Đồ Đáng Ghét, Ta Thích Ngươi! - Chương 48

Tác giả: Diệp Linh

Mặc Viên mải miết trong suy nghĩ của bản thân nên có chút thất thần. Bạch Nhất Quân thấy nàng như vậy liền gọi nàng:
“Tiểu Viên, sao vậy?”
“Hả? À… Không sao!” Mặc Viên cười nhẹ.
“Nếu có chuyện gì nàng cứ thoải mái nói, ta sẽ nghe.” Bạch Nhất Quân dịu dàng xoa đầu nàng.
Mặc Viên nhìn cử chỉ cùng ánh mắt của hắn, cụp mắt một chút sau đó lại lấy hết dũng khí ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt hắn, buồn buồn nói:
“Nhất Quân, chiếc nhẫn này…ngươi vẫn là không nên nhận đâu.”
“Tại sao?”
“Tại vì nếu nhận ngươi sẽ cảm thấy rất nặng nề.”
“Không nặng nề.”
“Nhất Quân à… Ta là một người ích kỷ, là người không thích có một hạt bụi nào trong mắt cho nên nếu ngươi nhận nó cũng đồng nghĩa với việc ngươi chấp nhận ta. Trong tình cảm ta là người rõ ràng, thích là thích, không thích là không thích, trong mối quan hệ giữa hai người ta không chấp nhận có người thứ ba xuất hiện, thứ ta muốn là cả đời… Là một kiếp một đôi người. Nếu có người thứ ba, với mọi người thì nam nhân tam thê tứ thi*p là chuyện bình thường nhưng với ta đó là phản bội… Một sự phản bội mà ta không thể dung thứ được…. Khi đó ta nhất định sẽ hận ngươi… Ta không muốn chúng ta đi vào con đường đó… Như bây giờ đã rất tốt rồi…”
Bạch Nhất Quân kiên nhẫn nghe nàng nói xong cốc nhẹ vào đầu nàng một cái: “Ngốc! Trong mắt nàng ta tồi tệ đến vậy sao?”
“Không phải như vậy! Nhưng….” Mặc Viên cúi đầu vò vò vạt áo.
“Nhưng cái gì?”
“Nhưng ai biết được Nhị hoàng huynh và Hoàng tổ mẫu của ngươi có nhét nữ nhân cho ngươi hay không? Cái gì mà khai chi tán diệp, lăng nha lăng nhăng thì có!!!!”
“Sẽ không.” Bạch Nhất Quân nhìn ai đó giận dỗi buồn cười không thôi.
“Sao ngươi chắc chắn như vậy?”
“Vì họ không ép buộc được ta mà cũng sẽ không ép buộc ta!”
“Nhưng mà…”
“Nhưng cái gì mà nhưng… Hồi trước không phải nàng hùng hồn nói với ta là nếu nữ nhân nào tới nàng đều đá bay sao? Khẩu khí lớn lắm mà! Sao giờ lại như con rùa nhỏ thế này???”
“Cái đó là nếu họ tới làm phiền ta.” Mặc Viên ngường ngượng nói.
“Bây giờ ta với nàng có khác biệt sao? Nàng là của ta, ta là của nàng.” Bạch Nhất Quân phớt tỉnh tuyên bố.
“Nói nhăng nói cuội cái gì đấy? Ai là của ngươi? Còn chưa tới đâu đâu.” Mặc Viên vỗ vào người hắn một phát rõ đau.
“Haha… Chỉ là chuyện sớm muộn thôi!” Bạch Nhất Quân cười ôm nàng một cái rồi lại nâng mặt nàng lên để nàng nhìn thẳng vào mắt mình, nghiêm túc nói:
“Tiểu Viên, cả đời này ta chưa từng rung động vì ai, nàng là người đầu tiên cũng là người cuối cùng. Lúc trước ta đã nói sẽ bảo vệ nàng cả đời, Bạch Nhất Quân ta nói được làm được. Trái tim ta rất nhỏ nó chỉ chứa được một người và đó là nàng….Sinh ra trong hoàng tộc khiến ta chán ghét cảnh nữ nhân tranh giành tình cảm nên ta cũng mong muốn có một tình yêu trọn vẹn và đúng nghĩa… Một kiếp một đôi người…Ta sẽ không phản bội nàng… Ta không giỏi nói những lời đường mật nên ta sẽ dùng hành động để chứng minh lời ta nói! Nàng tin ta không?”
Mặc Viên nghe hắn nói mà trái tim như được sưởi ấm, nước mắt lăn dài trên má, những giọt nước mắt của hạnh phúc, nàng ôm hắn thật chặt: “Ta tin!”
Bạch Nhất Quân thấy nàng khóc thì kéo nàng ra lau nước mắt cho nàng: “Ngốc! Sao phải khóc?”
“Là cảm động đó.” Mặc Viên nước mắt nước mũi tèm lem cười với hắn.
“Cảm động cũng không được khóc! Ta sẽ đau lòng.”
“Ừm.”
“Vậy giờ ta nhận quà được chưa?”
“Được rồi.”
Mặc Viên lấy một chiếc nhẫn đeo vào ngón áp út cho hắn, Bạch Nhất Quân cũng đeo cho nàng. Sau đó hai bàn tay đan vào nhau nắm thật chặt, cả hai cùng nhìn nhau cười rồi ôm nhau, một cái ôm đơn thuần và lãng mạn tạo nên một khung cảnh ấm áp giữa tiết trời thu se lạnh…
Liễu Như Yên sau khi biết Bạch Nhất Quân trở về phủ liền chăm chỉ đến thăm nhưng lần nào cũng bị chặn trước cổng. Mỗi lần như vậy nàng ta cảm thấy vô cùng bức bối nhìn tên thị vệ mặt không cảm xúc trước cổng, thật muốn làm loạn nhưng nàng ta lại không có cái gan đó. Nàng ta muốn để lại ấn tượng tốt trong mắt Bạch Nhất Quân nên dằn tức giận xuống rồi ra về.
Hôm nay cũng không ngoại lệ, Liễu Như Yên lại chăm chỉ cuốc bộ một đoạn đường xa đến Tĩnh Các chỉ mong gặp được hắn. Và cũng như bình thường, nàng ta lại bị chặn trước cổng với một câu nói máy móc của thị vệ:
“Liễu tiểu thư thứ lỗi, vương gia muốn an tĩnh.”
“Nhưng ta….” Liễu Như Yên định nói gì nhưng lại im bặt bởi nàng ta thấy Mặc Viên đang đi tới.
Nàng ta nhìn Mặc Viên cứ như vậy lướt qua rồi đi thẳng vào trong Tĩnh Các một cách nước chảy mây trôi mà không gặp một chút trở ngại nào trong lòng có chút giận dữ nhưng ngoài mặt vẫn cố giữ nét điềm tĩnh:
“Nàng ta…. Các ngươi không ngăn nàng ta lại?”
“Vương gia đã dặn Mặc cô nương có thể vào Tĩnh Các mà không cần thông báo.”
“Tại sao?”
“Thứ lỗi ti chức chỉ phụng mệnh làm việc.”
Liễu Như Yên nghe tới đó quay người đi thẳng về Thúy Đình Các. Nàng ta sợ nếu còn đứng đó sẽ không giữ nổi bình tĩnh mất.
Mặc Viên… Tiện nhân đó, ả ta rốt cuộc đã cho biểu ca uống bùa mê thuốc lú gì mà khiến huynh ấy lại như vậy? Hồ ly tinh đó mới chỉ đến đây mấy tháng trong khi nàng đã ở đây hai năm nhưng huynh ấy cũng không liếc nhìn đến một lần… Tại sao? Tại sao chứ? Nàng có gì không bằng con tiện nhân kia chứ? Tại sao đối xử với nàng như vậy???? Tại sao????
Tiện nhân đó!!! Nàng đã nhẫn nhịn quá lâu rồi, đến lúc hồ ly tinh đáng hận đó phải biến mất rồi!!!
Trên gương mặt được trang điểm tỉ mỉ của Liễu Như Yên chợt vặn vẹo, trong mắt hoàn toàn là những tia sáng âm hiểm như một con rắn độc.
Về đến Thúy Đình Các, Liễu Như Yên đi vào thư phòng bắt đầu ngồi xuống viết thư. Một lúc sau nàng ta kín đáo ra sân sau nhét thư vào chân con bồ câu rồi thả nó bay đi.
Liễu Như Yên nhìn theo hướng con bồ câu bay đi trong mắt toát lên một vẻ ngoan độc cùng điên cuồng.
Mặc Viên à Mặc Viên… Không nên trách ta độc ác, nếu trách thì hãy trách ngươi không có mắt lại đi tranh giành nam nhân với Liễu Như Yên ta.
Ngay từ đầu ngươi không nên khiêu khích sự nhẫn nại của ta, càng không nên xuất hiện bên cạnh biểu ca… vị trí đó vốn chỉ thuộc về ta, là của Liễu Như Yên ta… bất kì nữ nhân nào cũng không có tư cách đứng đó…. Kể cả Mặc Viên ngươi!!!!
Hậu quả của hôm nay là do ngươi tự chuốc lấy, không trách được ai! Đó là do ngươi! Tất cả là do ngươi! Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không đường ngươi lại đâm đầu vào… Cho nên… Ngươi.. sớm yên nghỉ đi!!!!!!!!!!!
Bên trong Tĩnh Các.
Mặc Viên vừa gặp Bạch Nhất Quân đã lên tiếng châm chọc: “Tĩnh vương ngài a… Phúc quả không nhỏ, sáng sớm đã có mỹ nhân tới thăm….”
Bạch Nhất Quân nhìn con thỏ ngốc nào đó đang xù lông, cười bất đắc dĩ đi qua ôm nàng làm công tác vuốt lông: “Nàng đang nói mình sao?”
“Này….” Mặc Viên vỗ một phát vào tay hắn đang đặt trên eo mình, nàng lườm hắn: “Chưa từng nghe câu nam nữ thụ thụ bất tương thân à? Mau bỏ tay ra.”
“Ta ôm nàng còn ít sao?” Bạch Nhất Quân trưng ra vẻ mặt rất ư là muốn ăn đòn.
“Hừ… Hừ…” Mặc Viên á khẩu không nói được chỉ hừ mũi, quay mặt đi.
“Sao vậy?”
“Sao gì?”
“Sao lại tức giận?”
“Ta không có tức giận.” Mặc Viên miệng thì nói không nhưng cái vẻ mặt hiện rõ mấy chữ ‘bổn đại gia đang cực kì không vui’ đã trực tiếp bán đứng nàng.
“Không nói? Nàng không nói ta liền hôn nàng.”
….
….
….
….
“Ta làm thật đấy.”
“Lúc nãy ta thấy rắn hoa tới tìm ngươi.” Mặc Viên phồng má.
“Thì sao?” Bạch Nhất Quân nhíu mày, tỏ vẻ không hiểu.
“Còn dám hỏi?” Mặc Viên trừng hắn.
“Haha… Nàng đang ghen sao?” Bạch Nhất Quân hiểu vấn đề, cười đến là vui vẻ.
“Ta mới không trẻ con như vậy!” Mặc Viên chột dạ quay mặt đi.
“Vậy thái độ này là gì đây?”
“Ta…”
Mặc Viên vừa định nói gì nhưng lại bị Bạch Nhất Quân hôn “chóc” một cái lên môi nên im bặt.
“Không cần để ý tới nàng ta, trong lòng ta chỉ có nàng.” Bạch Nhất Quân xoa xoa đầu nàng.
“Ta mới không thèm để ý tới rắn hoa đó. À đúng rồi, sáng nay ta có làm chút bánh, ngươi ăn không?” Mặc Viên được vuốt lông, tâm trạng vui vẻ lên.
“Ừm… Ta muốn ăn nàng.” Bạch Nhất Quân nhìn nàng đầy mờ ám.
Mặc Viên: “….”
Có còn nói chuyện đàng hoàng được nữa không đây? Có lẽ là lúc trước nàng mù rồi mới thấy tên này lạnh lùng, đẹp kiểu băng sơn gì đó. (-.-)
“Được rồi, không trêu nàng nữa, nàng đi lấy đi, ta ở thư phòng đợi nàng.” Bạch Nhất Quân bẹo má nàng.
“Đàng hoàng một chút cho ta!” Mặc Viên đét một cái vào cái móng vuốt đang làm loạn trên mặt mình rồi xoay người chạy đi.
-------------------------
Mặc Viên đang lon ton chạy đi lấy bánh tình yêu cho đầu gỗ nhà nàng thì nghe được tiếng ồn từ xa, giống như tiếng cãi vả. Tính tò mò nổi lên, nàng bước qua xem liền thấy Liễu Như Yên đang mắng chửi một lão nhân gia.
“Thứ ti tiện như ngươi dám làm bẩn y phục của ta? Có phải chán sống rồi hay không?”
“Tại ngươi đi không nhìn đường giờ còn trách ai?” Lão nhân gia bĩu môi nói lại.
“Còn dám trả treo? Được lắm! Hôm nay bản tiểu thư nhất định dạy dỗ ngươi!” Liễu Như Yên giơ tay định tát lão nhân gia trước mặt.
Khi thấy bàn tay kia giơ lên trong mắt ông lão xẹt qua một tia sáng sắc lạnh rồi nhanh chóng biến mất. Ông định lách người tránh đi nhưng có người lại nhanh hơn chặn trước mặt ông rồi cầm lấy cánh tay đang giáng xuống của Liễu Như Yên.
Liễu Như Yên thấy người đến nhíu nhíu mày: “Mặc cô nương đây là ý gì?”
“Ha… Ý gì? Như ngươi thấy đó!” Nói xong hất mạnh tay nàng ta ra. Hừ… Hừ… Nàng đã sớm muốn chỉnh rắn hoa đáng ghét này rồi. Đúng là ông trời tạo cơ hội mà….
“Mặc Viên…ngươi…” Liễu Như Yên bị hất suýt chút nữa té chổng vó, khó khăn lấy lại thăng bằng, trừng mắt nhìn Mặc Viên.
“Ta làm sao?” Mặc Viên đã sớm chướng mắt nữ nhân giả tạo này rồi, ăn nói chẳng chút khách khí.
“Ta dạy dỗ hạ nhân thì liên quan gì tới ngươi?” Liễu Như Yên cũng không thèm giả vờ nữa, trực tiếp lộ bộ mặt thật, khuôn mặt xinh đẹp giờ đây vặn vẹo đến khó coi.
“Bổn đại gia ta chính là nhìn chướng mắt đó! Sao nào? Cũng chỉ là bẩn một cái y phục, thay ra là được rồi! Không phải sao? Lại còn động tay động chân với một ông lão, ngươi không biết xấu hổ sao? Không biết ‘kính già yêu trẻ’ viết như thế nào sao? Vậy để ta dạy ngươi một khóa nhé.” Mặc Viên khinh bỉ.
“Ngươi, tiện nhân dám mắng ta…. Hồ ly tinh chuyên đi quyến rũ nam nhân như ngươi… thứ có mẹ sinh nhưng không có mẹ dạy như ngươi thì có tư cách gì mà lên mặt với ta!!!” Liễu Như Yên bị nàng nói như vậy, tức đến đỏ mặt.
Nàng ta từ nhỏ được yêu chiều mà lớn, chưa bao giờ chịu nhục nhã như vậy. Tiện nhân đó là thứ gì mà dám nói nàng như vậy chứ????
Mặc Viên nghe nàng ta nói xong phượng mâu toát ra hàn ý kinh người, nàng di chuyển, chớp mắt đã đứng sát Liễu Như Yên tay Ϧóþ lấy cổ nàng ta khẽ dùng lực, mặc cho nàng ta giãy dụa âm trầm nói: “Ngươi… Ta không cần biết ngươi nói ta thế nào nhưng tốt nhất không nên ᴆụng chạm đến mẫu thân của ta… Bởi vì… ngươi không xứng!!! Bằng không… Ta không chắc là ta sẽ làm gì đâu… Nhớ lấy!!!”
Nói xong kéo lão nhân gia đi mất để lại Liễu Như Yên vẫn chưa hết kinh hãi ngã ngồi ở đó.
Liễu Như Yên sau khi hoàn hồn trong mắt hiện lên ngoan độc. Tiện nhân nhà ngươi cứ đợi đó! Thù này ta nhất định sẽ đòi lại cả vốn lẫn lãi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc