Đồ Đáng Ghét, Ta Thích Ngươi! - Chương 47

Tác giả: Diệp Linh

Trước cổng Kim thành, một nhóm tuấn nam mĩ nữ đang đứng thu hút khá nhiều ánh nhìn từ người đi đường. Và nhóm người này bao gồm Bạch Nhất Quân, Mặc Viên, Triệu Mẫn Ly, Kim Vĩnh, Kim Huyền, có cả Kim Ân đang lầm lũi ở phía sau.
Hôm nay là ngày mà Bạch Nhất Quân cùng Mặc Viên trở về Bạch Ly, mấy người sứ thần khác đã về từ sớm nên giờ chỉ còn lại hai người họ. Vì không muốn quá rầm rộ nên bọn họ chỉ mặc thường phục nhưng kết quả có vẻ cũng không khả quan là mấy bởi giá trị nhan sắc khá nghịch thiên, cuối cùng vẫn là tâm điểm chú ý của tất cả mọi người.
Mặc Viên nhào qua ôm Triệu Mẫn Ly một cái: “Ta phải đi rồi! Ở lại mạnh giỏi!”
“Đi đường cẩn thận!” Triệu Mẫn Ly mếu máo.
“Ta có đi luôn đâu mà mếu như vậy chứ? Thật xấu!!! Sẽ gặp lại nhanh thôi! Ta rất mong chờ lễ thành
thân của ngươi với hắn nha!” Mặc Viên thấy nàng như vậy liền trêu chọc, mờ ám liếc qua Kim Vĩnh một cái.
“Mặc Tiểu Viên….” Triệu Mẫn Ly đỏ mặt trừng Mặc Viên.
“Haha… Ta có nói sai gì sao?” Mặc Viên cười ngả ngớn.
“Hừ… Không thèm nói với thứ vô lương tâm nhà ngươi nữa!” Triệu Mẫn Ly bĩu môi buông Mặc Viên ra đi về phía Kim Vĩnh.
Kim Huyền im lặng nãy giờ bỗng nhiên lên tiếng: “Tiểu Viên Nhi…”
“Hả???”
“Nàng không suy nghĩ lại sao?” Kim Huyền nghiêm túc nhìn nàng.
Bạch Nhất Quân nghe tới đây thì đen mặt. Dám cả gan đào góc tường nhà hắn công khai như vậy? Tên này ngứa da sao?
Hắn bước tới định nói nhưng Mặc Viên lại nắm tay hắn mỉm cười lắc đầu, ý bảo để nàng. Bạch Nhất Quân nhìn mười Ng'n t đan chặt vào nhau ý cười lan tràn, theo thói quen xoa đầu nàng.
“Đa tạ ý tốt của ngươi, nhưng ta đã có quyết định của mình và ta sẽ không hối hận.” Mặc Viên nắm chặt tay Bạch Nhất Quân kiên định nói.
“Ta hiểu rồi! Đi đường cẩn thận!” Kim Huyền cười chua xót.
“Ừm.”
“Nàng nhất định phải hạnh phúc, nếu hắn ta dám bắt nạt nàng cứ đến tìm ta, ta nhất định sẽ thu lưu nàng!” Kim Huyền dằn chua xót trong lòng xuống, mỉm cười nháy mắt với nàng.
“Không có chuyện đó đâu! Kim đế lo xa rồi!” Bạch Nhất Quân không nhịn nổi nữa mà lên tiếng.
Hắn chưa bao giờ thấy tên nào đào góc tường mà còn đào trắng trợn kiểu này!!! Tĩnh vương hắn vẫn còn sống nhá!!!
“Haha…” Kim Huyền nghe vậy chỉ cười cười.
“Bảo trọng!” Kim Vĩnh ôm quyền nói với Mặc Viên và Bạch Nhất Quân.
Hai người nghe vậy liền khách khí gật đầu rồi cùng nhau đi lên xe ngựa. Khi Mặc Viên định chui vào trong thì Kim Ân người im lặng nãy giờ lên tiếng: “Mặc Viên…..”
Mặc Viên quay đầu nhìn hắn ý hỏi có chuyện gì.
“Bảo trọng…” Bao nhiêu lời đều biến thành hai chữ như thế.
“Đa tạ!” Mặc Viên nói xong liền chui vào xe ngựa.
Bạch Nhất Quân cũng vào theo. Xe ngựa lăn bánh đưa họ trở về. Bọn người Kim Huyền đứng nhìn đến khi chiếc xe chỉ còn một điểm nhỏ mới trở về trong lòng mỗi người đều mang một nỗi niềm riêng.
Sau hơn hai mươi ngày đi đường thì Mặc Viên cùng Bạch Nhất Quân đã về tới Hoàng thành.
Mặc Viên đứng trước cổng Tĩnh vương phủ xúc động dâng trào, không thèm quản cái gì gọi là hình với chả tượng mặc kệ Bạch Nhất Quân đang đứng bên cạnh lao thẳng vào trong, miệng còn gào lên:
“AAAAAAAA…. Về nhà… Về nhà…. Cuối cùng cũng về nhà rồi……. aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa………… Mọi người ơi……. thật nhớ quá đi……………………”
Bạch Nhất Quân nhìn ai đó đang lên cơn động kinh bất đắc dĩ nhéo nhéo mi tâm một cái rồi cũng cất bước đi vào. Tuy vậy nhưng tâm trạng hắn lúc này thật không tệ.
Nàng ấy coi Tĩnh vương phủ là nhà… Khi nàng thốt ra từ ‘nhà’ đó, trong lòng hắn đột nhiên có một dòng nước ấm chảy qua… Đã lâu rồi không có cảm giác này… Thật tốt!
Hạ Cữu đứng trước cổng khóe miệng giật giật nhìn con thỏ điên nào đó lao như bay vào trong. Mục Phong đứng bên cạnh tỏ vẻ đã quen, vỗ vỗ vai Hạ Cữu như thể nói ‘không phải chuyện hiếm lạ, nhìn nhiều sẽ quen’. Hạ Cữu mí mắt co giật lau lau mồ hôi trên trán rồi cũng đi vào.
Bên trong Tĩnh vương phủ, Mặc Viên quen đường quen lối chạy thẳng về Trúc Nguyệt Các, vừa vào cửa đã bổ nhào tới ôm Hồng Trà:
“Tiểu Trà Nhi… Tiểu Trà Nhi… Thật nhớ nha!!!”
Hồng Trà bị hành động của Mặc Viên dọa cho tay chân luống cuống, lắp bắp: “Tiểu… Tiểu… thư….”
Mặc Viên ôm đã đời liền buông Hồng Trà ra bắt đầu liếng thoắng:
“Tiểu Trà Nhi ở nhà có ngoan không? Mới mấy tháng không gặp mà đã xinh đẹp lên rồi nha! Có thể gả đi rồi nè! Ta đi lâu như vậy có nhớ ta không nè? Ta rất nhớ Tiểu Trà Nhi nha! À… Đúng rồi… Ta có mau quà cho mọi người nè! Muội cũng có phần nữa nha! Chờ một chút, ta đi lấy…..”
Dứt lời liền như một cơn gió lao đi y như lúc đến, Hồng Trà vẫn đứng ngây ra đó vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, vẫn đang trong trạng thái ‘ta là ai?’, ‘đây là đâu?’…
Và khi tiêu hóa được mọi việc thì nàng chốt lại rằng ‘Tiểu thư đáng kính của nàng đã về và lại chạy đi nữa rồi….’.
Hồng Trà bất đắc dĩ đỡ trán rồi tiếp tục công việc dang dở trong tay, không quên căn dặn mọi người dọn dẹp phòng và làm thêm nhiều món mà Mặc Viên thích.
Mặc Viên từ trong đống hành lý của mình lôi ra mớ quà tặng mà nàng mua được ở Kim Quốc. Sau đó lại ôm chúng chạy đi tìm mọi người.
Ra cửa thấy Hồng Trà đứng đó liền hớn hở bay qua nhét một cái hộp vào tay Hồng Trà: “Tiểu Trà Nhi, đây là bộ trang sức tuyết liên, là quà cho muội.”
Dứt lời liền nhanh chóng ôm đống quà tặng chạy đi, Hồng Trà ôm hộp trang sức đứng đó ú ớ chưa kịp mở miệng nói câu nào đành nhìn theo bóng dáng đã chạy xa kia, lắc đầu cười cười rồi đi vào.
Còn Mặc Viên đang trên đường chạy sang Tĩnh Các trùng hợp nhìn thấy Phúc bá, lễ phép chào hỏi:
“Chào Phúc bá!”
“A… Chào Mặc cô nương! Cô nương đến Tĩnh Các sao?”
“Đúng vậy! Ừm… Lần ta đi Kim Quốc có mua chút quà cho mọi người, đây là của Phúc bá, bá nhất định phải nhận đó nha!.” Mặc Viên mỉm cười đưa cho Lão quản gia một hộp gỗ.
“Đạ tạ Mặc cô nương.”
“Không có gì! Vậy ta đi trước!” Nói rồi lại ôm mớ quà còn lại chạy sang Tĩnh Các.
Phúc bá nhìn bóng dáng nhỏ đã chạy xa, mỉm cười hiền từ. Tiểu cô nương này thực tốt, không kiêu ngạo, không siểm nịnh, năng động, tràn đầy năng lượng, nếu có thể thành đôi với vương gia lại càng hay!
----------------------------
Tĩnh Các.
Mặc Viên đi tới thư phòng thấy không đóng cửa liền thò đầu vào xem, hai mắt mở to tràn đầy tò mò.
Bạch Nhất Quân đang ngồi viết viết cái gì đó thấy tiếng động, ngẩng đầu lên nhìn liền thấy vẻ đáng yêu của ai kia thì phì cười:
“Nàng đứng đó làm gì? Vào đi!”
Mặc Viên rất không khách khí đi vào hỏi Bạch Nhất Quân: “Đầu gỗ, cho ta mượn Mục thị vệ của ngươi một lát nha!”
“Mục Phong?” Bạch Nhất Quân nhướng mày.
“Đúng vậy! Có được không?”
“Được.”
Mục Phong: “…..”
Gia nhà hắn đã sủng thê đến mức bán thuộc hạ mà không cần suy nghĩ luôn sao? Người ta chạy tới mượn, không đắn đo một chút nào liền cho… Chủ tử à, nghĩa khí của người đâu rồi???? Aaaaaaa…..
Trong khi Mục Phong đang bi ai thay cho cuộc đời nghiệt ngã của mình thì Mặc Viên hớn hở chạy sang nhét từng hộp quà vào tay hắn còn không quên dặn dò:
“Mục thị vệ, đây là quà của ngươi, này là của Mục Trung, này là của Hạ Cữu. Nhớ đừng đưa nhầm đó!”
“A… Đa tạ Mặc cô nương.” Mục Phong thụ sủng nhược kinh nhận quà, hắn còn cảm nhận được một luồng ánh mắt không mấy thân thiện đang chiếu vào người mình, nhận quà xong hắn rất nhanh đã chạy đi. Mục Phong bây giờ thực muốn khóc.
Gia à… Người có cần nhìn thuộc hạ như vậy không? Thuộc hạ bị oan nha!!!! Tiểu vương phi tương lai tặng quà đâu phải lỗi của thuộc hạ!!!! Gia anh minh của hắn nay còn đâu…. T.T
“Tiểu Viên, lại đây.” Bạch Nhất Quân tựa người vào ghế gọi nàng.
“Hửm?” Mặc Viên ngoan ngoãn đi tới.
“Của ta đâu?” Bạch Nhất Quân kéo nàng ngồi lên đù* hỏi, giọng nói mang nồng nặc mùi vị giận dỗi.
“Hả? Cái gì của ngươi???” Mặc Viên tròn mắt hỏi lại, đầu nhỏ không ngừng cố nhớ lại mình đã lấy gì của hắn. Ừm… Không có nha!
“Quà của ta đâu? Nàng tặng cho tất cả mọi người mà ta không có là sao? Hửm” Bạch Nhất Quân nhìn khuôn mặt đáng yêu của ai kia không nhịn đưa tay bẹo má nàng một cái rồi nói.
“Hahaha…. Đầu gỗ à, ngươi dễ thương thật!!!” Mặc Viên nghe hắn nói xong không nhịn được phì cười, nàng ôm lấy mặt hắn trêu ghẹo.
“Quà của ngươi có thì có thật nhưng có điều……” Mặc Viên xoa cằm tỏ vẻ thần bí.
“Có điều thế nào?”
“Ừm… Nói sao ta?”
“Nói ngắn gọn, dễ hiểu.” Bạch Nhất Quân xoa xoa bàn tay nhỏ của nàng.
“Ừm… Quà này nếu ngươi nhận thì phải chịu trách nhiệm đó!” Nàng nháy mắt với hắn.
“Hửm? Là sao?”
“Ngươi còn nhớ ta đã từng nói ta đến từ thế giới khác không?”
“Nhớ!” Bạch Nhất Quân gật gật đầu.
“Ở thế giới đó nếu ngươi nhận nhẫn của ta và đeo nó cùng ta có nghĩa là ngươi là người của ta.” Mặc Viên lấy ra một đôi nhẫn bằng bạch ngọc, rồi hướng hắn hỏi: “Sao? Đây là quà chuẩn bị cho ngươi đó, còn nhận hay không là việc của ngươi nha!”
“Được. Ta nhận, nàng đeo cho ta đi!” Bạch Nhất Quân không cần suy nghĩ mà trả lời ngay tắp lự.
Mặc Viên nhìn hắn đầy kinh ngạc, trong không khỏi có chút vui vẻ nho nhỏ. Hắn không đắn đo một chút nào vậy nàng có thể nhen chút hy vọng không? Hy vọng rằng nàng và hắn sẽ có một kết cục đẹp! Có thể không?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc