Đồ Đáng Ghét, Ta Thích Ngươi! - Chương 52

Tác giả: Diệp Linh

Sau khi dùng sức ba bò chín trâu leo lên được vách đá, Mặc Viên ngồi bệch xuống đất thở hồng hộc trong khi đó Vân lão lại vẫn có tinh thần nhảy nhót xung quanh nàng.
“Tiểu oa nhi, mau lên, mau lên, mau đứng dậy nào.”
“Tiểu oa nhi, sao ngươi ngồi mãi vậy???”
“Tiểu oa nhi, ngươi không đi nữa sao?”
“Tiểu oa nhi, ta muốn đi tiếp.”
“Tiểu oa nhi đừng ngồi nữa.”
“Tiểu oa nhi mau chỉ đường.”
Mặc Viên đầu đầy vạch đen nhìn con người râu trắng tóc trắng đang chạy vòng vòng quanh mình. Nàng bây giờ thật muốn gieo mình xuống vách núi luôn cho rồi….
Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng Mặc Viên vẫn đứng dậy đi tiếp mặc kệ bộ quần áo trắng tinh đã bẩn đến mức không thể bẩn hơn: “Đi thôi.”
Lại đi thêm một đoạn, Mặc Viên ngước nhìn cây cổ thụ cao to trước mặt, khẽ xoa cằm: “Ừm… không sai! Chính là nó!”
“Tiểu oa nhi, ngươi muốn tìm Diệp Vân quả sao?” Vân lão ngồi vắt vẻo trên cây hỏi vọng xuống.
“Đúng vậy. Còn có cỏ Thiên Lam nữa.”
“Oa… Tiểu oa nhi rất nguy hiểm đó nha! Diệp Vân quả mọc ở rất cao mà cành cây lại toàn rêu, rất trơn trượt, không cẩn thận là rơi xuống như chơi.” Vân lão nói.
“Không sao! Ta còn chưa vô dụng tới mức đó.”
Dứt lời liền vận khí bay lên, nhẹ nhàng nhún người, Mặc Viên nhanh chóng khuất bóng.
Vân lão ở dưới chậc lưỡi: “Chà… Khinh công không tệ… Mà khoan! Tiểu oa nhi mau chờ ta…..”
Nói rồi nhanh chân chạy theo Mặc Viên.
Ở phía trước, Mặc Viên nhẹ nhàng phi người qua từng tầng cây xanh biếc. Một lúc lâu sau, khi đã đến gần ngọn cây, rốt cuộc đã tìm được Diệp Vân quả.
Nàng đứng trên một cành cây gần đấy quan sát từng chùm quả xanh xanh hồng hồng trước mắt. Thở ra một hơi Mặc Viên âm thầm cảm thấy may mắn vì đến đúng lúc quả chín nếu không hái về lại phải đợi quả chín thì không biết đến khi nào.
“TIỂU OA NHI…. Chờ nữa…..”
Lúc âm thanh tru tréo kia vang lên cũng là lúc Mặc Viên vận khí định nhảy lên hái quả. Kết quả nàng bị âm thanh như heo chọc tiết kia làm cho giật mình mất thăng bằng và… Rơi xuống…
Mặc Viên cứ ngỡ hôm nay phải bỏ mạng tại đây thì tay nàng bị Vân lão túm lấy và tình hình hiện tại là Mặc đại cô nương đang treo tòn teng lủng lẳng trên cây cao n mét.
“Tiểu oa nhi… Ngươi thật bất cẩn!” Vân lão ngồi trên cành cây một tay ôm thân cây, một tay túm lấy Mặc Viên oán trách.
Mặc Viên: “…”
Cmn!!! Tại ai nàng mới bị như vậy hả??? Còn dám nói nữa sao???
Nàng bây giờ rất muốn đánh người!!! Cực kì, cực kì, cực kì muốn đánh người!!!
Mặc Viên nghiến răng dằn xuống nỗi mong muốn đánh con người phía trên: “Quăng ta lên!”
Vân lão cười hì hì dùng lực ném Mặc Viên lên trên. Mượn đà, nàng tung người đạp vào một cành cậy gần đấy hái Diệp Vân quả rồi xoay người đáp vào một thân cây khác.
Lau lau mồ hôi trên trán, Mặc Viên bỏ quả vừa hái được vào giỏ, quay sang nói với Vân lão đang ôm Diệp Vân quả gặm: “Đừng ăn nữa! Mau đi thôi!”
“Ược…Đư..ợc” Vân lão vừa nhai nhồm nhoàm vừa nói.
Tiếp đất an toàn, Mặc Viên thở ra một hơi. Thật may là sáng nay đã vứt Hạ Cữu cùng Tiểu thanh ở lại quán trọ, nếu không thì to chuyện rồi. Vân lão này thật là… Không đáng tin chút nào cả!!!
Cũng may gan nàng lớn nếu không đã bị dọa cho vỡ tim lâu rồi! Ôi… Mạng nhỏ vẫn còn… Không sao… Không sao… Hiu hiu…
Đi thêm một đoạn đường, Mặc Viên đứng nhìn vách đá dựng đứng trước mặt. Nhìn trái, nhìn phải, nhìn lên, nhìn xuống, nhìn qua, nhìn lại, nhìn đến mức hai mắt sắp lòi cả ra mới thấy được một nhúm nhỏ cỏ Thiên Lam mọc trên đấy.
Ném cái giỏ thuốc trên lưng cho Vân lão vẫn đang ôm Diệp Vân quả gặm: “Lão nhân gia, cầm lấy.”
“Được, được, đi mạnh giỏi!” Vân lão có đồ ăn liền không thèm đi theo Mặc Viên nữa, ngồi ôm giỏ thuốc vẫy vẫy tay với nàng.
Mặc Viên bước lên vài bước định nhảy lên nhưng bỗng nhiên cảm thấy có cái gì đó sai sai. Mặt đất làm sao thế nhỉ??? Tự dưng lại lồi lên vậy???
Đến khi nàng nhìn xuống để xác nhận vật thể lạ dưới chân thì lập tức bị dọa cho vỡ mật, không nói hai lời liền Pu'ng người nhảy ra xa và không ngoài dự đoán, ௱ô** tiếp đất một cách hoa lệ.
Mặc Viên ngồi bệch dưới đất trợn mắt nhìn ‘cái thứ’ mình vừa mới giẫm lên. Thế hóa ra nãy giờ nàng đã đạp lên một người mà quan trọng là nàng méo biết người ta còn sống hay đã ૮ɦếƭ.
Mô phật! Tội lỗi! Tội lỗi! Vị bằng hữu đằng kia ơi, ta là không cố ý đâu cho nên đừng tìm ta trả thù nhé!!! Huhu…
Ở bên kia, Vân lão thấy hành động kì lạ của Mặc Viên liền chạy qua góp vui: “Tiểu oa nhi, có chuyện gì thế?”
“Đằng kia có người kìa!” Mặc Viên chỉ chỉ.
“Hả? Ai?” Vân lão tròn mắt nhìn.
“Làm sao ta biết được?” Mặc Viên trợn mắt nói.
“Vậy qua xem thử đi!” Mặt đầy vẻ hớn hở đề nghị.
“Không đi!” Mặc Viên phũ dứt khoát.
“Tại sao?”
“Không thích!”
“Ồ… Vậy ta đi cho.” Vân lão nhét giỏ thuốc lại cho nàng rồi nhảy qua bên đó.
“Aaaaaaa…..”
Mặc Viên ngồi ôm giỏ thuốc bị tiếng kêu của Vân lão dọa cho vỡ tim ௱ô** cũng bắt đầu nhích ra xa, nàng lắp bắp: “S…sao…. Sao…. Cá…i… Cái… g..ì?”
“Mau tới đây! Nhanh lên!” Vân lão giơ tay ngoắc ngoắc nàng.
“Không! Qua đó làm gì?” Mặc Viên lắc lắc đầu. Lại muốn hố nhau à? Không, không, không, đánh ૮ɦếƭ cũng không qua!!!
“Nhanh đi!” Vân lão giục.
“Không!!!!” Vừa nói vừa nhích người ra xa hơn.
Mặc Viên mới dứt lời trên người lập tức xuất hiện một sợi dây thừng, sau đó ‘véo’ một cái nàng đã an vị bên cạnh Vân lão.
Mặc Viên: “…”
Cmn! Chơi bẩn!!! Chơi quá bẩn!!! Chơi vậy rồi ai chơi!!!!!
Mặc kệ ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của Mặc Viên, Vân lão bảo nàng: “Ngươi nhìn xem!”
Trừng đã đời, Mặc Viên mới di chuyển ánh mắt xuống người đang nằm dưới đất, nhìn xong thì hai mắt mở lớn như muốn lọt luôn ra ngoài.
Đệch!!!! Nàng đang nhìn thấy cái quần què gì vậy nè!!!!
Người này…. Người này… Người này thế mà lại….
Mặc Viên tròn mắt nhìn người có dung mạo tương tự nàng đang nằm ở kia. Thánh thần thiên địa ơi! Đây là cái tình huống củ chuối gì??? Cũng quá cẩu huyết rồi đi!!!
Mặc Viên ngồi xổm nhặt một nhánh cây chọt chọt thử thì bên tai vang lên một âm thanh âm trầm làm nàng dựng cả tóc gáy: “Người ta còn sống, không cần chọt.”
Nàng cứng ngắc xoay người qua và sau đó………… gào lên: “Này!!!!!!!!! Đừng có nói chuyện bằng cái giọng nói đáng sợ đó được hay không???? Sẽ dọa ૮ɦếƭ người đó!!!!!!!”
“Thật nhát gan!!!” Vân lão tỏ vẻ ‘ngươi thật nhàm chán’.
Mặc Viên thở phì phì, suýt nữa thì nôn ra một Pu'ng máu. Cmn!!! Thử có một người có cái mặt giống mình nằm trước mặt mình xem đằng ấy có còn bình tĩnh nổi không nhé!!!! Đm! Đm!!!
Sau khi dẹp Vân lão sang một bên, Mặc Viên hít sâu lấy lại tinh thần, lay nhẹ cô nương đang nằm trên đất: “Này! Cô nương… Cô không sao chứ??? Cô nương….”
“Người ta bị trúng độc, hôn mê rồi, khỏi kêu.” Vân lão lại tiếp tục dùng cái giọng như quỷ địa ngục vừa bò lên nói vào tai Mặc Viên.
Và thế là mớ lông tơ lông mao trên người Mặc Viên lại tiếp tục dựng đứng lên. Nàng đen mặt gầm lên: “Này!!!! Có thôi đi không hả????”
“Được, được, ta không nói nữa, không nói nữa…” Vân lão lập tức Pu'ng người nhảy ra xa, cách Mặc Viên một khoảng an toàn.
“Hừ!!!”
Mặc Viên xem xét người nằm đó một chút rồi ngoắc Vân lão lại: “Lão nhân gia, mau tới đây!”
“Làm gì, làm gì?” Vân lão vẫn đứng ở xa xa nói vọng lại.
“Nhanh lên! Không đánh đâu mà sợ!”
“Sao? Chuyện gì?” Vân lão nghe vậy liền chạy tới.
“Giải độc đi! Ta không có thuốc giải!” Mặc Viên chỉ chỉ vào người đang nằm trên đất.
“Tại sao ta phải giải độc?” Vân lão khó hiểu hỏi.
“Giải xong sẽ cho một con gà bọc lá sen nướng đất sét.”
“Thành giao! Không được nuốt lời.” Vân lão nghe tới ăn hai mắt liền sáng lên, không ngần ngại mà đồng ý.
“Vậy ta đi hái cỏ Thiên Lam, người này giao lại cho ông.” Nói xong Mặc Viên đi tới vách núi.
“Được, được, cứ giao cho ta, bảo đảm thuốc đến độc đi.” Vân lão vỗ *** đảm bảo.
-------------------------
Buổi tối tại quán trọ.
Hạ Cữu và Tiểu Thanh sắp lo đến phát hoảng lên thì mới thấy bóng dáng của Mặc Viên và Vân lão đang lững thững đi về. Nhưng mà hình như trên vai Vân lão có cái gì đó.
Hai người lập tức chạy lại liền thấy Mặc Viên một thân bạch sam đã sớm nhem nhuốc, nhìn bẩn đến không thể bẩn hơn.
“Tiểu thư, người sao vậy? Sao người toàn là bùn đất, người có bị thương ở đâu không?” Tiểu Thanh lo lắng hỏi.
“Tiểu thư người không sao chứ?” Hạ Cữu cũng đầy bất an.
“Haha… Ta không sao, không sao! Chỉ là lúc nãy leo vách núi nên người có hơi bẩn tí thôi! Hoàn toàn không bị sứt mẻ chỗ nào hết! Yên tâm đi mà!” Mặc Viên vô tâm vô phế nói.
“Vậy tốt rồi!” Tiểu Thanh và Hạ Cữu âm thầm thở ra một hơi.
“Mà đây là ai vậy?” Tiểu Thanh chỉ người nằm trên lưng Vân lão.
“Không biết.” Mặc Viên phớt tỉnh trả lời.
Tiểu Thanh: “…”
Hạ Cữu: “…”
Không biết mà khiêng về là thế quái nào???
“Thôi ta đi tắm rửa đây! Người quá bẩn rồi, thật không chịu nổi! Hai người lo cho nàng ấy giúp ta nhé! Đi đây!” Dứt lời liền như một cơn gió lao lên lầu bỏ lại Hạ Cữu và Tiểu Thanh ú ớ chưa kịp nói câu
nào.
Thở dài một cái, hai người nhận mệnh đỡ lấy người trên vai Vân lão, được giải thoát, Vân lão lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai chạy mất.
Hạ Cữu: “…”
Tiểu Thanh: “…”
Hai cái người này!!!! Đem người ta về xong rồi vứt cho bọn họ là sao????
Lại thở dài thêm phát nữa, tiếp tục nhận mệnh chăm sóc cho người ta. Lúc này bỗng nhiên Tiểu Thanh lại hô lên: “Aaa..”
“Tiểu Thanh, sao vậy?” Hạ Cữu hỏi.
“Người này….” Tiểu Thanh trợn mắt kinh ngạc.
“Thế nào? Muội biết nàng ấy hả?”
“Không phải… Người này thật giống tiểu thư!”
“Hả???” Hạ Cữu nghe vậy cũng nghệch mặt, liền cúi xuống nhìn dung mạo nữ nhân trong tay.
Quả thật là khá giống!!!
Sau đó hai người dìu người kia lên phòng thay đồ chăm sóc trong vô vàn nghi ngờ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc