Đồ Đáng Ghét, Ta Thích Ngươi! - Chương 50

Tác giả: Diệp Linh

Bạch Nhất Quân vừa mới tắm xong, hắn chỉ mặc mỗi trung y mỏng tanh, vạt áo lỏng lẻo lộ ra cơ *** rắn chắc, hắn bước ra khỏi dục phòng (Phòng tắm), vừa đi vừa lau tóc đột nhiên cửa phòng bật mở.
Và dĩ nhiên người mở cửa chính là Mặc đại cô nương của chúng ta. Nàng còn định vui vẻ chào hỏi nhưng vừa bước vào đã bị cảnh xuân đập thẳng vào trong mặt nên…. đơ người.
Bạch Nhất Quân ngước mắt lên nhìn, thấy vẻ mặt cứng ngắc của Mặc Viên thì phì cười. Hắn tựa người vào bàn, giọng nói mười phần trêu chọc: “Tiểu Viên, nàng còn định giơ cái gương mặt háo sắc đó cho ta xem đến bao giờ? Hửm?”
Mặc Viên bị hắn trêu chọc ngược lại không thẹn mà còn có tinh thần, phớt tỉnh ngắm hắn thêm một lượt rồi còn nhận xét: “Ừm… không tệ!”
Bạch Nhất Quân nghe xong dở khóc dở cười… Được rồi! Hắn thừa nhận nàng không phải nữ nhân bình thường mà đi đỏ mặt trước lời trêu chọc của hắn…
Mặc Viên bước vào đóng cửa lại, ngồi xuống bàn uống trà, nàng bên ngoài bình tĩnh nhưng bên trong đã sớm loạn cào cào lên rồi.
Đù! Đầu gỗ nhà nàng quá hoàn hảo! Muốn sắc có sắc muốn thân hình có thân hình. Thật muốn bổ nhào tới quá đi!!! Aaaaaaa……
Bạch Nhất Quân nào biết sóng gió trong lòng Mặc Viên, vẫn cứ thản nhiên trưng cái bộ dáng yêu nghiệt vạn phần đó lượn lờ trước mặt nàng.
Mặc Viên quyết định coi hắn như không khí, thản nhiên uống trà nhưng trong lòng thật muốn ‘mần thịt’ yêu nghiệt trước mắt này. Cmn! Đang muốn thử thách sự kiên nhẫn của nàng sao?
Bỗng nhiên yêu nghiệt nào đó lại áp sát Mặc Viên chống hai tay lên tay vịn của cái ghế nàng đang ngồi, gương mặt dí sát vào Mặc Viên: “Nàng….”
Mặc Viên đang uống trà tự nhiên lại bị đột kích, giật mình ném luôn chén trà trong tay, lắp bắp: “Làm… làm sao?”
“Nàng đến đây chỉ để uống trà?”
“Không có.” Mặc Viên nhìn thẳng vào hắn trả lời, bỗng nhiên trong lòng ghen tị không thôi. Hừm! Một đại nam nhân như hắn lớn lên lại xinh đẹp như vậy! Đã vậy còn đẹp hơn cả nàng!!!! Thật không công bằng mà!!!
“Vậy nàng đến để?” Bạch Nhất Quân tiến tới gần nàng.
“Để tìm ngươi nhưng mà… Ách… Trước hết ngươi đi mặc đồ tử tế vào đi!”
Mặc Viên thấy hắn tiến tới đưa tay chống trước *** hắn ngăn hắn lại, nàng thực sự không chịu nổi cái tư thế mập mờ kiểu này. Nhỡ đâu nàng không nhịn được mà bổ nhào vào hắn thật thì sao? Aaa… Lúc đó nàng không chịu trách nhiệm đâu nha ~
“Tại sao? Ta thấy ổn mà.” Bạch Nhất Quân nở nụ cười câu dẫn.
Mặc Viên: “…..”
Đại ca à! Làm ơn đi ngài thấy ổn không có nghĩa là người khác cũng thấy ổn nha!!!
Mặc Viên khóe mắt giật giật, hai tay ôm lấy khuôn mặt yêu nghiệt của ai đó trừng mắt: “Nếu ngươi còn trưng cái bộ dáng câu dẫn này trước mặt bổn đại gia, ta đây không ngại đè ngươi xuống đâu!!!”
“A… Ta rất hoan nghênh nàng nha!”
Dứt lời không đợi Mặc Viên phản ứng lại, Bạch Nhất Quân nắm hai tay nàng khẽ dùng lực khiến nàng ngã vào lòng mình, hắn áp môi lên môi nàng, *** nhẹ môi dưới của nàng, lại không kiềm được mà bắt đầu cạy răng nàng ra công thành chiếm đất.
Mặc Viên bị một loạt hành động của hắn dọa cho ngu người, rơi vào thế bị động, sau đó nàng đẩy nhẹ hắn ra nhưng chẳng có kết quả, nàng cũng không ngăn hắn nữa, mặc hắn làm loạn. Mặc Viên bị hôn đến mức chân cũng nhũn ra, nàng khó thở vỗ nhẹ vào lưng hắn.
Bạch Nhất Quân buông nàng ra, tì trán vào trán nàng thở hổn hển. Hắn ngồi xuống ghế, để nàng ngồi lên đù* mình. Hắn cười cười nhìn đôi môi sưng đỏ của nàng, hôn chóc một cái.
Mặc Viên vẫn đang điều chỉnh nhịp thở chẳng còn hơi sức đâu mà so đo với hắn. Sau khi đã ổn định nhịp thở, Mặc Viên quay qua trừng hắn: “Lưu manh.”
“Chỉ với nàng thôi.” Bạch Nhất Quân nghe vậy cười lớn.
Mắt đi mày lại nửa ngày rốt cuộc Mặc Viên đã nhớ tới lý do mình tới đây. Nàng vỗ đầu nói: “Đầu gỗ này…”
“Hửm?”
“Ta đi ra ngoài vài hôm nhé?”
“Làm gì?” Bạch Nhất Quân nhíu mày.
Con thỏ ngố này mới yên ổn được mấy ngày mà hôm nay lại muốn bay nhảy rồi à?
“Ta đi tìm vài thứ.”
“Vài thứ? Nàng nói đi ta sẽ cho người đi tìm.”
“Hả?” Mặc Viên tròn mắt nhìn hắn.
“Hả cái gì? Mau nói.”
“Không được.” Mặc Viên vuốt vuốt trán.
“Tại sao?” Bạch Nhất Quân khó hiểu nhìn nàng.
“Ta đi hái thuốc.”
“Hái thuốc??? Nàng bị thương ở đâu?” Bạch Nhất Quân nhìn chăm chăm vào nàng.
“Này! Không phải… Ta tìm thuốc để trị sẹo.”
“Trị sẹo?”
“Đúng vậy.” Mặc Viên gật gật đầu.
Lúc này Bạch Nhất Quân nhìn tới tay trái của nàng, hắn đưa tay chạm vào: “Nó để lại sẹo sao?”
Mặc Viên ngơ người nửa ngày mới hiểu được hắn nói gì. Thì ra là muốn nói đến vết chém lúc đi Kim Quốc...
Nàng đưa tay xoa xoa chân mày đang nhíu chặt của hắn: “Ta không để ý đâu, với lại sẽ không ai thấy cả mà. Lần này muốn ta muốn tìm thuốc để trị sẹo trên trán cho Hồng Trà.”
“Nàng định đi với ai?”
“Ừm… Một mình.” Mặc Viên nghĩ nghĩ rồi nói.
“Không được! Quá nguy hiểm.” Bạch Nhất Quân nhăn mày phản đối.
“Yên tâm đi! Ta sẽ cẩn thận mà. Với lại đó giờ ta bay nhảy rất nhiều rồi, sẽ không sao đâu.” Mặc viên nhẹ giọng trấn an hắn.
“Cũng không được! Ta sẽ đi cùng nàng.”
“Đừng! Ngươi gần đây rất nhiều việc rồi, ta không muốn ngươi vất vả.” Mặc Viên không đồng ý lắc lắc đầu.
“Thế còn đỡ hơn là ngồi ở đây lo lắng cho nàng. Vất vả một chút cũng không sao.” Hắn cười cười hôn nhẹ lên trán nàng.
“Nhưng mà…” Mặc Viên vẫn xoắn xuýt không thôi.
“Không nhưng nhị gì hết! Một là ở nhà, hai là đi cùng ta, nàng chọn đi.” Bạch Nhất Quân bá đạo nói.
Mặc Viên nghe vậy còn chưa kịp lên tiếng phản bác thì đã có người nhanh hơn nàng.
Vân lão từ ngoài phi vào, nhanh nhảu nói: “Đi đâu? Đi đâu? Ta cũng muốn đi!”
Thấy Vân lão xuất hiện, trong đầu mặc Viên liền lóe lên một suy nghĩ và nàng nhanh chóng nói cho Bạch Nhất Quân: “Đúng rồi, ta sẽ đi cùng Vân gia gia, ngươi không cần lo đâu.”
“Đúng vậy! Không cần lo!” Vân lão dù không biết là đi đâu nhưng vẫn rất phớt tỉnh hùa theo Mặc Viên.
Bạch Nhất Quân: “….”
Hắn là hắn thấy đáng lo hơn ấy! Hai con người nghịch không ai bằng, chỉ sợ thiên hạ còn chưa đủ loạn này mà đi chung với nhau thì có mà quậy tung trời thì có! Ở đó mà không cần lo… Thật nhức đầu.
Nói nhảm thật nhiều, hứa hẹn đủ điều cuối cùng Mặc Viên cũng được Bạch Nhất Quân cho đi cùng Vân lão.
“Ngươi thật là… Ngay cả mẫu thân ta còn không quản ta gắt như vậy…” Mặc Viên ngồi đối diện cảm thán.
“Bởi vậy cho nên mới nuôi dưỡng ra một kì nhân như nàng, quậy không ai bằng.” Bạch Nhất Quân vẫn cúi đầu xử lí tấu chương vừa nói.
“Gì cơ??? Ta mà quậy á???” Mặc Viên cao giọng chỉ vào mũi mình.
“Không thì ai? Chẳng lẽ Lục Bảo.” Bạch Nhất Quân ngẩng đầu lườm nàng.
“Ngươi nói quá rồi, ta chẳng qua là hơi năng động một chút thôi… Chứ thật ra ta rất ngoan đó nha. Hì.. hì..” Mặc Viên nghịch nghịch cánh của Lục Bảo nói.
Bạch Nhất Quân: “…”
Tính lừa ai đấy??? Hắn mới không tin!!!!
---------------------------
Sáng hôm sau.
Trước cửa Tĩnh vương phủ, Mặc Viên một thân nam trang xanh nhạt đang đứng trước mặt Bạch Nhất Quân nghe dặn dò.
“Nàng đi đường cẩn thận, phải nhớ ăn uống đầy đủ, không được mạo hiểm, không được phá phách biết không?” Bạch Nhất Quân xoa xoa đầu nàng.
“Biết rồi, biết rồi… Rõ chán, ngươi dặn lần thứ một trăm lẻ mấy rồi đấy!” Mặc Viên bất lực nhìn con người trước mặt mình.
“Này… Này… Này… Các ngươi thôi đi, lão nhân gia ta vẫn chưa có ૮ɦếƭ đâu. Thật là… ta đi trước đây!” Vân lão ngồi trên lưng ngựa nhàm chán nói xong liền phóng ngựa đi mất.
“Được rồi, nàng đi đi.”
“Ta đi nha.” Mặc Viên vẫy vẫy tay quay người bước đi nhưng chợt nhớ ra cái gì đó liền xoay người lại, chạy tới chỗ Bạch Nhất Quân đang đứng nắm lấy vai hắn nhảy lên hôn chóc vào môi hắn một cái rồi phóng thật nhanh lên ngựa: “Đi đây.”
Dứt lời liền phi ngựa đi mất để lại Bạch Nhất Quân vẫn đang ngổn ngang trong gió.
Đến khi phản ứng lại thì người đã đi mất, hắn cười cười định vào trong thì thấy Bạch Nhất Thiên cùng Bạch Yến Lê đang đứng như trời trồng ở phía xa. Bạch Nhất Quân khẽ nhíu mày rồi quay lưng đi thẳng vào trong không thèm quay lại nhìn thêm chút nào.
Bạch Nhất Thiên cùng Bạch Yến Lê hôm nay rủ nhau xuất cung đến Tĩnh vương phủ. Hai người thay một thân thường phục rồi lững thững đi. Cơ mà khi gần đến nơi lại bị một cảnh tượng kì dị dọa cho ngu cả người.
Bọn họ thấy Bạch Nhất Quân đang dịu dàng xoa đầu một nam nhân. Đúng vậy!!! CHÍNH LÀ RẤT DỊU DÀNG!!! Đãi ngộ kiểu đó bọn họ sống lâu như vậy rồi mà còn chưa được hưởng thụ qua đâu!!!!!
Và khi thấy nam nhân đó hôn Bạch Nhất Quân thì tam quan của hai người lập tức nát như bột phấn luôn.
AAAAAAAAAAA!!!!! Hai người đó…. Hai người đó…. Không thể nào… Không thể nào…..
Bạch Yến Lê cứng ngắc quay sang hỏi Bạch Nhất Thiên: “Nhị hoàng huynh… muội… muội bị hoa mắt đúng không?”
“Hình như ta cũng vậy….” Bạch Nhất Thiên vẫn chưa hoàn hồn.
Cuối cùng bọn họ thấy nam nhân kia vừa đi thì Bạch Nhất Quân cười ngốc một phát rồi nhìn bọn họ bằng khó hiểu rồi quay lưng đi thẳng vào trong mà không thèm quan tâm.
Bạch Nhất Thiên: “….” Ta nhất định không phải ca ca ruột của tên này.
Bạch Yến Lê: “…” Ta rốt cuộc có phải muội muội ruột không vậy???
Bạch Nhất Thiên cùng Bạch Yến Lê sau khi lấy lại bình tĩnh liền không quản cái gì mà hình tượng, lao thẳng vào trong Tĩnh vương phủ, chạy đến thư phòng Tĩnh Các tìm Bạch Nhất Quân.
Đến nơi nhìn thư phòng trống không, Bạch Yến Lê lập tức hỏi Mục Phong vừa bước vào: “Mục Phong, Lục hoàng huynh đâu?”
“Bẩm công chúa, chủ tử đang ở vườn sau Trúc Nguyệt Các.”
“Trúc Nguyệt Các?” Bạch Nhất Thiên nghe đến đây thì có chút ngoài ý muốn. Nếu hắn nhớ không nhầm đó là nơi đó dành cho Tĩnh vương phi tương lai, nhưng Lục hoàng đệ đáng kính của hắn đã lập phi đâu, ở đó làm quái gì cơ chứ?
“Tâu bệ hạ, đúng vậy.” Mục Phong cung kính nói.
“Chỗ đó không phải đang bỏ trống sao? Huynh ấy đến đó làm gì?” Bạch Yến Lê khó hiểu hỏi.
“Hiện tại Mặc cô nương là chủ nhân của Trúc Nguyệt Các, sáng nay Mặc cô nương có pha trà hoa cúc nên vương gia đến uống.”
“Ngươi nói Tiểu Viên tỷ ở Trúc Nguyệt Các sao?” Bạch Yến Lê hứng thú hỏi lại.
Òa… Chưa gì mà đã để người ta ở đó rồi sao? Chẳng lẽ huynh ấy có ý đồ xấu với Tiểu Viên tỷ từ đầu rồi? Hahaha… Thật là…
“Bẩm công chúa đúng vậy. Từ lúc Mặc cô nương đến Tĩnh vương phủ thì vương gia đã an bài cho ngài ấy ở Trúc Nguyệt Các rồi.”
“Ra là vậy. Nhị Hoàng huynh, chúng ta đến Trúc Nguyệt Các tìm Lục Hoàng huynh đi.”
“Ừm.” Bạch Nhất Thiên xoa xoa cằm gật gù đi theo Bạch Yến Lê nhưng chợt nhận ra một vấn đề vô cùng hệ trọng: Bọn họ đã quên mất nam nhân lạ mặt lúc nãy rồi.
“Mục Phong dạo này vương phủ có khách sao?” Bạch Nhất Thiên hỏi Mục Phong.
“Khách?”
“Đúng vậy.” Bạch Yến Lê cũng chợt nhớ ra vấn đề.
“Không có.”
“Không có sao?”
“Tâu đúng vậy.”
“Vậy nam nhân sáng nay là ai?” Bạch Yến Lê và Bạch Nhất Thiên nhìn nhau.
“Nam nhân?” Mục Phong khó hiểu hỏi.
“Đúng vậy. Sáng nay ta thấy Lục hoàng huynh tiễn người đó đi nữa.”
“À… Đúng rồi. Bệ hạ và công chúa hiểu lầm rồi.” Mục Phong cảm thấy thật đồng cảm với hai người này. Lúc đầu hắn cũng bị hù cho suýt thăng thiên luôn ấy.
“Hiểu lầm?” Bạch Nhất Thiên cùng Bạch Yến Lê đồng thanh hỏi lại.
“Vâng. Nam nhân sáng nay mà công chúa và bệ hạ nhìn thấy đó là Mặc cô nương cải nam trang. Sáng nay Mặc cô nương cùng với sư phụ của vương gia đi ra ngoài có việc nên vương gia ra tiễn.” Mục Phong thành
thật nói.
“Ngươi nói người đó là Tiểu Viên tỷ, người nam nhân anh khí ngời ngời đó là Tiểu Viên tỷ sao?” Bạch Yến Lê thật không tin vào tai mình nữa.
Bạch Nhất Thiên nghe vậy cũng có chút kinh ngạc nhưng cũng không thể hiện rõ như Bạch Yến Lê.
“Vâng. Nếu bệ hạ và công chúa không còn gì phân phó, Mục Phong mạn phép cáo lui.”
“Được rồi. Ngươi đi đi.” Bạch Nhất Thiên khẽ phẩy tay.
Bọn vạn lần không ngờ người đó lại là Mặc Viên. Thật không thể tin được chỉ cần thay đổi một kiểu tóc, một bộ trang phục mà Mặc Viên lại trở thành một người khác như vậy, cứ như một nam nhân thực sự vậy. Làm bọn họ cứ tưởng Bạch Nhất Quân thích nam nhân, thật là….. Làm giật cả mình.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc