ngồi xuống, Hồ Lâm lên tiếng hỏi: “Con đã đi thăm mẫu thân con chưa?”
“Dạ rồi. Bệnh của mẫu thân vẫn không có tiến triển gì tốt, con thực lo lắng.” Hồ Hiên cúi mặt nói.
“Đó là tâm bệnh, mà tâm bệnh thì cần có tâm dược. Giá như năm đó ta có thể bảo vệ được muội muội con thì…. Mà thôi đi! Haizzz” Hồ Lâm phiền muộn nói.
“Đúng rồi phụ thân, người còn nhớ cái này không?” Hồ Hiên nói rồi lôi một mảnh ngọc tử liên hoa từ trong cổ áo ra.
Hồ Lâm: “Nhớ. Đây chẳng phải quà mừng năm mới của ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu cho con sao? Ta nhớ con giữ một nửa, nửa còn lại là của Uyển Nhi.”
“Đúng là vậy.” Hồ Hiên gật gật đầu.
“Nhưng tự nhiên sao con hỏi cái này? Có chuyện gì à?” Hồ Lâm hồ nghi nói, trong dự cảm có chuyện gì đó sắp xảy ra.
“Vâng. Hôm nay con nhìn thấy nửa mảnh ngọc còn lại.” Hồ Hiên nhíu nhíu mày. Hắn rõ ràng thấy mảnh ngọc đó, không thể nhầm lẫn được bởi vì đôi ngọc này được chế tác riêng cho nên sẽ không thể có cái nào khác được.
“Cái gì? Con nói sao? Con thấy? Ai? Là ai đang giữ?” Hồ Lâm kinh ngạc bật dậy.
“Là Lục vương gia đang giữ nó.” Hồ Hiên đáp.
“Lục vương gia???” Hồ Lâm nghe vậy có càng thêm kinh ngạc.
“Đúng vậy. Lúc con hỏi mượn nhưng ngài ấy nói không thể rồi bỏ đi, con nghĩ có lẽ muội muội vẫn còn sống và có thể là đang ở trong Tĩnh vương phủ.” Hồ Hiên vân vê mảnh ngọc nói ra suy nghĩ của mình.
“Con nói đúng, có lẽ như vậy. Vài hôm nữa sau khi giải quyết hết mọi sự vụ, ta sẽ đích thân đến Tĩnh vương phủ một chuyến xem sao. Được rồi, không còn sớm nữa, lúc nãy dự yến cũng mệt rồi, con nghỉ sớm đi.”
“Vâng, vậy con đi trước, phụ thân cũng nên đi nghỉ sớm đi.” Hồ Hiên nói rồi cất bước đi.
“Ta biết rồi.” Hồ Lâm phất phất tay.
Hồ Lâm đứng dậy, đi đến bên cửa sổ nhìn bầu trời đêm, lòng ông khẽ nhói, trên trán hiện rõ những nét phiền muộn. Uyển Nhi… Uyển Nhi con gái của ông, đứa con gái ông tìm kiếm mười mấy năm nay, không một chút tin tức nay lại xuất hiện. Dù chỉ là chút hy vọng mong manh ông cũng muốn nắm lấy.
Uyển Nhi, tha thứ cho ta! Năm đó là người phụ thân này vô dụng không thể bảo vệ được con, khiến con phải chịu khổ nhiều năm như vậy! Nhất định, nhất định ta sẽ tìm con dù phải trả giá lớn như thế nào đi chăng nữa!!!
Sáng sớm, Mặc Viên nhảy nhót sang gõ cửa phòng Mặc Vi: “Mặc Vi, ta có thể vào không?”
“Được.”
Mặc Viên đẩy cửa bước vào liền thấy Mặc Vi đang ngồi ăn điểm tâm. Thấy Mặc Viên vào, Mặc Vi chỉ vào bàn rồi nói: “Ăn không?”
“Không đâu. Ta mới ăn rồi.” Mặc Viên lắc đầu ngồi xuống.
“Ừm.” Mặc Vi nói rồi yên tĩnh dùng bữa.
Mặc Viên ngồi nhìn có chút không nói nên lời. Dáng ăn này… Ừm… Rất tao nhã… quá khác biệt so với nàng… Hừm… Hừm…
Đến khi Mặc Vi ăn xong, Mặc Viên mới lên tiếng hỏi: “Mặc Vi, tỷ có dự định gì không?”
“Dự định?” Mặc Vi hỏi.
“Ừm. Có định đi đâu không?” Mặc Viên lôi đâu ra một ít đậu phộng ngồi nhai nhai.
“Không có. Sao vậy?” Mặc Vi khẽ uống một ngụm trà hướng Mặc Viên hỏi.
“Ừ thì… Hôm nay bọn ta định về Hoàng Thành, dù sao thì tỷ cũng không có dự định gì, vậy tỷ có muốn đi cùng không?” Mặc Viên vừa nhai đậu phộng vừa nói.
“Có phiền không?” Mặc Vi khẽ nhíu mày.
“Không sao, không sao mà.” Mặc Viên hi hi ha ha nói.
“Ừm. Vậy cũng được.” Mặc Vi nghe vậy thì gật gật đầu rồi hỏi: “Khi nào thì xuất phát?”
“Ừm. Bây giờ luôn. Đi thôi.” Mặc Viên nói rồi đứng lên đi, vừa đi vừa tung đậu phộng vào miệng nhai nhai.
Mặc Vi thấy vậy liền vơ lấy thanh kiếm trên bàn chầm chậm đi theo Mặc Viên.
-------------------------
Sau mấy ngày bận rộn, cuối cùng Hồ Hiên cũng có chút thời gian gọi là thư giãn. Phụ thân giờ chắc đang ở Tĩnh vương phủ, hắn thì không thân thiết với ai trong thành, cũng không biết làm gì đành đi loạn trên phố.
Đi một hồi cảm thấy nhàm chán, hắn ghé sang Tiên Hương lâu mua bánh hạt dẻ mà mẫu thân hắn thích ăn. Nhìn hàng người dài ngoằn để chờ mua bánh, hắn cảm thấy có chút…. Nhức đầu.
Nhưng không còn cách nào khác, ai bảo mẫu thân thích nhất bánh hạt dẻ ở đây chứ, hắn đành đi vào xếp hàng đợi mua bánh.
Mà dạo gần đây khẩu vị mẫu thân cũng không tốt lắm, không chịu ăn uống gì, hắn rất lo lắng người không trụ được bao lâu. Hắn và phụ thân đang cố gắng tìm tiểu muội, tiểu muội đáng yêu tròn tròn luôn ôm chân hắn rồi cười tít mắt gọi ‘đại ca ca’.
Trong kí ức của hắn, tiểu muội là đáng yêu nhất, xinh đẹp nhất, đáng được hưởng mọi thứ tốt đẹp nhất trên đời này. Nhưng điều đó đã không xảy ra khi Uyển Nhi bị bắt cóc vào năm ba tuổi. Khi đó cả nhà hắn xáo trộn hoàn toàn, phụ thân già đi nhanh chóng sau một đêm, mẫu thân bện*** không dứt.
Năm ấy, phụ thân gần như lật tung cả Hoàng Thành lên để tìm nhưng chẳng có kết quả. Đợi thật lâu, cuối cùng chỉ nhận lại một mảnh giấy viết: ‘Hồ Lâm… không phải ngươi rất tài giỏi sao? Có giỏi thì tìm đứa con gái bảo bối của ngươi cho ta xem nào!!! Nhưng cứ cố gắng vô ích đi… Và trong khoảng thời gian đó ta nhất định sẽ *** nó, sẽ khiến cho nó sống không bằng ૮ɦếƭ như những gì mà ngươi đã gây ra cho ta!!!!!’
Khi đó, phụ thân gần như phát điên, cầm kiếm chạy loạn tìm Uyển Nhi nhưng hiển nhiên là không thể. Tên kia quyết tâm không cho bạn họ tìm thấy tiểu muội…
Đang nghĩ vẩn vơ, bỗng nhiên một âm thanh vang lên thu hút sự chú ý của Hồ Hiên.
“A…. Bên kia có cái gì kìa, Mặc Vi, Tiểu Thanh, Hạ Cữu, ta muốn xem, mau tới xem, Vân gia gia, đi mau.” Mặc Viên thấy đám đông liền hứng khởi kéo Vân lão luồn lách đi qua.
“A… được được, chúng ta đi nào tiểu oa nhi.” Vân lão hai mắt sáng lên nói.
“Tiểu thư, đợi bọn ta, đừng chạy loạn.” Hạ Cữu vừa chen chúc giữa dòng người vừa đưa mắt nhìn theo Mặc Viên sợ lạc mất người.
“Tiểu thư mau dừng, chờ Tiểu Thanh.” Tiểu thanh vô cùng khổ sở gọi theo.
“Mặc Viên, mau đứng lại.” Mặc Vi đeo mạng che mặt cũng đang chen trong đống người.
Nhưng hiển nhiên là hai con người kia đã chơi đến quên lối về, hoàn toàn không nghe bọn họ đang vật vã gọi. Mặc Vi đứng trong dòng người, mày liễu nhíu chặt sau đó dứt khoát nhảy lên nóc tửu lâu bên cạnh, lại di chuyển vài bước nhanh chóng đến chỗ Mặc Viên, lôi cổ áo ai đó đi về phía xe ngựa của bọn họ.
Hạ Cữu và Tiểu Thanh thấy vậy cũng làm theo Mặc Vi, nhanh chóng chạy tới chỗ Mặc Viên.
“Aaaaaaa…. Không muốn, ta còn muốn chơi nữa mà… Các người thật độc ác!!! Huhuhu….” Mặc Viên đáng thương gào khóc nhưng hiển nhiên vẫn bị lôi xềnh xệch về xe ngựa.
Hồ Hiên khi nhìn thấy tình cảnh này có chút buồn cười, lại nhìn tiểu cô nương lúc nãy… Nếu tiểu muội hắn ở đây thì chắc cũng lớn tầm này rồi nhỉ? Nhưng mà khuôn mặt của tiểu cô nương đó trông thực quen, giống như đã nhìn thấy ở đâu rồi…
Lắc đầu một cái, Hồ Hiên nghĩ mình nhớ tiểu muội đến điên rồi…. Gặp ai cũng có thể liên tưởng như vậy…
Tĩnh vương phủ.
Bên trong thư phòng Tĩnh Các, Bạch Nhất Quân đang phê duyệt tấu sớ thì bên ngoài đột nhiên có tiếng gõ cửa. Hắn ngẩng đầu lên nói: “Có chuyện gì?”
“Bẩm vương gia, bên ngoài có Hồ đại tướng quân cầu kiến.” Mục Phong đứng ngoài cửa bẩm báo.
Bạch Nhất Quân: “Được rồi. Bảo quản gia châm trà mời đại tướng quân.”
“Vâng.” Mục Phong nói rồi lui ra.
Sau khi Mục Phong rời đi, Bạch Nhất Quân cũng bước ra từ thư phòng. Hắn không vội mà cứ chậm rãi đi, vừa đi vừa đoán xem mục đích đến đây của đại tướng quân.
Nếu không nhầm thì chính là vì mảnh ngọc tử liên hoa mà Tiểu Viên đưa cho hắn. Tối hôm qua Mục Trung trở về và hắn đã biết sơ lược tình hình Hồ gia trong mấy năm hắn vắng mặt.
Hồ gia có một nữ nhi và đã bị bắt cóc năm ba tuổi… Lần trước Hồ Hiên cũng hỏi hắn về mảnh ngọc… Chẳng lẽ Tiểu Viên lại là con gái Hồ đại tướng quân???
Khẽ vân vê mảnh ngọc trong tay Bạch Nhất Quân nhíu mày. Nhưng chỉ vậy thì không thể chắc chắn được, phải đợi Tiểu Viên trở về rồi tính…
- --------------------
Bên trong đại sảnh, Hồ Lâm vừa uống được một ngụm trà thì Bạch Nhất Quân cũng vừa tới, Hồ Lâm bỏ ly trà xuống hành lễ: “Tham kiến Tĩnh vương gia.”
Bạch Nhất Quân đưa tay đỡ lấy Hồ Lâm: “Hồ tướng quân không cần đa lễ, ngồi đi, lần sau cũng gặp bổn vương cũng không cần hành lễ như vậy.”“Nào được! Cái gì cũng phải có tôn ti trật tự, thần vẫn nên hành lễ.” Hồ Lâm ngồi xuống ghế điềm tĩnh nói.
Khẽ nhấp một ngụm trà, Bạch Nhất Quân nhìn Hồ Lâm hỏi: “Không biết hôm nay Hồ tướng quân đến tìm bổn vương là có chuyện gì?”
“À… Chuyện là thần nghe nói vương gia có một mảnh ngọc tử liên hoa, không biết…. có phiền không nếu thần mượn xem một chốc.” Hồ Lâm lễ độ nói.
“Ngọc tử liên hoa???” Bạch Nhất Quân khẽ nhướn mày.
“Đúng vậy, chính xác là chỉ có nửa mảnh.”
“Quả thật ta có.” Bạch Nhất Quân thừa nhận sảng khoái.
“Vậy?” Hồ Lâm có chút gấp gáp.
“Đây.” Bạch Nhất Quân đưa mảnh ngọc ra.
Khi nhìn thấy mảnh ngọc Hồ Lâm kích động đến mức suýt không kiềm được nước mắt. Uyển Nhi… Uyển Nhi, rốt cuộc thì phụ thân cũng tìm được chút manh mối rồi… Một chút nữa thôi… Phụ thân nhất định sẽ tìm được con, đợi ta…
Thu hết những biểu cảm của Hồ Lâm, Bạch Nhất Quân khẽ nheo mày. Không lẽ những gì hắn suy đoán là thật??? Hay là một điều gì khác…
Hồ Lâm nén lại cảm xúc của mình, lễ độ hỏi: “Xin hỏi vương gia từ đâu có mảnh ngọc này?”“Hửm? Tướng quân có ý gì? Đang tra hỏi bổn vương sao?” Bạch Nhất Quân tỏa ra khí thế bức người.
Hồ Lâm thấy thế liền đứng lên chắp tay, cúi đầu: “Lão thần không dám!” Ngừng một chút rồi nói: “Chuyện là nhạc phụ và nhạc mẫu của thần sinh thời có tặng cho nhi tử và nữ nhi của thần mỗi người nửa mảnh ngọc tử liên hoa, đó lại là tặng phẩm do một người thân thích tặng và được chế tác riêng nên không thể có chiếc thứ hai. Mà nữ nhi của thần đã thất lạc được mười ba năm, thần luôn tìm kiếm nhưng không có kết quả, nay biết được mảnh ngọc năm xưa đang ở chỗ vương gia nên mới mạn phép đến hỏi. Mong vương gia thứ tội!”
“Ừm.” Bạch Nhất Quân nghe xong cũng đã nhận định rõ mọi chuyện nhưng cũng chỉ hờ hững phun ra một chữ.
“Vậy vương gia… vương gia có mảnh ngọc là từ…”
“Mảnh ngọc này quả thật không phải của bổn vương, là được một người tặng, nàng nói đã đeo nó từ lúc nhỏ.” Bạch Nhất Quân không mặn không nhạt nói.
“Không biết thần có thể diện kiến vị cô nương đó được không?” Hồ Lâm càng ngày càng kích động.
“Không thể, hiện tại nàng không ở phủ, nàng đã đi ra ngoài rồi.” Bạch Nhất Quân giải thích ‘khá’ kĩ hơn bình thường.
Ừm… Nể tình ông có thể là nhạc phụ tương lai, nói nhiều hơn một chút… Như vậy sẽ để lại ấn tượng tốt… Không sai! Chính là như vậy!
“Vậy… Vậy khi nào vị cô nương đó trở lại? Thần có một số chuyện cần hỏi.” Hồ Lâm nghe vậy có chút thất vọng.
Bạch Nhất Quân: “Đang trên đường trở về.”
“Ồ… Vậy lần sau thần lại đến. Làm phiền vương gia rồi, thần mạn phép hồi phủ.” Hồ Lâm nói rồi đi về.
“Ừm.” Bạch Nhất Quân gật đầu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay