Đồ Đáng Ghét, Ta Thích Ngươi! - Chương 51

Tác giả: Diệp Linh

Bên trong một khách điếm.
Sau khi dùng bữa xong, Mặc Viên đứng dậy vươn vai nói: “Hôm nay mọi người vất vả rồi, nghỉ ngơi sớm đi, ta đi trước.”
Vân lão vẫn vùi đầu vào gặm đù* gà, không thèm để ý phẩy phẩy tay.
“Vâng.” Hạ Cữu và Tiểu Thanh gật gật đầu.
Lại nhìn tới Tiểu Thanh, Mặc Viên không nhịn được tiến tới xoa đầu nựng má.
Uầy… Tiểu cô nương này cũng như Hạ Cữu được Bạch đầu gỗ an bài để bảo vệ nàng. Nhưng khổ nỗi tiểu cô nương này không những nhỏ tuổi hơn nàng mà khuôn mặt cực kì khả ái nữa làm trỗi dậy bản tính muốn làm tỷ tỷ của nàng, còn có nhìn là muốn nựng rồi… hihi ^^
“Tiểu thư à….” Tiểu Thanh vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn chủ tử mới của mình.
“Ăn nhiều mau lớn.” Mặc Viên coi như không nhìn thấy vẻ mặt ai oán của Tiểu Thanh ra vẻ trưởng bối Pu'ng trán nàng một cái rồi đi mất.
Hạ Cữu ngồi một bên nín cười suýt nội thương nhưng ngay lập tức liền đi vào khuôn khổ nhờ ánh mắt đáng sợ của Tiểu Thanh đang bắn tới.
Khoảng chừng một lúc sau, mọi người bên dưới phòng ăn lục tục giải tán, ai về phòng nấy, tiểu nhị cũng tranh thủ dọn dẹp rồi đóng cửa. Sau khi kiểm tra một lượt cửa nẻo, tiểu nhị nhanh chóng vào trong chợp mắt. Không gian rơi vào những khoảng yên tĩnh chỉ còn văng vẳng tiếng côn trùng kêu.
---------------------
Bên trong phòng của Măc Viên.
Người đáng ra đã ngủ từ lâu giờ đang nằm vắt vẻo trên cây xà ngang trên trần nhà, miệng lẩm nhẩm hát.
Ừm… Hôm nay nàng có khách xa ghé thăm, phải đón tiếp thật nồng nhiệt, sao có thể ngủ được cơ chứ? Hắc… Hắc…
Và đúng vào nửa đêm canh ba, từ bên cửa sổ giấy xuất hiện một cái ống trúc, khói từ cái ống được thổi vào trong phòng.
Mặc Viên nằm trên xà ngang nhìn ống trúc âm thầm phỉ nhổ.
Hừ!! Lại chiêu này, quả thật không mới mẻ gì cả, một đám não ngắn cũng muốn tính kế bổn đại gia ta. Bổn tọa từ nhỏ đã lăn lộn trong đống thảo dược của phụ thân, bá bá cộng thêm hai biểu ca thân yêu mà lớn… Với chút mê dược này mà muốn làm khó ta??? Khinh thường nhau quá thể rồi nhá!!!!!
Trong khi Mặc đại cô nương vẫn còn đang khinh bỉ thì cửa sổ nhẹ nhàng hé ra, một bóng đen nhanh chóng lẩn vào, tiến đến bên giường, không nói hai lời liền vung kiếm đâm xuống.
Ra tay thật dứt khoát và nhanh gọn. Rất tốt! Đáng tiếc óc lợn vẫn hoàn óc lợn không thể hơn.
Mặc Viên ở trên khẽ xoa cằm tán thưởng nhưng vẫn không quên thêm vài từ “hoa mĩ” phía sau.
Thích khách ở phía dưới sau khi đâm xuống thấy không ổn liền lật chăn lên, bên trong chỉ có một cái
gối. Hắn thầm than không ổn, vứt cái chăn xuống muốn tẩu thoát.
Nhưng Mặc Viên nào để hắn đi dễ dàng như vậy được. Nửa đêm canh ba người ta đã có lòng “tới thăm” thì nàng phải đáp lễ thật lớn như vậy mới phải phép chứ. Sao có thể để hắn đi về không như này được… Hắc Hắc…
Mặc Viên nằm trên xà ngang phượng mâu toát lên những tia sáng lạnh lẽo, phóng ngân châm trong tay. Tên thích khách vung kiếm đánh bật ngân châm đang bay tới, đâm kiếm về phía Mặc Viên.
Ở trên xà ngang, Mặc Viên linh hoạt lật người, nhẹ nhàng tiếp đất. Nàng rút nhuyễn kiếm ở bên hông ra, khẽ nhún người tiếp chiêu với tên thích khách.
Keng…
Hai thanh kiếm giao nhau tạo nên thanh âm chói tai… Đồng thời âm thanh này cũng đủ lớn để đánh động đến bọn Hạ Cữu đang ngủ ở phòng bên cạnh.
“Tiểu thư….” Hạ Cữu cùng Tiểu Thanh mở cửa chạy vào, thấy tình cảnh hiện tại không nói hai lời liền rút kiếm ra đánh tới tên thích khách.
Với sự giúp đỡ của Hạ Cữu và Tiểu Thanh, tên thích khách nhanh chóng rơi vào thế hạ phong. Ngay lúc hắn sơ hở, Mặc Viên phóng hai cây ngân châm về phía hắn, tên thích khách lập tức bất động.
Lúc này, Vân lão từ đâu xông vào lưu loát nhét vào mồm tên đó vài viên thuốc, lại đập thêm cho hắn một phát khiến hắn nuốt hết số thuốc kia xuống bụng.
Đến khi mọi người phản ứng lại thì tên thích khách xấu số đã nằm sải lai dưới đất.
Mặc Viên: “…”
Hạ Cữu: “…”
Tiểu Thanh: “…”
Mặc Viên khóe miệng giật giật đá đá tên thích khách.
Không phản ứng….
Uầy… Đừng nói là thăng thiên rồi nha…
Tiểu Thanh tròn mắt hỏi Vân lão: “Lão nhân gia, người cho hắn ăn cái gì vậy?”
“Đồ tốt, đồ tốt. Không cần lo lắng.” Vân lão ngồi rung đù* toét miệng cười.
Mọi người một lần nữa câm nín. Đồ tốt??? Có quỷ mới tin!!!
Nói chung vẫn là hắn ta chưa ngủm là ổn rồi…
Hạ Cửu lấy giấy Pu't viết viết gì đó rồi ra ngoài phát tín hiệu, chừng một phút sau một ám vệ xuất hiện.
“Đem người này đi, đưa cái này cho chủ tử.” Hạ Cữu đưa bức thư cho ám vệ xong chỉ chỉ người đang nằm dưới đất.
“Vâng.” Ám vệ đáp một từ đơn giản, vác tên thích khách lên vai, nhún người hòa vào màn đêm đen ngoài kia.
“Xong rồi, ta đi ngủ đây.” Vân lão vươn vai uể oải nói rồi đi mất.
“Hai người cũng về nghỉ ngơi đi.” Mặc Viên hướng Hạ Cữu và Tiểu Thanh nói.
“Tiểu thư…” Hạ Cữu khẽ ngập ngừng.
“Hả? Còn chuyện gì sao?”
“Hay tối nay để hai người bọn ta canh chừng ở đây đi, có chuyện gì cũng dễ ứng phó hơn.”
“Đúng vậy, đúng vậy.” Tiểu Thanh đứng một bên hùa theo.
“Ôi… Không cần, không cần! Sẽ không có thích khách nữa đâu. Hai người đừng lo, nếu có thì ta cũng ứng phó được mà, bổn đại gia ta còn chưa vô dụng tới mức đó… Yên tâm, yên tâm đi!” Mặc Viên vỗ vai hai
người nháy mắt nói.
“Nhưng mà…” Tiểu Thanh vẫn xoắn xít.
“Không nhưng nhị gì hết. Trời không còn sớm nữa, hai người mau đi nghỉ đi. Đây là lệnh không được cãi.” Mặc Viên trừng mắt đẩy hai người ra cửa.
“Được rồi. Người nhớ cẩn thận.” Hạ Cữu bất đắc dĩ nói.
“Biết rồi, biết rồi. Ngủ ngon!” Mặc Viên ra sức gật đầu, vẫy vẫy tay.
Sau khi tiễn hai người kia xong, Mặc Viên không nói hai lời liền nhào qua giường lăn qua lăn lại nhanh chóng chìm vào mộng đẹp.
Mới đó mà bọn Mặc Viên đã ra ngoài được năm ngày, hôm nay đã là ngày thứ sáu rồi. Bây giờ Hạ Cữu cùng Tiểu Thanh đang lo lắng đứng ngồi không yên trong khách điếm.
Và tại sao lo lắng thì chuyện là sáng sớm mặt trời còn chưa mọc thì Mặc Viên đã im hơi lặng tiếng chuồn mất chỉ để lại một lá thư nói là đi ra ngoài chiều tối sẽ về, còn bảo bọn họ không cần lo lắng.
Đọc xong lá thư ngắn đến không thể ngắn hơn, Hạ Cữu thật muốn chửi thề. Bảo bọn họ không cần lo??? Không lo mới lạ ấy!!!!!!! Mới vừa bị ám sát xong, giờ lại một mình nhong nhong bên ngoài bảo không lo là không lo kiểu gì đây?????
Bây giờ nàng đã hiểu được tại sao trước khi đi gia lại căn dặn đi căn dặn lại là phải để ý tiểu thư thật tốt. Con người này vừa mới hở ra một phát thì cứ như ngựa hoang xổng chuồng, chó đứt dây xích vậy… Giờ hay rồi, không biết đang lêu lổng ở phương nào luôn. -.-
Còn Vân lão nữa cũng không thấy bóng dáng, không biết lại chạy đi đâu rồi.
Hạ Cữu cảm thấy đầu mình đang to ra. Hai con người kia…. Thật là… Không thể khiến người khác bớt lo được sao??? AAAAAAAA……… Điên mất thôi!!!!!!
-----------------------
Trên một ngọn núi không tên, Mặc Viên đang đi bỗng hắt hơi một cái thật lớn. Đưa tay xoa xoa mũi, nàng thầm nghĩ không biết tên nào mọc sừng dám rủa mình. Hừ!!!
Tạm gác chuyện đó sang một bên, Mặc Viên vai đeo giỏ tiếp tục bước đi. Bỗng nhiên một âm thanh ‘xột xoạt’ vang lên trên đỉnh đầu, Mặc Viên nhanh chóng vận khí nhảy ra khỏi chỗ vừa đứng, phi người lên nhánh cây sau lưng.
Sau đó từ trên cao một vật thể kì lạ rơi ‘bịch’ một phát ngay chỗ Mặc Viên vừa đứng lúc nãy. Sau một màn hoa lá tung bay, một giọng nói ai oán vang lên: “Tiểu oa nhi, ngươi không ngoan, đi chơi mà không rủ lão nhân gia ta…”
Mặc Viên đứng trên cây khóe miệng giật giật nhìn màn tiếp đất hết sức ‘hoa lệ’ của Vân lão, nghe những lời lão nhân gia vừa nói nàng vuốt vuốt gân xanh đang nhảy nhảy trên trán, bất đắc dĩ lên tiếng: “Lão nhân gia, ta là đi hái thuốc không phải đi chơi.”
“Có khác nhau sao?” Giọng nói vẫn vang lên đầy oán trách.
“Có… Mà thôi đi. Lão nhân gia đi đâu vậy?” Mặc Viên nhảy từ trên cây xuống đỡ Vân lão đứng lên.
“Ta là đi tìm ngươi nha!”
“Tìm ta làm gì?” Mặc Viên cất bước đi về phía trước.
“Ở khách điếm chán ૮ɦếƭ đi được!” Vân lão lẽo đẽo theo sau Mặc Viên.
“Cho nên…”
“Ta đến giúp ngươi nha!” Vân lão hai mắt sáng lấp lánh.
“Được rồi, đi thôi.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc