Đồ Đáng Ghét, Ta Thích Ngươi! - Chương 54

Tác giả: Diệp Linh

Đã hai ngày kể từ khi Mặc Viên đến thăm Mặc Vi. Trong hai ngày này nàng đã suy nghĩ rất nhiều về những lời Mặc Viên nói. Nàng ấy nói không sai. Nàng chính là quá cực đoan, chỉ âm thầm suy đoán rồi áp đặt suy nghĩ của mình lên người khác.
Nhưng đâu chỉ vì nhiêu đó mà nàng không quay về… Còn rất nhiều vấn đề nữa… Đâu phải ai cũng hiểu hết…
Mặc Vi bước xuống giường, mặc thêm y phục cùng áo choàng rồi đi ra ngoài. Trời đã vào đông, từng cơn gió mang theo hơi lạnh cứ thế vù vù thổi tới. Mặc Vi chầm chậm bước đi trong đêm, nàng đến một gốc cây trong khuôn viên của khách điếm định ngồi xuống nhưng chợt nghe được tiếng động lạ.
Mặc Vi cảnh giác nhìn lên cây thì lại thấy Mặc Viên mặc thanh sam đang ngồi trên đấy, trong tay còn cầm một vò rượu. Mặc Viên cũng cảm nhận được có người đang nhìn mình, đưa mắt nhìn xuống: “Mặc Vi?”
“Ừm.” Mặc Vi đáp.
….
….
….
….
Cuộc đối thoại chỉ vỏn vẹn vài chữ như vậy, sau đó hai người ai làm việc nấy không hề quan tâm đối phương đang làm gì, kiểu nước sông không phạm nước giếng.
‘Xoảng…’
Mặc Viên vứt vò rượu đã hết trong tay đi, không biết móc đâu ra hai vò nữa, nhìn xuống Mặc Vi đang ngồi ngẩn người ở dưới: “Này…”
Mặc Vi nghe vậy ngước mắt lên nhìn, ý hỏi ‘có chuyện gì?’
“Muốn uống không?” Mặc viên giơ vò rượu trong tay lên.
“Được.” Mặc Vi nhìn vò rượu trong tay Mặc Vi khẽ gật đầu.
‘Vèo’ một cái, Mặc Viên ném vò rượu xuống dưới, Mặc Vi thân thủ nhanh nhạy, lập tực giơ tay bắt lấy vò rượu đang rơi kia, cười khẽ: “Đa tạ.”
“Ừm.” Mặc Viên lấy vò rượu còn lại uống, không để ý trả lời.




Không gian lần nữa rơi vào trầm mặc, hai người không ai nói với nhau lời nào, cứ chuyên tâm yên tĩnh uống rượu của mình, dường như đã rơi vào thế giới riêng không buồn quan tâm thế sự.
Ở xa xa, Tiểu Thanh đứng bên cạnh một bụi cây vừa buồn bực vặt vặt mấy cái lá vừa hỏi Hạ Cữu bên cạnh: “Rốt cuộc là hai người họ đang làm cái gì???”
“Không thấy à? Họ là đang uống rượu đấy!” Hạ Cữu thản nhiên đáp.
“Thì biết là vậy! Nhưng mà tự dưng giờ này lại chạy ra đây hứng gió đông rồi uống rượu làm gì???” Tiểu Thanh có chút không hiểu, tay ra sức vặt lá.
“Làm sao ta biết!!! Ta cũng không phải con giun trong bụng họ.” Hạ Cữu nhún nhún vai.
“Trời lạnh như vậy, đã thế còn tối thui tối mò như này thì phải chùm chăn ngủ mới đúng… tự nhiên chạy ra đây hứng gió… Thật kì quái!” Tiểu Thanh tiếp tục vặt lá mà không hề hay biết cái cây đáng thương đã sắp bị bàn tay hoa ngọc của nàng vặt trụi.
Hạ Cữu nghe vậy từ chối cho ý kiến, lại nhìn xuống cái cây đang bị Tiểu Thanh vặt cảm thấy thật đồng cảm. Ôi… Cái cây tội nghiệp…
Mặc Viên và Mặc Vi không hề biết có một con người đang muốn hóng chuyện ở đằng xa vẫn là an an tĩnh tĩnh thưởng thức rượu. Quá nửa tuần rượu, Mặc Vi đột nhiên lên tiếng phá vỡ sự im lặng nãy giờ: “Mặc Viên… thực sự muốn biết tại sao ta không về sao?”
“Tùy ngươi.” Mặc Viên phun ra hai chữ ý nói tùy ngươi muốn nói thì nói không nói thì bản đại gia cũng chả mất cọng lông nào.
“Haha…” Mặc Vi khẽ cười, có lẽ là do tác dụng của cồn nên Mặc Vi lúc này trông có vẻ cởi mở hơn mọi khi.
“Cười cái gì?” Mặc Viên khó hiểu hỏi.
“Không có gì?” Mặc Vi lắc đầu, ngừng một chút rồi nói tiếp: “Mặc Viên… Ngươi… đã từng yêu một người chưa?”
“Rồi.” Mặc Viên dứt khoát trả lời sau đó đầu óc tự động bay về Hoàng Thành, chính xác hơn là bay thẳng về Tĩnh vương phủ.
A~ Tự nhiên nhớ đầu gỗ đáng ghét ở nhà quá đi! Hiu hiu~
Khụ… Khụ… Không được! Không được! Phải giữ giá… Giữ giá…
Mặc Vi ngồi ở dưới gốc cây tất nhiên không hề thấy được những biểu cảm sinh động của Mặc Viên lúc này, nàng bình thản nói:
“Vậy sao? Ta đã yêu một người dù biết người đó với ta chính là hai đường thẳng song song không có điểm giao. Bất kể là về địa vị, thân phận, hoàn cảnh… tất cả mọi thứ của ta đều không phù hợp với hắn. Mà có phù hợp đi chăng nữa thì chính là làm thuộc hạ của hắn nhiều hơn thì là một người bằng hữu. Còn yêu hắn sao? Ta làm gì có tư cách đó…
Nhưng con người mà, dù biết là không thể nhưng vẫn cứ đâm đầu vào. Ta đã yêu hắn. Nhưng vậy thì sao? Ta yêu hắn thì hắn sẽ đáp lại tình cảm của ta sao???
Không thể… Điều đó là không thể! Ta bên cạnh hắn từ nhỏ, bọn ta đã lớn lên cùng nhau, tình cảm cũng theo thời gian mà lớn lên. Và qua thời gian ở bên hắn ta hiểu rằng… Hắn không yêu ta và cũng không dành cho ta!”
Nói tới đây, Mặc Vi chua xót uống một ngụm rượu, vị rượu cay nồng ở cổ khiến nàng cảm thấy thoải mái hơn.
“Tại sao tỷ cho rằng hắn không yêu tỷ?” Mặc Viên ở trên cây nói vọng xuống.
Nhìn lên những ngôi sao đêm, Mặc Vi khẽ nói: “Có những thứ… chỉ cần cảm nhận thì sẽ hiểu… Với lại, ta với hắn quá khác biệt, ta không thể không để ý đến thân phận của hắn, cái thân phận mà ngàn người ngưỡng mộ đó…
Hắn chính là Vương gia, là đệ đệ của Hoàng đế. Còn ta… Ta chỉ là đứa bé lang thang được hắn nhặt về thì làm sao có tư cách đứng sóng vai cùng hắn đây?”
Nhưng Mặc Viên không cho là vậy, nàng lên tiếng phản bác: “Mặc Vi, tỷ sai rồi! Nếu hai người thật sự yêu nhau thì những thứ mà tỷ nói nãy giờ chẳng là gì cả!”
Uống một ngụm rượu, Mặc Viên thả hồn theo gió khẽ nói: “Chính ta, ta chỉ là một thứ dân nhỏ bé bình thường và ta giống tỷ, ta đã chạy đi yêu Tĩnh vương của Bạch Ly. Lúc đầu ta quả thật cũng e ngại thật nhiều điều nhưng cuối cùng ta đã chọn cách đối diện với tình cảm của chính mình. Ta không trốn tránh giống tỷ, tỷ có biết vì sao không?”
“Vì sao?” Mặc Vi ngước mắt lên nhìn Mặc Viên.
“Vì hạnh phúc của mình thì phải tự mình tranh thủ.”
“Nhưng thứ không thuộc về mình thì mãi mãi không thuộc về mình, cưỡng cầu chỉ làm khổ nhau thôi.”
Mặc Viên: “…”
Best phản dame là đây!!!
Mặc Viên nhéo nhéo mi tâm, trong lòng cảm thấy có chút bất lực: “Tỷ… sao tỷ lại không có lòng tin như vậy chứ??”
“Lòng tin??”
“Đúng vậy! Ta không giống những nữ nhân khác. Ta sẽ không bao giờ chấp nhận việc chia sẻ trượng phu của mình với người khác, thứ ta muốn chính là một kiếp một đôi người. Và Bạch Nhất Quân đã đáp ứng ta, ta cũng tin hắn sẽ không phản bội ta, sẽ không phản bội tình yêu của bọn ta.”
“Vậy sao? Lòng tin….” Mặc Vi khẽ thì thầm.
“Tỷ hãy thử đặt lòng tin một lần đi! Dù sao cũng không còn gì để mất, cược một lần! Hãy đánh cược xem hạnh phúc có đến với tỷ và Kim Ân hay không!!”
“Cược sao?”
“Đúng vậy! Nếu tỷ e ngại vết sẹo trên mặt thì cứ để ta, ta sẽ xóa sạch nó! Ta bảo đảm đấy! Dù sao thì chuyến đi lần này của ta cũng chính là để tìm thảo dược để bào chế thuốc trị sẹo mà.”
“Mặc Viên ngươi nói đúng nhưng cũng chính vì vậy nên ta mới không về. Hắn… hắn không tin ta…” Mặc Vi cười khổ, nhớ lại một chưởng của hắn. Nàng không hận, nàng chỉ là cảm thấy…….. không biết nói ra sao nhưng trong thâm tâm nàng luôn hiện lên một câu nói ‘hắn không tin ngươi, ngươi còn trông mong điều gì?’ khiến nàng không muốn về.
“Vậy đây chính là khuất mắc trong lòng tỷ.” Mặc Viên hỏi.
“Đúng vậy, nó làm ta thấy đau lòng, khiến ta muốn trốn tránh hắn.” Mặc Vi ngửa cổ uống sạch số rượu còn lại rồi ném vò rượu trống không trong tay đi.
Thở dài một cái, Mặc Viên nói: “Được rồi. Điều cần nói đã nói, ta tôn trọng quyết định của tỷ.”
Kim Ân à Kim Ân… Ta đã tận lực rồi chỉ trách ngươi quá ngu ngốc, phạm phải sai lầm vớ va vớ vẩn như vậy, nếu là ta, ta đã sớm bằm ngươi ra rồi. Haizzz…..
“Đa tạ ngươi.”
“Không cần. Ta đi ngủ đây.” Mặc Viên ném vò rượu trống trơn trong tay đi, nhảy xuống nhưng bỗng nhiên bị mất thăng bằng suýt chút nữa thì té chổng vó, may nhờ Mặc Vi chụp kịp: “Cẩn thận.”
“Haha… Không sao… Không sao…” Mặc Viên hi hi ha ha trả lời.
Ở phía xa, Hạ Cữu và Tiểu Thanh thấy Mặc Viên suýt ngã thì lập tức chạy sang: “Tiểu thư không sao chứ?”
“Ta hả? không sao!” Mặc Viên quơ quơ tay.
Hạ Cữu đưa mũi ngửi ngửi rồi nhăn mày: “Tiểu thư, rốt cuộc đã uống bao nhiêu vậy??”
Mặc Viên nghe vậy đảo mắt nhớ nhớ đếm đếm: “Một… hai… ba… ừm… năm vò… chỉ năm vò…”
Mặc Vi: “…”
Hạ Cữu: “…”
Tiểu Thanh: “…”
Thật hết nói nổi mà!!!!!
“Ta vào trước.” Mặc Vi nói rồi đi mất.
“Tiểu thư… Người cứ như vậy thì Tiểu Thanh phải sống sao???” Tiểu Thanh thực muốn khóc.
“Hả? Ta đã làm gì đâu, chỉ uống chút rượu thôi mà.” Mặc Viên ngơ ngác.
“Hôm trước người còn tự mình chạy đi mà không nói ai nữa kìa!” Hạ Cữu một bên cảm thấy thật mệt mỏi.
“Haha… Cái đó… Haha…” Mặc Viên cười gượng.
Nếu hôm đó mà ta dẫn theo hai người thì hai người đã sớm bị dọa ૮ɦếƭ rồi! Một màn kia của Vân lão vẫn còn đang ám ảnh đây này!!!
Dù sao thì cái nơi đó phải leo trèo đủ kiểu, rất nguy hiểm, nàng đi nhiều quen rồi, dẫn họ theo nàng sẽ phân tâm như vậy thật không ổn…
“Nếu chuyện này đến tai chủ tử, Tiểu Thanh sẽ bị bằm ra mất thôi…” Tiểu Thanh đau đớn.
“Yên tâm! Có gì ta sẽ chắn cho, không sao đâu mà! Hắn sẽ không làm gì hai người, cùng lắm thì ta đánh lại hắn trút giận cho hai người là được mà! Hahaha…”
Hạ Cữu: “…”
Tiểu Thanh: “…”
Thôi, người cứ để bọn ta bị bằm đi, gia mà biết người vì bọn này mà cho gia ăn hành thì bọn này sẽ khổ nghìn lần đấy! Đừng có ăn nói đáng sợ như vậy có được hay không????
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc